Nhật ký công chúa vampire - Chap 3
Chương 3:
Ánh trăng màu đỏ ối, so với màu máu cũng không khác là mấy. Thứ ánh sáng đó không mạnh mẽ nhưng vừa đủ để tôi nhìn thấy trên không trung kia có bóng người lơ lửng. Phải tự trấn định hồi lâu tôi mới tin đó là sự thật.
Trên đầu tôi, chính xác là có hai người, một người đang giữ lấy một người, vục đầu vào cổ đối phương. Máu từ đó mà không ngừng rớt xuống. Lát sau nghe thấy một tiếng bịch rất lớn ngay sát bên mình, thì ra là một người bị ném xuống.
Tôi không kiềm chế được hét lên một tiếng kinh hoảng. Giết người, là giết người! Người kia bị cắt đứt động mạch cổ, từ đó máu vẫn không ngừng túa ra. Ông ta thoi thóp một hồi rồi hơi thở cũng tắt lịm.
Lúc này tôi giật mình lo sợ, ban nãy không kiềm chế được vừa hét lên một tiếng, chẳng phải sẽ dẫn dụ kẻ sát nhân đến giết người diệt khẩu sao? Quẫn trí không thể suy nghĩ được nhiều, tôi định chạy vào nhà đóng chặt cửa, trong lòng chỉ hi vọng ông không ở quanh đây.
Chưa chạy đến cửa nhà, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng hét lớn:
- Nó ở kia, mau bắt nó lại!
Kế đến không chỉ từ phía sau lưng mà còn từ nhiều phía khác xuất hiện năm bảy bóng người, rõ ràng là họ đang lao đến phía tôi. Chưa từng trải qua một chuyện kinh hoàng như thế, lúc này tôi lại sợ đến cứng đờ người. Mấy người đó vây quanh tôi, họ đều là người ngoại quốc cao lớn, trong đó có một người phụ nữ. Họ ăn mặc giống như những gã cao bồi trong phim hành động, trên cổ mỗi người có đeo một cây thập tự giá.
Vẻ mặt họ không giống dân xã hội đen hay băng đảng giết thuê lắm, trái lại cái cách họ nhìn tôi đem cho tôi cảm giác họ đang nhìn một con quái vật. Người phụ nữ trên gương mặt còn mang vẻ dè chừng, cô ta quay sang nói với những người xung quanh:
- Cẩn thận một chút, nó là quái vật ngàn năm đấy. Dùng cây cọc xuyên tim hay lửa thông thường không thể tiêu diệt được nó.
Họ nói bằng tiếng Anh, tôi có thể hiểu được từng chữ nhưng không hiểu nổi ý tứ. Tại sao họ lại muốn giết tôi. Mình mẩy tôi run lên cầm cập, cố nép vào cánh cửa.
Cùng lúc đó, bóng đen ban nãy trên không trung kia dường như đang vật lộn giao tranh với không ít kẻ ăn mặc tương tự như những người này. Tôi rốt cuộc không biết ai mới là kẻ sát nhân và ai muốn giết mình?
Bóng đen đó từ phía xa xa bất chợt đảo mắt về phía này, tôi chỉ kịp thấy hai tia sáng màu đỏ ánh lên, dường như là trong mắt kẻ đó. Ngay một giây sau, bóng lên nhanh lẹ như một mũi tên lao về phía này. Người phụ nữ vội hét lên:
- Tiêu diệt đồng đảng của nó trước rồi phong ấn nó mang về! – Nói rồi chuẩn bị ứng chiến.
- Rosie, không có cách nào tiêu diệt gọn nó ư? – Một người đàn ông vừa rút bên hông ra thanh kiếm sắc nhọn hình thập giá, vừa nhanh gọn nói.
- Làm theo lời tôi đi, đừng nói nhiều, cẩn thận đó! – Người phụ nữ hét lên.
Tôi không thấy rõ diện mạo của bóng đen đó ra sao, chỉ thấy hắn vô cùng nhanh, thân hình như những chớp ảnh quét qua quét lại, không đến mấy giây sau, ba người đàn ông hét lên thảm thiết ngã xuống đất, cổ cũng như các bộ phận khác trên thân thể gần như đứt rời, máu văng tung tóe. Tôi chỉ hận mình không thể ngất đi ngay lúc này.
Đám người ban nãy giao tranh với hắn cũng kịp chạy đến chỗ này, họ còn cả thảy tám người, ai nấy đều cầm vũ khí. Có người cầm lưỡi hái, có người cầm cung tên, có người cầm súng… Họ rất nhanh sau đó liên kết chặt chẽ lại, phối hợp nhuần nhuyễn khiến cho bóng đen kia có vẻ gặp không ít khó khăn. Cuối cùng họ dồn hắn ta vào góc chết, hắn ta lúc này cũng đứng áp sát vào tường, ngay bên cạnh tôi. Trước mặt là bảy người luôn trong tư thế sẵn sàng tấn công tiếp. Tôi bỗng cảm thấy bóng đen này nhất thời sẽ không phải kẻ địch của mình.
Lúc này động tác của anh ta ngưng trệ mới có dịp quan sát kĩ. Đó là một người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi, tóc màu hung hung, dáng dấp cao lớn linh hoạt. Gương mặt của anh ta rất đẹp, từng đường nét được tạo hóa điêu khắc tỉ mỉ, dường như còn đẹp hơn cả minh tinh Hollywood. Trên người anh ta lại còn toát lên cái khí chất nào đó vô cùng bí hiểm mà người thường không thể có được, tuyệt nhiên nó cũng mang lại một cảm giác quyến rũ mê hoặc. Lúc anh ta hơi nghiêng đầu nhìn sang tôi, bất chợt khiến tôi kinh ngạc vì đôi con ngươi màu đỏ rực.
Cảm thấy đã dọa cho tôi sợ mà tránh xa vài bước, đôi mắt đó bỗng ôn hòa hơn, màu đỏ rực hóa thành màu nhàn nhạt lấp lánh như hồng ngọc, khóe môi tinh tế khẽ cong lên cười:
- Đừng sợ, anh không làm hại em. – Nói rồi vươn một cánh tay ra, trong sự ân cần mang theo vẻ mê hồn – Anh sẽ bảo vệ em.
Trên bàn tay anh ta còn dính máu nhưng tôi lại không cảm thấy sợ hãi, trái lại còn như bị thôi miên mà nắm lấy những ngón tay thon dài đó. Ôi lạnh quá! Tôi nhất thời rụt tay lại. Anh ta vẫn chỉ cười, thu lại bàn tay:
- Bé con nấp sau lưng anh là được rồi.
Lúc này mới để ý, màu da của anh ta cũng nhợt nhạt gần như da tôi. Tôi không chắc lắm, nhưng cảm thấy anh ta dễ chịu hơn mấy người kia nên đành núp sau anh ta. Đám người trước mặt không còn nhiều kiên nhẫn, định tiến lên thì đột nhiên người đàn ông già nhất trong số đó lên tiếng:
- Cẩn thận chút, hình như hắn là… Là Alan Lavender!
- Alan? – Mấy người kia không bảo nhau mà gần như đồng thanh – Hoàng tử thứ ba của ma cà rồng?
- Tôi không chắc lắm, nhưng gương mặt này rất giống kẻ ba mươi năm trước từng giết cha mẹ tôi, suốt đời tôi không quên!
Tôi vừa kinh ngạc vừa sợ, rốt cuộc anh chàng này là ai, anh ta có phải người không hay là quái vật? Cái gì? Họ nói là ma cà rồng ư?
Tôi cảm thấy thân thể người đàn ông tôi bám vào hơi rung lên vì cười, anh ta vừa rồi cười với tôi đẹp đẽ mụ mị là thế mà giờ giọng cười lại lạnh ngắt:
- Hóa ra mày là thằng bé tao cố tình để lại à? Tao thường rất hiếm khi xuống tay với trẻ em và phụ nữ… - Đột nhiên nhìn về phía người phụ nữ duy nhất trong đám kia – Nếu là một cô em thợ săn có thân hình nóng bỏng như Rosie, không biết chừng còn có thể giữ lại, biến cô ta thành một ma cà rồng để vui đùa qua ngày.
Người phụ nữ kia tức điên lên, cô ta không ngừng nắm chặt lưỡi hái. Tôi cảm thấy sợ hãi, vội véo vào bụng anh ta một cái nhắc nhở:
- Này ma cà rồng, anh không tập trung thì cả anh và tôi sẽ chết đấy!
Ngay lúc này tôi không sợ anh ta lắm. Ma cà rồng ư? Nếu như đó là sự thật thì anh ta cũng là một ma cà rồng có phong thái hiếm thấy. Hơn nữa ban nãy anh ta còn nói không muốn xuống tay với trẻ em, ắt là lát nữa sẽ không giết tôi đâu?!
Lông mày của anh ta hơi nhíu lại, sau đó lại cợt nhả nói:
- Vợ bé nhỏ của ta ghen rồi… Được thôi, bé yêu, sẽ rất nhanh thôi, nhưng sẽ kinh hoàng một chút. Em còn chưa lớn, tốt nhất là không nên nhìn.
Nói rồi mở cánh cửa gỗ, ấn tôi vào trong rồi vội vàng đóng lại.
Không đến hai phút sau, cũng không xuất hiện quá nhiều âm thanh la hét, cửa gỗ lại mở ra, thân ảnh cao lớn của Alan bước vào, dường như không một chút sứt mẻ, chỉ có mùi tanh của máu mà thôi…
Tôi đối với những chuyện này vốn không thể tin được, bây giờ vẫn thấy còn rất kinh hoàng. Anh ta đã giết tất cả những người đó sao? Anh ta thực sự là một con quái vật? Và giờ đây anh ta sẽ bỏ qua cho tôi sao?
Thấy mắt tôi hơi hướng ra cửa, người đàn ông tên Alan đột nhiên đứng chắn trước mặt tôi, lắc đầu nói:
- Đừng nhìn làm gì Anne, lũ dơi sẽ dọn dẹp sạch sẽ tất cả!
Anh ta lúc này hoàn toàn không có một chút sát khí nào, đôi đồng tử màu đỏ đã chuyển sang màu tím. Thấy tôi vẫn còn hoang mang, anh ta nhẹ nhàng nói:
- Khiến bé con sợ rồi, có lẽ anh nên đi tắm rửa. Nhà tắm ở phía này phải không? – Đi được hai bước rồi quay lại – Em nên mở ti vi lên xem một chút, đừng nghĩ nhiều, lát nữa ông ngoại em về sẽ cho em biết tất cả.
- Ông ngoại tôi ở đâu? – Tôi lập tức sốt ruột hỏi.
- Ông ngoại em đã già nên chân tay chậm chạp, anh sợ ông ấy không thể ứng phó nổi với đám thợ săn kia nên đã bảo ông ấy lánh đi.
- Ý của anh là… - Tôi trợn to mắt, lắp bắp nói – Ông ngoại tôi có thể cũng… cũng giống như anh sao?
- Ừ, là một quái vật. Mà em cũng vậy đấy Anne. – Anh ta thản nhiên trả lời – Hôm nay em là mục tiêu của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro