Trang 6: Đừng buông tay
Nhật ký còn dang dở.
Tác giả : maiyeumy
Trang 6: Đừng buông tay……..
Ngày…….tháng…….năm……
Nó nhát lắm mà, sao mà dám chết chứ…….từ nhỏ thấy máu là đã sợ xanh mặt rồi, sợ đau nữa, chết mà cũng cần dũng khí nữa à……dám cắt tay không? Hay nhảy xuống sông, thôi chọn cách nào đẹp chút……thuốc ngủ cái này được đấy, ngủ luôn không dậy nữa…….
Mi đến gặp nó, nó cười với Mi, Mi nhìn nó hồi lâu……:
_ T sao vậy?.....đừng cười nữa…..Mi không muốn thấy T cười đâu.
_ Ủa ? T có sao đâu, T cười mà Mi không vui sao?
_ T đang cười hay đang khóc đấy, T khóc đúng không ? vậy thì cứ khóc đi sao lại cười chứ…..T cười làm Mi khó chịu lắm biết không…..
_ T ……T giống như đang ở tù ấy, mệt quá à, ngôi nhà như nhà giam, ba mẹ như cai ngục, T là phạm nhân …….ka ka ka thấy T ví dụ hay không……Từ khi T bỏ game, ba mẹ không còn tin T nữa, đi đâu cũng dò hỏi, quy định cả thời gian đi về của T, họ sợ T lại quay lại chơi game ấy mà, nhưng làm vậy thì có khác gì là giam lỏng, án treo đâu nhỉ…..ka ka ka
_..........dù thế nào cũng có Mi bên T mà, xin đừng buông tay……
( Cô ấy ôm nó, nó tự nhận là nó tự ti mặc cảm nhiều lắm, dở giao tiếp nên thành ra không nói được ra những gì nó suy nghĩ……nó nói không được nên nó chọn giải pháp im lặng, làm lơ mọi thứ…lại thành ra bi kịch )……
--------------------------------------------
Xe cấp cứu, bệnh viện,……..nó mở mắt, một màu trắng toát, màu áo của y tá, bác sĩ, màu của khăn trải ga giường, mùi thuốc tê của bệnh viện…….
Khứu giác vẫn còn, thị giác vẫn còn….vậy là chưa chết à…..tệ thật……100 viên thuốc ngủ mà vẫn sống nổi sao, thuốc ít quá chăng……ai cứu nó vậy…..
Nó nhìn thấy Mi bên nó, tay cô nắm chặt tay nó, còn ba mẹ nó đâu……nó cựa mình, Mi tỉnh giấc, cô vội nhìn lên :
_T tỉnh rồi, có khát nước không ?
Nó lắc đầu, thấy đau và khó chịu trong người….
_T thấy trong người sao rồi…..
_ …….hơi khó chịu.
_ Phải khó chịu thôi, vì bị súc ruột mà, may mà Mi đến kịp không là…..
_ Mi cứu T sao?
_ Sao T làm thế, T muốn bỏ Mi sao ? nếu T mà còn làm vậy nữa Mi sẽ không bao giờ tha thứ cho T, sẽ hận T cả đời, T nghe không hả ?
_ Sao tay Mi lại băng bó thế kia? . Nó nhìn thấy tay Mi liền hỏi ngay
_ Lúc đó cửa nhà bị khóa trong rồi, ba mẹ T lại đi vắng hết, Mi gọi mà không nghe T trả lời, thấy T nằm trên giường, gục một bên, Mi sợ quá, đã kêu to lên, bà con hàng xóm có hè nhau đập cửa mà mãi không mở được cửa….Mi cuống quá đã dùng đá đập nát cửa kiếng, leo vào …..hì hì chỉ bị cứa chảy máu chút thôi……
_ ……..Ngốc…..
_ Ai mới là kẻ ngốc đây………
_ Hì hì, thì cả hai luôn….( nó nhìn lên trần bệnh viện )
_ T đang suy nghĩ gì vậy? nói cho Mi biết đi.
_ T không nghĩ gì cả, kỳ lạ, giờ đầu óc nó trống rỗng thế nào ấy, có lẽ qua cái bi kịch thống cùng thì con người đã cạn kiệt sức lực chỉ muốn ngủ thôi……..T thấy …….dường như mình đã trải qua một giấc ngủ dài……khi tỉnh dậy thì thấy lòng nhẹ nhõm lắm, những chuyện trước kia không còn tồn tại nữa, cứ tan biến đi như là chưa từng xuất hiện vậy…..
_ ……….
_ Giờ mới thấy sao mình ngu đến thế, tự hủy hoại bản thân được gì, không giải quyết được gì chỉ là chạy trốn……..đúng là T ngu thiệt, hì hì hì.
_Hãy mở lòng ra đi T, nói ra thì người khác mới hiểu chứ, không nói ra làm khoảng cách càng xa thêm…..
_Ừa T cũng nghĩ vậy…..
Từ đó nó đã cố gắng nói ra những gì nó suy nghĩ, cố không khép kín lòng nữa, nhờ vậy mà cuộc sống của nó dễ thở hơn trước, ba mẹ đã cho nó tự do, không còn ép nó phải làm phải học gì cả, nó tự chọn con đường cho nó….
Nó không thi cái gì hết, nó đi học nghề…….Bốn bức tường vô hình mà nó tự xây lên thì nó phải đập vỡ đi……nó có nghề, nó xin vô làm trong một công ty nhỏ, tuy lương không cao nhưng nó thấy vui, môi trường làm việc mới.....
Mi cũng có việc làm, chúng tôi vẫn bên nhau, tình cảm lớn dần lên theo năm tháng……và nó hiểu nó đã yêu Mi, còn Mi có yêu nó không ?, khi nó ngỏ lời, nàng im lặng rất lâu...... xin suy nghĩ, rồi chấp nhận nó. Nó vui mà cũng biết là bão tố sẽ nổi lên nếu …..tình yêu này phát triển…….
Chướng ngại bắt đầu đây……
==========
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro