Chương 3.
Mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, chộp
lấy đồng hồ báo thức đầu giường –
“Óa!”. Giây tiếp theo, Lương Tâm
Ảnh như lửa đốt đằng mông nhào
khỏi giường nhanh hơn tên bắn, vọt
vào phòng tắm.
“Nhậm Mục Vũ chết tiệt! Không gọi
mình dậy, nếu hại em muộn, anh
nhất định sẽ chết – ”. Mắng một
nửa, mới nhớ ra bọn họ đã chia tay,
ngay lúc 3 giờ rạng sáng nay.
Anh đã không còn nghĩa vụ phải gọi
cô rời giường nữa.
“Quên đi, không gọi cũng không sao,
không có người Morning Call mình
vẫn có thể dậy đúng giờ…”. Cô
gượng gạo bổ sung thêm, áp chế
cảm xúc khó hiểu kia xuống, âm
thầm tự nhủ ngày mai nhất định
phải tập thói quen đặt đồng hồ báo
thức.
Hôm nay là ngoại lệ, ngày hôm qua
khóc quá mệt mỏi, bất tri bất giác
ngủ thiếp đi, từ ngày mai, cô nhất
định sẽ điều chỉnh quy luật cuộc
sống.
Đúng, chính là như thế!
“Mẹ nó! Tóc làm gì phải để dài như
vậy? Ngày mai đi tiễn!”. Cơn tức giận
vô cớ bốc lên đỉnh đầu, cô phiền
chán chải chải cào cào, vô ý làm đứt
mấy nhúm, đau đến nỗi muốn rớt
nước mắt.
Trước kia nhìn Nhậm Mục Vũ chải
nó, nó mềm mại nghe lời lắm mà,
cũng không khiến cô thấy 1 tia đau
đớn, anh còn nói tóc cô rất tốt, cho
nên mỗi lần dậy muộn dù không kịp
chải, chỉ ngồi trang điểm, cũng sẽ có
người đứng sau chuẩn bị hết thảy
cho cô…
Không biết dỗi ai, cô căm giận không
chải nữa, quăng cái lược xuống bàn,
vừa vặn nó rơi xuống chân, đau đến
á khẩu.
Bực quá đi! Ngay cả cái lược cũng
đối nghịch với mình!
Bực bội với gót chân vẫn đang ẩn ẩn
đau, sửa sang dung nhan ổn, cô lao
ra khỏi nhà, sực nhớ – tiêu rồi, phải
đi mấy chuyến xe bus?
Xe cộ ở Đài Bắc thật sự loạn, muốn
biết phải đi xe nào, đi đường nào
gian nan như lên trời.
Cho nên cô chưa từng tìm hiểu, dù
sao Nhậm Mục Vũ sẽ xuất hiện trước
cửa nhà cô mỗi sáng, cùng cô đi làm,
trở thành lái xe đưa đón miễn phí cả
năm.
Ngồi nhầm 1 chuyến, lại vòng vo 2
chuyến, thật vất vả rốt cuộc cũng tới
công ty.
Không cần phải nói, đương nhiên là
muộn giờ.
Đánh mất mọi thứ thói quen, làm cô
ảo não cả buổi sáng.
Giữa trưa đồng nghiệp mời ăn cơm,
cô không đi, cũng không phải cảm
xúc chìm nghỉm, chỉ là không muốn
ăn.
Cầm điện thoại nhấn dãy số quen
thuộc, mới giật mình nhận ra, hành
động đó đã trở thành bản năng,
giống như đã có từ lúc địa cầu sinh
ra.
Anh ấy đã không phải là của mày
nữa thì sẽ không vì 1 câu bốc đồng
của mày. “Không thấy anh, em ăn
không vô”. Sau đó lập tức chạy như
bay tới cùng mày đi ăn…
Ngực rầu rĩ nặng nề, mất mát cái gì,
bỏ cả 2 bữa sáng – trưa, không hề
thấy đói.
Cả một ngày, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn,
tan tầm rồi, việc thứ nhất cô làm
chính là đi cắt mái tóc nuôi dài suốt
7 năm.
•
Mưa gió ào ạt ngoài cửa đã hơn 1
giờ, hôm nay ra ngoài vội vã, quên
mất không có người đưa ô cho mình,
về đến nhà mưa đã tạt ướt như
chuột.
Không yên lòng, ăn 1 chén mỳ gói
rồi trở về phòng, giật mình nhận ra
từ lúc nào tay đã đang cầm bút,
dưới trang giấy ngập đầy chữ – viết
thư cho Nhậm Mục Vũ.
Cô tê tái.
Đã chia tay, còn viết thư gì nữa!
Thói quen thật là đáng sợ, 7 năm
qua, mọi chuyện trong lòng cô, toàn
dùng bút viết cho anh, giống viết
nhật ký, chuyện đã thành nếp, nhất
thời khó mà sửa được.
Dọn dẹp giấy viết thư, rút ra 1 cuốn
sổ viết nhật ký đã mua từ lâu mà
chưa viết dòng nào.
Không thể viết thư, vậy chuyển
thành viết nhật ký đi!
Ngày 15 tháng 7 năm 91
Thời tiết : mưa dầm dề, tâm tình tỉ
lệ thuận với thời tiết.
Hôm nay, là ngày đầu tiên sau khi
chia tay, tệ hết nói nổi, nhưng
không phải vì đau khổ do chia tay,
mình kiên quyết phủ nhận lý do
này!
Mình nghĩ, chắc mình còn chưa thể
quen! Ít nhất mình tin là như vậy.
Ở bên anh ấy đã lâu lắm rồi, có
nhiều chuyện cuộc sống đã hòa cùng
1 nhịp thở với anh ấy, bây giờ xóa
bỏ hết thảy, cuộc sống trở nên hoàn
toàn rối loạn, cảm thấy làm chuyện
gì cũng không hợp lý…
Là đau lòng sao?
Đương nhiên không phải, mình lại
kịch liệt phủ nhận lý do này lần 2.
Giống như 1 mâm toàn đậu đỏ, đậu
xanh lẫn lộn, làm sao có cách nhặt
ra hết được? Luôn cần thời gian,
đúng không?
Aizzz, 7 năm, thật sự là con số đáng
sợ!
Sau này, bất giác mình nghĩ thầm,
anh ấy có giống mình không, có
không thể thích ứng ngay lập tức
cuộc sống thiếu vắng 1 người không?
Mình nghĩ là có! Dù sao cả 2 đã
từng dung hợp thân mật lẫn nhau,
đột nhiên tách ra, khó tránh khỏi
cảm thấy có chút mất mát.
Không thể phủ nhận, anh ấy là
người đàn ông tốt hiếm có, ở bên
mình mấy năm nay, tình cảm sâu
đậm tuyệt đối trung trinh, chưa bao
giờ liếc nhìn cô gái khác 1 cái, thiên
tiên hay mỹ nữ cũng như nhau.
Còn nữa, anh ấy chưa từng nói nặng
mình 1 câu, càng miễn bàn tới
chuyện cãi vã, toàn là mình cáu với
anh trước.
Mỗi lần mình gặp chuyện không vừa
lòng ngoài đường, về nhà toàn bực
dọc với anh, anh cũng chưa bao giờ
so đo với mình, bây giờ ngẫm lại,
nhiều lúc mình nói chuyện cực kỳ vô
lý, anh vẫn chịu được.
Người đàn ông như thế, mình lại
buông tay cho anh ấy ra đi.
Tiếc nuối không?
Tuyệt – đối – không – tiếc! Kiên
quyết phủ nhận lần thứ 3.
Người nói muốn chia tay là mình,
còn tiếc nuối cái gì?
Làm tổn thương người đàn ông tốt
như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy
quá, mình biết anh toàn tâm toàn ý
với mình, chẳng qua – có lẽ anh
không thể cho mình khát vọng với
tình yêu!
Anh không sai, cái sai là mình không
biết chừng mực, đã có được sự quan
tâm chăm sóc của anh, còn thấy
trống rỗng trong lòng, thấy bất mãn.
Có phải mình tham lam quá không?
Nhớ hôm qua, khi anh hỏi mình
trong điện thoại. “Anh ta có thể cho
em nhiều niềm vui anh không thể
cho đúng không?”.
Mình dường như có thể nghe được
tiếng lòng anh tan nát, trái tim anh
âm thầm rỉ máu, anh đã chịu bao
nhiêu đau đớn mới có thể nói ra
những lời này?
Phút giây đó, mình thấy bản thân
thật quá tàn nhẫn.
Mình nghĩ, anh nhất định sẽ bị tổn
thương sâu sắc. Đáy lòng, có vị chua
xót không lời…
Là đau lòng sao?
Làm sao có thể? Lần thứ 4 mình…
Aizz, biết rồi, biết rồi! Mình quả thật
cảm thấy mất mát, đau lòng, tiếc
nuối, dù có cực độ mãnh liệt trịnh
trọng kiên quyết phủ nhận đi chăng
nữa, cũng không thể thay đổi được
chuyện này, mình chỉ cố gắng giải
tỏa áp lực cảm xúc thôi mà.
Mình từng yêu anh ấy nhiều như
vậy, lòng sao có thể không đau?
Nhưng mình nghĩ, đây chính là thời
kì quá độ, qua 1 thời gian, mình sẽ
quen với việc không còn anh bên
cạnh nữa, người cũng chỉ là 1 loài
động vật tuân theo thói quen, đúng
không?
Đặt bút xuống, mình cầu chúc ngày
mai tốt đẹp!
P.S: Chia tay ngày đầu tiên, nhận ra
anh là người đàn ông tốt hiếm có,
không có ý chí, nhung nhớ những
ngày anh còn ở bên cạnh…
Thu hồi nhật ký, sắp xếp gọn gàng
mọi thứ, cô đặt đồng hồ báo thức,
quyết định ngày mai phải dậy thật
sớm, thong dong ung dung trải qua
1 ngày, sẽ không còn thấy mọi
chuyện đều vô lý đi?
Đúng vậy, ngày hôm sau rời giường
đúng giờ, kinh nghiệm hôm qua, tìm
hiểu tuyến xe bus trước, không ngồi
nhầm xe nữa, cô đến thậm chí còn
sớm hơn bà lao công quét công ty.
Sau đó, ngẩn ngơ nhìn văn phòng
không một bóng người.
Ăn chút gì đi! Bữa sáng là nguồn sức
sống cả ngày!
Cô lấy lại tinh thần, ra ngoài mua đồ
ăn sáng, vừa đưa lên miệng cắn 1
miếng –
Ặc! Bánh trứng bột này là kẻ ngốc
của thế kỷ nào làm vậy? Khó ăn
muốn chết!
Cô lập tức nhè ra toàn bộ, ra bình
nước rót 1 ly súc miệng, muốn xóa
sạch cảm giác mỡ mạc đầy trong
họng.
Nhậm Mục Vũ biết cô khẩu vị nhẹ, ít
dầu ít muối, mỗi ngày buổi sáng tới
đón cô đi làm, đều làm trước bữa
sáng trước, cùng 1 ly nước trái cây
dưỡng nhan sắc.
Hôm nay, bữa sáng là mua khi xuống
xe bus, trên đường tìm không thấy
tiệm nào bán nước trái cây, cho nên
phải mua ở canteen công ty.
Nhìn bánh trứng bột cắn dở 1 miếng
cộng với ly nước chanh nhạt thếch,
cô hoàn toàn không muốn ăn nữa.
Trên đời này không có ai nắm được
khẩu vị của cô như anh, mấy năm
nay, khẩu vị của cô bị anh dưỡng
thành đỏng đảnh mất rồi.
Thật ra khả năng nấu nướng của cô
không hề kém, chỉ là anh chiều cô
quá, mọi việc đều thay cô chuẩn bị
chu đáo, căn bản cô không cần hao
tâm tổn sức.
Quyết định rồi! Ngày mai phải tự
làm bữa sáng, không cần đi ăn mấy
thứ đồ vớ vẩn của tiệm này nữa!
Để thưởng cho cái bao tử đói meo
chưa được đối xử tử tế, sau khi tan
tầm, cô đi ăn đại tiệc xa xỉ, nghĩ đến
nhồi đầy bụng, cũng có thể nhồi đầy
cái đầu trống rỗng của mình.
Về nhà, pha nước ấm tắm, nhưng
không nhớ nổi trước đó mình đã ăn
cái gì hay chưa.
Mặc xong quần áo, cô trở về phòng
viết nhật ký.
Ngày 16 tháng 7 năm 91.
Thời tiết mùa hạ có chút mưa bụi,
tâm tình vẫn tệ như cũ.
Xem ra mong đợi ngày hôm qua
không thành hiện thực được. Tâm
tình hôm nay vẫn giống như thời
tiết – mây đen dày đặc.
Mình nghĩ, là vì mình bị bỏ đói mới
thế. Căn cứ theo báo cáo y khoa, khi
người ta đói bụng, huyết áp cũng
chậm lại, sau đó cảm xúc sẽ hạ
xuống thậm tệ.
Mình nghĩ mình thuộc tình trạng
đó.
Ăn không ngon, ngủ không yên, tâm
tình mà tốt được thì đúng là nói
nhảm.
Hóa ra, không chỉ có đàn ông mới
“đường đến trái tim đi ngang qua
bao tử”, phụ nữ cũng thế.
Hiện tại mình nhịn không được
muốn thầm oán. “Em nói anh Nhậm
Mục Vũ, sao trước đây lại tốt với em
như vậy? Dung nhập quá sâu vào
cuộc sống của em, bây giờ thiếu
anh, ngày cũng không biết phải làm
sao để trôi qua”.
Được rồi, không vấn đề gì, ngày mai
bắt đầu dậy sớm hơn, tự chuẩn bị
bữa sáng cho mình, nên giờ đi ngủ
dưỡng nhan sắc đi.
Mình nghĩ, mình hẳn có thể lại chúc
phúc chính mình, ngày mai sẽ rất
tốt?
P.S: Hôm nay, ngày thứ 2 sau khi
chia tay Vũ, cảm xúc vẫn tồi tệ…
Ngày thứ 3, cô thức dậy rất sớm, nấu
đồ ăn sáng, ních no bao tử, không
còn phải bụng đói đi làm nữa.
Hôm nay công việc đúng là kinh
khủng, 1 khoản tiền chuyển qua chi
phiếu không thực hiện được, thành
nợ khó đòi, cấp trên gây áp lực làm
cô oan ức không chịu nổi, đó đâu
phải toàn bộ lỗi của kế toán cô chứ,
cô cũng đã cố gắng thúc giục chủ
khoản rồi, người ta không chịu, cô
biết làm sao? Tự nhiên trách tội cô
không có năng lực.
Về nhà, sự ân cần thăm hỏi và dặn
dò trong quá khứ không xuất hiện.
Cô tưởng giống như trước, tìm ai đó
để cô vừa ôm vừa khóc, tưởng muốn
cố tình gây sự đập phá 1 phen, bốc
đồng xả hết cảm xúc ra… Nhưng mà
bây giờ còn có ai bao dung làm cái
hố cho cô xả rác xuống nữa đây?
Tìm không thấy tiếng người nói, bên
người trống rỗng, điện thoại cũng im
lìm, toàn bộ căn hộ tĩnh mịch đến
dọa người.
Vì thế cô mở TV, muốn quanh mình
có chút âm thanh.
Bên tai truyền tới tiếng cười trong
tiết mục hài, cô lại không thấy buồn
cười chút nào.
Tắt TV, đành phải trở về phòng viết
nhật ký tiếp.
Ngày thứ 4 –
Không muốn trở về đối mặt với 4 bức
tường trống rỗng, cô cùng đồng
nghiệp đi hát KTV, hò hét hơn nửa
đêm, thẳng đến rạng sáng mới chia
tay nhau về nhà, đứng trong màn
đêm lạnh lẽo, chợt nhớ ra cô đã
không còn người bạn trai tốt tính dù
hơn nửa đêm vẫn sẵn sàng bỏ chăn
ấm nệm êm, không oán không hận đi
đón mình nữa…
Ngày thứ 5 –
Tủ lạnh trống trơn, dầu gội đầu đã
“vắt đến giọt cuối cùng” từ hôm qua,
sau khi tan tầm, cô đi mua 1 dây
toàn bộ đồ dùng cần thiết, cả buổi
tối ngồi giặt quần áo, dọn dẹp nhà
cửa, mệt muốn chết. Đêm đó viết
nhật ký : Nhậm Mục Vũ là siêu nhân!
Thật muốn biết làm sao anh ấy có
thể làm hết nhiều chuyện như vậy
mà chỉ có 1 người???
Ngày thứ 6 –
Ngày cuối tuần, cô tắm cho Luck, bị
nó cào xước mu bàn tay.
Giữa trưa cho nó ăn, nó cũng không
chịu ăn, không hiểu tính tình bị sao,
ghét bỏ đồ cô nấu, hay thái độ của
cô không đủ thành khẩn cung kính?
Khi lấy oxy già khử trùng, miệng vết
thương đau xót, cô dùng ánh mắt
hận lên án Luck nằm trong góc.
Kêu nó cũng không để ý, muốn ôm
nó lại không cho cô ôm, kiêu ngạo,
không thèm để chủ nhân vào trong
mắt.
Tâm tình sắp rớt xuống đáy, còn
khiêu khích cô như vậy, cô tức giận
đến không muốn để ý nó nữa, trở về
phòng viết nhật ký, kịch liệt lên án
chó hư vô tâm cào chủ.
Ngày thứ 7 –
Tuy rằng không đi làm, nhưng vẫn
dậy sớm, làm đồ ăn ngon đến khẩu
vị đỏng đảnh của mình cũng không
thể soi mói xong, cô bắt đầu tin
tưởng sẽ có được 1 ngày tốt đẹp.
Thong dong hết nửa ngày, cô đi xem
phim, thuận đường mua mấy đĩa CD
về nhà thưởng thức, giết thời gian
buổi chiều.
Cô vừa lòng, 1 ngày nhàn nhã như
thế, hẳn coi như là tốt đẹp đi?
Trước khi ngủ tháo trang sức, dùng
miếng bọt biển tẩy trang 2 bên mắt,
cô từ từ nhắm mắt lại, vốc nước gột
đi cảm giác cay cay xót xót của sữa
rửa mặt, quờ quạng tìm khăn lau,
mở mắt ra, sững sờ nhìn cái khăn
quen thuộc trong tay, là của…
Ngẩng đầu, ánh mắt chạm tới cặp
bàn chải đánh răng và ly nước súc
miệng, ngực giống như bị cái gì đâm
vào, nhanh chóng thu dọn những
vật không cần thiết này đi.
Mở tủ quần áo thay áo ngủ, thứ đầu
tiên chạm vào tay, là bộ pijama to
lớn của đàn ông, kiểu dáng y hệt bộ
của cô – là 1 cặp pijama tình nhân,
cô đặt may vì anh…
Nhìn phía mặt bàn, khung ảnh 2
người chụp chung thân mật, là 2
năm trước đi du lịch mũi Bitou*
cùng anh.
Cô cầm lấy khung ảnh, khẽ vuốt qua
gương mặt sáng ngời trên kính, cả 2
cười tươi ngọt ngào thỏa mãn, Luck ở
bên dựa vào người cô, cọ cọ quấn
quít bên chân.
Cô giật mình hiểu ra vì sao nó không
được bình thường.
Ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông của
nó. “Trong lòng mày nhớ anh ấy lắm
phải không?”. Hóa ra, nó cũng giống
cô…
Nhưng mà, anh đã ra đi rồi, bọn họ
phải tự lập tự cường, không thể cứ
yếu đuối mãi được!
Cô nhắm mắt, hít sâu 1 hơi, tìm
thùng giấy, thu dọn mọi thứ liên
quan đến anh, dán lại thật chặt.
Ngày 21 tháng 7 năm 91.
Thời tiết : trời có lương tâm, bớt
nóng.
Tâm tình : âm tình bất định.
Ngày thứ 7 không có anh…
Tốt lắm, mình vẫn kéo dài hơi tàn
như cũ, vẫn sống bình thường.
Có thể thấy mình không phải không
thể sống thiếu anh, ha!
Không cần nghiên cứu tiếng cười
của mình là vui vẻ, chua xót, châm
chọc hay là vô tình cười gượng chả
có ý nghĩa gì, dù sao điểm quan
trọng là : mình còn cười được!
Hết 1 tuần rồi. Vì sao mình cảm thấy
1 tuần này dài đằng đẵng? Ngày nào
cũng có những chuyện nho nhỏ phát
sinh, giống như từ lúc thiếu anh, cái
gì cũng không còn thích hợp nữa,
làm tâm tình của mình hệt như thị
trường chứng khoáng Đài Bắc, cứ
thụt lùi mãi không có đường lên,
mệt mỏi, không biết đến khi nào mới
có thể tăng trở lại.
Xem ra, trước đây mình ỷ lại vào anh
quá nhiều, nên kiểm điểm.
Mình là 1 cô gái độc lập tự tin lại
xinh đẹp trong thời đại mới, yếu
đuối như vậy thật sự không giống
mình.
Thật ra, không riêng gì mình, Luck
thoạt nhìn cũng rất nhớ anh, mình
cho cái gì nó cũng không chịu ăn,
nhớ ngày trước nó có vẻ thích Vũ
nhiều hơn, phản đồ này!
Mình từng nói. “Đúng thôi, đại gia
anh là người tiêu tiền mua nó, nó
nào dám không theo anh chứ?”.
Anh đáp. “Cái đó và người nào tiêu
tiền có liên quan gì? Giá trị của loài
chó không nằm ở đó đâu”.
“Vậy nhất định nó là chó cái, chó
háo sắc!”.
Anh cười cười nói cho mình. “Đáng
tiếc, nó là chó đực”.
Tuy rằng mất mặt, nhưng sự thật
vẫn là sự thật, Vũ mê người hơn
mình, có sức hấp dẫn hơn, Luck yêu
thích anh ấy hơn yêu thích mình.
Anh thường nói. “Đối xử với những
vật cưng nhỏ phải có tình cảm, em
không được lúc nào cũng hung hăng
với nó”.
Có sao?
Được rồi, được rồi! Mình là người
không có tính nhẫn nại, khó trách
nó không quấn mình, mỗi lần thấy
Vũ đều vui vẻ quẫy đuôi, còn nói nó
không thành thật, theo mình thấy,
nó là thành thật nhất.
Vũ giúp nó tắm rửa, chải lông cho
nó, còn dịu dàng vuốt ve nó, chơi
đùa với nó, còn mình sau khi bị nó
cào xong chỉ xem thường nó, bảo nó
hư đốn trong nhật ký, khó trách nó
nhớ nam chủ nhân hiền lành thân
thiết của nó nhiều như thế.
Nếu nó biết, nam chủ nhân của nó
không bao giờ trở lại nữa, không biết
nó có tuyệt thực kháng nghị không
đây?
Ơ… Hình như hôm nay đã bắt đầu
tuyệt thực rồi.
Chó cũng có khí tiết, không thèm ăn
đồ mình nấu sao?
Aizz, suy nghĩ nhiều quá. Hôm nay
đã dọn dẹp mọi thứ nhắc mình nhớ
tới anh, vì chính người cứ hơi 1 tí đã
nghĩ về anh, thì làm sao chó lại
không?
Ngày thứ 7 tự cầu chúc bản thân,
ngày mai sẽ rất tốt.
P.S: Ngày thứ 7 sau khi chia tay, vứt
bỏ tất cả những thứ của người yêu
cũ, phong khóa kỹ càng, hy vọng hỗn
loạn suy nghĩ này cũng có thể chôn
vùi dưới lớp bụi thời gian…
Ngày thứ 8 –
Đồng hồ sinh lý hoạt động tốt, đúng
giờ rời giường, ních no bụng rồi,
ngồi đúng xe bus, thuận lợi làm
xong công việc 1 ngày, cũng tính
toán xong sẽ làm gì tối nay sau khi
về nhà, hết thảy dường như hoàn mỹ
không thể soi mói, nhưng mà…
Vẫn cảm thấy thiếu cái gì, tìm không
ra trọng tâm cuộc sống, từng ngày
qua thật trống rỗng…
Thở dài, đứng dậy chuẩn bị về nhà.
“Hi!”. Phía sau truyền đến tiếng
chào nhẹ nhàng, cô quay đầu lại.
“Quản lý Thiệu”.
“Đã tan sở, đừng gọi quản lý nữa”.
“Dù sao vẫn còn ở trong công ty”. Cô
cười cười trả lời.
“Vậy được rồi!”. Thiệu Quang Khải
không so đo, nhún vai. “Cắt tóc
xong, thoạt nhìn càng gọn gàng nhẹ
nhàng khoan khoái, sáng ngời động
lòng người”.
“Cảm ơn”. Đàn ông thực lợi hại, để
tóc dài thì anh ta nói mình phiêu
dật dịu dàng, cắt tóc xong thì nói
sáng sủa động lòng người.
Chỉ có 1 người là ngoại lệ, người đó
chẳng hề biết tới cái gì gọi là lời
ngon tiếng ngọt, chỉ biết nói. “Em
đổi dầu gội đầu à?”.
Nghĩ đến đó, cô cười khổ một tiếng.
“Làm sao vậy?”. Thiệu Quang Khải
nhìn nhận tinh tế biểu cảm trên mặt
cô. “Gần đây nhìn em không có tinh
thần, chủ nhiệm Vương làm khó dễ
em sao?”.
“Không liên quan đến đồng nghiệp
đâu”. Toàn bộ ban kế toán, ai cũng
biết chủ nhiệm Vương thầm mến
Thiệu Quang Khải đã lâu, không ngờ
Thiệu Quang Khải lại theo đuổi cô
dai dẳng như vậy, chị ta khổ sở
không làm gì được, sớm bỏ cuộc rồi.
“Vậy – là vì người bạn trai 7 năm
của em?”.
Cô chấn động nhẹ, mím môi không
nói lời nào.
“Hai người – ”. Muốn cẩn trọng,
ngược lại không biết dùng từ gì để
nói.
Không muốn nhìn anh ta khó xử, cô
thản nhiên tiếp lời. “Bọn em chia
tay rồi”.
Anh ta nhìn cô thật sâu. “Là vì
anh?”.
Cô không biết nên trả lời thế nào, có
lẽ 1 phần vì anh ta khơi mào khát
vọng tình yêu trong cô, cũng có lẽ
tình cảm giữa cô và Nhậm Mục Vũ đã
quá nhạt, thái bình lâu dần làm cô
thấy mệt mỏi… Phân biệt không rõ.
“Em đã chia tay, vậy – có thể cho
anh 1 cơ hội không? Để anh chứng
minh được anh sẽ yêu em hơn anh
ta, cho em nhiều niềm vui hơn anh
ta”.
Anh ta có thể sẽ cho cô nhiều niềm
vui hơn, nhưng… Sẽ có người còn
yêu cô hơn so với Nhậm Mục Vũ sao?
“Em không biết…”.
Cô từng mong muốn điều đó, nhưng
bây giờ đến tột cùng cô đang chần
chờ cái gì?
“Cho em 1 chút thời gian được
không? Dù sao em và anh ấy cũng
vừa mới chia tay…”. Tình cảm 7 năm
trời, không phải giấy lộn mà có thể
vứt bỏ dễ dàng như thế.
“Anh hiểu rồi”. Cô nếu là loại người
lạnh bạc vô tình, cũng không phải
người anh muốn theo đuổi. “Vậy ít
nhất, anh có vinh hạnh được đưa em
về nhà?”.
Lúc này, cô gật đầu.
Liền bắt đầu từ đây đi! Có lẽ, 1 khởi
đầu mới, sẽ dần biến những cảm xúc
rối rắm mâu thuẫn này mờ nhạt đi
trong lòng…
Vì thế, gần 1 tháng trôi qua, cô
không cho phép mình nhớ tới Nhậm
Mục Vũ nữa. Mỗi lần chỉ cần có chút
cảm xúc “nguy hiểm” nảy ra trong
đầu, cô sẽ nhanh gọi điện cho Thiệu
Quang Khải, nghe giọng của anh ta 1
chút, ngăn cách những cảm xúc
không nên có.
Cô làm được thật thành công.
Vì thế, trong trang nhật ký sau khi
chia tay 30 ngày, viết xuống 1 đoạn
thế này : ngày mai là tròn 1 tháng,
mình nghĩ, mình đã sắp quên anh…
Ngày hôm sau, đồng thời cũng là lễ
Thất Tịch – lễ tình nhân Trung Quốc.
Giữa trưa khi ăn cơm cùng Thiệu
Quang Khải xong, anh ta còn nói
giỡn. “Gần đây em tìm anh thường
xuyên lắm nha, bắt đầu nhớ anh rồi
phải không?”.
Phải không? Cô không biết, đấy đều
là hành vi bản năng.
Này tỏ vẻ, cô đã dần ỷ lại vào anh ta,
cũng như ỷ lại Nhậm Mục Vũ ngày
trước?
“Tính khi nào lập anh làm chính thất
đây? Thiếp thân không rõ, thực là
ấm ức!”. Anh ta giả bộ như 1 cô tình
nhân, ai oán than thở, chọc cô cười.
“Chứng tỏ, anh có vinh hạnh trở
thành bạn trai em? Ngày mai anh có
thể mời em cùng anh đón lễ tình
nhân chứ?”.
Có nên đồng ý không? Cô tự hỏi
chính mình.
Cái ngày này cô từng rất mong chờ,
lễ tình nhân năm nay, cô rốt cuộc
không cần cô đơn 1 mình vượt qua
nữa.
Cô tuyệt đối tin tưởng, anh ta có thể
cho cô 1 lễ tình nhân lãng mạn
nhất, tình cảm nhất.
Mấy ngày nay, anh ta cũng rất hết
lòng chờ đợi cô, cô đều thấy được.
Vì thế, cô gật đầu.
Qua đi đã qua đi, nên dùng tâm tình
hoàn toàn mới, nghênh đón tình cảm
hoàn toàn mới.
Tối hôm đó, cô cố ý trang điểm thật
đẹp, tô màu son yêu thích nhất,
thay bộ váy mình mua cho lễ tình
nhân năm ngoái, tính mặc cho Nhậm
Mục Vũ xem, lại bị anh thất hẹn. Bộ
váy âu phục dài tới mắt cá chân, làm
cô thoạt nhìn trông thật xuất trần
phiêu dật.
Thấy trong mắt Thiệu Quang Khải
kinh động, cô biết mình là cô gái
đẹp nhất đêm nay, ngoại trừ cô ra,
anh ta sẽ không thèm liếc mắt đến
cô gái thứ 2.
“Em làm đẹp vì anh sao?”. Anh cười
cười trêu chọc, vươn tay ra.
Cô cười yếu ớt, đặt bàn tay nhỏ bé
mềm mại vào tay anh ta.
“Anh không về nhà sao?”. Vừa tan
tầm anh ta đã trực tiếp đưa cô về
nhà sửa soạn, cũng chờ đợi.
“Không. Đi làm đã chiếm đi của anh
8 giờ ở bên em, anh luyến tiếc sẽ
lãng phí từng giây được cùng em, từ
giờ trở đi, cả đêm nay em là của
anh”.
Một câu nói, đủ ngọt ngào đi vào
lòng người.
Anh tặng cô 1 bó hồng thật lớn,
không đếm được có bao nhiêu bông,
gần như bao phủ cô.
Bọn họ ăn tối trong 1 nhà hàng
Pháp sang trọng, anh lãng mạn,
thích khiêu vũ, cùng cô nhảy hết
bản này đến bản khác, cuối cùng đi
đến trước mặt nhạc công, xin cho
mượn cây đại dương cầm, cao giọng
thông báo cho mọi người. “Bản đàn
này, xin tặng cho người con gái tôi
yêu nhất – Lương Tâm Ảnh, chúc em
lễ tình nhân hạnh phúc”.
Mọi ánh mắt đều hướng về cô yêu
thích và ngưỡng mộ, đàn dương cầm
vang lên giai điệu say đắm lòng
người, ánh mắt anh chuyên chú thủy
chung chưa từng rời khỏi cô.
Khúc đàn kết thúc, mọi người nhiệt
liệt vỗ tay, anh trở về trước mặt cô,
hỏi nhỏ. “Thích không?”.
Cô có bất ngờ và kinh ngạc. “Em
không biết anh biết đánh đàn dương
cầm giỏi như vậy”.
“Chuyện em không biết còn rất
nhiều”. Mở tay ra, trong lòng bàn
tay là 1 cái hộp nhỏ. “Đồng ý lấy
anh không?”.
“Anh – ”. Cô sửng sốt.
Càng trở tay không kịp là, anh ta
dần quỳ 1 chân xuống đất. “Mọi
người ở đây xin làm chứng, tôi yêu
Lương Tâm Ảnh cả đời cả kiếp, thề
yêu sủng cô ấy trong lòng mãi không
thay đổi, gả cho anh, có được
không?”.
“Anh – kích động quá, chúng ta chỉ
vừa mới bắt đầu quen…”. Hoàn toàn
không đoán trước sẽ có tình huống
này, cô kinh ngạc thiếu chút nữa nói
cũng không nên lời, có ai vừa quen
nhau ngày đầu tiên liền cầu hôn
không? Cũng không phải tâm thần
loạn trí.
“Đối với em mà nói có lẽ là ngắn
ngủi, nhưng với anh, đã chờ đợi em
rất lâu rồi, thật vất vả mới đợi được
em”.
“Đúng rồi đó, chị à, nhìn anh ấy si
tình đến vậy, chị đồng ý lấy anh ấy
đi!”. Mấy người khách chung quanh
lên tiếng ủng hộ.
“Em nói sao?”. Thiệu Quang Khải
cười cười nhíu mày.
Mỗi người 1 câu, khiến cô tâm ý
hoảng loạn.
“Anh đứng lên trước đã được
không?”. Mặc kệ không khí mong đợi
quanh mình, cô vẫn chưa chuẩn bị
sẵn sàng tiến đến bước này với anh
ta.
“Vậy, được rồi!”. Anh ta cười lấy
phong độ. “Không sao cả, anh còn
nhiều thời gian mà”.
“Thực xin lỗi, em – ”.
Anh ta lắc đầu. “Không có gì, là anh
quá nóng vội, anh đã quên em chỉ
vừa mới làm quen với anh”.
Trúc trắc nhỏ ban đầu này, cũng
không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của
họ về sau, bọn họ vẫn trải qua 1
buổi tối tốt đẹp.
Trên đường đưa cô về nhà, trên xe
chỉ có tiếng radio truyền ra, cô bắt
đầu nhớ lại từng chi tiết trong tối
nay. Thẳng thắn mà nói, anh ta rất
dịu dàng săn sóc, phong độ tuyệt
bật, không ai có thể phủ nhận là
hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Nhưng mà, không hiểu vì sao, yên
lặng như hiện tại, cô lại cảm thấy hư
ảo không chân thật.
Như là… Sau phồn hoa quá đỗi chỉ
còn lại buồn bã cô đơn.
Ngực thấu buồn, giống thiếu cái gì,
có chút hít thở không thông.
Có lẽ không khí trên xe quá ảm đạm,
cô nói anh ta tắt máy lạnh, mở cửa
xe để gió đêm ùa vào trong.
Nhưng tình huống không thuyên
giảm mấy, cô nghĩ, có lẽ cô say.
“Phía trước có hiệu thuốc tây, anh
dừng lại 1 chút nhé, để em mua
bình thuốc giải rượu”.
“Anh mua dùm em”.
“Không cần, em đi được rồi, nơi này
dừng xe lâu không tiện”.
“Vậy được rồi!”. Anh ta không kiên
trì.
Cô xuống xe, vốn thầm nghĩ chắc chỉ
tốn 3 phút thời gian, không ngờ đi
vào hiệu thuốc, cô nhân viên hỏi cô
muốn mua loại nào, cô ngẩn người
cũng hết mất 3 phút.
Thuốc giải rượu có nhiều loại lắm
sao?
Loại trước đây cô uống cực kỳ hữu
hiệu, nhưng cô không biết nhãn
hiệu nào, toàn là Nhậm Mục Vũ mua
cho cô…
Nhân viên ờ quầy thấy cô hoảng hốt,
chủ động giới thiệu. “Loại này chắc
dùng tốt lắm, tôi không uống rượu.
Là khách hàng phản hồi”.
“Bạn tôi cũng mua ở đây, anh ấy là
bác sĩ”.
Nhân viên hiểu rõ tiếp lời. “Bạn
trai?”.
Từng là. Cô mím mím môi, không lên
tiếng trả lời.
“Sao tôi lại không có ấn tượng nhỉ?
Anh ấy có đẹp trai không?”.
“Rất nhiều cô gái thích anh ấy”.
Không ấn tượng tuyệt đối không
phải vì anh kém xuất sắc, cô không
uống rượu mỗi ngày, việc gì anh cứ
phải 2 3 ngày chạy đến mua thuốc?
“Vậy chị phải giữ anh ấy thật chặt,
đừng để anh ấy chạy mất nha, đàn
ông tuấn tú bây giờ tâm tính không
chừng…”.
“Lấy loại này đi!”. Sợ nói tiếp sẽ vô
lực chống đỡ, cô nhanh chóng tính
tiền.
Trở lại xe, vừa vặn Thiệu Quang Khải
điều chỉnh kênh radio, hơn nữa thái
độ giống như… Có điểm mất tự
nhiên.
Cô khó hiểu hỏi. “Sao lại đổi? Bài
hát này rất êm tai!”.
Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn cô 1 cái,
giữ phong độ, chỉnh lại về kênh ban
nãy.
Bên trong xe 1 lần nữa chìm trong
chuỗi âm thanh thâm tình –
Tuy rằng chấm dứt cũng không cam
lòng, không phục.
Từng thỏa mãn muốn thật sự chúc
phúc cho em.
Anh chỉ khổ sở không thể bên em
đến bạc đầu, không còn cơ hội nhìn
thấy em cười.
Nhớ đến mọi thứ tốt đẹp về em lại
càng làm nỗi thống khổ thêm lồng
lộn.
Nhớ có lúc anh đã muốn chạy trốn
khỏi vòng luẩn quẩn đó.
Anh chỉ là khổ sở không thể bên em
đến bạc đầu, để mỗi ngày đều có
thể nhìn thấy em cười.
Thiếu ai đó để dựa vào, đau lòng
không có ai để ôm ấp.
Nước mắt lau không ngớt, em có
hay?
Hy vọng em biết anh thật tâm chúc
phúc.
Chỉ cần em có thể vui vẻ hạnh phúc
là đủ rồi.
(Sáng tác : Tiểu Trùng)
“Bài hát Cùng nắm tay đến bạc đầu,
tặng cho các cặp tình nhân khắp
thiên hạ, cũng hy vọng người con
gái anh muốn tặng cũng có thể nghe
thấy, 1 lần nữa tự hỏi, nhận rõ định
nghĩa của tình yêu đích thực và
hạnh phúc, đừng để tiếc nuối, bỏ lỡ
hạnh phúc cả đời. Lại 1 lần nữa
chúc phúc cho anh bạn đã gửi thư,
mong cô gái anh đã chân thành gửi
gắm tình cảm có thể sớm trở về
trong vòng tay anh. Lá thư tiếp theo,
là gửi từ thành phố A, anh này
viết…”.
“Em thích bài hát này?”. Thiệu
Quang Khải nhìn cô nghe chăm chú.
“Ừm, ca từ ý cảnh thâm tình thật sự
cảm động lòng người, anh không
thấy vậy sao?”.
“À…”. Anh ta không nói gì nữa.
“Làm sao vậy?”. Cảm thấy biểu tình
của anh ta hơi kì lạ.
“Không có gì, tới nhà em rồi”.
Cô xuống xe, quay đầu nói nhỏ.
“Buổi tối hôm nay, rất tuyệt vời.
Cảm ơn anh”.
“Thật sao? Vậy không mời anh vào
nhà ngồi, uống ly cafe cảm ơn ư?”.
“Không nên? Vạn nhất anh uống cafe
rồi, cả đêm không ngủ được thì làm
sao bây giờ?”.
“Không thể uống cafe, vậy cho anh 1
cái hôn từ biệt đi?”.
Cô do dự 3 giây, nhìn phía anh ta,
chần chờ gật đầu.
Sau đó, cô cảm giác được bản thân
rơi vào 1 vòng ôm và hơi thở hoàn
toàn xa lạ. Thứ cô luôn luôn nghe
thấy, là mùi hương túi thơm quần áo
hoa hương thảo hòa với mùi sữa tắm
hương chanh giống của cô; nhưng
bây giờ, cô chỉ ngửi được mùi nước
hoa…
Cảm giác ấm áp tiếp cận trên môi,
cô nhắm mắt lại, muốn cố gắng cảm
thụ, 1 lần nữa thể nghiệm tình yêu
điên cuồng ngọt ngào, nhưng như
thế nào cũng không giống với cảm
giác rung động từng có xa xôi trong
trí nhớ…
Rất xa lạ, dù là khứu giác, xúc giác,
đều không giống với tiềm thức…
Thẳng đến khi không khí lạnh như
băng tràn vào cuống phổi, cô mới
phát hiện mình đã đẩy anh ta ra.
Cô thở gấp. “Đã khuya… Anh thật sự
cần phải trở về, ngày mai còn phải
đi làm”.
Thiệu Quang Khải hơi ngạc nhiên,
sau đó cười khẽ. “Cuộc sống của em
còn cần phải tăng thêm năng
lượng”.
Tiễn bước anh ta, đi vào trong
phòng, cô dựa lưng vào cửa, thở dốc
thật mạnh.
Có trời mới biết, cô thở mạnh như
thế không liên quan đến việc không
đủ không khí, mà do lo sợ!
Cô không có cảm giác gì cả, thật sự
không có cảm giác gì!
Cô ở trong lòng anh ta, nhưng 1
khắc đó, trong đầu cô, lại có thể
nghĩ về người khác!
Cô và anh, cũng từng cuồng nhiệt
kích tình hôn môi, cũng từng hoan ái
triền miên trong căn phòng này, cô
từng quen thuộc hết thảy của anh,
cũng không ai biết về cô như anh.
Nụ hôn của anh, luôn có thể lôi
cuốn những cảm giác sâu xa nhất
trong cô…
Hôm nay, không chỉ là lễ tình nhân,
mà đồng thời cũng đã đúng 1 tháng
kể từ lúc cả 2 chia tay.
Mọi thứ quên đi được 1 tháng, lại
không thèm báo trước ập tới, lòng
đau đến quặn thắt.
Anh bây giờ, có khỏe không?
Chia tay rồi, chưa từng liên hệ với
anh lần nữa, 1 lòng thầm nghĩ trí
nhớ đã quên mất anh. Anh từng nói,
không rảnh cùng cô hưởng lễ tình
nhân…
Hiện tại, anh đang làm gì?
Chia tay ước chừng 1 tháng, hôm
nay mới phát hiện ra, anh ấy vẫn
tồn tại sâu đậm trong lòng mình,
chưa từng mờ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro