Một ngày mưa khác ở Hamburg
Chân tôi mỏi nhừ. Tôi tự nhẩm trong đầu rằng mình chắc chắn đã đi bộ liên tục được gần 30 phút dưới trời mưa. Mưa Hamburg rơi kỳ dị. Hễ mỗi lần mưa rơi là sương mù lại bao phủ khắp những con đường. Từ xa, một nửa tòa tháp truyền hình của thành phố đã bị mây che khuất.
Tôi quyết định rằng mình không thể nào lết đi lạc lối như vầy thêm được nữa và tấp đại vào mái hiên của một bãi giữ xe. Kế chỗ tôi đứng hình như là một quán cà phê thì phải.
Có gì đó thật kỳ lạ về mưa
Rơi bình yên, vỡ tan trên hè phố
Từng giọt lăn tăn từng giọt tí tách
Réo rắt gọi nhau khi ánh nắng khuất xa dần
Chúng kể nhau nghe về những chuyện ly kỳ
Từ những gì chúng nhìn thấy trước khi rời mây xám
Vài giọt bé ti, vài giọt mảnh dẻ
Rả rích rơi trên vai khách bộ hành
Rì rầm kể biết bao điều êm ái
Vào tai tôi hay vào mái tóc tôi
Mưa giải nghĩa cho tôi vì sao mây trĩu nặng
Vì sao trời chẳng thể thiếu áng mây
Vì sao gió mang mây về khắp chốn
Vì sao lòng mưa nhẹ tựa thinh không
Và thủ thỉ vẩn vơ về sông nước
Về mặt trời mãi nung nấu yêu thương
Về khoảnh khắc khi sông tìm thấy biển
Và nhờ biển luân chuyển nỗi vấn vương
Thành mây xám bay cao rời mặt đất
Ngày qua ngày rong ruổi khắp thế gian
Cho đến khi nỗi vấn vương này quá lớn
Mây mới ngậm ngùi để mưa quyến luyến rời xa
Ngàn câu chuyện nối tiếp mãi không ngưng
Tôi say sưa lắng nghe, đôi lúc cười khúc khích
Mưa ôm lấy tôi trong vòng tay mềm mại
Tôi nâng niu mưa trên suốt đoạn đường dài
Nhưng đó đây, vài giọt đơn độc chậm rãi đọng trên cây
Có lẽ chúng chẳng muốn được cùng ai thỏ thẻ
Hoặc chẳng cần phải có kẻ lắng nghe
Mải miết rơi và mải miết vỡ tan
Từng hạt trong veo, từng hạt xám
Cùng tôi nhẹ bước
Cùng tôi hát ca
Lác đác vài người qua
Mưa bình yên kỳ lạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro