Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Xuyên không

Tôi tên Liễu Kỳ Hân - 24 tuổi là 1 diễn viên hạng A , nói đúng hơn tôi sắp đăng quang Ảnh Hậu . Cô bắt đầu sự nghiệp diễn viên của mình từ khi 10 tuổi đến nay đã được 14 năm rồi - một khoảng thời gian khá lâu . Tôi đã tự nhủ sẽ phải có một cuộc đời vẻ vang vì cô vốn mồ côi từ nhỏ .

Ngày 29/1/2019 - tại lễ đăng quang
Tôi thở dài , khuôn mặt có chút nhợt nhạt , không biết vì sao tôi luôn có linh cảm xấu xung quanh mình . Hôm nay , có lẽ là ngày vinh quang nhất của tôi - tôi sẽ được đăng quang ảnh hậu - một ảnh hậu trẻ tuổi nhất mọi thời đại . Lý ra tôi phải vui mừng nhưng tôi lại cảm thấy rằng sắp có điều gì không may với mình .

Lễ đăng quang diễn ra , tôi bước lên phát biểu dưới những con mắt đầy ngưỡng mộ và thiện cảm dành cho tôi . Bỗng " bụp " ánh sáng mất dần , mọi người nhốn nháo lên làm cho không khí bỗng căng thẳng hẳn . Nơi tôi đang đứng cách xa khán giả nhiều , nói đúng hơn tôi đang đứng trên một bậc cao 8m . Điều này sẽ không làm tôi hoang mang cho đến khi có tiếng " cộp cộp " . Đúng , tôi không nghe nhầm , đấy là tiếng giày bước đi , tôi cố trấn an mình cho đến khi giọng nói cất lên làm chính mình sững sờ " Cô không đáng sống , ngôi vị này phải là của tôi , một kẻ ham quyền thế như cô dựa vào đâu mà lại được đăng quang ? Còn tôi thì mãi chỉ đứng sau cái bóng của cô ? Tại sao ? " . Thoáng chốc , tôi cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc , chưa kịp nghĩ gì , tiếng bước đi càng đến gần và " phập " tôi cảm thấy nhói nơi lồng ngực , tôi loạng choạng rồi ngã bịch xuống, thân thể trở nên đau nhói khi máu càng chảy ra nhiều . Dưới kháng đài vẫn đang hoang mang không biết đang xảy ra chuyện gì , bảo vệ cũng đang tới , giọng nói đó lại cất lên " cô đi chết đi " . Tôi bị một lực mạnh xô xuống khán đài , hơi thở lúc này rất yếu , tôi cảm giác như mình sắp rời xa thế giới này , tôi không cam tâm . Cuộc đời tôi sẽ không thể chấm dứt như vậy , không thể như vậy được .
-------

Tôi mở mắt ra , choàng tỉnh dậy , tôi cảm giác được vết thương dưới lồng ngực đang nhói trong từng nhịp . Tôi bất ngờ bật dậy , vui mừng thét lên " mình còn sống sao ?? " . Tôi nhìn xung quang , khung cảnh có hơi khác lạ , đây không phải nhà hiện tại của tôi , cũng không phải bệnh viện , khung cảnh cổ xưa này làm tôi nhớ tới những lần đóng phim cổ trang . Tôi cố nhớ lại rằng "dạo gần đây mình đâu nhận kịch bản cho phim truyền hình  cổ trang nào ? " . Một suy nghĩ lóe ra trong tâm trí tôi " mình xuyên không rồi sao ? "

                                                               _qii_05er ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #caoh#codai