CHƯƠNG 6:Ngươi từ giờ sẽ là bảo bối của ta!
Chương 6: Ngươi từ giờ sẽ là bảo bối của ta!
TÁC GIẢ: NGÂN KHUÊ
“Ngươi là ai?” Vô Tà phản ứng nhanh hơn Ngọc Vi Thiên.
Dứt lời, Chi Bảo kiếm trong tay đã vung ra kề sát vào yết hầu của Dương Chiêu Tâm dứt khoát.
Không né tránh mũi kiếm sắc nhọn của Vô Tà. Nàng vẫn với tư thế khoanh tay trước ngực. Đưa ánh mắt sắc nhìn thẳng về phía Ngọc Vô Thiên. Lạnh giọng nói:
“Câu đó ta phải hỏi các ngươi mới đúng, không phải sao?”
Ngọc Vi Thiên, sau một hồi ngây người, hiểu ý nàng ám chỉ, khóe miệng cong lên nụ cười tuyệt đẹp, nói:
“Cô nương không nhớ tại hạ sao? Thật buồn lòng a!”
Dương Chiêu Tâm cảm thấy tên trước mặt có chút quen quen, khóe mắt nàng chợt lóe sáng, như đã nhớ ra.
“Cô nương đã nhớ?” Ngọc Vi Thiên vẫn chăm chăm nhìn biểu hiện của nàng, nhẹ giọng nói.
Dương Chiêu Tâm không trả lời câu hỏi của hắn ta, giọng sắc lạnh nói :
“Nói, Ngươi là người của kẻ nào, Theo dõi ta có mục đích gì?”
Dứt lời, tay nàng vung lên nhẹ nhàng đoạt lấy thanh kiếm trên tay Vô Tà. Động tác nàng quá nhanh. Đến nỗi Vô Tà cũng không kịp phản ứng đã bị nàng giữ chặt, kiếm đã kề sát cổ, xuất hiện một tia màu dài giữa cổ. Vị tanh nồng của máu thoang thoảng.
Một cỗ sát khí bao chùm quanh nàng. Khiến Vô Tà, Ngọc Vi Thiên, Nhất Tử cũng cảm thấy lạnh người.
Ngọc Vi Thiên bây giờ mới tin chuyện Nhất Tử nói là thật.
nghĩ ‘Nàng quả không phải một cô nương yểu điệu điệu thục nữ gì. Từ nàng tỏa ra một cỗ sát khí, quỷ dị như bước ra từ cõi Tu La. Nàng thật ra đã từng cướp đi bao nhiêu sinh mạng’.
“Cô nương hiểu nhầm rồi, tại hạ không có ý xấu, chỉ là nổi hứng tò mò về nàng nên ta mới sai thuộc hạ theo dõi. Nếu ta đã làm cho cô nương tức giận, xin cô nương bỏ qua” Ngọc Vi Thiên giọng trở lên vội vã nói, dáng vẻ bình tĩnh phút chốc biến mất.
“Hừ, người nghĩ ta sẽ tin ngươi sao? Muốn ta tin trừ khi…Ngươi phải tận tay giết tên này. Nếu không e rằng cả tính mạng của cả ba ngươi sẽ không còn” Mắt nàng xuất hiện tia nguy hiểm, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười đầy khinh miệt, thách thức.
Nàng buông Vô Tà ra đẩy về phía Ngọc Vi Thiên, chờ đợi.
“Yêu nữ, ngươi nghĩ giết ta dễ dàng vậy sao? Đừng hòng” Vô Tà phát hỏa bừng bừng, khi nghe Chiêu Tâm đưa tính mạng hắn ra đe dọa.
Dứt lời hắn bay đến Nhất Tử cướp lấy thanh đao trên thắt lưng hắn. Rồi tiến đến trước mặt Dương Chiêu Tâm.
Ngọc Vi Thiên thấy tình hình không ổn, định chạy ra ngăn cản đệ đệ. Nhưng không kịp.
Dương Chiêu Quân vung nhẹ tay, Tử Hồn Kiếm đã xuất ra, bàn tay nàng biến hóa rất linh hoạt. Tử hồn kiếm chỉ khẽ di chuyển đã tránh được những thế kiếm sắc nhọn, hiểm ác.
Nàng cười lạnh, ánh sáng xanh từ thanh kiếm phát ra như đang nhảy múa. Chỉ nghe thấy âm thanh của thanh kiếm đang chém xuống. Thanh đao của Vô Tà đã bị chém ra làm đôi.
Tay nàng linh hoạt nhanh chóng chĩa thẳng mũi kiếm vào yếu hầu của Vô Tà vừa nhanh vừa hiểm, nhưng khi chỉ còn trong gang tấc bất giác dừng lại.
“…” Vô Tà ngỡ cái chết gần trong gang tấc, nhắm nghiền hai mắt, nhưng vẫn không thấy nàng xuất chiêu. Liền mở bừng hai mắt ra. Ánh mắt vẫn vương tia kinh hãi, nhìn thẳng vào nữ nhân trước mắt, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, hắn chưa chết.
Ngọc Vi Thiên, nãy giờ không hề lên tiếng, vẫn đứng bất động nhìn những đường kiếm vô tình, sắc lạnh của nàng phát ra.
Kinh ngạc, không thốt lên lời. Nhìn chăm chăm vào thanh kiếm nàng đang cầm.
Mắt hắn chợt sáng bừng. Trong đầu hắn bây giờ xuất hiện cái tên ‘DIỄM QUỶ’ Hắn bất giác rùng mình khi nghĩ đến cái tên đó.
“ woaaaaaaa, thật đáng yêu quá đi” Chiêu Tâm cao giọng nhìn Vô Tà chớp chớp mắt. Sát khí quanh nàng không biết bay đi đâu hết khi nhìn kĩ vào khuôn mặt của Vô Tà, lại giống hệt một hài từ đáng yêu.
Bất quá sát thủ như nàng lại có một sở thích vô cùng quái lạ nàng cự nhiên rất thích trẻ con...
DIỄM QUỶ, giết người như ma, như quỷ, lại không bao giờ ra tay với các hài nhi đáng yêu.
Vì nàng vô cùng thích các đứa bé với khuôn mặt mịn màng, hai má căng mịn, ửng hồng, sờ sờ vào khuôn mặt đó cảm giác vô cùng, vô cùng thích thú.
Hai mắt nàng nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của Vô Tà long lanh, ôn nhu đến kỳ lạ. Đối ngược hẳn với những hành động ban đầu của nàng.
Bất giác tay nàng lắc nhẹ ‘Tử Hồn Kiếm’ đã thu gọn vào trong tay áo. Nàng xông đến hai cái má phúng phính của Vô Tà vẫn còn đang ngẩn ngẩn, ngơ ngơ nhìn nàng.
Hai bàn tay trắng noãn, của nàng giơ ra, sờ sờ, véo véo, nặn nặn,… Đôi môi căng mọng, ửng hồng của nàng xuất hiện một nụ cười ôn nhu, dịu dàng vô cùng. Nàng thích thú nói: “ Da mặt ngươi thật mịn nha!”
Vô Tà, Ngọc Vi Thiên, Nhất Tử cũng chìm đắm khi nhìn thấy nụ cười tuyệt diễm đó, không nói nên lời.
Vô Tà , hắn cự nhiên cũng không chống cự lại để yên cho nàng nghịch ngợm hai má hắn, khiến hai má hắn bây giờ cũng phải ửng đỏ.
“Ngươi sờ như vậy đủ chưa? Có thích không?...” Vô Tà không tin nổi câu này là từ miệng hắn nói ra. Đột ngột im lặng không nói thêm lời nào.
Hắn cự nhiên cảm thấy rất vui khi được nàng sờ vào. Đúng là rất rất ấm áp. Khiến hắn xấu hổ. Vội vàng lé sang một bên, tránh khỏi bàn tay của Chiêu Tâm.
“Thích a, ngươi từ giờ sẽ là bảo bối của ta!” Nàng dứt khoát vui vẻ nói, cũng kèm theo ý nghĩa ‘Ngươi không muốn, cũng phải chịu’.
“…”Ngọc Vi Thiên, chứng kiến toàn bộ hành động của nàng.Trong phút chốc ý nghĩ nàng là Diễm quỷ, không còn nữa.
Hắn nghĩ: ‘Nếu nàng ta là đại ma nữ kia thì sẽ không thể có sở thích kì lạ như thế này được. Chắc ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Nàng ta cũng chỉ là một nữ tử giang hồ bình thường. Còn thanh kiếm đó Chắc cũng chỉ là thanh kiếm quý gia truyền nào đó thôi. Không thể là ‘Tử Hồn Kiếm’ được
không hiểu sao lại cảm thấy ghen tị với đệ đệ của mình. Hắn cũng rất anh tuấn, rất nam tính, đẹp ngời ngời thế này sao nàng không thèm để ý đến hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro