Chương 9
(9) Perhaps Love
"Hoàng Bân, xin thứ lỗi, tớ phải đi ra ngoài, tớ nhất định phải đi! Ngày mai chúng ta đến phòng thi, tớ có việc gấp! Kỳ thi kết thúc tớ mời cậu ăn tối." Tôi cuống quýt lên và bắt đầu thay quần áo.
"Thẩm Dục Luân kia lại xảy ra chuyện sao? Tớ đi với cậu." Đang nói gã cũng bắt đầu đứng dậy mặc quần áo vào.
"Không, là chuyện giữa tớ và Lý Hạo Nhiên, cậu đừng quan tâm, mai gặp lại!" Tôi chuẩn bị ra cửa, rất nóng lòng.
"Vào thời điểm này, ký túc xá khóa cửa mất rồi." Gã nhìn đồng hồ.
"Tớ phải đi ra ngoài, tìm quản lý ký túc xá, chỉ có thể làm như vậy." Tôi lao thẳng xuống tầng một.
"Tớ nói cậu như thế nào có thể xoay sở 1 mình à! Đi, tớ cùng cậu đi xin." Hoàng Bân cũng đuổi kịp.
Tới tầng 1 rồi mới phát hiện quản lý túc xá không ở đây, có lẽ đã đi tuần tra, tôi lúc đó phải gọi là thảm rồi.
"Lầu một đi không được thì tớ lên lầu hai, hẳn là không xảy ra chuyện gì. Dưới cửa sổ WC nam ở lầu hai không phải có ban công sao, thêm lớp cỏ mềm bên dưới, nhảy xuống chắc sẽ không sao?" Tôi vội vã hướng lầu 2 mà chạy.
"Cậu điên rồi, Thẩm Khải Ni, có chuyện gì phải cấp bách như vậy hả?" Hoàng Bân trở nên mù mịt.
"Tớ trở về sẽ kể cho cậu sau, nhưng hiện tại tớ phải đi ra ngoài, tớ nói thực sự, cậu trở về ngủ đi." Tôi cũng bắt đầu nóng nảy.
"Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đi thôi! Tớ giúp cậu." Hoàng Bân thực sự là một người hiểu chuyện.
"Cậu trước hết hãy nắm tay tớ, tớ sẽ giữ chặt cậu, ổn định rồi thì nhảy xuống." Hoàng Bân nhẹ nhàng nói.
Tôi đã làm như lời gã nói, bình ổn mà nhảy xuống, chúng ta cho rằng bên dưới là một bãi cỏ xanh mềm mềm, nhưng không ngờ đến nơi này lại có 1 cái hố, chân phải của tôi cứ như vậy mà bị trật một cái ngon lành, tôi cảm thấy loại đau đớn này giống như bị một ngàn người dày xéo bên trong cơ thể, tiếp theo Hoàng Bân đem áo của anh ấy cởi ra ném cho ta.
"Thấy ổn chứ? Mặc thêm áo vào đi!" Hoàng Bân vẫn như cũ đè thấp âm thanh nói với tôi.
Tôi nhìn gã, đưa tay ra dấu OK, xem anh ấy như anh trai của mình, tôi lặng lẽ nhủ thầm.
Tôi lê chân phải một cách nặng nề, gió lạnh đến thấu xương, tôi lúc này mới phát hiện ra, chính mình còn đang mang dép kẹp chưa đổi.
Tôi đã chờ đợi 16 năm, mới gặp được người con trai mà tôi thích; 16 năm chờ đợi, mới gặp được một người nguyện ý để tôi đến gần, hơn nữa người tôi thích còn là con trai. Tôi chắc chắn như vậy, không nghĩ sẽ hối hận, trả giá như thế nào đều không quan trọng, tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Lúc trước tôi luôn cảm thấy mình bị cưỡng ép đặt trên một tấm thủy tinh trong suốt, mọi thứ có thể xuất hiện rất rõ ràng trước mắt nhưng vẫn là kiểu nhìn qua một lớp ngăn cách đáng ghét, có điều, lần này không giống vậy.
Ra khỏi cổng trường, phải đợi rất lâu mới đón được Taxi, lúc đó đã quá nửa đêm, phim cũng bắt đầu chiếu rồi , xui xẻo hơn nữa là tôi lại quên đem điện thoại.
Tới Vạn Đạt rồi, tôi liền đi thẳng vào phòng chiếu phim ở tầng 4, chân phải của tôi không còn cảm giác đau nữa, thế này cũng tốt đi.
Vào phòng chiếu, tìm thật lâu cũng không thấy Lý Hạo Nhiên đâu cả. Tôi bắt đầu xuống cầu thang, đặc biệt chậm. Tôi không biết mình có thể đi về đâu, tôi chỉ nghĩ muốn tìm một nơi ấm áp để đi đến, nhưng mà nơi đó ở đâu chứ?
Ra khỏi Vạn Đạt, tôi nhìn thấy một bóng người cao cao gầy gầy, dưới ánh đèn màu cam đong đưa.
"Ha hả." Trong vô thức tôi liền bật ra câu này.
Tôi khập khiễng đi đến sau lưng người nọ.
"Hi~" Tôi duỗi thẳng thắt lưng, đem toàn bộ trọng lượng dồn vào từng bước di chuyển ở chân trái.
Anh ấy xoay người, khuôn mặt ửng hồng vì giá rét, lông mi cũng bắt đầu đọng sương mai.
Anh ấy nhìn tôi, tôi khi đó đang mặc một cái áo khoác nhỏ của Hoàng Bân, bên trong là áo sơ mi, quần tây có dính chút bùn, mang dép kẹp A&F.
Sau đó tôi cùng anh ấy đều nở nụ cười. Chúng tôi không cần phải nói bất kì điều gì trong thời điểm này.
"Đi thôi, còn kịp đó." Tôi đặc biệt khốc(*) nói.
"Được! Em làm sao thoát ra được vậy? Anh ấy lấy giày mang cho em. Trời lúc này lạnh lắm!" Anh ấy mở rộng áo khoác, ra hiệu bảo tôi dán vào người anh ấy.
"Này có gì (to tát) đâu, không sao hết, đừng cởi nữa. Đi thôi, phim bắt đầu rồi." Tôi nghiêng đầu, xoay người đi trước.
Anh ấy theo hầu tôi ở phía sau, càng không ngừng đem áo của mình khoác lên người tôi, tôi cũng không cự tuyệt, bởi vì tôi cảm thấy tôi thực sự đến giới hạn, tôi lúc này chỉ mong tìm một nơi thoải mái phịch một cái nằm xuống là tốt rồi.
"Chờ anh đổi chỗ. Tìm vị trí thoải mái một chút." Anh ấy đi đến quầy bar.
Sau đó anh ấy đổi thành phòng dành cho cặp tình nhân, anh ấy nói như vậy nằm sẽ thoải mái hơn, bộ phim bắt đầu rồi, tôi vẫn còn run rẩy.
Anh ấy đem chăn, quần áo bao bọc lấy người tôi, nhưng tôi vẫn thấy lạnh.
"Anh giúp em sưởi ấm chân." Anh ấy nói rồi, tôi mới ý thức được chân của tôi đang nằm trong tay anh ấy.
"Đau! Đauuu!" Tôi đem chân rút trở về.
"Rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì?" Anh ấy lo lắng.
"Xin lỗi, đã để anh đợi lâu như vậy. Cũng cảm ơn anh, đã chờ lâu như thế." Tôi liên tục lặp lại một câu như thế.
"Phải là anh xin lỗi, đã khuya như thế này lại gọi em đi." Anh ấy xoa xoa mái tóc lộn xộn của tôi.
"Xem phim đi!" Tôi vẫn run run, không dừng được, tôi thật sự rất lạnh, thật sự đau, rất lạnh, rất đau.
"Như vậy sẽ đỡ hơn?" Anh ấy dang tay, ra hiệu cho tôi dựa vào vai anh ấy.
"Em nói, cái kia, em, em thấy ổn mà." Tôi đứng dậy.
"Được rồi, không cần nháo, nằm tốt." Anh ấy đem tôi túm trở về.
Đêm đó chúng tôi xem bộ phim 《Trân Châu Cảng》, tôi còn nhớ rất rõ, bởi vì nhân vật nữ chính trong phim cùng lúc yêu hai người đàn ông, tôi không giống như cô ấy, bởi vì tôi không may mắn như vậy, mà dù có, rất có thể đến cuối cùng tôi so với cô ấy còn giải quyết mọi chuyện tồi tệ hơn.
Tôi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của dầu gội, đêm đó tôi nhìn thấy trong ánh sáng mờ ảo của dư quang rất nhiều điều ấm áp, dường như từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tôi đã không thể nào quên được. Xem phim đến 3 giờ, chúng tôi ngủ một giấc cho đến 7 giờ và bắt đầu chạy đến trường cho kịp kì thi, hôm nay thi toán và sinh học, đều là những môn sở trường. Hoàng Bân đặc biệt chu đáo mang theo điện thoại di động, quần áo và giày đến phòng thi chờ tôi.
Hoàn thành bài thi, Hoàng Bân đỡ tôi ra khỏi phòng học, tôi liền gọi điện thoại cho Thẩm Dục Luân, hôm nay tâm trạng anh ấy tốt hơn nhiều, bảo tôi cứ đi thi đi, hai ngày này không cần tìm anh ấy, thi xong thì đến ở cùng anh ấy hai ngày rồi hẵng về nhà, tôi cũng đáp ứng rất sảng khoái.
Điện thoại vừa cúp, Lý Hạo Nhiên liền xuất hiện.
"Chân sẽ sưng nhiều hơn đó, đến nhà anh đi, ba anh có một chai rượu thuốc rất tốt, anh giúp em xoa bóp" Anh ấy đến đỡ tôi.
"Không cần bận tâm, việc nhỏ mà." Tôi nói
"Cậu thật cứng đầu, tối hôm qua vì cậu ấy mà nhảy từ trên lầu cao như vậy xuống, cậu ấy chịu trách nhiệm như vậy cũng là hợp tình hợp lí mà." Hoàng Bân ở một bên nói.
"Cái gì?" Lý Hạo Nhiên bất ngờ xoay đầu sang Hoàng Bân.
"Aiz, được rồi, được rồi, đi, em đi, em đi, không nói chuyện này nữa." Tôi hơi lúng túng, bọn họ nhìn tôi một lát rồi cũng không nói gì thêm.
Nhà Lý Hạo Nhiên được trang trí rất sang trọng, rất nhiều đồ dùng nội thất mang thương hiệu mà trong nước không có chỉ nhà anh ấy có. Anh ấy đưa tôi đến phòng mình, tất cả từ quần áo thể thao, giầy, bóng rổ, áp phích trên tường đều là thương hiệu ALL STAR.
Anh ấy để tôi ngồi trên giường, mùi nước hoa nhàn nhạt thoang thoảng xung quanh, là HUGO BOSS. Tôi đối với nước hoa luôn đặc biệt nhạy cảm, sau đó tôi nhìn thấy trên đầu giường có một tấm ảnh chụp chung, ảnh chụp một cô gái rất đẹp, nhưng cũng rất quen mặt, mà cuối cùng tôi cũng không nhớ ra đã từng gặp qua ở đâu. Cả hai mỉm cười rất hạnh phúc, đó là loại hạnh phúc chân thật xuất phát từ nội tâm.
Lý Hạo Nhiên tay cầm chai rượu thuốc tiến đến, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, sau đó đi tới cửa sổ kéo rèm lên.
(*) Khốc: vừa lạnh lùng vừa đẹp trai nói chung là bảnh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro