Chương 3: Thông tin bí mật
(03) Thông tin bí mật
Tiếp theo mọi người đều trở về ký túc xá dọn dẹp lại căn phòng của mình, 603 nằm đối diện với phòng của chúng tôi. Thẩm Dục Luân lại bắt đầu nói những chuyện vớ vẩn không đâu, cái gì mà để cho thiếu gia chọn giường trước, tôi cũng không khách khí, chọn một chiếc giường ở ngay cửa ra vào.
"Tôi nói, cố tình để cho cậu chọn giường trước như thế nào lại chọn một vị trí như vậy. Nhàm chán!" Thẩm Dục Luân đặc biệt khó hiểu, tôi cũng không thèm để ý đến anh ấy.
Kỳ thực tôi làm như vậy là bởi vì có thể vừa vặn nhìn thấy giường ngủ của Hạo Nhiên ở phòng đối diện, nhưng bọn họ không hề biết điều đó, bao gồm cả Lý Hạo Nhiên.
Có đôi lúc, phát hiện bản thân có những hành vi kì lạ mới biết rằng mình đã thích một người, phải va chạm mới có thể xác định được cảm giác, mà phải đến khi tâm hoảng ý loạn rồi mới nhận ra rằng, mình đã không còn đường thoái lui.
Giường của tôi cùng với Thẩm Dục Luân kê sát nhau, anh ấy nói như vậy có thể tùy mọi lúc mà chăm sóc tôi, cuối cùng còn Hoàng Bân thì chọn cái giường cuối cùng. Chúng tôi bắt đầu sắp xếp lại tủ quần áo của mình, Thẩm Dục Luân lôi ra mấy cái quần jeans cùng một đống áo sơ mi kẻ sọc đủ kiểu, mà Hoàng Bân chỉ cầm bộ đồ ngủ, sau đó tự viên kỳ thuyết1 mà nói: "Đem nhiều thì ngại lắm, dù sao đến lúc muốn ném đi rồi, tùy thời mua là được."
Tôi mở vali da, bên trong tập hợp đầy đủ các loại áo sơ mi, comple, quần âu, áo khoác cùng giày da, tất cả đều tự may, từng thứ từng thứ hướng tủ quần áo mà bỏ vào.
"Tôi nói, Đại hội Liên hiệp quốc cũng không tới mức này, sao cậu có thể ăn mặc nghiêm túc như vậy, khoe khoang cái gì chứ! Cậu muốn chuẩn bị lên sàn catwalk à? Thiếu gia? Ha ha!" Thẩm Dục Luân lại bắt đầu phát ra "tà âm", mà lần này tôi cũng không nói bất kì điều gì, ngược lại còn phát hiện ra anh kỳ thực cũng không đáng ghét cho lắm, chính là miệng có chút tiện, bỏ qua những điều này anh ấy đích thực là một đại soái ca.
Buổi tối đúng như ước hẹn tôi mời cả bọn cùng đi ăn khuya, tôi trên cơ bản đều ngồi nghe hai người họ nói về quá khứ của mình.
Thẩm Dục Luân xác định là một tên lưu manh, liên tục nổ về lịch sử tình ái của bản thân, anh nói không muốn làm các bạn nữ xao xuyến, học tập ngược lại cực kỳ tốt, trong kỳ thi phân ban anh là người đạt điểm cao nhất, có lẽ anh là một trong những anh chàng phiền toái nhất mà tôi từng thấy. Nghĩ đến vẻ mặt nói khoác không biết ngượng của anh, tôi không khống ché được adrenalin2 của mình mà phát điên.
Hoàng Bân phụ trách hỗ trợ trường học ghi chép tài liệu lúc trước, lúc chiều thấy cậu ấy làm bài tập vật lý trên sách giáo khoa đều chỉ là biểu hiện giả dối, thích âm nhạc mới là thật, quay lại kí túc xá quả nhiên thấy một bao lớn đĩa CD, tôi nhất thời giống như tìm được tri kỉ bắt đầu cùng cậu ấy không ngừng tán gẫu về âm nhạc, mà chủ đề kéo chúng tôi lại gần nhau hơn chính là: chúng tôi đều thích Tôn Yến Tư.
Cứ như vậy, thời trung học được chính thức bắt đầu. Đi học buổi đầu tiên, tôi lại đến trễ, cùng với ngày khai giảng hôm ấy giống nhau, thầy chủ nhiệm đang đứng trên lớp, tôi đổ mồ hôi, rón rén nhón chân đến chỗ ngồi, thầy giáo hỏi tôi vì sao đi trễ, tôi nói vì đau bụng, thầy liền nói đây là một trong những lý do kể từ thế kỷ 20 tới nay được dùng nhiều nhất, cũng là lý do tồi tệ nhất, hy vọng các em học sinh rút ra bài học, lần sau nhớ tìm lý do khác hay hơn.
Tôi đè nén ham muốn bỏ chạy, đây là lần đầu tiên tôi thấy một vị giáo viên chủ nhiệm thẳng thắn như vậy, tôi có một tật xấu đó là, mỗi sáng thức dậy nhất định phải gội đầu, rửa mặt, sửa soạn hơn một tiếng đồng hồ mới chịu ra khỏi nhà, xem ra ngày mai phải dậy sớm 30 phút mới được.
Kỳ học bắt đầu, mọi thứ liền trở lại như cũ. Bên cạnh tôi là bạn học Bảo Ngọc, quả nhiên là phát sáng, không! Viên ngọc chói mắt mới đúng, đi hoc luôn là người trả lời nhanh nhất, mặc dù thường ngày chỉ toàn là có mỗi cô ấy trả lời. Tan học cũng là người high3 nhất, từ bàn đầu tới bàn cuối, từ tổ 1 tới tổ 4, luôn nói chuyện không đâu mà hỏi tôi những câu kỳ cục, tỷ như "Bạn học Thẩm Khải Ni, cho hỏi một chút, tại sao thắt lưng lại làm bằng da?", "Tại sao bạn luôn dùng nước hoa mỗi ngày?" Vân vân các vấn đề. Ban đầu tôi cũng trả lời tốt, sau này tôi dần dần mất kiên nhẫn, bất quá, những điều không đầu không cuối này là cách tốt nhất để tôi giết thời gian trong những tiết học nhàm chán này.
Một ngày nọ, Trần Huy chơi bóng rổ xong một mình đến căng tin ăn cơm, tôi đi qua, hỏi cậu ấy: "Sao lại đi một mình, Lý Hạo Nhiên đâu?"
"Hẹn hò, cậu ta đi tìm bà xã rồi." Cậu ấy cười cười nói.
"Cậu ấy? Cậu ấy có bạn gái à?" Tôi không biết vì cái gì tôi lại hỏi như vậy, sau khi hỏi tôi liền thấy hối hận, này không phải đã quá rõ ràng là người ta có bạn gái rồi sao?
"Có, mới bắt đầu, kia là thanh mai trúc mã, chung một cái sân nhà, cùng một vườn trẻ đến bây giờ lại học cùng trung học, cậu nói thử xem? Cậu đến ăn cơm hả, lại đây ăn." Cậu ấy cười đến càng quỷ dị.
"A, tốt rồi, tôi có hẹn với Thẩm Dục Luân, cậu ăn đi." Nói xong tôi liền một mình đi về ký túc xá, tôi không cao hứng, thế nhưng không tìm được lý do vì sao lại không vui, chỉ riêng điểm này thôi đã khiến tôi thấy mất hứng.
Tôi trở lại ký túc xá, nằm trên giường, liên tục repeat bài hát của Tôn Yến Tư , sau đó là album vừa mở ra, lời bài hát liền vang lên:
"Cuối cùng hiểu được câu nói kia
Tình yêu có thể làm cho mọi người trưởng thành sau một đêm
Tình cảm chưa chín chắn
Khiến mọi người trở nên cẩn thận và sợ hãi
Tình yêu nếu không có hoa lửa
Ít nhất phải hiểu rõ về sau biết buông tay."
Tôi không hiểu bản thân mình, lên trung học cơ sở tôi cùng một chàng trai hồ đồ mà nảy sinh tình cảm, nhưng khi đó chỉ vì ba mẹ không có thời gian quản tôi, anh ấy giống một người anh luôn quan tâm chăm sóc tôi trong khoảng thời gian ấy. Tôi biết đến đồng tính luyến ái từ thời muốn lên internet vẫn phải đấu dây từ mạng điện thoại, tôi trốn vào phòng làm việc ở công ty của ba tìm kiếm một số hình ảnh của nam người mẫu Thái, biết được một chút về chat chit, đã từng thử nói chuyện tán gẫu qua vài lần, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi, Thẩm Khải Ni có một ngày sẽ bị một nam sinh thao túng tình cảm như vậy.
Nhất định không thể được, chắc chắn là do tôi quá nhớ nhà mà thôi, rồi vì trong ban không có mỹ nữ, cho nên mới như vậy, tôi đối với mình cố giải thích.
Thẩm Dục Luân vĩnh viễn luôn xuất hiện không đúng lúc, từ bấy đến giờ anh đã để lại trong đầu tôi một ấn tượng khác.
"Tiểu đông tây, làm gì thế? Phát xuân hả? Muốn hay không ca ca giúp cậu?" Thẩm Dục Luân bước vào ký túc xá, câu đầu tiên đã không đứng đắn.
"Anh không có chức năng kia, giúp không được! Đi tìm mấy cô em gái đi." Tôi cũng không khách khí mà đáp trả.
"Anh nói này, không thử qua làm sao em biết giúp không được, ca đây chính là thuần 1 4 nha, ha ha." Anh ấy cười to hai tiếng, đột nhiên phát hiện chính mình lại ngạnh, toàn bộ liền an tĩnh.
"Anh nói cái gì?!" Tôi ngồi dậy, nhìn anh ấy, đây là ý gì?
Anh ấy đột nhiên thu hồi bộ dáng tươi cười mà tôi đã quen thuộc, hai má ửng hồng, cắn chặt miệng, giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện gì, muốn nhìn tôi lại không dám nhìn thẳng, muốn nói gì nhưng lại thôi.
"Không đúng, em hỏi lại, anh vừa nói cái gì, đang hỏi anh đó!" Tôi thực sự có điểm nóng nảy.
Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, nhưng tôi lại sợ hãi trái tim nhơ bẩn này đập quá lớn, thậm chí Thẩm Dục Luân cũng có thể nghe thấy, hô hấp bắt đầu càng lúc càng dồn dập, Thẩm Dục Luân cuối cùng cũng ngẩng đầu, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, sau đó anh ấy bỏ đi.
1 tự viên kỳ thuyết: tự bào chữa, biện hộ
2 adrenalin: là một loại hormone kích thích lên thần kinh giao cảm gây cảm giác hoảng sợ hay tức giận, xem thêm tại
3 high: hưng phấn, nguyên tác Khải Ni viết tiếng Anh nên mình giữ nguyên
4 Ở Trung Quốc, tiếng lóng chỉ các anh công là 1, các bé thụ là 0, ở đây ý anh nói anh là thuần công
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro