CHƯƠNG 7: NAM CHÍNH TRONG LỜI ĐỒN XUẤT HIỆN RỒI
Hôm sau mặt trời chưa ló dạng thì Tiêu Chiến đã dậy chuẩn bị. Đồng hồ vừa báo năm giờ sáng, Tiểu Hoa cũng bị cuộc gọi của anh kéo ra khỏi giấc mộng đẹp, kêu cô mau đến nhà anh sắp xếp. Mặc dù rất muốn đình công nhưng vừa nghĩ đến tiền lương tháng này cô gái nhỏ đành lê thân đến nhà ông chủ.
Tinh thần của Tiêu Chiến thật sự rất tốt, lên xe vừa nghe trợ lý Tiểu Hoa than thở trách móc anh, vừa đọc lời thoại của mình. Tuy trước đây anh từng đóng nam chính một bộ phim học đường nhưng sau khi rời khỏi công tỷ cũ tự lập "môn hộ" thì đây là cơ hội quan trọng khiến anh có thể đứng vững ở giới giải trí. Trong lòng cứ nôn nao khó tả, có chút hồi họp xen lẫn mong chờ.
__________________
Tiêu Chiến đến hơi sớm nên được nhân viên đưa vào phòng chờ ngồi đợi. Kịch bản thảo luận hôm nay anh đọc không dưới mười lần nhưng tay chân cứ luống cuốn cả lên, khi nãy đi vào phòng xém chút té ngã. Trợ lý thấy anh vậy cũng ra sức trấn an:
-Chiến Chiến, anh không cần lo lắng quá, cứ thả lỏng ra. Em đi mua ca cao cho anh nha?
-Anh đâu có lo lắng, em không thấy anh rất bình tĩnh sao.
Tiểu Hoa quá hiểu con người cứng họng này, mặt liền đổi sắc hỏi:
-Vậy anh có uống ca cao không?
-Còn không mau đi, anh uống loại full topping ấy.
Mệt mỏi xua tay đuổi Tiểu Hoa đi mua ca cao, Tiêu Chiến co thành một cục trên ghế. Rảnh tay anh lại bắt đầu tò mò về bạn diễn của mình, đặc biệt là vị Vương Nhất Bác kia. Sau này phải ở với nhau hơn hai tháng, ít nhất cũng phải biết người ta là ngôi sao nhỏ của nhà nào chứ đúng không? Không nhịn được anh lại mở Weibo tìm thông tin về người này sau đó lại mở một cái FMV lên xem.
Trên màn hình là Vương Nhất Bác trong bộ phim đầu tiên cậu ấy đóng lúc mới ra mắt, diễn xuất tuy còn hơi non nớt nhưng so với một diễn viên tốt nghiệp chuyên ngành đã là một điều đáng khen.
Anh chuyển sang xem Vương Nhất Bác nhảy thái độ càng khoa trương hơn. Thật sự không thể phủ nhận cậu ấy sinh ra là để làm dancer mà. Từ nhan sắc đến thực lực đều không chê vào đâu được, này không phải là ông trời ban cho cậu chén cơm nữa mà là úp thẳng lên đầu cậu cả bàn cao lương mĩ vị mặc cậu chọn thì có.
Tiêu Chiến xem rất chăm chú, rồi lại chợt nhận ra đây là lần đầu bản thân chuyên tâm thưởng thức tác phẩm của đồng nghiệp như vậy. Anh tự trấn an bản thân "Đây hoàn toàn là biết địch biết ta", nhất định là vậy.
Có người gõ cửa phòng nghỉ, Tiêu Chiến tưởng là Tiểu Hoa về, không thèm ngẩng đầu đã hô một tiếng "Vào đi".
Cửa mở, một lúc sau vẫn không thấy ai nói gì, anh nhìn sang kẻ ban nãy vẫn ở trong màn ảnh nhỏ giờ đang đứng sờ sờ ngoài cửa, nhìn anh bằng ánh mắt kì quái.
Tình huống này sao mà giống bị bắt gian tại phòng vậy nè. Anh khóa màn hình nhanh như cắt, úp sấp điện thoại xuống, cong mắt cười với Vương Nhất Bác:
-A, chào em.
Vừa nói xong anh đã muốn kiếm một cái lỗ chui xuống rồi, lần đầu gặp đã xưng hô thân thiết như vậy người ta sẽ không hiểu lầm anh "thấy sang bắt quàng làm họ" đâu nhỉ?
-....
Vương Nhất Bác liếc nhìn cái điện thoại của anh một cái, thoáng chút im lặng, sau đó cũng lên tiếng chào lại.
Anh bình tĩnh tìm đề tài nói chuyện để giấu đi nỗi xấu hổ vô bờ bến này:
-Chúng ta cũng có nhiều cảnh chung quá nè, nếu rảnh thì mình tập diễn với nhau nha.
-Ừ.
Cậu gật đầu sau đó lại bồi thêm một câu:
-Em mới vào đoàn nên đi chào hỏi mọi người một chút.
Cuộc hội thoại không có vấn đề gì nhưng sao nó cứ lộn xộn thế nào ấy nhỉ?
Tiêu Chiến cũng gật đầu:
-Ừ haha, chắc là em ăn sáng rồi mới tới đây hả?
-Em chưa ăn.
Anh không tiếp lời nổi nữa rồi, bây giờ trong lòng ngượng muốn run lẩy bẩy luôn.
Cuối cùng vẫn là Hoa Hoa về đúng lúc cứu giản cục diện, em ấy xách cốc ca cao chạy phăm phăm về, la toáng lên:
-Chiến Chiến anh bị đau dạ dày, chị Minh dặn không được uống đồ lạnh nên em kêu họ bỏ ít đá thôi.
Cô ngoảnh đầu lại thì thấy Vương Nhất Bác cũng đang ở đây, lập tức thẳng lưng đứng nghiêm gọi:
-Anh Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cũng chào em ấy một câu, ánh mắt nhanh chóng dời xuống cốc ca cao. Cuối cùng Tiêu Chiến cũng tìm ra chủ đề để nói:
-Sáng không ăn gì sẽ ảnh hưởng đến dạ dày đó, hay là em uống ca cao lót dạ trước nha?
Vương Nhất Bác hơi ngẩn người, rồi cũng gật đầu.
"Ôi Tiểu Hoa Hoa vẫn là bình chữa cháy tốt nhất"- Tiêu Chiến thầm nghĩ.
Vương Nhất Bác nhận cốc nước trên tay anh, bấy giờ mới phát hiện hai người nhưng chỉ có một cốc, vấn đề lại tới rồi. Anh cũng nhận thấy điều này, phải gồng mình chịu đựng nỗi xấu hổ đến toàn thân run rẩy, cắn răng nói với Vương Nhất Bác:
-Vậy...vậy nếu em không ngại, chúng ta chia ra...
Nói xong câu này anh đã ngượng đến chín mặt, chỉ muốn đào một cái hố thật to rồi chui xuống. "Khi nãy nói mua hai cốc là được rồi". Tiêu Chiến thầm cầu mong cho Vương Nhất Bác khoát tay bảo không cần rồi ra khỏi phòng nghỉ này. Ngay và luôn!
-Được thôi.
Ấy thế mà cậu ta đồng ý, còn ngồi xuống kế bên Tiêu Chiến
-Có cốc sạch không?
Anh trố mắt nhìn cậu, Tiểu Hoa nhanh nhảu đáp có, tìm một cái cốc khác đưa cho cậu.
Cậu dùng con dao nhỏ rạch một vòng trên lớp màng nilon đổ phân nữa ra cái cốc sạch kia, động tác nhanh nhẹn lưu loát không có chút dư thừa.
-Anh ăn topping gì?
Tiêu Chiến như người mới tỉnh dậy từ trong mộng, xua tay bảo:
-Không cần đâu. Em chưa ăn sáng mà, vẫn nên ăn nhiều một chút.
Cậu khó xử nhìn cốc nước đầy topping trước mặt:
-Còn nhiều như vậy em ăn không hết đâu, hay là...
-Được, Wechat của anh nè.
Tiêu-não bổ-Chiến đưa mã Wechat mình ra, Tiêu Chiến cảm thấy mạng xã hội quá độc hại, chỉ xem mấy bộ phim truyền hình liền khiến anh nói ra mấy câu ngu người như vậy. Không chỉ anh và Vương Nhất Bác mà cả Hoa Hoa cũng đứng hình, ba người nắm tay nhau đồng tâm hiệp lực cùng im lặng một cách dị thường.
Tiểu Hoa không chịu được nhiệt độ phòng, bèn kiếm cớ đi vệ sinh rồi chuồn trước. Thế là trong phòng chỉ còn lại anh và Vương Nhất Bác, hai người đều lúng túng cực độ, không ai hơn ai.
Vương Nhất Bác ít nói lại là người phá vỡ bầu không khí im lặng, rút điện thoại ra bấm vài cái mở giao diện mã QR:
-Quên mất phải kết bạn với anh, xin lỗi nhé.
Anh vội vã đáp:
-Không sao không sao, có gì đâu.
Tiêu Chiến cầm giơ điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Vì sao chứ? Vì trong điện thoại anh vẫn còn đang chiếu video của Vương Nhất Bác, giờ mà mở nguồn thì có nước nghỉ quay về nhà chơi với khỉ thôi. Anh gồng lên hết sức, giữ bình tĩnh mĩm cười:
-Hay để anh nhập thẳng ID Wechat vào điện thoại em nha?
Có vẻ cậu cũng nhớ lại cảnh lúc mới vào phòng, động tác thoáng cứng nhắc một cách khó nhận ra, đưa điện thoại cho anh.
Được rồi, đã add Wechat.
Tiêu Chiến nhấp nhỏm cắn ông hút, nhìn Vương Nhất Bác đang từ tốn, ờm, uống cốc ca cao đầy ấp topping chẳng khác nào bình rau trộn tổng hợp.
Không khí lặng ngắt như tờ, chỉ có sự xấu hổ chiến thắng hết thảy thiên ngôn vạn ngữ.
Vương Nhất Bác đột nhiên nghiên người nhìn anh, nói:
-Trước đây nghe nói Tiêu lão sư phối đồ rất đẹp, bây giờ tận mắt thấy đúng là y như lời đồn.
Anh sặc...Trực tiếp phun hết nước ra ngay trước mặt người ta.
"Ông trời ơi, ông trực tiếp biến con thành cột thu lôi mọc lên từ lòng đất, để hàng trăm hàng ngàn tia sét đều quật vào con, cho con thăng thiên ngay tại chỗ".
Vương Nhất Bác ngẩn người một lát, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Không phải kiểu cười gượng cho đỡ ngại, cũng không phải kiểu cười nhạo mang ý mỉa mai, mà đơn giản chỉ là điệu cười cực kì vui vẻ, cực kì thoải mái.
Thật ra nghe nhiều người nói cậu nhóc này vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo làm cho anh liên tưởng bản thân quá may mắn vì lần đầu gặp mặt đã có thể ở khoảng cách siêu gần ngắm nhìn nhan sắc cái người nhỏ hơn mình tận sáu nồi bánh chưng. Nói thật bây giờ mà có giấy bút anh có thể viết ra cả bài văn nghị luận về mĩ học và nghệ thuật.
Nhưng mà hình như cậu ấy cười hơi lâu rồi thì phải.
Nhìn cứ như ánh sáng đầu tiên sau một đêm dài, như chiếc lá xanh mướt được rột rửa sau cơn mưa tháng bảy, như giọt sương trong trẻo đọng trên hoa hướng dương vàng chóe.
Chỉ có điều, sao anh làm cả một bài văn xong rồi mà cậu ta vẫn cười? Cười gì lắm thế? Anh sặc nước vui lắm hả?
Tiêu Chiến không nhịn nỗi nữa, chọc vào eo cậu:
-Em làm gì vậy?
-Em mới phát hiện thì ra anh rất hài hước.
Cậu ta cũng thôi hi hi ha ha nhưng giọng nói vẫn mang theo ý cười.
Đây rồi, đây là lúc thể hiện tài năng xã giao của anh đây mà.
-Đó là do em chưa gặp ai dễ thương như anh đây thôi.
-...
Thấy cậu ta sắp cười anh liền nhào tới bịt miệng Vương Nhất Bác lại. Hơi thở của cậu cứ vậy len lỏi qua khẻ tay anh, lông mày cậu khẻ nhíu rồi lập tức giản ra, ngây thơ chớp chớp mắt.
Anh còn chưa kịp thả tay ra thì Tiểu Hoa đã chạy vào thông báo:
-Chiến Chiến ơi đạo diễn tới rồi, kêu anh...kêu anh...
Tiểu Hoa nhìn anh lại nhìn sang Vương Nhất Bác, có trời mới biết tư thế của hai người có bao nhiêu mờ ám. Hoa Hoa nhìn cái tay đang bịt miệng Vương Nhất Bác của anh thì sợ hết hồn, vừa quay lưng lại vừa gào mồm lên:
-Hai người cứ tiếp tục đi, em không thấy gì cả. Phía đạo diễn em sẽ kéo dài thời gian, em...khóa cửa giúp hai người luôn.
Sau đó thì chạy trối chết ra khỏi phòng.
Tiêu Chiến cảm thấy bộ phim "Trần Tình Lệnh" này không quay nổi nữa rồi. Anh rút tay về, run rẩy đỡ trán, khóe mắt nhìn thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của Vương Nhất Bác, lại run rẩy xua tay ý bảo cậu đừng nói gì nữa. Anh bây giờ rất chi là yếu đuối, căn bản không chịu nổi đả kích nào nữa đâu.
Vương Nhất Bác lại hiểu sai ý của anh.
-Cơ mà, hình như trợ lý anh hiểu lầm Tiêu lão sư có hành động bất chính với em rồi.
OK. Nam chính tức chết, đoàn phim nghỉ quay, giải tán...
Ngó thấy Tiêu Chiên nhe răng thỏ với mình, Vương Nhất Bác đột nhiên thấy hơi sợ.
"Mợ nó chứ, lần này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội danh"- Tiêu lão sư thầm gào thét trong tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro