Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 11: SỰ KHÁC BIỆT DÀNH CHO NGƯỜI ĐẶC BIỆT

   Là một người từ nhỏ đã được ba mẹ xây dựng nếp sống tự lập ngủ phòng riêng như Tiêu Chiến thì đêm qua phải chen chút một giường với nhóc con đã quá khó khăn. Thế mà đồ vô lương tâm Vương Nhất Bác chẳng những không nói tiếng cảm ơn còn kêu anh phải đền bù cho cậu ta, trên đời đâu ra cái lý thuyết đó vậy.

-Làm sao đây, em bị cảm rồi.

Vương Nhất Bác dùng giọng mũi nói chuyện với anh kèm theo đôi mắt ương ướt như ai ức hiếp cậu.

-Em uống thuốc chưa? Uống rồi liền khỏe.

Tiêu Chiến tuy vẫn giữ một mặt lạnh lùng nhìn vào cuốn kịch bản nhưng chung quy lòng người cũng không sắt đá nên mới nói một câu, tưởng đâu đã bịt được miệng tên này ai ngờ lại bị người ta đào một cái hố mới chờ bản thân tự nhảy vào.

-Vẫn chưa, khi nãy tiểu Mễ mới đi mua thuốc. Tất cả là tại anh, tối qua toàn dành mền của em.

Tiêu Chiến nghe mà sửng sốt, tay cầm kịch bản sắp không kìm chế được nữa rồi. Làm người nổi tiếng thật sự rất khó khăn, làm gì hay nói gì đều phải hết sức cân nhắc, ví như lúc này muốn đánh người cũng không được, nếu ra tay thật thì mai lại thành công lên hotsearch với tiêu đề "Ra tay hành hung bạn diễn". Sao có thể vì một phút dại dột mà hủy hại tương lai chứ? Thế nên Vương Nhất Bác sống được tới giờ này không phải do cậu ta may mắn mà là do Tiêu Chiến suy nghĩ thấu đáo thôi.

-Được được, đều tại anh. Là anh kêu em coi phim kinh dị khiến em sợ đến về phòng cũng lết không nổi, là anh lưu luyến bắt em ở lại phòng anh, là anh cả đêm nói chuyện khiến em ngủ không được. Bây giờ làm gì mới khiến em an phận quay xong bộ phim đây, Vương tiên sinh!

-...

Những lời này là Tiêu Chiến cố tình nói ra, tuy không đánh chủ ý lên người nào hết nhưng đặc biệt mang lực sát thương tương đối cao. Vương Nhất Bác cũng thành công bị anh dọa sợ xanh mặt rồi, cũng chẳng mè nheo nỗi nữa.

-Cũng không phải tất cả đều tại anh.

-Biết thì tốt, còn không mau đi uống thuốc.

Từ sáng đến giờ đầu Vương Nhất Bác thật sự rất đau, vốn dĩ định mượn chuyện này ghẹo chọc Tiêu Chiến một chút nhưng vừa thấy vẻ mặt giận dữ của anh thì không dám hé răng nữa vì cậu nhận ra ở trong ánh mắt của anh vẫn có chút quan tâm lo lắng. Tối qua khó lắm mới được ngủ cùng mĩ nhân, bệnh cũng phải lợi dụng nó kiếm lợi cho mình chứ. Vương Nhất Bác thầm ca ngợi bản thân "Không hỗ là mình, vừa đẹp trai lại thông minh"

-Em sẽ uống thuốc nhưng có một điều kiện.

-Bây giờ là đang được sủng sinh kiêu hả Vương Nhất Bác?

Vẫn là cái vẻ mặt thấy chết không sờn đó, cậu trả lời:

-Anh đi ăn cơm thì em lập tức uống thuốc. "Em cũng ước bản thân được sủng hạnh đây này"

Không biết tiếp theo đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc tiểu Mễ đi đến đưa thuốc cho cậu thì bắt trọn cảnh Tiêu lão sư mình đầy sát khí nhéo vào eo ông chủ một cái, còn đối phương chẳng nói gì cả, một mặt cam chịu. Tiểu Mễ lúc này mới nhớ ra dạo này hai người rất mờ ám, Vương Nhất Bác thay đổi cũng quá nhanh chóng. Từ người rất ít nói, không thích tiếp xúc với người khác bây giờ biến thành một con cô-a-la suốt ngày bám theo anh Chiến. Mắt tiểu Mễ bỗng bừng sáng, chính là thứ ánh sáng nhìn thấu hồng trần ấy "Hai người họ...hai người họ chính là như vậy sao?".

Sáng nay cậu có mua đồ ăn sáng đem đến phòng Vương Nhất Bác mới phát hiện ông chủ vốn dĩ không có trong

đó, chưa hết bình tĩnh thì lại thấy Nhất Bác cùng Tiêu Chiến bước ra từ phòng anh. Thứ trùng hợp gì đây? Mặc dù là trai thẳng sắt thép cùng với niềm tin vô bờ bến đối với hình tượng coolguy của ông chủ nhưng biết làm sao đây? Họ ngủ với nhau một đêm thì ông chủ liền bị bệnh..."Tiêu lão sư nhìn dáng người nhỏ nhắn thế mà làm cũng ghê thật"

Tiểu Mễ không ngừng tia mắt đến hai thân chủ mà cảm thán ngắn gọn như thế. Trong tiềm thức cậu đã nhận ra rằng trên cõi đời lại mất hai người đàn ông đẹp trai, làm ơn đừng hỏi vì sao nữa, dùng mắt cận cả chục độ cũng nhận ra hai người họ đang ở bên nhau.

Đến khi Vương Nhất Bác kêu đưa thuốc thì cậu mới thoát ra khỏi mớ hỗn độn vừa tiếp thu trong đầu, còn suy nghĩ thì bộ xử lí trung tâm sẽ nổ mất.

Nhất Bác chỉ là hơi nóng một chút nhưng số thuốc trong tay thật nhiều đến phát sợ, nhìn thôi cũng biết chắc chắn rất đắng. Thế mà cậu một lần cho tất cả vào miệng, một động tác dư thừa cũng không có. Đợi Vương ấu trĩ uống xong thuốc thì Tiêu Chiến mới quay lại nét mặt cũ tiếp tục đọc kịch bản.

Tâm tư của anh vừa lặng xuống một chút thì lại bị hành động của cậu làm cho nổi sóng, còn tiện tay đánh cậu một cái, lực tay không mạnh, sự uy hiếp trong lời nói mới khiến người ta sợ hãi.

-Em uống nước nhanh vậy làm gì? Không biết bảo vệ cổ họng sao?

Thì ra là do Vương Nhất Bác uống nước quá nhanh, từ bao giờ anh dễ tức giận vì một người như vậy? Muốn che giấu cũng không được.

-Uống như vậy mới cool.

-Cool cái đầu em, sau này muốn uống nhanh thì uống nước ấm cho anh.

-Được, sau này đều nghe anh.

Tiểu Mễ chỉ đứng kế bên cũng bị thồn một miệng cẩu lương, quy tắc ngầm của hai người này chính là ai không nói chuyện thì là không khí. Nghĩ gì chứ cậu cũng có dám nói ra đâu, chỉ biết âm thầm xác nhận mối quan hệ này, địa vị trong nhà ai cao hơn nhìn một cái liền biết. "Sau này cách xưng hô chắc cũng phải đổi từ từ cho quen"

___________________

Hôm đó quả nhiên là ngày xui xẻo của Vương Nhất Bác. Lúc đầu vì quay phim ở Hoành Điếm muốn xuống núi khám bệnh vừa tốn công vừa ảnh hưởng công việc. Với tính tình cái gì có thể đơn giản thì đừng làm phức tạp của cậu thì nhất định chọn mua thuốc về uống qua loa. Ngặt nỗi ông trời cũng không tha, cảnh quay hôm nay không xuống nước thì phơi sương ngắm tuyết, y như rằng tới tối bệnh liền trở nặng.

Vương Nhất Bác giấu diếm cực kì giỏi, cơ thể nóng như lửa đương nhiên phải cảm nhận được nhưng một câu cũng không nói ra, suốt buổi đều cười hi hi ha ha, cứ như người đang bị bệnh không phải cậu. Lúc bị phát hiện là do máu mũi chảy ra thiếu điều như "suối", Tiêu Chiến luôn điềm tĩnh cũng bị dọa cho hết hồn, phải lập tức xin khăn giấy cho cậu lau.

Nói không may mắn là thế nhưng tối đó cậu thật sự được ngủ trong phòng anh, lần này là do Tiêu Chiến chính miệng đề nghị. Vương Nhất Bác vừa mừng trong lòng vừa sinh ra lo lắng, sợ bản thân vì vậy mà làm phiền anh ấy.

Tiêu Chiến thì ngược lại, anh không nghĩ nhiều như cậu, lần này cậu bệnh anh cũng không thoát tội, bây giờ chỉ một lòng muốn chăm sóc cho Nhất Bác thật tốt.

Đêm hôm ở Trùng Khánh, bà Tiêu <mẹ Tiêu Chiến> bị làm phiền suốt một buổi chỉ vì dạy anh nấu món canh gà hầm hạt sen cho Vương Nhất Bác.

Đêm hôm Tiêu Chiến phải chạy xe suốt mấy cây số để mua thuốc cho cậu, có nhờ trợ lý nhưng hai người họ đột nhiên biến mất tâm, gọi cũng khóa máy nên anh đành phải tự thân vận động.

Đêm hôm có chàng trai dù bên ngoài nóng như lửa đốt nhưng trong lòng lại vui đến tận trời, nửa đêm nằm cười một mình cứ như thằng dở hơi. May thay anh không nhìn thấy cảnh tượng này.

______________________

TIỂU KỊCH TRƯỜNG:

Tiểu Mễ: Ông chủ, em biết hết tất cả rồi. Tuy sự thật hơi khác với suy nghĩ của em nhưng nếu anh cảm thấy hạnh phúc thì chuyện ai trên ai dưới không quan trọng nữa, em sẽ làm hậu phương vững chắc cho anh.

Vương Nhất Bác: Rõ ràng vậy sao?

Tiểu Mễ: Cũng không rõ lắm đâu ạ, nó chỉ đến mức nhìn một cái liền biết thôi

Vương Nhất Bác: Ừm, vậy thì tốt.

Tiểu Mễ: !!!!!

Ở một diễn biến khác

Hoa Hoa: Chiến Chiến, anh có cảm thấy bản thân đối xử với anh Vương rất khác biệt không?

Tiêu Chiến: Đâu có, bình thường mà.

Hoa Hoa: Anh không biết mỗi ngày fan couple của hai người đều gặm đường đến mỏi miệng sao? Họ còn đồn giấy chứng nhận kết hôn đều lĩnh rồi, hai anh còn nhận nuôi một đứa bé nữa đó.

Tiêu Chiến: ????

_______________________

Tác giả: Bắc Cực

Beta: Eirly

Thi xong liền đăng truyện cho mọi người đây, cùng em chờ kết quả thi nhoa. Nếu thấy hay thì cho xin một like và nhớ comment để em có động lực ra hết chương ăn Tết nà. Luôn kính cẩn khom mình nhận lời góp ý thiện chí từ đọc giả~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro