Đô Đô cũng yêu Tôn Sa Sa
5:15 chiều
Wang Chuqin và Sasha đều giống như những bậc cha mẹ bình thường.
Còn sớm hơn mười lăm phút, họ đã đứng đợi con tan học ở cổng trường mẫu giáo.
"Này, người có bông hoa nhỏ màu đỏ trên mặt kia là Đô Đô phải không?"
Vương Sở Khâm vỗ nhẹ lên vai SaSha, dẫn cô đi qua khe hở giữa lan can, hai đầu lén lút kêu. Sasha cầm một hộp kem Haagen-Dazs nhỏ trên tay, không thể quên kem cho Đô Đô.
"Bao Bao! Bao Bao! Cô ơi nhìn kìa, đó là Bao Bao của nhà con!"
Đô Đô nhấc chân nhìn ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn có dán bông hoa nhỏ màu đỏ tươi cười chỉ vào "Bao Bao" của mình.
"Bao Bao hóa ra là Sasha~"
"Đúng vậy! Mẹ con tên là Tôn Sa Sa. Ba gọi mẹ là Bao Bao, nên con cũng gọi mẹ là Bao Bao."
Hóa ra Đô Đô là con của Vương Sở Khâm và Sasha.
Cô giáo tiếp quản buổi chiều nhìn Shatou tựa vào nhau ngoài lan can. Không biết, hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, con cái cũng đã lớn đến như này.
Bên ngoài lan can, Sasha và Tiểu Đô nhận trao đổi tín hiệu và vẫy cây kem, hai khuôn mặt tròn trịa mỉm cười ngọt ngào. Cô giáo nhìn Sasha rồi nhìn Đô Đô. Hai mẹ con họ trông rất giống nhau.
Bé Đô Đô chạy về phía họ trông rất hạnh phúc. Đôi tai của chú gấu nhỏ trên cặp đung đưa lên xuống. Đô Đô như một cái bánh đậu nhỏ trong nắng, cô bé cười đôi mắt cong cong.
"Ba! Bao Bao!"
"Tiểu Đô, con giỏi quá đi! Ôm ba một cái."
Vương Sở Khâm bế Tiểu Đô lên, hôn lên má Tiểu Đô, sau đó xoa xoa tóc có chút lộn xộn của cô bé, SaSha lấy khăn giấy lau mồ hôi cho bé đậu nhỏ.
"Bao Bao, con kể cho mẹ nghe, Đô Đô rất thích các bạn lớp mầm, đặc biệt là bạn cùng bàn Kỳ Kỳ của con."
Đô Đô dùng đôi bàn tay nhỏ bé mân mê cây kem, vừa lắc đầu vừa nghiêm túc chia sẻ nhật ký thời mẫu giáo của mình với Vương Sở Khâm và Sasha.
Hôm nay Tiểu Đô đã học cách ghép các khối hình nhỏ lại với nhau. Bạn cùng bàn Kỳ Kỳ đã đưa cho Đô Đô một cục kẹo dẻo màu hồng vào buổi trưa. Cô bé không thể ngủ trưa vì cô bé muốn cuộn mình trong chăn.
Bởi vì một ngày của Đô Đô rất dài và có quá nhiều điều thú vị, khi Đô Đô bắt đầu kể chuyện ở trường, cô bé nhìn tất cả mọi thứ và miệng không ngừng lẩm bẩm. Câu chuyện kết thúc khi cô bé lên xe.
Nhưng Vương Sở Khâm và Sasha nghe được những điều này lại rất vui, bởi vì họ cũng giống như bất kỳ cặp ba mẹ bình thường nào trên thế giới, họ vui mừng vì cuộc đời của Tiểu Đô đã có thêm cảnh sắc mới.
Nhưng hạnh phúc của Vương Sở Khâm hoàn toàn tan biến khi anh dạy kèm bài tập về nhà cho Đô Đô vào buổi tối...
"Vương Đô Đô, ba hỏi lại, hai quả táo cộng với hai quả táo, tổng cộng có bao nhiêu quả táo?"
"Dạ, năm quả đúng hong ạ?"
"......."
Sasha đang đứng ở cửa ăn táo, phá lên cười.
Đô Đô mặc một chiếc váy ngủ nhỏ in hoa, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, hai tay nhỏ đỡ đầu gối, nhìn Vương Sở Khâm nghiêm túc trả lời các câu hỏi.
Wang Chuqin, người luôn khéo léo hướng dẫn các tuyển thủ tập luyện trong phòng tập, bây giờ tay trái cầm cây bút chì in hình Pikachu, tay phải ấn lên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị hơn cả khi mất bóng.
Tại sao Vương Đô Đô không thể hiểu được điều này? Anh và Sasha đã chơi bóng khi mới bốn hoặc năm tuổi... .....
"Đô Đô, Bao Bao sẽ dạy con. Ba Đô Đô đã vất vả rồi, ăn một quả táo đi."
Sasha bước tới xoa lưng Vương Sở Khâm, lấy cây bút chì trong tay anh, nhét quả táo vào đó, vẫy tay ra hiệu cho Vương Sở Khâm nhường vị trí cho cô dạy Đô Đô làm bài tập về nhà.
Đôi nam nữ của không chỉ tập trung tại Thế vận hội mà giờ còn trong phòng học nhỏ của Đô Đô... Chạm trán Trung Quốc
"Tôn Dĩnh Sa, anh yêu em, thực sự yêu em. Tiểu Đô, hãy nghe lời Bao Bao. Anh sẽ đi làm hoành thánh cho em ăn nhẹ."
Vương Sở Khâm cảm kích ôm mặt SaSha hôn thật sâu, sau đó hôn lên cái đầu nhỏ của cô bé, gặm táo rồi chạy vào bếp làm việc.
"Tôn Sa Sa, Đô Đô cũng yêu mẹ! Nói cho Đô Đô biết tổng cộng có bao nhiêu quả táo đi."
Tiểu Đô cũng đến gần, ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của Sasha và hôn cô thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro