Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

con muốn Bao Bao

Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ,

Thầy Đầu cõng Tiểu Đô đang ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài từ gara về nhà.

Lắc lòng bàn tay nhỏ bé của Tiểu Đô và nói chuyện với cô bé,

"Bao Bao vừa gọi video, con biết không, Bao Bao nói sẽ mang khô heo về cho chúng ta đấy."

Tiểu Đô không nói gì, tay nhỏ lặng lẽ nắm lấy hai ngón tay của Vương Sở Khâm. Anh cúi đầu, chỉ có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô vì ngủ say mà hai cục bột trắng trên mặt của cô bé trở nên hồng hào.

Tiểu Đô không nhìn anh, tay kia nắm lấy quai cặp của Pu Pu, im lặng.

Vương Sở Khâm biết Đô Đô rất hứng thú với món bánh quế trứng Ma Cao. Trẻ con đều thích loại bánh xinh đẹp này, lần nào Đô Đô cũng cầm mỗi tay một miếng nhỏ. Chẳng lẽ con bé không vui vì có bánh quế trứng sao?

Đầu Đầu cẩn thận suy nghĩ về điều này, anh có thể nhạy cảm nhận ra những thay đổi trong cảm xúc của Đô Đô, giống như anh có thể kịp thời nhận ra cảm xúc của Sa Sa. Đây là trách nhiệm của một người chồng và một người ba.

"Hôm khác ba sẽ dẫn con đi ăn bánh trứng ở Bắc Kinh nhé?"

Vương Sở Khâm cúi xuống nhéo nhéo má của Tiểu Đô Đô, sau đó dùng lòng bàn tay đỡ lấy mặt của Tiểu Đô. Đây là cách dỗ dành em bé của gia đình Shatou.

"Con muốn Bao Bao. Khi nào Bao Bao sẽ quay lại?"

Trên đường về nhà vào ban đêm, giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Đô vang lên.

Khác với giọng nói vui vẻ, lanh lảnh thường ngày của Tiểu Đô, nó nhỏ nhẹ và có chút bướng bỉnh xen lẫn khó chịu.

Đô Đô nhớ mẹ. Khi nào mẹ mới về với Tiểu Đô và ngủ với Tiểu Đô?

Vương Sở Khâm cảm giác được Đô Đô siết chặt hai ngón tay của mình, nghe thấy Đô Đô nhẹ nhàng hít hít.

"Này, bé ú, đừng khóc, đừng khóc mà, lại đây ba ôm, ba ôm con."

Vương Sở Khâm kéo quần, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Đô, vỗ nhẹ vào lưng Đô Đô và kiên nhẫn dỗ dành. Nhưng cái đầu nhỏ lại quay đi, lén lau nước mắt, đôi mắt nho nhỏ đỏ hoe vì khóc.

"Mấy hôm nữa Bao Bao sẽ về. Ba sẽ dẫn con đi đón Bao Bao. Sáng sớm dậy là chúng ta đi luôn nhé?"

"Sao Bao Bao không về sớm, ba ơi, nhanh lên."

Cô bé mặt tròn khịt mũi, ôm lấy cổ Vương Sở Khâm, bướng bỉnh hỏi.

Trẻ con là như vậy, giống như trời sinh đã có một sợi dây liên kết với mẹ mình. Nếu chúng rời xa mẹ mình trong một giây, chúng có thể cảm nhận rõ ràng được sự xa cách và nỗi khao khát.

"Chúng ta muốn giành chức vô địch. Mà chức vô địch có nghĩa là phải chơi bóng ú lâu hơn những người khác một chút."

"Vậy Bao Bao nhất định sẽ đoạt chức vô địch. Ba! Bao Bao luôn là người đoạt chức vô địch."

Vương Sở Khâm lấy khăn giấy lau nước mắt và nước mũi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng giọng nghiêm túc giải thích tại sao Bao Bao không thể quay lại ngủ ngay với Đô Đô.

Tiểu Đô im lặng lắng nghe, chậm rãi chớp chớp hàng mi ướt và suy nghĩ, vì Bao Bao của cô bé là Bao Bao vô địch nên Đô Đô có thể đợi thêm một chút nữa.

Nhà vô địch là như thế, Tiểu Đô, nhà vô địch phải chiến đấu lâu hơn những người khác. Khoảnh khắc đó sẽ kéo dài vô tận trong suốt cuộc đời, nhưng Tiểu Đô không cần phải hiểu, bởi vì tình thương của ba mẹ cô bé sẽ luôn luân phiên đồng hành cùng cô bé trong khoảnh khắc đó.

"Đúng rồi, bé ú, chúng ta về nhà tắm rửa rồi đi ngủ trước đi. Tối nay ba sẽ đưa "Sơn Khâu" cho con, được không?"

"Vậy Đô Đô sẽ ngủ với "Sơn Khâu"."

"Chắc không có vấn đề gì đâu! Về nhà thôi."

Cô bé rất dễ thoả hiệp nếu để cô bé ngủ cùng với "Sơn Khâu" nhỏ của Bao Bao.

Đây chính là khao khát bướng bỉnh của cô bé mặt tròn nhỏ dành cho cô gái mặt tròn lớn.

Vương Sở Khâm bế Tiểu Đô lên, ôm chặt quả bóng nhỏ, đầu to dựa vào đầu nhỏ, ôm thật chặt rồi chậm rãi đi về nhà.

Đây là niềm khao khát thầm lặng của Vương Sở Khâm đối với cô bé mặt tròn nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro