nhật kí công chúa 3
Giờ tiếng Anh
Bài tiểu luận (han chót phải nộp: 8 tháng 12)
Trường Trung Học Albert Einstein hội tụ rất nhiều học sinh từ các quốc gia, vùng miền trên khắp thế giới. Hội Học sinh của trường qui tụ học sinh từ hơn 170 quốc tịch, tôn giáo và dân tộc khác nhau. Hãy miêu tả ngày lễ Tạ Ơn đặc trưng của gia đình bạn. Yêu cầu viết ngắn gọn, súc tích.
Ngày lễ Tạ Ơn
của Mia Thermopolis
6:45 sáng
Mình bị đánh thức bởi tiếng nôn oẹ của mẹ. Mẹ đang mang thai tháng thứ 3. Căn cứ theo lời bác sỹ sản khoa thì mấy chuyện này sẽ chấm dứt sau tháng thứ 3. Thật chẳng trông mong gì hơn! Mình đã đánh dấu và đếm từng ngày trên quyển lịch *N Sync của mình. (Thực ra mình chả thiết tha *N Sync mấy. Không hâm mộ đến mức phải mua lịch bày chềnh ềnh trên bàn thế này. Cô bạn thân Lilly đã mua tặng cốt để chọc mình. Nhưng phải công nhận là trong nhóm đó có một anh xinh trai không thể tả.)
7:45 sáng
Thầy Gianini, ông bố dượng mới toe của mình, vừa lọc cọc gõ cửa phòng mình. À mà giờ này mình phải gọi thầy ấy là dượng Frank mới đúng. Khó nhớ tưởng chết! Bình thường ở trường vào giờ Đại số mình vẫn gọi dương là thầy Gianini mà. Thôi thì chẳng gọi dượng mà cũng chẳng gọi thầy là hay nhất.
Thầy Gianini bảo đã đến giờ phải dậy rồi. Mẹ con mình năm nay sẽ mừng lễ Tạ Ơn ở nhà bố mẹ thầy G ở Long Island. Nếu không đi từ bây giờ thì lát nữa sẽ bị tắc đường.
8:45 sáng
Đi sớm thế này vào ngày lễ Tạ Ơn thì không lo bị tắc đường. Cả nhà mình đến nhà bố mẹ thầy G ở Sagaponack sớm hơn thường ngày những 3 tiếng.
Bà Gianini vẫn chưa buồn gỡ mấy cái cuộn tóc trên đầu xuống (mình đang nói đến mẹ thầy Gianini, chứ không phải mẹ mình. Sau khi kết hôn mẹ vẫn giữ nguyên tên Helen Thermopolis vì trước giờ cái tên đó đã gắn liền với các tác phẩm khá nổi tiếng của mẹ rồi. Hơn nữa mẹ cũng chẳng tin vào mấy cái tục gia trưởng). Bà lộ rõ vẻ sửng sốt. Tất nhiên không phải vì nhà mình đến qua sớm. Mà vì mẹ đang rón rén bước lên bậc thềm đã lập tức lấy tay bụm miệng bổ nhào vào toa lét, do ngửi thấy mùi gà tây quay. Hy vọng điều đó chứng tỏ đứa em trai/ em gái sắp sinh của mình là sẽ là người ăn chay. Vì xưa nay bất cứ mùi thịt nướng hay thịt quay đều chỉ khiến mẹ đói cồn cào! Chứ không phải buồn nôn như bây giờ.
Lúc trên xe mẹ đã báo trước cho mình biết là bố mẹ thầy Gianini rất cổ hủ. Do đó lễ Tạ Ơn ở gia đình Gianini luôn được tổ chức theo cách truyền thống. Vì thế theo mẹ thì mình không nên tua lại bài diễn văn quen thuộc hàng năm vào các lễ Tạ Ơn: chính dân hành hương đã góp phần gây ra nạn diệt chủng trên diện rộng! Họ khi đem tặng những người bạn là người Mỹ bản địa những chiếc chăn chứa đầy virus đậu mùa! Thật đáng khiển trách làm sao khi hàng trăm người dân cả nước lại nô nức tổ chức ăn mừng sự huỷ diệt toàn bộ nền văn hoá này.
Thay vào đó, mẹ khuyên mình nên nói về các chủ đề nhuốm đậm màu sắc tham khảo, kiểu như thời tiết chẳng hạn.
Mình đã mạnh dạn hỏi mẹ liệu có thể bàn luận về chuyện người dân đảo quốc Iceland đến nhà hát lớn Reykjavik nhiều đến chóng mặt hay không? (hơn 98% người dân nước này đã từng xem vở Tosca ít nhất một lần).
Mẹ thở dài đánh thượt rồi nói:" Ừ thì tuỳ con", xem ra mẹ đã phát ngấy cau chuyện về đất nước Iceland của mình rồi.
Xin lỗi, nhưng mình thấy quốc đảo này quá đỉnh! Thật không cam tâm nếu đời này không được một lần ghé thăm khách sạn làm từ băng của họ.
9:45 sáng - 11:45 sáng
Mình yên vị xem đoàn diễu hành lễ Tạ Ơn của Macy cùng với ông Gianini (bố thầy G) ở nơi mà ông gọi là "phòng giải trí".
Ở Manhattan bọn mình không có cái gọi là "phong giải trí".
Chỉ có cái gọi là "hành lang".
Nhớ lời mẹ dặn, mình phải kiềm chế lắm mới không lặp lại mấy "bài ca truyền thống" mỗi lần xem cái đoàn diễu hành lễ Tạ Ơn của Macy. Đám người đó quả là nỗi hổ thẹn của Chủ nghĩa tư bản Mỹ. Họ dùng những quả bóng bay với nhiều hình dáng ngộ nghĩnh để dụ bon tre con vòi vĩnh bố mẹ mua mấy thứ đồ chơi vô bổ. Mà việc sản xuất mấy món đồ đó chỉ góp phần huỷ diệt hành tinh của chúng ta thôi chứ báu bở gì.
Xin lỗi chứ mình thấy việc làm này thật đáng lên án.
Lúc ngồi xem chương trình đó mình đã nhìn thấy Lilly trên TV, cậu ấy đang len lỏi giữa một rừng người. Lilly thập thò bên ngoài tiệm Office Max trên đường Broadway and Thirty-Seventh, với chiếc máy quay phim kề sát gò má hóp của cậu ấy (trông như chó púc ý), đúng lúc đoàn xe chở hoa hậu Mỹ và diễn viên William Shatner trong phim Star Trek lờ lững đi qua. Cam đoan Lilly sẽ lên án đoàn diễu hành của Macy trong tập phóng sự kế tiếp của chương trình truyền hình miễn phí Lilly Chỉ Nói Lên Sự Thật (phát vào các tối thứ Sáu lúc 9 giờ tối trên kênh truyền hình cáp số 67 của thành phố Manhattan).
12:00 sáng
Em gái thày Gianini cùng chông và 2 đứa con vừa đến, mang theo rất nhiều bánh bí ngô. Hai đứa con sinh đôi của cô ấy bằng tuối mình - cậu con trai tên là Nathan và đứa con gái tên là Claire. Vừa gặp đã biết là mình và Claire không thể chơi nổi với nhau rồi. Lúc thầy G giới thiệu mình với Claire, cô ta dò xét mình từ đầu xuống chân theo đúng cái kiểu mỉa mai của mấy đứa con gái trong đội cổ vũ vẫn thường soi mói mỗi lần mình đi qua hành lang ở trường, và khinh khỉnh nói:"Cậu là người mà mọi người vẫn gọi là công chúa đó hả?".
Đành rằng với chiều cao gần 1m80, ngực phẳng lỳ, bàn chân ngoại cỡ và mái tóc xù bông như cái chổi lông gà thì mình đúng là đứa con gái dị hợm nhất cái trường Trung Học Nam Sinh Albert Einstein này (bắt đầu nhận học sinh nữ vào khoảng năm 1975). Nhưng mọi người có cần suốt ngày lôi chuyện đó ra để hành hạ mình như thế không? Họ sẽ chẳng bao giờ nhận ra được rằng, cũng như bao người bình thường khác trên thế giới, ẩn giấu bên dưới cái thân hình gầy gò quái dị này là một trái tim đang ngày đêm phấn đấu không ngừng nghỉ để chứng tỏ bản thân với mọi người.
Mà nói cho cùng thì mình cũng chẳng buồn quan tâm xem cô cháu gái Claire của thày Gianini nghĩ thế nào về mình. Nhất là khi cô ta mặc trên người một cái váy làm từ da ngựa non. Không phải giả da mà là da thật. Đảm bảo cô ta thừa thông minh để hiểu rằng một con ngựa đã phải chết để có da cho cô ta may cái váy đó. nhưng cứ nhìn cái điệu bộ của Claire thì biết nàng chả nảy nay thương xót gì sất.
Claire rút di động và đi ra ngoài hiên nói chuyện (mặc dù bên ngoài nhiệt độ đã xuóng tới âm độ C, nhưng xem ra chẳng ảnh hưởng gì đến Claire. Dù gì cô ta cũng đã có cái miếng da ngựa non kia giữ ấm rồi mà). Cô ta khẽ dòm mình qua cái cửa kéo bằng kính trong suốt rồi cười hô hố vào điện thoại.
Kệ! Ít ra thì mình không đời nào mặc cái gì làm từ da của một con ngựa chết.
Cậu anh trai sinh đôi Nathan chỉ dùng máy nhắn tin, quần áo thì rộng thùng thình, vàng đeo đầy người. Cậu ấy vừa xin ông ngoại cho đổi kênh. Và thay vì các kênh TV truyền thống vào ngày lễ Tạ Ơn như bóng đá, phim truyện thì mọi người bị buộc phải xem MTV 2. Bài nào cũng thấy Nathan thuộc làu làu, lại còn nghêu ngao hát theo mới kinh chứ. Hâu fhết mấy bài đó đều có lời lẽ rất thô tục. Đến nỗi khi chiếu người ta đã kiểm duyệt cắt hết đi nhưng Nathan vẫn cứ rống lên đủ cả.
1:00 chiều
Thức ăn đã được bưng ra. Đi ăn cái đã.
1:15 chiều
Đã ăn xong.
1:20 chiều
Mình vào bếp giúp bà Gianini dọn dẹp nhưng bà cứ xua mình ra ngồi trò chuyện tâm tình với Claire.
Đôi lúc mình không thể hiểu nổi người già. Sao họ lại có thể ngây thơ thế nhỉ?
Thà đi rửa bát còn hơn là phải ngồi ngọt nhạt với con nhỏ Claire cong cớn đó. Mình cứ đứng trơ ở đó và nói với bà Gianini rằng mình rất vui khi con trai bà dọn về sống cùng mẹ con mình.. Thày G thường hay đỡ đần việc nhà, thậm chí còn ôm luôn nhiệm vụ cọ rửa toa lét vốn dĩ là của mình. Đó còn chưa kể đến cái TV 6 inch, cái máy điện tử và bàn bóng đá mà thầy mang theo khi dọn đến nhà mình.
Bà Gianini hài lòng ra mặt khi nghe mình nói vậy. Cũng dễ hiểu thôi, bố mẹ nào mà chẳng muốn nghe người khác tán tụng con mình, ngay cả khi đứa con đó, tức thầy Gianini, đã 39 tuổi 6 tháng.
3:00 chiều
Nhà mình lục đục kéo nhau về sớm để tránh tắc đường. Mình chào tạm biệt mọi người. Claire chẳng thèm ngoái lại, nhưng ông anh Nathan của nó thì có. Anh ta còn khuyên mình nên sống thực tế hơn mới kinh chứ. Bà Gianini gói cho nhà mình toàn bộ số thịt gà tây còn thừa. MÌnh cũng nói cảm ơn cho phải phép chứ mình đâu có ăn thịt. Là một người tôn thờ chủ nghĩa ăn chay, mình kịch liệt lên án việc con người hàng năm giết hại hàng loạt những chú gà vô tội chỉ để phục vụ cho các hỳ nghỉ lễ.
6:30 chỉều
Cuối cùng thì cũng về đến thành phố, sau 3 tiếng rưỡi đồng hồ kẹt cứng trên đường cao tốc Long Island. Đường cao tốc gì mà chẳng thấy xe đi nhanh hơn được tẹo nào.
Mình chỉ kịp chui vội vào cái váy bó sát màu xanh nhạt, dài quết đất hiệu Armani và đôi giầy balê tông-xuyệt-tông, thì nghe thấy tiếng còi xe vọng lên. Chú Lars, vệ sỹ của mình, đã tới đón mình đến buổi lễ Tạ Ơn thứ hai trong ngày
7:30 tối
Xe dừng lại ở cổng khách sạn Plaza. Người gác cổng vội mở cửa cho mình và trịnh trọng tuyên bố với toàn thể những người có mặt tại Vườn Cọ lúc đó:
"Xin mời Công chúa Amelia Mignonette Grimaldi Thermopolis Renaldo"
Chúa ơi, đáng ra chỉ cần gọi Mia là được rồi.
Bố mình, Hoàng tử xứ Genovia và mẹ ông, tức bà nội mình, tối nay đã bao tron gói cả cái Vườn Cọ của khách sạn để tổ chức lễ Tạ Ơn. Mặc dù mình đã kịch liệt phản đối nhưng bố và bà vẫn nhất quyết không chịu rời New York. Hai người cần chứng kiến đến lúc mình hành xử như một công chúa thực sự. Hoặc ít nhất là cho tới khi buổi lễ ra mắt chính thức của mình với người dân xứ Genovia (trươc Giáng sinh đúng một ngày) kết thúc yên ổn. Còn tuỳ xem mình đạt được cái nào trước. Mình đã cố thuyết phục bà và bố rằng sẽ không có chuyện mình đến lâu đài va nhặt ô liu ném vào mặt các quý bà quý cô, hoặc giơ tay gãi nách sột soạt trước mặt bàn dân thiên hạ đâu. Dù gì mình cũng đã 14 tuổi rôi, mình thừa biết phải hành xử thế nào cho phải phép chứ.
Nhưng không... vẫn lại là bà... Vẫn không có tẹo niềm tin nào với mình. Vẫn bắt mình ngày ngày đến khách sạn học làm công chúa. Hôm trước Lilly đã thử gọi điện đến Liên Hợp Quốc để hỏi xem mấy cái bài học làm công chúa đó của bà có phải đang vi phạm nhân quyền không. Cậu ấy cho rằng bà đang vi phạm luật khi bắt một đứa bé chưa đến tuổi vị thành niên phải ngồi hàng giờ tập múc từng thìa súp nhỏ xíu từ một cái bát để xa đến cả thước. "Amelia, cháu phải nhớ là luôn luôn, luôn luôn để bát súp ở xa mình!".
Liên Hợp Quốc xem ra chẳng mảy may động lòng trước cảnh ngộ thê lương của mình tẹo nào. Nhưng đó là vì họ chưa bao giờ gặp bà mình thôi. Nếu họ được tận mắt chứng kiến khuôn mặt nhăn nhó khủng khiếo của bà lúc mắng mỏ mình trong suốt các buổi học - trông Bà vốn đã dữ nay càng dữ hơn sau khi đi xăm mắt đen sì, và sáng sáng cạo sạch lông màu rồi dùng bút chì đen nắn nót vẽ lại - chắc chắn họ sẽ cử ngay một người thương thuyết giải cứu con tin đến, mà chưa cần đến ngài Kofi Annan ra mặt
Bà đã đưa ra ý tưởng về một lễ Tạ Ơn "truyền thống" với món trai sôt rượu trắng, chim bồ câu nhồi gan ngỗng, càng tôm hùm, và trứng cá muối Iran - món này hồi trước không ai có thể mua nổi, vì mấy cái lệnh cấm vận. Bà đã mời 200 người bạn thân nhất của bà đến dự lễ Tạ Ơn hôm nay. Ngoài ra còn có Đức vua và Hoàng hậu Nhật Bản, vì họ đang có mặt ở thành phố này tham dự hội nghị thượng đỉnh thương mại thế giới.
Đó cũng là lý do tại sao mình phải đi đôi giày balê thấp tịt. Bà nói, sẽ là rất bất lịch sự nếu mình đứng cao hơn vua của nước khác.
8:00-11:00 tối
Trong suốt bữa ăn, mình đã thực hành một cuộc trò chuyện "rất ngoại giao" với Hoàng hậu Nhật Bản. Cũng giống như mình, bà ấy chỉ là một thường dân cho tới khi kết hôn với Nhật hoàng và trở thành người của hoàng gia. Chỉ có điều mình sinh ra đã là người của hoàng tộc. Nhưng lại không hề biết chuyện đó cho tới tận tháng 10 năm ngoái, khi Bố phát hiện ra không còn khả năng sinh con nữa, sau đợt điều trị bằng hoá chất để chữa căn bệnh ung thư tinh hoàn. Bố không còn cách nào khác đành phải nói thật cho mình biết về ngôi vị Thái tử của ông và rằng dù mình là đứa con ngoài giá thú - vì Bố và mẹ chưa hề cưới nhau - nhưng mình vẫn là người thừa kế ngai vàng duy nhất của xứ Genovia
Genovia có thể là một công quốc nhỏ (dân số có vẻn vẹn 50.000 người) nằm ven Biển Địa Trung Hải giữa Italy và Pháp, nhưng để làm công chúa trị vì cái đất nước ây quả không phải là chuyện nhỏ tí nào.
Thay vì tăng thêm tiền tiêu vặt hàng tuần cho mình, bố lại đi cử vệ dỹ kè kè bên cạnh mình mọi nơi mọi lúc. Bố phấp phỏng lo sợ có tay khủng bố châu Âu tóc đuôi ngựa, mặc quần da đen ngông cuồng nào đó nảy ý định bắt cóc mình.
Hoàng hậu Nhật Bản hoàn toàn thấu hiểu mấy chuyện này - thật choáng váng khi mới ngày hôm trước còn là một người rất đỗi bình thường, ngày hôm sau mặt mình đã chình ình trên bìa tạp chí People. Bà ấy còn khuyên mình: phải luôn chắc chắn rằng bộ kimono của mình đã được cài chặt trước khi giơ tay vẫy chào đám đông.
Mình cũng lịch sự nói cảm ơn thôi chứ mình thậm chí còn chẳng có bộ kimono nào
.
11:30 đêm
Sáng nay mình phải dậy quá sớm để đến nhà thầy G ở tận Long Island nên đến tối là người đã mệt lả rã rời. Thậm chí mình đã ngoạc mồm ra ngáp trước mặt Hoàng hậu Nhật Bản tận hai lần. Mình đã cố làm theo cách bà nội truyền dạy mỗi khi muốn ngáp trước mặt mọi người - cắn chặt hàm răng lại và có chết cũng không mở miệng - nhưng kết quả là nước mắt nước mũi túa ra giàn giụa còn cơ mặt thì cứng ngắc như đá. Bà nội lườm mình như muốn thiêu cháy cái đĩa salát lê và quả óc chó trước mặt. Nhưng thực ra bà lườm thế chứ có lườm nữa cũng chẳng tác dụng gì với mình lúc này. Không gì có thể làm mình bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ cùng cực này.
Ơn Chúa cuối cùng bố cũng nhìn ra nỗi khổ sở này của mình và "ân chuẩn" cho mình không phải đợi đến món tráng miệng. Chú Lars đã lái xe đưa mình về nhà. Sự phiền muộn nổi lên cuồn cuộn trên gương mặt bà khi mình bỏ về giữa chừng. Nhưng hoặc là thế hoặc là mình sẽ đổ rầm ra bàn ăn vì buồn ngủ. Đảm bảo bà sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện như thế đâu. Không biết chừng bà sẽ bắt mình ohải thuộc lòng tên của từng thành viên trong hoàng gia Thuỵ Điển, hoặc cái gì đó không kém phần rối ren.
Bà luôn có cách trừng phạt rất đặc sắc của riêng mình.
12:00 đêm
Sau một ngày dài mệt mỏi tham dự hết lễ Tạ Ơn này đến lễ Tạ Ơn khác để TẠ ƠN những người đã khai sáng ra đất nước này - những kẻ giả nhân giả nghĩa mang tội diệt chủng mà mọi người vẫn hay gọi là những người hành hương - cuối cùng thì cũng được chui vào cái ổ ấm áp của mình và đánh một giấc ngon lành.
Lễ Tạ Ơn của Mia Thermopolis đã kết thúc!
Thứ Bảy, ngày 5 tháng 12
Thế là xong.
Cuộc đời mình ý. T-H-Ế-L-À-X-O-N-G.
Mình biết mình đai đi đai lại câu này hơi bị nhiều lần rồi nhưng lần này là thật đấy.
Tại sao? Tại sao lại là LẦN NÀY ư? Thật ngạc nhiên khi lý do lại là không phải vì:
Hai tháng trước mình phát hiện ra mình là người thừa kế duy nhất của một đất nước châu Âu nhỏ bé và rằng cuối tháng này mình sẽ phải bay sang đó, chính thức ra mắt các thần dân tương lai của mình. Họ chắc chắn rằng sẽ rất ghét mình bởi vì mình không những thích đi giày hầm hố, thích xem phim truyền hình Baywatch mà còn chẳng có một chút gì ra dáng một cô công chúa cả.
Hay vì:
Khoảng 6 tháng nữa, người mẹ yêu dấu của mình sẽ sinh cho ông thày Đại số của mình một em bé kháu khỉnh. Hai người họ vừa mới cùng nhau bỏ trốn khỏi đám cưới của chính họ.
Hoặc thậm chí vì:
Ở trường, các thầy cô giáo cho tụi mình không biết bao nhiêu là bài tập, vậy mà sau giờ học mình còn bị bà nội "vần" với hàng tỉ mớ lý thuyết làm sao để cho ra dáng một công chúa yêu kiều thật sự. Tệ hơn nữa, mình phải học xong hết tất cả những thứ đó trước Giáng sinh. Giờ thì mình thậm chí chẳng còn thời gian viết nhật ký chứ còn nói gì đến làm việc gì khác.
Không... Mấy chuyện trên hoàn toàn không phải là lý do. Tại sao cuộc đời mình thế là xong ư?
Bởi vì mình đã có bạn trai.
Tất nhiên, ở cái tuổi 14 này thì chuyện đó không có gì gọi là sớm cả. Tất cả mấy đưa bạn thân của mình đều đã có bạn trai. Tất cả... kể cả Lilly, người lúc nào cũng sừng sộ lên án rằng bọn con trai chính là căn bênh của xã hội.
OK, bạn trai của Lilly là Boris Pelkowski, 15 tuổi, một trong những thiên tài vi-ô-lông hàng đầu của đất nước. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta không dắt áo len trong quần hay đính đủ loại thức ăn trên dây quần. Cậu ấy dĩ nhiên không phải là mẫu bạn trai lý tưởng trong mắt mình! Nhưng Lilly lại moi được một vẻ đẹp ẩn chứa nơi cậu ấy, và đó mới là điều quan trọng.
Mình đoán thế.
Phải thừa nhận là mình cũng bắt đầu hơi lo lắng khi Lilly - đứa kén chọn bậc nhất hnàh tinh này (là bạn thân của cậu ấy từ hồi lớp 1 chẳng nhẽ mình không biết) - mà cũng đã có bạn trai, trong khi mình vẫn ế ươn, mà chẳng có ma nào để mắt tới. Hay ở mình có gì đó không bình thường nhỉ? Ví dụ như chiều cao quá khổ của mình chẳng hạn? Hay là cái điều mà bố mẹ Lilly, hai nhà tiến sỹ tâm lý Moscovitz, vẫn thường gọi là thiếu khả năng bộc lộ nội tâm bên trong.
Rồi, xong. Bỗng nhiên một ngày nọ mình bất ngờ có bạn trai. Bạn trai theo đúng nghĩa của nó!
OK, cũng không thể gọi là bỗng nhiên. Kenny, cậu bạn cùng lớp Sinh vật đã bí mật gửi thư tình cho mình, nhưng ban đầu mình không hề biết là cậu ấy. Mình đã nghĩ (nói đúng hơn là cháy bỏng hy vọng) rằng người gửi là một người khác. Nhưng rốt cuộc hoá ra người giấu mặt đó lại là Kenny. Đến khi phát hiện ra sự thật đó thì mình đã lún quá sâu rồi, không thoát ra được nữa. Và... ngạc nhiên chưa, mình đã có bạn trai!
Chuyện thế là xong ư?
Không... Không hề tẹo nào.
Nói thế không có nghĩa là mình ghét Kenny. Mình thực sự rất quý cậu ấy. Bọn mình có rất nhiều điểm chung. Ví dụ, cả hai đều trân trọng sinh mạng của tất cả các loài động vật, kiên quyết không chịu giải phẫu bào thai lợn và ếch trong giờ Sinh. Thay vào đó, bọn mình viết tường trình về chu kỳ sống của loài giòi và giun đất.
Và cả hai đều thích đọc truyện khoa học viễn tưởng. Kenny am tường về lĩnh vực này nhiều hơn mình nhiều. Vậy mà trước giờ cậu ấy vẫn luôn ngưỡng mộ sự hiểu biết của mình về các tác phẩm của Robert A.Heilein và Isaac Asimov. Hình như cậu ấy quên là hồi trước bọn mình từng bị bắt phải đọc chúng ở trường.
Mình vẫn chưa nói với Kenny rằng mình thấy hầu hết các câu chuyện khoa học viễn tưởng đều rất nhạt, vì trong đó thường không có nhiều nhân vật nữ.
À, Kenny còn rất thích các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản. Cậu ấy dự định sẽ cống hiến cả cuộc đời mình để quảng bá cho loai jình nghệ thuật này (khi cậu ấy không còn bận rộn với việc tìm kiếm ra cách chữa bệnh ung thư nữa). Thật đáng tiếc, mình chỉ nhận thấy một điểm duy nhất từ các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản - đó là đa số đều không biết cách mặc áo chíp sao cho đúng cách.
Còn nữa, mình thấy nữ chiến binh nào tóc cũng dài lướt thướt. Đánh nhau với kẻ thù mà tóc tai cứ bay phấp phới trước mặt như thế quả là bất tiện.
Nhưng dù sao mình cũng chưa bao giờ đem mấy chuyện đó nói với Kenny. Vì thế bọn mình nói chung là rất hợp nhau. Ở một khía cạnh nào đó mà nói thì có bạn trai cũng thật thích. Ít nhất là giờ mình không còn phải bận tâm về chuyện không còn phải bận tâm về chuyện không có ai mời đến dự Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo của Trường Trung Họck Albert Einstein (mới được đổi tên vì cái tên cũ - Vũ Hội Giáng sinh của Trường Trung Học Albert Einstein - đã làm phật long rất nhiều học sinh không-tổ-chức-Giáng-sinh).
Tại sao mình không còn phải lo sốt vó về chuyện không có ai mời đến dự vũ hội lớn nhất trong năm này? (Tất nhiên không tính đến buổi Dạ hội cuối năm).
Bởi vì mình sẽ sánh đôi cùng Kenny.
OK, cậu ấy vẫn chưa nói gì nhưng mình tin là cậu ấy sẽ mời mình thôi. Bởi vì cậu ấy là bạn trai của mình mà.
Đôi lúc mình nghĩ mình là người may mắn nhất trên thế giới này. Thật sự là vậy! Này nhe, mình có thể không xinh đẹp nhưng trông cũng không đến nỗi xấu xí; mình sông ở thành phố New York - thành phố đỉnh nhất của hành tinh này, mình là một cô công chúa và mình có một người bạn trai. Còn có cô gái noà mong muốn điều gì hơn?
Ôi Chúa ơi !
KHÔNG HIỂU MÌNH ĐANG LẢM NHẢM CÁI GÌ NỮA??????
Bạn trai của mình ư? Có một tin "sốt rẻo" về cậu ấy như sau:
MÌNH THẬM CHÍ KHÔNG HỀ THÍCH CẬU ẤY.
À... mà cũng không hẳn là mình không thích Kenny. Chỉ có điều cái sự thích đó không phải theo kiểu thích giữa con trai và con gái. Ôi mình cũng chẳng biết nữa. Kenny là một người rất dễ thương, vừa dí dủm vừa tốt bụng, lại khá ưa nhìn nữa chứ.
Nhưng vấn đề là mỗi khi gặp Kenny tim mình chẳng hề đập nhanh lên tẹo nào. Theo như những gì mình đọc được từ mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Tina Hakim Baba, thường thì tim của các nhân vật nữ sẽ khua loạn nhịp mỗi khi đứng trước người mình yêu.
Và khi Kenny cầm tay mình, dù là trong rạp chiếu phim hay ở đâu thì mình cũng chẳng hề cảm nhận được luồng điện nào chạy dọc cơ thể, như trong truyện vẫn thường miêu tả!!!
Còn khi cậu ấy hôn mình á? Mình có cảm thấy phiêu bồng nhe bay giữa một rừng pháo hoa rực rỡ sắc màu (như mọi người thương bảo) không á? OK, quên khẩn trương. Chẳng có pháo hoa pháo lá gì cả. Không gì cả luôn. Zero.
Thật trái khoáy làm sao! Khi chưa có bạn trai thì mình tìm đủ mọi cách kiếm cho bằng được. Thậm chí mình đã lập các bước làm sao để cậu ấy chịu hôn mình.
Vậy mà giờ khi thực sự đã có ban trai thì mình lại tìm đủ mọi cách để thoái thác khỏi phải môi chạm môi.
Mình phát hiện ra một cách khá hiệu quả - đó là quay đầu đi chỗ khác. Này nhé, khi thấy môi cậu ấy gần áp tới môi mình thì ngay lập tức né đầu sang một bên kết quả là cậu ấy sẽ chỉ chạm được vào má hoặc tóc của mình.
Điều làm mình thấy không thoải mái nhất là khi Kenny nhìn chằm chằm vào mắt mình - cậu ấy làm vậy hơi bị nhiều - và hỏi mình đang nghĩ gì. Thường thì lúc đó trong đầu mình chỉ nghĩ đến duy nhất một người.
Và người đó không phải là Kenny. Hoàn toàn không. Người đó là anh trai của Lilly - Michael Moscovitz - người mà mình đã thầm yêu trộm nhớ trong suốt... ừm... bao lâu rồi nhỉ... có lẽ là CẢ CUỘC ĐỜI MÌNH.
Nhưng anh ấy đâu có biết điều đó, trong mắt anh ấy mình mãi chỉ là cô bạn thân của đứa em gái mà thôi.
Vì thế mình quyết định phải nói với cậu ấy. Với Kenny. Về tình cảm thực sự của mình.
Và đó là lý do tại sao cuộc đời mình thế là xong. Bởi vì làm sao mình có thể mở lời với người đang vui sướng cầm tay mình, ngay giữa rạp chiếu phim, rằng mình không hề thích cậu ấy theo kiểu đó? Nhất là khi lần nào cậu ấy rủ đi chơi, mình cũng đồng ý. Và mình cũng hoàn toàn nhận thức được rằng những lần đi chơi đó không phải là giữa hai người bạn thông thường - Kenny đang rủ mình đi chơi với tư cách là một người bạn trai.
Hay có thể gọi là đức lang quân tương lai, theo như hệ thống ngôn ngữ trào lộng của bà
Chuyện đâu chỉ có thể...
Giờ ai ai cũng nghiễm nhiên coi bọn mình là một cặp rồi. Cặp đôi Kenny-và-Mia. Mỗi tối thứ Bảy thay vì chỉ có mình và Lilly chơi với nhau như mọi khi thì giờ là Lilly-và-Boris và Kenny-và-Mia. Thỉnh thoảng hai cô bạn Tina Hakim Baba và Shameeka Taylor cùng hai cậu bạn trai của họ là Dave Farouq El-Albar và Daryl Gardner cũng nhập hội với bọn mình, tạo thành bốn cặp Lilly-và-Boris, Kenny-và-Mia, Tina-và-Dave và Shameeka-và-Daryl.
Giờ nếu mình và Kenny chia tay, chuyện sẽ rùm beng lên cho mà coi. Còn chưa kể mình biết cặp với ai vào mỗi tối thứ Bảy bây giờ? Ba cặp Lilly-và-Boris, Tina-và-Dave và Shameeka-và-Daryl chắc chắn sẽ không hề thích có mình Mia thôi đâu. Mình sẽ chỉ là kẻ thứ 7 vô duyên thôi.
Còn nữa, nếu bọn mình chia tay thì mình biết tới Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo cùng ai?
Ối, mình phải đi thôi. Lilly-và-Boris, Tina-và-Dave, Kenny và mình định đi trượt băng ở Trung tâm Rockefeller.
Túm lại một câu: Hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi ước điều gì. Vì rất có thể nó sẽ nổ BÙM! thành hiện thực
Thứ Bảy, ngày 5 tháng 12, 11 giờ đêm
OK, mình đã cho rằng cuộc đời mình thế là xong khi phát hiện ra mình chẳng hề thích người-được-cho-là-bạn-trai của mình tẹo nào! Và rằng mình quyết định sẽ chia tay với cậu ấy nhưng lại không muốn làm tổn thương đến cậu ấy - mặc dù mình biết điều này là không tưởng !
Hoá ra lúc đó mình vẫn không thể tưởng tượng nổi cuộc đời thế nào mới gọi là xong...
...cho tới buổi tối hôm qua.
Đúng vậy. Tối hôm qua, khi hội Lilly-và-Boris, Tina-và-Dave, Mia-và-Kenny được "hân hạnh đón mừng" thêm cặp đôi mới Michael-và-Judith.
Không sai! Anh trai của Lilly đã xuất hiện ở sân trượt băng. Anh ấy đi cùng với Chủ Tịch CLB Tin học - Judith Gershner.
Judith Gershner, giống như anh Michael, là học sinh cuối cấp của trường Trung Học Albert Einstein. Judith Gershner, giống nh ư anh Michael, có tên trong danh sách những học sinh xuất sắc sẽ đọc bài phát biểu trước toàn trường.
Judith Gershner, giống như anh Michael,có lẽ sẽ vào được bất cứ trường Đại học nào chị ấy muốn bởi v ì Judith Gershner, giống như anh Michael, cực kỳ thông minh.
Judith Gershner, giống như anh Michael, đã đoạt giải tại Cuộc thi Kỹ thuật Sinh học - Y Khoa Hàng Năm của trường Trung Học Albert Einstein nhờ công trình khoa học lai tạo thành công ruồi giấm của mình.
Chị ấy đã lai tạo được một con ruồi giấm. Tại nhà. Trong phòng ngủ của chị ấy
Judith Gershner oách đến độ lai tạo hẳn ruồi giấm ngay trong chính phòng ngủ của mình! Còn mình thì sao? Mình thậm chí còn không biết cách nhân phân số.
Hừm... mình cũng chẳng biết nói sao nữa. Một người như Michael Moscovitz - luôn đạt điểm A trong tất cả các môn học, được tuyển thẳng vào trường ĐH Columbia - sẽ thích týp con gái nào hơn? Một cô gái biết lai tạo ruồi giấm ngay trong phòng ngủ của mình, hay một cô gái chỉ lẹt đẹt với điểm D môn Đại số mặc dù mẹ của cô ta vừa mới kết hôn với thầy giáo Đại số của cô ấy?
Thậm chí cái cơ hội anh Michael hạ cố rủ mình đi chơi cũng khó có thể xảy ra, nói gì đến chuyện cặp bồ. Đã có lúc mình cứ ngỡ anh ấy muốn rủ mình đi chơi nhưng... có lẽ đó chỉ là ảo giác như thấy ốc đảo trên sa mạc thôi. Làm sao một chàng trai hoàn hảo, chỉnh chu như anh Michael lại đi hẹn hò với một đưa suýt-bị-đúp-lại-cấp-hai như mình? (Cũng may là nhờ những giờ học thêm ngoài giờ với thày Gianini và anh Michael, cay đắng chưa...)
trong khi đó anh Michael và chị Judith Gershner là một cặp đôi hoàn hảo. chị Judith trông còn hơi giống anh Michael nữa cơ. Cả hai tóc đều xoăn và màu đen, da hơi tái do ngồi trong phòng quá nhiều, cùng thích lên mạng tra cứu về các bộ gene.
Mặc dù anh Michael và chị Judith Gershner xứng đôi là vậy, nhưng ngay từ giây phút đầu tiên thấy họ tay trong tay đi về phía tụi mình - lúc này đang lúi húi buộc fây giày patin - mình cứ thấy có gì đó không ổn.
Mình biết mình chả có quyền ghen tị với chị Judith Gershner vì chị ấy được anh Michael rủ đi trượt băng. Mình chẳng là gì của anh ấy cả.
Nhưng khi thấy họ đi với nhau thì quả là choáng váng. Anh Michael rất ít khi ra khỏi phòng, lúc nào cũng ôm rịt lấy cái máy tính để chăm sóc cho tờ báo điện tử Crackhead. Mình không bao giờ dám nghĩ có thể gặp anh Michael ở những chỗ đông người kiểu như sân patin tai Trung tâm Rockefeller này. Anh ấy thường hay tránh những nơi mà anh ấy cho là hút-khách-du-lịch, mà như vậy nghĩa là toàn bộ khu phía nam phố Bleeker.
Vậy mà hôm nay anh ấy lại lò dò đến đay. Cùng với chị Judith Gershner. Họ đang vừa đi vừa toe toét cười, rất vui vẻ - chắc là về một vấn đề bác học nào đó kiểu như ADN chẳng hạn.
Mình huých Lilly một cái. Cậu ấy đang buộc dây giày. Mình cố nói bằng cái giọng thản nhiên nhất có thể, Hòng giấu đi một mớ cảm xúc nát bét bên trong:"Nhìn kìa, anh cậu cũng tới!".
Lilly thậm chí chẳng lộ chút ngạc nhiên nào khi thấy anh Michael. Cậu ấy lơ đễnh quay đầu ra nhìn và nói:"À, ừ. Anh ấy nói anh ấy có thể sẽ tới".
Tới cùng với bạn gái sao? Anh ấy có nói điều đó với cậu không vậy hả Lilly? Cậu không cho rằng đáng ra cậu nên nói trước cho mình biết để mình còn chuẩn bị tâm ký hay sao?
À mà Lilly đâu có biết tình cảm của mình với anh Michael đâu. Vì thế cậu ấy không kể cho mình nghe cũng không có gì là lạ.
Và cuối cùng mình đã xử lý tình huống cực kỳ khôn khéo. Khá trôi chảy (KHÔNG HỀ!!!).
Khi anh Michael và chị Judith đang nhìn quanh nhìn quất tìm chỗ ngồi để đi giày:
Mình: (ra vẻ thản nhiên, nói với Lilly) Mình không biết là anh cậu và chị Judith Gershner hẹn hò với nhau.
Lilly: (trông thái độ có vẻ khó chịu và bất mãn) Cho mình xin. Làm gì có chuyện đo. Chị ấy chỉ ghé qua nhà mình, cùng anh Michael làm cái dự án gì đó cho cái CLB Tin học ngu xuẩn của họ mà thôi. Lúc nghe thấy bảo tụi mình đi trượt băng, chị ấy nói cũng muốn đi cùng.
Mình: Mình thì lại thấy hình như họ đang hẹn hò.
Lilly: Sao cũng được. Boris, cậu có cần phả vào mặt mình thế không hả?
Mình: (Quay ra anh Michael và chị Judith Gershner lúc họ bước tới gần) Chào hai anh chị. Anh Michael, em không biết là anh lại biết trượt băng cơ đấy.
Anh Michael: (Nhún vai) anh từng ở trong đội khúc côn cầu mà.
Lilly: (Khụt khịt mũi) À đúng rồi, đội khúc côn cầu Tí Hon. Đó là trước khi anh ấy nhận rằng thể thao đông đội rất mất thời gian. Bởi vì thành công của toàn đội còn phụ thuộc vào khả năng của các thành viên. Ngược hẳn với những môn thể thao chỉ dựa vào sự xuất sắc của một cá nhân như môn quần vợt và golf.
Michael: Lilly, có thôi lải nhải đi không?
Chị Judith: Chị rất thích trượt băng. Nhưng chị trượt không được giỏi cho lắm.
Và đúng là chị ý trượt kém thật. Để khỏi bị ngã sấp mặt xuống sàn chị ý đã phải bám chặt lấy hai tay của anh Michael, trong khi anh ấy quay mặt về phía chị ấy và trượt giật lùi. Không biết điều nào khiến mình ngạc nhiên hơn nữa - chuyện anh Michael biết cách trượt giật lùi hay chuyện anh ấy không hề thấy phiền khi phải keo chị Judith đi khắp sân băng. Có thể mình không biết mù tịt trong việc lai tạo ra giống ruồi giấm nhưng ít ra thì mình biết làm sao đứng vững trên đôi giày trượt băng mà không cần ai dắt.
Nhưng Kenny xem ra có vẻ rất thích thú cách trượt băng của anh Michael và chị Judith hơn là cách trượt truyền thống - tức là tự thân vận động. Cậu ấy cứ liên tục xáp lại gần và kéo mình đi khắp sân.
Mặc cho mình gào lên: "Được rồi Kenny, tớ biết cách trượt mà" nhưng cậu ấy không chịu nghe, cứ nhằng nhẵng bám lấy mình. Cuối cùng sau hơn nửa tiếng đông hồ giằng co, mình đành phải chiều theo ý Henny, để cho cậu ấy cầm lấy hai tay mình và trượt giật lùi.
Vấn đề là cậu ấy trượt giật lùi rất sợ! Đành rằng mình có thể trượt thẳng, nhưng nếu có ai đó cứ nghiêng ngả lảo đảo trước mặt mình lại là một vấn đề lớn. Nếu Kenny không chịu trượt nhanh thì mình sẽ cắm đầu vào người cậu ấy mất thôi.
Và rồi chuyện đó cũng xảy ra. Kenny bị ngã và kéo mình ngã theo. Cằm mình đập vào đầu gối của cậu ấy làm mình cắn luôn vào lưỡi. Máu túa ra đầy mồm, mà mình thì không muốn nuốt chúng vào bụng chút nào nên đã phun phì phì ra đầy mặt sân băng và quần của Kenny. Toàn bộ du khách có mặt lúc đó, mặc dù đang bận chụp ảnh với gia đình dưới gốc cây thông Noel khổng lồ ở chính giữa Trung tâm Rockefeller, cũng phải đồng loạt quay ra nhìn. Họ thi nhau chụp lại cảnh đứa con gái phải "đổ máu" trên sân băng. Quả là một hình ảnh Giáng sinh đáng nhớ!!!
Chú Lars lao vội tới, bế bổng mình lên và xem cái lưỡi của mình thế nào. Chú ý từng là nhà vô địch trên băng mà - chắc do được nuôi dưỡng từ bé đến lớn ở Bắc Âu. Không hiểu sao chú ý sống sót nổi qua khoá huấn luyện vệ sỹ giữa lòng sa mạc Gobi nhỉ. Chú Lars đưa cho mình cái khăn mùi xoa, kêu mình rịt vào vết thương rồi nói:"Tối nay trượt thế là đủ rồi".
Vậy đó, giờ thì mình bị u một cục ngay đầu lưỡi, mỗi lần nói là mỗi lần đau. Chưa hết, mình còn bị mất mặt trước hàng triệu khách du lịch, chứ đừng nói gì đến mấy người bạn đi cùng mình ngày hôm nay. Tệ nhất là còn ngay trước mặt chị Judith Gershner nữa chứ. Mình mới biết hoá ra chị ý cũng được tuyển thẳng vào trường ĐH Columbia chuyên ngành Y (thế đây, vào mùa thu năm tới, chị ấy sẽ được học cùng trường với anh Michael). Thấy mình bị như vậy, chị Judith đã khuyên mình nên đến gặp bác sỹ vì rất có thể mình sẽ phải khâu vài mũi. Khâu ở lưỡi á? Eo... Chị ý nói cũng còn may là mình chưa cắn rụng đầu lưỡi ra.
Thật là may!
Thử xem xem mình may mắn đến thế nào nào:
"May mắn" làm sao... mình thì đang ngồi đây vit nhật ký, cô đơn một mình, bên cạnh chỉ có mỗi Louie Mập 11kg ngoe nguẩy (Louie Mập thích mình cũng chỉ vì mình là người cho nó ăn hàng ngày mà thôi). Còn người con trai trong mộng của mình bấy lâu nay lại đang dung dăng dung dẻ trên phố với một cô gái biết lai tạo ra ruồi giấm và phân biệt được vết thương nào cần phải khâu, vết thương nào không.
Tuy vậy nhưng vụ cái lưỡi cũng có cái hay; Kenny có thể quên ngay ý định hôn nhau kiểu Pháp với mình rồi, ít nhất là cho đến khi nó lành lại hẳn. Mà theo lời bác sỹ Fung thì cũng phải mất từ ba tới mười ngày cơ.
Tuyệt!
10 điều khiến mình ghét mùa Giáng sinh ở thành phố New York
1. Du khách từ nơi khác tới chỉ thích phóng xe vù vù trên đường, thậm chí lấn cả vào phần đường của người đi bộ. Họ cho rằng đi như vậy mới giống người New York chính cống. Có mà giống mấy thằng điên thi có!!! Cái thành phố này đã đủ ô nhiễm lắm rồi. Sao họ không nghĩ đến chuyện đi bằng các phương tiện công cộng, giống như mọi người dân bình thường nhỉ?
2.Cái cây Noel ngớ ngẩn ở Trung tâm Rockefeller. Họ đã ngỏ lời mời mình làm người bấm nút thắp sáng cây thông đó vào dịp Giáng sinh năm nay. Dù gì thì trong mắt giới truyền thông mình cũng là nàng công chúa của riêng thành phố New York này mà. Nhưng khi mình mạnh dạn góp ý với họ rằng chuyện chặt cây sẽ góp phần làm huỷ hoại bầu ôzôn, họ rút phắt lại lời mời và mời ông thị trưởng thành phố thế chỗ của mình.
3. Mấy bài hát Giáng sinh chán òm lải nhải khắp các nhà hàng, cửa tiêm.
4. Chơi cái trò trượt băng ngu xuẩn, với mấy đứa con trai ngốc nghếch cứ cho là mình biết trượt giật lùi nhưng kì thực lại chẳng biết cái gì.
5. Áp lực phải tìm mua những món quà ý nghĩa cho người thân.
6. Các bài kiểm tra cuối kỳ.
7.Cái thời tiết âm u tẻ ngắt ở New York. Không có tuyết,chỉ có những cơn mưa lanh buốt và ướt nhep, ngày này qua ngày khác. Chuyện gì đã xảy ra với những mùa Giáng sinh tuyết trắng trước đây? Mình biết: tất cả là do sự ấm lên của Trái Đất. Vì sao ư? Vì con người chỉ thích cưỡi những con SUV đắt tiên, lại còn chặt cây, phá rừng.
8. Các chương trình truyền hình dớ dẩn về Giáng sinh trên TV.
9. Các chương trình quảng cáo dớ dẩn về Giáng sinh trên TV.
10. Cây tầm gửi. Đáng ra người ta phải nghiêm cấm sử dụng loại cây này từ lâu rồi mới đúng. Đành rằng theo phong tục thì vào lễ Giáng sinh mọi người sẽ hôn nhau dưới cây tầm gửi để lấy may mắn. Nhưng lũ con trai mới lớn lại lấy đó làm cớ đi hôn hết người này đến người khác. Mình chỉ thấy việc làm này không khác gì hành vi quấy rối tình dục.
Mà mình thấy cây tầm gửi chỉ toàn rơi nhầm vào tay mấy thằng con trai xấu
Chủ nhật, ngày 6 tháng 12
Mình vừa ăn tối ở chỗ bà về. Mình đã bày biện ra đủ lý do để không phải đi - kể cả lôi cái lưỡi đau ra - nhưng đều vô dụng.
Cho dù mình có bị chảy máu mắt đi nữa thì bà cũng không bao giờ cho phép mình vắng mặt trong các bữa tối Chủ nhật đâu.
Bữa tối hôm nay còn tệ hại hơn mọi khi nhiều. Bà bắt mình phải lải bải liên tục hành trình chuyến đi đến Genovia:
Ngày 20 tháng 12
3:00 chiều
Bắt đầu các nghi lễ Hoàng gia.
3:30 - 5:00 chiều
Gặp gỡ và chào hỏi các nhân viên trong Cung điện.
5:00 - 7:00 tối
Tham quan Cung điện.
7:00 - 8:00 tối
Thay đồ cho bữa tối.
8:00 - 11:00 tối
Bữa tối cùng các chức sắc Genovia.
Ngày 21 tháng 12
8:00 - 9:00 sáng
Bữa sáng cùng các quan chức chính phủ Genovia.
10:00 - 11:30 sáng
Tham quan các trường học ở Genovia
12:00 - 1:00 chiều
Gặp gỡ với các học sinh người Genovia.
1:30 - 3:00 chiều
Bữa trưa với các thành viên trong Hiệp hội Giáo Viên Genovia.
3:30 - 4:30 chiều
Tham quan cảng Genovia và Tàu tuần dương của Hải quân Genovia (tàu "Hoàng tử Philippe").
5:00 - 6:00 chiều
Tham quan bệnh viện đa khoa Genovia.
6:00 - 7:00 tối
Gặp gỡ các bệnh nhân bệnh viện.
7:00 - 8:00 tối
Thay đồ cho bữa tối.
8:00 - 11:00 tối
Bữa tối với Hoàng tử Philippe, Nữ hoàng và các cố vấn Hoàng gia..
Ngày 22 tháng 12
8:00 - 9:00 sáng
Bữa sáng với các thành viên Hiệp hội trồng Ô-liu Genovia.
10:00 - 11:00 sáng
Lễ thắp sáng cầu thông Noel. tại sân sau Cung điện Genovia.
11:30 - 1:00 chiều
Gặp gỡ Hội Sử gia Genovia.
1:00 - 3:00 chiều
Bữa trưa với Hiệp hội Du lịch Genovia.
3:30 - 5:30 chiều
Tham quan Viện Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia Genovia.
6:00 - 7:00 tối
Thăm Đài tưởng niêm các Cựu chiến binh trong chiến tranh của Genovia, đặt vòng hoa lên mộ các Chiến sỹ Vô danh.
7:30 - 8:30 tối
Thay đồ cho bữa tối.
8:30 - 11:30 tối
Bữa tối với gia đình Hoàng gia Monaco.
...vân vân và vân...
Và đỉnh điểm là sự xuất hiện của mình bên cạnh bố trên chương trình truyền hình phát sóng vào đêm giao thừa hàng năm. Qua đó bố sẽ giới thiệu mình với toàn thể dân chúng Genovia. Rồi mình sẽ phải có một vài lời với các thần dân của mình. Rằng mình đã hạnh phúc xiết bao khi biết được thân phận thực sự của mình. Và rằng với tư cách là người thừa kế duy nhất của xứ Genovia mình xin hứa sẽ cố gắng hết sức để có thể, giống như bố, lãnh đạo đất nước bước vào thế kỷ 21 ngày càng phồn vinh và hạnh phúc.
Mình cảm thấy thế nào ư? Có hồi hộp không ư? Về chuyện lên trước truyền hình hứa với 50.000 người rằng mình sẽ không làm họ thất vọng ư?
Không biết những người khác cảm thấy thế nào chứ mình thì...
Chỉ nghĩ tới thôi đã đủ rối bời và tán loạn lắm rồi.
Mà thôi kệ. Dù sao thì mình cũng chẳng mong đợi điều gì hay ho sẽ xảy ra trong chuyến đi sắp tới. KHÔNG MỘT TẸO NÀO. Chắc chắn sẽ không giống như chuyến đi đến Disneyland rồi. Càng chẳng dám mong có chút thời gian vui chơi giải trí nào trong cái chương trình dày đặc đó. Mà mình nào có dám mơ ước gì nhiều nhặn đâu, chỉ cần được đi bơi hay cưỡi ngựa gì đó là cũng mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng mình cứ nhìn cái thời gian biểu kín mít đó là đủ thấy mình sẽ chẳng có tí thời gian chơi bời nào ở Genovia.
Cả tối ôn đi ôn lại lịch trình chuyến đi còn chưa đủ chán, mình còn phải ăn tối với bà và ông anh họ Sebastiano nữa chứ. Sebastiano Grimaldi là con của con gái của em gái ông nội quá cố của mình. Mặc dù là ông anh họ xa bắn vài phát đại bác mới tới, nhưng nếu không phải vì có mình thì giờ anh ấy đã là người thừa kế ngai vàng xứ Genovia rồi.
Thật đấy, giả sử Bố mình mất đi mà không có người thừa kế thì anh Sebastiano sẽ là vị Thái tử tiếp theo của đất nước Genovia.
Có lẽ vì thế mà mỗi lần bố nhìn thấy anh Sebastiano là rùng hết cả mình.
Hoặc có thể cảm giác của bố với anh Sebastiano cũng giống như mình với ông anh họ Hank: về lý thuyết thì mình cũng khá là quý anh ấy nhưng trên thực tế nhiều lúc mình thấy anh ấy rất phiền.
Ấy thế mà bà không hề thấy anh Sebastiano phiền! Phải nói là bà rất quý anh ấy là đằng khác.
Bản thân mình cũng thấy bất ngờ vì trước giờ mình cứ ngỡ bà chẳng biết yêu quí ai cơ đấy. À quên, ngoại trừ con chó púc tí hon Rommel ra.
Bà cưng anh Sebastiano cực kỳ. Lúc bà giới thiệu anh ấy với mình, anh ấy đã nghiêng mình cúi chào một cách rất khoa trương, lại còn hôn hờ lên tay mình nữa chứ. Trông bà rất chi là hài lòng trước cử chỉ được-cho-là-lịch-lãm đó.. Thật, thậm chí mình còn có cảm giác bà muốn cười ngất lên bên dưới cái mũ lụa hồng loà xoà cơ đấy.
Xưa nay, "nghề chính" cảu bà là chỉ trừng mắt nhìn thiên hạ chứ mình chưa từng chứng kiến cảnh bà mỉm cười âu yếm với một ai đấy.
Có lẽ đó là lý do tai sao bố bắt đầu nhai rau ráu mấy cục đá trong cốc whisky pha soda một cách khó chịu. Và nụ cười của bà tắt lịm ngay khi nghe thấy tiếng nhai đá lạo xạo của bố.
"Nếu muốn nhai đá, Philippe, anh có thể tới mấy quán Mc Donald và ăn tối với tầng lớp vô sản ở đó" - bà quẳng về phía bố một cái nhìn lạnh ngắt.
Bố ngừng nhai đá ngay tắp lự.
Vậy đấy, bà mình ghê gớm thế đấy. Có thể khiến cho một vị Hoàng tử ngừng nhai đá ngay lập tức, chỉ bằng một câu nói.
Hoá ra bà đưa anh Sebastiano từ Genovia sang đây chỉ để thiết kế trang phục cho mình hôm ra mắt toàn dân Genovia trên truyền hình. Theo lời bà thì anh ấy là một nhà thiết kế thời trang cực kỳ có triển vọng. Bà nói Genovia cần phải tạo điều kiện và đỡ đầu cho các nghệ sỹ và nghệ nhân của nước mình nếu không họ sẽ bay hết sang New York, tệ hơn nữa là tới Los Angeles.
Thật xui cho anh Sebastiano! Vì theo như mình thấy thì anh ấy có vẻ là týp người rất hợp với cuộc sống ở LA. Anh ấy khoảng 30 tuổi, tóc đen, dài buộc túm lại đằng sau, cao ráo và ăn mặc khá loè loẹt. Ví dụ như hôm nay, thay vì thắt cà vạt dài anh ấy lại đeo lủng lẳng một cái nơ lụa trắng thắt ở cổ, mặc áo khoác nhung và quần da bóng lộn - điều này cũng tệ ngang cái váy làm từ da ngựa non của Claire hôm trước đập vào mắt mình. Cũng may là tối nay mọi người ăn thịt bò. Chắc chỉ có người Pháp mới đi ăn thịt ngựa non mà thôi.
Nhưng mình sẵn sàng bỏ qua cho anh Sebastiano vụ mặc quần da nếu anh ấy thiết kế cho mình bôj váy thật kiều diễm cho hôm tới. Bộ váy mà nếu anh Michael Moscovitz nhìn thấy sẽ quên sạh bách mọi ký ức về Judith Gershner và mấy con ruồi giấm của chị ta. Trong đầu anh ấy sẽ không còn ai khác ngoài mình, Mia Thermopolis.
Chỉ có điều... cơ hội để anh Michael có thể nhìn thấy mình trong chiếc váy đó là rất khó xảy ra! Vì lễ ra mắt của mình với người dân Genovia chỉ được chiếu trên truyền hình Genovia, không phải CNN hay kênh nước ngoài nào khác.
Anh Sebastiano có vẻ rất hào hứng với mẫu thiết kế này. Sau bữa tối, anh ấy rút bút ra và bắt đầu vẽ - ngay trên cái khăn trải bàn trắng tinh - chiếc váy sẽ nhấn trọng tâm vào vòng eo nhỏ và đôi chân dài của mình.
Không giống như bố mình - mặc dù sinh ra và lớn lên ở Genovia nhưng nói tiếng Anh rất chuẩn - anh Sebastiano không được giỏi lắm khoản Anh văn. Anh ấy không biết làm sao phát âm cho chính xác, cứ nửa Anh nửa Pháp nghe rất khôi jài. Nhiều lần mình phải dùng khăn ăn che mồm để không phải cười phá lên giữa bàn ăn.
Hành động hớ hênh đó của mình tất nhiên không qua được mắt một người "thợ săn" như bà. Bà nhướn đôi mắt tô vẽ đen sì lên và gầm gừ:"Amelia, làm ơn đừng có cười nhạo người khác như thế. Phát âm của con cũng đâu có hoàn hảo gì cho cam".
Bà nói cũng đúng, với cái lưỡi sưng vù bây giờ của mình thì mình không thể nói được từ nào bắt đầu bằng chữ s.
Bà không những không để ý đến chuyện anh Sebastiano phát âm linh ta linh tinh trên bàn ăn, bà còn bỏ qua cả chuyện anh ấy vẽ lên khăn trải bànn. Lúc nhìn thấy bản vẽ của anh ấy, bà nhảy lên tưng tưng "Quá đẹp. Thật sự là quá đẹp. Như bao bản thiết kế khác của con".
Anh Sebastiano lộ rõ vẻ thoả mãn: "Thế ạ, bà nói thật chứ?".
Mình thì chẳng thấy có gì là đẹp cả. Trông cũng thường thôi. Chẳng đặc biệt đến nỗi khiến cho "ai đó" nhìn vào và quên đi vụ lai ghép ruồi giấm.
"Ừm... Anh có thể thiết kế sao cho... nói thế nào nhỉ... gợi cảm hơn một chút được không?" - mình rụt rè nói.
Bà và anh Sebastiano quay qua nhìn nhau rồi bà phá lên cười cay độc:"Gợi cảm ư? Như thế nào? Ý con là muốn cắt sâu xuống hay là sao? Mà con làm gì có gì để mà khoe ra cơ chứ?".
Thật quá đáng!! Mình tưởng chỉ phải nghe những lời sỉ nhục kiều như thế từ mồm mấy đứa trong đội cổ vũ ở trường là đã quá lắm rồi... Thử hỏi trên đời này có người bà nào lại đi đay nghiến đứa cháu duy nhất của mình như thế không cơ chứ? Mà mình chỉ là muốn có một đường xẻ bên hông hoặc một vài tua rua gì đó cho bắt mắt hơn thôi chứ nào có yêu cầu gì quá đáng đâu.
Nhưng nghi lắm... Chắc chắn là bà sẽ nghĩ ra đủ kiểu khác người với cái váy của mình cho mà xem. Sao mình không thể có một người bà bình thường như bao người khác? Sao bà không thể giống như những người bà khác? Tức là ngày ngày nướng bánh bích quy cho cháu gái thân yêu. Là ngày ngày kiêu hãnh khoe với mấy bạn già trong CLB Bridge về đứa cháu tuyệt vời. Mình đã làm gì mà phải chịu một người bà lập dị chỉ thích cạo lông mày và lấy việc cười nhạo những khiếm khuyết của đứa cháu gái khốn khổ làm thú vui?
Bà và lão Sebastiano cứ khúc khích cười suốt, cả hai có vẻ rất khoái trá trước câu phát ngôn "đầy dí dủm" vừa rồi của bà. Bỗng bố đứng bật dậy viện lý do phải đi gọi điện thoại và rời khỏi bàn ăn. Mình hiểu mà, cứ ở cạnh bà một lúc thôi là ai cũng nhanh nhanh chóng chóng viện cớ này cớ nọ để biến mất cho xong. Nhưng đáng nhẽ bố phải tìm cách giải cứu cho mình nữa chứ.
Không biết có phải mình mắc chứng u uất do cái lỗ to đùng ở lưỡi hay không nhưng trong đầu mình chẳng nghĩ được cái gì khác ngoài cái tên Michael. Mặc cho bà và anh Sebastiano xì xào bên cạnh ra chiều thương hại cho mình, rằng là với cái "màn hình phẳng" như thế thì cả đời chẳng mặc được váy quây, trừ khi có phép màu nào đó sau một đêm thổi phù ngực mình từ cỡ 32A lên thẳng 34C.
Số phận mình sao lại hẩm hiu thế này.. Anh ấy rồi sẽ làm đám cưới với chị Judith Gershner. Và như vậy dù có đủ can đảm nói lời chia tay Kenny, mình vẫn chẳng có cơ nào được ở bên tình yêu đích thực của đời mình.
Còn nữa, biết đâu chừng anh Sebastiano mò tới đây không chỉ để thiết kế trang phục cho mình trong buổi ra mắt hoàn gia tới? Có khi mục đích chính là thủ tiêu mình hòng chiếm đoạt ngai vàng Genovia của mình thì sao?
Biết đâu đấy. Mấy chuyện kiểu này thường xuyên xảy ra trên phim Baywatch còn gì. Nhân vật Mitch đã phải cứu không biết bao nhiêu thành viên hoàng gia khỏi các âm mưu ám sát đấy thôi.
Mà có khi trong ngày ra mắt thần dân Genovia, ngay lúc vừa uốn éo vào cái váy Sebastiano thiết kế, mình sẽ bị nó siết chặt cho đến chết không biết chừng. Như kiểu cái váy mà nàng công chúa Bạch Tuyết đã mặc thử trong truyện cổ tích của anh em nhà Grimm phiên bản gốc ý. Trong phiên bản phim hoạt hình của hãng Disney người ta đã phải cắt bỏ đi chi tiết này vì dù sao cũng là chiếu cho trẻ con xem mà.
Không hiểu nếu quả thực mình bị cái váy đó siết cho đến chết và đượt đặt trong cỗ quan tài thuỷ tinh, khuôn mặt tuy có phần hơi nhợt nhạt nhưng vẫn đậm chất công chúa, thì anh Michael sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Có lẽ chỉ đến khi cúi xuống nhìn mình lần cuối trong đám tang, anh ấy mới chợt nhận ra rằng anh ấy mãi luôn chỉ yêu mỗi mình mình mà thôi.
Khi đó anh ấy sẽ phải chia tay với Judith Gershner.
Đúng thế. Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ.
...Mà cũng có thể không. Xét cho cùng thì thà nghĩ về mấy chuyện linh tinh như thế còn đỡ hơn là ngồi nghe bà và anh Sebastiano thản nhiên bàn luận nhăng cuội về mình. Cứ như không có mặt mình ở đây không bằng.
Mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp với anh Michael khi nghe thấy anh Sebastiano nói:"Em ấy có chiều cao khá chuẩn". Em ấy ở đây là mình chứ còn ai vào đây nữa.
Mình đã cho là anh Sebastiano đang khen mình cơ đấy... Nhưng nghe tới câu tiếp theo của anh ta thì chán hẳn:"Cháu sẽ phải trang điểm và tô vẽ cho em ấy trông cho dễ nhìn một chút".
Rõ ràng là anh ta đang sỉ nhục mình có chủ đích! Một người nếu tốt ra sẽ phải khen là chỉ với cái chiều cao này không thôi mình đã quá đủ tiêu chuẩn làm người mẫu rồi (cho dù đó có thể chỉ là một lời đãi bôi).
Mà dù nghe thấy thế hay có thế nữa thì bà cũng muôn đời không đứng ra bênh vực mình. Hơn nữa, bà còn đang bận bón nốt mấy miếng thịt bê tẩm rượu to vật vã cho con Rommel. Như mọi ngày, nó đang run rẩy cuộn tròn trong lòng bà... vì lạnh (chẳng là mấy cọng lông hiếm hoi cuối cùng trên người nó cũng đã rụng nốt rồi, nghe nói hình như do dị ứng cái gì đó).
Đột nhiên bà lên tiếng: "Ta nghi là bố con bé sẽ không đồng ý đâu. Philippe vẫn còn nhiều quan niệm lạc hậu lắm, không cải tiến nổi".
Thật đúng là lươn ngắn lại chê trạch dài! Thế còn chuyện bà vẫn tin rằng nếu nuôi mèo trong nhà sẽ bị chúng hút hết sinh khí trong lúc ngủ thì sao nào? Lần nào gặp bà cũng bắt mình đem cho Louie Mập đi. Vậy còn không phải gọi là quan niệm lạc hậu thì là cái gì?
Bà bắt đầu lôi ra đủ thứ chuyện về cái sự lạc hậu của bố đem kể lể với anh Sebastiano. Còn mình thì chuồn vội ra ngoài ban công đứng với bố.
Bố đang mơ màng kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Ngày mai bố có hẹn chơi quần vợt với thủ tướng Pháp - ông này cũng đến dự cái hội nghị thượng đỉnh giống như đức vua Nhật Bản.
"Mia, con ra ngoài này làm gì? Trời lạnh lắm, vào trong đi con" - Bố nói.
"Một lát thôi ạ". Mình cứ đứng lỳ ở đó bên bố và cúi nhìn quang cảnh thành phố phía dưới. Phải công nhận đứng từ tầng áp mái của khách sạn Plaza nay nhìn ra thành phố Manhattan mới đẹp và thơ mộng làm sao. Mỗi ánh đèn hắt ra từ mỗi ô cửa sổ khiến mình liên tưởng đến một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại trên thế gian này. Cảm giác ấy thật ấm áp làm sao!
Mình từ bé đến lớn đã sống ở cái đất Manhattan này rồi mà sao vẫn cảm thấy xúc động thế ko biết!
À, có lẽ một trong những ánh đèn hắt ra từ căn hộ nhà chị Judith Gershner không biết chừng. Ngay lúc này đây có lẽ chị ấy đang ở trong phòng lai tạo một cái giống gì mới. Một con bồ câu chẳng hạn. Nghĩ đến chị ta lại làm mình nhớ đến cảnh hai người bọn hị đứng nhìn lúc mình cắn vào lưỡi. Hừm... xem nào: một cô gái biết cách lai tạo và một cô gái cắn phải lưỡi của chính mình, mọi người sẽ chọn cô nào?
Hình như bố cũng nhận ra mình có gì đó không ổn nên quay ra nói:"Bố biết là Sebastiano cũng hơi quá đáng nhưng con cố chịu đựng nó thêm vài tuần nữa nhe. Cứ coi như là vì bố".
"Con không phải đang nghĩ về chuyện anh Sebastiano" - mình rầu rĩ nói.
Mình thấy bố rùng mình vì lạnh nhưng ông không có vẻ định quay vào trong nhà. Nhiệt độ ngoài trời bây giờ chỉ khoảng 4 độ C, mà bố lại bị hói toàn diện như thế, không thấy lạnh mới là lạ. Tai bố đỏ ửng vì lạnh, vậy mà ông vẫn bình chân như vại. Bố thậm chí còn không mặc áo khoác cơ - trên người có mỗi bố vest xám hiệu Armani thường ngày.
Có vẻ như bố đang bật đèn xanh cho mình dốc bầu tâm sự thì phải. Bình thường bố không phải là người đầu tiên mình tìm đến mỗi khi có chuyện. Không phải vì bố con mình ko thân nhau. Chỉ đơn giản bố là đàn ông, làm sao hiểu được lũ con gái tuổi teen bọn mình.
Nhưng mặt khác, bố lại có rất nhiều kinh nghiệm tình trường. Biết đâu bố lại đưa ra lời khuyên gì đó có ích cho tình huống đặc biệt khó xử này của mình thì sao?
"Bố ơi, bố sẽ làm gì nếu bố thích một người nhưng họ lại không hề hay biết điều đó?".
"Nếu đến giờ mà cái cậu Kenny đó vẫn không nhận ra được rằng con thích cậu ấy thì bố e rằng cậu ta sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu. Không phải kể từ hôm Halloween đến giờ cuối tuần nào con cũng đi chơi với nó sao?"
Đây chính là vấn đề khi có vệ sỹ nhận lương hàng tháng của bố đấy: mọi chuyện cá nhân của bạn sẽ bị đem ra mổ xẻ và bàn luận đằng sau lưng bạn.
"Bố, con không phải đang nói về Kenny" - Mình tỏ thái độ ruồng rẫy - "Là người khác cơ. Nhưng người đó không hề biết là con thích anh ấy".
"Kenny thì có vấn đề gì? Bố thích cậu ta" - bố vẫn không buông tha.
Tất nhiên là bố thích Kenny rồi. Vì cơ hội để cho mình và Kenny "vượt qua ranh giới cơ bản đầu tiên" là gần như bằng không. Ông bố nào chẳng thích cô con gái tuổi teen của mình hẹn hò với những chàng trai kiểu như vậy.
Nhưng nếu bố hy vọng có thể giữ lại cái ngai vàng xứ Genovia trong tay dòng họ Renaldo và không để nó rơi vào tay anh Sebastiano thì bố nên quên cái tên Kenny đi được rồi. Vì chắc chắn là sẽ không có chuyện Kenny và mình sinh người nối dõi cho bố đâu. Ít nhất là trong đời này kiếp này!
"Bố! Quên Kenny đi, OK? Kenny và con chỉ là bạn. Con đang nói về người khác cơ".
Bố nhìn qua lan can và trông có vẻ như muốn nhổ nước bọt. Nhưng bố chẳng dám đâu. Mình dám chắc thế. Bố nói: "Bố biết cậu ta không? Cái người con muốn nói đến đó?".
Mình có hơi chút do dự. Chưa bao giờ mình thú thật với ai về chuyện mình thích anh Michael cả. Mà biết kể cho ai nghe bây giờ? Lilly sẽ trêu mình chết thôi - hoặc tệ hơn nữa có khi cậu ấy sẽ hồn nhiên tồng tộc đem kể cho anh Michael nghe ý chứ. Còn mẹ thì đã có quá đủ với các vấn đề của riêng mẹ rồi.
"Là anh trai của Lilly ạ" - mình nói vội, mắt không dám nhìn bố nữa.
Bố hỏi lại với giọng đầy cảnh giác: "Không phải cậu ta đang học đại học sao?"
"Chưa ạ" - mình nói - "Anh ấy sẽ vào đại học mùa thu tới". Thấy mặt bố vẫn lộ rõ vẻ sửng sốt, mình vội vàng xua tay: "Nhưng bố không phải lo. Con chẳng có cơ hội nào đâu. Anh Michael rất giỏi. Anh ấy không bao giờ để mắt đến một đứa như con đâu".
Mặt bố nhăn nhúm đến khó chịu khi nghe mình nói như vậy. Không hiểu đó là cảm giác lo lắng khi biết được rằng cô con gái rượu đang thích một anh chàng học lớp trên? Hay đó là nỗi giận dữ do anh chàng đó không chịu đáp lại tình cảm của con gái mình.
"Ý con là sao? Cậu ta sẽ không bao giờ để mắt đến một người như con là ý gì? Con đang nghĩ gì thế hả Mia?" - Bố cao giọng.
"Bố cứ nghĩ mà xem... Con thậm chí đã không qua nổi môn Đại số. Trong khi, mùa thu tới anh Michael được tuyển thẳng vào trường Đại học danh tiếng bậc nhất. Thử hỏi một người như thế làm sao lại chú ý đến một đứa như con được?".
Giờ thì bố có vẻ khó chịu thực sự: "Có lẽ con giống mẹ ở mấy khoản tính toán nhưng con giống bố ở mọi khía cạnh khác".
Thật sao bố? Để nghe xem con giống bố ở điểm nào nào???
"Mia, con và Bố, không phải là không thông minh. Nếu con thích cậu Michael đó con phải nói cho cậu ta biết tình cảm của con". Bố vừa nói vừa đăm chiêu dõi mắt nhìn ra xa xăm. Rồi bỗng nhiên bố thay đổi giọng, có vẻ trầm tư hơn: "Đừng bao giờ lặp lại sai lầm trước đây của bố, Mia ạ. Đừng che giấu đi tình cảm thực sự của mình chỉ vì nhút nhát... hoặc tệ hơn là vì cái tôi của bản thân".
Câu nói sau cùng của bố khiến mình phải ngước mắt lên nhìn ông. Có cái gì đó trong giọng nói của ông... mình không biết nói sao nữa... nhưng nghe giọng bố rất... buồn. Mình không thể không tự hỏi có phải bố đang nói về mẹ không? Hay giờ bố đang ân hận là đáng ra trước khi mẹ lấy thầy G, bố phải thổ lộ với mẹ về tình cảm của mình? Về tình cảm thực sự của bố dàng cho mẹ - chứ không phải về chuyện mẹ thường quẳng mấy cái hóa đơn vào tô đựng salát, mà là sâu thẳm trong trái tim bố thực sự nghĩ sao về mẹ/
Có lẽ vậy. Đặc biệt là khi bố cúi xuống nhìn mình - so với những người con trai khác thì bố không phải là quá cao nhưng dù sao cũng cao hơn mình - và nói với khóe mắt đã hiện rõ vài nếp nhăn: "Hãy nhớ rằng một trái tim yếu đuối không bao giờ có thể giành được người phụ nữ mình yêu, Mia ạ">
Mình lúng búng chẳng biết phải đáp lại thế nào cả. Ai có thể nói được gì trong tình cảnh thế này cơ chứ?
Cho dù bố có nghĩ gì đi nữa thì chuyện của bố và mẹ sẽ không bao giờ có kết cụ tốt đẹp được. Mẹ sẽ không bao giờ thích ứng được với cuộc sống trong hoàng cung, phai rtừ bỏ niềm đam mê của mẹ với chương trình Những cuộc rượt đuổi với xe cảnh sát rùng rợn nhất thế giới (mà mình cam đoan ở Genovia không thể có) và cả với jalapeno Nachos (đồng ý). Rồi mẹ sẽ cáu bẳn bất thình lình, tùy lúc tùy hứng khiến cuộc sống của bố hóa ra chuỗi ngày khốn khổ không-bao-giờ-dứt.
Ít ra nếu cứ thế này thì bố vẫn còn có thể hẹn hò với mấy cô người mẫu áo tắm của Victoria's Secret.
Do đó thay vì nói với bố mấy câu sáo rỗng kiểu "Bố ơi, con rất tiếc khi chuyện giữa bố và mẹ không thành", vì rõ ràng đấy là một lời nói dối, thì mình nói:"Bố nghĩ con nên đến thẳng trước mặt anh Michael và nói, "Này anh, em thích anh" à?".
Bố lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán và chán chường vô cùng: "Không, không, không... Con phải tế nhị hơn chứ. Hãy để cậu ta cảm nhận được tình cảm của con".
"À" - mình thốt lên được mỗi từ đó rồi ngưng bặt. Có thể mình thừa hưởng ở bố mọi điều trừ khả năng toán học thật, nhưng quả thực mình không thể hiểu nổi ý tứ của bố. Trong đầu mình lúc đó chỉ có mỗi cảnh mình đang bày tỏ tình cảm với anh Michael bằng một nụ hôn nồng cháy giữa giờ nghỉ trưa sau tiết tiếng Anh - một viễn cảnh thật đau đớn, nếu xét trong hoàn cảnh hiện nay.
"Vào trong thôi con," bố nói. "Không bà lại cho rằng bố con mình đang toan tính chống lại bà."
Chuyện thường ngày ở huyện! Bà nhìn đâu chẳng thấy có người đang âm mưu chống lại mình. Đến nhân viên giặt ủi ở khách sạn Plaza này còn nằm trong tầm ngắm của bà nữa là. Bà vu lên rằng loại xà phòng họ dùng để giặt ga đệm chính là nguyên nhân làm rụng hết lông của con Rommel.
À mà nhắc đến âm mưu mới nhớ, mình liền quay ra hỏi bố: "Bố có nghĩ anh Sebastiano đang âm mưu giết con để độc chiếm ngai vàng không?"
Mình có thể thấy bố đã rất cố gắng để không phá lên cười. Cũng đúng thôi, có hoàng tử nào lại đi cười hô hố bao giờ. Mất mặt lắm!
"Không Mia ạ." Bố nói. "Bố không nghĩ thế."
Bố trước giờ vẫn thế, chẳng biết tưởng tượng gì cả. Mình phải luôn trong tư thế cảnh giác, đề phòng lão Sebastiano mọi nơi mọi lúc mới được.
Mẹ vừa ló đầu vào phòng nói Kenny gọi.
Chắc cậu ấy gọi để mời mình cũng đi dự Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Cũng đến lúc rồi.
OK. Mình đang cực sốc. Kenny đã KHÔNG HỀ mời mình cùng đi dự Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Cuộc nói chuyện của bon mình diễn ra như sau:
Mình: Alô?
Kenny: Chào Mia. Kenny đây!
Mình: Ồ, chào Kenny. Có chuyện gì thế?
Nghe giọng Kenny có vẻ vui vì thế mình mới hỏi.
Kenny: À, mình chỉ muốn hỏi xem cậu có ổn không. Ý mình là, lưỡi của cậu có ổn không.
Mình: Khá hơn chút rồi, mình nghĩ thế.
Kenny: Mình đã rất lo cho cậu. Mình thực sự không cố ý ...
Mình: Kenny, mình biết mà. Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi mà.
Mình chợt nhận ra rằng mình đã đặt sai câu hỏi cho bố. Đáng ra mình phải hỏi bố xem làm thế nào để dứt điểm với một người, chứ không phải là làm sao để tỏ tình với người khác.
Thôi trở lại cuộc nói chuyện với Kenny:
Kenny: MÌnh chỉ muốn gọi điện để chúc cậu ngủ ngon. Và rằng mình mong cậu chóng khỏe. Và... cũng để nói với cậu rằng... rằng... Mia... mình yêu cậu.
Mình: ________
Mình chẳng nói được lời nào ngay lúc đó, bởi mình đang quá KINH HÃI!!!!
Mấy câu tỏ tình kiểu đó cũng không có gì là bất ngờ, vì dù gì bọn mình cũng đã hẹn hò được một thời gian rồi.
Nhưng ai đời lại đi gọi điện cho con gái rồi nói mình yêu cậu qua điện thoại cơ chứ??? Chỉ co mấy loại dở hơi tâm thần mới làm như thế thôi. MÀ Kenny thì không dở hơi cũng chẳng tâm thần. Cậu ấy đơn giản chỉ là Kenny. Thật không hiểu cậu ấy nghĩ gì mà lại đi gọi điện và nói yêu mình cơ chứ???
Kenny thì vẫn đang cầm máy chờ câu trả lời của mình mới chết chứ. Thôi thì...
Mình: Ừm, OK
Ừm, OK.
Một anh chàng vừa nói lời yêu mình và tất cẩ những gì mình đáp lại chỉ là: Ừm, OK. Vậy mà tương lai của mình sẽ toàn dính dáng đến các công tác ngoaij giao cơ đấy.
Hiển nhiên Kenny tội nghiệp đang chờ đợi một câu trả lời khá hơn Ừm, OK. Ai chẳng thế!
Nhưng mình không thể cho cậu ấy câu trả lời mà cậu ấy mong muốn. MÌnh chỉ biết nói:
Mình: Thế nhé, mai gặp.
VÀ MÌNH DẬP MÁY!!!!
Chúa ơi, mình đúng là đứa ích kỉ, bạc bẽo nhất trên đời. Sau khi bị anh Sebastiano thủ tiêu chắc mình sẽ bị thiêu dưới chín tầng địa ngục mất.
Thật đấy.
Những việc phải làm trước khi đi Genovia
1. Lập 1 danh sách chi tiết cho mẹ và thầy G: các bước chăm sóc Louie Mập khi mình đi vắng.
2. Mua sẵn thức ăn và dọn ổ cho mèo.
3. Mua quà Giáng sinh/Lễ Hanukkah!! cho:
Mẹ - máy vắt sữa bằng điện. Cần phải kiểm tra chất lượng.
Thầy G - một đôi dùi trống mới.
Bố - sách về chế độ ăn chay. Bố cần ăn uống điều độ hơn nếu không muốn bệnh ung thư tái phát.
Lilly - thứ mà cậu ấy luôn mơ ước: một lố băng trắng để ghi hình các chương trình của cậu ấy.
Chú Lars - để xem hãng Prada có bao súng đeo vai nào vừa với vai chú ấy không.
Kenny - găng tay? KHông, phải mua cái gì đó KHÔNG lãng mạn.
Louie Mập - quả bóng có mùi hoa bạc hà mèo.
Bà - biết mua gì cho người đã có mọi thứ trên đì bây giờ? Bà thậm chí còn có cả một đôi hoa tai bằng đá Saphire 89 cara do Vua của Brunei tặng. Chắc giờ bà chỉ thiếu mỗi chuỗi hạt làm bằng bong bóng xà phòng thôi!
4. Chia tay với Kenny... nhưng cái chính là bằng cách nào? Cậu ấy YÊU mình mà.
Nhưng mình đã kịp nhận ra một điều: tình yêu ấy không nhiều đến mức cậu ấy phải mời mình cùng đi dự Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo.
Thứ Hai, ngày 7 tháng 12, trong phòng điểm danh
Lilly nằng nặc không tin là Kenny đã gọi điện và nói yêu mình. Sáng nay trên đường đến trường mình đã kể cho cậu ấy nghe (tạ ơn Chúa là anh Michael có hẹn với nha sĩ nên không cùng đi. Chứ không thì có bẻ răng mình cũng không đời nào đem kể chuyện tình yêu của mình trước mặt anh ấy. Mới có trước mặt vệ sỹ thôi mà đã thấy xấu hổ lắm rồi. Thật không dám tưởng tượng nếu phải nói chuyện này trước mặt người con trai mình tôn thờ bao lâu nay!!! Không hiểu mình sẽ khủng hoảng đến mức độ nào).
Lilly vẫn một mực khăng khăng không tin những gì mình kể mới điên tiết: "Không đời nào một người như Kenny lại đi làm ba cái việc nhảm nhí đó".
"Lilly," - mình phải hạ giọng để chú tài xế ngồi ở ghế trước không nghe thấy - "Mình thề đấy. Cậu ấy đúng là nói yêu mình mà. Mình yêu cậu. Cậu ấy đã nói như thế đấy. Cực kỳ bất ngờ và đột ngột".
"Có thể cậu ấy nói câu gì đó khác nhưng cậu hiểu nhầm thôi."
"Câu gì? Mình xiêu cậu chắc?"
"Tất nhiên là không." Lilly nhếch mép. "Câu đó chả có nghĩa gì cả."
"Thế thì là cái gì? Cậu thử nghĩ xem có câu nào nghe na ná như mình yêu cậu, mà lại không phải là mình yêu cậu không?"
Lúc này thì Lilly đã nổi điên lên. Cậu ấy tuôn cho một tràng:" Cậu biết không, thời gian gần đây cậu cư xử rất kỳ quặc với Kenny. Chính xác là từ khi hai cậu bắt đầu hẹn hò. Mình chả hiểu có chuyện gì với cậu nữa. Cậu luôn mồm than "Tại sao mình không có bạn trai? Sao mọi người đều có bạn trai trừ mình? Tới bao giờ mình mới có bạn trai?" nhưng bây giờ khi đã có một người rồi thì cậu lại không trân trọng cậu ấy một chút nào."
Mặc dù những gì cậu ấy nói đều hoàn toàn đúng nhưng mình vẫn giả vờ nổi giận với câu nói của Lilly. Vì mình đang rất cố gắng để không lộ ra cho cậu ấy thấy là mình không hề yêu Kenny tẹo nào.
Mình nói: "Điều đấy không đúng. Mình hết sức trân trọng Kenny."
"Ồ thật sao? Mình nghĩ vấn đề thực sự của cậu là cậu, Mia ạ, vẫn chưa sẵn sàng có bạn trai."
Mình đã đỏ bừng mặt trước câu nhận xét ấy của Lilly.
"Mình á? Chưa sẵn sàng để có bạn trai ư? Cậu có đùa không đấy? Mình đã chờ đợi gần hết cuộc đời để có một cậu bạn trai!"
"Nếu thật như vậy" - Lilly nhìn mình với ánh mắt đầy dò xét và nghi ngờ - "thì tại sao cậu không để cho Kenny hôn môi cậu?"
"Cậu nghe chuyện ấy ở đâu ra đấy?" - mình hỏi vặc lại.
"Kenny đã kể cho Boris và tất nhiên Boris nói lại với mình."
"Hay thật." - mình nói, cố giữ bình tĩnh - "Vậy là giờ mấy ông bạn trai lại còn đi thậm thụt sau lưng tụi mình cơ đấy. Và cậu dễ dàng bỏ qua chuyện này như thế sao?"
Lilly nói: "Tất nhiên là không. Nhưng nếu đứng trên góc độ tâm lý học mà nói thì mình thấy chuyện này khá hấp dẫn."
Biết ngay mà... làm bạn thân với con gái của hai nhà tâm lý học là thế đấy. Mọi việc bạn làm đều trở thành đề tài lý thú với họ.
"Mình để người ta hôn ở đâu,' - giờ thì đến lượt mình nổi điên - "là việc của mình! Không phải của cậu, cũng không phải của Boris."
Lilly được thể lên giọng dạy dỗ: "Ý mình là, nếu Kenny thực sự đã nói câu đó - cậu biết đấy, chữ Y đó - thì có lẽ là vì cậu ấy không còn cách nào khác để thộ lộ tình cảm sâu kín của mình. Ngoài cách dùng lời nói thì còn biết làm gì. Cậu đâu có để cho cậu ấy dùng hành động đâu."
À vậy ra mình còn phải biết ơn Kenny vì đã chọn cách nói ba chữ "Mình yêu cậu" thay vì thể hiện chúng bằng hành động cơ đấy. Mà có Chúa mới biết nếu để cậu ấy thể hiện bằng hành động thì sẽ còn hãi hùng đến mức độ nào.
Thật, đến tưởng tượng còn chẳng dám nghĩ...
Thứ Hai, ngày 7 tháng 12, vẫn trong phòng điểm danh
Trường vừa phát lịch Thi cuối kì. Để xem lịch thi của mình thế nào nào:
LỊCH THI CUỐI KÌ
Ngày 14 tháng 12 - Thi đọc
Ngày 15 tháng 12 - Thi tiết 1, tiết 2
Vậy là mình sẽ thi môn Đại số và tiếng Anh trong cùng một ngày. Không sao, tiếng Anh của mình khá ngon lành. À, thật ra là trừ phần mẫu câu gì đó. LÀm như mình sẽ dùng đến chúng khi điều hành cái vương quốc nhỏ nhất châu Âu kia vậy.
Xui xẻo là môn Đại số thì có lẽ mình sẽ phải học thật. GHÉT QUÁ!!!
Ngày 16 tháng 12 - Thi tiết 3, tiết 4
Môn Nền văn minh Thế giới: chuyện nhỏ! Các câu chuyện về thời hậu Chiến tranh thế giới lần 2 châu Âu của bà đã quá đủ để mình có thế vượt qua bất cứ kì thi nào . Mình có khi còn biết nhiều hơn cả các thầy cô ý chứ. Còn môn Thể dục nữa, ai đời lại bắt con người ta thi cuối kì môn Thể dục thế không biết? Bọn mình đã qua kì Sát Hạch Sức Khỏe của Chính phủ rồi mà (mình đã vượt qua được hết các bài sát hạch, trừ bài nâng xà).
Ngày 16 tháng 12 - Thi tiết 5, tiết 6, tiết 7
Môn Năng khiếu và Tài năng: có gì mà thi! Họ không thể tổ chức thi cuối kì cho môn học mà lớp học chỉ là một cái sảnh học. Tiết 7 là tiết tiếng Pháp. Phần nói của mình thì ổn, nhưng viết thì không tốt lắm. May là mình học cùng lớp với Tina. Bọn mình có thể cùng học với nhau.
Nhưng ghê nhất là môn Sinh, tiết 6. Sẽ khó khăn đây! Lý do duy nhất khiến mình không bị trượt môn Sinh là nhờ Kenny. Cậu ấy nhắc cho mình hầu hết các câu trả lời.
Vì thế nếu mình chia tay với cậu ấy thì biết lấy ai nhắc cho mình kỳ thi tới bây giờ???
Ngày 18 tháng 12 - Vũ Hội Mùa Đông
Không Phân Biệt Tôn Giáo
Lễ hội lần này chắc sẽ vui lắm. Mỗi câu lạc bộ sẽ có một gian hàng riêng với các món ăn mùa đông truyền thống, kiểu như món rượu táo nóng. Sau điệu nhảy với Kenny, bọn mình sẽ cùng nhau nhâm nhi món rượu này. Tất nhiên là nếu cậu ấy mời mình cùng đi.
Trừ phi... mình làm cái việc sớm muộn gì cũng phải làm: chia tay với Kenny.
Và trong trường hợp đó, mình thậm chí còn không thể tham gia buổi vũ hội ý chứ... Làm gì có ai lại đi đến vũ hội mà không có bạn nhảy???
Giờ chỉ mong lão Sebastiano nhanh nhanh chóng thủ tiêu mình đi cho xong!!!
Thứ Hai, ngày 7 tháng 12, giờ Đại số
TẠI SAO???? TẠI SAO mình lại quên mang vở Đại số cơ chứ???
BƯỚC 1: Nhân lũy thừa (nếu có)
BƯỚC 2: Nhân chia theo thứ tự từ trái sang phải
BƯỚC 3: Cộng trừ theo thứ tự từ trái sang phải
VÍ DỤ: 2 x 3 - 15/5 = 6 - 3 = 3
Chúa ơi. Lana Weinbeiger vừa tuồn cho mình một tờ giấy.
Cái gì nữa đây? Hẳn không phải chuyện tốt lành gì nữa. Xưa nay Lana có ưa gì mình đâu. Đừng hỏi mình tại sao. MÌnh cũng hiểu được phần nào lý do cậu ta ghét mình đến vậy... vì Josh Richter đã mời mình, chứ không phải Lana, đến buổi Vũ Hội Đa Văn Hóa. Nhưng anh ta cũng chỉ mời mình vì cái danh công chúa này thôi - chứ sau đấy bọn họ đã quay lại với nhau rồi còn gì. Mà dù không có chuyện đó xảy ra thì con nhỏ Lana cũng vốn đã ghét mình từ xưa rồi.
Đoán xem nó viết gì trong đó?
Đã được nghe kể "vụ án" ở sân trượt băng cuối tuần vừa rồi. Cá là cậu với bạn trai còn ngóng cổ mòn mỏi chờ mấy vụ hôn hít ý nhỉ?
Ối giời ơi... Chả nhẽ tất cả mọi người ở cái trường này đều biết mình và Kenny chưa từng hôn kiểu Pháp sao?
Tất cả là lỗi của Kenny!
Tiếp đến là gì nữa đây? Vác mặt lên tờ bìa Post chăng?
Mà nói thật nhá,. nếu các bận phụ huynh mà biết được những gì đang thực sự diễn ra hàng ngày ở một trường trung học bình thường ở Mỹ, thì chắc chắn điều đầu tiên họ làm là lôi cổ đám con của mình về nhà cho học tại gia hết.
Thứ Hai, ngày 7 tháng 12, môn Nền văn minh Thế giới
Mình đã biết rõ cần phải làm gì.
Tất nhiên mình luôn biết phải như thế! Nếu như không vì buổi dạ hội thì mình đã dứt điểm từ lâu rồi cơ.
Nhưng đến nước này thì mình không hteer chờ đến qua buổi dạ hội được nữa. Đáng ra mình phải làm chuyện đó từ tối qua khi Kenny gọi điện! Nhưng... ai lại đi nói mấy chuyện như vậy qua điện thoại??? Có thể một đứa chả ra gì như Lana Weinberger thì dám đấy, chứ mình thì không.
Nhưng mà... mình không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa: mình phải chia tay Kenny thôi. Đơn giản là mình không thể tiếp tục dối lòng như thế này được nữa.
Cũng may là ít nhất còn có một người ủng hộ mình trong chuyện này: Tina Hakim Baba.
Thực ra ban đầu mình cũng không định kể cho cậu ấy nghe đâu. Mà mình cũng không định nói cho bất cứ ai cả. Nhưng hôm nay mọi chuyện đã bị bại lộ. Tina vào phòng thay đồ nữ giữa tiết ba và bốn để tô màu mắt. Bố Tina không cho phép cậu ấy trang điểm vì vậy Tina phải lén lút trang điểm ở trường. Cậu ấy đã có thỏa thuận riêng với chú vệ sĩ Wahim (Tina cũng có một vệ sĩ giống như mình, nhưng không phải vì cậu ấy là công chúa, mà vì bố cậu ấy là một nhà buôn dầu hỏa giàu có, lúc nào cũng sợ có người bắt cóc con gái để đòi tiền chuộc). Thỏa thuận sẽ là: Tina sẽ không nói cho bố mẹ cậu ấy biết chuyện chú Wahim thích cô Mademoiselle Klein, giáo viên tiếng Pháp của bọn mình! Với điều kiện chú Wahim không tiết lộ với ông bà Hakim Baba chuyện con gái họ đích thị là một quầy mĩ phẩm lưu động của hãng Maybelline.
Mình đột nhiên kìm lòng không nổi, thổn thức kể hết cho Tina nghe về cú điện thoại tối qua của Kenny.
Và còn nhiều chuyện khác nữa.
Để nói về cú điện thoại của Kenny cái đã:
Không như Lilly, Tina tin mình.
Nhưng phản ứng của cậu ấy cũng chẳng khá hơn Lilly tẹo nào. Cậu ấy cho rằng chuyện đó thật tuyệt.
"Ôi Chúa ơi, Mia, cậu thật là may mắn!" - nét mặt Tina chan chứa vẻ thán phục - "Giá mà anh Dave cũng nói yêu mình! Đành rằng anh ấy cũng khá nghiêm túc về mối quan hệ của bọn mình, nhưng ông này thiếu lãng mạn lắm."
Đây rõ ràng không phải sự ủng hộ mà mình mong đợi.
"Nhưng Tina," - mình vội ngắt lời trước khi cậu ấy đi quá xa. Mình tin rằng với kinh nghiệm đọc nhiều tiểu thuyết tình ái của mình Tina sẽ hiểu - "Vấn đề là mình không yêu cậu ấy."
Tina tròn xoe mắt nhìn mình: "Không ư?"
"Không một tẹo nào." - mình nhăn nhó kèm vẻ buồn xo - "Tất nhiên mình rất quí cậu áy, nhưng chỉ như một người bạn. Chứ không phải là yêu. Không phải Kenny."
"Chúa ơi," - Tina vừa nói vừa chồm tới nắm lấy tay mình - "Có người nào khác, phải không?"
Chỉ còn vài phút nữa là chuông reo và bọn mình sẽ phải quay trở lại lớp.
Vậy mà không hiểu sao mình lại chọn đúng lúc đó để thú nhận với Tina về cái bí mật lớn nhất của cuộc đời mình. Tại sao thế nhỉ? Hay vì mình đã kể được ra cho bố nghe rồi nên giờ kể thêm cho người thứ hai biết cũng chả sao, nhất là khi người đó lại là Tina. Hơn nữa, mình cũng không thể ngừng suy nghĩ về những gì bố nói. Về chuyện bày tỏ tình cảm với người ta ý! MÀ mình có linh cảm Tina là người duy nhất có thể giúp mình trong vụ này.
Và mình đã trả lời: "Phải".
Tina suýt nữa thì đánh đổ túi đồ trang điểm, cậu ấy tỏ ra vô cùng phấn khích.
"Mình biết mà!" - cậu ấy ré lên - "Mình biết cậu không cho cậu ta hôn là có lý do mà!"
Họng mình cứng lại: "Cậu cũng biết chuyện ấy à?"
Tina nhún vai nói: "Tất nhiên, Kenny đã nói với anh Dave, và anh ấy kể lại cho mình nghe."
Trời ạ! Nữ hoàng talkshow Oprah vẫn thường luôn phàn nàn rằng đàn ông là loại người không biết cách biểu lộ cảm xúc và thiếu sự chia sẻ. Nhưng mình lại thấy sự chia sẻ lần này của Kenny là quá đủ để bù lại cho toàn bộ phái nam trong hàng thế kỉ qua cộng lại.
"Anh ấy là ai thế?" - Tina vừa hào hứng hỏi vừa thoăn thoắt thu dọn bút kẻ mắt và bút kẻ môi - "Anh chàng cậu thích ý?"
Mình nói: "Chuyện đó không liên quan gì ở đây. Với lại, vô vọng thôi! Anh ấy có lẽ đã có bạn gái, mình nghĩ thế".
Tina chồm tới nhìn thẳng vào mặt mình. Cậu ấy có một mái tóc đen dày, phủ lòa xòa khắp khuôn mặt bầu bĩnh vô cùng dễ thương.
"Là anh Michael phải không?" - cậu ấy nắm chặt lấy tay mình và lắc. Xem ra cô bạn này còn hào hứng hơn cả mình, bóp méo cả xương tay.
Tất nhiên, theo bản năng thì phản ứng đầu tiên của mình là phủ nhận. Mình đã mở mồm, sẵn sàng thốt ra từ "không".
Nhưng rồi mình chợt nghĩ: Tại sao? Tại sao mình lại phải phủ nhận với Tina? Tina chắc chắn sẽ không nói với ai. Biết đâu cậu ấy còn giúp được mình ý chứ.
Cuối cùng, thay vì nói KHÔNG, mình hít một hơi dài và nói: "Nếu cậu mà nói chuyện này với bất cứ ai, mình sẽ giết cậu, hiểu chưa? MÌNH SẼ GIẾT CẬU".
Tina đã làm một hành động rất kì quặc: cậu ấy buông tay mình ra và bắt đầu nhảy vòng quanh.
"Mình biết mà, mình biết mà, mình biết mà," - cậu ấy cứ vừa nói vừa nhảy tưng tưng lên. Sau một hồi cậu ấy ngừng nhảy và lại quay ra nắm lấy tay mình. "Mia ơi, mình luôn cho rằng 2 người bọn cậu mà thành thì sẽ là cặp đôi dễ thương nhất. Mặc dù mình cũng thích Kenny, nhưng cậu ta, cậu biết đấy..." - cậu ấy nhăn mũi nói tiếp - "... không phải là anh Michael."
Nếu như tối hôm qua mình còn cảm thấy rất lạ khi kể cho bố nghe về tình cảm của mình dành cho anh Michael, thì bây giờ chuyện đó không là gì cả, KHÔNG LÀ GÌ CẢ - nếu so với việc tâm sự với người bằng tuổi mình. Riêng chuyện Tina không phá lên cười ông ông rhay nói theo kiểu mỉa mai "Ừ, thế à" đã có ý nghĩa rất lớn, vượt quá cả sự mong đợi của mình.
Và việc cậu ấy tỏ ra thấu hiểu - thậm chí là cổ vũ - tình cảm của mình dành cho anh Michael cũng đủ làm mình muốn vòng tay ôm chầm lấy cậu ấy ngay lập tức,
Chỉ có điều mình không đủ thời gian làm việc ấy vì chuông sắp reo rồi.
Thế nên mình chỉ biết nói: "Thật à? Cậu không nghĩ chuyện đó là ngốc nghếch à?"
"Không hề!" - Tina vội xua tay nói - "Anh Michael rất hot. Và anh ấy lại còn là học sinh năm cuối nữa chứ." - rồi cậu ấy bỗng ra chiều đăm chiêu - "Nhưng còn Kenny thì sao? Cả chị Judith nữa?".
"MÌnh biết," - mình nói, vai hơi rũ xuống (đảm bảo bà mà có mặt ở đây là mình ăn ngay một cái đập đau điếng rồi)- "Tina, mình không biết phải làm sao nữa."
Tina nhíu mày suy nghĩ rất chăm chú.
"Mình nghĩ mình đã đọc qua một quyển truyện có nội dung tương tự rồi. Mình nhớ quyển đấy có tên là Love's Tender Storm. Giá mình nhớ được ra họ đã giải quyết mọi chuyện như thế nào..."
Nhưng trước khi cậu ấy kịp nhớ ra thì chuông đã reo. Cả hai đứa mình đều bị muộn học.
Không sao, mình cảm thấy hoàn toàn xứng đáng. Bởi vì từ nay ít ra thì mình không còn phải lo lắng một mình nữa. Đã có thêm một người cùng lo lắng với mình.
Thứ hai, ngày 7 tháng 12 trong lớp năng khiếu và tài năng.
Bữa trưa nay thật là một thảm họa.
Có vẻ như tất cả mọi người ở cái truowngfnagy đều được cập nhập chi tiết đến từng cử động của...cái lưỡi mình.Cứ ngỡ không còn gì có thể làm mình bất ngờ hơn được nữa.Nhưng hóa ra mọi chuyện còn tồi tệ hơn những gì mình có thể tưởng tượng.
Mình đã vô tình chạm mặt anh Michael ở quầy salát.Mình đang loay loay lấy món đậu nghiền quen thuộc hằng ngày thì thấy anh ấy đi tới lấy món thịt nướng (mặc dù mình đã nỗ lực hết sưc nhưng anh em nhà Moscovitze vẫn cứng đầu không chịu từ bỏ thói quen ăn thịt).
Anh ấy hỏi mình sao rôi và mình đáp lại được mỗi từ "Ổn".Chắc anh vẫn chưa quên được hình ảnh mình ngồi phun máu phì phì trên mặt sân băng ngày hôm đó ( hẳn mặt mình lúc đó trông " hay " phải biết.Vậy mà trước giờ mình vẫn tự hào là dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mignh cũng giữ được dáng vẻ thanh cao và trong sáng trước mặt người con trai mình yêu).
Thế rồi mình quay sang hỏi, vì lịch sự thôi, về cuộc hẹn của anh ấy với nha sĩ sáng nay.Những gì xảy ra sau đấy hoàn toàn không phải là lỗi của mình.
Anh Michael kể với mình rằng anh ấy đã phải đi khoan răng và rằng môi anh ấy tới giờ vẫn còn cứng đờ vì thuốc tê.Sau " vụ án Mia và cái lưỡi " hôm vừa rồi thì mình hoàn toàn thấu hiểu cái cảm giác đau-muốn-chết mà anh Michael đã phải trải nghiệm.Gì thì gì răng với lưỡi cũng ít nhiều liên quan với nhau.Và như một cái máy,mình cứ vừa nghe vừa nhìn chằm chằm vào môi anh Michael - một việc mà trước giờ mình chưa bao giờ làm .Tất nhiên mình đã vài lần ngắm trộm anh Michael(ví dụ như những lần mình ngủ lại nhà lily và nhìn thấy anh ấy đi từ trong bếp mà ra không mặc áo sơ mi) nhưng quả thất là chưa bao giờ mình chú ý vào đôi môi, nhất là ở khoảng cách gần đến thế này.
Anh Michael có đôi môi thật đẹp! Đâu mỏng như môi mình!Không biết cảm giác được hôn lên đôi môi ấy sẽ như thế nào nhĩ? chắn hẳn mền mại lắm...
Trong lúc mình đang miên man suy nghĩ về đôi môi mền mại của anh Michael thì một trên vô cùng trớ trêu đã xảy ra: cái-người-không-nên-có-mặt-khi-đó...sớm không đến,muộn không đến,lại nhè đứng lúc mình đang chìm đắm trong viễn cảnh môi mình và môi anh Michael gặp nhau...mà xuất hiện.Đúng vậy,ngay khi mình tưởng như đã cảm nhận được sự ấm áp của nụ hôn nồng cháy giữa hai nhân vật chính - giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Tina thường mô tả - thì ..ĐÚNG LÚC ĐÓ Kenny lượn ngang qua bọn mình với bữa trưa quen thuộc hàng ngày: một ly Coca và một chiếc bánh sandwich kem.
Mình biết Kenny không thể đọc được suy nghĩ của mình - vì nếu không lúc nãy hẳn cậu ấy đã phải chia tay với mình rồi - nhưng có lẽ cậu ấy cũng cảm nhận chút xíu những gì mình đang nghĩ.Do đó, cậu ấy không hề chào lại khi mình và anh Michael nói " xin chào ".
Đấy là còn chưa kể vụ " Ừm,OK " của mình khi cậu ấy gọi điện thoại đến " nói thẳng nói thật " ngày hôm qua.
Không hiểu Kenny có nhận thấy mặt mình đang đỏ rần rần lên không nhỉ? Nếu có chắc cậu ấy đã lờ mờ đoán ra có chuyện gì đó không bình thường giữa mình và anh Michael. Biết đâu chính vì thế mà cậu ấy không thèm chào mình? Mà co khi lúc đó trán mình phồng lên hai chữ " tội lỗi " cũng nên??? Bởi mình thực sự cảm thấy rất có lỗi mà.Còn không nữa...mình đứng đó nhìn đắm đuối vào môi người con trai khác...mộng mị xem cảm giác nếu được hôn lên đôi môi ấy thì sẽ tuyệt vời đến thế nào...trong khi người-thường-gọi-là-bạn-trai mình đi ngang qua ngay trước mặt.
Mình chết đi chắc sẽ bị nhốt dưới địa ngục chung chuồng với lũ con gái xấu xa mất.
Giờ mình mong muốn gì ư? Mình chỉ mong rằng tất cả mọi người có thể đọc được suy nghĩ của Mia này.Nếu vậy ngay từ đầu Kenny sẽ bỏ ngay ý định hẹn hò với mình.Cậu ấy sẽ hiểu được rằng mình không hề nuôi nấng tình cảm trai gái với cậu ấy.Và Lilly sẽ không còn lăn tăn khắc việc mình vì không chịu để Kenny hôn.Cậu ấy sẽ hiểu lý do mình làm như vậy là vì mình yêu một người khác.
Nhưng ...rắc rối ở chỗ cậu ấy sẽ biết được người khác ấy là ai.
Và rồi "gười ấy" sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với mình nữa.Bởi vì chả hay ho gi khi học sinh cuối cấp lại đi hẹn hò với học sinh mới vào trường.Đặc biệt khi hai đứa không thể đi đâu nếu không có vệ sĩ đi cùng.
Với lại mình gần như chắc chắn là anh ấy đang hẹn hò với chị Judith Gershner.Bởi vì ngay sau khi lấy một đĩa thịt nướng cao ngất, anh ấy khệ nệ bưng tới ngồi cạnh chị ấy.
Vậy là mọi chuyện đã rõ.
Mình ước gì Genovia ngay ngày mai chứ không phải chờ tới tận hai tuần nữa.
Thứ Hai, ngày 7 tháng 12, giờ tiếng Pháp
Ngược lại với dự đoán của mình sau sự cố hồi trưa, giờ Năng khiếu và Tài năng của mình hôm nay cực kì vui. Mọi chuyện như quay trở lại quãng thời gian vui vẻ ngày xưa, khi mà chưa đứa nào trong hội có bạn trai và không ai quá chú tâm vào mấy chuyện hôn hít hay cái lưỡi của mình.
Cô Hill đã dành cả buổi trốn trong phòng nghỉ của giáo viên ở phía bên kia sảnh để la hét vào cái điện thoại với hãng American Express. Để mặc cho bọn mình "tự sinh tự diệt", thích làm gì thì làm... như mọi ngày. Mục đích của lớp Năng khiếu và Tài năng này là tạo cho mỗi học sinh một khoảng không gian riêng để suy nghi và sáng tạo. Do đó những ai muốn dành thời gian này cho các dự án, kế hoạch của riêng mình, giống như Boris ( cậu ta đang tập violin cho mấy bản giao hưởng mới) thì cứ việc.
Còn đứa nào không muốn, như mình với Lilly (kế hoạch của mình là ôn Đại số; còn Lilly là lên chương trình cho kênh truyền hình cáp) thì sẽ ngồi nói chuyện tào lao.
Mình cảm thấy rất thoải mái vì Lilly đã hoàn toàn quên mất vụ hôn hít của mình và Kenny. Cô nàng còn đang bận ấm ức cô Spears, cô giáo tiếng Anh mà cậu ấy hằng tôn thờ... vì đã loại bỏ bài viết cuối kì của cậu ấy.
Mà công nhận cô Spears thật không công bằng khi loại bỏ bài viết đó của Lilly. Mình thấy bài viết ấy tràn đầy tâm huyết và sự sáng tạo đấy chứ!
Mình đã chép lại một đoạn vào đây:
Làm thế nào để sống sót trong trường trung học
Lilly Moscovitz
Là một người vừa trải qua hai tháng chôn mình trong cái học viện giáo dục thứ cấp - mà chúng ta thường hay gọi là trường trung học này, tôi cảm thấy mình hoàn toàn có quyền viết ra những điều mà tôi sắp sửa nêu lên sau đây. Ngay từ buổi họp mặt đầu tiên cho tới các buổi tập trung hàng sáng, tôi đều tập trung quan sát cuộc sống của trường trung học và những phức tạp loằng ngoằng bên trong nó. Để rồi sau bốn năm nữa, khi đã được giải phóng thoát ra khỏi cái địa ngục trần gian này tôi sẽ phát hành cuốn sách được biên soạn cẩn thận mang tên Cẩm Nang Sống Sót Trong Trường Trung Học.
Các bạn học và các thầy cô khó có thể biết rằng tất cả những gì đang diễn ra trong cuộc sống hàng ngày của họ đều được tôi âm thầm ghi lại để cho thế hệ tương lai nghiên cứu. Cuốn cẩm nang cầm tay của tôi sẽ là hành trang hữu ích cho các em lớp 9 chuẩn bị lên trung học. Các thế hệ học sinh tương lai sẽ hiểu được rằng để dung hoà những khác biệt trong trường học không thể thông qua con đường vũ lực. Cái họ cần làm là phải làm sao bán cho được một kịch bản phim mang tính phê bình gay gắt cho mấy hãng phim lớn của Hollywood. Theo đó, các nhân vật trong phim được phỏng theo hình ảnh những con người đã hành hạ họ trong suốt những năm tháng thời trung học. Cách làm đó, không phải đơn giản chỉ là một ly cocktail Molôtc, mà là con đường dẫn đến vinh quang đích thực!
Sau đây, tôi xin đưa ra một vài ví dụ về những chủ đề tôi sẽ đề cập trong cuốn "Làm Thế Nào để Sống Sót trong Trường Trung Học", tác giả Lilly Moscovitz:
1.Tình Yêu ở Trường Trung Học, hoặc Tôi Không Thể Mở Tủ Để Đồ Vì Có Hai Kẻ Đang Quấn Lấy Nhau Phía Trước.
2.Thức Ăn ở Căng tin: Liệu có thể liệt món bắp chó vào hạng mục các sản phẩm làm từ thịt không?
3.Cách Đối Thoại Với Bọn Hạ Đẳng Thường Chiếm Dụng Hành Lang Ở Trường.
4.Các Chuyên Gia Tư Vấn Nghề Nghiệp: họ nghĩ họ đang đùa với ai cơ chứ?
5.Thi Đỗ Bằng Cách Quay Cớp: Nghệ Thuật của Thi Cử.
Mấy chủ đề này nghe quá hấp dẫn còn gì! Thế mà cố Spears đã thảng thừng phê như sau:
Lilly - cô rất tiếc khi biết được những gì em đã trải nghiệm trong suốt quãng thời gian ở TH AE lại cho em một cái nhìn kém tích cực đến như vậy. Tuy nhiên cô e rằng cô sẽ phải đề nghị em làm thêm một việc mà em không hề muốn: đó là cô muốn em hãy tìm một chủ đề khác cho bài luận cuối kỳ của mình. Tất nhiên bài viết vẫn phải mang tính sáng tạo. Cô Spears.
Không thể tin nổi! Thật bất công! Bài của Lilly bị xếp vào hàng kiểm duyệt mới kinh chứ! Nói trắng ra bài viết của cậu ấy đã làm bẽ mặt cả ban giám hiệu của cái trường này. Lilly nói cậu ấy vô cùng thất vọng trước sự thật là với mức học phí bọn mình vẫn nộp hàng năm cho nhà trường thì đừng ai mong sẽ nhận được sự quan tâm nào hơn thế từ phía giáo viên. Điều đó cũng không hẳn là đúng, ví dụ như thầy Gianinia chẳng hạn. Thày ấy đã nhiệt tình ở lại sau giờ học để phụ đạo thêm cho những đứa học kém môn Đại số như mình còn gì.
Lilly nói có lẽ ban đầu thày Gianini nghĩ ra chuyện ở-lại-trường-sau-giờ-học để lấy le với mẹ mình thôi. Và giờ thì thày chỉ còn cách tiếp tục nếu không muốn mẹ phát hiện ra màn kịch đó và đâm đơn ly dị.
Kệ cho cậu ấy có nói gì đi chăng nữa nhưng mình cũng không tin. Mình nghĩ thày Gianini sẽ vẫn ở lại sau giờ học để giúp mình dù thày có hẹn hò với mẹ hay không. Thày ấy là mẫu người như thế mà!
Dù sao đi nữa, sự việc trên đã tiếp tục châm ngòì cho một trong vô vàn những chiến dịch nổi tiếng của cô bạn Lilly nhà mình. Đây thực ra cũng là chuyện tốt, ít nhất vì thế mà cậu ấy sẽ buông tha cho mình và cho chuyện môi mình nên đặt (hay không nên đặt) ở đâu.
Chuyện bắt đầu như thế này đây:
Lilly: Vấn đề thực chất của cái trường này không phải là ở giáo viên. Mà chính là sự thờ ơ của Hội Học sinh. Ví dụ, giả sử bây giờ bọn mình muốn tổ chức một cuộc bãi khóa chẳng hạn.
Mình: Một cuộc bãi khoá?
Lilly: Ừ, kỉểu như bọn mình sẽ cùng đứng kên và đi ra khỏi trường cùng một lúc.
Mình: Chỉ vì cô Spears đã từ chối bài luận cuối kù của cậu ư?
Lilly: Không Mia ạ. Bởi vì cô ấy đang tìm cách tước đoạt mọi quyền cá nhân của học sinh tụi mình bằng cách ép chúng ta phải khom mình tuân theo những luật lệ phong kiến lỗi thời. Một lần nữa.
Mình: Này, cô ấy làm chuyện đó bằng cách nào?
Lilly: Bằng cách rà soát và kiểm duyệt vào đúng lúc bọn mình đang ởi thời kì sung mãn nhất, về khả năng sáng tạo.
Boris: (Ngó ra từ phòng để dụng cụ, nơi mà Lilly bắt cậu ấy phải vào mỗi khi muốn tập những bản giao hưởng mới nhất) : Sung mãn á? Ai vừa nói từ sung mãn thế?
Lilly: Quay lại phòng dụng cụ đi Boris. Anh Michael, tối nay anh có thể giúp em gửi email thông báo cho toàn thể học sinh trong trường biết cuộc bãi khoá sẽ bắt đầu lúc 10h30 sáng mai được không?
Anh Michael: (Đang chuẩn bị cho gian hàng mà anh ấy và Judith Gershner cùng các thành viên trong Câu Lạc Bộ Tin Học sẽ dựng hôm Vũ Hội Mùa Đông): Anh có thể nhưng anh sẽ không làm đâu
Lilly: SAO LẠI KHÔNG?
Anh Michael: Bởi vì tối hôm qua tới lượt em rửa bát nhưng em không ở nhà nên anh đã phải làm thay.
Lilly: Nhưng EM ĐÃ BẢO mẹ là em phải xuống phòng máy để biên tập lại vài đoạn cho chương trình phát sóng tuần này rồi cơ mà!
Chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật của Lilly hiện là một trong những show đạt tỉ suất cao nhất trên hệ thống truyền hình ở Manhattan. Tuy nhiên, do phát trên đường truyền công cộng nên cậu ấy chả kiếm được đồng nào từ việc páht sóng. Mặc dù vậy, cũng có một số đài truyền hình danh tiếng đã lấy chương trình cậu ấy phỏng vấn mình tối hôm mình nửa tỉnh nửa mơ phát lại. Cá nhân mình thấy bài phỏng vấn hôm đó thật nhảm nhí nhưng có vẻ như nhiều người lại không cho là như thế. Vì giờ đây Lilly thường nhận được cả tấn thư mỗi ngày, trong khi hồi trước lá thư duy nhất cậu ấy nhận được là từ fan cuồng Norman.
Anh Michael: Nghe này, nếu em có vấn đề về chuyện sắp xếp quỹ thời gian của bản thânm thì cũng đừng lôi anh vào. Đừng hi vọng anh sẽ ngoan ngoãn làm theo mọi yêu cầu của em, nhất là khi em vẫn còn đang nợ anh một vụ.
Mình: Lillu, mình không có ý gì đâu nhưng mình cũng cho rằng không nên bãi khoá vào thời điểm này. Dù gì bọn mình cũng sắp thi học kỳ rồi.
Lilly: THẾ THÌ SAO???
Mình: Thì một vài đứa bọn mình thực sự cần phải đi học. Mình không thể bỏ thêm mọt buổi ôn tập nào nữa đâu. Mình đã có một xô đầy ụ điểm kém rồi.
Anh Michael: Thật à? Anh cứ tưởng môn Đại số của em khá lên nhiều rồi cơ đấy.
Mình: Nếu anh gọi điểm D+ là khá hơn.
Anh Michael: Em đùa, điểm của em chắc chắn phải cao hơn D+ chứ! Dù gì mẹ em cũng đá lấy thày Đại số của em rồi còn gì!
Mình: Chẳng liên quan! Anh thừa biết thày G có bao giờ thiên vị ai đâu.
Anh Michael: Ờ thì anh tưởng ít ra thày cũng phải nhân nhượng cho cô con gái dượng của mình tí...
Lilly: HAI NGƯỜI LÀM ƠN TẬP TRUNG VÀO VẤN ĐỀ QUAN TRỌNG TRƯỚC MẮT GIÙM TÔI CÁI : ĐÓ LÀ NGÔI TRƯỜNG NÀY CẦN MỘT SỰ CẢI TỔ TOÀN DIỆN.
May mắn thay, đúng lúc ấy thì chuông reo vang, và theo như mình được biết thì ngày mai sẽ không có bãi khoá gì hết. Vậy cũng tốt, mình đang thực sự cần thêm thời gian để học.
Điều đáng buồn cười ở chỗ: cô Spears không thích bài luận cuối kỳ của Lilly bao nhiêu thì cô ấy lại tâm đắc với bài luận của mình bấy nhiêu. Chủ đề của mình là: Đề xuất phản đối sử dụng Cây Thông Noel: Tại sao chúng ta lại đi chặt các cây tùng vào mỗi tháng 12, trong khi chính chúng ta lại đang ra sức bảo vệ tầng ozone?
Mà chỉ số IQ của mình thì chắc chắn không thể cao bằng Lilly rồi.
Thứ Hai, ngày 7 tháng 12, trong giờ Sinh
Kenny vừa chuyển cho mình mẩu giấy:
Mia - Mình hi vọng những gì mình nói tối hôm qua không làm cho cậu thấy khó chịu. Mình chỉ muôn cậu biết tình cảm thật sự của mình.
Kenny
Ôi thôi chết rồi! Mình phải làm gì bây giờ??? Kenny đang ngồi ngay bên cạnh, nhẫn nại chờ câu trả lời của mình. Mà hình như cậu ấy tưởng mình đang hì hục "soạn" câu trả lời thì phải. Đang vỉêt nhật ký mà!!!
Mình phải nói gì đây?
À, biết đâu có khi đây là cơ hội tuyệt vời để nói thẳng nói thật với cậu ấy luôn. Mình xin lỗi, Kenny nhưng mình không có cảm giác giống như cậu - chúng ta hãy làm bạn thôi nhé. Viết thế được không nhỉ?
Vấn đề là mình không hề muốn làm tổn thương Kenny. Chưa kể, cậu ấy còn là bạn học nhóm môn Sinh của mình nữa chứ. Giờ thì dù bất kể chuyện gì xảy ra, mình sẽ vẫn phải "chịu trận" bên cạnh Kenny nốt hai tuần còn lại của học kì này. Ai chả muốn được học cùng nhóm với những người quí mến mình, dại gì mà đâm đầu vào nhóm với người căm ghét mình.
Và còn buổi khiêu vũ thì tính thế nào? Nếu chia tay Kenny bây giờ, mình biết cùng ai tới dự Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo đây? Mình biết tính toán như thế là không phải... nhưng quả thực đây sẽ là buổi dạ hội đầu tiên trong đời mình tới dự cùng bạn trai theo đúng nghĩa.
Tất nhiên là nếu Kenny chịu mở miệng ra mời mình.
Còn bài thi cuối kì môn Sinh vật nữa chứ? Là bài thi cuối kì chứ không phải chuyện chơi đâu! Nếu kkhông có Kenny ân cần nhắc bài thì chắc chắn mình không thể qua nổi đâu. KHÔNG THỂ NÀO.
Nhưng mình còn có thể làm gì khác đây? Nhất là sau chuyện xảy ra ở quầy salat ban trưa.
Thôi đành vậy. Tạm biệt nhé, Vũ hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Xin chào, chương trình ti vi tối thứ Bảy.
Kenny thân mến,
Không phải là mình không coi cậu là bạn thân, chỉ là...
Thứ Hai, ngày 7 tháng 12, 3h chiều
Giờ phụ đạo môn Đại số của thày Gianini.
Chả ra làm sao, mình còn chưa kịp viết xong bức thư thì chuông đã reo.
Nhưng như thế không có nghĩa là mình sẽ không nói với Kenny về tình cảm của mình.Chắc chắn mình sẽ nói. Ngay tối nay. Giờ thì mình chẳng cần quan tâm xem việc chia tay qua điện thoại như thế có bị cho là quá tàn bạo hay không nữa. Bởi mình khó lòng chịu đựng thêm một giây phút nào.
Bài tập về nhà
Đại số: ôn tập các câu hỏi cuối Chương 1-3
Tiếng Anh: bài luận cuối kì
Văn minh Thế giới: ôn tập các câu hỏi cuối Chương 1-4
Năng khiếu và tài năng: Không có gì
Tiếng Pháp: ôn tập các câu hỏi cuối Chương 1-3
Sinh học: ôn tập các câu hỏi cuối Chương 1-5
Thứ Ba, ngày 8 tháng 12, trong phòng điểm danh
Thế đấy. Mình đã không chia tay với cậu ấy.
Mặc dù rất muốn.
Vấn đề là không phải vì mình không đủ can đảm làm chuyện đó qua điện thoại...
Mà vì... những lời nói của bà, chứ không phải ai khác!!!
Không phải là mình tán thành gì chuyện không chia tay với Kenny. Chỉ là... sau giờ phụ đạo môn Đại số với thầy G, mình đã phải phi thẳng đến tiệm thời trang của anh Sebastiano, để họ "đo đạc" cho chiếc váy mà mình sẽ diện trong buổi ra mắt sắp tới. Bà tiện thể nhắc khéo đáng ra mình chỉ nên vận đồ của các nhà thiết kế thời trang đến từ Genovia! Thế mới thể hiện lòng yêu nước nồng nàn bỏng cháy! Quá oái oăm. Mình nào có biết nhà thiết kế thời trang người Genovia nào khác ngoài anh Sebastiano đâu. Nhưng mình không sao tiêu hóa nổi cái gu thời trang của anh này.
Thôi sao cũng được. Mình còn nhiều chuyện quan trọng khác phải lo hơn là chỉ chăm chăm nghĩ cho tủ quần áo mùa xuân sắp tới.
Bà hình như nhận ra vẻ thất thần trong mắt mình lúc ngồi nghe anh Sebastiano mua may về xâu chuỗi mà anh ấy sẽ đính lên vạt váy. Bà đặt mạnh ly Sidecar xuống bàn và quát: "Amelia, có chuyện gì với cháu thế?"
Mình nhảy dựng lên: "Sao cơ ạ?"
"Sebastiano hỏi xem cháu thích cổ hình trái tim hay cổ vuông kìa?"
Mình trố mắt hỏi lại bà: "Để làm gì cơ ạ?"
Bà quắc mắt nhìn sắc lẻm. Đây không phải lần đầu tiên, bà thường xuyên nhìn mình kiểu như thế nhá! Có khi vì thế mà mặc dù sống ở ngay phòng khách sạn bên cạnh, nhưng bố chưa một lần ghé thăm các buổi học làm công chúa của mình.
"Sebastiano," - bà nói - "cháu vui lòng để công chúa và ta nói chuyện riêng một chút nhé."
Như một cái máy, anh Sebastiano đứng phắt dậy, kính cẩn nghiêng mình cúi chào và bước ra khỏi phòng, theo sau là mấy cô nàng điệu đàng vừa lấy số đo cho mình. Hôm nay Sebastiano ngoe nguẩy trong một cái quần da mới toe màu quýt chín (nhưng theo ngôn ngữ thời trang của anh thì đó là màu xám kiểu mới. Còn màu trắng chính là màu đen kiểu mới. Hâm hâm!)
"Nào giờ thì nói cho ta nghe Amelia," - bà nghiêm nghị nói - "cháu đang buồn phiền chuyện gì thế?"
"Không có chuyện gì đâu ạ". Mình biết mặt mình lúc này đang đỏ bừng lên vì a) Mình có thể cảm nhận được, và b) Mình có thể nhìn thấy mặt mình phản chiếu qua ba tấm gương to đùng trước mặt.
"Chắc chắn có chuyện gì đó." - Bà đưa điếu Gitane len môi hít một hơi thật dài (mặc cho mình nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần rằng bà đừng bao giờ hút thuốc trước mặt mình vì hít khói thuốc của người khác cũng có nguy cơ bị ung thư phổi cao như người hút thuốc) - "Là chuyện gì thế? Rắc rối ở nhà à? Mẹ cháu và ông thầy dạy toán rít cuộc cũng cãi nhau rồi đúng không? Thật ra ta đã đoán trước được rằng cuộc hôn nhân đó sẽ không kéo dài mà. Mẹ cháu quá hiếu thắng."
Bà nói thế chẳng khác nào thụi một tràng liên hoàn tất bôm bốp vào mặt mình. Bà luôn tìm mọi cơ hội để vùi dập mẹ mình, ngay cả khi mẹ đã một tay nuôi mình khôn lớn như ngày hôm nay. So với mấy đứa bạn cùng lứa thì mình quá ngoan đi!
"Bà nhầm," - mình kiêu hãnh trước định kiến chủ quan của bà - "mẹ cháu và thày Gianini đang cực kỳ hạnh phúc bên nhau. Cháu chẳng phải bận tâm về họ chút nào."
"Nếu thế thì là chuyện gì?" - bà ngán ngẩm hỏi trong khi phì ra một hơi thuốc dài ngoằng.
"Cháu đã nói là không có chuyện gì hết mà" - mình nói gần như hét - "Chỉ là - thật ra, cháu đang nghĩ xem tối nay làm sao chia tay với bạn trai của cháu, thế thôi. Mà chuyện đó đâu liên quan gì đến bà đâu."
Thay vì nổi giận với cách ăn nói xấc xược vừa rồi của mình, thì bà lại với tay nhấp một ngụm rượu, nét mặt đột nhiên trở nên vô cùng hào hứng.
"Ồ!", - bà chuyển tông cái rụp. Bà thường chỉ dùng giọng điệu mềm mỏng như vậy khi có người mách cho mánh lới gì đó có lợi cho việc đầu tư của bà thôi - "Cậu bạn trai nào thế nhỉ?"
Chúa ơi, tại sao tôi lại có một người bà như thế này cơ chứ? Bà của Lilly và anh Michael nhớ được hết tên các bạn của cháu mình, thú vui của bà là được làm bánh bích quy cho bọn mình ăn, và lúc nào bà cũng lo lắng sợ mấy đứa ăn không đủ no. Mặc dù hai bác Moscovitz luôn đi chợ thường xuyên, hoặc nếu vội lắm cũng không bao giờ quên gọi thức ăn nhanh cho hai đứa con của mình.
Còn mình? Mình có một người bà chỉ thích "cặp kè" với con chó Púc trụi lông, tay đeo những chiếc nhẫn kim cương nặng trịch (tới 9 cara) và luôn lấy việc hành hạ đứa cháu duy nhất của mình làm thú tiêu khiển tao nhã.
Đôi khi mình cũng tự hỏi không hiểu sao bà lại tỏ ra thích thú với chuyện đó đến như vậy? Mình có làm gì bà đâu. Không một cái gì luôn! Trừ việc mình "chẳng may" lại là đứa cháu ruột duy nhất của bà. Mình thậm chí còn chưa bao giờ bộc lộ những suy nghĩ thực sự cảu mình về bà trước bất kỳ ai, kể cả bà. Mặc dù mình rất muốn nói thẳng với bà rằng bà là một bà già hủy hoại môi trường, bằng việc mặc áo lông thú và hút xì gà không đầu lọc của Pháp.
"Bà," - mình nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể - "trước giờ cháu chỉ mới có mỗi một người bạn trai. Cậu ấy tên là Kenny". Mình không nhớ là đã kể với bà chuyện này mấy nghìn lần rồi nữa.
"Ta cứ tưởng cái cậu Kenny đó là bạn học nhóm môn Sinh học của cháu." - bà đủng đỉnh, tủm tỉm nhấp thêm một ngụm Sidecar.
"Cậu ấy..." - mình hơi bất ngờ là bà lại nhớ được chi tiết đó - "cũng vừa là bạn trai của cháu nữa. Nhưng tối hôm nọ cậu đột nhiên dở chứng nói yêu cháu."
Bà xoa đầu con Rommel đang co ro trong lòng, trông mặt nó rất tội nghiệp (lúc nào chả thế)/
"Có gì sai..." - bà nhướn mày lên hỏi - "... khi một cậu con trai nói yêu cháu?"
"Cháu có nói là sai đâu. Chỉ là... cháu không yêu cậu ta! Vì thế sẽ không công bằng khi cháu cứ để cậu ấy nuôi hi vọng."
Giờ thì đôi lông mày được tô vẽ cẩn thận của bà đã chổng ngược lên: "Sao lại không?"
Sao mình lại đi nói chuyện này với bà nhỉ? "Thưa bà, bởi vì không ai lại đi làm những việc như vây. Nhất là trong thời đại ngày nay lại càng không."
"Vậy sao? Sao ta chưa bao giờ gặp mấy chuyện đó nhỉ. Tất nhiên... trừ phi... cháu đang yêu một ai đó khác. Nếu như vậy thì lại ra một nhẽ. Ta sẽ hoàn toàn ủng hộ việc cháu chia tay với người cháu không thích để đến với người cháu yêu thực sự" - bà nheo mắt nhìn mình nói tiếp - "Liệu có một người như thế đối với cháu không, Amelia? Một ai đó, e hèm, đặc biệt?"
"Không ạ" - mình chối bay chối biến.
Bà cười khẩy: "Cháu đang nói dối".
"Không, cháu không có." - mình vẫn tiếp tục chối.
"Có đấy! Ta cũng không muốn nói mấy chuyện này với cháu đâu nhưng vì đấy là một thói quen không hề tốt cho việc điều hành đất nơpcs sau này của cháu nên ta nghĩ cháu cũng cần phải biết mà tránh. Khi cháu nói dối, Amelia, cánh mũi cháu sẽ phình ra.
Mình vội lấy tay che mũi: "Đâu có!"
"Có đấy." - bà nói, rõ ràng bà đang tỏ ra vô cùng khoái chí - "Nếu không tin, cháu cứ nhìn vào gương sẽ rõ".
Mình liền quay lại nhìn vào mấy tấm gương lớn bên cạnh. Lỗ mũi mình không hề phình ra. Bà sao thế??!
"Ta sẽ hỏi cháu một lần nữa, Amelia... Ngay lúc này đây cháu có đang yêu ai không?" - bà thậm chí không buồn ngẩng mặt lên nhìn mình nữa.
"Không ạ." - mình nói dối như một cái máy.
Vừa dứt lời hai cánh mũi của mình lập tức phình ra!
Lạy chúa! Bao năm qua mình đã nói dối không biết bao nhiêu lần... Mình bị chính cái mũi của mình phản lại rồi!
Sao không ai nói với mình điều đó nhỉ? Không phải mẹ, người sống cùng nhà với mình suốt 14 năm qua. Cũng không phải cô bạn thân nhất, người có chỉ số IQ cao hơn cả Anhxtanh. Mà lại là bà - đúng vậy, BÀ chứ không phải ai khác cả!
Nếu chuyện này mà lộ ra, đời mình coi như xong.
"Thôi vâng,..." - mình đột ngột nói rất to - "Đúng vậy, đúng là cháu có đang yêu một người khác. Bà vừa lòng chứ ạ?"
Bà lại nhướn mày lên cao thêm một tấc nữa...
"Cháu không cần phải hét như thế Amelia." - giọng bà không hẳn cáu kỉnh không hẳn vui vẻ - "Nói ta nghe xem cái người đặc biệt đó là ai nào?"
"Ồ không." - giơ cả hai tay lên. Nếu không phải vì quá thô lỗ thì mình còn định giơ mỗi ngón trỏ lên cơ - điều đó chứng tỏ mình cực kỳ sợ bà. Mà giờ nhìn kỹ mới thấy: đường xăm mắt đen xì đó khiến bà trông chẳng khác gì ma cà rồng Nosferatu. "Cháu sẽ không nói thêm một thông tin nào nữa đâu."
À dụi điếu thuốc lá vào chiếc gạt tàn gần đó của Sebastiano và thủng thẳn phán: "Được lắm. Ta hiểu rồi, có nghĩa là quý cậu bí ẩn đó không đáp lại tình cảm của cháu."
Giờ nói dối bà cũng chẳng ích gì. Không phải lúc này. Không phải với cái mũi của mình.
Mình nhún vai: "Đúng vây. Anh ấy thích một người khác. Chị ta rất thông minh, thậm chí còn biết cách nhân giống vô tính ruồi giấm."
Bà khịt khịt mũi: " Vậy là một tài năng thực thụ rồi. nhưng mà cháu cũng đừng để ý chuyện đó lúc này, Amelia ạ. Ta nghĩ có lẽ cháu chưa bao giờ nghe câu " một chút nước rửa bát bẩn còn hơn là không có gì."
Mặt mình thộn ra một đống. bà tiếp lời: "Đừng vứt bỏ cậu Kenny này trước khi cháu chắc chắn tìm được người khác tốt hơn."
Mình choáng váng không nói nên lời, chỉ biết trân mắt ra nhìn bà. Phải công nhận là trong suốt cuộc đời của mình, bà đã nói - và làm - không ít điều cay nghiệt nhưng lần này thì không thể chấp nhận được.
"Chắc chắn tìm được người khá hơn?" - mình thật không tin nổi bà lại nói ra được những lời như vây. - "Ý bà là cháu không nên chia tay với Kenny trước khi tìm được ra người khác thay thế?"
Bà thản nhiên châm điếu thuốc khác: "Tất nhiên."
Đôi khi chính mình cũng không thể phân biệt được bà là người địa cầu hay là người ngoài hành tinh đến thăm dò Trái Đất nữa?? "Làm sao có thể làm như thế được. Cháu không thể đánh đu với người mà cháu không hề có tình cảm, nhất là khi người đó lại yêu cháu."
Bà nhả một chùm khói dài màu xanh. "Sao lại không?"
Bởi vì như thế quá nhẫn tâm!" - mình lắc đầu quầy quậy - "Không được. Cháu sẽ chia tay với Kenny. Ngay tối nay."
Bà cù cù vào cổ con Rommel. Nhìn nó đau khổ hơn bao giờ hết! Như thể bà không phải đang nựng mà đang bứt lông nó vậy. Rommel quả là con chó thê thảm nhất mà mình từng gặp.
"Đó là quyền của cháu thôi. Nhưng để ta nhắc cháu nhớ 1 điều: nếu cháu chấm dứt quan hệ với cậu bạn này, điểm Sinh học của cháu sẽ tụt thảm hại cho coi."
Bà làm mình khựng lại mất 1 giây. Bởi vì 1 trong những lý do làm mình vẫn chần chừ chưa chia tay với Kenny chính là vụ điểm chác. Nhưng choáng nhất là vụ mình và bà có cùng suy nghĩ mới ghê chứ!
Và đó cũng chính là nguyên nhân khiến mình hét ầm lên: "Bà!"
Bà vừa gẩy tàn thuốc vào cái gạt tàn pha lê vừa nói: "Ta nói sai chắc? Chẳng phải cháu đã đạt điểm C môn học đó sao? Tất cả là nhờ cậu trai trẻ đó đã để cho cháu chép bài tập về nhà mà thôi."
"Bà!" - mình lại điên đảo hét lên. Tất nhiên bởi vì... bà lại nói đúng.
Bà ngửa mặt nhìn lên trần nhà. "Để ta xem nào.... Với điểm D môn Đại số, nếu môn Sinh của cháu cũng bị dưới C nữa thì điểm trung bình kì này của cháu sẽ bị giảm chút ít."
"Bà!!" Thật không thể tin nổi! Bà đã nói đúng! Đúng nguyên văn từ đầu đến cuối! Nhưng gì thì gì, mình cũng không thể làm như vậy được. "Cháu sẽ không hoãn chuyện chia tay với Kenny cho đến sau khi thi xong đâu. Làm vậy là sai!"
"Tùy cháu thôi!" - Bà thở dài thườn thượt - "Để xem cháu sẽ dối mặt với cậu ta như thế nào trong.. bao giờ thì thi xong nhỉ... à đúng rồi, trong 2 tuần tới. Mà ta nói cho cháu biết, sau khi chia tay xong chắc chắn sẽ không có chuyện cậu nhóc đó mở miệng nói chuyện với cháu đâu."
Chuyện đó thì tự mình cũng nghĩ ra được. Nếu như Kenny nổi giận và không thèm nói chuyện với mình nữa thì 6 tiết học tới sẽ không hề dễ chịu chút nào thật!
"À còn chuyện vũ hội thì cháu tính sao đây?" - bà khuấy loạn mấy cục đá trong ly Sidecar lên - "Vũ hội Giáng sinh ấy?"
"Đấy không phải Vũ hội Giáng sinh" - mình vội sửa lại - "Đấy là Vũ hội Không Phân Biệt Tôn Giáo..."
Bà phẩy tay không buồn nghe.
"Tùy tâm thôi. Ta hỏi cháu, nếu không quen cậu bạn này nữa, thì cháu định sẽ đi vũ hội cùng ai đây?"
"Cháu sẽ không đi với ai hết." - mình dõng dạc tuyên bố mặc dù trong lòng thì tê tái - "Cháu sẽ ở nhà."
"Trong khi tất cả những người khác nô nức đi dự tiệc ư? Thực sự, Amelia ạ, cháu là con gái mà sao khô khan thế hả? Thế còn cậu bạn còn lại thì sao?"
"Cậu bạn nào cơ?"
"Cái cậu mà cháu yêu ấy. Cậu ta sẽ đi dự vũ hội cùng con bé ruồi nhà chứ hả?"
"Là ruồi giấm." - mình sửa lại - "Mà cháu cũng không biết họ có đi cùng nhau không nữa, nhưng chắc là có."
Quả thật là trước giờ mình không hề nghĩ đến chuyện anh Miachel sẽ mời chị Judith Gershner cùng tới Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Nhưng nay bà nhắc tới chuyện ấy chợt khiến cái cảm giác vướng vất khó chịu khi lần đầu bắt gặp 2 người họ đi bên nhau ùa về. Cảm giác đó giống như lần mình và Lilly đang băng qua phố Bleecker thì bị anh chàng giao đồ ăn nhanh lao xe đạp cái rầm vào người, làm đổ hết thức ăn lên cả 2 đứa.
Nhưng lần này mình không chỉ đau ngực, mà còn đau cả lưỡi nữa. Mặc dù đã khá hơn nhiều nhưng sau mấy câu vừa rồi của bà, giờ lại thấy đau trở lại.
"Theo ta, cách duy nhất để giành được sự chú ý của anh bạn đó là cùng một chàng trai khác tay trong tay xuất hiện ở vũ hội, với 1 dáng vẻ thật hoàn hảo trong bộ trang phục được thiết kế bởi nhà tạo mẫu trứ danh của Genovia, Sebastiano Grimaldi.
Mình cứ giương mắt nhìn bà, không nói trả lại được câu nào. Bởi vì những gì mà bà nói đều đúng. Quá đúng là đằng khác. Trừ chuyện...
"Bà ơi, cái anh chàng cháu thích ý, chỉ để ý đến những cô gái biết nhân giống côn trùng thôi. Cháu nghi anh ấy khó mà bị 1 cái váy làm cho lung lay lắm."
Nói vậy thôi nhưng trong lòng mình cũng thầm hi vọng chuyện đó sẽ xảy ra lắm chứ.
Dường như bà đọc được suy nghĩ của mình thì phải. "Ừm... " - bà gật gù ra vẻ am hiểu lắm.
"Tuỳ cháu thôi." - bà nói tiếp - "Nhưng ta sẽ rất phiền lòng nếu cháu kết thúc với cậu Kenny đó vào thời điểm này trong năm."
"Tại sao ạ?" - mình bối rối hỏi lại. Không hiểu có phải bà bị ảnh hưởng bởi chương trình TV Cuộc sống tuyệt vời hay không nữa? Lâu nay bà có bao giờ hứng thú với mấy vụ lễ hội đâu - "Bởi vì sắp đến Giáng sinh ư?"
"Không!" - bà khinh khỉnh hích môi. Trước giờ bà chưa bao giờ coi trọng mấy ngày lễ mang màu sắc tôn giáo kiểu đó - "Bởi vì kì thi của cháu. Ít ra cháu cũng nên chờ sau khi kỳ thi kết thúc rồi hẵng xé tan trái tim bé bỏng kia."
Mình đã sẵn sàng cãi lại bất cứ lý do nào bà định đưa ra để ngăn mình chia tay với Kenny - nhưng câu nói vừa rồi của bà thì đúng là ngoài dự đoán của mình. Mình chỉ biết há hốc mồm ra bất động như một pho tượng.
"Ta thật không hiểu nổi..." - bà thủng thẳng nói tiếp - "sao cháu không thể đơn giản cứ để cậu ta nuôi hy vọng đi, ít nhất là cho đến khi kì thi kết thúc. Sao lại cứ phải tăng thêm áp lực cho cậu bé tội nghiệp đó? Nhưng tất nhiên cháu phải làm những gì cháu cho là tốt nhất. Mà xem ra cái cậu Kenny đó cũng thuộc týp người dễ dàng vượt qua được sự chia tay thôi. Có lẽ cậu bé sẽ vẫn làm bài thi tốt, dù bị thất tình."
Ôi Chúa ơi! Dù bà có cắm dĩa vào bụng và cuộn tròn đám ruột của mình như cuộn mỳ Spaghetti cũng không thể làm mình cảm thấy tệ hơn bây giờ...
Thú thật là mình có chút nhẹ nhõm khi biết chắc rằng mình sẽ không thể chia tay Kenny lúc này được. Không phải vì điểm môn Sin hay vì chuyện vũ hội, chỉ là mình không thể chia tay với một người ngay trước kì thi cuối kỳ được. Như vậy thì nhẫn tâm quá!
Có thể đem so sánh với những trò mà Lana và đám bạn thường hay làm để trêu chọc mình. Kiểu đi vào phòng thay đồ nữ chất vấn người khác tại sao lại
phải mặc áo chíp vì "có gì đâu mà khoe", hoặc hùa vào với nhau chế nhạo cô gái đó chỉ vì cô ấy vô tình không thích bạn trai hôn. Đại khái là thế!
Và bây giờ mình thế này đây. Mình muốn chia tay Kenny nhưng lại không thể.
Mình muốn thổ lộ với anh Michael về tình cảm của mình nhưng cũng không thể.
Mình thậm chí còn không thể bỏ tật cắn móng tay. Mình sẽ làm cả cái quốc đảo Genovia kinh khiếp vì mấy cái móng tay ngắn cụt lủn này mất!
Mình thật là thê thảm! Không ngạc nhiên khi sáng nay lúc trong xe - sau khi mình chẳng may dập cửa vào chân chú Lars - Lilly phán ngay rằng mình cần tìm bác sỹ trị liệu. Theo lời cậu ấy thì nếu ai đó cần phải biết thế nào là sự giao thoa giữa ý thức và tiềm thức, thì đó chính là mình.
Những việc cần làm trước khi đi Genovia
1.Mua thức ăn và thay ổ cho con Louie Mập.
2.Ngừng ngay việc cắn móng tay.
3.Tự tin hơn.
4.Nghiên cứu về sự giao thoa giữa ý thức và tiềm thức.
5.Chia tay với Kenny - nhưng là sau khi thi xong/ sau Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo.
Thứ Ba, ngày 8 tháng 12, giờ Tiếng Anh
CHUYỆN vừa rồi ở hành lang là như thế nào đây? Có phải Kenny Showalter đang nói về chuyện-mà-mình-nghĩ-cậu-ta-đã-nói-với-cậu-tối-hôm-nọ không?
Phải! Ôi Chúa ơi, Shameeka, tớ phải làm sao bây giờ? Tay tớ run đến nỗi không viết nổi nữa rồi - M.
Ý cậu là sao? Kenny quá hợp với cậu còn gì, Mia. Tiến tới đi!
Không ai lại đi khắp trường rêu rao mấy chuyện như vậy. lại còn ầm ỹ nữa chứ. Hẳn tất cả mọi người trong cái trường này đều nghe thấy. Cậu có nghĩ thế không?
Ừ, cậu ý nói to như vậy thì đến điếc dở ũng phải nghe thấy. Mà cậu phải nhìn mặt Lilly lúc ấy cơ. Nếu nói theo ngôn ngữ thường ngày của Lilly thì trông cậu ấy như sắp bị đột tử ý.
Cậu cũng cho TẤT CẢ MỌI NGƯỜI đều nghe thấy à? Kể cả mấy ngừoi bước ra từ phòng thí nghiệm Hóa á? Cậu nghĩ họ có nghe thấy không?
Sao lại không chứ? Cậu ấy hét to như thế cơ mà.
Thế họ có phá lên cười không? Mấy người đi từ phòng thí nghiệm Hóa ra ấy? Họ không cười chứ?
Hầu hết đầu cười.
Ôi Chúa ơi! Tại sao mình lại sinh ra trên đời này cơ chứ?
Trừ anh Michael. Anh ấy không cười.
Anh ấy KHÔNG ư? THẬT SAO? Hay cậu lại đang trêu mình?
Không. Sao mình lại phải làm thế? Mà tại sao cậu lại quan tâm xem Michael Moscovitz nghĩ thế nào?
Không hề. Mình đâu có quan tâm mấy chuyện đó. Sao cậu lại nghĩ mình quan tâm?
Ừm... vì cậu không ngừng hỏi về chuyện đó.
Chỉ là mình thấy mọi người không nên đi rêu rao và cười nhạo mấy chuyện không may của người khác. Thế thôi.'
Mình chẳng thấy chuyện bày có gì gọi là không may cả. Có một anh chàng nói lời yêu cậu, vậy thì sao nào? Rất nhiều cô gái sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được như cậu đấy. Ý mình là có 1 cậu bạn trai dám hét lên hào sảng giữa bàn dân thiên hạ để bày tỏ tình cảm của mình với cô bạn gái, ngay giữa tiết hai và tiết ba!
Có thể. Nhưng KHÔNG PHẢI MÌNH.
Sử dụng ngoại động từ để đặt câu ngắn gọn và ý nghĩa.
Ngoại động từ: Anh ta sớm ân hận vì những câu nói của mình.
Nội động từ: Không lâu sau anh ta cảm thấy vô cùng hối tiếc vì những gì mình đã nói.
Thứ Ba, ngày 8 tháng 12, trong giờ Sinh
Giờ Năng khiếu và Tài năng hôm nay không vui chút nào. Kể cả giờ Sinh cũng chẳng khá hơn là mấy bởi mình đang phải ngồi chết dí ở đây, bên cạnh Kenny. So với lúc sáng, "chú bé" đã có vẻ bình tĩnh hơn 1 chút.
Mình cho rằng những ai không thực sự đăng kí môn học nào thì đáng lẽ ra không được phép xuất hiện ở lớp đấy mới đúng.
Ví dụ, chỉ vì chị Judith Gershner có giờ tự học vào tiết 5 thì tức là chị ấy không được phép quanh quẩn ở lớp Năng khiếu và Tài năng của bọn mình trong suốt 50 phút đó. Lẽ ra phải nhốt chặt chị ấy trong phòng tự học mới đúng. Mà có khi chị ta trèo ra ngoài qua đường cửa sổ không biết chừng.
Không phải là mình sẽ khai chị ý ra hay gì cả. Nhưng kiểu vi phạm nội quy như thế này thật sự không đáng ủng hộ. Nếu Lilly vẫn còn giữ ý định tiến hành cuộc bãi khóa mà cậu ấy đang tích cực kêu gọi sự ủng hộ, thì cậu ấy nên bổ sung ngay lập tức vào danh sách thêm 1 kiến nghị nữa: rằng các thầy cô giáo ở trường này thiên vị 1 vài học sinh đặc biệt. Ý mình là, chỉ vì biết cách nhân giống vô tính không có nghĩa người đó được phép đi lại tự do trong trường bất cứ lúc nào cô ta muốn.
Nhưng khi mình bước vào thì chị ấy đã ở trong phòng và không còn nghi ngờ gì nữa: chị Judith Gershner rất thích anh Michael. Mình không biết chắc cảm giác của anh ấy với chị Judith như thế nào nhưng về phía chị ta thì mù quáng đến mấy cũng nhận ra được. Hôm nay chị ý vận 1 chiếc quần bó, màu nâu nhạt, thay vì chiếc quần côn đen thường ngày hay mặc. Chỉ như thế thôi cũng đủ hiểu chị ta đang nung nấu một mưu đồ đen tối với anh Michael rồi. Chẳng có đứa con gái nào lại tự nhiên đi mặc quần bó sát mà không có lý do.
Cứ cho là họ đang chuẩn bị cho gian hàng trong Vũ Hội Mùa Đông. Nhưng chẳng có lý do gì mà chị Judith phải choàng tay qua lưng ghế của anh Michael như thế cả. Hơn nữa, trước giờ anh Michael vẫn thường giúp mình làm bài tập Đại số trong tiết Năng khiếu và Tài năng nhưng giờ thì không thể nữa... bởi chị Judith đã độc chiếm anh ấy mất rồi. Mình nghĩ chắc chắn anh ấy cũng không thích bị quấy rầy liên tục kiểu đó đâu.
Còn nữa, chị ta hoàn toàn không có quyền chĩa mũi vào việc riêng của mình. Chị ta biết cóc khô gì về mình.
Thế mà cũng ngồi xun xoe nghe lỏm được câu chuyện giữa mình với Lilly rồi xuýt xoa thương hại cho Kenny. Lúc đó Lilly đang rối rít xin lỗi vì khôgn lường trước được hậu quả từ cú điện thoại dở người của Kenny. Còn gì nữa đâu mà lường, khi mà Kenny đã tự động "bắc loa" đi gào rống khắp cái hành lang tầng 3 ngày hôm nay. Ôi giời, chết mất thôi!!!
"Tội nghiệp cậu bạn đó!" - chị Judith nói - "Chị đã nghe thấy những gì cậu ấy nói với em ở ngoài hành lang. Lúc đấy chị đang ở trong phòng thí nghiệm Hóa. mà cậu ý nói gì nhỉ..."Mình không cần biết liệu cậu có tình cảm như mình không, nhưng Mia, mình vẫn sẽ luôn luôn yêu cậu"... đại loại như thế đúng không?"
Mình chẳng nói gì cả. Bởi mình đang bận tưởng tượng ra cảnh chị ta bị một cái bút chì chọc vào chính giữa trán.
"Thật lãng man! Ai cũng nhận ra được hẳn cậu ấy phải yêu em nhiều lắm" - chị ta chúm chím.
Vấn đề là ở chỗ đó! Tất cả mọi người đều cho rằng việc làm của Kenny thật dễ thương. Nhưng mình thì không hề thấy thế. Không một chút nào! Không một mảy may! Nếu không muốn nói là việc đáy làm mình phát khiếp lên! Đời mình lại có lúc xấu hổ như vậy cơ chứ!
Mặc dù trước giờ mình đã trải qua không ít tình huống cay đắng nghẹn ngào, đặc biệt là từ khi mấy chuyện công chúa này bắt đầu.
Nhưng xem ra mình là người duy nhất ở cái trường này nghĩ rằng hành động của Kenny là sai trái.
"Cậu ấy rõ ràng rất biết cách bộc lộ tình cảm của mình" - đến Lilly cũng hoàn toàn đứng về phía Kenny trong vụ này - "Chứ không như một số người."
Phải nói là điều này khiến mình phát rồ! Vì kể từ khi bắt đầu viết cuốn nhật kí này, mình cũng đã bộc lộ cảm xúc rất tốt đấy chứ. Mình luôn luôn viết vào đây chính xác những gì mình cảm nhận.
Vấn đề chỉ là mình không thể nói ra bằng lời thôi.
Và rồi... bất ngờ anh Michael đột nhiên đứng về phía mình, chống lại em gái anh ấy. Khi đó không biết ai mới là người ngã ngửa: Lilly, chị Judith Gershner hay chính là mình.
"Việc Mia không đi lăng quăng và hét ầm lên giữa hành lang những suy nghĩ của mình," - anh MIchael nói - "không có nghĩa là cô ấy không biết cách biểu lộ tình cảm."
Sao anh ấy lại có phản ứng như thế nhỉ? Sao anh ấy lại có thể diễn đạt chính xác thành lời những gì mình đang suy nghĩ (mà chưa biết phải nói thế nào)? Đó chính là lý do mình yêu anh ấy. Ai lại không yêu một người như thế chứ?
"Đúng!" - mình quay sang hả hê nhìn Lilly.
"Nhưng ít ra cậu cũng nên nói câu gì đó với cậu ấy chứ" - Lilly luôn tỏ ra hằn học mỗi khi anh Michael đứng về phía mình. Đặc biệt là những lúc cậu ấy đả kích mình về chuyện không chịu thành thật với tình cảm của chính mình - "Thay vì bỏ cậu ấy đứng trơ trọi ở đấy."
"Vậy mình nên nói cái gì với cậu ấy đây?"
"Rằng cậu cũng yêu cậu ấy chứ sao" - Lilly nói.
TẠI SAO? Ai đó làm ơn nói cho mình biết TẠI SAO cô bạn thân nhất của mình không hiểu được rằng, có một số chủ đề nhạy cảm con người ta cần phải tránh nhắc tới trước mặt TẤT CẢ MỌI NGƯỜI TRONG LỚP NĂNG KHIẾU VÀ TÀI NĂNG NÀY, NHẤT LÀ KHI CÓ MẶT ANH TRAI CẬU ẤY???
Vấn đề là Lilly chưa hề xấu hổ về bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc đời cậu ấy. Đơn giản là vì cậu ấy không hiểu thủng được ý nghĩa của từ xấu hổ.
"Nghe này..." - mình cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể, mặc dù hai gò mà mình như đang muốn bốc cháy. Giờ thì mình không thể nói dối nữa rồi. Nhất là sau khi biết sự thật về cái lỗ mũi của mình! Lilly chưa nhận ra, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Mình thực sự rất trân trọng tình bạn giữa mình và Kenny." - với Lilly, mình cần phải thận tọng chọn từng từ ngữ một, nếu không muốn bị vặn vẹo chết thôi - "Nhưng tình yêu, ý mình là, tình yêu. Đó là một vấn đề quá lớn mà mình không, ý mình là, mình không..."
Mình chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực, cố tìm từ thật thích hợp để diễn đạt ý cho đúng. Bởi mình nhận ra tất cả mọi người trong phòng, đặc biệt là anh Michael, đều đang dỏng tai lắng nghe và trân trân nhìn mình.
"Mình hiểu rôi." - Lilly nhắm mắt lại trầm tư - "Cậu sợ sự ràng buộc."
"Mình không sợ sự ràng buộc! Chỉ là..."
Nhưng đôi mắt đen láy của Lilly đã kịp hấp háy lên vẻ hí hửng. Cậu ta đã sẵn sàng để phân tích, mổ xẻ tâm lí cho mình - một trong những thú vui của cuộc đời Lilly.
"Chúng ta hãy cùng xem xét sự việc nhé!" - cậu ấy hoan hỉ nói - "Này nhé, một anh chàng vừa chạy khắp hành lang hét lên cho toàn trường biết về tình yêu mà cậu ấy dành cho cậu, còn cậu thì chỉ đứng trơ đó nhìn trân trối như một lô điểm D dội lên đầu vậy. Cậu lý giải điều này thế nào đây?"
"Đã bao giờ cậu nghĩ đến khả năng: lý do mình không nói yêu cậu ấy là bởi vì mình..."
Mình suýt nữa đã nói ra. Đúng vậy. Suýt nữa thôi mình đã xổ toẹt ra rằng mình không hề yêu đương Kenny cái nỗi gì.
Nhưng mình không thể. Bởi vì nếu mình làm như thế, chắc chắn chuyện này sẽ đến tai Kenny bằng nhiều kiểu, nhiều con đường. Và điều đó còn tệ hơn việc mình trực tiếp nói lời chia tay với cậu ấy nhiều. MÌnh không thể làm như vậy được.
Vì thế mình chữa lại: "Lilly, cậu hiểu rõ là mình không sợ sự ràng buộc mà. Ý mình là có rất nhiều người con trai khác mà mình..."
"Ồ thật sao?" - Lilly xem ra còn háo hức bội phần. Trông cậu ấy như đsng diễn kịch trên sân khấu vậy. Mà khán giả chính là ông anh trai và bạn gái của anh ấy. "Cậu thử kể ra một cái xem nào."
"Một cái gì cơ?"
"Tên một người con trai mà cậu cảm thấy sẵn sàng ràng buộc cả đời này cùng người đó?"
"Cậu muốn gì đây - một danh sách à?" - mình hỏi đầy vẻ thách thức.
"Một danh sách thì càng tốt" - Lilly cũng không vừa.
Những anh chàng mà Mia Thermopolis sẵn sàng ràng buộc cả cuộc đời
1. Người sói trong X-men
2. Võ sĩ giác đấu
3. Will Smith
4. Tarzan trong phim hoạt hình Disney
5. Con ác thú trong Người đẹp và ác thú
6. Chàng chiến binh đầy quyến rũ trong Hoa Mộc Lan
7. Nhân vật do Brendan Fraser thủ vai trong Xác ướp Ai Cập
8. Thiên thần
9. Tom trong phim Diara
10. Justin Baxendale
Nhưng danh sách này té ra lại không hề ổn chút nào, bởi Lilly đã đem nó ra mổ xẻ và phân tích. Cuối cùng theo như kết luận của cậu ấy thì phân nữa trong số đó chỉ là nhân vật trong phim hoạt hình, còn lại một là ma cà rồng, một bị đột biến và có khả năng phóng phi tiêu từ các đốt ngón tay.
Thật ra trừ Will Smith và Justin Baxendale - anh chàng đẹp trai năm cuối mới chuỷen từ trường Trinity sang và được rất nhiều cô gái ở trường Trung học Albert Einstein thích - thì tất cả những anh chàng mình liệt kê ra đều là những nhân vật viễn tưởng. Rõ ràng việc mình không thể kể nổi tên một anh chàng mà mình thực sự muốn sống trọn đời - một người thực sự tồn tại - cũng nói lên được đôi điều.
Tất nhiên không ai biết được sự thật là người con trai mình thích đang có mặt trong cái phòng này, bên cạnh bạn gái của anh ấy. Vì thế mình không thể kể tên anh ấy ra.
Ồ, không. Không ai nghĩ ra được chuyện đó.
Họ chỉ rủt ra được một điều là: mình suy nghĩ quá viển vông, và mình không có khả năng ràng buộc với bất kỳ ai.
Lilly nói nếu mình không hạ bớt các tiêu chuẩn chọn bạn trai xuống thì đường tình duyên của mình sẽ cực kỳ trắc trở.
Với những gì đang diễn ra thì đúng là như vậy đấy.
Kenny vừa ném cho mình một tờ giấy:
Mia - mình xin lỗi về những gì vừa xảy ra ở hành lang. Mình biết là mình đã làm cho cậu xấu hổ. Đôi khi mình quên mất rằng mặc dù cậu là một công chúa, nhưng cậu vẫn rất nhút nhát. Mình xin hứa sẽ không báo giờ làm những chuyện tương tự nữa. Mình có thể chuộc lỗi với cậu bằng cách mời cậu ăn trưa tại nhà hàng Big Wong thứ năm tới được không? - Kenny
Và tất nhiên là mình đã đồng ý. Không phải vì có tình cảm đặc biệt với món bánh bao nhân rau của nhà hàng Big Wong. Cũng không phải vì mình không muốn mọi người nghĩ rằng mình sợ sự ràng buộc. Lại càng không phải vì mình có linh cảm rằng lần nà, trong lúc ăn bánh bao với trà nóng, Kenny rốt cục sẽ mời mình đi dự Vũ Hội Mùa Đôgg Không Phân Biệt Tôn Giáo.
Mình đồng ý bởi vì dù gì đi chăng nữa, mình cũng thật sự rất quý Kenny, và mình không muốn làm cậu ấy bị tổn thương.
Mọi người vẫn luôn cho rằng: một công chúa luôn phải làm điều hay lẽ phải để làm tấm gương cho thần dân mình noi theo. Nhưng kể cả nếu mình không phải công chúa thì mình vẫn sẽ làm như vậy.
Bài tập về nhà
Đại số: Ôn tập Câu hỏi cuối Chương 4-7
Tiếng Anh: bài luận cuối kỳ.
Văn minh Thế giới: Ôn tập Câu hỏi cuối Chương 5-9
Năng khiếu và Tài năng: không có gì
Tiếng Pháp: Ôn tập Câu hỏi cuối Chương 4-6
Sinh học: Ôn tập Câu hỏi cuối Chương 6-8
Thứ Ba, ngày 8 tháng 12, 4h chiều.
Trong xe Limo trên đường đến khách sạn Plaza
Dưới đây là cuộc nói chuyện giữa thầy Gianini và mình sau giờ phụ đạo Đại số hôm nay:
Thầy G: Mia, mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Mình: (ngạc nhiên) Vâng. Sao lại không ạ?
Thầy G: Ừm, chỉ là... dượng nghĩ con đã nắm khá chắc phương pháp nhân phá ngoặc, nhưng trong bài trắc nghiệm nhanh hôm nay con lại làm sai cả năm câu.
Mình: Có lẽ tại trong đầu con dạo này hơi lùng bùng một chút.
Thầy G: Về chuyến đi đến Genovia à?
Mình: Vâng, chuyện đó, và... những chuyện khác nữa ạ.
Thầy G: Ừm, nếu như con muốn nói về.. ừm... những chuyện khác, hãy nhớ là dượng luôn sẵn sàng lắng nghe. Và mẹ con nữa. Dương biết gần đây mẹ và dượng dành hơi nhiều thời gian cho chuyện em bé nhưng con vãn luôn luôn là ưu tiên số một. Con biết vậy àm, đúng không?
Mình (hơi ngương): Vâng. Nhưng không có vấn đề gì đâu. Thật đấy ạ!
Tạ ơn Chúa là thầy không biết gì về thuyết "phản ứng của cái mũi".
Mà trong những tình huống như vậy mình còn có thể nói gì khác đây? Chẳng lẽ lại giãi bày: "Thầy G, bạn trai của con đang làm con phát điên lên nhưng con lại khôgn thể chia tay với cậu ta chỉ vì kì thi cuối kì sắp đến. Còn nữa, con đang yêu thầm anh trai của đứa bạn thân nhất???"
Mà nếu có nói ra mình e là thầy ấy cũng khó có thể đưa ra được lời khuyên hữu ích nào cho mấy chuyện tréo ngoe này.
p/s: mọi người thông cảm, lẽ ra không định post thêm đâu nhưng mình ấn nhầm
Thứ Ba, ngày 8 tháng 12, 7h tối
Thật khó tin!Lần đầu tiên sau nhiều tháng trời chịu sự "hành hạ" của bà, hôm nay mình lại được về nhà sớm, trước cả khi phim Baywatch Hawaii bắt đầu. Chắc chắn có một sự kiện gì đấy chấn động bà!! Mặc dù bề ngoài bà vẫn tỏ ra khá bình thường trong suốt buổi học ngày hôm nay, Ngoại trừ việc bà liên tục ngắt lời trong lúc mình đọc cam kết về nghĩa vụ và bổn phận của người đứng đầu Genovia với đất nước (tất nhiên là học thuộc lòng rồi. Cái này là dùng khi mình đến thăm các trường học ở Genovia. Mình không muốn trở thành trò cười trước mặt mấy đứa nhóc 5 tuồi chỉ vì không biết những điều này.)... để hỏi xem rút cục mình quyết định thế nào về chuyện với Kenny.
Điều buồn cười là tự dưng bà lại tỏ ra hứng thú muốn biết về đời sống tình cảm riêng tư của mình, trong khi trước giò bà chưa bao giờ như vậy. Nói đúng hơn là rất hiếm hoi.
Và bà không ngừng tán dương sự lanh trí của Kenny khi gửi cho mình những lá thư tình nặc danh từ hồi tháng 10 - những lá thư mà mình đã nghĩ (phải nói là mong mỏi mới đúng) rằng do anh Michael viết.
Mình cãi lại:"Như thế có gì gọi là lanh trí chứ?"
"Thì chẳng phải giờ cháu là bạn gái của cậu ta sao?"
Mình chưa hề nghĩ đến chuyện đó, nhưng thật ra bà nói cũng đúng.
Đến mẹ cũng phải ngạc nhiên khi thấy mình về nhà sớm đến thế. Mẹ giao cho mình nhiệm vụ gọi đồ ăn (pizza margherita cho mình. Rigatone Bolognese cho mẹ, mặc dù xúc xích trong nước sốt có thể chứa chất nitrat hại cho sự phát triển của bào thai. Nhưng thôi kệ, cứ coi như đây là dịp đặc biệt với việc mình về nhà ăn tối . Kể cả thày Gianini cũng cao hứng gọi hăẳ một cái bánh có phủ nấm ở trên.)
Mình buộc phải về nhà sớm vì nếu không sẽ không xử lý hết được đống bài tập về nhà, chưa kể còn bài luận cuối kì môn tiếng Anh. Lại còn phải nghĩ xem nên tặng gì cho mọi người nhân Giáng sinh và lễ Hanukkah. Chưa hết, còn bài diễn văn cảm ơn mà mình sẽ đọc thống thiết trước toàn thể nhân dân Genovia phát trên chương trình truyền hình quốc gia (của Genovia, tất nhiên)...
Mình cần bắt tay vào việc ngay thôi!
Thứ Ba, ngày 8 tháng 12, 7h30 tối.
OK, mình đang ngồi nghỉ xả hơi một chút và mình vừa nhận ra một chuyện. Ta có thể học được rất nhiều từ bộ phim Baywatch. Thật đấy!
Mình đã lên được cả một danh sách:
Những điều mình có thể học được từ phim Baywatch
1.Nếu bạn bị liệt từ eo trở xuống, hãy chờ đến khi bạn gặp được một cậu bé đang bị người ta truy sát. Khi đó bạn có thể đứng dậy và cứu cậu bé đó.
2.Nếu bạn mắc chứng cuồng ăn, rất có thể là vì đang có hai người đàn ông cùng yêu bạn. Chỉ cần nói với cả hai rằng bạn chỉ muốn làm bạn, và căn bệnh của bạn sẽ biến mất ngay tắp lự.
3.Lúc nào cũng có thể tìm được chỗ đậu xe ở gần bãi biển.
4.Các nam cứu hộ luôn luôn mặc áo sơ mi sau khi tan ca. Còn các nữ cứu hộ thì khỏi cần bận tâm.
5.Nếu bạn gặp một cô gái xinh đẹp nhưng phiền phức, có lẽ cô ta là một tên trộm kim cương hoặc đang mắc chứng rối loạn tâm lý. Đừng có nhận lời đi ăn tối cùng cô ta.
6.Dick van Patten, mặc dù đã già, nhưng vẫn giành chiến thắng áp đảo trong các cuộc ẩu đả.
7.Nếu có người chết một cách bí ẩn ngoài biển, thì rất có thể là do một con cá điện khổng lồ đã trốn thoát khỏi viện hải dương gần đó.
8.Nếu cô gái trẻ nào có ý định bỏ rơi con của mình thì nên bỏ bé trên bãi biển. Nhiều khả năng một cô hộ viên tốt bụng nào đó sẽ mang bé về nuôi và nuôi dạy như con đẻ.
9.Con người hoàn toàn có thể bơi nhanh hơn cá mập.
10.Chó biển là loài vật nuôi rất dễ thương và dễ huấn luyện.
Thứ Ba, ngày 8 tháng 12, 8h30 tối
Mình vừa nhận được email của Lilly. Mình không phải là người duy nhất nhận được thư. Bằng cách nào đó cậu ấy đã biết gửi thư hàng loạt cho toàn bộ học sinh trong trường.
Mà cũng có gì ngạc nhiên đâu. Cạu ấy căn bản đã là một thiên tài. Tuy nhiên, hình như não cậu ấy có bị teo đi chút ít do học quá nhiều thì phải. Cứ nhìn cái bài kêu gọi mùi mẫn của cậu ấy thì biết:
Thông báo đến tất cả học sinh
Trường Trung Học Albert Einstein
Bạn đang bị stress do quả tải với hàng núi bài tập về nhà, bài luận cuối kì và các dự án lớn bé khác nhau? Đừng chỉ im lặng chấp nhận những gánh nặng học hành mà Ban giám hiệu độc tài đang đè lên vai chúng ta! Một cuộc bãi khóa bí mật sẽ diễn ra vào ngày mai. Đúng 10h sáng.
Chúng ta hãy cũng đứng lên chứng tỏ cho các thày cô biết quan điểm của chúng ta về những lịch thi dày đặc, sự kiểm duyệt đầy độc đoán, và việc chỉ có đúng một Buổi ôn tập để chuẩn bị cho kì thi cuối kì. Hãy cùng buông bút, gấp sách vở lại và tập trung tại đường 75, giữa Madison và Park (đi lối cửa chính văn phòng nhà trường, nếu có thể) để phản đối Hiệu trưởng Gupta và Hội đồng giáo viên của trường. Hãy làm cho tiếng nói của bạn được lắng nghe!
Mình có thể chắc chắn một điều là: mình sẽ không thể bãi khóa lúc 10h sáng mai được. Lúc đấy đang là giữa giờ Đại số. Thày Gianini sẽ rất thất vọng nếu tất cả bọn mình đứng dậy và đi ra khỏi lớp.
Nhưng nếu mình nói không tham gia, thì Lilly sẽ tức giận cho mà coi.
Nhưng nếu mình tham gia, bố sẽ giết mình mất. Đấy là còn chưa tính đến mẹ. Bọn mình có thể sẽ bị đình chỉ hoặc chịu án kỉ luật gì đó tương tự. Hoặc có khi cả lũ sẽ bị một chiếc xe tải lớn cán dẹp phẳng lỳ như bánh tráng chứ chả chơi. Vào thời điểm đấy trong ngày có rất nhiều xe trên đường 75.
Giời ạ! Sao mình lại có đứa bạn ham hố mấy trò bãi khóa đến như thế không biết!!!
hứ Ba, ngày 8 tháng 12, 8h45 tối.
Mình vừa nhận được tin nhắn của anh Michael:
Cracking: Em có nhận được e-mail hàng loạt từ em gái của anh không?
MÌnh lập tức trả lời.
FtLouie: Có ạ.
Cracking: Em sẽ không tham gia vào cuộc đỉnh công ngớ ngẩn ấy chứ?
FtLouie: Vâng. Chắc Lilly cũng không nổi giận nếu vắng mặt em đâu.
Cracking: Em không nhất thiết phải chiều theo mọi yêu cầu của nó đâu Mia ạ. Hồi trước cũng đã có lần em phản kháng lại nó rồi mà. Giờ sao lại không?
Bởi vì em đã có đủ chuyện phải suy nghĩ lúc này rồi - ví dụ như kì thi cuối kì; chuyến đi sắp tới đến Genovia; và còn sự thật là em yêu anh nữa chứ! Không cần có thêm vụ cãi nhau với đứa bạn thân nhất nào nữa đâu!
Mình nghĩ vậy thôi chứ mình lấy đâu ra can đảm để type mấy câu đó.
FtLouie: Em phát hiện ra cách an toàn nhất để đối phó với em gái anh chính là không kháng cự.
Cracking: Anh sẽ không làm chuyện đó đâu. Ý anh alf chuyện đình công ý.
FtLouie: Với anh lại khác. Anh là anh trai cậu ấy. Dù gì cậu ấy cũng vẫn sẽ phải nói chuyện với anh. Hai người sống cùng nhà với nhau mà.
Cracking: Một thời gian ngắn nữa thôi. Tạ ơn Chúa.
Phải rồi. Anh ấy sắp đi học đại học.
Thật ra cũng không phải xa xôi cách trở gì. Trường của anh ý chỉ cách nhà khoảng một trăm tòa nhà gì đó thôi.
FtLouie: ĐÚng rồi. Anh đã được nhận vào trường Columbia. Còn là tuyển thẳng nữa. Em còn chưa chúc mừng anh.Tiện đây chúc mừng anh nhé!
Cracking: Cám ơn em.
FtLouie: Chắc anh vui lắm nhỉ, vì ít ra anh cũng đã quen một người ở đấy. Chị Judith Gershner ý.
Cracking: Ừ, anh cũng nghĩ thế. Mà này, em sẽ vẫn ở đây hôm Vũ Hội Mùa Đông chứ? Em sẽ chưa bay sang Genovia trước ngày 18 đúng không?
Trong đầu mình mọc ra poc poc hàng trăm cửa sổ chát với hàng loạt câu hỏi: Tại sao anh ấy lại hỏi thế? Anh ấy sẽ không đời nào mời mình khiêu vũ, đúng không? Anh ấy phải biết mình sẽ đi cùng Kenny chứ? Tất nhiên là nếu Kenny ngỏ ý mời mình. Mà anh Michael cũng đâu phải có một mình. Chả phải anh ý sẽ đi cùng chị Judith sao? ĐÚNG KHÔNG?
FtLouie: Em sẽ đi Genovia vào ngày 19.
Cracking: Tốt. Bởi vì em phải ghé thăm gian hàng của CLB Tin học tại buổi Vũ Hội và dùng thử chương trình anh mời thiết kế. Anh nghĩ em sẽ thích đó.
Đáng ra mình phải đoán ra ngay ý chứ. Anh Michael chẳng bao giờ có ý mời mình đi Vũ hội đâu. Ít nhất là trong kiếp này. Hóa ra anh ý chỉ muốn khoe với mình một phần mềm vi tính vớ vẩn nào đấy thôi. Ai thèm quan tâm chứ? Chắc là sẽ cso 1 đoàn quân nhay bổ ra trước màn hình và mình sẽ phải bắn hạ từng tên một. Đảm bảo ý tưởng ngông cuồng hoang dại đó là của bà Judith.
Mình rất muốn viết cho anh ấy rằng: Chẳng nhẽ anh không có một chút xíu ý niệm nào về những chuyện em đang phải trai qua ư? Rằng người duy nhất em muốn gắn chặt cuộc đời mình là ANH chứ không phải ai khác. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa BIẾT điều đó sao?
Nhưng trên thực tế mình lại viết:
FtLouie: Chắc chắn rồi. Thôi, em phải đi đây. Bye.
Đôi lúc mình thực sự căm ghét bản thân.
P/s: mình sẽ edit khi có thời gian rảnh
Thứ Tư ngày 9 tháng 12, 3h sáng.
Mình thật không dám tin, chỉ vì một câu nói của bà mà mình đã thức trắng cả đêm.
Đó là sự thật! Mình đang ngủ say như chết - với một con mèo nặng hai mươi lăm pound nằm chình ình trên bụng - thì đột nhiên mình choàng tỉnh dây, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói hồi chiều của bà:
"Thì chẳng phải giờ cháu đã là bạn gái của cậu ta sao?"
Bà đã nói như vậy khi mình hỏi bà thấy Kenny có gì mà lanh trí khi gửi cho mình cả đống thư tình nặc danh ấy.
Giờ nghĩ lại mới thấy...
BÀ ĐÃ NÓI ĐÚNG.
Mình rất không muốn thừa nhận chuyện đó nhưng quả thật lần này bà đã đúng. Những lá thư tình nặc danh của Kenny ĐÃ THỰC SỰ có kết quả. MÌNH ĐANG LÀ bạn gái của cậu ấy.
Vậy thì sao mình không thử viết thư tình nặc danh cho anh chàng mà mình thích nhỉ? Ngoại trừ sự thật đau đớn là mình đã có bạn trai, và anh chàng mình thích cũng đã có bạn gái!
Kế hoạch này nghe cũng khả thi ra phết. Tất nhiên là cần nghiên cứu thêm. Thôi, buồn ngủ quá rồi, để mai nghĩ tiếp.
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, trong phòng điểm danh
Mình đã thức cả đêm để suy nghĩ và giờ thì chắc chắn đã tìm ra được cách. Ngay cả khi mình đang ngồi đây thì kế hoạch của mình cũng đã bắt đầu đi vào hoạt động, tất cả là nhờ Tina Hakim Baba và tiệm tạp hóa Ho's Deli.
Thật ra ở Ho cũng không thực sự có thứ mình cần. Mình muốn mua một tấm thiếp trắng tinh ở bên trong, còn đằng trước là một bức hình vừa tinh tế vừa không quá sexy. Nhưng tấm thiếp trắng duy nhất bán tại Ho (mà không dán hình mèo con trên mặt) là những tấm có hình hoa quả ngâm trogn nước sốt socola.
Mình đã cố tìm một loại quả nào đó không quá giàu hình tượng, nhưng ngay đến quả dâu mà mình chọn cũng vẫn mang vẻ sexy hơn mong đợi của mình. Mình cũng khoogn hiểu hoa quả ngâm trogn nước sôt socola thì có gì mà sexy, nhưng Tina đã thốt lên "Whoa" khi cậu ấy nhìn thấy tấm thiếp.
Cậu ấy cũng đồng tình với ý tưởng in bai thơ mình làm lên tấm thiếp để anh Michael không nhận ra nét chữ của mình. Cậu ấy còn rất thích bài thơ mà mình mới sáng tác lúc năm giờ sáng nay:
Hoa hồng màu đỏ
Hoa violet màu xanh
Lẽ nào anh không biết
Có người thầm yêu anh
Nghe chả hay cho lắm nhưng quả thực sau khi được ngủ vỏn vẹn có ba tiếng đồng hồ đêm qua thì đây là tất cả những gì mình có thể nghĩ ra.
Mình đã lưỡng lự xem có nên sử dụng chữ Yêu hay không. Mình còn định thay chữ Yêu bằng chữ Thích cơ. Mình không muốn anh ấy nghĩ đang bị một con bé hâm mộ biến thái bám theo.
Nhưng Tina nói chữ Yêu là chuẩn nhất rồi. Bởi vì, theo như lí luận khá chặt chẽ và xác đáng của cậu ấy thì "Đấy là sự thật, đúng không nào?"
Dù sao cũng là thư nặc danh, nên mình có mở lòng nói thật cũng chẳng sao.
Theo kế hoạch thì ngay trước giờ Thể dục, Tina sẽ đi ngang qua tủ để đổ của anh Michael, và nhét tấm thiệp vào đó.
Mình không dám tin là mình lại làm chuyện này. Nhưng như bố đã nói, Một trái tim yếu đuối không thể có được tình yêu đích thực.
p/s: đang đọc 10.2, yêu anh Michael quá
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, vẫn trong phòng điểm danh
Chú Lars vừa trấn an rằng mình không việc gì phải lo, bởi mình không hề kí tên lên tấm thiệp và thậm chi còn nhờ người khác chép lại bài thơ giùm mình cơ mà. (Chú Lars biết tất cả mọi chuyện. Mình phải kể cho chu ấy nghe nếu muốn yên ổn ghé vào cửa hàng Ho lúc 8:15 sáng nay). Chú ấy thậm chí còn giúp mình chọn thiệp cơ đấy. Nhưng mình đội ơn chú Lars vô ngần nếu sự giúp đỡ của chú áy chỉ dừng lại ở mức đó thôi. Chú Lars có lẽ khôgn giúp ích được gì mình trong chuyện này, vì chú ấy là con trai!
Hơn nữa, chú ấy đã kết hôn tới 4 lần, vì vậy mình khá nghi ngờ về độ lãng mạn của chú ấy.
Còn nữa, chú ấy cần biết là bọn mình không được phép nói chuyện trong giờ điểm danh.
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, trong giờ Đại số, 9h30 sáng
Mình vừa gặp Lilly ngoài hành lang. Cậu ấy thì thào: "ĐỪNG QUÊN ĐẤY! MƯỜI GIỜ! ĐỪNG LÀM MÌNH THẤT VỌNG!
Sự thật là mình đã quên béng mất thật. Cái cuộc bãi khóa ngốc xít đó!
Tội nghiệp thầy Gianini vẫn đang nhiệt tình rao giảng nôi dung Chương 5, mà không mảy may nghi ngờ gì hết. Chuyện cô Spears không thích chủ đề bài luận văn của Lilly đâu phải lỗi của thầy ấy. Lilly không thể tùy tiện trừng phạt tát cả các thầy cô trong trường chỉ vì việc làm của một cô giáo được.
Bây giờ đã là 9:35 rồi, mình phải làm gì đây?
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, vẫn trong giờ Đại số, 9h30 sáng.
Lana vừa dự ra phía sau và xì xầm: "Cậu sẽ tham gia biểu tình chung với cô bạn béo của cậu chứ?"
Mình hoàn toàn khôgn tán thành chuyện này. Chỉ trogn cái xã hội rối loạn như hiện nay, nơi mà những cô gái như Chirstina Aguilera được coi lfa biểu tượng của sắc đẹp, trogn khi thực chất họ đang bị suy dinh dưỡng (măc chứng biếng ăn chăng?), thì Lilly mới bị gọi là béo. Bởi vì Lilly không hề béo. Cậu ấy chỉ hơi tròn , giống con cún con.
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, vẫn là giờ Đại số, 9h50 sáng.
Còn mười phút nữa là đến giờ biểu tình. Chịu thôi, mình không thể làm thế được! Mình sẽ ra khỏi đây.
Thứ Tư ngày 9 tháng 12, 9h55 sáng
Mình đang đứng ngoài hành lang tầng hai, ngay bên cạnh cái chuông báo cháy và cái vòi uống nước. Mình đã xin thầy G ra ngoài để đi toa lét.
Chu Lars đi cùng mình, tất nhiên rồi. Chú ấy cứ vừa đi vừa toe toét cười. Xem ra chú ấy khôgn nhận ra được tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Anh Justin Baxendale cũng vừa đi qua, tay cầm tấm thẻ pass. Anh ấy còn phóng về mình một ánh mắt nhìn rât kì lạ nữa chứ.
Ừ thì trôgn mình chắc cũng hơi kì dị khi đứng ngoài hanh lang cùng với một ông vệ sĩ to đùng cứ rúc rích cười mãi khôgn thôi. Nhưng anh Justin Baxendale cũng đâu cần phải nhìn mình kiểu như vậy!
Lông mi của anh ấy thật sự rất dài và đen, làm cho đôi mắt của anh ấy trông có vẻ mơ màng.
CHÚA ƠI! MÌNH KHÔNG THỂ TIN LÀ MÌNH LẠI ĐANG VIẾT VỀ LÔNG MI CỦA Justin Baxendale VÀO LÚC NƯỚC SÔI LỬA BỎNG NHƯ THẾ NÀY!
Mình đang đau hết cả đầu đây:
Nếu không cùng đi bãi khóa với Lilly, mình sẽ mất đi người bạn thân này.
Nhưng nếu mình cùng mọi người đi bãi khóa, mình sẽ làm phiền lòng cha dượng.
Chỉ còn một cách.
Chu Lars xung phong làm thay cho mình. Nhưng mình không thể để chú ấy làm vậy được. Mình không thể để chú ấy gánh trách nhiệm nếu bị bắt. Mình là công chúa. Mình phải tự làm lấy chuyện này.
Mình vừa quay qua bảo chú Lars chuản bị sẵn sàng chạy. Chỉ những lúc như thế này mới thấy ich lợi của chiều cao quá khổ. Bước sải chân của mình khá là dài.
Phải liều một phen thôi! Chết thì chết!
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, 10h sáng.
Mình không hiểu tại sao cậu ấy lại nổi điên lên như vậy. Đành rằng ý nghĩa ban đầu của cuộc biểu tình đã không còn khi mọi người rời khỏi tòa nhà vì chuông báo cháy, chứ không phải vì để phản đối phương pháp dạy học độc đoán của 1 số giáo viên trong trường.
Nhưng không phải mọi người đều đang đứng chính giữa đường, dưới trời mưa tầm tã hay sao? Không một ai mặc áo mưa vì nhà trường không cho phép bọn mình dừng lại ở tủ để đồ, sợ rằng tất cả sẽ bị mắc kẹt trona đám cháy lớn. Và thay vì chết bởi lửa, có khi bọn mình sẽ chết vì tụt thân nhiệt do ngâm trong nước mưa quá lâu.
Không phải đó là điều cậu ấy muốn sao?
Lilly mặt mày trù ụ, trông rất khó coi.
"Có ai đó đã bán đứng chúng ta!" - cậu ấy lồng lộn lên - "Ai đó đã tiết lộ chuyện này ra! Nếu không thì tại sao họ lại cho diễn tập phòng chống cháy vào đúng thời điểm biểu tình của chúng ta chứ? Mình nói cho các cậu nghe, những con người quan liêu đó sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào ngăn cản không cho chúng ta chống lại họ! Dù cho phải bắt chúng ta đứng giữa trời mưa bão, hòng làm suy giảm hệ miễn dịch của tất cả mọi người để khôgn ai còn sức lực chống lại họ nữa. Nhưng họ đã nhầm to rồi! Mình sẽ không bị cảm lạnh! Mình sẽ khôgn chịu khuất phục trước sự đàn áp hèn hạ này đâu!"
Mình đã thẽ thọt gợi ý với Lilly rằng cậu ấy nên lấy chủ đề phụ nữ giành quyền bầu cử cho bài luận của mình, bởi vì họ, giống như bọn mình, cũng đã phải chịu vô vàn áp bức trong cuộc đấu tranh đòi quyền bình đẳng.
Tuy nhiên, Lilly lại bảo mình đừng có dễ dãi như vậy.
Chúa ơi, làm bạn thân với một thiên tài thật chẳng dễ dàng gì!
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, lớp Năng Khiếu và Tài Năng
Mình không biết liệu anh Michael có nhận được tấm thiệp hay không nữa!!!
Tệ hơn nữa là Judith Gershner đáng ghét hôm nay LẠI xuất hiện. Tại sao chị ta không chịu về lớp của mình đi mà lại cứ phải lượn lờ ở lớp bọn mình thế? Mọi chuyện đều đang rất yên ổn cho tới khi CHỊ TA xuất hiện.
Sao cuộc đời mình lại thê thảm thế này???
Mình vừa nảy ra ý định đi ngang qua sảnh đến phòng nghỉ giáo viên để hỏi cô Hill một vài chuyện - đại loại như tại sao cô lại bảo bác bảo vệ gỡ bỏ cánh cửa phòng chứa đồ đi, làm bọn mình không thể nhốt Boris trong đó được nữa. Như vậy cô ấy sẽ quay lại lớp và NHẬN RA rằng có một học sinh lạ hoắc đáng lẽ ra KHÔNG được phép có mặt ở đây.
Nhưng rút cuộc mình lại không cho phép bản thân làm cái chuyện thật đức đó. Bởi vì anh Michael. Anh ấy rõ ràng MUỐN chị Judith ở đây, nếu không anh ấy đã đuổi chị ta đi từ lâu rồi.
ĐÚNG KHÔNG??????
Dù sao thì anh Michael cũng đang quá bận rộn với cô Gershner kia rồi, mình đành phải tự mình giải quyết đống ôn tập Đại số này thôi.
Như thế cũng được. Không sao cả. Tự mình ôn bài cũng tốt thôi. Để xem nào:
A,B,C là những tổ hợp riêng biệt của tập U, tổ hợp của những tập con không-rỗng, trong đó từng đôi tổ hợp tách rời nhau nhưng lại có sự hợp nhất tương ứng với tập U.
Mình hiểu rồi. Mình hoàn toàn hiểu khái niệm trên. Ai cần anh Michael giúp chứ! Mình tuyệt đối ổn với đống tập hợp các tập con không-rỗng này.
TUYỆT ĐỐI ỔN.
Ôi, Michael
Anh đã chia trái tim em
thành những tổ hợp riêng biệt.
Sao anh không nhận thấy
rằng chúng ta chính là
một tổ hợp chung nhất?
Anh đã biến tâm hồn em
trở thành tổ hợp
của những tập con không rỗng.
Em vẫn luôn cho rằng
tình yêu của đôi ta
mãi chỉ là hai tổ hợp tách rời
Nhưng giờ em đã hiểu
đó là sự hợp nhất
của hai tập hợp đơn
mang tên anh và em.
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, trong giờ tiếng Pháp
Mình mới nhận ra một điều: nếu những chuyện này thành công - tức là nếu mình có thể giành lại anh Michael từ tay chị Judith Gershner, và chia tay thành công với Kenny, bắt đầu cuộc tình lãng mạn với anh trai của Lilly - thì sau đó mình không biết bước tiếp theo phải làm gì nữa.
Thật đấy.
Đơn cử như chuyện hôn chẳng hạn. Trước giờ mình mới chỉ hôn đúng một người: đó là Kenny. Nhưng mình không cho rằng những gì mình và Kenny làm có thể gọi là một nụ hôn trọn vẹn, bởi vì rõ ràng là nó chẳng hay ho gì như người ta vẫn thường làm trên TV cả.
Mình đành phải thừa nhận một sự thật đau đớn: mình hầu như chẳng biết tí gì về chuyện hôn nhau cả.
Mình quyết định rồi, mình sẽ phải đi hỏi han kinh nghiệm cho thật kỹ đó rồi mới hôn ai thì hôn. Ý mình là tìm một chuyên gia thực thụ về khoản hôn mới được.
Đấy là lý do tại sao mình đang hỏi ý kiến của Tina Hakim Baba. Cậu ấy có thể không được phép trang điểm khi đi học, nhưng ít ra cậu ấy đã hôn anh Dave Farouq El-Abar, học sinh trường Trinity, gần ba tháng nay rồi, VÀ điều quan trọng là cậu ấy tỏ ra rất thích thú với việc đó . Vì thế mình nghĩ cậu ấy hẳn là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Mình đã chép lại kết quả của những tài liệu mang tính khoa học cao siêu này để tiện tham khảo về sau:
Tina - mình cần biết một vài điều về nụ hôn. Cậu có thể làm ơn trả lời từng câu hỏi dưới đây thật CỤ THỂ được không????
Và ĐỪNG cho ai xem đấy!!!! ĐỪNG làm mất tờ giấy này!!! - Mia
1.Liêu một người có thể phân biệt được người đang hôn mình có kinh nghiệm hay không? Người không có kinh nghiệm thì thường hôn như thế nào (để mình còn biết đường mà tránh)?
Mia - đây chính là khoảnh khắc mà cậu mong chờ: Anh chàng đó có thể sẽ cảm nhận được sự lo lắng, bất an từ phía cậu, nhưng mọi người ai chẳng thấy hồi hộp trong lần đầu tiên hôn một người lạ. Chuyện đó rất tự nhiên! Nhưng hôn riết rồi sẽ quen thôi - tin mình đi! Một người không có kinh nghiệm, khi hôn thường rất dễ dừng lại giữa chừng vì không quen, hoặc là sợ. Nhưng chuyện đó cũng bình thường thôi. Nụ hôn đầu thường mang lại một cảm giác rất lạ. Nhưng PHẢI lạ thế mới hay!!
2. Có khái niệm người hôn tuyệt vời không? Nếu có thì tiêu chuẩn là gì? (Để mình biết đường mà luyện tập)
Có, người ta gọi đó là hôn giỏi. Một người hôn giỏi luôn luôn hội tụ những phẩm chất "đẹp" như sau: trìu mến nhẹ nhàng, kiên nhẫn và không đòi hỏi.
3. Nên ép bao nhiêu lực lên môi anh ấy? Hay chỉ cần đứng yên đó và để mọi việc cho anh ta?
Nếu cậu muốn một nụ hôn êm ái (một nụ hôn chu đáo) thì đừng dùng quá nhiều lực (nhất là nếu anh ta đeo niềng răng, nếu mạnh quá có thể sẽ làm cậu ấy đau). Còn nếu cậu muốn một nụ hôn "cháy bỏng" (dùng quá nhiều lực) thì có thể khiến người ta nghĩ rằng cậu quá chủ động hoặc cậu còn muốn hai người tiến xa hơn nữa.
Tất nhiên cậu không được chỉ đứng yên một chỗ và để mặc anh ta làm mọi thứ: hãy hôn lại! Nhưng nhớ là phải luôn hôn anh ấy theo cách mà CẬU muốn được hôn. Đấy chính là cách bọn con trai học được nhiều kinh nghiệm hôn. Nếu bọn mình không chủ động chỉ cho họ thấy cách mình muốn, thì bọn họ sẽ không bao giờ biết được đâu!
4. Làm sao để biết lúc nào thì nên dừng lại?
Dừng lại khi nào anh ấy nói dừng, hoặc khi cậu cảm thấy đã đủ, hoặc cậu không muốn tiến xa hơn nữa. Đơn giản và nhẹ nhàng (như thế mới không làm anh ấy sợ) lùi đầu ra phía sau hoặc nếu thời cơ thuận lợi, cậu có thể chuyển từ hôn sang một cái ôm chẳng hạn. Và bước lùi lại.
5. Ngay cả với người mình yêu có khi nào hôn thấy ghê không?
Tất nhiên là khong rồi! Hôn chẳng bao giờ ghê cả!
À nhưng nếu đó là Kenny, thì cũng có thể. Nếu hôn người mình yêu thì chắc chắn sẽ tốt hơn.
Ngay cả với người mà cậu thực sự thích, đôi khi cũng vẫn có thể ghê. Một lần anh Dave hôn lên cằm mình và mình đã tìm mọi cách đẩy ra. Chỉ là mình không thích kiểu đó.
6. Nếu anh ấy yêu bạn, thì anh ấy có để ý nếu bạn hôn kém không? (Định nghĩa về hôn kém. Xem ở dưới.)
Nếu anh chàng ấy thích/yêu cậu, anh ấy sẽ không bận tâm xem cậu hôn giỏi hay không. Thậm chí cậu có hôn giỏi. Và ngược lại. Anh ấy phải thích cậu vì con người cậu - chứ không phải là vì cậu hôn như thế nào.
ĐỊNH NGHĨA VỀ NGƯỜI HÔN KÉM: Một người hôn kém là người thường bị chảy dãi làm ướt cả mặt cậu, hôn cậu ngay khi cậu chưa sẵn sàng, hơi thở hôi, HOẶC đôi khi có những người mà lưỡi họ khô cong và gai gai như xương rồng. Nhưng mình chưa từng gặp người như thế, chỉ mới nghe nói thôi.
7. Khi nào thì cậu biết đến lúc cần mở miệng ra (để chuyển sang nụ hôn kiểu Pháp)?
Cậu có thể cảm nhận được khi lưỡi của anh ấy chạm vào môi cậu. Nếu cậu muốn tiếp tục, hãy mở miệng ra một chút. Nếu không, cứ ngậm miệng.
Yêu cầu sắp tới - Chương 2: Cách hôn kiểu Pháp!!!!!
Bài tập về nhà:
Đại số: ôn tập câu hỏi cuối Chương 8-10
Tiếng Anh: Nhật ký tiếng Anh: Những quyển sách tôi đã đọc
Văn minh Thế giới: ôn tập câu hỏi cuối Chương 10-12
NK&TN: Không có
Tiếng Pháp: ôn tập câu hỏi cuối Chương 7-9
Sinh học: ôn tập câu hỏi cuối chương 9-12
Thứ Tư, ngày 9 tháng 12, 9h tối, trên xe Limo từ chỗ bà về nhà
Mình mệt quá đến mức gần như không động đậy tay viết được nữa. Bà vừa bắt mình thử từng chiếc váy một ở tiệm thời trang của anh Sebastiano. Không thể đếm nổi số váy mà mình đã thử ngày hôm nay. Váy ngắn, váy dài, váy thẳng, váy điệu, váy trắng, váy hồng, váy xanh và cả một cái màu chanh nữa chứ (anh Sebastiano tuyên bố chắc nịch rằng chiếc váy đó sẽ làm nổi bật đôi... gò má của mình).
Mục đích của toàn bộ vụ tổng duyệt váy này là để chọn một chiếc cho mình mặc đêm Noel, trong buổi ra mắt chính thức của mình với toàn dân Genovia. Làm sao trông mình thật quý phái, nhưng không quá quý phái. Xinh đẹp, nhưng không quá xinh đẹp. Tinh tế, nhưng không quá tinh tế.
Phải nói đúng là ác mộng khi cứ bị mấy cô má hóp mặc đồ trắng toát (hay màu đen kiểu mới, nếu nói theo ngôn ngữ của ông anh họ mình) liên tục cởi nút áo, kéo khóa, lôi mình ra hoặc ấn mình vào hết chiếc váy này đến chiếc váy khác. Giờ thì mình đã hiểu cảm giác của mấy cô siêu mẫu. Không ngạc nhiên vì sao họ lại sử dụng nhiều thuốc kích thích đến như vậy.
Hóa ra việc chọn trang phục cho sự kiện truyền hình lớn đầu tiên của mình không hề đơn giản chút nào. Nhưng phải công nhận là anh Sebastiano là một nhà thiết kế khá tài ba. Có vài chiếc váy mà thú thực nếu phải chết trong đó mình cũng cam lòng.
Úi, phủi phui cái mồm. Mà không biết anh Sebastiano có thực sự muốn ám hại mình không nhỉ?
Anh ấy có vẻ muốn trở thành nhà thiết kế thời trang. Nhưng nếu trở thành hoàng tử xứ Genovia thì anh ấy sẽ không thể theo đuổi nghiệp đó nữa. Khi đó anh ấy sẽ suốt ngày phải lu bù với các loại hóa đơn, giấy tờ luật pháp và những thứ tương tự như vậy.
Tuy nhiên biết đâu anh ấy lại thích đội vương miện thì sao. Mà nếu không phải là người đứng đầu Genovia thì anh ấy đừng hòng động được tay vào cái vương miện. Mình chưa bao giờ thấy bố đội vương miện. Bố chỉ toàn mặc vest thôi, chủ yếu là đồ của hãng Armani. Ngoài ra, lú nào đi chơi quần vợt cùng các nhà lãnh đạo khác trên thế giới thì bố sẽ diện quần soóc.
Eo ơi, không biết rồi mình có phải học chơi quần vợt không nữa.
Nhưng nếu anh Sebastiano này trở thành hoàng tử Genovia, chắc suốt ngày đeo vương miện mất. Anh ấy nói trên đời này không có thứ gì có thể khiến mắt con người sáng rực lên như những viên kim cương hình-quả-lê. Anh Sebastiano rất thích đá Tiffany, hay còn gọi là Tiff (theo ngôn ngữ của anh ý).
Dạo gần đây tình cảm anh em bọn mình bỗng nồng ấm dần lên. Và mình đã kể cho anh Sebastiano nghe về Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Và rằng mình chưa có gì để mặc. Anh Sebastiano tỏ rõ vẻ thất vọng khi biết mình sẽ không đeo vương miện đi dự vũ hội lần này. Và rồi anh ấy bắt đầu hỏi mình cả lỗi câu hỏi kiểu như: "Em sẽ đi cùng ai?", "cậu ta trông thế nào?",vv...vv...
Không hiểu làm thế nào mà cuối cùng mình lại ồng ộc tuôn hết ra cho anh Sebastiano nghe về chuyện tình yêu của mình. Thật ra mình có muốn thế đâu! Tạ ơn Chúa là bà không ở đó... bà vừa ra ngoài lấy thêm thuốc lá và một ly Sidecar.
Mình kể hết cho anh Sebastiano nghe về Kenny, rằng cậu ta rất yêu mình nhưng mình lại không yêu cậu ấy, và rằng thực ra mình yêu người khác nhưng anh ấy lại không biết đến sự tồn tại của mình.
Phải công nhận anh Sebastiano rất chịu lắng nghe người khác. Mình không biết anh ấy thẩm thấu được đến đâu những gì mình nói, nhưng anh ấy không hề rời mắt khỏi hình ânhr phản chiếu của mình trong gương. Khi mình nói xong, anh ấy nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới qua gương, hỏi đúng một câu: "Cậu bạn mà em thích. Làm sao em biết cậu ấy không hề thích lại em?"
"Bởi vì... anh ấy thích một cô gái khác."
Hôm nay anh Sebastiano xúng xính trong một chiếc áo dài tay có viền hết sức rườm rà.
"Không, không, không, không, không!" - anh ấy phẩy tay nói - "Cậu ấy giúp em làm bài Đại số. Nếu không phải thích em thì cậu ấy sẽ không làm như vậy đâu. Tại sao cậu ấy lại phải làm như vậy nếu không thích em chứ?"
Câu nói của anh Sebastiano khiến mình ngẩn ra mất một lúc: Ừ nhỉ, sao anh Michael luôn sẵn lòng giúp mình làm bài Đại số đến vậy. Có lẽ do mình là bạn thân nhất của em gái anh ấy. Hơn nữa, anh ấy càng không phải là loaioj người nỡ lòng khoanh tay đứng nhìn mình bị "đá" ra khỏi trường mà không ít nhất cố làm gì đó để giúp.
Nghĩ đến chuyện đó, mình lại nhớ tới cái cách đầu gối anh Michael vô tình đụng vào đầu gối mình dưới gầm bàn, lúc anh ấy giảng giải cho mình nghe về số nguyên. Hay cái cách anh ấy ghé sát mặt mình để sửa lỗi sai cho mình, khiến mình có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm nức của anh ấy. Hoặc thỉnh thoảng, lúc mình nhại lại theo Lana Weinberger, anh ấy sẽ quay đầu ra nhìn và tủm tỉm cười.
Môi của anh Michael nhìn còn đẹp hơn mỗi khi anh ấy cười/
"Nói cho ông anh họ này nghe đi," Sebastiano giục mình. "Tại sap cậu ấy lại giúp em nếu không thích em?"
Mình thở dài buồn bã nói: "Bởi vì em là bạn thân nhất của em gái anh ấy". Thử hỏi còn điều gì xấu hổ hơn thế không? Rõ ràng anh Michael chưa bao giờ bị cuốn hút bởi trí tuệ hay vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình, nói gì đến chuyện điểm chác kém cỏi và còn cái thân hình quá khổ này chứ!
Anh Sebastiano kéo kéo tay áo mình: "Em khỏi lo. Anh sẽ thiết kế chiếc váy vũ hội cho em. Anh chàng đó, sau khi chiêm ngưỡng em trong chiếc váy này, sẽ không còn xem em như là cô bạn thân bé bỏng của em gái mình nữa."
Phải. Chắc chắn rồi. Sao cũng được. Tại sao tất cả họ hàng của mình đều kì lạ thế nhỉ?
Cuối cùng, sau một hồi chọn lựa, mình đã chọn ra được chiếc váy mà mình sẽ mặc trong buổi ra mắt trên truyền hình quốc gia Genovia. Đó là một chiếc váy bồng, làm tự loại vải mỏng trắng tinh, và khăn choàng màu xanh da trời nhạt (chẳng là, màu xanh da trời và màu trắng chính là màu của Hoàng gia mà). Mặc dù vậy, anh Sebastiano vẫn kêu cô trợ lý chụp lại tất cả những chiếc váy mà mình đã thử, để mình có thể xem rồi quyết định. Mình nghĩ cách làm này khá chuyên nghiệp, nhất là với một anh chàng đến từ điểm tâm cũng phát âm sai.
Nhưng tất cả những cái trên không phải là điều mình muốn viết. Mình muốn viết về những gì diễn ra sau giờ ôn tập Đại số hôm nay cơ. Chắc tại mình mệt mỏi quá nên không biết bản thân đang làm gì nữa.
Đấy là cuộc hội thoại giữa mình và thày Gianini, sau khi tất cả mọi người đã về hết. "Mia, dượng nghe đồn là đáng ra hôm nay sẽ có một cuộc biểu tình của toàn thể học sinh trong trường. Con có nghe nói không?"
Mình: (Đang co ro trên ghế) Ừm... không ạ.
Thày Gianini: Ồ. Thế thì chắc con cũng không biết ai đó - có lẽ vì phản đối chuyện này - đã nhấn chuông báo cháy ở tầng hai phải không? Người đứng cạnh cái vòi uống nước chẳng hạn?
Mình: (Thầm mong chú Lars đừng có ho nữa) Ừm... không ạ.
Thày Gianini: Dượng cũng nghĩ như vậy. Bởi vì rõ ràng con hiểu được hình phạt dành cho người nhấn chuông báo cháy - trong khi thực chất không có đám cháy nào - là đuổi học, đúng không?
Mình: Ồ vâng. Con biết chứ.
Thày Gianini: Ta cứ nghĩ có thể con biết là ai làm bởi ta nhớ đã cho phép con ra ngoài trước khi chuông báo động reo không lâu.
Mình: Ồ, không. Con chẳng thấy ai hết.
Trừ Justin Baxendale, và cặp lông mi mơ màng của anh ấy. Nhưng mình không nói chuyện ấy ra.
Thày Gianini: Ta lại không nghĩ như thế. Nhưng thôi được rồi, nếu sau này biết được ai làm thì con hãy khuyên cô ta đừng bao giờ lăoj lại hành động vừa rồi nhé.
Mình: Ừm... vâng ạ.
Thày Gianini: Và nói cảm ơn cô bạn đó giùm dượng luôn. Trong lúc này, khi mà tất cả mọi người cần phải tập trung cao độ cho kỳ thì sắp tới, chẳng ai lại mong có một cuộc bãi khóa như thế. ( Thày Gianini với tay lấy cặp táp và áo khoác). Thôi, hẹn gặp con ở nhà.
Nói rồi thày G nháy mắt với mình. Là NHÁY MẮT với mình cơ đấy! Cứ như thể thầy ấy biết tỏng mình chính là người làm việc đó vậy. Nhưng làm sao thầy ấy biết được nhỉ. THầy G đây có biết chuyện cái mũi của mình đâu (nhắc tới mới nhớ, cánh mũi mình phình to nãy giờ, mình có thể cảm nhận được mà!). Đúng không? ĐÚNG KHÔNG?????
Thứ Năm, ngày 10 tháng 12, phòng điểm danh
Lilly sắp làm mình phát rồ lên đây!
Nghiêm túc đấy! Có vẻ như cậu ấy không thấy sờ sờ rằng mình đang điên cuồng với đợt thi cuối kì, cộng thêm lễ ra mắt ở Genovia và cả chuyện tình cảm rối như tơ vò! Suốt trên đường tới trường hôm nay, Lilly không ngừng dài mồm ra ca cẩm: nào là Ban giám hiệu trường Trung Học Albert Einstein đang tìm mọi cách tóm cho được cậu ấy, nào là đây có lẽ là âm mưu bịt miệng của họ... Chỉ vì có lần cậu ấy đã kiến nghị về cái máy bán Coca ở ngoài phòng tập.Theo phân tích của Lilli thì cái máy đó chính là âm mưu của Ban giám hiệu nhằm chuyển hóa cả lũ bọn mình trở thành một bầy ngớ ngẩn suốt ngày chỉ biết uống soda, mặc đồ hiệu GAP.
Dĩ nhiên, Coca vô tôi, Ban giám hiệu không hơi đâu biến học sinh trở nên đần độn. Đơn giản vì Lilly vẫn đang cay cú vì không thể lấy một chương trình trong cuốn sách cậu ấy viết về kinh nghiệm của tuổi teen để làm bài luận cuối kì.
Mình đã khuyên Lilly rằng nếu cậu ấy không chịu đăng kí chủ đề mới, chắc chắn cậu ấy sẽ ăn thẳng một điểm F vào mặt. Nếu vậy, tất cra những điểm A mà Lilly vất vả phấn đấu trong 9 tuàn gàn đây sẽ chỉ còn tương đương với điểm C mà thôi. Theo đó, điểm trung bình môn của cậu ấy sẽ giảm đáng kể. Và cơ hội để vào trường Berkeley, lựa chọn số một của cậu ấy, cũng sẽ trở nên xa xôi mịt mù hơn. Mình dám chắc nếu phải hạ xuống trường Brown - lựa chọn an toàn - sẽ là một cái tát mạnh đối với Lilly.
Nhưng cậu ấy chẳng thèm nghe mình nói. Còn hùng hồn tuyên bố sẽ có buổi gặp mặt với Hội Học Sinh Chống lại Ban Điều Hành trường Trung Học Albert Einstein (HSCBĐHTAE) (do chính cậu ấy làm chủ tịch) vào thứ bảy tới. Mình cũng phải có mặt bởi vì mình là thư kí của hội. Đừng hỏi mình tại sao chuyện đó lại xảy ra. Lilly còn nói mình ngày nào chảng viết nhật kí, mấy chuyện cỏn con như vậy thì nhằm nhò gì.
Giá mà anh Michael ở đây để bảo vệ mình khỏi cô em gái điên đảo của anh ấy. Nhưng cả tuần này ngày nào anh ấy chẳng bắt xe điện ngầm đến trừong sớm để chuẩn bị cho Vũ Hội Mùa Đông sắp tới.
Mình sẽ chẳng ngạc nhiên nếu chị Judith Gershner mấy ngày nay cũng đến trường sớm.
Nói đến anh Michael, tối hôm qua trên đừong đến phòng trưng bày của Sesbastiano, mình đã chọn đựoc một tấm thiệp khác tại cửa hàng lưu niệm trong khách sạn Plaza. Tấm thiệp lần này khá khẩm hơn tấm thiệp ngu xuẩn hình quả dâu ki nhiều. Tấm này có hình một cô gái đang hờ hững đặt tay lên môi. Bên trong ghi, Shhhh...
Phía dưới mình nhờ Tina viết:
Hoa hồng màu đỏ
Nhưng trái sơ ri còn đỏ hơn
Có thể chị ấy biết lai ghép ruồi giấm
Nhưng em còn thích anh hơn.
Ý mình là mình yêu anh ý hơn chị Judith Gershner. Nhưng mình không dám chắc bài thơ này bộc lộ được điều ấy. Tina nói như thế là được rồi, nhưng mình nên dùng từ yêu thay cho từ thích. Có nên không nhỉ? Chủ ý của bài thơ là khơi gợi sự quý mến, không phải tình yêu.
Mấy chuyện này mình chắc phải biết hơn cậu ấy chứ! MÌnh đã làm khá nhiều thơ rồi mà.
Nhật kí Tiếng Anh
Học kì này chúng ta đã được đọc một vài cuốn tiểu thuyết, bao gồm To Kill a Mockingbird, Huckleberry Finn và The Scarlet Letter. Trong bài nhật kí tiếng Anh của mình, hãy ghi lại suy nghĩ của bạn về những quyển sách đã đọc, và về đọc sách nói chung. Là một người đọc sách, bạn đã thu được những gì? Những cuốn sách mà bạn thích nhất? Những cuốn sách mà bạn ghét nhất?
Hãy sử dụng ngoại động từ.
Những cuốn sách đã đọc và ý nghĩa của chúng do Mia Thermopolis viết
Những cuốn sách hay
1. Jaws- Dám cá ít người biết rằng trong nguyên bản của cuốn sách này, Richard Dreyfuss đã ngủ với vợ của Ray Scheider. Đúng vậy đấy!
2. The Catcher in the Rye - Cuốn sách này thực sự rất hay. Trong sách có rất nhiều từ bậy.
3. To Kill a Mockingbird - Cuốn sách này hay tuyệt cú mèo. Đáng ra người ta nên dựng thành phim và để Mel Gibson vào vai Atticus. Cuối phim phải để cho Mel làm cho gã Ewell nổ banh xác mới đúng kiểu.
4. A Wrink in Time - Chúng ta sẽ không bao giờ biết được liệu tác giả có cho nhân vật Meg có một bộ ngực đẹp hay không. Nhưng mình đoán là có, bởi vì không phải tác giả đã bắt cô ấy vừa đeo kính vừa đeo niềng răng hay sao. Nếu còn thêm vụ ngực lép nữa thì nhẫn tâm quá!
5. Emanuelle - Vào năm học lớp tám, mình cùng người bạn thân nhất tìm thấy cuốn sách này trogn thùng rác trên đường East Third. Bọn mình thay nhau đọc to lên để người kia cùng nghe. Ít nhất là những phần mình còn nhớ. Mẹ đã bắt gặp lúc hai đứa ngồi đọc và lấy đi trước khi bọn mình kịp đọc hết.
Những cuốn sách siêu chán*
1. The Scarlet Letter - Cần phải sửa lại nội dung như sau: có một khe nứt trong hố đen vũ trụ! Và một trong những tên khủng bố khét tiếng người châu Âu mà Buce Wills vẫn thường rượt đuổi trogn mấy tập phim Die Hard đã ném bom nguyên tử xuống ngôi làng nơi Autur Dimmesdale và những kẻ bại trận đang sinh sống, hất tung mọi thứ lên trời cao. Có như vậy may ra cuốn sách này mới trở nên hấp dẫn hơn một chút.
2. Our Town - OK: Đây thực chất là một vở kịch chứ không phải là sách. Nhưng cô vẫn bắt bọn mình đọc. Và điều duy nhất mình rút ra sau khi đọc xong vở kịch này là: chỉ sau khi chết đi bạn mới nhận ra được rằng không hề có ai quan tâm đến bạn và chúng ta sẽ mãi mãi phải chịu kiếp cô đơn, hết truyện!
3. The Mill on the Floss - mình không muốn tiết lộ quá nhiều về cía kết của truyện nhưng nói chung là đến giữa truyện, ngay khi mọi thứ đều đang diễn ra ổn thỏa và có nhiều mối tình lãng mạn (nhưng không hấp dẫn bằng cuốn Emanuelle, vì thế đừng hy vọng gì nhiều) thì tự dưng nhân vật mấu chốt lăn đùng ra CHẾT, mà theo mình suy đoán thì đấy chỉ là giải pháp tình thế của tác giả để nộp bản thảo cho đúng hạn.
4. Anne of Green Gables - Cả một đống bla-bla-bla về trí tưởng tượng. Mình đã cố tưởng tượng ra vài cảnh rựot bắt cho thêm phần hấp dẫn những cũng vô ích. Chắc mình cũng giống như tất cả những người bạn không có óc tưởng tượng của Anne, thật không sao nuốt nổi cuốn sách này!
5. Little House on the Prairie - Phải nói là vừa đọc vừa ngáp. Mình có đủ 97.00 tập của bộ truyện dài kì này bởi vì ngay từ khi mình còn nhỏ mọi người đã liên tục thay phiêm nhau tặng cho mình. Điều duy nhất mình có thể nói đó là: nếu như Half Pint mà sống ở Manhattan thì chắc cô ta đã bị sút văng tới tận Đại lộ D rồi.
*Thư cô Spears, em tin rằng từ "siêu chán" trong câu này có thể được coi là 1 ngoại động từ.
Thứ Năm, ngày 10 tháng 12, tiết 4.
Hôm nay không có giờ TD!
Thay vào đó là 1 buổi tập trung.
Nhưng không phải kêu gọi tinh thần cổ vũ của toàn thể học sinh cho một sự kiện thể thao nào đó. Bởi nào có thấy bóng dnags một cô nàng nào trong đồng phục đội cổ vũ đâu! Bọn họ cũng đều đang ngồi trên băng ghế giống như mọi người khác. À, thật ra thì cũng không hẳn là cùng mọi người khác bởi vì bọn họ được ngồi những hàng ghế đẹp nhất, ở ngay chính giữa, và đang chí che tranh nhau ngồi cạnh Justin Baxendale, người đã vượt qua Josh Richter để trở thành hotboy của trường. Chẳng liên quan gì đến mình!
Có vẻ như ở trường Trung Học Albert Einstein này vừa mới xảy ra một vụ vi phạm kỉ luật nghiêm trọng. Một hành động mang tính phá hoại đã làm lung lay niềm tin của Ban giám hiệu với bọn mình. Đấy là lí do vì sao họ lại triệu tập buổi hôm nay, mà theo Lilly là "nhằm nhồi nhét vào những cái đầu thơ dại này những quan điểm cực đoan về sự ảo tưởng và phản bội".
Và hành động gì đã khiếm cô Hiệu trưởng Gupta và đám người thân tín lại nghi ngờ như vậy?
Tại sao ư, có người đã kéo còi báo cháy ngày hôm qua! Chính thế đấy!
Úi...
Phải nói rằng từ trước đến nay mình chưa bao giờ làm việc gì xấu xa thực sự - đành rằng, mấy tháng trước mình đã từng ném một quả cà từ cửa sổ tầng 15 xuống đường nhưng khôgn làm ai bị thương cả - hành động ấy bát quá cũng chỉ bị liệt vào dạng "nghịch dại" mà thôi. Chứ bản chất của mình sẽ không bao giờ làm được việc gì quá xấu xa - kiểu như làm hại đến người khác.
Phải nói là mình cảm thấy rất hài lòng khi nhìn cảnh toàn bộ BGH đang đứng trước micro và chỉ trích hành vi của mình.
Nhưng có lẽ nếu bị băt thì sẽ chẳng dễ chịu tẹo nào.
Mình rất muốn tiến lên phía trước và nhận tôi, trong khi đang viết những dòng này. Rõ ràng cảm giác tội lỗi lần này sẽ đeo đẳng suốt những năm tháng tuổi teen - thậm chí có khi còn đến tận khi mình ngoài 20 tuổi và rất lâu về sau nữa.
OK, khi đã ngoài 20 tuổi mình sẽ KHÔNG đời nào hồi tưởng lại cái thời trung học này. Khi ấy mình quá bận rộn với tổ chức Hòa Bình Xanh cứu vớt loài cá voi xanh, lấy đâu ra thời gian mà nghĩ với ngợi về cái còi báo cháy ngu xuẩn mà mình đã kép năm lớp 10.
Ban giám hiệu đã treo giải thuwonrg cho người cung cấp thông tin hòng ác định danh tính thủ phạm gây ra vụ việc náo loạn này. Treo giải nữa cơ đấy! Tưởng là cái gì hóa ra chỉ là tấm thẻ xem phim miẽn phi ở rạp Sony Imax. Cái giá của mình cũng chỉ bèo bọt như một tấm thẻ xem phim thôi! Thật không còn gì để nói nữa!!!
Người duy nhất có khả năng tố giác mình lại khôgn mảy may chú ý tới buổi tập trung. Anh Justin Bãendale đang rút máy chơi game ra và chời ở chế độ tắt tiếng, còn Lana và mấy đứa trong đội cổ vũ vẫn đang chen nhau nhìn qua vai anh ấy.
Mình đoán là anh Justin vẫn chưa đoán ra điều gì. Chuyện thấy mình ở hành lang ngay trước khi còi báo cháy vang lên ý. Cầu mong anh ý sẽ không bao giờ nghĩ ra!
Giờ chỉ còn lại mỗi thầy Gianini. Thầy ấy đang ngồi nói chuyện với cô Hill. Nhưng đấy lại là chuyện khác! Sẽ không có chuyện thầy G đi kể với mọi người về việc thầy ấy nghi ngờ mình đâu!
Mà cũng có khi thầy ấy không hề nghi ngờ gì mình. Có khi thầy nghĩ mọi chuyện là do Lilly làm nhưng mình biết mọi chuyện. Có thể lắm chứ. Lilly đang thầm mong rằng chính tay cậu ấy sẽ tóm đựoc thủ pham, cô nàng đang không ngừng lẩm bẩm: "Nêyu tìm ra thủ phạm, đích thân mình sẽ nên cho nó một trận".
Hừm, cậu ấy đang ghen tị ý mà!
Cô hiệu trửong Gupta hôm nay trông mặt mày xầm xì, rất nghiêm nghị. Theo lời cô Gupta thì các thầy cô hoàn toàn thông cảm với các trò nghịch ngợm của bọn mình do áp lực thi cử, nhwung cô hy vọng rằng mọi người nên chọn làm những việc tích cực hơn một chút. Ví dụ như cùng CLB Cộng Đồng quyên góp tiền ủng hộ cho các nạn nhân của cơn bão nhiệt đới đã tàn phá một số vùng ngoại ô lân cận thuộc bang New Jersey hồi tháng 11.
Ô, tức là việc quyên góp cũng mang lại cảm giác hồi hộp và mạo hiểm như chuyện vi phạm nội quy.
Thứ Năm, ngày 10 tháng 12, lớp Năng khiếu và Tài năng
Hôm nay mình có hẹn ăn trưa với Kenny ở nhà hàng Big Wong.
Cũng chẳng có gì đặc biệt về bữa trưa hôm nay, trừ việc cậu ta đã không mời mình đi Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Không chỉ cso vậy, có vẻ như là tình cảm của Kenny dành cho mình đã phôi phai dần sau khi đạt đến điểm cực đại hôm thứ ba vừa rồi.
Mình cũng đã lờ mờ đoán ra chuyện này, bắt đầu từ khi Kenny không còn gọi điện hay nhắn tin cho mình sau giờ tan học nữa. Nhất là sau vụ "đổ máu" xảy ra trên sân băng mấy hôm trước. Cậu ấy thì viện lí do là quá bận ôn thi cuối kì, nhưng mình lại nghĩ khác.
Cậu ấy đã biết. Về anh Michael.
Cũng đúng thôi, làm sao mà không biết được chứ?
Tất nhiên, có thể Kenny không biết đích xác đó là anh Michael, nhưng hẳn đã biêt qua qua rằng cậu ấy không phải can xăng thổi bùng lên ngọn lửa tình yêu trong mình.
Rõ ràng bây giờ Keny chỉ đang cố tỏ ra tử tế thôi.
Mình rất trân trọng cử chỉ nghĩa hiệp ấy của Kenny. Nhưng thà cậu ấy cứ nói thẳng vào mặt mình còn hơn. Cậu ấy càng quan tâm, ân cần, lo lắng cho mình bao nhiêu chỉ càng làm cho mình thấy áy náy bấy nhiêu. Làm sao mình có thể đồng ý làm bạn gái của Kenny trong khi biết rõ bản thân đang thích một người khác? Công bằng mà nói Kenny co thể tới tạp chí Majesty để kể hết mọi chuyện. Cái tít Sự phản bội hoàng gia nghe cũng kêu ra phết đấy chứ! Kể cả nếu cậu ấy làm như vậy, mình hoàn toàn có thể hiểu được!
Nhưng Kenny sẽ không bao giờ hành động như vậy. Bởi cậu ấy quá tử tế!
Thay vào đó cậu ấy còn gọi cho mình món bánh bao nhân rau và bánh bao nhân thịt lợn cho cậu ấy (thêm một dấu hiệu cho thấy có lẽ Kenny không yêu mình nhiều như cậu ấy vẫn nói... bởi cậu ấy lại đang ăn thịt). Bọn mình nói chuyện về môn Sinh và những gì xảy ra tại buổi tập trung (mình không nói cho cậu ấy biết mình là người kéo chuông báo động mà cậu ấy cũng không hỏi mình,vì thế chẳng việc gì phải che mũi cả). Cậu ấy cứ luôn mồm xin lỗi về vụ cái lưỡi. Sau đó còn hỏi tình hình môn Đại ố của mình và đề nghị tới phụ đạo cho mình nếu mình muốn (Kenny đã thi đỗ Đại số ngay từ năm đầu tiên mà). Trogn khi rõ ràng mình đang sống cùng nhà với một giáo kì cựu.
Ý tốt đó của Kenny càng khiến mình cảm thấy bản thân đáng vất đi, khi nghĩ đến điều mình sẽ làm với cậu ấy khi kì thi cuối kì kết thúc.
Nhưng cậu ấy đã không thèm mời mình đi dự vũ hội còn gì.
Không hiểu như thế nghĩa là bọn mình sẽ không đi hay não cậu ấy cài chế độ mặc định rằng bọn mình sẽ cùng đi mà không phải mời mọc gì cả.
Thật chẳng hiểu nổi bọn con trai nữa!
Bữa trưa đã vậy, đến giờ NK&TN này cũng chẳng khá hơn. Bà Judith Gershner không có ở đây... những cả anh Michael cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Anh ấy đã NGHỈ KHÔNG PHÉP. Không ai biêt anh ấy đi đâu. Lúc điểm danh, Lilly phải nói dối với cô Hill rằng anh trai mình đang ở trong nhà vệ sinh.
Không biêt anh ấy đi đâu nhỉ? Lilly nói từ khi anh ấy bắt tay vào phần mềm mới mà CLB Tin học dự định sẽ ra mắt tại Vũ Hội Mùa Đông thì hầu như không thấy mặt anh ấy nữa.
Thật ra chuyện đó cũng không có gì là ngạc nhiên lắm vì anh Michael cũng hầu như có bao giờ ló mặt ra khỏi phòng đâu. Tất nhiên thỉnh thoảng anh ấy vẫn phải vè nhà để học bài.
Hơn nữa sau khi chắc chắn đã vào được nguyện vọng một rồi thì điểm chác với anh ý đâu còn quan trọng nữa.
Chưa kể, cũng như Lilly, anh Michael là một thiên tài. Cần gì phải học cho mệt?
Đâu như lũ ngu dốt bọn mình!
Sao học không lắp lại cánh cửa phòng chứa nhỉ? Ai àm tập trung cho nổi khi "ngài" Boris đang miệt mài kéo đàn bên trong? Theo phân tích của Lilly thì đấy lại là moojt thủ đoạn khác của Ban giám hiệu nhằm làm suy giảm sức chịu đựng của bọn mình! Hòng biến tất cả thành một lũ châm tiêu, chậm hiểu chỉ biết ăn không ngồi rồi. Nhưng mình chỉ nghĩ nguyên nhân chính là do một lần bọn mình đi về mà quên không mở cửa cho Boris, khiến cậu ấy bị mắc kẹt ở đó cho tới khi người gác đêm nghe thấy tiếng kêu cứu vọng ra từ phòng chứa đồ.
Và nếu suy rộng hơn ra thì đó là lỗi của Lilly. Cậu ấy là bạn gái của Boris cơ mà, đáng ra phải quan tâm tới cậu ta hơn một chút chứ?
Bài tập về nhà
Đại số: làm bài kiểm tra thử
Tiêng Anh: bài luận cuối kì
Văn minh Thế giới: làm bài kiểm tra thử
NK: không có
Tiếng Pháp: I'examen pratique
Sinh học: làm bài kiểm tra thử
Thứ Năm, ngày 10 tháng 12, 9h tối
Thật hết hiểu bà nổi!!! Cả tối nay bà bắt mình kể tên và nhiệm vụ của tường bộ trưởng trong nội các của bố. Mình không những cần phải thuộc lòng từng công việc cụ thể của họ, mà còn phải nắm rõ tình trạng hôn nhân của họ cũng như tên tuổi con cái họ, nếu có. Mình sẽ phải chơi với mấy đứa con của các quan chức cấp cao đó hôm Giáng sinh sắp tới ở lâu đài. Mình đang nghĩ, mấy người đó chắc hẳn sẽ ghét bỏ mình chẳng kém gì hai đưa chau của thầy Gianini hôm Lễ Tạ Ơn, nếu không muốn nói hơn.
Vậy là từ nay mình sẽ phải chơi với những đứa chẳng ưa gì mình, trong tất cả các dịp lễ lạc.
Việc mình sinh ra đã là công chua đâu phải là lỗi của mình! Bọn họ không có quyền hành gì àm ghét mình. Mặc dù có địa vị cao quý như vậy thật nhưng chẳng phải mình đã làm mọi cách để duy trì cuộc sống như người bình thường hay sao? Mình đã từ chôi tất cả cơ hội được lên bìa các tờ CosmoGirl, Teen People, Seventeen, YM và Girl's Life. Thậm chí mình còn từ chối lời mời xuất hiện trogn chương trình TRL công bố tên bài hát dẫn đàu bảng xếp hạng. Rồi khi ngài Thị trưởng hòi mình liệu mình có muốn là người nhẩn nút thả quả bóng ở quảng trường Thời Đại vào đên Giao thừa hay không, mình cũng đã nói không. (Một phần là vì mình sẽ có mặt tại Genovia và đêm Giao thừa, nhưng lí do chính là do mình kịch liệt phản đôi chiến dịch thuốc-xịt-muỗi của ngài Thị trưởng. Chính sự rò rỉ của loại thuốc trừ sâu thường dùng để diệt muỗi này là mầm mống gây ra vi rút West Nile trên loài cua móng ngựa. Tại Mỹ, một loại hợp chất có trong máu của loài cua móng ngựa - thường sinh sống dọc bờ biển phía đông - thường được dùng để thử độ tinh khiết của thuốc và vắc-xin. Người ta thường tập hợp loài cua này, rút lấy một phần ba lượng máu, rồi thả trở lại biển... vùng biển mà giờ đây đang khiến chúng chết dần chết mòn, cùng nhiều loài động vật chân đốt khác như tôm hùm, do lượng thuốc trừ sâu trong nước quá cao).
Mình chỉ muốn nói rằng: tất cả những ai đã, đang và sẽ ghét mình nên suy nghĩ lại, bởi vì mìn không hề ham hô gì sống trong ánh hào quang này. Mình thậm chí chưa bao giờ tự mở một cuộc hop báo nào cả.
Ối giờ, nãy giờ lạc đề rồi...
Quay trở lại chuyện lớp học làm công chúa của mình. Anh Sebastiano cũng có mặt trong phòng ngày hôm nay. Anh ấy cùng với bà nhấm nháp từng ly rượu khai vị và nghe mình lải nhải hết tên này đến tên khác. (Bà đã chuẩn bị rất nhiều thẻ bài dán ảnh từng vị bộ trưởng trong nối các - trông giống như mấy tấm đề-can ban nhạc Backstreet Boys của mình, mỗi tội chẳng ông bộ trưởng nào mặc áo da cả). Có lẽ mình đã sai khi nghĩ anh Sebastiano muốn gắn bó cả đời với nghiệp thời trang! Biêt đâu anh ấy có mặt ở đây hôm nay để kiếm vài người thân cận sau khi đã xo mình ra trước mũi một con limo đang vù vù lao tới.
Ngay khi bà ra hiệu tạm dừng để đi nghe điện thoại của người bạn cũ - Tổng tư lệnh Pinochet - anh Sebatiano bắt đầu đặt cho mình cả lố câu hỏi về quần áo đặc biệt là những kiểu mà mình và đám bạn thân thích mặc. Anh ấy còn hỏi ý kiến của mình về loại quần nhung ống đứng? Quần hộp? Loại trang sưc kèm theo?
Mình nói với anh ấy rằng tất cả những kiểu quần đó đều OK nếu mặc trong dịp Haloween hoặc Jersey City. Còn trong cuộc sống đời thuwonfg thì mình vẫn thích mặc đồ cotton hơn. Trông mặt anh Sebastiano có vẻ rầu rĩ khi nghe mình nói vậy. Thế là mình vội bồi thêm:rắng mình rất hy vọng màu da cam sẽ sớ, trờ thành màu hống kiểu mới và điều đó khiến anh ấy tươi tắn lên hẳn. Sau đó Sebastiano cặm cụi viết vào cuốn sổ tay mà anh ý thường mang theo mình. Giờ nghĩ lại mới thấy thói quen ấy giống mình ra phết!
Đợi bà nghe điện thoại xong, mình nói với bà - với một phong thái ngoại giao nhất có thể - rắng mình tự thấy bản thân đã tiến bộ như thế nào trong hai tháng trở lại đây, rắng mình đã sẵn sàng cho hơn bao giờ hết cho lễ ra măt nhân dân Genovia sắp tới, và rằng mình thây không cần thiết phải tiếp tục lớp học làm công chúa vào tuần sau vì mình co tận SÁU bài kiểm thi cuối kỳ phải chuẩn bị.
Mới nói thế thôi mà bà đã nổi đóa lên! Bà nói: "Cháu đào đâu ra cái ý tưởng rằng cái chuyện học ở trường lại quan trọng hơn các buổi học hoàng gia của ta cơ chứ? Ta đoán là lại nghe bố cháu đầu độc phải không? Trong mắt nó, lúc nào cũng chỉ có giáo dục, giáo dục, và giáo dục. Nó không hiểu được rắng giáo dục làm sao có thể quan trọng bằng cách ứng xử được."
"Bà ơi" - mình nhăn nhó - "cháu cần phải học nếu muốn điều hành Genovia cho tốt". Đặc biệt, nếu mình muốn biến tòa lâu đầi của bà thành một chuồng nuôi động vật khổng lồ - điều mà mình chỉ có thể làm được sau khi bà mất. Vì thế sẽ chẳng ích gì nếu nói với bà về chuyện đó bây giờ.
Bà chửi thề mây câu bằng tiếng Pháp, thật chẳng đáng mặt nữ hoàng tẹo nào! May mắn thay, đúng lúc bố bước vào để tìm cái huân chương Lực lượng không quân Genovia, vì bố sắp phải đi ăn tối ở Đại sứ quán. Mình vội kể cho bố nghe về kì thi cuối kì và rằng mình cần thời gian để ôn thi như thế nào. Bố phán ngay: "Tất nhiên phải thế chứ."
Lúc bà lên tiếng phản đối gay gắt, bố chỉ nói:" Vì Chúa, nếu cháu nó không thi bây giờ thì sẽ không bao giờ có cơ hội nữa đâu mẹ ơi".
Bà mím chặt môi lại, không nói thêm nửa lời. Anh Sebastiano thì tận dụng ngay cơ hội ấy để hỏi ý kiến mình về tơ nhân tạo. Mình nói với anh ấy rằng mình chẳng co bộ quần áo nào làm từ tơ nhân tạo cả.
Lần này thì mình nói thật!
Thứ Sáu, ngày 11 tháng 12, trong phòng điểm danh
Những việc mình cần phải làm:
1. Ngừng ngay việc tơ tưởng về anh Michael, nhất là khi bây giờ mình cần phải học.
2. Ngừng ngay việc kể cho bà nghe bất cứ chuyện gì về đời sống riêng của mình.
3. Phải hành động:
A. Trưởng thành hơn
B. Có trách nhiệm hơn
C. Quý phái hơn.
4. Ngừng cắn móng tay.
5. Viết tất cả những gì mẹ và thầy G cần biết về cách chăm sóc Louie Mập khi mình vắng nhà.
6. QUÀ GIÁNG SINH VÀ LỄ HANUKKAH!
7. Ngừng xem phim Baywatch vì mình cần phải học bài.
8. Ngừng chơi điện tử vì mình cần phải học bài
9. Chia tay với Kenny.
Thứ Sáu ngày 11 tháng 12, phòng cô Hiệu trưởng Gupta
Thế là xong! Giờ mình có thể chính thức tuyên bố:
Mình, Mia Thermopolis, là một thiếu niên hư hỏng. Rõ ràng chuyện mình kéo chuông báo cháy chỉ là sự khởi đầu.
Mình thực sự không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình gần đây nữa. Xem ra càng gần đến ngày sang Genovia chính thức nhận trognj trách công chúa thì mình càng cư xử không giống một công chúa chút nào.
Không hiểu mình có bị đuổi học không nhỉ?
Thật không công bằng nếu họ đuổi học mình, Lana là người gây chuyện trước mà!!! Mình đang ngồi trong lớp Đại số, nghe thầy G giảng về hệ tọa độ Đề-các thì đột nhiên Lana quay xuống và ném phạch một tờ USA Today vào mặt mình. Đập vào mắt mình là hàng tít lớn:
Cuộc thăm dò của tờ USA Today
Nhân vật Hoàng gia trẻ tuổi nổi tiếng nhất
57% người bầu cho Hoàng tử William của nước Anh là nhân vật hoàng gia trẻ tuổi được yêu thích nhất, theo sau là em trai của Will, Harry với 28%. Nhân vật hoàng gia của nước Mĩ, Công chúa Mia Renaldo của Genovia, đứng ở vị trí thứ ba, với 13%phiếu bầu, còn lại là Hoàng tử Andrew cùng hai con gái của Sarah Ferguson, Beatrice và Eugenie, giữ các vị trí còn lại với 1% mỗi người.
Lí d gì khiến công chúa Mia không giành được mấy quan tâm của mọi người? Xin thưa, câu trả lời là "do thiếu thân thiện". Trớ trêu thay, Công chúa Mia cũng bị cho rằng khá dè dặt giống như Công nương Diana - mẹ của William và Harry - trong lần đầu tiên ra mắt giới truyền thông vốn nối tiếng là soi mói và khắc nghiệt.
Tuần tới, Công chúa Mia, người mới gần đây phát hiện ra mình là người thừa kế ngai vàng của Genovia - một công quôc nhỏ gần Cote d'Azur - sẽ thực hiện chuyến thăm chính thức đầu tiên của mình tới Genovia với cương vị là người cầm quyền tương lai của đất nước này. Người đại diện của công chúa cho hay hiện cô đang rât mong chờ chuyến viếng thăm này với "một niềm hân hoan khôn xiết". Công chúa sẽ tiếp tục theo học ở Hoa Kỳ và chỉ đến Genovia vào các dịp nghỉ hè.
Sau khi đọc xong bài báo si độn trên, mình quẳng lại nó cho Lana.
"Thế thì sao?" - mình thì thào hỏi.
"Thì..." - Lana thì thào lại - "Tớ đang nghĩ rồi cậu sẽ nổi tiếng nhường nào - đặc biết đối với người dân Genovia - nếu học biêt rằng người lãnh đạo tương lai của họ lại đi kéo chuông báo cháy trong khi không hề có đám cháy nào."
Chắc nó chỉ đoán thế thôi chứ làm sao nó nhìn thấy mình làm chuyện đó được. Trừ phi...
Trừ phi anh Jusstin Baxendale đã đoán ra sự việc - vì anh ây nhìn thấy mình đứng ở ngay hành lang ngay trước khi chuông báo reo mà - và kể với Lana...
Làm sao có thể như thế được??? Mình hoàn toàn nằm ngoài phạm vi phủ sóng của anh Justin Baxendale cơ mà nhỉ? Mình nghi nah ấy thậm chí còn khoogn biết đến sự tồn tại của mình ở cái trường này ấy chứ!!! Chắc Lana chỉ đoán mò, như thầy G, khi thấy chuông báo cháy vang lên hai phút ngay sau khi mình xin ra khỏi lớp để đi toa-lét trong ngày thứ Tư định mệnh ấy.
Nhưng cho dù là vậy, cho dù mới chỉ là đoán mò nhưng nó vẫn làm như ta đây biết rõ lắm ý. Đảm bảo nó sẽ không để yên như thế đâu
Mình thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Không biết có phải do:
A. Căng thẳng vì kì thi sắp tới.
B. Chuyến đi sắp tới đến Genovia.
C. Chuyện với Kenny.
D. Sự thật là anh chàng mình thích đang hẹn hò với cô nàng ruồi giấm.
E. Sự thật là mẹ sắp sinh con với thầy giáo Đại số của mình.
F. Sự thật là Lana luôn tìm mọi cách hành hạ mình mà không phải chịu bất kì một sự trừng phạt nào.
Hoặc:
Tất cả những điều trên.
Cho dù lí do có là gì đi nữa thì mình cũng hết chịu nổi con quái vật Lana hiểm độc này rồi! Trước khi mình kịp hiểu bản thân đang làm gì thì đã thấy điện thoại của Lana nằm trogn lòng bàn tay mình rồi (trước đó còn thấy ở trên bàn, bên cạnh cái máy tính của nó cơ đấy)
Và điều tiếp theo mình làm là quẳng cái vật nhỏ xinh màu hồng ấy xuống đất và giẫm nát bằng đôi giày khủng bố số tám của mình.
Mình cũng không thể trách thầy G khi bắt mình tới phòng cô hiệu trưởng.
Tuy nhiên nếu được cha dượng thông cảm hơn một chút thì có lẽ vẫn tốt hơn.
Úi, cô Hiệu trưởng Gupta vào rồi.
Thứ 6, ngày 11 tháng 12, 5h chiều, ở nhà
Thế là hết. Mình đã bị đình chỉ học.
Đúng vậy, bị đình chỉ! thật không thể tin được. MÌNH! Mia thermopolis! chuyện gì xảy ra với mình thế này? Mình vẫn luôn được coi là 1 đứa trẻ ngoan mà.
thật ra cũng chỉ 1 ngày thôi, nhưng đình chỉ vẫn là đình chỉ. sự việc này sẽ vĩnh viễn bị lưu lại trong học bạ của mình! Các vị bộ trưởng trong nội các của genovia sẽ nói gì đây?
Mình đang dần biến thành 1 courtney love thứ 2.
tất nhiên không có chuyện mình không thể đi học đại học, chỉ vì bị đình chỉ học 1 ngày ngay trong học kì đầu tiên của năm học lớp 10. nhưng thế cũng đủ ê chề lắm rồi!!! cô hiệu trưởng gupta ví von mình như tội phạm không bằng ý!
Mà người ta vẫn thường nói: nếu cứ đối xử với 1 người như tội phạm thì chẳng mấy chốc họ sẽ có hành vi phạm tội thực sự. ít nhất thì đó là điều mình vẫn nghĩ! nếu câu nói đó là đúng, sẽ chẳng có gì là ngạc nhiên nếu mình chuyển sang đi tất lưới và nhuộm tóc đen. thậm chí có khi mình còn hút thuốc và xỏ 2 lỗ tai ý chứ. Và rồi họ sẽ làm 1 bộ phim truyền hình về mình mang tên Vụ bê bối hoàng gia. Trong phim sẽ có cảnh mình đứng trước mặt Hoàng tử william, hất hàm hỏi: "chú em, giờ thì ai mới là nhân vật hoàng gia trẻ tuổi nổi tiếng nhất, hả?", sau đó sút cho anh ta 1 fát.
ngoại trừ việc mình suýt ngất xỉu trong lần đầu xỏ lỗ tai, và hiểu rất rõ rằng thuốc lá có hại cho sức khoẻ, thì mình cũng luôn cảm thấy có lỗi nếu fải đá ai đó.
Nói túm lại, mình hoàn toàn không có 1 chút tố chất nào để trở thành thiếu niên hư hỏng cả.
bố mình cũng nghĩ như vậy. bố đã sẵn sàng tập trung toàn bộ đoàn luật sư hoàng gia của genovia để kiện cô hiệu trưởng gupta. chỉ có điều mình không nói cho bố hay bất kì ai khác biết nguyên nhân thực sự khiến mình fá hỏng điện thoại của lana. sẽ rất khó chứng minh vụ fá hoại trên là do bị khiêu khích nếu như thủ fạm không chịu nói ra nguyên nhân. bố đã tìm mọi cách thuyết fục mình khai ra, lúc ông đến đón mình ở trường sau khi nhận được điện thoại của cô hiệu trưởng gupta. Nhưng tất nhiên bố không cạy được miệng mình rồi, còn chú lars thì dõi mắt nhìn ra xa. cuối cùng bố đành nói: "thôi được rồi" và bặm chặt môi lại. bố thường làm như vậy mỗi khi bà uống quá nhiều rượu sidecar và gọi ông là papa cueball.
Làm sao mình có thể kể cho bố nghe về những gì lana nói được? nếu mình nói ra thì mọi người sẽ biết mình không chỉ fạm 1, mà tận 2 tội!
giờ thì mình đang ở nhà, ngồi xem kênh lifetime cùng với mẹ. từ khi có thai, mẹ không còn hay tới fòng tranh vẽ nữa. vì mẹ quá mệt! mà nằm bò ra vẽ thật chẳng dễ dàng gì. mẹ thường chỉ nằm vẽ fác hoạ trên giường - chủ yếu là vẽ louie mập. dạo này con louie có vẻ vui vì luôn có người ở nhà với nó cả ngày. Nó có thể nằm hàng giờ trên giường mẹ, ngắm mấy con chim bồ câu trên lỗ thoát hiểm bên ngoài cửa sổ.
nhưng vì hôm nay mình ở nhà nên mẹ chuyển sang vẽ mình. Mình nghĩ mẹ vẽ mồm mình hơi bị rộng, nhưng mình quyết định không nói gì hết vì mình và thầy gianini đã thống nhất với nhau rằng: tốt hơn hết là không nên làm mẹ xuống tinh thần trong giai đoạn rối loạn hoóc môn này. giờ thì dù là lời tráhc móc nhỏ nhất - kiểu như hỏi mẹ vì sao lại để hoá đơn điện thoại ở trong bát đựng sa lát - cũng có thể khiến mẹ khóc lóc hàng tiếng đồng hồ.
trong khi mẹ vẽ fác hoạ mình, mình đã ngồi xem 1 bộ fim khá hay tên là mother, may i sleep with danger? Do tori spelling trong fim beverly hills 90210 đóng. Cô vào vai 1 cô gái thường bị bạn trai bạo hành. Mình không thể hiểu nổi tại sao lại có người có thể chung sống cùng 1 kẻ vũ fu như thế. Nhưng mẹ nói tất cả là do lòng tự trọng và mối quan hệ cha con của 1 người. trự việc quan hệ giữa mẹ mình và ông ngoại không được tốt cho lắm, thì nếu có bất cứ người đàn ông nào định đánh mẹ, dám cá là mẹ sẽ cho kẻ đó vào bệnh viện.
trong khi vẽ, mẹ tìm mọi cách để moi bí mật của mình - về chuyện lana đã nói gì để khiến mình nổi khùng lên như thế. mẹ hình như đang cố bắt chước cách mấy bà mẹ thường làm trên tv thì fải.
ấy thế mà lại có tác dụng mới lạ chứ!!! Mình đã nói mọi chuyện cho mẹ nghe, từ chuyện hẹn hò với kenny, việc mình không thích hôn cậu ấy ra sao, đến chuyện cậu ấy đứng giữa hành lang gào to tỏ tình với mình. Và tiết lộ luôn kế hoạch chia tay với cậu ấy sau khi đợt thi cuối kì kết thúc.
Trong khi kể, mình cũng nhắc đến anh michael, chị judith gershner, tina và vụ cái thiếp, vũ hội mùa đông, lily và hội fản đối của cậu ấy. rồi vì sao mình lại trở thành thư kí của hội, và còn nhiều nhiều chuyện khác nữa, trừ chuyện kéo chuông báo cháy.
Sau 1 hồi thì mẹ ngừng vẽ và ngồi nhìn mình.
cuối cùng, khi mình đã kể xong, mẹ nói: " con biết mẹ đang nghĩ con cần gì không?"
"gì cơ ạ?"
mẹ từ tốn nói: " 1 kì nghỉ"
thế rồi mình làm luôn 1 kỳ nghỉ trên giường của mẹ, tức là mẹ không bắt mình làm bài. Thay vào đó, mẹ bảo mình gọi bánh pizza và cùng nhau xem đoạn viên mãn nhưng hơi khó tin của bộ fim mother, may i sleep with danger? Sau đó là bộ fim yêu thích của 2 mẹ con mình, midwest obsession. Trong fim, courtney thorne smith thủ vai dairy princess, đi xe cadillac hồng, đeo bông tai hình con bò, chuyên đi tìm giết những kẻ như tracey gold (người vẫn đang khổ sở vì chứng biếng ăn kể từ fim growing pains) vì dám ve vãn bạn trai của mình.
Nhưng hay nhất là ở chỗ tất cả những chi tiết trên đều được dựa trên 1 câu chuyện có thực.
2 mẹ con mình nằm trò chuyện với nhau giống y như hồi trước vậy, khi mà mẹ chưa gặp thầy gianini, còn mình thì chưa fát hiện ra thân fận công chúa của mình.
À mà cũng không giống hoàn toàn bởi vì mẹ đang mang thai, còn mình thì bị đình chỉ học.
sự thật là thế mà, sao fải né tránh?
thứ sáu, ngày 11 tháng 12, 8h tối, ở nhà
chúa ơi, mình vừa check mail. hòm thư của mình đã ngập lụt bởi thư ủng hộ của các bạn!
tất cả đều muốn chúc mừng mình vì đã dám dằn mặt lana weinberger đầy quyết đoán và đầy uy quyền đến như vậ. bọn họ tỏ ra vô cùng cảm thông với quyết định đình chỉ học của mình và động viên mình hãy giữ vững lập trường, không được chùn bước trong "sự nghiệp đấu tranh" chống lại ban giám hiệu (chống lại ban giám hiệu gì chứ? mình chỉ làm mỗi 1 việc là giẫm nát cái điện thoại thôi mà. chả liên quan gì đến ban giám hiệu cả). Lily đã đi quá xa khi đem ví mình như mary queen của xứ scotland, người bị nữ hoàng elizabeth đệ nhất bỏ tù và chặt thủ.
không biết lily có còn nghĩ như vậy không ... nếu cậu ấy biết lý do mình phá điện thoại của lana là vì con quái vật ấy doạ sẽ nói ra sự thật mình chính là người kéo chuông báo cháy phá vỡ kế hoạch biểu tình của cậu ấy.
lily thì cho rằng đây gọi là nguyên tắc sống - rằng mình bị đình chỉ học vì đã không chịu từ bỏ quan điểm riêng. nhưng thật ra, mình bị đình chỉ là vì phá hoại tài sản cá nhân của người khác đấy chứ - chưa kể mình làm vậy là để che đậy 1 tội lỗi khác của bản thân.
tuy nhiên, trừ mình ra không ai biết chuyện này hết. đúng hơn là mình và lana. mà có khi chính lana cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như thế, và cho rằng đó chỉ là 1 trong những hành vi bạo lực vẫn thường diễn ra nhan nhản trong trường mà thôi.
tuy nhiên, tất cả mọi người lại coi đó là 1 hành động mang màu sắc chính trị rất đáng hoan nghênh. ngày mai, trong cuộc họp mặt đầu tiên với hội học sinh chống lại ban điều hành trường trung học albert einstein (HSCBĐHTAE), đảm bảo trường hợp của mình sẽ được lấy ra để làm mình chứng cho những phàn quyết bất công của ban giám hiệu mà người đứng đầu là cô gupta.
thôi, ngày mai fải vu lên là bị viêm họng do khuẩn liên cầu mới được!
nghĩ vậy nhưng mình vẫn trả lời thư từng người, rằng mình rất biết ơn sự ủng hộ của mọi người và mong rằng đừng ai fóng đại mọi chuyện lên như thế. chuyện mình làm đâu có j để tự hào đâu! mình thà rằng đã KHÔNG làm j hết và được đi học bình thường.
1 tin vui trong ngày: anh Michael chắc chắn đã nhận được 2 tấm thiệp do mình gửi. hôm nay sau giờ TD tina đã đi ngang qua tủ đồ của anh michael và thấy anh ý lấy tất cả mọi thứ ra cho hết vào túi! thật không may, theo như lời tina, thì nét mặt anh ấy không lộ vẻ j cả, thản nhiên đút tấm thiệp vào túi, không buồn nhìn lại đến lần thứ 2. anh ấy thậm chí còn không cất tấm thiệp cho cẩn thận, nhét luôn cả chiếc mấy tính imac vào túi, không khéo sẽ làm nát tấm thiệp mất.
"nhưng biết đâu anh ấy sẽ không làm như vậy" - tina vội vàng an ủi mình - " ... nếu biết do cậu gửi, mia ạ! giá như cậu kí tên ..."
nhưng nếu mình kí tên thì anh ấy sẽ biết là mình thích anh ý! ấy khoan, anh ấy sẽ biết là mình yêu anh ấy!! bởi vì mình biết chắc mình đã dùng chữ Y ít nhất 1 lần. và nếu như anh ấy không có cảm xúc j với mình thì sao? sẽ xấu hổ chết mất! còn tệ hơn bị đình chỉ học cả tỉ lần.
ôi...ôi... đúng lúc mình đang viết những dòng này, mình nhận được tin nhắn của ... anh michael! mình đã hét ầm lên, khiến con louie mập đang nằm im re trong lòng mình "ngoéo" lên 1 tiếng kinh hãi, cào cấu khắp người mình. trên đùi tao chẳng nhẽ vẫn chưa đủ mấy vết cào cấu của mày hay sao hả louie mập kiaaaaa ???
anh michael viết:
cracking: này, thermopolis, vụ em bị đình chỉ học là thế nào đấy?
mình trả lời:
ftlouie: chỉ 1 ngày thôi ý mà.
>
cracking: em đã làm j thế?
>
ftlouie: giẫm nát điện thoại của 1 cô nàng trong đội cổ vũ.
>
cracking: chắc hẳn bố mẹ em fải tự hào lắm.
>
ftlouie: nếu vậy họ đã có thể che đậy vụ này tốt hơn.
>
cracking: thế nghĩa là em bị oan à?
>
ftlouie: không hề! ngạc nhiên chưa? em nói với họ là em bị khiêu khích.
>
cracking: thế em sẽ vẫn đi dự vũ hội tuần tới chứ?
>
ftlouie: với tư cách là thư kí của hội học sinh chống lại ban điều hành trường trung học albert einstein, em tin rằng mình bắt buộc fải có mặt. em gái anh đang có ý định mở 1 gian hàng riêng của hội bọn em.
>
cracking: con bé lilly này lúc nào cũng muốn fục vụ vì lợi ích của toàn nhân loại.
>
ftlouie: đấy cũng là 1 cách nói.
đáng nhẽ chúng mình đã có thể nói chuyện lâu hơn, nhưng ngay sau đó mẹ hét lên bắt mình tắt máy bởi vì mẹ đang chờ điện của thầy gianini. thật lạ lùng, tới giờ mà thầy ấy vẫn chưa về nhà mặc dù đã qua giờ ăn tối rất lâu rồi. vì thế mình đành fải tắt máy.
đây là lần thứ 2 anh michael hỏi mình có đi dự vũ hội mùa đông không. thế là có ý j nhỉ?
Thứ Sáu, ngày 11 tháng 12, 9h tối, ở nhà
Giờ thì mình đã biết vì sao hôm nay thầy G về muộn đến thế. Thầy đã dừng lại dọc đường để mua một cây thông Noel. Đây không phải là một cây thông Noel bình thường, chiều cao gần 4m, bề rộng khoảng 2m.
Tất nhiên mình không dám ho he gì hết bởi mẹ đang rất đỗi hạnh phúc và háo hức với cái cây. Mẹ lập tức lôi đồ trang trí ra, và đó là Bộ sưu tập những Ngôi Sao Quá Cố ra (mẹ không thích dùng quả cầu thủy tinh hay dây kim tuyến để trang trí cây như những người bình thường khác. Thay vào đó mẹ vẽ lên đó hình những người nổi tiếng đã qua đời và treo lên cây). Đấy là lý do tại sao nhà mình có 1 cây thông độc nhất vô nhị tại khu vực Bắc Mỹ với đồ trang trí toàn là hình của Richard và Pat Nixon, Elvis, John lenon và nhiều người khác.
Thầy G cứ liên tục nghía xem mình có vui không Thầy ấy mua cái cây này với mục đích là muốn làm cho mình vui, bởi thầy biết hôm nay là ngày rất không ra gì đối với mình. Hiển nhiên là thầy G không biết tí gì về chủ đề bài luận Tiếng Anh của mình!
Mình phải nói gì đây? Dù gì thầy ý cũng đã mua rồi, và 1 cái cây to thế này sẽ đắt vô cùng. Hơn nữa, về căn bản là thầy ấy có ý tốt mà.
Nhưng mình vẫn hy vọng mọi người xung quanh mình nên hỏi ý kiến của mình trước khi quyết định hay làm một việc gì đó. Ví dụ như chuyện có thai của mẹ, hay giờ là cái cây này chẳng hạn. Nếu thầy G mà hỏi, mình sẽ góp ý rằng: "Thầy hãy đến siêu thị Big K trên đường Astor Place và mua 1 cây thông ỉa, như vậy chúng ta sẽ không góp phần tàn phá môi trường sống của loài gấu, đc ko ạ?"
Vấn đề là thầy ấy đã không hỏi ý kiến mình.
Và sự thật là, kể cả nếu thầy ấy có hỏi thì mẹ cũng ko đời nào chịu. Điều mẹ thích làm nhất vào lễ Giáng sinh là đc nằm trên sàn nhà, tựa vào dưới gốc cây, ngước lên ngắm các cành cây và tận thưởng hương thơm ngọt ngào của nhựa cây tùng. mẹ nói đấy là ký ức duy nhất của mẹ còn nhớ về thời thơ ấu ở Ấn Độ.
Thử hỏi ai còn nỡ gào lên về loài gấu khi mà mẹ bạn nói những lời kiểu như vậy?
Thứ Bảy, ngày 12 tháng 12, 2h chiều, tại nhà Lily
Thế đấy, buổi họp đầu tiên của hội học sinh chống lại Ban Điều hành trường trung học AE đã hoàn toàn phá sản.
Nguyên nhân: không một ai có mặt trừ mình và Boris. Mình có chút phật lòng vì Kenny không tới. Nếu cậu ấy thực sự yêu mình như vẫn nói thì đáng ra phải tận dụng mọi cơ hội dù là nhỏ nhất để đc ở bên mình chứ. kể cả dù cho phải tham gia một buổi họp mặt tẻ ngắt của Hội Học Sinh Chống lại BĐH trường TH AE.
Nhưng xét cho cùng, tình yêu của Kenny chẳng thể vĩ đại đến thế đc. Đáng ra đến h mình sáng mắt ra rồi mới đúng! Chuyện đã quá rõ ràng rồi còn gì? Này nhé, chính xác chỉ còn 6 ngày nữa là đến Vũ hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo, vậy mà Kenny VẪN CHƯA KỀ HỎI MÌNH XEM CÓ MUỐN ĐI DỰ CÙNG CẬU ẤY KHÔNG.
Không phải mình có ý sốt ruột gì đâu. Chẳng nhẽ 1 người dám kéo chuông báo cháy VÀ đập vỡ điện thoại của Lana như mình lại phải sốt ruột vì ko có ai mời đi dự cái dạ hội ngớ ngẩn đấy sao?
Thôi đc rồi... Xin thú thật: đúng là mình đang cực kỳ sốt ruột. Nhưng ko sốt ruột tới mức phải muối mặt đích thân đi mời Kenny tới buổi vũ hội.
Lilly rõ ràng ko thể kiềm chế đc trước sự thật phũ phàng là ko 1 ai trừ mình và Boris có mặt. Mình đã cố nói với cậu ấy rằng lúc này mọi người đều đang bận học ôn thi cuối kỳ, nhưng tất cả đều bị cậu ý phớt lờ. Giờ Lilly đang ngồi hậm hực trên ghế bành, còn Boris đang cố tỉ tê thêm vài lời đường mật dỗ ngọt cậu ấy. Trông Boris bề ngoài có thể rất lôi thôi lếch thếch - với cái áo len suốt ngày dắt trong quần cùng cái niềng răng kì dị mà nha sĩ bắt cậu ấy đeo - nhưng ko thể phủ nhận cậu ấy yêu Lilly chân thành. Cứ theo cái cách cậu ấy âu yếm nhìn Lilly khi cô nàng rống lên một mực đòi gọi điện cho văn phòng chính phủ thì rõ.
Cách Boris nhìn Lilly lại khiến tim mình thắt lại.
Là sự ghen tị chăng? Mình rất mong muốn có 1 anh chàng nhìn mình như vậy. Mình ko định nói đến Kenny .ý mình là 1 anh chàng mà mình thực sự thích, hơn 1 người bạn đơn thuần.
Mình ko thể tiếp tục nhìn cái cảnh này nữa rồi. Mình sẽ chết vì ghen tị mất thôi! Xuống bếp xem cô Maya, quản gia của nhà Moscovitz, đang làm gì vậy. Giờ thì kể cả giúp cô ấy rửa chén bát cũng dễ chịu gấp tỷ việc ngồi đây nhìn hai anh chị kia dỗ dành nhau.
Thứ Bảy ngày 12 tháng 12, 2h30 chiều, vẫn ở nhà Lilly
Cô Maya ko có trong bếp. Cô ấy đang ở đây, trong phòng của anh Michael, cất bộ đồng phục vừa được là phẳng phiu vào tủ. Cô Maya vừa đi quanh phòng thu dọn đồ cho anh Michael, vừa kể cho mình nghe về Manuel, con trai cô ý. Nhờ sự giúp đỡ của hai bác Mozcovitz, mới đây anh Manuel đã đc thả khỏi nhà tù nước Cộng hòa Dominica - nơi anh ấy đã bị bỏ tù do bị tình nghi phạm tội chống lại liên bang. Bây giờ anh Manuel đang xây dựng Đảng chính trị riêng của mình, và cô Maya thì vô cùng tự hào vì điều đó. Chỉ có điều cô ấy lo anh ta có thể bị tống trở lại nhà tù nếu không giảm bớt những tuyên bố chống đối lại chính phủ.
Mình thấy về cơ bản anh Manuel và Lilly có khá nhiều điểm tương đồng.
Chuyện cô Maya kể về anh Manuel lúc nào nghe cũng hấp dẫn. Nhưng còn hay hơn nhiều khi đc ngồi nghe trong phòg anh Michael như thế này. Hồi trước mình đã từng vào đây, nhưng lúc anh ấy vắng nhà thì chưa bao giờ (mặc dù hôm nay là thứ Bảy nhưng anh ấy vẫn đến trường để làm việc trong phòng thực hành vi tính chuẩn bị cho vũ hội; rõ ràng là mạng ở trường nhanh hơn nhiều nhà. Hơn nữa, mực dù mình ghét phải thừa nhận điều này, nhưng... có lẽ ở trường anh Michael và chị Judith sẽ đc tự do hơn mà ko bị bố mẹ cản trở.)
Mình đang nằm trên giường anh Michael trong khi cô Maya tất bật dọn dẹp xung quanh, vừa gấp quần áo vừa kể chuyện về đường, một trong những mặt hàng xuất khẩu chính ở nước cô ấy ( và có lẽ cũng là nguồn cung cấp kinh phí chính cho sự nghiệp chính trị của con cô ấy). Con con chó Pavlov nằm bên cạnh liếm mặt mình. Mình thì ko ngừng nghĩ, Đây là cảm giác của anh Michael khi nằm trên chiếc giường này. Đây là những gì anh Michael nhìn thấy mỗi khi nhìn lên trần nhà vào ban đêm ( anh ấy đã dán sao-phản-quang lên trần nhà theo hình Chòm sao Thiên Nữ trong dải ngân hà) và Đây là mùi ga trải giường của anh Michael ( mùi của mùa xuân, nhờ loại bột giặt mà cô Maya thường dùng) và Đây là hình ảnh bàn học của anh Michael nhìn từ phía giường ngủ.
Ngay khi nhìn sang bàn anh ấy, mình chợt nhận ra một thứ. Một trong hai tấm thiệp của mình! Tấm với hình quả dâu bên trên!
Nó không hẳn là được bày ở đấy hay gì cả. Chỉ là nằm trên bàn thôi. Nhưng dù sao thế còn tốt hơn vạn lần bị vò nát nhầu nhĩ ở dưới đáy ba lô. Chứng tỏ tấm thiếp cũng có ý nghĩa với anh ấy, vì thế mà anh ấy không nhét nó lẫn vào cùng mấy quyển sách hướng dẫn sử dụng HỆ ĐIỀU HÀNH DOS và tài liệu phản Microsoft... dưới gầm bàn, hay tệ hơn nữa là vứt nó vào sọt rác.
Đây chí ít cũng là sự khích lệ to lớn đối với mình rồi. Oái... Mình vừa nghe thấy tiếng mở cửa. Là anh Michael ư? Hay bác Moscovitz???? Mình nên ra khỏi đây ngay. Anh Michael không vô cớ mà đi chưng tấm biển "Bước Vào Là Mạo Hiểm" ở bên ngoài cửa phòng.
Thứ Bảy ngày 12 tháng 12, 3h chiều, tại chỗ của bà
Bằng cách nào mà mình có thể từ nhà Moscovitz phóng đến chỗ khách sạn của bà trong vòng có nửa tiếng ư? Tất cả là do cái thảm họa mang tên "Sebastiano" ban cho. Đành rằng mình đã luôn đề phòng cảnh giác với anh Sebastiano, rằng anh ta ko hề ngây thơ như cái vẻ bề ngoài. Nhưng giờ thì có vẻ như người cần lo bị ám sát chính là anh Seb, chứ ko phải mình. Bởi nếu bố mà tóm đc anh ý lúc này thì Seb chết chắc.
Nhưng mình lại ước gì mình mới chính là người ko còn tồn tại trên cõi đời này. Tất nhiên nếu mình chết đi sẽ là điều vô cùng đáng tiếc - nhất là khi mình còn chưa viết xong cái hướng dẫn cách chăm sóc Louie Mập khi mình vắng nhà - nhưng ít nhất mình sẽ ko phải đến trường vào thứ hai tới.
Tệ hơn nữa, mình vẫn phải đến trường ngày thứ Hai kể cả khi biết rõ ràng tất cả học sinh của cái trường AE này đều đã xem phần phụ lục đính kèm tờ Sunday Times: với khoảng 20 tấm hình của MÌNH đang õng ẹo, èo uột trước 3 tấm gương lớn ngắm nhìn bản thân trong các bộ trang phục của anh Sebastiano. Đập vào mắt người đọc là dòng tít to đùng: Thời trang dành cho Công Chúa.
Đúng vậy, Thời trang dành cho Công chúa cơ đấy!
Mình cũng ko thể trách anh Sebstiano đc. Rõ ràng đây là một cơ hội quá tuyệt vời khó ai cưỡng lại đc. Dù gì anh ấy cũng là người kinh doanh mà. Tự dưng có cả 1 cô công chúa làm người mẫu cho trang phục của mình... ai lại đi từ chối một món hời như vậy chứ.
Chắc chắn tất cả các tờ báo khác sẽ nhân cơ hội này mà thêu dệt. Kiểu như Công chúa xứ Genovia tập làm người mẫu...
Thế là chỉ với việc trưng bày vài tấm hình, anh Sebastiano đã có thể khiến cả thế giới chú ý đến dòng thời trang mới của mình. Một bộ sưu tập mà có vẻ như đã đc chính mình kiểm chứng.
Bà không hiểu tại sao bố và mình lại ko vui đến như vậy. Nói vậy thôi chứ đảm bảo bà biết quá rõ lý do khiến bố nổi giận. Kiểu như "con gái tôi đã bị lợi dụng" ý. Bà chỉ ko hiểu nổi vì sao mình lại ko vui. ''Trông cháu rất xinh mà'' - bà liên tục xoa dịu.
Bà tưởng mấy câu đó sẽ có tác dụng chắc?
Bà cho rằng mình đã phản ứng hơi thái quá. Nhưng sao bà ko chịu hiểu là mình ko hề có 1 chút ý định nào bước tiếp con đường của Claudia Schiffer. Không bao giờ luôn! Trước giờ mình đâu có để ý gì đến mấy cái vụ thời trang này. Ai sẽ quan tâm đến vấn đề môi trường? Và quyền lợi của các loài động vật nữa chứ? Như loài CUA MÓNG NGỰA chẳng hạn????
Thử hỏi ai chịu tin là mình ko hề tạo dáng trong những bức ảnh ấy. Tất cả sẽ cho rằng mình đang phô diễn, rằng mình là 1 đứa ti toe muốn học đòi làm người mẫu. Chẳng thà mọi người nghĩ mình là 1 thiếu niên hư hỏng còn hơn.
Lúc nghe thấy tiếng cửa nhà Moscovitz mở, và phi ra khỏi phòng anh Michael, mình đâu ngờ sẽ phải nghe 1 tin khủng khiếp như thế này. Là bố mẹ của Lilly cùng người hướng dẫn riêng của họ trở về nhà từ phòng tập. Sau đó họ ngồi ăn bánh và đọc báo ngày Chủ nhật. Không hiểu sao người ta lại giao báo ngày Chủ nhật từ thứ Bảy, nếu đặt định kì nhỉ???
Còn bác ý ồ lên ngạc nhiên khi mở tờ báo ra và thấy Công chúa Genovia trong bộ sưu tập mùa xuân cực kỳ bắt mắt. Nhưng còn ngạc nhiên hơn khi 2 bác Moscovitz vỗ vai chúng mừng mình vì đã có thêm 1 nghề tay trái - là người mẫu. Lúc đó mình chỉ đụt mặt ra hỏi: ''Bác đang nói về chuyện gì đấy ạ?''
Đúng lúc đó Lilly và Boris cũng vừa từ trong phòng lò dò đi ra. Bác Moscovitz mở tờ báo ra và giơ cho mình xem:
Ten... ten... tất cả các bức hình đều đc in 4 màu cực kỳ lung linh.
Mình sẽ không nói dối rằng trông mình rất xấu. Trái lại, trông mình cực ổn là đằng khác! Họ chỉ phải làm mỗi 1 việc là lựa chọn trong xấp hình mà trợ lý của anh Sebastiano đã chụp trong lúc mình thử váy để quyết định xem sẽ mặc bộ nào vào hôm ra mắt nhân dân Genovia. Sau đó đưa tất cả lên 1 cái phông nền tím huyền ảo. Trong hình mình ko hề cười hay làm gì khó coi cả. Mình chỉ đang nhìn vào gương và tự vấn: Lạy hồn, trông tôi có khác gì một cái tăm xỉa răng ko?
Nhưng tất nhiên, nếu là 1 người không biết mình và ko biết VÌ SAO mình lại đi thử những bộ đồ này thì họ sẽ nghĩ khác. Họ sẽ cho rằng mình chả khác gì mấy đứa con gái rách việc luôn QUÁ cực đoan trong việc bản thân mặc trang phục dạ hội thì sẽ trông như thế nào.
Đấy chính xác là mẫu người mình luôn KHÔNG muốn bị gán cho.
Không thể hiểu anh Sebastiano đã ăn gì mà lại làm như vậy nữa??? Phải thú thật là mình hơi bị tổn thương 1 chút. Khi anh ấy hỏi mình những câu hỏi về anh Michael, mình đã cho rằng 2 anh em bọn mình cuối cùng cũng có 1 mối liên hệ nào đó. Nhưng giờ thì hết rồi. Sẽ ko bao h có chuyện thân thiết giữa mình và anh Sebastiano!
Bố đã gọi điện đến tờ Times yêu cầu họ cắt bỏ toàn bộ phần phụ lục của những tờ báo chưa đc giao đi. Ông còn gọi cho người gác cửa khách sạn Plaza và yêu cầu liệt Sebastiano vào danh sách người ko đc phép ra vào. Điều đó có nghĩa là đứa cháu họ này của Hoàng tử Genovia sẽ ko đc phép đặt chân vào khách sạn.
Làm thế hình như hơi gay gắt, nhưng chưa thấm vào đâu so với việc bố đòi gọi cho Cảnh sát New York để kiện anh Sebastiano về tội sử dụng hình ảnh của trẻ vị thành niên mà ko đc phép của cha mẹ. Ơn chúa là bà đã thuyết phục đc bố ko làm vậy. Bà nói dư luận đã đủ xôn xao lắm rồi, ko cần thên 1 vụ bắt giữ hoàng gia nào nữa.
Bố mình vẫn giận sôi lên, đến nỗi ko ngồi yên 1 chỗ đc. Bố cứ đi đi lại lại , quay mòng mòng quanh phòng. Con Rommel nằm trên lòng bà nhìn bố với vẻ lo lắng. Hai mắt nó nhìn bố chăm chăm, cái đầu nó cứ lắc đi lắc lại dõi theo nhịp chân bố như thể dang xem giải Tennis Mỹ mở rộng vậy.
Mình cá là nếu anh Sebastiano ở đây, thì nố sẽ ko chỉ đập tan cái điện thoại của anh ấy đâu.
Thứ Bảy, ngày 12 tháng 2, 5h chiều,ở nhà
Thế là xong!
Lần này thì đúng là bà đã đi quá giới hạn rồi!
Cũng không có gì là ngạc nhiên nếu bố không bao giờ nói chuyện với bà nữa, từ giờ đến lúc chết.
Không biết bố thế nào chứ mình thì chắc chắn là sẽ không bao giờ rồi.
Đành rằng bà đã già, và nhiều khi không hề xét đoán việc bà làm là sai lè. Và với thân phận là cháu, mình cần phải thông cảm với bà hơn.
Nhưng bà đã làm tới nước này-mà không thèm để ý đến cảm xúc của mình -thì mình tuyên bố như sau: mình sẽ để bụng chuyện này đến suốt đời!
Chuyện là thế này, anh Sebastiano gọi điện lên ngay trước khi mình chuẩn bị rời khách sạn. Anh ấy rất bất ngờ không hiểu vì sao bố lại tức giận với anh ấy đến như vậy. Mặc dù anh ấy đã cố tìm mọi cách để lên lầu gặp bon mình, nhưng đều bị bảo vệ khách sạn chặn lại.
Bố nói với anh Sebastiano rằng lý do bảo vệ khách sạn ngăn anh ta lại là vì anh ta đã bị liệt vào danh sách CẤM. Sau khi nghe ông giải thích lý do thì anh Sebastiano tỏ ra càng buồn hơn. Anh ta liên tục nói: "Nhưng cháu được phép của chú mà! Cháu đã được chú cho phép mà, chú Philippe!"
"Ta cho phép cháu sử dụng hình ảnh con gái ta để tuyên truyền cho mấy mớ giẻ rách đó ư?"-bố mình tỏ rõ vẻ khinh bỉ - " Không đời nào!"
Nhưng anh Sebastiano cứ một mực thề thốt rằng chắc chắn anh ta đã được phép.
Hai bên nói qua nói lại một hồi cuối cùng mới vỡ lẽ ra một chuyện: bằng cách nào đó , anh ta quả thực đã nhận được sự cho phép. Không phải từ mình. Cũng không phải từ bố. Thử đoán xem còn ai có thể cho phép anh ta làm cái chuyện động trời đó?
Đến lúc đó thì bà nói với vẻ đầy phẫn nộ: "Philippe,ta làm như vậy chỉ vì Amelia, con biết đấy, hình ảnh của nó trong mắt mọi người đang không tốt lắm. chúng ta cần phải giúp nó khuếch trương lên một chút."
Và thế là bố gào ầm lên:" Và mẹ định sửa chữa hình ảnh đó bằng cách lén sau lưng cháu nó, cho phép người ta sử dụng hình ảnh của Mia để làm quảng cáo cho mấy thứ quần áo phụ nữ đó ư?"
Bà cũng chẳng thể nói gì hơn sau khi thấy thái độ giận dữ của bố. Bà chỉ đứng yên một chỗ ngúc ngắc, ầm ừ: "Ù...ừm...ừm" giống như phản ứng của mấy nhân vật trong phim kinh dị khi bị ghim lên tường bằng dao phay nhưng chưa chết hẳn(mình luôn nhắm chặt mắt khi xem những cảnh ấy, vì thế mình nghe rất rõ mấy âm thanh kiểu đó).
Giờ thì bà có đưa ra lý do gì đi chăng nữa, bố cũng không thèm nghe, hoặc để cho mình nghe. Bố đi phăm phăm về phía mình, kéo tay mình lôi ra khỏi phòng.
Cứ ngỡ mình và bố sẽ có những giây phút tâm tình giữa cha và con gái như thường chiếu trên TV, ông sẽ nói bà là một người bệnh hoạn, rồi đưa mình đến nơi nào đó để nghỉ ngơi một thời gian. Vậy mà, bố chỉ nói mỗi một câu:"Về nhà đi con."
Rồi bố giao mình cho chú Lars- sau khi dập cửa phòng của bà RẤT mạnh - và đi thẳng về phía phòng của bố.
Giời ạ.
Lại thêm một bằng chứng chứng minh ngay đến một gia đình hoàng tộc cũng có thể chẳng giống ai.
Tình cảnh của mình có khác gì phim Ricki Lake đâu nhỉ?
Ricki: Clarisse, hãy nói đi: tại sao bà lại cho phép Sebastiano đăng ảnh của cháu gái mình lên phần phụ lục quảng cáo của tờ Times?
Bà: Ta làm như vậy để khuếch trương tên tuổi của nó. Mà tại sao ngươi dám gọi tên thật của ta? Cô Lake, cô cần phải nói là Thưa Hoàng Hậu mới đúng.
Mình chỉ biết chắc rằng khi mình tới trường vào thứ Hai tới , tất cả mọi người rồi sẽ tha hồ mà chỉ trỏ: "Ồ, nhìn kia, Mia kìa, đúng là một đứa GIẢ TẠO. Mồm lúc nào cũng hô hào mọi người vận động ăn chay, hành động vì quyền-lợi-của- động - vật và cả cái thuyết vẻ- bề - ngoài - không - quan - trọng- bằng vẻ - đẹp - nội - tâm nữa chứ. Trong khi hành động lại hoàn toàn đi ngược lại với lời nói. Mấy vụ tạo dáng cho các phô ảnh thời trang này được gọi là gì thế hả Mia?"
Như thể vụ bị đình chỉ học còn chưa đủ tệ với mình hay sao âý. Giờ mình còn sắp bị bạn bè cười nhaọ nữa chứ.
Giờ thì mình đang ở nhà, cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không hề đơn giản! Ngay khi vừa bước chân vào nhà, mình thấy mẹ đã lấy phần phụ lục của tờ báo ra, vẽ thêm sừng lên đầu mình và đính tất cả lên cánh tủ lạnh.
Mặc dù hành động kỳ quái này của mẹ cũng làm mình vui lên một chút. Nhưng vẫn không thể khiến cho việc chường mặt ra ở trường hôm thứ Hai tới dễ dàng hơn chút nào. Cái mặt của mình giờ đã chình ình trên tất cả các tờ phụ trang quảng cảo rải khắp khu vực Bắc Mỹ này rồi. Trong cái rủi cũng có cái may! Sau tất cả những gì vừa xảy ra mình phát hiện rằng mình hợp nhất với kiểu váy may từ voan trắng, kèm theo một chiếc khăn choàng màu xanh da trời. Nhưng bố đã kịp cảnh cáo rằng mình sẽ phải bước qua xác bố nếu có ý định mặc chiếc váy đó hay bất cứ tác phẩm nào khác của anh Sebastiano. Không hiểu lục khắp cái nước Genovia lên liệu có tìm ra được một người có tài như ông anh họ của mình không nữa - chứ đừng nói là kịp may một chiếc hoàn toàn mới. Thế nên chắc là mình sẽ vẫn mặc chiếc váy mà anh Sebastiano vừa giao tới nhà mình sáng nay.
Ít ra thì mình cũng bớt đi được một nỗi lo: mặc gì trong buổi ra mắt sắp tới!
Hy vọng bố không nhận ra chiếc váy đó!
Thứ bảy, ngày 12 tháng 12, 8h tối, ở nhà
Mình đã nhận được mười bảy lá thư điện tử, sáu cú điện thoại và một vị khách (Lilly) sau thời trang này. Lilly an ủi rằng mọi chuyện cũng không tệ như mình nghĩ vì đa số mọi người thường vứt phần phụ lục đi mà không them liếc nhìn xem trong đó có gì.
Nhưng nếu đúng là như vậy thì mấy người kia lại gọi điện và viết thư cho mình?
Lilly nói tất cả đều là thành viên của Hội Học Sinh Chống lại Ban Điều Hành trường Trung Học Albert Einstein. Họ gọi tới để thể hiện sự ủng hộ với chuyện mình bị đình chỉ học, nhưng mình nghĩ cả hai đứa mình đều hiểu lý do thực sự.
Đó là: tất cả điều muốn biết mình đang nghĩ gì, sau khi đi phô trương bản thân như vậy.
Làm sao mà mình có thể giải thích được chính mình cũng không hề biết gì về vụ việc này? Sẽ chẳng ai tin đâu. Bằng chứng chềnh ềnh ra đấy còn gì: những gì mình đang mặc chính là bằng chứng! Lại còn có các bức ảnh chứng thực nữa chứ.
Tiếng tăm của mình đang bị tụt thê thảm, ngay cả khi mình đang ngồi ở đây. Chỉ sang mai thôi, hang triệu người đặt báo New York Times sẽ mở báo ra và nói: "Ồ, nhìn xem, Công chúa Mia cuối cùng lại chọn cách khoe ra thế này đây. Không hiểu cô ta được trả bao nhiêu? Mà cô ta thì cần gì tiền, làm công chúa để làm gì cơ chứ."
Cuối cùng mình phải bảo Lilly về nhà, bởi vì đầu mình đau như búa bổ. Cậu ấy định thử chữa cho mình bằng phương pháp xoa bóp theo cách bố mẹ cậu ấy thường áp dụng với bệnh nhân, nhưng không có tác dụng gì. Thậm chí cậu ấy làm mình đau đến nỗi mình cứ ngỡ cậu ấy làm vỡ mạch máu hoặc cái mạch gì đó nằm giữa ngón cái và ngón trỏ của mình.
Mình quyết tâm phải học bài thôi, mặc dù hôm nay là tối thứ Bảy và tất cả mấy đứa tuổi mình đều đang đi chơi.
Nhưng thử hỏi có cô Công chúa nào được phép vui chơi không?
Đây là những gì mình sẽ phải học:
• Đại số: ôn tập từ chương 1-10
• Tiếng Anh: bài luận cuối kì, 10 trang, chỉnh cả lề và cách dòng càng rộng càng tốt, ôn tập từ chương 1-7
• Văn minh Thế giới: ôn tập từ chương 1-12
• NK: không có
• Tiếng Pháp: ôn tập từ chương 1-9
• Sinh học: ôn tập từ chương 1-12
• Viết hướng dẫn các bước chăm sóc con Louie Mập.
• Mua quà Giáng sinh/Lễ Hanukkah:
Mẹ - đĩa nhạc Bon Jovi
Bố - sách dạy cách kiềm chế cơn nóng giận
Thầy G - dao quân đội của Thụy Sĩ
Lilly - băng trắng
Tina Hakim Baba - bản coppy truyện Emanuelle
Kenny - Máy kết hợp TV/VCR (mình không nghĩ món quà này quá đắt. Cũng không phải do mặc cảm tội lỗi hay gì khác. Kenny từ lâu đã rất muốn một cái mà).
Bà - KHÔNG GÌ HẾT!!!!!
• Sơn móng tay (cần tìm loại nào mùi khó ngửi một chút, may ra sẽ làm mình không cắn móng tay nữa)
• Chia tay với Kenny
• Sắp xếp ngăn để tất.
Mình sẽ bắt đầu với ngăn để tất bởi vì rõ rang đó là việc quan trọng nhất. Không thể tập trung vào bất cứ việc gì nếu thấy đôi tất của mình không được sắp xếp ngay ngắn.
Sau đó mình sẽ tiến đến môn Đại số. bởi vì đó là môn mình kém nhất, và cũng là môn thi đầu tiên. Mình sẽ phải thi đỗ môn này nếu như đấy là việc cuối cùng mình phải thi đỗ môn này nếu như đấy là việc cuối cùng mình phải làm. KHÔNG GÌ có thể làm mình phân tâm. Kể cả chuyện với bả, chuyện bốn trong mười bảy email vừa nhận được là của anh Micheal, hai của Kenny, hay chuyện cuối tuần này mình sẽ bay sang châu Âu, lại càng không phải chuyện mẹ và thầy Gianini đang ở phòng bên cạnh xem Die Hard, bộ phim Giáng sinh yêu thích của mình, KHÔNG MỘT CÁI GÌ CẢ.
MÌNH SẼ THI ĐỖ MÔN DẠI SỐ KÌ NÀY, và KHÔNG GÌ CÓ THỂ LÀM MÌNH PHÂN TÂM KHỎI CHUYỆN ÔN THI CUỐI KÌ!!!!!!!!!!!
Thứ bảy, ngày 12 tháng 12, 9h tối, ở nhà
Mình vừa chạy ra ngoài xem đoạn Bruce Willis ném chất nổ xuống lỗ thang máy, nhưng giờ mình đã quay lại bàn học.
Thứ bảy, ngày 12 tháng 12, 9h30 tối, ở nhà
Mình đã không kìm nổi cơn tò mò muốn biết anh Michael viết những gì trong email, nên mình đã đọc một lèo 4 cái email đó - Chỉ đọc thư của anh ý thôi. Một lá là về vụ đình chỉ học (Lilly đã kể cho anh ấy nghe, và anh ấy muốn biết liệu mình có nghĩ tới chuyện thoái vị không, ha ha...), ba lá còn lại là mấy mẩu chuyện cười nhằm giúp mình cảm thấy vui hơn. Mặc dù nội dung cũng chả có gì đặc biệt nhưng mình vẫn thấy buồn cười điên lên!
Mình cá là chị Judith Gershner chưa bao giờ bật cười trước những câu chuyện cười của anh Michael. Chị ấy còn mải bận bịu với việc nhân giống vô tính này khác quá mà!
Thứ bảy ngày 12 tháng 12, 10h tối, ở nhà
Cách chăm sóc con Louie Mập khi con vắng nhà:
Buổi sáng
Hàng sáng, mẹ/thầy nhớ đổ đầy thức ăn khô vào bát của Louie Mập. Ngay cả khi trong bát vẫn còn thức ăn, nó vẫn thích có chút đồ ăn mới ở trên cùng để có cảm giác cũng được ăn sáng như chúng ta.
Trong phòng tắm của con có một cái cốc bằng nhựa màu xanh da trời ở cạnh bồn tắm. Sáng sáng mẹ/thầy nhớ lấy nước từ bồn rửa mặt đổ vào đấy. Nhớ là phải dùng nước lấy nước từ bồn rửa mặt bởi vì nước trong bồn rửa bát không đủ lạnh. Và phải đổ nước vào cái cốc màu xanh da trời vì con Louie Mập chỉ quen uống nước từ cái cốc ấy, trong khi con đang đánh răng.
Nó có một cái bát ngoài hành lang phòng con. Rửa sạch cái bát đó và đổ đầy nước lấy từ bình lọc nước trong tủ lạnh. Nhất định phải là nước ở bình lọc nước bởi vì mặc dù vòi nước ở New York đã kiểm chứng là sạch vi khuẩn, nhưng cho con Louie uống chút nước tinh khiết tuyệt đối thì vẫn tốt hơn. Loài mèo cần được uống nhiều nước cho sạch ruột, tránh viêm thận và viêm đường tiết niệu. Vì thế phải luôn để sẵn nhiều nước cho nó, không chỉ bên cạnh bát thức ăn mà còn nhiều chỗ khác nữa.
Mẹ và thầy đừng nhầm lẫn cái bát ngoài hành lang với cái bát bên cạnh cây thông Noel. Cái bát ấy là đề ngăn con Louie Mập không uống nước trong chậu cây. Quá nhiều nhựa cây sẽ dễ làm nó bị táo bón.
Vào buổi sáng, Louie Mập thích nằm trên bậu cửa ống thoát hiểm. ĐỪNG BAO GIỜ MỞ CỬA SỔ, nhưng nhớ mở rèm để nó có thể nhìn ra ngoài.
Với cả thỉnh thoảng nó còn thích nhìn ra ngoài từ cành cửa sổ bên cạnh Tivi. Nếu lúc đó mà nó rên ư ử thì mẹ và thầy nhớ phải nựng nó nhé!
Buổi chiều
Bữa tối của Louie Mập là thức ăn đóng hộp. Louie Mập chỉ thích duy nhất ba vị: vị gà và cá ngừ (xắt mỏng), vị tôm và cá (xắt mỏng), và vị cá biển (xắt mỏng). Nó sẽ không ăn bất cứ cái gì có vị thịt bò hay thịt lợn đâu. Thức ăn phải được cho vào cái đĩa mới tinh, thật SẠCH nến không nó sẽ không ăn. Còn nữa, nó sẽ không ăn nếu như thức ăn trong đĩa không giữ đúng hình dáng trong hộp, vì thế đừng dằm nhỏ thức ăn của nó ra.
Sau bữa tối, Louie Mập thích nằm vươn vai oằn èo trên tấm thảm ở cửa trước. Đây là thời điểm thuận lợi để bắt nó tập thể dục. Khi nó duỗi người ra, chỉ việc đặt tay dưới hai chân trước của nó và kéo thẳng ra (nó thích thế) cho tới khi nó cuộn tròn người lại giống như xác ướp. Lúc đó, dùng ngón trỏ day qua day lại trên vai và mát xa nhẹ cho nó. Nếu làm đúng cách nó sẽ rên gừ gừ tỏ vẻ hài lòng. Còn nếu không đúng cách thì cũng sẽ biết ngay, vì nó sẽ đợp một phát vào tay.
Louie Mập rất chóng chán và khi nó chán, nó sẽ đi quanh nhà gào thét, vì thế dưới đây là vài trò nó thích chơi:
• Lấy vài mẫu đồ chơi dành cho mèo và xếp chồng lên thành hình tháp, sau đó để con Louie Mập tự đạp đổ và chơi một mình.
• Đặt con Louie Mập lên cái ghế ở bàn máy tính của con, rồi núp vào sau giá sách. Sau đó, thò một đầu dây giày ra từ phía sau ghế để nó không biết từ đâu mà ra.
• Xếp mấy cái gối lên giường con thành pháo đài và đặt con Louie Mập vào trong. Sau đó dùng tay bịt vào các lỗ hở (nhưng nhớ phải đeo găng tay khi chơi trò này).
• Cho một ít bạc hà mèo vào chiết tất cũ và ném cho Louie Mập chơi. Nó sẽ tự chơi một mình trong khoảng bốn đến năm tiếng, bởi vì nó rất thích dùng móng nghịch cây bạc hà mèo.
Ổ rơm cho mèo
Thầy Gianini, việc này xin dành cho thầy. Mẹ không được dọn ổ mèo hay đụng đến bất cứ thứ gì trong đó, nếu không muốn bị ngộ độc máu dẫn đến tử vong hoặc nhiễm bệnh cho cả mẹ và em bé. Thầy nhớ phải luôn rửa tay bằng nước xà phòng ấm sau khi thay ổ cho Louie Mập, không cần biết tay của thầy có bị dính gì hay không.
Ổ của con Louie Mập phải được thay rơm hằng ngày. Thầy chỉ cần đặt cả bó rơm vào chiếc túi Grand Union, sau đó ngày hôm sau lấy ra và thay bằng một bó rơm mới. Rất đơn giản! Thường thì nó sẽ đòi ăn bữa thứ 2 khoảng hai tiếng sau bữa tối. Thầy sẽ biết lúc nào cần cho nó ăn, khi ngửi thấy "mùi hương" thoang thoảng bốc ra từ cái ổ trong phòng tắm của nó.
Lưu ý quan trọng nhất
Không được đụng đến khu vực đặc biệt đằng sau toa-lét của con Louie Mập trong phòng tắm của con. Đó là nơi nó cất dấu bộ sưu tập những đồ lóng lánh của nó. Nếu thấy nó tha vật gì đi và giấu ở đó thì cũng dừng tìm cách giật lại ngay lúc đó trước mặt nó. Nếu không nó sẽ cứ thấy mẹ/thầy là cắn trong nhiều tuần liền sau đó. Con đã hỏi bác sĩ thú y về chuyện này, nhưng cô ấy nói kể cả việc thuê chuyên gia tư vấn hành vi động vật với giá 70$/giờ thì cũng chẳng làm gì được hơn. Thôi đành chịu vậy!
Điều quan trọng nhất là mẹ và thầy không được quên ôm Louie Mập vào lòng và nựng nó vài lần mỗi ngày!!!! (Nó rất thích được như thế.)
Thứ bảy, ngày 12 tháng 12, nửa đêm, trong phòng
Không tin nổi nửa đêm rồi mà mình vẫn chỉ đang lẹt đẹt ở Chương 1, phần Giới thiệu môn Đại số!
Cuốn sách này thật khó hiểu. Cầu mong người nào viết ra cuốn sách này đã không được trả hậu hĩnh.
Hay mình cứ ra hỏi thầy G xem bài thi cuối kì sẽ thi cái gì nhỉ?
Mà không được, như thế là gian dối!
Chủ nhật, ngày 13 tháng 12, 10h sáng, ở nhà
Chỉ còn bốn tám tiếng nửa là đến giờ thi Đại số và mình vẫn đang dậm chân ở Chương 1.
Chủ nhật, ngày 13 tháng 12, 10h30 sáng, ở nhà
Lilly lại vừa ghé qua. Cậu ấy muốn bọn mình cùng ôn tập môn Văn minh Thế giới. Nhưng đến Chương 1 môn Đại số mình còn chưa đọc xong, lấy đầu óc đâu mà nghĩ tới môn Văn minh Thế giới cơ chứ??? Lilly nói mình có thể cùng ôn xen kẽ: trong một tiếng đầu, cậu ấy sẽ hỏi mình môn Đại số, một tiếng sau đó đến lượt mình hỏi cậu ấy môn Văn minh Thế giới. Thôi thì đành vây chứ biết làm sao. Mặc dù làm vậy cũng không công bằng cho lắm với Lilly bởi cậu ấy lúc nào chẳng đạt điểm A môn Đại số, cần gì phải ôn. Trong khi nếu kiểm tra môn Văn minh Thế giới cho Lilly thì mình cũng học được luôn.
Đúng là bạn bè than thiết cũng có khác!
Chủ nhật, ngày 13 tháng 12, 11h sáng, ở nhà
Tina vừa gọi điện. Cậu ấy đang sắp hoá dại vì mấy cậu em nghịch quá công suất ở nhà. Cậu ấy hỏi xem có thể đến nhà mình học không. Tất nhiên là mình đồng ý rồi.
Làm sao mình có thể từ chối được? Hơn nữa, cậu ấy hứa là sẽ dừng lại ở cửa hàng H&H để mua bánh vòng và pho-mát kem rau cho mình. Ngoài việc không ngớt lời tán dương mấy tấm hình của mình trên cuốn phụ lục quảng cáo, Tina còn khuyên mình chẳng việc gì phải phiền lòng nếu bị mọi người cho là thích phô trương chỉ vì mình trông quá quyến rũ.
Chủ nhật, ngày 13 tháng 12, buổi trưa, ở nhà
Anh Micheal đã cho Boris biết Lilly đang ở đâu, và thế là giờ Boris cũng đang ở đây.
Lilly nói quả không sai. Đúng là Boris thở quá to. Mà mình vốn đã là đứa rất dễ bị phân tâm.
Cậu ấy lại còn thượng cả giày lên giường mình nữa chứ! Nhưng khi mình có ý muốn nhắc cậu ấy cởi giày ra thì Lilly bảo không nên làm như vậy.
Giời ạ! Không hiểu Lilly thấy gì hay ho ở cái cậu bạn trai vừa hôi miệng vừa hôi chân này nhỉ?
Boris có thể là một thần đồng âm nhạc thật nhưng cậu ấy còn phải học rất nhiều về vệ sinh cá nhân. Đang nói nghiêm túc đấy!
Chủ nhật, ngày 13 tháng 12, 12h30 trưa, ở nhà
Giờ thì cả Kenny cũng đang ở đây. Mình chẳng biết phải học thế nào với đám người bát nháo này nữa. Thấy Gianini lại còn nhè đúng lúc này lôi trống ra tập nữa chứ.
Chủ nhật, ngày 13 tháng 12, 8h tối, ở nhà
Cả mình và Lilly đều nhất trí là từ lúc Boris và Kenny xuất hiện thì kế hoạch ô tập của bọn mình đã phá sản. Tiếng trống của thầy G lại càng làm cho tình hình trở nên căng thẳng hơn. Vì thế bọn mình quyết định tạm nghỉ xuống Làng Trung Hoa chơi.
Cả lũ đã chơi rất vui ở chợ Thượng Hải, ăn bánh bao nhân rau và hành tay áp chảo với nước sốt tỏi. Chả hiểu sao mà mình lại ngồi cạnh Boris. Cậu ấy làm mình cười lăn cười bò vì lien tục đứng lên sắp xếp lại bàn ăn mỗi khi có món mới được bưng ra. Nguyên nhân là do: khoảng trống duy nhất trên bàn còn có thể đặt thức ăn là ở trước mặt Boris. Đồng nghĩa với chuyện cứ có món mới là Boris và mình được chén đầu tiên.
Chuyện này giúp mình nhận ra một điều: mặc dù vẫn chưa bỏ được thói quen dắt áo len trong quần và bệnh hôi miệng nhưng về căn bản Boris vẫn là người vui tính và tử tế. Lilly thật may mắn! Vì người cậu ấy yêu cũng yêu cậu ấy. Giá như mình cũng có thể yêu Kenny như cách Lilly yêu Boris nhỉ!
Nói vậy thôi chứ mình đâu thể khống chế được trái tim của mình! Bởi nếu được mình đã bắt nó KHÔNG ĐƯỢC yêu anh Micheal rồi. Thứ nhất, anh ấy là anh trai của đứa bạn thân nhất của mình. Thứ hai, nếu Lilly biết mình yêu anh Micheal, cậu ấy sẽ KHÔNG BAO GIỜ chịu hiểu đâu. Thứ ba, anh ấy đang học năm cuối, đang chuẩn bị tốt nghiệp.
Và cuối cùng, anh ấy đã có bạn gái.
Nhưng mình biết làm gì đây? Đâu thể ép bản thân yêu Kenny, lại càng không thể cấm cậu ấy thích mình!
Mặc dù cậu ấy vẫn chưa buồn ngỏ lời mời mình đi dự vũ hội. Thậm chí chưa một lần đề cập đến chuyện ấy. Lilly nói mình nên chủ động gọi điện cho cậu ấy và nói: "Thế rút cuộc bọn mình có đi hay không đây?". Cậu ấy lập luận rằng đến điện thoại của Lana mà mình còn dám đập nát bét, Thì sợ gì mà không gọi điện cho bạn trai để đặt thẳng vấn đề là có định đưa nhau đi dự vũ hội không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro