Chương 7: Về nhà
Editor: Hannah
Sau khi rời khỏi công ty, người đi trên đường mỗi khi ánh mắt nhìn vào Diệp Kiều, đôi mắt liền sẽ không tự chủ được mà nhìn qua chỗ khác, chỉ cảm thấy bên người như có một cơn gió thổi qua.
Dây leo quỷ dị vẫn còn ở bên trong hai cái huyệt nhỏ của Diệp Kiều, dùng gió đỡ cơ thể vô lực của cậu, phiêu diêu một đường thuận lợi đưa cậu tới cửa nhà.
Diệp Kiều run rẩy lấy chìa khóa ra, gian nan mà mở cửa nhà. Nhóm dây leo đợi ở trong nhà cả ngày trời sớm đã đói khát khó chịu, từ lâu đã đem toàn bộ màn rèm trong phòng kéo xuống. Diệp Kiều vừa vào cửa, cửa nhà đã nhanh chóng “Bính” một tiếng lập tức đóng lại, thậm chí còn có nhánh dây leo không quên lấp kín mắt mèo.
Trong nhà trên tường sàn nhà bò đầy dây leo màu xanh không đồng nhất, ở trong không gian tối tăm phát ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, phảng phất như đi lạc vào một khu rừng khủng bố trong những trò chơi giả tưởng, hiện tại nhóm dây leo quái dị chỉ muốn hưởng thụ con mồi duy nhất này.
Không đợi Diệp Kiều phản ứng ra một chút cảm xúc sợ hãi hay là kinh ngạc, nhóm dây leo liền đem cậu vội vội vàng vàng đẩy ngã lên trên sô pha, nhanh chóng lột bỏ quần tây cùng quần lót vướng bận ném qua một bên. Nhóm dây leo một phen "Bắt tay” dây leo còn ở bên trong hai cái tiểu huyệt, hung hãng mà lôi kéo ra bên ngoài!
“Ngô.....A!”
Diệp Kiều thật sự nhịn không được mà thét chói tai ra tiếng. Dây leo kia đã ở bên trong hai cái tiểu huyệt kiều nộn suốt một đường về nhà. Mỗi một bước đi, tiểu tử cung liền sẽ bị cái đầu nấm ở bên trong đinh va chạm một lần, có trời mới biết cậu dùng bao lớn sức lực mới có thể về đến nhà.
Đáng tiếc một phen lôi kéo này lực đạo không đủ, chỉ có thể kéo dây leo ra khỏi miệng tử cung đáng thương. Diệp Kiều bất đắc dĩ mà mở rộng hai chân, bên trong tử cung có rất nhiều dâm dịch làm cậu trưởng đến khó chịu, cậu muốn nhanh chóng rút nó ra.
Ngay sau đó nhóm dây leo ở bên ngoài liền hợp lại với nhau, dùng sức một chút lại một chút kéo ra bên ngoài, Diệp Kiều giương chân phối hợp với tiết tấu lôi kéo đem cái mông co rụt lại về phía sau. Cậu không nghĩ tới phối hợp với dây leo lại có thể mang đến khoái cảm kích thích đến như vậy!
Mỗi một lần kéo ra thất bại, dây leo ở bên trong tiểu huyệt liền sẽ bắn ngược lại thẳng tắp vào đến miệng tử cung, đầu nấm thô to hoàn toàn xuyên qua tiểu tử cung kiều nộn, từ miệng tử cung đụng vào vách thịt! Ngay cả cái bụng cũng bị đỉnh nhô lên. Diệp Kiều mơ mơ màng màng cảm giác như bị dây leo đâm xuyên.
Khoái cảm quá mức kịch liệt làm Diệp Kiều mềm nhũn ngã xuống trên sô pha, một ngụm lại một không ngừng lấy hơi thở dốc, dây leo này sẽ không phải chuẩn bị chơi chết cậu đó chứ?
Dây leo cứ như thế lôi kéo mấy chục lần, như là quyết tâm nhất định phải đem nhánh dây leo này rút ra, cuối cùng phải nhẫn tâm tăng lực đạo lớn một chút, mới có thể lôi kéo nó ra bên ngoài! “Phốc” một tiếng cuối cùng cũng đem nhánh dây leo kia rút ra, ném ở trên sàn nhà.
Diệp Kiều hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Tiểu tử cung phun ra một lượng lớn dâm thủy, tiểu côn thịt run rẩy bắn ra dịch nhầy. Nhóm dây leo ở bên ngoài thi nhau ùa lên, một chút lại một chút cọ xát, đem tất cả dâm dịch cùng mồ hôi ở trên người cậu hấp thụ sạch sẽ, trừ bỏ hai cái tiểu huyệt còn có chút ướt át, một giọt dâm dịch cũng không còn ở trên sô pha.
Diệp Kiều bị mùi hương của đồ ăn đánh thức, mơ hồ tiếp nhận di động mà dây leo đưa qua, thì ra đã 21h.
Hôm nay ở công ty bị dây leo dâm loạn, vừa mới về nhà lại bị dây leo trực tiếp đè xuống làm tình, căn bản không có mua đồ ăn. Sau trận làm tình kịch liệt đã tiêu hao lượng lớn thể lực của cậu, hiện tại cái bụng nhỏ của Diệp Kiều đã đói đến mức kêu ầm ầm.
Một dây leo điên cuồng ở trước mặt cậu vặn vẹo, tựa hồ như muốn kêu Diệp Kiều mau đi theo nó. Mặc kệ có nguyện ý hay không, con người vẫn luôn bị những thứ mới lạ hấp dẫn. Diệp Kiều đi theo sự chỉ dẫn của dây leo, quay đầu liền nhìn thấy cái bàn ở trước sô pha đã bày một bàn đồ ăn, cùng mùi hương đánh thức cậu giống nhau như đúc.
Dây leo mở đèn lên. Diệp Kiều mới thấy rõ ràng đồ ăn trên bàn: Một mâm trứng gà xào giăm bông, một chén canh, còn có một chén cơm.
Diệp Kiều đã nhớ không rõ bao lâu rồi không có ăn đồ ăn tự nấu, tuy rằng dây leo vô sỉ đùa bỡn cậu, nhưng cũng chú ý đến thân thể của cậu, trừ bỏ lần đầu đêm đó, cơ hồ không có làm cho cậu quá đau. Vì vậy Diệp Kiều thấp giọng nói với dây leo:
“Cảm ơn mi...”.
Nhóm dây leo ba chân bốn cẳng mà đem Diệp Kiều nâng dậy ngồi xuống, giống như tranh công mà đưa chiếc đũa. Thời điểm ngồi thẳng Diệp Kiều đã chuẩn bị tốt tâm lý cho mình rằng nơi đó có khả năng sẽ bị rách, sẽ đau. Nhưng khi ngồi xuống rồi lại phát hiện trừ bỏ một chút bủn rủn, cũng không có cảm giác đau đớn gì, nghĩ nghĩ liền cảm thấy có thể là do chất lỏng kỳ quái của dây leo kia bắn vào, gương mặt nhỏ không tự chủ được mà nóng lên.
Đồ ăn thực mỹ vị, chén canh kia không biết là nấu bằng cây gì, mùi vị thanh thanh ngòn ngọt. Mấy dây leo nhanh nhẹn thu dọn chén đũa vào phòng bếp rửa sạch, mấy dây leo khác lại ân cần mà giúp Diệp Kiều mát xa, Diệp Kiều hơi có chút lợn chết không sợ nước sôi, dựa vào sô pha hưởng thụ sự phục vụ của dây leo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro