Chương 1: Đen nhánh chi cánh
(Đã có chỉnh sửa)
Tôi là sát thủ.
Tuy rằng cái nghề này nói ra khá phản cảm thậm chí còn là từ cấm nhưng khi giới thiệu lại làm người khác cảm thấy đứa giới thiệu bị bệnh trung nhị. Vậy nên tôi mở đầu cường điệu hóa như vậy là có nguyên nhân —— cùng tôi tiếp tục kể câu chuyện này.
Mà đối với bị người khác coi là tâm thần chuyện này, đã thành thói quen.
Ai lại đặt tên dị năng lực tên cùng năng lực chính là tràn ngập mùi của mấy tên bệnh trung nhị cơ chứ.
Tôi dị năng lực tên gọi là【 đen nhánh chi cánh 】, khi tôi phát động dị năng phương thức chính là hô lên khẩu hiệu dài ngoằng , năng lực mạnh hay yếu cùng khẩu hiệu sến, sức mạnh cùng với độ dài khẩu hiệu có quan hệ trực tiếp.
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại có khả năng này, đại khái là bởi vì khi còn nhỏ ở bãi rác nhặt được nhật ký cùng băng ghi hình vai chính chính là tên bệnh trung nhị, dẫn tới tôi khi còn nhỏ mà sinh ra sai lầm mộng tưởng cùng nhận thứ…… Khụ khụ, không đúng, kể hơi xa, trở lại vấn đề.
Tóm lại, cái này năng lực tuy rằng làm khả năng giáo tiếp của tôi so với thế giới bên ngoài bị chậm một nhịp , nhưng mà cái năng lực này dùng tốt ấy chứ, ở Yokohama dị năng lực giả khắp nơi đi còn không đáng giá tiền của chính nó, điều đó đã thành công mở một đường máu, không thể bình an lớn lên, vật vã cùng hỗn độn ra một chút thanh danh.
Đồng thời năng lực này làm tôi không có bằng hữu, chỉ có thế làm một mình —— bởi vì bạn đồng hành đều cảm thấy đi cùng tôi thật mất mặt, không muốn cùng ta làm cộng sự; mà không nhân ra tôi khổ tâm, tôi càng không muốn.
Cứ như vậy, tôi và【 đen nhánh chi cánh 】 tên càng ngày càng vang dội, tôi càng thêm tai tiếng
Bởi tôi thật sự không muốn vì điều đó mà phá hoại tôi sinh hoạt hàng ngày, hơn nữa tuyệt đối không mong có người nào đem biệt danh cùng tên thật kết hợp mà trêu đùa.
Cho nên khi tôi nghe nói có người, không cách biệt tuổi là mấy, lắm tên là “Oda Sakunosuke” làm đồng hành, tự dưng có một tia ghen ghét —— hắn không chỉ có dám trực tiếp dùng tên thật, hơn nữa đều không có biệt danh, cực kỳ bình thường!!!
Tuy rằng nói đúng hơn là hắn phong bình còn có gì mà “Sát thủ dùng khẩu dân chủ”, “Tên khủng bố”, “Sát thủ mặt lạnh”, “Không trượt phát nào”, “Vĩnh viễn sẽ không bắn lệch” linh tinh nghe đồn, nhưng mà khi nghe tới chúng đều bình thường lại còn rất phong cách! Rõ ràng tên thật đều đã bại lộ lại có bộ dáng thật thần bí!
Tôi nay mười lăm tuổi, nếu bình thường đi học thì chắc đã tốt nghiệp cấp 2, bệnh trung nhị đã "tốt nghiệp" luôn rồi!
Nhưng mà quãng thời đối với lta ấn tượng nhất chính là “Đen nhánh chi cánh”! Kia màu đen cánh chim chỉ là ngụy trang công cụ mà thôi, thậm chí không thể bay! Bay lên không đều chỉ là khả năng bật nhảy phi thường thôi! Cánh chim này là công cụ để tôi nghĩ ra khẩu hiệu nữa!
A, thực xin lỗi, lại kể hơi xa.
Bất quá cũng không tính là đang kể chuyện không liên quan đâu, tôi sở dĩ cố ý đề cập cái này làm tôi hâm mộ ghen tị hận tên đồng hành đó, cũng cùng kế tiếp ta muốn thuật lại chuyện xưa cùng một nhịp thở —— bởi vì ở tôi mười lăm tuổi năm ấy, lúc hau chúng tôi gặp mặt.
Thật cũng không phải cái gì đồng hành cạnh tranh linh tinh hết. Cũng không biết tại sao Yokohama lại tụ họp băng đảng phá làng phá xóm như thế, sát thủ không thiếu, nhưng là chúng tôi không chỉ có sẽ không thất nghiệp thậm chí lương sinh hoạt không cần phải lo, có rất nhiều người ước.
Tôi cảm thấy chúng tôi vào nghề suất cùng số lượng chỉ ở sau Hakata.
Mà tôi sở dĩ cùng đối phương gặp mặt, chỉ đơn thuần là bởi vì…… Tôi bởi vì nhất thời biết có hảo hán trước điều tra, trộn lẫn vào nhà tài phiệt phe phái đấu tranh, dẫn tới có người bị phản bội trực tiếp lộn cái bàn thuê đâm chém giết thuê.
Kiểu này thuần túy lãng phí tiền làm tốn công vô ích hành vi, nếu không như đề cập tôi đã nói, tôi có thể xem cái việc vui, nhưng mà một khi chính mình trở thành trung tâm sự kiện, tôi cười không nổi.
Đặc biệt là tôi biết đối phương được thuê người là Oda Sakunosuke.
Tôi là nghĩ tới tôi khả năng cùng đối phương gặp gỡ, rốt cuộc chúng ta hai cái đồng nghiệp trong ngành cũng có chút vui —— đều là tuổi không sai biệt lắm, đều là cô độc tác phong.
Chỉ là tôi là thực thích giao lưu bạn bè, chỉ là không có bạn bè; mà đối phương, có vẻ như là chính là tính tình tương đối xa cách.
Chỉ là tôi trước kia cho rằng có được bạn bè, hoặc là cười nhạo năng lực của tôi, ít nhất không nên là mối quan hệ thợ săn cùng con mồi.
Áp lực trên đỉnh đầu, tôi suy tư mãi, quyết định tấn công trước.
Đây cũng là…… nguyên nhân tôi ở đây.
“Oda Sakunosuke?” Tôi nhìn đối diện thiếu niên tóc đỏ, tràn ngập cảnh giác mà ra tiếng, mà đối phương thái độ bình tĩnh, thầm xác nhận rằng tôi hẳn là không tìm lầm người.
Đối phương so với trong tưởng tượng khá gầy yếu một tí, thân hình mảnh khảnh, kia đầu tóc đỏ kia không phải đỏ quá tươi, có thể nói là ngả về hồng
, mang theo điểm hồng màu nâu cảm giác. Cặp mắt mang xanh thẳm con ngươi đang nhìn lại tôi, không mang theo một tia cảm tình, phảng phất đâu đó giống như cỗ máy.
Chỉ là một ánh mắt giao lưu thôi, đủ khiến cho nội tâm chuông cảnh báo vang SOS, không cố ý có đại áp lực.
Bởi vì mặt đối mặt, khiến cho ta rõ ràng một sự kiện —— kỹ năng cùng năng lực, tôi không bằng hắn.
Hắn vừa nhìn là biết một cái trời sinh sát thủ, hơn nữa kinh nghiệm chắc chắn so với tôi muốn phong phú.
Giống như là hiện tại, tôi khi động thủ sau, hắn hành động giống như phản xạ không điều kiện mà né tránh, giống như là không cần suy nghĩa, cũng không lấy một tia chần chờ, linh hoạt mà tránh thoát tôi công kích —— y như là trong lời đồn, hắn có thể biết trước tương lai giống nhau.
Không, có lẽ đây là sự thật.
Có lẽ hắn năng lực chính là biết trước tương lai?
Nhưng mà cái này cũng không đủ…… Tôi cảm nhận ở đối phương trên người, không cảm giác được một tia sợ hãi.
Thậm chí không cần nói đến sợ hãi, cảm xúc đều không có
Chỉ mới hai phút giằng co lui tới, lại làm tôi bắt đầu sinh ra tuyệt vọng —— tôi rõ ràng mà biết bản thân đánh không lại hắn.
Đương nhiên không phải nói tôi như vậy mà dễ ăn, biết là chính mình chết ở chỗ này, nhưng tôi ý thức được nếu đối phương thật sự muốn ám sát tôi, chỉ cần tôi không xử lý hắn, như vậy đối phương diệt trừ là chuyện sớm hay muộn.
Cho nên…… Khi đối phương ở kèo trên , tôi đã đối với tương lai có đủ tâm lý.
Người thường ở tình huống này đều có giác ngộ, cho nên tôi cũng không có hối hận hoặc là bắt đầu nhớ lại nhân sinh đèn kéo quân, chỉ là trừng lớn chính mình đôi mắt vàng vô vọng qua đi, quyết định cho dù có là cái chết cũng không thể thua thế được.
Thiếu niên tóc đó nhận ra tôi, vẫn như cũ là hành động không chút cảm xúc, ngữ khí cũng không có nhiều ít phập phồng: “Đen nhánh chi cánh?”
…… A a a“Đen nhánh chi cánh?” bà nội mi ——! Im miệng lại đi tên khốn!
Trước khi bị đối thủ một mất một còn dùng biệt danh khí kêu cái này phá ngoại hiệu không chỉ là cảm thấy thẹn cảm, mà còn quá nhục nhã! Quá nhục!
Sắc mặt trong nháy mắt có ý nhăn lại, nhưng bằng nội công thâm hậu mà nhịn xuống, hừ lạnh một tiếng: “ Giết tôi đi.”
Đối phương biểu tình không có gì thể hiện cũng không có phản bác cái gì, chỉ là dùng trần thuật ngữ khí nói: “Tôi sẽ không giết cậu.”
Tôi chấn kinh —— là sao? Còn muốn tiếp tục hạ nhục tôi à? Vừa rồi coi hắn là người vô cảm tình vô biểu tình vô phun tào tam vô nhân sĩ, vậy mà kêu tôi bằng biệt danh nhục nhã này.
Lúc tôi đang mơ hồ chửi thầm, đối phương tiếp tục nói : "Có thể nói, tôi không có ý định tiếp tục giết người.”
…… Đây là cái kịch bản gì vậy?
Tôi nhíu mày, hơi nhứt nhứt cái đầu.
Mà thiếu niên tóc đỏ tiếp tục nói: “Tôi muốn viết tiểu thuyết, cho nên về sau sẽ không làm sát thủ.”
…… Này! Càng nghe càng thấy quái.
Tôi không được bồi dưỡng học tập, nhưng mà nhìn vị đồng hành thế nào cũng không giống như là được đi học a, vì sao lại đột nhiên muốn đi viết tiểu thuyết?! Chẳng lẽ đây là tiếng lóng trong ngành.
Đáng giận! Bởi vì tôi không có bạn bè cho nên cũng không biết ngôn ngữ thịnh hành gần đây.
Tôi kiên nhẫn mà đợi vài giây, thấy đối phương không có phản ứng. Ý tứ, tôi thật cẩn thận mà hỏi lại một câu: “Còn tôi?”
Nếu hắn thật sự chuẩn bị rửa tay không làm, tôi đây đơn phương không có tính toán gì trong tương lai sao?
Nếu là thật thì …… Có thể hay không buông tay thả tôi đi được không? Bị tay áp chế xương cốt rất đau, tôi còn trong thời gian phát triển, nếu ảnh hưởng đến chiều cao, sao chỉnh được?
“A……” Thiếu niên tóc đỏ lộ ra một tia bừng tỉnh, tựa hồ lúc này mới phản ứng lại hoàn cảnh, nhìn chằm chằm tôi nhìn trong chốc lát, đột nhiên hỏi nói, “Cậu muốn sống cùng nhau sao?”
…… Ê đừng tự ý nhét chữ vô thế chứ! Với lại ý tôi không phải thế!
Tôi liền biết, không có khả năng dễ dàng buông tha tôi!
Nhưng so với bị giết thì đổi nghề vẫn dễ sống thọ hơn.
Tôi nhịn không được nức nở nói: “Được…… Vậy cậu có thể buông tôi ra được không?”
“A, lỗi tôi. Thói quen, tôi thật sự xin lỗi.”
Lấy cớ này thật sự quá vụng về! Rõ ràng là bắt nạt người ta mà!
Tôi đứng lên, hoạt động một chút cánh tay, thở môt hơi dài, sau đó nhìn về phía thiếu niên tóc đỏ không khác biệt chiều cao với tôi.
Đối phương như cũ vẫn là bộ mặt lãnh đạm, có thể nói là làm người trước mắt huyết áp lên cao: “Trước hết là nên giới thiệu đi…… Chào cậu, đen nhánh chi cánh", tôi là Oda Sakunosuke.”
…… Đen nhánh chi cánh cái đầu cậu. Này là cố tình đúng không?!
Tô cố nén cảm xúc muốn đấm đối phương, lấy lại bình tĩnh, tôi cười tươi nói: “Chào, Oda Sakunosuke, tôi kêu Tsuboi ( つぼい ) Kikue ( きくえ ), cậu có thể trực tiếp kêu tôi Kikue.”
__________________________________
"Trung nhị" = "Chuninbyo"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro