Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Chiếm đoạt (18+)

Chương này mang tính chất H vs H! ^^ các bạn cân nhắc trước khi đọc! Mà H nhè nhẹ thôi! :p :v

Chương 44: Chiếm đoạt (18+)

Lời nói như sét đánh ngang tai. Thiện Nhi sửng sốt, không tin vào tai mình. Thứ nhất là vì hàm ý của anh, thứ hai là tên của Kim Thành. Tạ Duy Phong gọi ai là Lôi Kim Thành? Không lẽ...

- Đừng ngạc nhiên như vậy, hắn không nói cho em biết gì sao?

- Anh nói cái gì?

Thiện Nhi ngây ngốc, bây giờ đầu ốc cô rối tung lên, có tiếng ong ong trong đầu. Trước tiên là cơn giận của Tạ Duy Phong, sau đó là những tấm ảnh trên bàn, còn bây giờ là sự thật về Kim Thành. Tất cả điều quay vòng vòng trong đầu cô.

Tạ Duy Phong đứng trước mặt Thiện Nhi, thân hình cao lớn của anh càng lúc càng gần, cô cũng cố ý tránh đi.

- Tôi nói, em nên tránh xa Lôi Kim Thành ra, không được gần gũi với hắn nữa, nghe rõ chưa?

Giọng nói có chút ra lệnh, lủa giận bắt đầu lan tràn trong mắt.

Thiện Nhi thật sự không hiểu gì hết. Chuyện tình cảm của cô có liên quan gì tới anh ta chứ? Còn nữa, Kim Thành họ Tạ sao anh ta lại gọi là Lôi? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?

- Anh có quyền gì mà cấm cản tình cảm của tôi?

Thiện Nhi thực sự không nghỉ được nhiều. Cô chỉ muốn gặp Kim Thành ngay bây giờ. Còn tấm danh thiếp nữa, anh không cho cô xem...

- Bằng việc em là của Tạ Duy Phong tôi!

Tạ Duy Phong đột nhiên cao giọng, ánh mắt nhìn cô không tha...

Lời nói như búa tạ đánh vào đầu cô, tim lại thấy đau vô cùng. Tâm trạng rối tung, cô không biết mình nên làm gì...

- Nếu anh khỏe như vậy không cần tôi khám nữa! Xin phép... - Cô không muốn ở đây nữa.

- Em quay lại đây!

Thiện Nhi quay lưng đi nhưng cô lại chậm hơn Tạ Duy Phong, anh đột nhiên nắm lấy tay cô kéo mạnh lại. Cơn đau từ cổ tay truyền đến khiến cô không khỏi nhíu mày. Thiện Nhi khó chịu, gỡ tay anh ra:

- Buông ra... Anh buông tôi ra...!

- Muốn gặp Lôi Kim Thành, em nằm mơ đi!

Tạ Duy Phong nghiến răng, bàn tay to lớn càng tăng thêm sức, kéo cô đến chiếc giường lớn. Thiện Nhi không biết anh muốn làm gì nên giẫy giụa kịch liệt, cố gắng chống cự, cô khuỵu gối xuống, tay kéo ngược lại.

Tạ Duy Phong càng lúc càng tức giận, anh nhìn cô chằm chằm, nắm lấy hai tay Thiện Nhi ra sức kéo lại, đẩy cô ngã xuống giường.

- A...

Thiện Nhi hoảng sợ, liền lùi người về phía sau, cô nhìn anh cảnh giác. Bây giờ thì cô biết anh thực sự muốn làm gì. Cô kinh hãi nhìn Tạ Duy Phong cởi từng cúc áo.

- Anh muốn làm gì?

Đôi mắt trong suốt chứa đầy sợ hãi. Sau một khắc, cô lùi xuống bên kia giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng. Không suy nghĩ nhiều, Thiện Nhi liều mạng chạy đến cửa, trong bụng thầm cầu trời...

"Ầm..." một tiếng vang lên trong đầu, cửa phòng bị khóa chặc, Thiện Nhi sợ hãi tột cùng, ra sức đấm, đập cửa, nhưng cánh cửa không hề động đậy.

- Thả tôi ra...

Cô thực sự rất sợ, tuyệt vọng cắn chặc môi dưới nhũ là không được hoảng sợ.

Nhìn bộ dạng của Thiện Nhi bây giờ anh càng tức giận. Tạ Duy Phong bước tới ôm lấy cô vào lòng ngực rắn chắc. Thiện Nhi sợ hãi, muốn thoát khỏi cánh tay anh liền ra sức đánh tới tấp.

- Xin anh... thả tôi ra... thả tôi ra đi...

Hiện tại cô đã sợ thực sự, nước mắt rơi xuống lã tã... Mùi rượu nhàn nhạt khẽ bay qua cánh mũi. Anh ta uống say rồi sao?

- Thả em ra? Tôi không có ý định đó!

Vừa dứt câu, Tạ Duy Phong bế cô lên đi thẳng đến giường ném cô xuống.

- Đừng...

Kim Thành, cứu em!!

Thiện Nhi thầm cầu trời, mong Kim Thành sẽ đến cứu cô. Nhưng làm sao có thể, anh làm sao biết cô đang ở đây? Cô lại không ra ngoài được, trên người lại bị Tạ Duy Phong khống chế... Cô không muốn...

- Đừng... xin anh.... a... - Thiện Nhi tuyệt vọng hét lên.

Tạ Duy Phong biết cô nghĩ đến ai, lòng lại thấy khó chịu vô cùng. Anh nắm chặc hai tay cô để trên đầu.
Cơ thể to lớn đè lên, khống chế không cho cô chống cự. Thiện Nhi lên tiếng van xin...

- Đừng mà... ưm...

Tạ Duy Phong hôn xuống, thấy cô tránh né anh ta kiềm chặc đầu cô lại. Nụ hôn mang theo sức mạnh cưỡng ép cùng chiếm hữu. Dường như không thõa mãn, anh muốn nhiều hơn nữa. Tạ Duy Phong dùng sức chiếm đoạt tất cả...

Thiện Nhi khó chịu, không thở nổi, nước mắt rơi, chảy dọc xuống khóe mắt rồi biến mất sau mái tóc đen óng.

Anh ta có quyền gì mà làm như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, cô cắn mạnh một cái, múi vị máu tanh lan trong miệng hai người.

Tạ Duy Phong không ngờ cô lại dám cắn, ánh mắt khó tin nhìn cô chằm chằm, tâm tình khó chịu không thể diễn tả được. Lữa giận trong mắt nổi lên, anh giơ tay lên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi cô, sau đó đưa lên môi anh. Đầu lưỡi xoa đi vết thương trên môi cùng ném được vị tanh của máu, anh cắn chặc răng.

- Sao hả? Máu của tôi có vị gì? Công bằng mà nói tôi cũng phải nếm thử máu của em....

Thiện Nhi nghe xong kinh hãi, cô muốn ngồi dậy lại bị Tạ Duy Phong đè xuống. Lửa giận đùng đùng trong anh nổi lên, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy dục vọng.

- Tạ Duy Phong, nếu anh dám ép buộc tôi, tôi sẽ giết anh!

- Vậy được, em giết đi!

Thiện Nhi giẫy giụa, đôi chân co lên đạp anh một cái nhưng không ảnh hưởng gì. Tạ Duy Phong tức điên lên, anh kìm cô dưới thân, sau đó cởi áo sơ mi của mình ra. Nhìn cô chống cự trong sự tuyệt vọng trong lòng anh thấy vui sướng. Tạ Duy Phong đưa tay, giật đứt cúc áo trên cùng của cô. Thiện Nhi hốt hoảng gao gắt nắm chặc lấy cổ áo:

- Đừng... đừng mà...

- Kêu lên đi, kêu lớn tiếng một chút...

Khóe miệng anh nhếch lên, nụ cười không biết là vui hay là khổ. Sau một khắc, bàn tay to lớn cứng như thép của Tạ Duy Phong gạt mở hay tay cô ra, cúi đầu xuống một lần nữa hôn lấy đôi môi mịn màng, nghiền lên cánh môi mộng đỏ quyến rũ của cô một cách thô bạo và bức thiết.

Môi cô thật ngọt ngào, mềm mại và cám dỗ vượt quá sức tưởng tượng của anh, đã bao lần anh muốn chiếm lấy đôi môi này.

Một tay anh kiềm chặc hay tay cô, Thiện Nhi quá yếu để chống cự lại anh, cô cắn chặc môi dưới, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đôi môi mỏng gợi cảm của Tạ Duy Phong dần dần dời xuống, lướt qua xương quai xanh, khẽ cắn mút cần cô trắng như tuyết của cô, cố ý để lại dấu hôn ám muội. Giọng nói trầm khàn mê hoặc và ôn nhu rơi vào tai cô.

- Thiện Nhi, tôi muốn em... cho tôi!

Giây phút này, anh lại nhớ đến lời của Ôn Niên Hồng nói cô có thể làm thõa mãn đàn ông. Trong đầu anh nghĩ đến khi cô nằm dưới thâm Kim Thành, tình nguyện cùng vui sướng cỡ nào!

- Không...

Thiện Nhi hét lên mở to mắt, cô không ngờ anh lại bỉ ổi cùng vô sĩ như vậy. Cô nắm chặc ga giường nhìn anh không thể tin.

Bộ dạng không cam tâm của cô càng chọc tức Tạ Duy Phong, anh vươn tay không thương tiếc xé nát đồ trên người cô ra. Bàn tay thô ráp thuần thục di chuyển trên người cô, tận hưởng sự mịn màng từ làn da non mềm.

- Á...

Tạ Duy Phong dùng sức dường như làm cô đau, anh không để ý chiếm đoạt từng tất da thịt trên người cô... Thiện Nhi không khỏi cứng ngắc lưng, cảm giác run rẩy từ sống lưng xong lên đỉnh đầu, đầu óc trở nên tê liệt, đôi mắt đẹp ứa đầy nước mắt...

Tiếng kêu của cô càng kích thích dục vọng trong anh. Tạ Duy Phong cúi xuống gặm cắn da thịt cô.

- Đừng...

Hơi thở của Thiện Nhi càng lúc càng trở nên khó khăn, cô thở hổn hển, càng lúc càng trở nên yếu ớt vô lực.

Ngón tay thon dài của Tạ Duy Phong dời xuống đặt tại nơi mẩn cảm của cô, bắt đầu dầy vò. Thiện Nhi không khỏi rùng mình, cô khó chịu rụt người lại.

- Tôi không thể tưởng tượng được dáng vẻ em nằm dưới thân những người đàn ông khác như thế nào, đặc biệt là dưới thân Lôi Kim Thành! Tôi nghĩ ít nhất em không khóc lóc như thế này... Khốn kiếp!

- Xin anh, đừng...

Thiện Nhi vô cùng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng vô hồn... Đối với Thiện Nhi, đây là quá tuyệt vọng...

Tạ Duy Phong không nói gì, ánh mắt lạnh lùng càng trở nên tàn nhẫn nhìn cô. Dục vọng mờ mắt khiến anh mù quáng. Anh ta phẩn nộ hừ một tiếng, bàn tay mạnh mẽ nâng eo lưng mảnh khảnh của cô lên, liền sau đó sức mạnh đàn ông đưa vào người cô chiếm lĩnh.

- Á...

Thiện Nhi kêu lên đau đớn, cơn đau này khiến cô biết rõ một điều.... một năm trước cô không xứng đáng với Kim Thành, một năm sau, cũng là ngay giây phút này... cô càng không đáng...

Tạ Duy Phong tàn nhẫn chiếm đoạt cô, mỗi lần tiến vào như muốn lấy mạng cô. Cảm giác vui sướng dâng tràn trong mắt, anh cúi xuống hôn lấy môi cô...

Đau đớn, tủi nhục lan khắp cơ thể Thiện Nhi, bây giờ cô chỉ thấy toàn thân như tan rã, không có chút sức sống, đôi mắt trở nên trống rỗng... cô như một con buos bê vải mặt sức người ta chà đạp....

(Phù... căn quá!^^ tác giả hơi đau lòng nha, đến đây ác mộng chị đã bắt đầu zồi đóa!! *.*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro