Chương 21
“........”
“Sao người không nói gì ??Người giận con à ?”Con bé không cười mà bĩm môi .
“Ta mệt thôi , ngươi trở về cung đi .” Y rũ mi xuống trầm giọng nhẹ nhàng nói với con bé .
Con bé đưa tay lên ta cầm một gói lá , mùi hương phản phất bay ra ngoài mùi của Bánh chuối – là chiếc bánh hồi nhỏ y thích ăn .
“Người ăn bánh đi , sáng đậy thì phải ăn uống đẩy đủ chứa ạ , để con ra lấy nước cho người uống .” Con bé lóc cóc chạy ra ngoài .
Y nhìn bánh con bé đặt trên giường .Trên đời này chỉ có ba người biết sở thích của y là ăn bánh chuối , một mẫu hậu , hai phụ đế và cuối cùng là sư tôn. Nếu con bé Xuân Hoa biết y thích thì chắc chắn có ai đó đã bảo nó không chừng lại là cha nó – Hàm Tử . Nhưng về Hàm Tử y chưa bao giờ nói , cũng chưa bao giờ ăn nó kể từ khi gặp hắn . Sao có thể biết được hay chỉ là sự trùng hợp .
Y cầm chiếc bánh lên , bóc những chiếc lá ra vo rồi thu vào tay , ăn từng miếng bánh . Vị này y đã rất lâu rồi không nếm lại . Vị bánh ngọt ngào của đường chua nhè nhẹ của chuối , một chút béo bở của mỡ . Mọi vị hoà quyện với nhau trở nên rất ngon . Nguyệt Tư ăn đến chút cuối cùng chỉ còn nắm lá trên tay , cổ cũng khô khan khát nước . Vừa lúc Xuân Hoa bước vào , bê một cốc nước đầy sóng sánh.
Y cầm cốc nước uống từ từ chậm rãi . Con bé tùy hứng nói :”Phụ thân và mẫu thân thành thân với động phòng rồi sao vẫn không có em bé ?”
*Phụt*
Nước vung vãi khắp sàn “Khụ ....khụ ...” y sặc sụa , ho liên tục.
“Ta là nam nhân sao mà mang thai được ? Ngươi nói cái vô lý gì vậy ?” Y có hơi lớn tiếng một chút
“Mẫu thân quát con à , quát to thế á , con biết ngay mà người không thương con . Hu , hu .”
Y chỉ vô tình nói lớn một tí vì sặc nước mà con bé khóc gầm lên chạy ra ngoài. Một nữ nô bộc bước vào , đi ngang qua con bé nhìn phì cười.
“Nương nương con bé là vậy người đừng chấp nó .”
Tiếng “nương nương “ thốt ra bên ngoài làm y túc giận vô cùng. Từ khi nào mà bọn họ đang chuyển dần giới tính của y vậy .
Nguyệt Tư : “To gan làm càng , ta mà nghe thấy từ nương nương một lần nữa thì đừng trắc ta tại sao không rộng lượng. “
Nô bộc kia nghe vậy sơ hãi quỳ xuống : “Nhưng Tử Thiên Đế Quân bắt nô tì gọi ạ , nếu không gọi sẽ giết nô tì ạ . Mong nương nương chấp nhận ạ “
Y đập tay vào giường nghe tiếng *bốp * giận tím tái mặt mày . “Được ....được ngươi thích gọi thế nào thì gọi ta mặc .”
Nô bộc kia muốn thay đổi không khí nói “Nương nương muốn đi tắm không ạ . Nước đã chuẩn bị sẵn sàng cho người rồi “
Người y cũng khó chịu những vết tích của hôm qua vẫn còn, y muốn tắm để rửa trôi hết .Thở dài một hơi nhìn vào nô bộc kia :”Ngươi tên là gì? “
“Thần là Kim Thanh , giờ đây là nô tì của nương nương. “ Kim Thanh kẽ cúi đầu , hạ thân dưới cung kính .
Nguyệt Tư cứ nghe thấy từ “nương nương “ lại xổ lông nhím lên , muốn nói lại nhưng y không muốn chấp những việc vặt vãnh.
“Ngươi đưa ta đến nơi tắm rửa. “
“Vâng thưa nương nương “
“......”
Ở nơi tắm rửa này , khói nước mù mịt , Nguyệt Tư lại nhớ lại vừa nãy nếu mình mà không đuổi mấy tì nữ kia ra chắc xấu hổ chết. Mồm làu bàu nói :”Thụ thụ bất thân, không ra thể thống gì .”
Hồ nước bốc khói mù mịt như sương , nhìn trước cũng chẳng thấy , nhìn sau cũng chẳng ra , xung quanh hồ toàn là đá nháp nhô cho đỡ trơn trượt . Bên cạnh hồ có một cái cây gì đó y nhìn không rõ nên cũng không quan tâm đến .
Có tiếng nước chảy vào , róc rách nghe rất êm tai . Nguyệt Tư lội xuống cởi áo mỏng ra . Làn nước ấm áp , ngập tràn vào người . Hương hoa nhài phản phất , hòa vào làn khói sương mờ ảo .
Y dựa đầu vào thành đá mi khẽ rũ xuống. Làn sương ấm áp lan tỏa lên da , mùi hoa thấm đẫm vào hô hấp mọi thứ xung quanh đều đẽ chịu . Y hít một hơi thật sâu , nhẹ nhàng thở ra đều đặn trấn tĩnh lại tâm trạng . Y tự dối lòng mình rằng đêm qua bị thứ gì đó mê hoặc mà thôi . Rõ ràng cơ thể Nguyệt Tư hôm qua rất yếu như một người không tu , như bị rút cạn phép thuật trở nên mẫn cảm như vậy . Còn Hàm Tử, y không muốn nghĩ đến nhưng quả thực hôm qua Nguyệt Tư có ngửi thấy mùi rượu nên cũng kết luận : Trong tâm trí mơ hồ , bất định mới làm ra loại chuyện này .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro