Chương 1: Tần trong Hoài Tần, Thư trong Mặc Thư, Tần Thư
Bóng đêm dày đặc, phảng phất mang theo một chút hơi ấm của nắng mai vào tiết trời đêm hè, trong không khí tràn ngập hương thơm cỏ xanh, đom đóm cắt qua bóng đêm trên mặt đất, ngân hà lấp lánh tỏa sáng, ánh trăng phảng phất phản chiếu một gương mặt tái nhợt, tuy là còn ở hôn mê, chân mày thiếu niên gắt gao mà nhăn lại, hàng mi như cánh bướm đọng lại vài giọt nước mắt hơi hơi rung động, cả cơ thể như đang chìm hãm trong bóng đè.
Trong mộng, thân thể như bị xiềng xích trong địa ngục, mùi rượu vẩn đục, sống lưng bị đánh vào trên tảng đá, va chạm một cách bạo ngược, hai chân bị bắt nâng lên.
"Đừng mà! Tôi là nam, ông, ông buông tôi ra!"
Cậu từng bước lui về phía sau, tên ngụy quân ăn mặc quân trang kia vẫn cười đáng khinh như thường, đem tay đè gắt gao thân dưới cậu.
"Con mẹ nó, mày mau mau câm miệng lại, nếu không phải bề ngoài không tồi, quân gia tao đến nỗi gì tìm tới một thằng có trái ớt như mày!"
Vô vàn cánh tay ở trên người cậu sờ soạng qua lại, trong lúc hỗn loạn có người hùng hùng hổ hổ quát lớn.
"Chó Nhật nhanh lên! Lại không phải có mỗi mày muốn chơi, các anh em còn đang chờ đâu!"
"Mẹ nó, một thằng con trai mà đám tụi mày cũng tranh nhau cướp, làm như 800 năm không gặp phụ nữ không bằng?"
Đám ngụy quân càng nói càng khó nghe, Tần Thư cả người run rẩy, giãy giụa giống như một con vây thú, móng tay cào chặt trên mặt đất, cuối cùng không chịu được nữa, ngất đi.
Trong cơn mơ màng lại hoảng hốt nghe thấy được tiếng súng hết đợt này đến đợt khác cùng với tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tươi dày đặc trong không khí, có tiếng giày giẫm đạp lên lá từ từ tiến lại gần, người kia ở trước mặt cậu dừng chân thật lâu như là đang ở đánh giá cẩn thận gì đó.
"Con gái à?"
"!"
Tần Thư bỗng nhiên trợn mắt, cả người đau đớn sớm đã chết lặng, cậu như bị người nào đó ôm chặt vào trong ngực, theo bản năng liền phải giãy giụa, lại bị ôm đến càng gắt gao. Một thanh âm vô lại từ phía trên truyền đến, tràn đầy trêu đùa.
"Tiểu thư chớ có giãy giụa, lỡ từ trên ngựa ngã xuống, ông đây không thèm cứu cô thêm lần nào nữa."
Tiếng vó ngựa ồn ào, hòa vào tràn tiếng cười của đám người, một tên đứng gần đó lên tiếng: "Tam gia, ngài làm như vậy là không trượng nghĩa rồi! Các anh em phí thật lớn sức mới từ tay đám ngụy quân kia cho ngài đoạt con bé này, là muốn lưu trữ làm áp trại phu nhân, ngài nhưng ngàn vạn lần đừng đánh mất người ta!"
"Mẹ nó, miệng của mày nói nhăn nói cuội cái gì đấy? Mày xem Tam Gia ôm chị dâu như bảo bối thế kia, giống như là bỏ được sao?"
Một kẻ khác đáp lại, hắn ngồi trên lưng ngựa, cười càng thêm càn rỡ.
Tần Thư theo bản năng ngước lên nhìn, vừa lúc bắt gặp một đôi ánh mắt biết mỉm cười, người kia hình dáng cực kỳ thâm thúy, cặp mày đĩnh đạc không kiềm chế được mà nhếch lên, tuy là trong đêm tối, cũng cảm giác được đến ánh mắt nóng rực của người này.
Người nam đối diện nhìn thấy ánh mắt của Tần Thư, ngây người hai giây, chợt cười rộ lên tựa lưu manh. Gã trời sinh mang theo một cổ tà khí, mặc một bộ quần áo ngắn màu đen, cổ áo tùy ý mà rộng mở, lộ ra khối cơ bắp rắn chắc, Tần Thư bị bề ngoài tràn ngập tính xâm lược của gã dọa sợ, lúc giãy giụa lại làm động đến miệng vết thương, cảm giác đau đớn như dao cứa truyền đến, đau đớn cùng bất kham đồng loạt đánh úp lại, nước mắt rốt cuộc không chịu khống chế.
Tần Thư từ nhỏ nhận sự gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, là công tử của nhà thư hương dòng dõi Giang Nam, từ nhỏ liền biết phải sống trầm ổn thu liễm tính tình. Khóc cũng không ra tiếng, chỉ là cắn môi, đem vốn là cánh môi lương bạc cắn trắng bệch, khóe mắt đỏ bừng, một mảnh sương mù mênh mông.
Thủy Tam còn tưởng tiếp tục trêu chọc cậu, lại thấy cậu bộ dáng ủy khuất, liền phải đem những lời muốn nói ra đều đình chỉ, càng thêm cảm thấy bọn thuộc hạ thanh âm chói tai, hướng về bọn họ hô một ngụm lớn.
"Đều im miệng lại cho gia!"
Gã nói một cách tàn nhẫn, các thuộc hạ lại quen tính làm càn, nghe gã nổi sùng lên cũng không thèm để ý, nhưng Tần Thư thật ra hơi hơi run lên, ánh mắt Thủy Tam tối sầm lại, nhẹ nhàng nói:
"Cô đừng sợ, tôi kêu Thủy Tam, vừa rồi mấy người khi dễ cô đã bị xử lý, cô hiện tại rất an toàn."
Năm Dân quốc thứ 26 (1937), cả nước rung chuyển, chiến hỏa cháy hừng hực khí thế ở vùng ven biển, nội bộ Tây Nam lại như cũ bình an.
Sau khi vùng Thượng Hải, Tô Châu lần lượt bị chiếm đóng có rất nhiều dân chạy nạn đổ xô vào nội địa Tây Nam, vùng đất này rốt cuộc cũng không thể tiếp tục kéo dài hơi tàn, càng không thể làm bộ như vẫn đang là nơi thịnh thế an bình, dọc trên đường tùy ý nhìn đều thấy được thây rửa cốt đói, việc quân lính tản mạn sấn loạn cướp bóc cũng là chuyện thường có.
Tô Châu bị chiếm, Tần Thư cùng cha và anh trai chạy nạn đến Tây Nam, dọc theo đường đi, rốt cuộc chỉ còn lại có cậu lẻ loi một mình, hiểm sơn ác thủy lại gặp được một đám ngụy quân.
Muốn trốn cũng là trốn không xong.
Tần Thư không nói lời nào, Thủy Tam thấy cậu không mâu thuẫn như trước, lại thong thả ung dung bổ sung nói:
"Vạn sự trên đời đều nên có qua có lại một chút, không thể cứ chờ vào anh báo gia môn còn em lại không tỏ vẻ gì, tốt xấu thì cũng nên nói cái tên đi?"
Thủy Tam cúi đầu đánh giá "Cô", không thể không âm thầm cảm thán bề ngoài người này thật dễ nhìn, mi dài mắt xảo, môi mỏng sắc nhẹ, cằm lại nhọn, vốn dĩ một gương mặt thanh thanh nhã nhã, bên phải khóe mắt cố tình lại có một nốt ruồi màu đỏ, bình sinh mấy phần yêu nghiệt, xinh đẹp có chút khắc nghiệt.
Tuy nói tóc ngắn chút, quần áo cũng là mặc trường bào, nhưng hiện giờ thế đạo hỗn loạn, nữ giả nam trang cũng hoàn toàn không hiếm thấy.
Tam gia trong lòng thích, trên miệng liền nhịn không được đùa giỡn: "Chậc chậc, đã lâu không gặp được người con gái nào xinh đẹp như vậy!"
"Anh mới là nữ nhân!" Mặt Tần Thư căng đến đỏ bừng, cảm giác được ánh mắt của Thủy Tam nhìn chằm chằm, có chút bất đắc dĩ mà ho hai tiếng, cảm thấy gã giống như hiểu lầm cái gì.
"Tần trong Hoài Tần, Thư trong Mặc Thư, Tần Thư. Xin lỗi, tôi không phải nữ, sợ là không thể làm phu nhân của anh."
Tần Thư đem thanh âm nói đến thật nhẹ, mang theo sự mềm mại của người phương Nam, chui vào lỗ tai, cào nhân tâm tóc run, thậm chí mang theo ba phần áy náy, nhưng lại sạch sẽ làm nhân tâm sinh kính sợ.
Tần Thư xem xét tình thế, cảm thấy hiện tại chính mình một thân một mình bất lực, không thể cùng nhóm mãng phu này cứng đối cứng, vẫn là nên giả trang đáng thương.
Làm cậu nghi hoặc chính là, nghe câu nói kia xong, tên thổ phỉ cũng không có kinh ngạc, chỉ là trầm mặc một lát, sau đó càng cẩn thận mà đánh giá cậu, vân đạm phong khinh mà kêu lên một tiếng, sau đó lại chép miệng cười tà khí, mở miệng ra càng thêm nghiêm túc.
"Tôi hy vọng em nhận rõ hiện thực, hôm nay các anh em đều thấy em đã không phải cô gái nhỏ nữa, xác thật đã biến thành phụ nữ......"
"...... Tôi! Là! Nam! Nhân!" Tần Thư tự nhận vừa nãy mắt bị mù mới cảm thấy người nam nhân này rất có cảm giác áp bách, cái gã này quả thực chính là viết hoa chữ thiểu năng trí tuệ!
Tần Thư cảm thấy nhiều lời vô ích, quyết đoán mà đem tay Thủy Tam đặt lên ngực mình: "Anh sờ!"
Thủy Tam có chút xấu hổ mà nhéo nhéo, trong nháy mắt Tần Thư liền rõ ràng cảm giác được gã run lên run lên, Tần Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi cảm thấy chính mình an toàn, ai ngờ giây tiếp theo Thủy Tam lại hỏi lại cậu:
"Ai nói làm áp trại phu nhân chỉ có thể là nữ?"
Một bên, các tiểu đệ đều đang giơ cao lỗ tai nghe ngóng trại chủ nhà mình cùng mỹ nhân nói chuyện, nghe vậy nhanh miệng hát đệm:
"Đây là đỉnh núi của Tam gia, là muốn áp trại phu nhân vẫn là áp trại thiếu gia, tự nhiên là Tam gia định đoạt!"
Một giọng khác cười lớn: "Tao còn nói sao ngực phẳng như vậy! Ha ha chúng ta tối lửa tắt đèn không thấy rõ, đem một thằng nhóc khiêng trở vềi!"
Tần Thư bị làm cho hoảng sợ, tưởng giãy giụa lại bị Thủy Tam giữ đến gắt gao, không nói hai lời liền cúi xuống cắn cánh tay của gã, Thủy Tam hít vào một hơi, như là tức giận lại như là vui vẻ mà nói:
"Nếu là thấy máu, anh chính là muốn em bồi."
Cảm giác nguy hiểm ập vào trước mặt, không đợi Tần Thư phản ứng lại đã bị cắn vào phía sau cổ, thần kinh ở đó cực kỳ mẫn cảm, Tần Thư cơ hồ là theo bản năng mà nghẹn ngào một tiếng, bất lực lại có vẻ mang theo chút dụ hoặc, tiếp sau đó liền nghe Thủy Tam ở bên tai cậu nhẹ nhàng bổ sung một câu.
"Xong rồi, anh giống như....cứng!"
"..."
"Hỗn đản! Anh chơi lưu manh!"
Tần Thư chẳng mấy chốc mà đỏ bừng cả mặt, rốt cuộc là cái tiểu thiếu gia, như thế nào so được với một tên sơn đại vương không biết xấu hổ.
Thủy Tam xem cậu thẹn quá thành giận, thế nhưng nở nụ cười, rồi quất vào mông ngựa, ngựa ăn đau chạy nhanh lên, một giọng bĩ khí truyền cực xa:
"Trở về bái đường!"
Tiếng thông reo phập phồng, khắp nơi mở mang, đó là tiên y nộ mã, khí thế rung trời.
* Tiên y nộ mã: một vị thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ cưỡi ngựa/ hào hoa phong nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro