Chương 25
Chương 25
Ăn xong bữa tôi lập tức phi như bay tới chỗ chú lái xe, bảo chú ấy nhanh nhanh chóng chóng rời đi. Cả đường tôi bất an, cứ cảm thấy không thể nào bình tĩnh lại được.
Về đến nhà, quả nhiên giống như Park Jun Hyun nói, Nichkhun vẫn chưa về, tôi thở phào một hơi.
Việc của Park Jun Hyun tôi không có ý định nói cho Nichkhun, bởi vì nói cho anh ta rồi sẽ phải thừa nhận chuyện cùng Park Jun Seok đi ăn cơm... Aaaaa, cái loại cảm giác "ra ngoài ăn vụng" về nhà lo sợ bất an này rốt cuộc là sao!!!
Tôi còn đang lăn lộn trên giường thì đột nhiên điện thoại vang lên, tôi nhấc lên xem thì thấy có tin nhắn từ một số lạ. Nội dung tin nhắn rất đơn giản: Chúc em ngủ ngon, hôm nay anh có hơi đường đột, mong em đừng để bụng.
Bên dưới còn rất chu đáo để lại tên, Park Jun Hyun.
Tôi: "..."
Làm thế nào Park Jun Hyun có số điện thoại của mình, tôi cũng lười chẳng thèm nghĩ đến nữa rồi, bây giờ việc duy nhất có thể làm là mặc kệ không đáp lại tin nhắn...
Kết quả Park Jun Hyun lại gửi thêm một tin nữa: Ha Young, sao em không trả lời tin nhắn của anh... Anh nhớ lúc trước em luôn trả lời tin nhắn của người quen mà, em nói đây là lễ phép căn bản.
Tôi: "..."
Min Ha Young bộ dạng kiêu ngạo như thế mà cũng có thói quen này?!
Được rồi...
Tôi đành đáp lại anh ta mấy chữ: Ừm, không có gì, anh cũng ngủ ngon.
Ngữ khí cũng đủ xa lạ.
Thế mà Park Jun Hyun lại tiếp tục gửi lại.
Í, Ha Young, sao cuối câu của em không có dấu chấm nữa rồi?
Mợ nó chứ, phiền chết được!!! Đến cả Min Ha Young có đánh dấu cuối câu không cũng nhớ rõ thế!
Tôi bất đắc dĩ, đành phải đáp lại: Hơi buồn ngủ, ấn gửi luôn rồi.
Được rồi, lần này đã thêm dấu chấm rồi đấy, anh mãn nguyện rồi chứ hả? Kết quả, Park Jun Hyun cũng không tiếp tục nhắn tin nữa, tôi thở phào một hơi rồi đi tắm, sau đó mở máy tính đăng nhập QQ kiểm tra một chút. Taeyeon vẫn không xuất hiện. Tôi dẩu môi, trong lòng thấy mất mát, đổi sang lướt các trang web, chẳng bao lâu sau bỗng nghe thấy tiếng mở khóa vang lên từ cửa, sau đó là giọng nói nam tính trầm thấp đầy hấp dẫn của Nichkhun: "Mi Young?"
Tôi nhảy ra: "Đây đây, vừa rồi tôi ở trong phòng."
Nichkhun gật đầu. Rõ ràng anh ta vừa tham gia một buổi tiệc xã giao, chắc cũng uống ít rượu, trên mặt hơi đỏ. Nói thật, tôi cứ cho rằng người như Nichkhun chắc chắn là loại có chuyện gì cũng giấu kín, dù say rượu thì trên mặt chẳng thay đổi chút nào cơ... Nhưng bây giờ trông anh ta không phải quá say, thế mà mặt lại đỏ như thế, thật đúng là khiến người khác bất ngờ.
Hơn nữa có lẽ vì say quá rồi, ánh mắt anh ta cũng không sắc sảo thâm trầm như bình thường mà hơi mơ màng. Tôi tiến lên hai bước, khua khua tay trước mặt anh ta: "Này, anh ổn chứ?"
Nichkhun đẩy tay tôi ra, ngồi xuống sô pha, bóp huyệt thái dương: "Ừ."
Nichkhun ngồi xoãi người trên sô pha, nom bộ dạng mờ mịt.
"Oa, anh uống nhiều rượu lắm à?" Tôi hơi ngạc nhiên, "Ai dám chuốc rượu anh thế?"
"... Uống có một ly."
Tôi: "..."
Mắt tôi trợn tròn, mồm há hốc: "Mới uống có một ly mà đã thành thế này? Anh uống loại rượu có độ cồn cao lắm à?!"
Nichkhun trừng tôi một cái: "Tửu lượng của tôi không tốt."
"Nào chỉ 'không tốt' thôi!" Tôi ôm bụng cười như điên, "Anh rõ ràng là không biết uống rượu! Ha ha ha ha ha, thật không thể tưởng tượng được tổng giám đốc tập đoàn Horvejkul lại là dạng một cốc gục luôn!"
Nichkhun xanh mặt kéo tôi một cái, cả người tôi đổ thẳng vào lòng anh ta, nghe tiếng anh ta buồn bực bảo: "Ngậm miệng lại. Ồn chết được, lắc qua lắc lại hoa hết cả mắt."
Trên người Nichkhun có mùi rượu nhàn nhạt, hoàn toàn không nồng, cũng không khó chịu, hòa cùng mùi hương vốn có trên người anh ta thật khiến người khác mặt đỏ tim đập. Tôi sững ra, cũng không dám giãy giụa. Khi Nichkhun nói chuyện, những chuyển động ở lồng ngực của anh ta thật vô cùng rõ ràng...
Có lẽ vì thấy tôi ngoan ngoãn ngồi im, Nichkhun hài lòng "ừm" một tiếng, sau đó nhắm mắt lại.
Tôi: "..."
Mợ chứ, anh ta định cứ thế ôm tôi ngồi trên sô pha rồi ngủ luôn đấy hả?!
Câm nín trừng mắt một cái, tôi cẩn thận từng tí một đẩy tay anh ta ra, sau đó đem từ thư phòng của anh ta đến một tấm chăn mỏng. Mặc dù bây giờ thời tiết vẫn hơi nóng nhưng dù sao ban đêm nhiệt độ cũng se se lạnh, nếu Nichkhun bị cảm thì tôi sẽ thảm...
Đắp chăn cho Nichkhun xong, tôi chống cằm ngắm anh ta. Aizzz, người đâu mà đẹp thế... Còn đẹp hơn của Min Ha Young... Thật đúng là phá hết cả quy tắc... Tôi thò tay chọc chọc vào mặt Nichkhun, anh ta chẳng có phản ứng gì cả, gò má mềm mại bị tôi chọc đến xuất hiện cả một cái lúm đồng tiền. Thật lòng thì nói Nichkhun còn đẹp hơn Min Ha Young, thật ra cũng không hẳn như thế.
Khuôn mặt anh ta nhìn rất mạnh mẽ, đường nét rõ ràng, điểm duy nhất có liên hệ với từ "đẹp"... chắc có lẽ là hàng lông mi. Tôi dán sát hơn nữa nhìn anh ta. Lúc này đôi hàng mi đen dài cong cong của anh ta đang nhẹ nhàng lay động, ánh đèn vàng hắt xuống tựa như một cái bóng mờ nhạt dưới mắt. Tôi nhìn đến thất thần, lại đưa tay ra nghịch nghịch lông mi, chưa nghịch được mấy đã bị anh ta bất mãn giữ tay lại, có lẽ là thấy ngứa ngứa khó chịu.
"..." Tôi chột dạ định rút tay về nhưng sức Nichkhun mạnh hơn, dẫu cố vẫn không ăn thua, cuối cùng đành tách từng ngón tay anh ta ra một. Vừa tách được ngón trỏ thì Nichkhun nhíu mày, kéo cả người tôi qua, ôm chặt vào lòng, miệng vẫn còn làu bàu: "Đừng có nghịch lung tung."
Quá gần rồi... Khoảng cách giữa tôi và Nichkhun quá gần rồi!
Đầu tôi dựa sát vào bên cổ Nichkhun, mặt dán vào da anh ta, cằm anh ta để ngay trên đỉnh đầu tôi. Cái khung cảnh có thể ghép luôn phông nền trái tim hồng bay phấp phới này rốt cuộc tại sao lại xảy ra với tôi và Nichkhun!!!
Mà đáng ghét nhất là, tôi lại chẳng muốn thoát ra tí nào...
Khẽ dịch chuyển đầu, tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt của Nichkhun. Aizzz, thật đúng là khuôn mặt có quay góc nào cũng đẹp ngất... Thế rồi không biết tại sao, tôi đột nhiên rướn lên hôn cằm Nichkhun.
Hôn xong tôi giống như bị người nào đó dùng một cái búa to đánh thẳng vào đầu... Rốt cuộc tôi đang làm gì thế?!
Bị hành động của chính mình dọa suýt thì hồn lìa khỏi xác, tôi đỏ bừng mặt định thoát khỏi vòng ôm của Nichkhun, lại chẳng biết sao đúng lúc này anh ta bỗng mở mắt, nhìn tôi chăm chú.
Chết tiệt!!! Không phải cái tên Nichkhun đáng ghét này nãy giờ vẫn giả vờ ngủ đấy chứ!!!
Tay anh ta hơi thả lỏng, nhưng mặt thì lại gí sát lại, nhìn tôi chăm chăm: "Mi Young..."
Tôi: "..."
Làm sao đây làm sao đây, không phải anh ta định hôn tôi đấy chứ! Kiểu này nhìn sao cũng chắc chắn là muốn hôn rồi!!! Sao lại phát triển theo chiều hướng này được!!! Quá vô lý!!!
Trong lòng tôi loạn cào cào cả lên, bất giác nuốt nước miếng, bây giờ muốn thoát khỏi Nichkhun cũng chịu rồi...
Nichkhun lại tiếp tục dùng chất giọng sau khi uống rượu càng thêm phần lười nhác của mình nói từ tốn: "Mi Young, cô biết không..."
"Biết, biết cái gì..." Tôi lắp bắp nhìn khuôn mặt Nichkhun càng ngày càng gần, hơi thở của anh ta phả lên mặt tôi.
Nichkhun thâm trầm nói tiếp: "Vừa rồi... có con muỗi đốt cằm tôi!"
Nói rồi anh ta thả tay ra, xoa xoa cằm mình, sau đó quay đầu ngủ tiếp.
Tôi: "..."
Tôi đã hóa đá tại chỗ rồi...
Đứng bật dậy, tôi căm tức đá mông Nichkhun mấy cái, anh ta ngủ say như chết, chẳng có tí phản ứng nào. Tôi đứng đó nhìn anh ta một lúc, rốt cuộc vẫn thấy không thể hiểu được, thế là lại cật lực đạp thêm hai phát, xuống "chân" không hề nể nang, thấy anh ta nhíu mày tôi mới hài lòng.
Sau đó tôi về lại phòng mình, khóc không ra nước mắt. Cái tên đầu đất Nichkhun kia! Biết sớm tôi đã không thèm lo cho anh! Anh mới là muỗi, cả nhà anh đều là muỗi hết!
Lãng phí hết mấy giây rung động thiếu nữ của tôi!!!
Có điều...
Tôi sờ sờ môi mình, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Tôi, tôi sao lại muốn hôn Nichkhun chứ! Hơn nữa còn lén lén lút lút hôn cằm người ta... Tôi, tôi nhất định là bị choáng váng vì hơi rượu trên người Nichkhun rồi!
.
Đêm đó gần như thức trắng, sáng hôm sau tôi vác cặp mắt thâm quầng ra khỏi phòng, thấy Nichkhun cũng mắt thâm quầng đang ngồi trên sô pha.
Tôi: "..."
"Anh tỉnh rồi à?" Khóe miệng tôi giật giật.
Nichkhun dường như vẫn còn đau đầu vì trận say tối qua... Nói thật, tôi chẳng thể hiểu nổi làm sao uống một cốc mà cũng say được nữa...
Sắc mặt Nichkhun xanh đen, xoa bóp đầu: "Ừ."
Tôi: "Anh mau đi đánh răng rửa mặt đi."
Nichkhun mặt đen sì gật gật đầu, đi vào phòng mình. Tôi ở ngoài mở tủ lạnh lấy nguyên liệu làm một bữa sáng đơn giản, lại pha một ấm trà phổ nhĩ. Tôi nhớ có người từng nói với mình, trà phổ nhĩ có thể giải rượu... Sau đó thuận tay vứt mất cái thìa vào trong tủ lạnh, lát nữa tôi với Nichkhun mỗi người hai cái, hy vọng có thể làm mấy quầng thâm dưới mắt biến đi...
Nếu không tôi và anh ta cùng vác cặp mắt thâm quầng này đến công ty thì không biết đám người ở đó còn thêm mắm dặm muối tưởng tượng ra câu chuyện phi lý đến mức nào nữa...
Chẳng mấy chốc Nichkhun đã quay lại, nhìn có tinh thần hơn nhiều, chỉ là vẻ mặt vẫn không tốt. Tôi hỏi: "Sao thế? Đầu vẫn đau à? Ngồi xuống uống ít trà đi."
Nichkhun nhận lấy cốc trà uống một hớp, sau đó hỏi: "Tối qua tôi có làm gì không?"
"Hả?" Tôi chẳng hiểu sao anh ta lại hỏi thế, nghi hoặc lắc đầu: "Không có gì... À đúng rồi, tôi giúp anh đắp chăn, anh còn kéo tôi lại không cho đi, đồ lưu manh xấu xa."
Nichkhun: "..."
Nichkhun lại tiếp tục hỏi: "Thế cô có làm gì tôi không?"
Má tôi lập tức đỏ bừng: "Anh đang nghĩ gì thế!!! Tôi không làm gì hết á!"
Nichkhun nhíu mày: "Cô căng thẳng cái gì, tôi hỏi thật đấy."
"Ai, ai căng thẳng!" Tôi chột dạ cầm cốc sữa lên uống, "Anh hỏi thế làm gì?"
Sắc mặt Nichkhun xanh đen: "Tôi... mông tôi đau."
Tôi phun bằng sạch sữa.
Nichkhun: "..."
Tí nữa thì tôi cười ra tiếng, một mặt nghĩ việc anh ta đau mông chắc là do tối qua bị tôi đá cho vài phát, mặt khác lại sợ anh ta biết việc đó, cuối cùng đành giả bộ chẳng biết gì: "Anh, sao anh lại đau mông..."
Sắc mặt Nichkhun chuyển sang đen thui: "Nếu biết thì tôi còn hỏi cô làm gì nữa?"
"Tôi cũng đâu có biết!" Qủa thật tôi rất muốn ngửa mặt cười mấy tiếng, "Có khi lúc anh say xỉn về nhà không cẩn thận va vào đâu đó... Ha ha ha ha ha ha ha. Nichkhun, không ngờ anh cũng có ngày này!"
Nichkhun lạnh lùng lườm một cái, tôi lập tức im bặt.
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới không nhịn được tò mò mà hỏi: "Nichkhun, anh không biết uống rượu à?"
"Ừ, trời sinh đã thế." Anh ta gật đầu.
"Thật thần kỳ, không thể tin được lại có đàn ông không biết uống rượu." Tôi cắn một miếng bánh mỳ, "Có điều cũng coi như là chuyện tốt, uống rượu vừa hại người lại vừa hỏng việc."
Dừng một lúc, tôi lại bổ sung: "Đã thế còn tự nhiên bị đau mông!"
Nichkhun: "..."
Chắc không muốn nói nhiều về vấn đề này nữa, Nichkhun chỉ đen mặt ăn hết bữa sáng, đưa tôi xuống lầu. Tôi chạy trước, nhìn trái nhìn phải, xác định không có xe của Park Jun Seok thì mới yên lòng bước ra ngoài.
Kết quả...
"Ha Young!" Park Jun Hyun nhìn tôi cười, tay còn vẫy vẫy.
Tôi: "!!!"
Chết tiệt, sao Park Jun Hyun lại tìm được đến đây! Nichkhun, sự riêng tư của anh vứt xó nào rồi?! Vứt xó nào rồi?!
Tôi cứng ngắc quay lại nhìn Nichkhun, sắc mặt anh ta quả nhiên chẳng tốt đẹp gì...
Tôi muốn khóc mà không dám, chỉ đành tiến lên trước hỏi Park Jun Hyun: "Sao anh lại tới đây?"
Park Jun Hyun cười cười: "Đến đưa em đi làm."
Ừm, rốt cuộc tôi cũng có thể tin Park Jun Seok và Park Jun Hyun là hai anh em ruột rồi!
Tôi sắp phát rồ: "Không cần, cảm ơn anh! Thật đấy! Phiền anh mau rời đi!"
Park Jun Hyun dường như có chút mất mát, sau đó lại nhấc từ ghế phụ lên một hộp quà đưa cho tôi: "Ha Young, đây là quà anh tặng em, em nhất định phải nhận đấy."
Không làm sao được hưởng, đương nhiên tôi không nhận, vẻ mặt Park Jun Hyun lại càng mất mát: "Ha Young, nếu em không nhận, anh chỉ có thể ngày ngày đến tìm em, hy vọng em nhận lấy món quà này..."
Tôi: "..."
Anh với Park Jun Seok quả đúng là anh em ruột!!!
Tôi nhận lấy hộp quà, tùy tiện ném vào túi: "Thế này đã được chưa?!"
Park Jun Hyun gật đầu: "Đến công ty nhớ mở ra xem nhé!"
Nói xong thì hài lòng lái xe rời đi. Tôi câm nín quay đầu, lên xe của Nichkhun, trong lòng thấp thỏm không yên. Quả nhiên Nichkhun nói: "Sao cô với Park Jun Hyun lại tự nhiên thân thiết thế?"
"Oan uổng quá đại nhân ơi!" Tôi chấm nước mắt, "Tối qua tôi đi ăn tối thì vô tình gặp anh ta, ai mà ngờ được anh ta lại bảo nếu Park Jun Seok đã theo đuổi tôi rồi thì anh ta cũng có thể làm thế..."
Nichkhun liếc tôi một cái, khởi động xe: "Tôi đã nói người này có vấn đề, không thể không đề phòng."
"Biết mà, tôi cũng chẳng muốn có quan hệ gì với anh ta cả." Nhớ đến tính cách phiền chết của Park Jun Hyun, tôi không thể không buồn bực cau chặt mày.
Sau khi đến công ty, lúc lôi đồ trong túi ra thì đụng vào hộp quà kia, tôi len lén liếc nhìn về phía Nichkhun, thấy anh ta đang cúi đầu xử lý công việc không để ý đến mình, liền lặng lẽ mở món quà đó ra. Cũng may, bên trong rất bình thường, chỉ là một hộp nhạc nhỏ nhắn.
Tôi vứt hộp nhạc vào một góc bàn rồi ném gói bọc vào sọt rác, bắt đầu bận rộn làm việc. Mặc dù lúc đầu Nichkhun vô cùng nghi ngờ trí thông minh của tôi nhưng dù thế nào tôi cũng có thể miễn cưỡng xếp vào hàng ngũ người bình thường mà... Làm việc đã lâu như thế rồi, trừ cái bài diễn văn quảng cáo nước hoa mà Nichkhun bắt tôi viết lần trước ra thì về sau cũng đưa tôi viết mấy bài quảng cáo với đề tài không khó lắm khác.
Cả buổi sáng tôi đều trong tâm trạng cực kỳ sợ hãi, lo lắng không yên, chỉ sợ Nichkhun hỏi tình huống tôi gặp Park Jun Hyun thế nào. Cũng may anh ta có vẻ chẳng để ý đến việc đó... Đương nhiên, rất nhanh sau đó tôi đã phát hiện mình quả thật sai đến không thể sai hơn. Tới giờ ăn trưa, Nichkhun sai người đem cơm vào, bản thân thì ở một mình với tôi trong phòng làm việc.
Bình thường tình huống như thế nào chứng tỏ anh ta sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa để dùng hình tra khảo tôi...
Nichkhun hơi nới lỏng nút cà vạt: "Hwang Mi Young."
"Có!" Tôi căng thẳng đứng bật dậy.
Nichkhun: "... Ngồi xuống đi."
"Tối qua cô ăn cơm ở đâu?" Nichkhun hờ hững mở miệng.
Tôi lấm lét ngó trái liếc phải: "Chẳng, chẳng phải là tìm bừa một quán ăn nào đó thôi sao... Tôi có nhớ nhiều thế đâu."
Nichkhun không nói gì, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Tôi hạ vũ khí đầu hàng: "Được rồi. Thật ra tôi đã cùng Park Jun Seok đi ăn cơm... Anh đừng nói gì vội! Nghe tôi nói hết đã! Cậu ta nói, nếu tôi đi ăn với cậu ta thì mấy ngày sau cậu ta sẽ không đến làm phiền tôi nữa. Đấy, anh xem, sáng nay cậu ta cũng đâu có tới."
"Đúng thế, người tới là anh trai cậu ta."
"Oa oa oa oa, việc Park Jun Hyun thì hoàn toàn nằm ngoài dự liệu mà. Chắc có lẽ do khẩu vị hai anh em nhà anh ta giống nhau quá, đến cả nhà ăn cũng chọn cùng một cái, bởi thế nên anh ta mới nhìn thấy tôi và Park Jun Seok... Sau đó anh ta bảo muốn theo đuổi Min Ha Young lại từ đầu." Mặt tôi nhăn nhó đau khổ, "Thật ra tôi cũng rất đau khổ mà, Chúa biết hôm qua tôi với Park Jun Seok kinh ngạc đến mức nào. Park Jun Hyun nói tràng giang đại hải mãi chả chịu thôi, lại còn thích hoài niệm quá khứ, mỗi một thói quen bé tí bé teo của Min Ha Young cũng nhớ rõ mồn một... Trời ạ, đều đã qua năm năm rồi! Tôi thật sự rất sợ mình lộ ra sơ hở gì."
Nichkhun: "Không sao, anh ta có nghi ngờ đến đâu thì cô cũng vẫn là Min Ha Young thôi."
Tôi ngẩn ra, mãi sau mới hiểu được ý Nichkhun. Đúng thế, dù thế nào thì tôi cũng vẫn là Min Ha Young. Dù Park Jun Hyun có đưa ra nghi ngờ, tôi cũng chẳng sợ gì mà không dám đi cùng cha mẹ Min Ha Young đến bệnh viện xét nghiệm ADN, chứng minh tôi chính là Min Ha Young cả.
"Cũng đúng, ai mà đoán nổi cái chuyện linh hồn nhập xác này cơ chứ... Cho dù tôi có chủ động nói ra thì e cũng chẳng mấy người chịu tin." Tôi khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nichkhun gật đầu: "Nhưng vẫn nên cẩn thận một chút."
"Biết rồi... Mà chẳng phải tại hôm qua anh đi tham dự bữa tiệc xã giao không về cùng tôi nên tôi mới bị Park Jun Seok bắt được sơ hở đó sao?" Tôi vô cùng hùng dũng đổ hết trách nhiệm lên đầu Nichkhun.
Nichkhun: "Được, nếu cô thích đến mấy nơi đó, cùng một đám người nhẽ ra cô phải biết nhưng lại chẳng biết đấy là ai nói mấy chuyện xã giao nhạt nhẽo thì tôi cũng không ngại đưa cô đi cùng đâu."
"... Thôi vậy." Tôi thất bại cúi đầu.
Nichkhun liếc tôi một cái, chỉ cười cười chứ cũng không nói gì thêm. Tôi chống cằm ngẩn người ra một lúc, lại bị Nichkhun gọi đến sai bảo. Mấy ngày sau đó, vì chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật Nichkhun, tôi cứ phải gọi là đầu tắt mặt tối, hao tâm tổn khí vô chừng... Một mặt, với tư cách bạn gái Nichkhun, đương nhiên tôi phải tặng quà cho anh ta! Được rồi, cho dù trên thực tế tôi không phải bạn gái anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng xem như ân nhân có công cứu mạng tôi, bình thường tôi chẳng nghĩ nhiều, nhưng sinh nhật anh ta thì phải tặng thứ gì đó coi như bày tỏ lòng cảm ơn, chứng minh mình không phải loại ăn cháo đá bát. Bởi vậy để nghĩ ra món quà cho Nichkhun, tôi nghĩ đến nát cả óc...
Mặt khác, Nichkhun còn bắt tôi phải ghi nhớ một vài gương mặt, như thế ít nhất đến khi nói chuyện cũng đủ sức gọi được tên người ta, chứ không thì kỳ quặc quá.
Lại thêm công việc thường nhật hằng ngày ở công ty, tất cả đám việc đó dồn vào cùng lúc, quả là thử thách cam go với tế bào não của tôi, tôi thật sự có thể nghe thấy tiếng nơ ron thần kinh chết dần chết dần từng cái một... .
May mà cuối cùng tôi cũng ghép được tên họ với khuôn mặt của mấy người kia. Còn về phần quà sinh nhật Nichkhun, tôi cũng đã quyết định xong rồi: Nichkhun chẳng thiếu thốn thứ gì, đã thế lại còn là cấp trên của tôi, nếu tôi mua thứ gì quý giá quá thì cũng chỉ là dùng tiền của anh ta đi mua mấy thứ chẳng có ý nghĩa gì mà thôi, thà không mua còn hơn. Bởi vậy tôi cân nhắc rất lâu, cuối cùng quyết định đi mua nguyên liệu, tự mình làm bánh gato sinh nhật!
Việc này đúng là muốn nửa cái mạng tôi luôn rồi...
Từ lúc quyết định xong tôi đã lén lút bắt đầu luyện tập. Dụng cụ trong nhà Nichkhun đầy đủ chẳng thiếu thứ gì, tôi chỉ cần mua thêm nguyên liệu về là được. Trong tất cả các giáo trình đều viết từng bước từng bước một nghe có vẻ dễ dàng lắm, mà đến lúc tôi bắt tay vào làm thì lại xảy ra đủ các thể loại vấn đề, nào thì bánh không xốp, nào là mùi vị cực kỳ khó nuốt...
Đợi đến khi làm được một thành quả tạm coi như có thể chấp nhận được rồi thì phần phủ kem lại gặp vấn đề.
Để tránh bị Nichkhun phát hiện, nửa đêm tôi mới dám bò dậy luyện tập, sau đó còn phải dọn dẹp nhà bếp, tha đám nguyên liệu thừa về lại phòng... Quả thật phải nói là mệt đến độ không còn chút sức lực nào. Nichkhun đã mấy lần hỏi tôi đầy nghi ngờ: "Buổi tối cô ra ngoài ăn trộm đấy hả?"
Tôi chẳng còn sức mà nổi giận nữa luôn: "... Đúng thế, tôi là ăn trộm chỉ chuyên trộm tim thôi."
Nichkhun: "..."
.
Đêm trước ngày sinh nhật Nichkhun, tôi vẫn dậy làm bánh gato theo thông lệ. Lần này có hơi khác biệt bởi vì không phải là luyện tập mà bánh lần này chính thức là quà sinh nhật cho Nichkhun! Tôi dùng hết một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, nướng bánh, phủ kem... Cuối cùng là suy nghĩ xem nên viết gì lên đó.
Nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn mấy chữ "Chúc mừng sinh nhật" cũ rích, sau đó vẽ thêm hình trái tim màu đỏ xem như lời chúc phúc.
Đại công cáo thành!
Tôi thở phào một hơi, đóng gói chiếc bánh thật tốt để tránh bị Nichkhun nhìn thấy, sau đó thu dọn phòng bếp, về phòng đặt đầu lên gối chưa bao lâu thì trời đã hửng sáng, đồng hồ báo thức reo inh ỏi. Tôi nhìn bản thân trong gương... tiều tụy không thể tiều tụy hơn... Thế là đành phải lấy đồ trang điểm ra, vụng về đánh phấn nền, bôi che khuyết điểm, cố gắng giấu đôi mắt vừa sưng vừa thâm quầng.
Lúc ra khỏi phòng, quả nhiên Nichkhun không tiếp tục hỏi tối qua có phải tôi lại ra ngoài ăn trộm không nữa.
Anh ta nói: "Hôm này là sinh nhật tôi chứ đâu phải Halloween, cô có cần hóa trang thành cương thi thế không?"
Tôi: "... Chúc mừng sinh nhật!!!"
Đồ chết tiệt, biết thế tôi cóc thèm mất công làm quà sinh nhật cho anh... TUT
.
Hôm nay dù sao cũng là ngày nghỉ, tôi và Nichkhun vốn định ngồi chơi xơi nước đợi xem có ai đến nhà, chẳng ngờ người khách đầu tiên lại là người tôi sợ nhất: Cha mẹ Nichkhun.
Mẹ Nichkhun thấy hai người chúng tôi mặc đồ ở nhà thì nhíu mày: "Hôm nay là sinh nhật Khunnie mà."
Tôi vội vã đáp: "Cháu biết ạ! Sáng sớm tỉnh dậy cháu đã chúc mừng sinh nhật anh ấy rồi ạ."
Mẹ Nichkhun liếc tôi một cái, lạnh nhạt nói: "Chỉ có thế?"
... Đương nhiên không chỉ có thế rồi! Còn có bánh gato nữa! Có điều bánh gato là tiết mục đặc biệt, tôi muốn đến tối mới đem tặng khiến Nichkhun bất ngờ cơ!
Tôi còn đang do dự có nên nói ra không thì Nichkhun đã lên tiếng: "Mẹ, hai người đến có việc gì không?"
Mẹ Nichkhun: "Sinh nhật con đương nhiên phải đến thăm rồi. Hơn nữa năm nào con cũng chẳng chịu tổ chức sinh nhật cho tử tế, thật đúng là làm mẹ tức chết. Không được, lần này Ha Young cũng ở đây, mẹ đã giúp hai đứa đặt tiệc, mời người đến chúc mừng sinh nhật con rồi. Bây giờ hai đứa mau chuẩn bị lên đường đi."
Nichkhun nhíu mày: "Mẹ, mẹ đừng tự mình quyết định như thế chứ."
Sau đó còn thêm một câu: "Ngu ngốc chết được, con không đi."
Mẹ Nichkhun: "..."
Tôi: "..."
Mẹ Nichkhun tức giận: "Con! Sao con lại không hiểu chuyện như thế hả?! Con cũng không nghĩ cho Ha Young, bây giờ con và nó đã sống chung rồi nhưng bên ngoài rất nhiều người còn chưa biết đâu, nhân dịp này con phải tranh thủ thông báo cho người ta biết chứ!"
Tôi: "..."
Cháu cảm ơn bác nhiều lắm bác gái ạ!!! Bác tưởng bác đang giúp cháu chắc!!! Bác đang hại chết cháu thì có!!!
Nichkhun đau đầu: "Mẹ, chuyện này con và Ha Young sẽ tự lo liệu, mẹ đừng như thế."
Mẹ Nichkhun: "Không cần biết, hai đứa phải đi ngay bây giờ."
Nichkhun thở dài một hơi, đành phải đứng lên bảo: "Ha Young, đi thôi."
"Í?" Tôi giật nảy người, "Thật sự phải đi hả?"
"Đi thôi." Lúc đi ngang qua người tôi anh ta nhẹ giọng nói thêm, "Dù sao cô cũng nhớ mặt nhớ tên người ta cả rồi, chắc không sao đâu."
Tôi chỉ có thể gật đầu, theo sau Nichkhun.
Kế hoạch thành công, tâm trạng mẹ Nichkhun tốt hơn nhiều, áp giải bọn tôi tới tận nơi tổ chức tiệc xong liền cùng cha Nichkhun rời đi. Tôi và Nichkhun tiến vào hội trường, quả nhiên đã có người tới rồi, vừa thấy Nichkhun liền cười chào đón: "Nhân vật chính còn đến muộn, đúng là VIP thật."
Nichkhun cười cười: "Thật ngại quá."
Tôi vội vàng cười ngu phụ họa, đám người đó tán chuyện với Nichkhun xong liền quay sang nhìn tôi, tất cả đều mang vẻ mặt săm soi nghiên cứu, sau đó thì cười cười nói nửa đùa nửa thật: "Ái chà chà, hai người rốt cuộc cũng thành đôi rồi, chúc mừng nha."
Nichkhun cười lấy lệ: "Cảm ơn."
Tôi tận lực bám bên người Nichkhun, thi thoảng có người đến tìm tôi nói chuyện thì cũng cố hết sức nhận ra đấy là ai, chào hỏi mấy câu xã giao là kết thúc. Chuyện khiến tôi thấy đâu đầu nhất là mấy cô gái. Bọn họ với người trong ảnh rõ ràng là hai người khác nhau đấy!!! Nichkhun cho tôi xem ảnh chứng minh thư của họ là có ý gì?! Ảnh chứng minh thư của con gái với chính cô ta sau khi hóa trang xong căn bản chính là hai khuôn mặt khác nhau hoàn toàn đấy, anh có biết không hả?!
"Ha Young, lúc đó cậu nói muốn gả cho Park Jun Seok, tớ cũng bị cậu dọa giật mình đấy. Cậu trốn khỏi hôn lễ, tớ suýt đứng tim. Kết quả bây giờ lại thấy cậu thành đôi với Nichkhun... Khụ khụ, Ha Young à, cậu biết đấy, cậu đúng thật là khiến người ta không thể đoán trước được điều gì cả." Một cô gái trông có vẻ thân thiết với Min Ha Young tiến lại gần, vỗ vỗ vai tôi. Tôi nghi hoặc nhìn một lúc, dường như đã gặp cô nàng này rồi... một lúc sau mới nhận ra cô ta chính là phù dâu của Min Ha Young mà!
Lúc đầu khi tôi biến thành Min Ha Young còn cùng cô ta nói vài câu... Trong xấp tài liệu Nichkhun đưa cho cũng có tên cô ta, cô ta tên là Lim Hawoo, quan hệ rất thân thiết với Min Ha Young.
Tôi làm ra vẻ thoải mái, đắc ý cười: "Ừ. Tình yêu đúng là một thứ rất kỳ diệu."
Lim Hawoo: "Í, tớ còn tưởng cậu sẽ nói bởi vì cậu đã muốn gì là phải có bằng được chứ?"
Tôi: "..."
Lẽ nào trong mắt Lim Hawoo, Min Ha Young là một cô nàng rất tự kiêu...
Tôi: "Ừ thì, loại đoàn ông như Nichkhun, khó mà muốn có là có được."
Lim Hawoo cười: "Cũng đúng, với anh ta cậu cũng chịu thua bao lần rồi còn gì."
Tôi sợ nói tiếp sẽ lộ tẩy sớm, cũng may đúng lúc này lại nghe thấy có ai gọi tên mình. Tôi quay lại, là Park Jun Hyun.
Anh ta vẫy tay, cười với tôi, nét mặt vẫn hòa nhã như trước nhưng không hiểu sao tôi lại thấy kỳ lạ. Có điều bất luận thế nào tôi cũng biết Park Jun Hyun rõ hơn Lim Hawoo. Lim Hawoo thấy Park Jun Hyun lại gần thì nhún vai, nhỏ giọng nói: "Lát nữa tớ tới tìm cậu. Cách xa Park Jun Hyun ra một chút, Nichkhun chắc không thích cậu quan hệ thân mật với người đàn ông khác quá đâu."
Tôi gật đầu, cười xã giao với Park Jun Hyun. Park Jun Hyun hình như chẳng thấy gì khác biệt, ghé vào gần bảo: "Ha Young, gặp lại em thật tốt quá."
... Park Jun Hyun thật đúng là nhân tố nghệ thuật mới!
Tôi: "Ừm, cảm ơn anh. Nichkhun ở đằng kia."
Tôi chỉ Nichkhun đang bị một đám người vây quanh.
Park Jun Hyun: "Anh ta để em đứng một mình ở đây?"
"Hả?" Tôi ngây ra.
Ở bên cạnh Nichkhun mới là khu vực nguy hiểm nhất ấy. Nichkhun là tiêu điểm của mọi người, ai cũng muốn đến nói chuyện với anh ta. Nếu tôi ở bên cạnh Nichkhun, chắc chắn sẽ bị mấy người đó trêu đùa chòng ghẹo, tới lúc đó thì phiền phức to.
Nhưng những chuyện này sao có thể nói cho Park Jun Hyun được. Tôi thấy Park Jun Hyun có vẻ đang bức xúc thay mình, bảo: "Ừm, cũng không có gì. Nichkhun không mấy khi ra ngoài xã giao, hiếm lắm mới có cơ hội nói chuyện với anh ấy, bọn họ đương nhiên không thể bỏ qua rồi. Anh không qua nói một tiếng chúc mừng sinh nhật với Nichkhun à?"
Park Jun Hyun lắc đầu: "Đợi đến lúc xung quanh anh ta vãn hơn đã."
Tôi cười: "Cũng phải... Ủa, Park Jun Seok đâu rồi?!"
Tôi đúng là bí đề tài rồi...
Park Jun Hyun: "Chú ấy có việc không đến được... Mặc dù chú ấy cũng muốn đến lắm."
"Ồ..." Tôi gật đầu, bụng nghĩ may mà Park Jun Seok không đến, nếu không tình huống khéo còn hỗn loạn hơn.
Park Jun Hyun cười cười: "Hơn nữa... bản thân em hình như cũng chẳng có cảm giác gì?"
"Hả? Chẳng có cảm giác cái gì cơ?"
"Hình như em không hề nhận thấy em với Park Jun Seok vốn là vợ chồng sắp cưới. Hơn nữa em là người đá nó." Park Jun Hyun cười châm biếm.
Tôi: "..."
"Trong hoàn cảnh này, cho dù Park Jun Seok có thể đến chắc nó cũng sẽ chọn không đến. Dù sao Park Jun Seok cũng không có thói quen tạo tin đồn. Mặc dù Park Jun Seok vẫn đang theo đuổi em, nó yêu em, nhưng... anh nghĩ, không có nghĩa là nó giống như em, không để ý tiểu tiết như thế."
Tôi: "... Ha ha, cũng đúng."
Làm ơn đi, cậu ta cũng để ý tiểu tiết gì đâu, bây giờ cậu ta coi tôi hoàn toàn là Hwang Mi Young rồi.
"Nhưng hai đứa đúng là thú vị thật... Anh thấy, em và Park Jun Seok, dường như chẳng vì chuyện trốn khỏi hôn lễ mà ngại ngùng, căng thẳng gì cả." Lời Park Jun Hyun hình như còn có ý khác.
Nói chuyện với Park Jun Hyun, tôi luôn cảm thấy mỗi từ mỗi chữ anh ta nói ra đều mang một ẩn ý gì đó. Hôm nay cái cảm giác này lại càng mãnh liệt. Tôi không biết phải trả lời câu hỏi của Park Jun Hyun ra sao, đành nhìn về phía Nichkhun. Vừa hay Nichkhun cũng đang nhìn về phía này, thấy Park Jun Hyun đứng bên cạnh tôi liền nhíu mày, dẹp đường rời khỏi đám người kia, sải chân bước đến bên cạnh tôi, nhìn rất ra dáng cưng chiều: "Ha Young, sao em lại đứng một mình ở đây?"
Tôi vội đáp: "Không có gì, em không thích mấy bữa tiệc kiểu này."
Nichkhun cười: "Anh biết, nhưng không có vấn đề gì, cứ đứng bên anh là được rồi, người khác không làm phiền em đâu."
Anh ta đã nói thế, những người khác đương nhiên cũng không tiếp tục dùng ánh mắt săm soi đánh giá tôi nữa. Nichkhun nắm tay tôi, cười bảo: "Mọi người đều biết chuyện của tôi với Ha Young rồi đúng không? Tính cách Ha Young thế nào mọi người đã biết, bởi vậy tuyệt tối đừng trêu chọc cô ấy nhé."
Mọi người lần lượt gật đầu tỏ ý đã biết và thông cảm.
Tôi yên ổn thoát khỏi Park Jun Hyun, đổi sang đứng bên cạnh Nichkhun, việc này khiến tôi thở phào một hơi, người cũng thoải mái hơn nhiều. Có điều ánh mắt của Park Jun Hyun dường như từ đầu đến cuối vẫn không dời sang chỗ khác khiến lưng tôi nổi da gà...
Vốn tôi cho rằng với tính cách của Nichkhun thì chúng tôi sẽ rời đi nhanh thôi. Nhưng dường như Nichkhun cũng bị lôi kéo, cứ lần lữa mãi đến gần tối rồi, liền quyết định ở lại ăn cơm luôn. Đầu tôi đau như muốn nứt... cứ thế này có khi lát còn phải đi hát karaoke hay gì gì đó mất thôi, nói không chừng kéo dài đến tận sáng sớm, thế thì bánh gato của tôi phải làm sao!!!
Bên này tôi còn đang đau đầu suy nghĩ, bên kia đã có người xem chuẩn giờ chuẩn bị đưa quà. Người đầu tiên vừa mở màn, đằng sau liền ào ào một đống người lên theo.
Một cô nàng trang điểm đậm lòe đậm loẹt nhưng vốn bản thân cũng rất xinh đẹp cười cười tặng một món quà cho Nichkhun, còn vô cùng tự tin nói: "Nichkhun, món quà này nhất định sẽ khiến anh hài lòng."
Đối với cô gái này tôi cũng có chút ấn tượng. Hình như cô ta tên là Jung Haesoo, cũng chẳng phải tiểu thư lá ngọc cành vàng gì, gia thế vô cùng bình thường, có điều chồng sắp cưới của cô ta thì lại rất có máu mặt, lần này không thấy xuất hiện. Cô ta cũng xem như cô bé Lọ Lem, đương nhiên, là cô bé Lọ Lem vô cùng xinh đẹp. Nếu không phải Nichkhun đã đưa tư liệu của cô ta cho tôi xem, cứ dựa vào phán đoán của chính mình thì chắc tôi còn tưởng cô ta là thiên kim tiểu thư của nhà nào.
Cô ta nói: "Anh mở ra xem thử xem? Nếu hài lòng như em nói thì ăn bữa cơm với em nhé?"
Tôi: "..."
Cô không phải là vợ sắp cưới của người khác à?! Tự trọng chút đi! Không thấy tôi đứng bên cạnh à? Tưởng tôi chết rồi chắc?
Nichkhun chẳng phản ứng gì, nhận lễ vật xong chỉ nói một câu cảm ơn máy móc, nghe cô ta dài dòng thì cười bảo: "Người khác còn đang đợi, bóc của cô rồi lại phải bóc của người khác, thật sự không có thời gian. Cứ để nó ở đây đã, tôi sẽ xem."
Nói xong còn bổ sung một câu: "Cảm ơn."
Jung Haesoo chắc cũng có phần bực bội, vừa vặn nhìn thấy tôi đứng bên cạnh thì nhíu mày: "Í? Sao không thấy cô Min tặng gì vậy?"
Tôi: "..."
Lúc này thì cô thấy tôi rồi hả... Oa oa oa, tôi thà cô xem tôi như chết rồi còn hơn...
Tôi lắp bắp một hồi vẫn không biết giải thích thế nào thì Nichkhun đã kéo tôi lại: "Quà Ha Young tặng tôi, đương nhiên là tặng riêng rồi."
Tôi nghiêm túc gật đầu: "Đúng thế."
Xung quanh có tiếng lầm rầm bàn tán. Jung Haesoo chắc thấy không có gì thú vị, bĩu môi một cái rồi rời đi. Nichkhun hỏi nhỏ bên tai tôi: "Quà của cô đâu rồi?"
Làm ơn đi! Chẳng phải tại cha mẹ anh ra tay bất ngờ quá à! Nếu không tôi đã mang bánh gato ra từ sớm, dọa anh nhảy dựng lên, sau đó hai người vui vẻ giải quyết hết cái bánh đó rồi.
Tôi nhăn nhó: "Tôi có chuẩn bị thật mà, có điều bây giờ không lấy ra được ngay."
Nichkhun thờ ơ nhìn tôi một cái, vỗ vỗ đầu tôi nhưng chẳng nói gì tiếp, rõ ràng hoàn toàn chẳng tin lời tôi nói. Trong lòng tôi cảm thấy thất bại vô cùng.
Không được, không thể để Nichkhun thấy thế được! Nếu không mấy ngày nay tôi thức đêm thức hôm khổ sở như thế để làm gì?
Tôi nhỏ giọng nói với Nichkhun: "Này, Nichkhun, tôi có chút việc, ra ngoài tí rồi về ngay."
Nichkhun: "Cô có việc gì?"
"Ôi giời, anh đừng có lo, nhanh thôi mà." Tôi khoát tay.
Nichkhun gật đầu: "Ừ, nhanh nhé."
Tôi cầm túi xách của mình chạy ra cổng chính. Bây giờ đang là giờ cơm, lại đúng vào lúc tắc đường. Mặc dù ở khu này không tắc lắm nhưng tôi đợi mãi mà vẫn không thấy cái xe trống nào đi qua. Thật tôi cũng chẳng hiểu nổi, đành nhìn bốn phía xem có bến xe bus nào không...
Thật đúng là...
Tôi bước thật nhanh, đột nhiên có người hỏi: "Em ra ngoài làm gì thế?"
Tôi quay đầu, là Park Jun Hyun.
"À, tôi phải về nhà một chút, lấy đồ." Tôi nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy xe nào trống.
Park Jun Hyun lại hỏi: "Nichkhun không đưa em đi?"
Tôi: "Ừm, không thể để anh ấy biết được."
"Vậy... Ha Young, chẳng phải em biết lái xe sao?" Park Jun Hyun hỏi: "Em có thể tự mình lái xe về nhà mà."
Í?! Ha Young còn biết lái xe nữa à?! Cũng đúng, con nhà giàu sao có thể không biết lái xe...
Tôi lúng túng: "Ừm, tôi, tôi quên mang bằng lái xe rồi."
Park Jun Hyun hiểu ra, gật gù: "Thế à, thế để anh đưa em đi."
"Hả?" Tôi ngẩn ra, "Anh đưa tôi đi?"
"Đúng thế, dù sao anh cũng không có hứng ngồi ăn với một đám người thế kia. Hơn nữa đây cũng là cơ hội được ở riêng với em." Hắn ta nhìn tôi cười dịu dàng. Tôi nghĩ một lúc, thấy để Park Jun Hyun đưa đi một đoạn cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ... Hơn nữa bây giờ bắt xe cũng quá khó khăn... Hu hu hu, tôi cũng muốn học lái xe!
Sau khi tôi gật đầu đồng ý, Park Jun Hyun liền đi đến bãi đỗ lấy xe ra, đưa tôi về nhà Nichkhun. Có điều chẳng đi được bao lâu thì tắc đường, tôi gấp muốn chết, Park Jun Hyun nhìn tôi một cái, bảo: "Anh biết một con đường khác có thể đến được nhà Nichkhun. Đường nhỏ thôi nên chắc không tắc thế này, chẳng qua không có đèn đóm gì, đường cũng khá xóc, đi đường đó được không?"
"Được, được!" Tôi gật đầu liên tục.
Đến giờ này rồi thì quan tâm đường xá thế nào làm gì!
Park Jun Hyun "ừ" một tiếng, quay đầu xe tiến vào một con đường nhỏ, quả nhiên không hề tắc, hơn nữa đi được một đoạn thì càng ngày xe cộ càng thưa thớt. Xe của Park Jun Hyun phóng như bay chẳng có gì cản trở, chỉ là đúng như hắn ta nói, không có đèn đóm gì, mà trời thì đã dần dần tối đi, trên đường lại có không ít ổ gà.
Lại qua một lúc nữa, cảnh vật hai bên đường càng ngày càng xa lạ, tôi nhịn không được hỏi: "Sao tôi thấy đường này hình như không phải đường về nhà Nichkhun... Anh xác định mình không đi nhầm đấy chứ?"
Park Jun Hyun: "Không đâu, chỉ là đi đường vòng nên xa hơn chút thôi."
"Ồ..." Tôi gật gù.
Xe đột nhiên dừng khựng lại, tôi đập người về phía trước theo quán tính, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
Park Jun Hyun nhíu mày: "Hình như nổ lốp rồi."
"Hả?!" Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, "Không phải chứ?!"
Tôi chỉ định đi lấy cái bánh gato thôi mà, có cần khó khăn trùng trùng thế này không?
Park Jun Hyun: "Để anh xuống xe xem thử."
Nói xong lập tức xuống xe, đá đá mấy cái vào bánh sau bên trái, sau đó ngẩng đầu lên bảo: "Ha Young, em xuống giúp anh chút được không?"
"A, được." Tôi cũng xuống xe, đứng bên cạnh hắn ta, "Em phải làm gì?"
"Anh mở cốp sau lấy lốp dự phòng." Thấy tôi ra rồi, anh ta lau mồ hôi trên mặt, sau đó đi về phía cốp sau. Tôi đứng đó, nhìn không được đá đá cái lốp xe mấy cái. Í, lạ ghê, mặc dù tôi không hiểu biết về xe cộ lắm nhưng rõ ràng lốp xe rất bình thường mà...
Đột nhiên, một cái khăn tay bịt chặt lấy miệng và mũi tôi, tôi bất ngờ trợn trừng mắt, sau đó rất nhanh đầu óc đã mơ hồ, hoàn toàn không có cảm giác gì nữa...
/Hết chương 25/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro