Chương 14
– Chương 14 –
Vì nhiệm vụ mà Nichkhun giao xuống, tôi mệt gần chết, khó khăn lắm mới hoàn thành xong thì tay cũng muốn rút gân luôn rồi...
Nichkhun lại chẳng thèm thương xót cho thiếu nữ vô tội tôi đây mà tiếp tục vứt cho một đống việc, tỉ như đi chỗ này đưa tài liệu, chạy chỗ kia lấy giấy tờ... Trong lúc đó, chị Lee còn đưa tôi một quyển sổ tay nhân viên, bên trong ghi rõ vị trí các bộ phận trong tập đoàn Horvejkul nằm ở đâu, còn có quy tắc của nhân viên.
Cái gọi là quy tắc ấy mà, từ hồi học tiểu học chắc đã chẳng mấy người tuân thủ, bởi vậy tôi chỉ liếc một cái rồi vứt lên bàn.
Cứ thế xoay như chong chóng cả ngày, cuối cùng tôi cũng đã quen với chỗ này... Ừm, chắc là quen.
Sau khi hết giờ làm, vẫn là Nichkhun lái xe đưa tôi về nhà anh ta.
Trên đường Nichkhun bảo phải đi mua ít đồ, liền dừng xe trước cửa một siêu thị, để tôi đợi trên xe.
Chỉ chốc sau đã thấy Nichkhun cực kỳ thoải mái bước ra, tay xách một túi đen to đùng mở cửa sau xe ném vào, tiếp đó lên ngồi vị trí lái xe.
"... Anh mua gì thế?" Tôi tò mò nhìn anh ta. Quả nhiên là rất thần bí, lại còn dùng một cái túi to đùng màu đen kín mít không để lộ ra cái gì nữa... Nói không chừng bên trong là một cô gái bị đánh thuốc mê ấy chứ...
Nichkhun gõ đầu tôi: "Đừng nhìn nữa, về là biết thôi."
Tôi ngẩn ra, gật gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc liếc mấy cái về phía chiếc túi.
Vừa về đến nhà tôi liền vội vã mở ngay túi ra, kết quả Nichkhun lại nhanh hơn một bước, xách túi đi vào bếp.
Tôi căng thẳng theo sau, tiếp đó...
Nichkhun mở túi đen, rút từ bên trong ra... cải trắng, thịt bò, cà rốt và n thứ nguyên liệu nấu ăn khác...
"Anh, anh định làm gì?!" Đầu tôi mơ hồ xẹt qua một suy đoán, nhưng lại không dám chắc, "Lẽ nào... anh định nấu cơm?!"
Nichkhun bình tĩnh đáp: "Đúng thế, sao?"
= 口 =
"Sao anh lại biết làm cơm? Tôi phải chạy xa chút mới được..." Tôi lầm bầm, trong đầu nhớ đến cảnh tượng kinh thiên động địa hôm bản thân xuống bếp, lại nghĩ Nichkhun chắc cũng không giỏi giang gì hơn đâu. Bản thân anh ta chết trong đó thì đã đành, nhưng đừng kéo tôi lại giúp anh ta nhặt xác chớ...
Kết quả Nichkhun một tay tóm ngay lấy tôi: "Mau vào thay quần áo rồi ra đây giúp."
T_T... Thôi thì, chẳng phải tôi nên biết mình đã không có nhân quyền từ lâu rồi sao...
Tôi đành nhận lấy số phận hẩm hiu đi đổi một bộ quần áo mặc nhà màu vàng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, sau đó tiến vào phòng bếp.
Kết quả vừa vào đã thấy... He he, Nichkhun đang mặc tạp dề!
Anh ta mặc tạp dề màu đen, kiểu rất đơn giản, bởi vậy dù mặc tạp dề cũng không thấy bị nữ tính hóa.
Tôi tựa cửa vừa nhìn Nichkhun cúi đầu bận tới bận lui, tóc đen phủ lên làn da trắng mượt sạch sẽ, lại thêm chiếc tạp dề màu đen khoác trên thân, cái hình ảnh này thật đúng là khiến người ta dao động "xuân tâm"...
Nichkhun như cười như không ngẩng đầu liếc tôi một cái: "Còn không qua giúp?"
Tôi đáp một tiếng, sau đó từ từ tiến lại, cười hì hì với Nichkhun: "Nichkhun, tôi thật lòng cảm thấy... anh nên đi làm trai bao."
Đề xuất chân thành của tôi đổi lại một muôi vào đầu. Tôi xoa xoa vết sưng trên đầu, đau tới thở không nổi. Nichkhun chỉ chỉ một chiếc ghế đôn nhỏ trong góc phòng bếp, lại nhét vào tay tôi một túi đậu cô-ve, bảo: "Đến ngồi đó dùng tay bẻ chỗ này thành từng đoạn nhỏ."
Tôi ấm ức: "Tại sao tôi phải ngồi ở đó? Mà tại sao phải dùng tay mà không được dùng dao?"
Nichkhun kiên nhẫn giải thích: "Cô thấy mình ngồi giữa phòng thì tốt hơn à? Còn về tại sao không dùng dao, là vì dùng tay nhặt đậu thì xào lên ăn ngon hơn."
"Cái lý do thần kinh gì..." Tôi còn lầm bầm không thôi, sau đó vẫn bất đắc dĩ chui vào góc phòng, dùng tay bẻ từng đoạn một, thi thoảng lại ngẩng đầu ngó Nichkhun, tránh cho anh ta xảy ra chuyện lại quên không kêu tôi chạy trước.
Có điều cái tên Nichkhun này, càng nhìn càng thấy ra dáng phết, rửa rau thái thịt nêm nếm... toàn bộ quá trình trông đâu ra đấy. Mà càng kỳ quái hơn là anh ta nấu ăn xong cũng không có mùi khét gì, ngược lại có rất nhiều hương thơm hấp dẫn dần dần lan tỏa cả phòng bếp, tiến vào mũi tôi... Đương nhiên, còn có cả mùi dầu ăn...
Tôi vội vàng tăng tốc nhặt cho xong đậu cô-ve, sau đó dâng lên Nichkhun, bắt đầu nịnh nọt: "Này, tôi làm xong rồi, ừm... tôi có thể thử đồ ăn không?"
Nichkhun lườm tôi: "Không được, lát nữa dọn ra mới được ăn."
... Thật keo kiệt.
Tôi thở dài thườn thượt: "Aizzz, đồ ăn anh làm y hệt như con người anh, hương thơm khắp phòng, chỉ có thể ngắm mà chẳng được động vào, chỉ được ngửi mà không được thưởng thức..."
Nichkhun khẽ mỉm cười: "Rồi sẽ có cơ hội thưởng thức thôi."
Tôi chớp chớp mắt: "Í? Anh đang nói anh á hả?"
"Đồ ngốc, đương nhiên tôi đang nói đồ ăn rồi." Nichkhun vẫn giữ nụ cười trên môi.
"..."
Tôi buồn bực ngồi vào phòng ăn, không bao lâu đã thấy Nichkhun bê đồ ăn lên.
Màu sắc, hương thơm, hình dạng... thật không còn gì để chê!
Tôi kinh ngạc nhìn Nichkhun, hoàn toàn không ngờ anh ta còn có khả năng này nữa.
Người ta đều nói, không cần biết làm gì, tốt nhất vẫn cần có sở trường thứ hai. Xem ra Nichkhun đã chuẩn bị tốt cho việc đi làm đầu bếp sau khi tập đoàn Horvejkul phá sản rồi...
Phỉ phui (1), tôi bây giờ còn đang dựa vào tập đoàn Horvejkul mà kiếm cơm đây, nói lung tung cái gì thế... Dù thế nào tôi vẫn đang là thư ký của Nichkhun, nếu sau này anh ta đi làm đầu bếp... Chẳng lẽ cửa hàng người ta còn đặc biệt nhận tôi vào làm chân nhặt đậu cô-ve? 囧.
(1) Phỉ phui: tiếng thốt ra nhằm xoá đi lời coi là nói gở ngay trước đó.
Tôi vội vàng gắp đồ ăn cho vào miệng, lập tức bị mùi vị của nó làm cho kinh ngạc: "Ui, sao lại ngon thế này?!"
Nichkhun nhướng mày: "Không thì còn sao nữa?"
Ừm, cũng đúng...
Tôi nghĩ đến bộ dạng phấn đấu hừng hực quyết tâm của Nichkhun trong phòng bếp, nuốt nước miếng: "Không có gì, chỉ là tôi cứ tưởng anh chỉ biết qua loa đại khái thôi, không ngờ còn thật sự có tay nghề nữa."
Nichkhun liếc tôi một cái: "Nói sao đây... thật ra, nấu ăn là chuyện vô cùng dễ."
... Tôi nghe ra đấy! Nichkhun, tôi thật sự nghe ra đấy!
Anh lại mắng tôi ngu ngốc!
Tôi thở dài một hơi: "Nếu anh đã nấu ăn tốt như thế, vậy về sau phiền anh vất vả rồi. Đồ ăn bên ngoài ăn cũng không quen lắm..."
Thật ra, đây đương nhiên là lời nói dối. Trước giờ tôi toàn bị xếp lịch ngày này sang nhà này ăn ké, ngày kia sang chỗ kia ăn chực, có thể nói là ăn cơm của bá tánh mà lớn lên, trên đời này có bữa cơm nào tôi ăn không quen chắc?! Nực cười!
Nhưng Nichkhun thần thông quảng đại như thế, tôi đặc biệt lại thích cơm anh ta nấu, vậy thì đương nhiên cũng phải thử xem...
Kết quả Nichkhun chỉ nhướng mày: "Được."
Tôi kinh ngạc: "Thật sao?!"
Nichkhun mỉm cười: "Thật."
... Tôi còn tưởng anh ta sẽ đáp: "Giả."
Nichkhun tháo tạp dề, ngồi xuống dùng bữa cùng tôi. Tôi cắn đũa nghĩ ngợi, sao số tôi lại tốt thế này? Bám được nam chính vạn năng như Nichkhun, à, mặc dù tôi cũng không phải nữ chính nhưng mấy phúc lợi cũng không ít...
Tôi cười gian ăn hết bữa cơm, Nichkhun đẩy đống bát đũa đến trước mặt tôi: "Đi rửa bát."
... Ngài không thể để tôi cười lâu hơn chút sao?
Tôi trưng bộ mặt đau khổ đi dọn bàn, rửa bát. Nếu tôi lại hậu đậu làm rơi vỡ bát đĩa, có khi Nichkhun sẽ không để tôi làm nữa, nhưng quả thật trước đây khi ăn chực nhà người khác xong tôi đều rửa bát cho họ, bởi vậy việc này tôi thực sự rất chuyên nghiệp... Số khổ mà...
Đồng chí Nichkhun lười biếng ngả người trên sô pha xem ti vi, tôi ở trong bếp nước mắt lưng tròng rửa bát, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Rau cải chíp... vùi đất xanh... ông chủ xem ti vi... tôi rửa bát... ông chủ ăn mì... tôi uống nước lèo... (2)"
(2) Cải biên từ một bài dân ca vùng Hà Bắc, Trung Quốc. Nội dung bài hát gốc nói về cuộc sống của đứa bé có mẹ mất sớm, người cha đi bước nữa, về sau ông lại chỉ quan tâm đứa con của người vợ sau, bạc đãi đứa con của người vợ trước. Đứa bé mồ côi ngày ngày chịu khổ, ăn uống đói kém, chỉ có thể gặp mẹ trong mơ để thỏa nỗi lòng.
Nichkhun bó tay: "Ngoan ngoãn rửa đi."
Tôi chẳng ngờ anh ta lại đột nhiên lên tiếng, giật mình đánh rơi cái đĩa trên tay, nó rơi thẳng vào chân tôi rồi vỡ thành từng mảnh vụn...
Tôi đứng sững tại chỗ.
Tôi còn nhớ lúc mình khoảng mười tuổi, đến nhà một người họ hàng rất xa rất xa ăn ké, sau đó tôi cũng rửa bát... Mười tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tôi ăn cơm miễn phí, phụ trách rửa bát là điều đương nhiên.
Lúc đó tay tôi vẫn còn bé, lại dính rất nhiều nước rửa bát, vì trơn quá nên tuột tay, cái đĩa rớt xuống đất.
Lúc đầu tôi chẳng thấy có vấn đề gì, còn vô cùng vui vẻ chạy đến nói với người nhà đó tôi làm vỡ đĩa nhà họ rồi... Kết quả người đó thẳng tay đuổi tôi ra khỏi nhà... Khi đó bên ngoài còn mưa to, tôi rúc thân người bé nhỏ vào dưới mái hiên nhà, ướt đẫm cả buổi tối.
Tiếp đó tôi được bà nội nhận về, sốt cao, cao đến độ sùi cả bọt mép...
Nghe nói cũng vì sốt như thế nên mới hỏng não, đương nhiên, bản thân tôi tuyệt đối không thừa nhận...
Lúc đó tôi thấy mình sao mà ngốc thế, lại làm vỡ đĩa nhà người ta, thế nên người ta mới giận dữ mà đuổi tôi ra ngoài.
Về sau tôi công nhận mình ngốc thật, bởi vì rõ ràng việc làm vỡ đĩa chỉ là một cái cớ, căn bản là người ta không muốn để tôi ở lại, cho dù tôi có không làm vỡ đĩa thì cũng sẽ bị đuổi đi mà thôi.
Tôi nhận ra việc này thì cũng vừa lúc vào đại học. Khi đó tôi cảm thấy may mắn là mình có thể sống trong trường, không cần phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác nữa. Cũng từ đó, tôi kiếm tiền cật lực, cố gắng hết sức để tiết kiệm chỗ tiền mà những người họ hàng kia gửi tới.
Mặc dù tôi sốt hỏng cả não, nhưng dù sao cũng không đến nỗi khiến người khác ngứa mắt.
Đáng tiếc về sau, tôi vẫn bị Park Jun Seok ghét.
Có lẽ là nghe được tiếng động trong phòng bếp, Nichkhun vội vã chạy vào, thấy tôi đứng ngây ra đó liền bảo: "Tiffany, dọn dẹp chút là được rồi."
Tôi không đáp lời, cứ ngây ra nhìn anh ta.
Nichkhun thở dài: "Cái cô này." Rồi từ từ đi lại.
Tôi nhớ đến tình cảnh ngày đó bị người ta đuổi ra ngoài cũng như bây giờ, người đó đi lại gần, xách cổ áo tôi lên ném ra ngoài.Thế là tôi cật lực lui ra sau.
"Tiffany Hwang! Cô giẫm lên mảnh vỡ rồi!" Nichkhun nhíu mày, "Đừng có di chuyển nữa!"
Sau đó anh ta lại tiến thêm một bước.
Tôi lại lùi một bước.
Nichkhun cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, bước một bước dài, sau đó trực tiếp ôm lấy tôi đưa ra ngoài.
Tôi hoàn hồn, phát hiện bản thân đang ở trong lòng Nichkhun, thế là điên cuồng gào to: "Cứu mạng! Phi lễ!!!"
Nichkhun bình tĩnh: "Cô có gào khản cổ cũng chẳng có ai đến cứu đâu."
Nói rồi anh ta vứt tôi lên giường trong phòng anh ta, tôi vội vã che ngực: "Anh, anh muốn làm gì?"
Khóe miệng Nichkhun giật giật, nhấc hộp y tế trong tủ ra, sau đó lấy thứ gì đó giống như cuộn băng gạc: "Cô tự nhìn chân mình đi."
Anh ta nói vậy, tôi cũng liền cúi đầu, lúc này mới phát hiện lòng bàn chân đã có thêm vài mảnh vỡ...!
"Ui cha! Đau chết tôi mất!!!" Tôi cắn góc chăn, lăn lộn, "Oa oa oa oa oa."
Nichkhun đứng bên cạnh tôi, cười lạnh: "Đáng đời."
... Thật đúng là cái đồ vô tình xấu xa...
Nichkhun nâng chân tôi lên, dùng nhíp cẩn thận gắp từng mảnh vỡ một ra.
Vốn tôi cũng muốn tỏ ra kiên cường, nhưng động tác của anh ta vừa nhanh vừa mạnh, khiến tôi ngoài việc gào khóc kêu đau ra thì cũng chẳng thể nói được gì nữa. Nichkhun nheo mắt, hoàn toàn không để ý đến tiếng gào khóc xé gan xé phổi của tôi, xuống tay vô cùng tuyệt tình, cuối cùng quấn một vòng băng gạc: "Đồ ngốc, về sau còn thế nữa thì tôi sẽ cật lực đâm mảnh vỡ vào chân cô!"
Mợ chứ, quá dã man!
Tôi run lẩy bẩy: "Đừng, đừng mà... Tôi không phải M, không có hứng thú bị S (3) đâu..."
(3) M (Masochism) và S (Sadism) chỉ khổ dâm và bạo dâm. Mở rộng ra còn chỉ những người thích bị ngược đãi, hành hạ và những người thích ngược đãi, hành hạ người khác.
Nichkhun như cười như không nhìn tôi: "Biết sợ thì sau này chú ý vào."
Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Nichkhun mãn nguyện: "Nhớ là tốt rồi, mai cô nghỉ ngơi đi."
Nghe đến việc có thể nghỉ ngơi, tôi đương nhiên là vui mừng phấn khởi, nói: "Ừ ừ, cảm ơn tổng giám đốc Nichkhun!"
Nichkhun cười cười, đi ra ngoài.
Tôi nằm trên giường, nghĩ đến bộ dáng Nichkhun giúp tôi gắp mảnh sứ vỡ ra, áo sơ mi trắng, quả thật vô cùng ngon miệng...
Hơn nữa, anh ta cũng không vì tôi đánh vỡ đĩa mà tức giận, không phải sao?
Số Tiffany tôi cũng không phải là số chỉ có bị đuổi đi!
/Hết chương 14/
qᠷe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro