nhành cỏ thứ năm.
“ trí mẫn, lại đây tao hỏi tí " - Chi Lợi lấp ló ở nhà chính của trí mẫn từ sáng sớm, mục đích chỉ muốn hỏi cô một số điều mà chị đã và đang thắc mắc “ nhỏ nghệ trác con đào cái gánh ở an giang là mồ côi đúng không? ”
“ tao cũng không rõ, mà nghe nói nghệ trác về lại vĩnh long rồi, vừa gặp mẫn đình hồi sớm hôm qua, mẫn đình nói cổ ăn bận sang lắm ”
“ tao không tin đâu, hôm kia tao vừa gặp một cô giống y đúc nhỏ đó, mà tên ... cô ba Trác ba bọng gì á ”
“ trời đất, rồi sao nữa kể coi ”
“ thôi ” chị lắc đầu từ chối “ tao sợ mày giận tao lắm mẫn ”
“ không kể là chết với tao đấy ”
Nghe vậy, Chi Lợi ngẩng đầu lên nhìn cô. Cuối cùng từng giọt nước mắt cứ đua nhau trào ra. Chị gục đầu lên vai Trí Mẫn, nức nở kể lại từng chi tiết vào cái đêm hôm đó
Lóng rày Chi Lợi cứ lượn lờ ở cuối làng, ấy là vào chập tối, độ canh ba. chỗ này tập trung mấy thằng công tử , tiểu thư hay mấy đứa phá gia chi tử tụ tập mà ăn chơi bạc mạng. Lạ lẫm gì Chi Lợi, không chỗ ăn chơi nào mà chị không biết, chỉ rành rẽ đua đòi dữ lắm. Bữa giờ chỗ cuối làng này nổi danh nên chi lợi cùng một người bạn mới ghé sang. Mấy cái đèn màu treo khắp nơi càng làm nổi bật vẻ quyến rũ của Chi Lợi trong chiếc đầm đỏ lụa. Một chiếc đầm hở lưng , dù đơn giản, nhưng lại tôn lên sự thanh thoát và cuốn hút của một cô gái tròn tuổi hai mươi ba. Cô bước từng bước từ chỗ tiếp khách của nơi ấy , giày cao gót chạm nhẹ trên con đường đá sỏi lởm chởm, lòng ngập tràn sự hồi hộp và kỳ vọng, chầm chậm bước vào.
Khi đến gần cuối nơi những tên công tử ăn chơi có tiếng tụ tập, không khí càng trở nên sôi động và náo nhiệt. Những ngôi nhà cổ kính cùng ánh đèn dầu mờ ảo nhấp nháy, tạo nên một không gian vừa quyến rũ vừa bí ẩn. Chi Lợi không còn nhìn thấy con đường rực rỡ như trước, chỉ còn những quán rượu tăm tối, nơi mà những chiếc mặt nạ kỳ lạ che giấu những gương mặt đầy toan tính hiện diện ngày càng nhiều .
“ làng mình cũng có chỗ này ư ”
Chị bước vào một quán nhỏ, không khí nơi đây đặc quánh bởi khói thuốc lào và thuốc phiện. Ánh đèn tù mù như nhòe đi mọi ranh giới giữa thực và mộng. Ở góc quán, Chi Lợi không hề hay biết rằng, giữa không gian tối tăm ấy, có một người con gái đang ẩn mình dưới lớp mặt nạ tinh xảo. Cô gái ấy như một bóng ma quyến rũ và mỵ hoặc, tỏa ra sự bí ẩn không thể nắm bắt. Chi Lợi cảm thấy ánh mắt của cô gái này lướt qua mình, kéo theo một cảm giác rùng mình, đồng thời một sự tò mò kìm nén đang dần bộc lộ.
“Cô có muốn dùng thử không?”
Giọng nói vừa mềm mại, vừa lôi cuốn, đầy mê hoặc của cô gái như vỗ về, Chi Lợi cảm thấy không thể từ chối nhưng rồi chị lại do dự một lát, ánh mắt vẫn dõi theo chiếc bình đựng thuốc phiện.
“Tôi... không ... ”
Cô gái với lớp mặt nạ chỉ khẽ cười, ánh mắt sáng lên như ngọn lửa trong đêm.
“Chỉ cần thử một chút thôi. Có thể cô sẽ cảm thấy rất khác biệt đó ~”
“ chi lợi không thử thì để tôi ” , bạn của chi lợi hùng hổ giật lấy bình thuốc phiện
Và rồi, cơn say của thuốc phiện nhanh chóng lan tỏa trong cơ thể cậu ấy. Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ và kỳ lạ. Những cảm giác lạ lẫm, những mảnh ghép của thế giới như tan biến thành màu sắc. nhưng cơn phê pha không kéo dài được lâu, thử một lần càng muốn thử thêm, càng thử thành ra bị nghiện. hít cái thứ khói đó làm chị nhức đầu không thôi, mắt mờ đi chẳng thấy được gì, đến lúc Chi Lợi tỉnh lại mới nhận ra mình đã bị lừa. Số tiền còn lại trong túi đã biến mất, và đám người xấu trong quán bắt đầu chực chờ, ánh mắt thèm khát cơ thể chị .
“ người đẹp đây còn đồng nào trong người không? Trả đủ tiền cho mấy bình thuốc đã dùng chưa? À mà, nếu không trả, thì dùng cơ thể trả cho tụi anh được chứ em? "
bàn tay gớm ghiếc của lũ công tử đang đặt trên chiếc đùi trắng nõn, thiếu điều muốn ăn thịt chị luôn không chừng. Cô gái kia đảo mắt, không thể nhìn cảnh tượng ô uế, xấu xí này trước mắt được, vội gọi điện cho chủ nhân của nơi đây đến . Còn chưa kịp gọi thì bỗng có tiếng động lớn của xe ở bên ngoài vang lên rồi tắt hẵn.Cửa quán rượu ngập mùi thuốc phiện nhỏ bé mở ra với tiếng cọt kẹt cũ kỹ, một làn sóng yên tĩnh lan tỏa qua không khí mờ ảo, làm giảm đi sự ồn ào của những cuộc trò chuyện và tiếng cười thô lỗ của tụi công tử bột kia.
Bước qua ngưỡng cửa là một cô gái, và sự hiện diện của cô như một luồng sáng rực rỡ trong không gian âm u của quán. Nàng ấy khoác lên mình chiếc áo khoác lông màu trắng tinh khiết, với những chi tiết lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn mờ ảo trong quán. Bộ váy đen mượt mà ôm sát cơ thể nàng, tôn lên từng đường cong một cách tinh tế, đồng thời làm nổi bật vẻ đẹp sang trọng và làn da sáng như ngọc trai, tương phản rõ nét với sự tối tăm xung quanh. Đôi mắt của cô lấp lánh như những ngôi sao xa xôi, đeo cho mình một chiếc vòng cổ đính đá quý , từng bước chân của nàng ấy dường như là một vũ điệu nhẹ nhàng trên sàn gạch cũ kỹ.
Mái tóc dài, đen nhánh buông xõa tự nhiên, óng ả như dòng suối đêm, khiến người ta không thể rời mắt khỏi sự hoàn hảo của từng sợi tóc. Mỗi bước đi của nàng đều mang đến một sự duyên dáng không thể tả, như thể nàng ấy đã lạc bước từ một thế giới khác vào không gian tầm thường này.
Sự xuất hiện của cô gái tạo nên một làn sóng ngạc nhiên và kính trọng, trong khoảnh khắc đó, dường như mọi người đều quên đi những chuyện của chính mình, chỉ còn lại cảm giác ngưỡng mộ và sự kinh ngạc trước vẻ đẹp, sự sang trọng của cô gái bí ẩn này.
Đó là cô ba Trác, người mà ai cũng phải cúi đầu kính nể mấy phần. Sự nhận ra này khiến đám người trong quán và cả Chi Lợi đều ngơ ngác. Nghệ Trác đứng đó, bình tĩnh và kiêu sa, vẻ ngoài thu hút đầy quyền lực. vẫy tay cho người vào xử lý những gã có ý đồ không mấy tốt đẹp ra ngoài.Chỉ còn mỗi mình Chi Lợi ở lại.
“Cô là… Nghệ Trác? Nhưng… cô không thể nào…” Chị cố gắng tìm lý do để giải thích cho sự bất ngờ này. “Cô là trẻ mồ côi, sao có thể có tiền và quyền lực đến vậy?”
“ hỗn láo, đây là cô ba Trác, thương tình mà lộ mặt để giải quyết cho cô, liệu hồn mà ăn nói. ”
Nghệ Trác chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười của cô pha lẫn sự châm biếm và tự tin. “ mới đây mà nghiện ngập thế này rồi sao. ”
Không nói thêm gì, Nghệ Trác rút từ trong túi ra một cọc tiền, đặt vào tay Chi Lợi. “Đây là để cô tự lo liệu. Hãy cẩn thận hơn với những quyết định của mình. Vào đây mà bị tụi nó hãm hiếp, không còn đường về đâu”
Nàng quay lưng đi, không một lần ngoảnh lại. Chi Lợi đứng đó, trong tay là cọc tiền và tâm trí đầy rối bời. Cảnh vật xung quanh dần trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hình ảnh của Nghệ Trác – vẻ đẹp quyền quý, sự tinh tế và nụ cười khẩy – khiến cô phải suy nghĩ lại tất cả những gì cô đã biết và đánh giá. Những suy nghĩ đan xen, cảm xúc hỗn loạn, để lại Chi Lợi với hàng tá câu hỏi chưa có lời giải đáp.
“ thánh thần thiên địa ơi ”
“ ... Nhưng nhỏ đó đĩ lắm, nó quăng cho tao cọc tiền bự chảng rồi bỏ đi vậy hà ”
“ phải nghệ trác không đó,hôm trước tao có thấy cái chòi nơi nghệ trác dạy cho mẫn đình cách làm trà sen, có chút éc à”
Cảm giác tội lỗi cứ liên tục vùi dập Chi Lợi , chị nghe cô kể dòm coi trong chòi trống trơn. phía tay mặt thấy có một cái chõng mà cái chõng lại khác hơn cái chõng của người ta lắm, bốn cây nạng đóng xuống đất làm chân chõng, trên gác ba cây ngang rồi phủ vạt tre thưa thưa. Có một chiếc đệm cuốn bỏ trên chõng chớ không thấy mền mùng chi hết. Phía trong có cái bàn làm trà với vài cái chén, vài cái dĩa đá. Tài vật trong chòi chỉ có bao nhiêu đó mà thôi. Không có cái nào lộ vẻ cao sang ngoài chiếc vòng ngọc trai trên cổ của nghệ trác.
“ mà mẫn đình đâu, đi hỏi nó một cái là xong ”
“ đi theo Mén con bà bán bánh tiêu ngoài chợ chơi rồi, nay tao cho em ấy đi chơi , coi như thưởng cho đình lúc nấu trà cho tao lỡ bị bỏng tay ”
“ cũng quan tâm dữ hen ” , chi lợi nhỏ giọng lầm bầm, thầm trách trí mẫn chơi chung từ nhỏ tới lớn có tốt như vậy với chi lợi đâu, đúng là phân biệt đối xử mà, chả trách sao mẫn đình được cô hai chiều dữ quá hỏng đứa nào dám ăn hiếp, ai làm mẫn đình khóc một cái là cổ đập cho trào đờm không còn cái răng ăn cháo, bởi có thằng nào con nào dám động tới.
“ sao? Không được như vậy nên ganh tị hả, già cái đầu còn hơn thua hả mậy ” trí mẫn cầm cái quạt giấy trên tay, gấp lại vỗ vào đầu chi lợi cái bốp , chê chi lợi lớn tồng ngồng còn hơn thua với gia đinh, hễ cứ ở gần nhau cái như chó với mèo, chí chóe chói hết tai.
“ con nhỏ này, mà chiều rồi, lâu lắm tụi mình không đi dạo chơi, sẵn đi đón mẫn đình luôn hé mậy”
“ lụm luôn ”
---
“ Đình ơi tui không dám leo đâu , xoài gì mà cao quá ai dám hái ”
“ không chịu thì để tui ra tay, xoài non , xoài già bự chảng vậy không hái uổng lắm ”
“leo lỡ té cô Trí Mẫn chửi tui chết Đình ơi, năn nỉ mà ”,Mén kéo kéo tay áo muốn Mẫn Đình đừng trèo nhưng bị em liếc liếc nên cũng rén
“kệ tui , đứng nhìn đi là được ”, chẳng đoái hoài gì thêm, em xoắn tay áo, xoắn ống quần lên trèo, dăm ba cái cây này sao làm khó được em
Chiều xuống, nắng vàng nhạt phủ khắp bờ sông, làm ánh nước lấp lánh. Gió thổi nhẹ, mơn man qua những tán lá xoài, nơi Mẫn Đình và Mén - con bà bán bánh tiêu ở cuối chợ, đang len lén leo cây hái xoài. Cả hai đứa trẻ háo hức như sắp làm điều gì thú vị lắm, bàn nhau về những trái xoài chín mọng sắp được bẻ xuống
" bữa nay trộm được mấy trái xoài chắc cô hai Mẫn của tui mừng lắm," Đình thì thầm, mắt liếc về phía trên cây xoài cao lớn . "Thấy rồi kìa, toàn trái bự không!"
nhỏ Mén cũng gật đầu, nhìn theo mà lòng háo hức không kém. "Ừ, lẹ đi, chứ trời sập tối rồi."
Trong khi đó, Trí Mẫn vốn đang đi dạo cùng Chi Lợi, lại vô tình bắt gặp cảnh tượng này. Từ xa, Trí Mẫn thấy bóng Mẫn Đình thấp thoáng cùng Mén. Nhìn cái dáng loắt choắt và cái trò nghịch ngợm của hai đứa, Trí Mẫn biết ngay là có chuyện.
"Chi Lợi, mày về trước đi, tao có chút chuyện." Trí Mẫn nói nhỏ rồi quay lưng đi về phía chiếc xuồng ba lá bên bến sông.
"Ủa, đi đâu đó?" Chi Lợi tò mò, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì Trí Mẫn đã nhanh chóng lội xuống xuồng, tay chèo nhẹ nhàng mà dứt khoát, mắt dõi theo từng cử động của Mẫn Đình bên kia bờ.
Nước sông rẽ sóng theo nhịp chèo của Trí Mẫn, cô cố lặng lẽ để không ai phát hiện. Khi gần đến nơi, Trí Mẫn khéo léo neo xuồng dưới bóng râm của một gốc cây lớn, rồi lén lút tiến lại gần hai đứa nhóc đang hí hửng, trên tay cô là cái cán chèo xuồng từng bước tiến tới
"Mẫn Đình! em đang làm cái gì vậy?"
Trí Mẫn đột ngột lên tiếng, khiến cả hai đứa nhóc đang lén la lét lút ăn trộm xoài giật nảy mình. Tụi nhỏ sợ bà chủ của vườn này phát hiện, hên ra là Trí Mẫn... Mà cũng không hên lắm . Mẫn Đình hốt hoảng dòm xuống gốc cây, thấy cô hai đứng đó, em nhìn được sự tức giận trong mắt cô hai của mình nhất thời không biết phải làm sao, mặt mày vừa lo vừa ngại. Trí Mẫn giận lên lấy cái cán chèo đập vào chiếc mông xinh của em một cái rõ đau , đập vô như vậy nhưng trong tay Mẫn Đình vẫn nắm chặt mấy quả xoài non, xoài chín cố gắng không để làm rơi.
"Cô Hai... em... em chỉ đi hái xoài thôi, em không có ý gì đâu...em hái cho cô hai ăn mà"
cô bước tới, mắt nghiêm nghị nhưng giọng lại mềm mại, cố nén cái cười. thỏ đế này nhát vậy mà vẫn liều mình đi trộm xoài, lỡ đâu có chó nó rượt cạp đít thì biết làm sao " Cô thấy hết rồi. Đi ăn trộm xoài mà dám nói không có ý gì hả? Em không sợ té sông hay bị bắt hả?"
Lúc Mẫn Đình đã tiếp đất thành công, Mén vội vàng kéo tay Mẫn Đình, định chạy trốn, nhưng Trí Mẫn nhanh tay nắm chặt lấy cổ tay em lại, kéo về phía xuồng của mình. "Thôi, mày về đi. Lần sau còn bày trò nữa là tao không tha đâu nghe Mén."
"Cô hai, nhưng mà... con chỉ định..."
Mẫn Đình cố nài nỉ, nhưng Trí Mẫn đã kéo thẳng ra xuồng, tay không buông lỏng một giây nào , cô nhẹ nhàng chèo xuồng trở về bến, để lại Mén đứng ngẩn ngơ nhìn theo. Mẫn Đình cúi gằm mặt, tim đập thình thịch , sợ cô hai đánh đòn, cô đánh đòn đau dữ lắm.
Trên xuồng, chỉ có tiếng nước lách tách dưới mái chèo. Trí Mẫn khẽ thở dài, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, pha chút lo lắng. "Mẫn Đình, em lớn rồi, phải biết giữ mình. Trộm xoài hay làm gì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả. Em mà có chuyện gì, cô biết ăn nói sao với cha má em? Mà tự lo cho mình cũng phải biết chứ?"
Mẫn Đình không dám ngẩng lên, chỉ khẽ đáp: "Dạ, em biết rồi...em hổng dám nữa"
Trí Mẫn nhìn Mẫn Đình, trong lòng dậy lên một cảm xúc khó tả. Cô siết nhẹ tay em, lời nói vừa là nhắc nhở, vừa ẩn chứa sự quan tâm dịu dàng mà bản thân cũng không muốn thừa nhận. "Nhớ kỹ lời cô. Mai mốt đừng có dại như vậy nữa, nghe chưa?"
"Dạ, em hứa."
Mẫn Đình đáp, cảm giác bàn tay Trí Mẫn nắm lấy cổ tay mình làm lòng cô ấm áp lạ thường. Xuồng đã cập bến, Trí Mẫn kéo Mẫn Đình lên bờ, đôi mắt nhìn theo bước chân chậm rãi của em. "Thôi, về nghỉ đi. cô về sau. mai còn công chuyện mà làm, còn lần sau cô đánh đòn em đó ."
Mẫn Đình quay lại nhìn cô , khẽ cúi đầu chào. Trí Mẫn vẫn đứng đó, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần, trong lòng khẽ dâng lên một nỗi niềm khó tả. "Con nhỏ này, rồi cô phải làm sao với em đây, Mẫn Đình..."
___
Trăng đã lên cao, ánh sáng nhàn nhạt len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn nhà. Đã tới giữa khuya. Ngoài sân, tiếng côn trùng rả rích hoà với tiếng ếch kêu từ xa vọng lại. Trong gian bếp nhỏ, Trí Mẫn bước vào để kiểm tra mọi thứ trước khi đi nghỉ. Vừa bước vào cửa, cô chợt khựng lại khi thấy cảnh tượng không ngờ.
M
ẫn Đình đang ngồi chồm hổm trên cái ghế nhỏ cạnh bếp, trước mặt là một rổ đầy xoài non, trái nào trái nấy xanh rì, vừa mới hái. Mẫn Đình tay cầm trái xoài, tay kia cầm chén muối ớt đỏ au, chăm chú chấm từng miếng xoài rồi cho vào miệng, nhai ngon lành. Khuôn mặt em rạng rỡ như vừa tìm được món khoái khẩu, chẳng để ý gì xung quanh.
Trí Mẫn đứng đó, khoanh tay trước ngực, cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị nhưng không nén được mà bật cười. "Mẫn Đình, cô chưa nghe ai nói ăn xoài non buổi tối là tốt đâu."
Mẫn Đình giật bắn, quay lại nhìn, thấy cô Hai đứng đó, tay vẫn còn cầm trái xoài dở dang. "Dạ… cô hai, thấy bà rồi, em chỉ thấy xoài này chua chua giòn giòn, nên…"
Trí Mẫn bước lại gần, nhìn rổ xoài và chén muối ớt, rồi nhìn Mẫn Đình mà lắc đầu. " Cô nhớ rổ xoài này là em mới hái hồi chiều đúng không? Chưa kịp cất mà đã ăn rồi hả? ăn xoài non như vậy, không sợ đau bụng sao?"
em cắn vội miếng xoài đang dang dở, mồm vẫn còn nhai mà lí nhí trả lời. "Dạ… em thấy ngon quá nên không cưỡng lại được..."
Trí Mẫn ngồi xuống cạnh Mẫn Đình, cầm một trái xoài non lên mà ngắm nghía. "thiệt tình… Lớn rồi mà ăn uống kiểu này, mai mốt đau bụng thì biết kêu ai? làm cô lo lắm đó, mà má cô biết cũng không không yên đâu."
em cúi đầu, biết mình sai nhưng vẫn tiếc rổ xoài. Trí Mẫn thấy vậy, giọng mềm lại, pha chút dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra. "Thôi, ăn vài miếng rồi cất đi. Em ăn hết rổ này thì đêm nay đừng trách bụng dạ cồn cào, nằm rên la đấy."
"Dạ, cô ăn với em hông? muối ớt này ngon lắm! Ăn vô đảm bảo ghiền tới già"
Trí Mẫn bật cười, lấy một miếng xoài chấm thử vào chén muối ớt. Vị chua của xoài non kết hợp với vị cay mặn của muối ớt làm cô nhíu mày, nhưng lại không ngừng được. Mẫn Đình vui mừng, nhìn cô hai ăn cùng mình, lòng rộn ràng như vừa được thưởng thức món ngon nhất. Cả hai ngồi đó dưới ánh đèn dầu mờ mờ, cùng nhau ăn mấy miếng xoài còn lại. Dù không nói nhiều, nhưng giữa họ như có một sự đồng cảm thầm lặng, sự quan tâm lặng lẽ mà Trí Mẫn luôn dành cho Mẫn Đình, dù cô không bao giờ chịu thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro