Chương 27
Vùng biển không người, sóng trước xô sóng sau. Dẫu họ có làm ra tiếng động lớn đến đâu thì cũng không có ai biết. Tinh cầu Alpha vốn là một tinh cầu không có sự sống, sau này được cải tạo thành nơi thích hợp cho con người định cư. Trong biển chỉ có một số loài thực vật thủy sinh và loài cá không rõ chủng loại nào vì nguồn gien đã thất lạc, nửa sống nửa chết bơi lội trong nước.
Tàu cứu sinh hạ cánh xuống biển cũng là lúc Kỳ Lam buông tay Dương Hiểu Thiên và tay lái ra, hoàn toàn mất ý thức.
Anh dự tính mình có thể chống đỡ trong ba mươi giây, nào ngờ ba mươi giây ấy chỉ là thời gian dự đoán trước khi thể lực cạn kiệt. Ở giai đoạn sau, anh chỉ có thể dựa vào sự kiên trì để chống đỡ, vậy nên khi đến nơi an toàn lập tức ngất xỉu.
Dĩ nhiên, nếu anh chỉ có một mình hoặc người đồng hành không phải Dương Hiểu Thiên thì anh còn có thể chịu đựng thêm một chút, đợi đến lúc lên bờ mới ngất đi. Song, hiện tại đã có cậu bên cạnh nên anh có thể yên tâm nhắm mắt.
Điều khiển tàu cứu sinh đến vùng biển không người là kết quả thảo luận của hai người ngay từ đầu. Suy cho cùng, thứ này cũng là tàu cứu sinh, mà bọn họ muốn quay về Đế đô thì phải có phi thuyền vũ trụ loại nhỏ hoặc chiến hạm có thể chịu được bước nhảy không gian. Hơn nữa, chỉ khi nhập cư trái phép vào cảng tinh tế Alpha thì họ mới quay về được, mà muốn như vậy thì tàu cứu sinh phải bỏ lại.
Nhưng tàu cứu sinh không được giấu kĩ, bị người khác phát hiện sẽ rất nguy hiểm. Tuy rằng bây giờ họ vẫn chưa thể xác định tinh cầu này đã bị Kỳ Thành chiếm giữ hay chưa, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn. Tàu cứu sinh chìm xuống đáy biển, muốn bị phát hiện cũng không biết phải mất bao lâu.
Tàu cứu sinh được bọc kín nên không có nước chảy vào. Song, nó đang chìm dần, tàu không thể chịu được sức ép cực lớn dưới đáy biển. Năng lượng chỉ còn thừa lại một ít. Dương Hiểu Thiên nhanh chóng bật chế độ nổi của tàu để kéo dài thời gian, tránh trường hợp tàu lẫn người chìm xuống quá nhanh, bằng không sẽ không kịp vào bờ.
Cậu thăm dò bờ biển gần đó rồi điều khiển tàu đi đến. Năng lượng không biết còn duy trì được bao lâu, nhưng nó trôi xa được chừng nào thì đỡ cho họ bơi được chừng ấy.
Cách bờ biển ba kilomet, tàu cứu sinh hết sạch năng lượng. Dương Hiểu Thiên lập tức ôm lấy Kỳ Lam và lao ra. Tàu không có năng lượng cộng với cửa mở làm nước biển tràn vào khiến nó từ từ chìm xuống đáy biển, kết thúc nhiệm vụ của mình.
Nó chỉ là một tàu cứu sinh vừa đơn giản, vừa bình thường nhưng dưới sự điều khiển của hai chủ nhân lại có thể thay thế tàu cứu hộ, phi thuyền, hăng hái chạy như bay với đủ loại công năng. Tuy rằng bây giờ nó đã tơi tả nhưng chắc hẳn, nó là tàu cứu sinh có nhiều trải nghiệm phong phú nhất trong lịch sử.
Dương Hiểu Thiên giúp Kỳ Lam xuống nước. Cậu biết bơi, có điều trình độ chỉ ở mức trung bình khá. Đúng vậy, chính là tư thế bơi chó trong truyền thuyết đó. Bơi một mình đã không dễ, giờ lại phải vác thêm một người trên lưng, khó càng thêm khó.
May mắn thay, lúc Kỳ Lam hôn mê cậu đã lập tức đút toàn bộ lượng chất dinh dưỡng cuối cùng cho anh. Anh không bị thương, chẳng qua là tiêu hao năng lượng quá nhiều mà thôi. Sau khi cơ thể từ từ hấp thụ dinh dưỡng, kết hợp với ngâm mình trong nước thì không lâu sau anh đã tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở mắt, Kỳ Lam phát hiện cơ thể đang bị kéo đi trong nước, tốc độ di chuyển cực kì, cực kì chậm. Anh quay đầu lại, nhìn thấy Dương Hiểu Thiên vừa kéo mình, vừa cố gắng bơi... Đào? May là cậu vừa dùng tay này kéo Kỳ Lam, vừa dùng tay còn lại "đào" nên không thấy rõ động tác. Anh chỉ cảm thấy cậu ôm thêm một người bơi rất vất vả.
"Hiểu Thiên." Kỳ Lam thử gọi tên cậu mà bỏ họ, tuy ngoài mặt thì đỏ bừng nhưng trong lòng lại cảm thấy rất tốt. Anh lặp lại tên của cậu lần nữa: "Hiểu Thiên, tôi tỉnh rồi. Tôi có thể tự bơi được, cậu buông tay đi, không sẽ vất vả lắm."
Dương Hiểu Thiên xác định Kỳ Lam hiện tại thật sự không có vấn đề gì bèn buông tay. Dẫu sao thì dựa vào cái trình bơi lội này của cậu, nếu còn gánh thêm anh thì không biết bao giờ mới vào được bờ.
Sức khỏe Kỳ Lam coi như tạm ổn, sức nổi của nước giúp anh giảm bớt gánh nặng. Anh bởi rất nhanh, có điều bơi một lúc thì phát hiện cậu không theo kịp mình. Vì vậy, anh nhìn lại, trông thấy đầu và đuôi cậu nổi trên mặt nước, hai tay đập nước, hai chân đẩy mạnh về phía sau tạo lực, chậm rãi tiến từng chút một.
"Ha ha ha ha ha ha!" Kỳ Lam nhìn Dương Hiểu Thiên từ từ "đào" về phía mình, cười đến mức chảy ra nước mắt, "Kiểu bơi của cậu... Ha ha ha ha... Khụ khụ khụ khụ khụ!"
Quả báo nhãn tiền. Kỳ Lam vừa dứt lời thì bị sặc nước ngay lập tức, nước biển mằn mặn cực kì khó nuốt, nước chảy vào mặt anh liền hiện ra vẻ khó chịu.
Dương Hiểu Thiên cũng biết tức. Cậu không thèm để ý đến anh đang ho khan vì sặc nước mà chậm rãi "bơi" đến cạnh anh như chú rùa trong cuộc thi chạy với thỏ, bơi thẳng một đường, không quan tâm.
Ho xong, anh thấy lỗ tai cậu đã cụp xuống bèn biết cậu không vui, vội vàng đuổi theo giữ chặt cánh tay cậu, "Vậy chậm lắm, để tôi kéo cậu."
Nào ngờ Dương Hiểu Thiên lại không để ý đến anh, dù là một chú chó thì nó cũng có lòng tự trọng của mình. Nếu bị nhốt trong lồng quá lâu chúng sẽ không vui, bị dây buộc lại chúng sẽ khó chịu, không thấy chủ nhân chúng sẽ ăn không ngon, thời gian dài còn có thể mắc chứng uất ức. Thực ra chó cũng là loài vật kiêu ngạo, chẳng qua chúng quá yêu thương con người nên mới không giận dai, hơn nữa còn không ghi thù.
Thấy dáng vẻ hếch mũi nhỏ của cậu, lòng Kỳ Lam mềm nhũn, lập tức dịu dàng nói: "Là tôi không đúng, tôi... Lúc tôi mới học bơi cũng bơi rất xấu. Không tin để tôi cho cậu xem."
Nói xong, anh bèn ngu ngốc vỗ nước, duỗi tay và đầu hướng lên trên, chân vô lực đạp mạnh, miệng còn hô: "Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng với ~"
Lúc bấy giờ, bộ dáng đẹp trai lạnh lùng ngày đầu tiên đã mọc cánh bay biến, thay vào đó là mái tóc ướt dính vào mặt, muốn ngốc bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Dương Hiểu Thiên cũng không phải loại người thù dai, thấy anh vậy thì không nhịn được mỉm cười, đôi tai dựng lên lại. Hiện tại, Kỳ Lam quan sát tâm trạng của cậu đều thông qua dáng vẻ của tai, thấy tai dựng đứng là trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bơi đến cạnh cậu, nói: "Sau này có thời gian sẽ dạy cậu bơi. Cậu thông minh thế này, học cái gì cũng học một biết ba, chắc chắn vừa học sẽ bơi được ngay. Đến lúc đó, không chừng còn giỏi hơn cả tôi."
Cậu liếc mắt nhìn anh một cái, nghe được anh khen mình thông mình bèn đắc ý đến độ lắc lắc tai, ngẩng đầu tiếp tục cố gắng "đào" về trước.
Kỳ Lam thầm cười sau lưng cậu, miệng còn lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu "Sao càng nhìn càng thấy đáng yêu thế này". Anh không hề biết rằng tiếng cười và lời thì thào của mình đều bị người bơi ở phía trước nghe thấy. Vốn cậu còn muốn giận, nhưng nghe giọng anh không giống như đang cười nhạo mình thì quyết định hào phóng tha thứ.
Anh nhìn cậu trong chốc lát, trộm ghi nhớ bộ dạng bơi chó của cậu vào đầu, xác định bản thân sẽ không quên mới bơi đến chỗ cậu, nắm tay một lần nữa, nói: "Chúng ta nhanh chóng lên bờ thôi. Tôi máu lạnh nên hơi ấm này không có vấn đề gì, nhưng cậu là người có thân nhiệt cao, không thể ngâm mình lâu trong nước."
Dứt lời, anh vòng tay qua eo cậu, ôm người nhanh chóng bơi vào bờ. Hai chân thon dài di chuyển trong nước như chiếc đuôi cá.
Dáng bơi của anh quả thật rất đẹp. Dương Hiểu Thiên nhớ lại động tác của mình trước đó, mặt hơi đỏ lên, lén lút học động tác của anh. Vì sự xuất sắc đó mà tốc độ của hai người được cải thiện, chẳng lâu sau đã đến bờ.
Bờ biển này là Dương hiểu Thiên chọn, dĩ nhiên không phải đảo hoang mà là đảo có người sinh sống. Trong xã hội ngày nay thì phi thuyền đã gần như trở thành phương tiện giao thông thiết yếu của mỗi nhà, dù là nhà nghèo như cậu cũng có, mỗi ngày đều có thể tự mình điều khiển phi thuyền đi làm. Nhân khẩu ở Đế đô rất đông đúc, dẫu có phi thuyền thì phần lớn người dân vẫn lựa chọn dùng phương tiện công cộng vì quy định quản lý giao thông, chỉ có một số ít người có thể sử dụng tuyến đường đặc biệt mới tự lái phi thuyền. Song, ở tinh cầu Alpha và cảng Bán Nguyệt không giống vậy. Cả hai nơi này đều nằm ở biên giới của Đế quốc. Tuy cảng giao thông sẽ có nhiều người nhưng dân định cư thì lại rất ít, nhà nào cũng có thể lái phi thuyền đi đi lại lại. Trong trường hợp giao thông thuận tiện, dù bạn có sống ở đâu cũng không thành vấn đề vì bạn chỉ cần mất vài phút để lái phi thuyền đi đến bất cứ nơi nào trên tinh cầu.
Nơi có hoàn cảnh tốt như hòn đảo hẻo lánh này, người sinh sống lại càng ít, thương mại có thể không phát triển nhưng vẫn đủ để mua được thứ mình cần.
Quần áo của Dương Hiểu Thiên có thể thay đổi, cậu vội vàng biến ra mũ để che tai và nhét đuôi vào quần. Mặc dù có chút khó chịu nhưng không bị nhìn thấy vẫn tốt hơn.
Trông thấy cậu phải giấu tai và đuôi, nói thật trong lòng Kỳ Lam thấy rất thất vọng. Có lỗ tai mới tốt, khi cậu vui vẻ hay mệt mỏi, tức giận hay thoải mái, chỉ cần anh nhìn đôi tai là biết ngay. Hơn nữa, đôi tai đó còn thương xuyên nhích tới nhích lui, đáng yêu lắm, giấu đi thế này thì về sau anh không thể nhìn được nữa. Và cả cái đuôi cứ lắc qua lắc lại dụ dỗ anh sờ nó, cái đuôi thích ngoe nguẩy đó, giấu trong người không khó chịu à?
Lòng có hơi mất mác song Kỳ Lam vẫn hiểu rõ đó là việc phải làm nên nhẫn nhịn, nhìn Dương Hiểu Thiên tự biến mình thành một cậu bé to xác mặc hoodie.
Hai người phơi quần áo, tìm một nơi không có người để bàn biện pháp đối phó.
"Tôi nghĩ chúng ta nên chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất trong mọi thứ." Kỳ Lam phân tích, "Nếu tinh cầu này thật sự đã bị Kỳ Thành chiếm làm căn cứ như chúng ta đoán, vậy hắn sẽ có quyền truy nã tôi trong phạm vi tinh cầu... Không đúng, tôi là Hoàng thái tử, hắn không thể truy nã tôi mà lấy danh nghĩa cho người tìm kiếm tôi khắp tinh cầu, vì hiện tại tôi đang mất tích. Cho nên chúng ta không thể trực tiếp ra mặt, về phần cậu, không biết bọn chúng có biết bộ dáng của cậu không. Tôi đề nghị chúng ta làm thế này, trước hết tôi sẽ tàng hình tìm một phi thuyền, đương nhiên sẽ không xử tệ với chủ cửa hàng, tôi sẽ bồi thường thích đáng.
Sau khi chúng ta có phi thuyền rồi sẽ nghĩ biện pháp lẻn vào cảng, lợi dụng trạm không gian để quay về tinh cầu Đế đô. Chỉ có cách đó ta mới liên lạc được với Đế quốc."
"Không cần phiền đến vậy." Dương Hiểu Thiên nói rồi vươn cổ tay mình ra, "Tinh cầu Alpha có tín hiệu, chúng ta có thể dùng quang não để liên lạc với người nhà."
Kỳ Lam: "..."
Ở tinh cầu nguyên thủy không có tín hiệu lâu quá nên quên mất chuyện này rồi!
Có điều, Kỳ Lam không thể sử dụng quang não. Tuy rằng quang não của Đế quốc Adela có độ bảo mật cao, nếu chủ nhân không ủy quyền thì dù có là Quốc hội hay Hoàng đế cũng không thể truy cập, nhưng một khi lên mạng hoặc liên lạc với người khác thì khả năng bị tìm thấy rất cao. Nếu Kỳ Thành đã chiếm được tinh cầu Alpha thì một khi Kỳ Lam dùng quang não để lên mạng cộng cộng hoặc vào mạng quân đội thì gã đều biết được. Ngay cả Dương Hiểu Thiên cũng không thể sử dụng vì bọn họ chưa biết gã đã biết đến sự tồn tại của cậu hay chưa.
Song, họ có thể mượn của người khác.
Chỗ này cũng không phải tinh cầu nguyên thủy đến một bóng người cũng không có, tùy tiện hỏi là có thể mượn được quang não.
Nhưng, vào thời đại Dương lịch thì vứt hoặc mượn di động là chuyện vô cùng đơn giản, còn ở thời đại Đế quốc Adela như bây giờ, quang não là thiết bị cá nhân được cấy vào cơ thể và dùng đồng hồ tiếp thu tín hiệu. Bạn có thể vứt hoặc ném đồng hồ, quang não thì không.
"Tôi có cách." Hoàng thái tử tự tin nói.
Dứt lời, tay phải của anh cũng biến mất. Chip cấy vào tay phải, khi cơ thể tàn tật thì có thể xảy ra trường hợp quang não không còn.
Vấn đề duy nhất là mặt. Khuôn mặt của anh quá dễ nhận biết, nhìn một cái là nhận ra ngay. Hai người lại không hóa trang, không có cách nào thay đổi khuôn mặt của anh.
"Vậy..." Dương Hiểu Thiên nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Đổi cách khác thử xem."
Nói xong, cậu cầm lấy tay anh, "Anh có thể vừa tàng hình, vừa làm cho tay phải của tôi thoạt nhìn như biến mất không?"
Việc đó đối với Kỳ Lam chỉ là việc nhỏ, thế là anh và tay phải của cậu dần dần trong suốt. Anh sẽ là người dẫn dắt, lỗ tai và đuôi cậu cũng không nhìn thấy, hai người không cần sợ gặp người khác nữa.
Dĩ nhiên, nếu Kỳ Thành đã biết đến sự tồn tại Dương Hiểu Thiên và ra lệnh truy nã cậu thì hai người sẽ rơi vào thế bị động. Nhưng, dù có thế nào thì họ vẫn phải thử một lần.
Bởi, người được hỏi mượn quang não chưa chắc đã nhận ra cậu. Chẳng qua, một khi sử dụng quang não sẽ lập tức bị phát hiện và định vị. Hỏi mượn xong rồi, dù có bị nhận ra thì họ vẫn có đủ thời gian để trốn vào đám đông, khiến Kỳ Thành không thể tìm thấy họ.
Dù là thế nào thì Dương Hiểu Thiên ra mặt vẫn tốt hơn. Vả lại, đồ trên người Kỳ Lam là đồng phục có họa tiết rồng đen của Quân đoàn I trực thuộc Đế quốc, còn thứ mà cậu mặc là đồng phục đặc biệt của hải quan có khả năng biến đổi, suy nghĩ một chút đều biết ai thay ai ra mặt sẽ tốt hơn.
Cậu tự xé quần áo của mình, làm hình tượng bản thân thê thảm hơn một phần. Sau đó, cậu ngồi chồm hổm bên cái máy bán hàng tự động, chờ người đến.
Vận may của họ rất cao, mới chờ một chốc đã có người đáp xuống gần đó, là một người đàn ông trẻ tuổi. Song, con người ngày nay đều không già rõ, nếu bản thân họ không nói tuổi thật thì chẳng ai biết được họ là mười bảy tuổi hay bảy mươi tuổi. Phi thuyền của người đó là phi thuyền mới nhất của Đế quốc, cũng là phi thuyền được bán với số lượng có hạn, tinh cầu Alpha không có bán, chỉ có ở Đế đô mới mua được. Dịch vụ hậu cần nội tinh cầu hoặc chuyển phát nhanh rất rẻ nhưng hậu cần liên tinh cầu thì rất đắt. Từ chiếc phi thuyền này, có thể thấy chủ nhân của nó không giàu cũng quý.
Dương Hiểu Thiên không nghĩ nhiều, thấy đối phương chỉ có một mình bèn để đầu tóc ướt sũng bước đến.
Cậu nắm chặt cánh tay mình, vẻ mặt thảm thương, nói: "Có thể cho tôi mượn quang não không? Tôi cần liên lạc với người nhà."
Dương Hiểu Thiên sẽ không nói dối, bảo cậu đổi trắng thay đen sẽ không làm được, chỉ có thể dùng câu chữ đáng thương để cầu xin đối phương.
Nghê Hạo Sâm từ Đế đô đến tinh cầu Alpha để bàn chuyện làm ăn. Vốn dĩ hắn cũng không muốn đến tinh cầu hẻo lánh này, hi vọng có thể giao dịch trên mạng nhưng dẫu sao đây cũng là lần đầu hợp tác, ba mặt một lời vẫn tốt hơn. Huống hồ, lần này hắn còn có ý định phát triển tài nguyên biển của tinh cầu Alpha, hắn phải đến thực địa để xác định dưới đáy biển có thật sự giàu tài nguyên như ông chủ công ty kia nói không.
Thân là người giàu nhất trong bảng xếp hạng người giàu của Đế quốc, chủ tịch Nghê lại là người kín tiếng nhưng rất phô trương. Kín tiếng ý chỉ truyền thông hiếm khi đưa tin về hắn, hắn cũng ít xuất hiện trước mắt người đời, những trường hợp cần ra mặt đều để cho trợ lý đưa tin. Bộ dạng của hắn gần như chưa từng xuất hiện trên mạng, chính sự thần bí đó khiến không ít người dân trở thành người hâm mộ của hắn. Mọi người đều đoán rằng người đàn ông giàu nhất Đế quốc là kẻ có khuôn mặt ngoài hành tinh hoặc cực kì đẹp trai. Phần lớn người hâm mộ cho rằng Nghê Hạo Sâm rất xấu, xấu đến mức khiến người khác phỉ báng, chỉ có vậy mới không dám xuất hiện trước mặt người khác. Cách nói này có khả năng là phép khích tướng, mục đích là để hắn lộ mặt, đáng tiếc chủ tịch Nghê lại là người cực kì lý trí và bình tĩnh, chưa bao giờ vì ngôn luận mà lộ diện vẻ ngoài của mình. Điều đó càng làm cho dân mạng có thêm căn cứ, điên cuồng nhận định hắn là kẻ xấu đến ma chê quỷ hờn. Nhưng thực tế là, ở thế giới tinh tế này làm gì có người xấu. Nghê Hạo Sâm có xấu thật thì chỉ cần thực hiện một số phẫu thuật là sẽ đẹp ngay, nào có người xấu thật, đám người trên mạng chỉ muốn soi mặt của hắn thôi.
Thực ra Nghê Hạo Sâm là người đàn ông vô cùng tuấn tú, dù đứng trong giới giải trí toàn trai xinh gái đẹp thì khí chất của hắn cũng rất mạnh, thuộc loại hình chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay trong đám đông. Điều quan trọng nhất là hắn còn rất trẻ, năm nay chỉ mới năm mươi sáu tuổi, lớn hơn Randall ba tuổi mà thôi, là ông vua kim cương trẻ tuổi.
Còn phô trương ý nói Nghê Hạo Sâm cực kì chú trọng đến chất lượng sinh hoạt của mình. Dù là đi đến đâu, ngay cả nơi hẻo lánh bần cùng nhất thì hắn đều có thể nghĩ ra cách để bản thân có cuộc sống thỏa mái nhất. Dẫu sao hắn cũng là người giàu nhất Đế quốc, ngày nay có tiền làm gì cũng được, nơi xa xôi thì chỉ cần phi thuyền tư nhân của hắn đủ lớn là được. Vậy thì mang theo một chiếc phi thuyền vừa mới mua, còn là số lượng có hạn là chuyện vô cùng đơn giản.
Mọi người đều biết đam mê của Nghê Hạo Sâm, hắn là ông bố yêu chó điên cuồng. Phải biết rằng ngày nay chó là loài động vật được quốc gia đặc biệt bảo hộ, tất cả đều được nuôi dưỡng ở vườn bách thú, nếu ai muốn nhìn chúng trong vườn bách thú thì phải cách một lớp kính bảo vệ của vườn. Dẫu sao chó cũng là loài sinh vật cực kì yếu ớt, muốn nuôi một chú cần rất nhiều nhân lực và vật tư.
Vậy mà Nghê Hạo Sâm lại nuôi được một chú! Trường hợp này tương đương với việc sở hữu một chú gấu trúc làm vật nuôi ở thế kỉ XX Dương lịch. Điều này thật đáng ghen tị khi hắn có thể vuốt ve một trong những sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới mỗi ngày. Quả là kẻ giàu nhất, ngay cả thú nuôi cũng là hàng siêu cấp đặc biệt.
Hắn yêu chó như mạng, ra khỏi cửa cũng ôm chó nhà mình theo. Vì thế mới xảy ra tình trạng bất lực như bây giờ. Chó chạy đi, hắn lái phi thuyền đi tìm, tìm được rồi thì hắn khát, trước khi ra khỏi cửa lại không xếp đồ ăn vào phi thuyền, vừa khéo gần đó có cái máy bán hàng tự động nên hắn đã quyết định đến mua một ít thứ, sau đó ôm chó cưng về nhà.
Trùng hợp cái máy bán hàng tự động mà hắn tìm được lại là cái mà Dương Hiểu Thiên đang ngồi cạnh chờ. Có một điều cần phải nói đến ở đây, đó là hòn đảo mà họ chọn chính là nơi đã được Nghê Hạo Sâm mua lại để bàn công việc kinh doanh và khảo sát vùng biển gần đó. Tuy rằng khu vực này thuộc lãnh thổ tinh cầu Alpha nhưng cả vùng biển và hòn đảo đã được hắn mua, dù là ban ngành chính phủ tinh cầu Alpha hay quân đội, Hoàng đế Đế quốc cũng không có quyền tùy tiện đi vào, bởi đây chính là lãnh địa tư nhân của hắn.
Hừm... Dương Hiểu Thiên tìm đại một đảo nhỏ lại là tài sản cá nhân, là khu vực mà dù Kỳ Thành có chiếm toàn bộ tinh cầu Alpha cũng không có quyền hỏi đến, vận may của họ đúng là quá tốt.
Nghê Hạo Sâm phải dỗ rất lâu thì chú chó của hắn mới chịu ngoan ngoãn chờ trên phi thuyền, nào ngờ hắn vừa đặt chân ra khỏi phi thuyền là nó đã nhảy xuống theo sát sau lưng, còn lắc đuôi ngước nhìn hắn. Đôi mắt nhỏ sũng nước đó làm hắn không thể nào từ chối. Loài sinh vật đáng yêu thế này, ai có thể nhẫn tâm từ chối nó chứ!
Giây tiếp theo, hắn liền gặp được người đáng yêu nhất cuộc đời mình trước máy bán hàng tự động.
Nghê Hạo Sâm vừa đến chỗ máy bán hàng thì trước mắt bỗng xuất hiện một thanh niên ưa nhìn, quần áo trên người và tóc đều ướt đẫm, cả cánh tay cũng không còn. Đối phương xin hắn giúp đỡ, hi vọng hắn có thể cho mượn quang não cá nhân để liên lạc với người nhà.
Hắn là ai chứ? Là người giàu nhất Đế quốc! Thiết bị quang não của hắn có thể cho người khác tùy tiện mượn à? Tất nhiên là không rồi! Hơn nữa, số quang não của hắn cần được giữ bí mật nghiêm ngặt, dù có là người điều hành tinh cầu Alpha cũng không có quyền giám sát tín hiệu thiết bị. Dù người này không có tay, thoạt nhìn cần giúp đỡ thì với trải nghiệm của hắn, đối phương vẫn chưa là gì, thậm chí người đáng thương hơn hắn cũng gặp qua rồi. Những người đó không phải sau khi vô tình biết được bộ dáng của hắn rồi cố ý tìm đến thì cũng là kẻ thù do các công ty đối địch phái đến tiếp cận.
Do đó, hắn lạnh lùng từ chối, "Không, không có hứng."
Nói rồi, hắn không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái mà đi thẳng đến chỗ máy bán hàng tự động để mua đồ ăn. Không ngờ, chân mới bước được vài bước lại bị dây xích chó giữ lại (trong trường hợp của Nghê Hạo Sâm thì dây xích không được dùng để xích chó mà xích hắn). Hắn quay đầu nhìn, thấy chú chó nhà mình thân mật vẫy đuôi với người thanh niên bị cụt tay kia. Người ấy vừa nhìn thấy chú chó thì ngồi xổm xuống, vươn cánh tay còn nguyên vẹn ra cho nó liếm lòng bàn tay của mình. Người thanh niên bị gãy tay mỉm cười hạnh phúc, đưa tay sờ đầu và tai chó, nó vui vẻ "gâu" một tiếng, dáng vẻ căng tràn sức sống, hoàn toàn khác hẳn vẻ mệt mỏi vô hồn khi ở cạnh hắn bình thường.
Nghê Hạo Sâm lập tức quay về, ôm chó nhà mình vào lòng, cảnh giác trừng mắt nhìn Dương Hiểu Thiên, nói: "Vương Miện là chó của tôi, cậu muốn làm gì nó?"
Chú chó mà Hạo Sâm đang nuôi là giống chó lớn màu vàng đặc trưng, vì thích màu lông của nó nên hắn đã đặt tên nó là "Vương Miện", ý chỉ ca ngợi màu vàng quý phái của nó.
Thực ra Dương Hiểu Thiên đang rất nóng lòng muốn mượn quang não, nhưng lần đầu tiên gặp được đồng loại ở thế giới này khiến cậu có chút kích động và vui vẻ. Cậu nói: "Nó gọi là Vương Miện hả? Tên này thích hợp lắm. Tôi không có làm gì nó cả, chỉ là nó vừa nói cho tôi biết nó rất thích chủ nhân của mình, nói với tôi là ông đối xử với nó tốt lắm, nó rất hạnh phúc."
Giả vờ, tất cả đều là giả vờ mà thôi! Trái tim bình tĩnh và khôn ngoan nói cho hắn biết đó chỉ là thủ đoạn để tiếp cận hắn, thế nhưng...
"Thật sao? Tôi cũng nghĩ vậy." Nghê Hạo Sâm vừa cười nói, vừa vuốt lông chó. Hắn luôn nghĩ Vương Miện không quá thích mình, trông nó lúc nào cũng bơ phờ, nghe thấy có người nói thế, dù là lời nói dối hắn cũng vui vẻ.
Cái gọi là yêu chó điên cuồng chính là tình cảm dành cho chó luôn đi trước hành động và lý trí.
"Đương nhiên rồi." Dương Hiểu Thiên chân thành gật đầu. Loài chó có phương thức giao tiếp độc đáo của riêng chúng, dù đó không phải lời nói nhưng Vương Miện vẫn có thể truyền đạt suy nghĩ của nó cho cậu, "Có điều... Năm nay Vương Miện mấy tuổi rồi?"
"Mười tuổi." Nghê Hạo Sâm thấy Vương Miện hơi giãy dụa bèn đặt nó xuống đất. Bốn chân vừa chạm đất là nó lập tức chạy đến chỗ cậu, làm hắn ghen tị đến đỏ mắt, bên ngoài vẫn là bộ dạng bình tĩnh nhưng thực ra bên trong hắn như bị tra tấn.
"Mười tuổi à..." Cậu khẽ nhíu mày, nhìn chú chó chạy về phía mình, nước mắt sắp rơi. Vốn cậu còn muốn vươn tay ôm lấy đồng loại đang hấp hối nhưng lại bị Kỳ Lam kéo tay về, nhéo một cái.
Kỳ Lam đang tàng hình bên cạnh vội muốn chết. Tuy Nghê Hạo Sâm luôn khiêm tốn, cộng với chính anh cũng là người không để tâm đến thời sự xã hội nên không biết người giàu nhất Đế quốc có bộ dạng như thế nào (việc này sau này anh sẽ học sau, trước mắt chỉ cần kiến công lập nghiệp ở quân đội là được rồi) nhưng anh vẫn phải vội. Bởi lẽ, hiện tại Dương Hiểu Thiên đang không quan tâm đến chuyện chính mà đi nói chuyện phiếm với một người qua đường. Nếu người này đã không cho họ mượn quang não thì cứ đi tìm người khác là được, tại sao lại phải trò chuyện với hắn chứ. Nhìn cái vẻ mặt thờ ơ và đề phòng của đối phương kia, có nói thêm nữa cũng không cho họ mượn quang não đâu. Hơn nữa, chú chó đó... Kỳ Lam đã từng đến vườn bách thú của Đế quốc, còn từng tiếp xúc trực tiếp với loài chó, thành thật mà nói, Vương Miện đã già lắm rồi. Lông nó thưa thớt, trạng thái tinh thần không tốt, không thể nói nó là một con chó đẹp được. Nếu đặt lên bàn cân thì nó kém xa những chú chó sạch sẽ trong vườn bách thú.
Anh dùng sức nhéo cậu, thế nhưng cậu lại như không hề hay biết mà tiếp tục ngồi xổm, một tay ôm Vương Miện, hôn lên trán nó.
Vương Miện đặt cằm lên vai cậu, cẩn thận ngửi mùi hương trên người.
Là đồng loại, nhưng đồng thời cũng không phải là đồng loại. Một tiếng rên rỉ nghi hoặc phát ra từ mũi nó.
Dương Hiểu Thiên mỉm cười, dùng mặt cọ khuôn mặt đầy lông của Vương Miện, nó thì dùng mũi chạm vào cổ cậu.
Kỳ Lam và Nghê Hạo Sâm: "..."
Cả hai đều có tâm tư phức tạp, nhưng cảnh tượng trước mắt ấm áp đến mức không ai nỡ lòng ngăn cản quá trình giao tiếp giữa người và chó này.
Gần gũi với Vương Miện xong, Dương Hiểu Thiên có phần bi thương nói: "Vương Miện già rồi, tuổi thọ của chó chỉ hơn mười năm mà thôi. Vì cấu trúc gien của giống chó đời trước đã bị hư hại nên Đế quốc phải dùng công nghệ nhân bản để tạo ra những chú chó khác. Với cách này, chúng không được sữa mẹ nuôi nấng, lại không có nền tảng di truyền tốt nên có thể sống được mười năm đã là cực hạn rồi."
Nghê Hạo Sâm giật mình, hắn ngồi xổm xuống rồi sờ đầu Vương Miện. Mặc kệ Dương Hiểu Thiên có cố ý tiếp cận hắn hay không thì hắn cũng muốn chia sẻ tâm trạng mình với cậu. "Tôi biết, nó rất già rồi."
"Ông không biết." Dương Hiểu Thiên nhìn Vương Miện rồi quyết định nói với chủ nhân của nó những gì mà nó muốn nói. Đôi lúc, cậu thật sự biết ơn bản thân mình vì đã thông thạo ngôn ngữ của nhân loại, trôi chảy dùng nó để giao tiếp với con người, "Các cơ quan của Vương Miện đã bắt đầu suy kiệt. Mỗi ngày nó đều đau khổ, không muốn cử động gì cả, nó chỉ muốn yên lặng nằm sấp thôi. Nhưng khi ông thấy nó bơ phờ như vậy sẽ lo lắng, nó vì không muốn ông lo mà luôn cố chịu đựng cơn đau để vui vẻ nhảy nhót trước mặt ông."
"Là vậy sao?" Nghê Hạo Sâm đau lòng nhìn Vương Miện, đôi tay vuốt ve cơ thể nó run rẩy.
"Còn nữa, gần đây nó hay chạy lung tung đúng không? Việc mà trước đây chưa từng xảy ra?" Dương Hiểu Thiên khóc hỏi.
"Ừ... Sao lại vậy?" Lúc bấy giờ hắn đã quên mất nghi ngờ trong lòng, một lòng một dạ muốn biết suy nghĩ của Vương Miện.
"Vì nó sắp chết." Nước mắt cậu chảy dài, giọng nghẹn ngào, "Một khi chó sắp chết, nó sẽ không muốn chủ nhân mình thấy xác của nó. Chúng không muốn chủ nhân mình đau lòng, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho chủ nhân. Vương Miện cảm giác được nó sắp chết nên luôn nghĩ cách rời đi, tìm một chỗ không người lẳng lặng chờ chết, nhưng mỗi khi đi ông đều có thể tìm được nó. Vương Miện chỉ còn một hơi tàn, tuy rằng rất đau đớn nhưng nó vẫn muốn lưu lại cho ông hình ảnh nó vui vẻ và căng tràn sức sống nhất."
Không biết Vương Miện có hiểu lời của Dương Hiểu Thiên hay không nhưng khi cuộc trò chuyện bắt đầu, nó đã bổ nhào vào lòng Nghê Hạo Sâm, đầu dụi vào ngực hắn không muốn rời xa.
"Tôi..." Mắt hắn lóng lánh nước mắt. Hắn cắn chặt răng, giọng nói vẫn trầm tĩnh như trước song lại có thêm phần bi thương vô hạn, "Tôi đã nuôi Vương Miện mười năm, dù là vui hay buồn, nó vẫn luôn lặng lẽ bầu bạn bên tôi không bao giờ rời đi. Người trong Đế quốc đều nói tôi là kẻ có tiền tùy hứng, có thể nuôi bất cứ loài động vật nào được quốc gia đặc biệt bảo hộ. Nhưng, họ không biết, tôi không nuôi chúng vì quý, tôi chỉ..."
Chỉ là hôm đó tôi đến thăm vườn thú, nhìn thấy Vương Miện chơi đùa cùng một vài anh chị em của nó, ánh mắt đã không thể dời đi.
Chỉ là khi đó vô tình nhìn thấy nó, về sau không còn cách nào nhìn đi nơi khác.
"Nói vậy có thể cậu không hiểu." Nghê Hạo Sâm cười khổ, "Tôi duỗi tay ra, Vương Miện liếm đầu ngón tay tôi... Từ khoảnh khắc đó, tôi đã cảm thấy dù có phải trả giá lớn đến đâu tôi cũng phải nuôi nó."
"Tôi hiểu." Dương Hiểu Thiên gật đầu, "Tương tự, Vương Miện cũng rất thích ông. Ngày đó, chắc chắn nó đã cảm nhận được ánh mắt và sự tốt bụng của ông nên nó mới lấy hết can đảm bước đến."
"Cảm ơn cậu..." Nghê Hạo Sâm ôm chặt Vương Miện, vuốt ve bộ lông không còn sức sống của nó, thấp giọng nói: "Dù cậu có phải đang cố ý tiếp cận tôi nên mới nói dối hay không thì tôi cũng phải cảm ơn cậu vì đã nói ra những lời đó, vì yêu thương Vương Miện."
Ngay cả khi nó là động vật được quốc gia đặc biệt bảo hộ, mọi người vẫn sẽ nhìn nó theo cách khác. Chỉ có người thanh niên trẻ tuổi trước mặt hắn này là khác, cậu thay Vương Miện lên tiếng, dù đó có là lời kịch thì hắn cũng tình nguyện tin tưởng ý của Vương Miện là như thế.
"Những gì tôi nói đều là thật." Dương hiểu Thiên vừa cười, vừa khóc. Cậu nói với Vương Miện: "Vương Miện à, mày nói có đúng không?"
"Gâu!" Vương Miện đáp.
Nghê Hạo Sâm kinh ngạc nhìn hai người, một người hỏi một con sủa, như thể Vương Miện thật sự có thể nghe hiểu cậu nói gì.
"Nó hiểu." Cậu nói, "Mỗi lần ông nói chuyện với nó, có phải nó luôn ngửa đầu, nhìn chằm chằm và cố gắng lắng nghe không? Đó là vì nó thích ông, ao ước được giao tiếp với ông, cho nên nó phải cố gắng nghe hiểu ông nói gì."
"Đúng không, Vương Miện?" Nghê Hạo Sâm cúi đầu, "Con thích ba thì sủa một tiếng, không thích ba thì sủa hai tiếng."
"Gâu!" Vương Miện sủa một tiếng kiên định, hoàn toàn không phát ra tiếng thứ hai.
Nghê Hạo Sâm hạnh phúc hôn nó.
Dẫu rằng con đã già rồi, không thể tiếp tục theo ba nữa thì ba vẫn sẽ luôn đồng hành với con đến cuối cuộc đời.
"Tôi sẽ cho cậu mượn quang não." Hắn nói, "Sau khi cậu gọi điện xong thì theo tôi về, tôi sẽ nhờ người xử lý cánh tay cậu. Lý do bị thương là gì?"
"Cái này..." Dương Hiểu Thiên gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Cậu nắm chặt tay, tựa như vừa đưa ra một quyết định quan trọng.
Kỳ Lam: "..."
Không hiểu sao lại có linh cảm xấu.
Tuy giác quan thứ sáu của anh không mạnh bằng Dương Hiểu Thiên nhưng những thứ anh cảm giác được luôn chính xác. Linh cảm vừa trỗi dậy, giây tiếp theo cậu liền buông tay ra, trạng thái tàng hình cũng vì thế mà biến mất. Cánh tay phải của cậu xuất hiện trước mặt Nghê Hạo Sâm, cả đôi tai cũng lộ ra.
Nghê Hạo Sâm: "..."
"Kỳ Lam, anh đừng tàng hình nữa." Dương Hiểu Thiên quay đầu nhìn về phía anh, nói: "Tôi cảm thấy mình không lừa ông ấy được, không thể lừa chủ nhân của Vương Miện."
Kỳ Lam: "..."
Còn nói được cái gì đây! Xuất hiện vậy, cùng lắm thì cướp phi thuyền rồi bỏ chạy.
Kỳ Lam – kẻ tài cao gan lớn – quyết đoán lộ diện. Anh còn nổi tiếng hơn cả Nghê Hạo Sâm, anh chính là Hoàng thái tử bị tấn công dẫn đến mất tích, khắp tinh cầu Alpha đều có hình chiếu 3D của anh, là người Kỳ Thanh kêu gọi toàn bộ tinh cầu tìm kiếm.
Nghê Hạo Sâm: "..."
"Xin chào chủ tịch Nghê, tôi là Kỳ Lam." Kỳ Lam đưa tay về phía hắn, tuy anh không nhận ra hắn ngay từ đầu nhưng sau khi nhìn thấy Vương Miện anh đã biết hắn là ai. Dẫu sao trong Đế quốc này, người có thể nuôi dưỡng động vật được quốc giaa đặc biệt bảo hộ chỉ có mỗi Nghê Hạo Sâm mà thôi.
"Tôi có thể xem quang não của cậu được không?" Nghê Hạo Sâm không bắt tay anh mà nghi ngờ hỏi, dù sao thì ngày nay phẫu thuật thẩm mỹ cũng rất dễ thực hiện.
"Không thể." Kỳ Lam dứt khoát từ chối, "Hiện tại tôi đang bị người khác đuổi giết, người này rất có khả năng đang theo dõi tín hiệu truyền thông và mạng lưới điện tử trên khắp tinh cầu Alpha, một khi tôi sử dụng quang não cá nhân để kết nối mạng sẽ bị hắn phát hiện. Xin lỗi, tôi không thể để ông kiểm chứng thân phận của mình. Chúng tôi không cần nhiều, tôi chỉ cần mượn một quang não an toàn để liên lạc với Đế đô, báo cho họ biết tôi đang ở đây."
Nghê Hạo Sâm nhìn Kỳ Lam một lúc rồi quay sang nhìn chằm chằm đôi tai trên đầu Dương Hiểu Thiên, hỏi: "Còn cậu, cậu là ai? Tai sao lại thành ra thế này?"
Dương Hiểu Thiên suy nghĩ một hồi, nhìn mắt Vương Miện, cảm thấy cậu có thể tin tưởng đối phương. Không biết tại sao, từ khi đặt chân đến nơi này, cậu tin rằng người ở đây sẽ không làm hại đến cậu. Hơn nữa, cậu có cảm giác mờ nhạt rằng cậu cần ai đó giúp đỡ ngay lập tức, và Nghê Hạo Sâm đây có thể là người đó.
Vì vậy, cậu thành thật trả lời: "Tôi tên là Dương Hiểu Thiên, là nhân viên cảng Bán Nguyệt phái tới hộ tống Kỳ Lam quay về Đế đô. Tai là vì, tôi không biết lý do tại sao hiện tượng lại giống lại xuất hiện và không thể ngăn chặn. Đầu tiên là thính giác cực kì nhạy bén, tiếp theo đó là tai và đuôi mọc ra. Tôi có linh cảm, không lâu sau tôi sẽ phản tổ trở thành một chú chó, là giống chó chăn cừu Đức, thường được gọi là chó săn."
Kỳ Lam và Nghê Hạo Sâm: "..."
Đoạn này nhiều thông tin quá, bọn họ cần thời gian tiêu hóa!!!
– Còn tiếp –
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro