Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Lại một ngày mới trôi qua 

" Tách tách" 

Tiếng mưa như đang đập cửa sổ , ngày một to hơn . Tiếng quạt đang quay , thổi vào mái tóc của cô . Căn phòng nhỏ cứ rung lên trong từng tiếng mưa rơi nhẹ nhàng . Chiếc đồng hồ đặt trên bàn dường như đã dừng lại , thời gian trôi qua không kể ngày hay đêm . Mắt cô cứ nhắm nghiền lại đầy mệt mỏi trong những cơn gió thổi qua mái tóc . 

Cô không biết nữa , sự mệt mỏi này là do tác dụng phụ của loại thuốc cô đang dùng hay hôm qua cô thức quá khuya nữa . Cả hai giờ đây đều cũng chẳng quan trọng . Hôm nay là thứ 7 mà .

" Ting !" 

Mặt cô thoáng chốc nhăn lại . Chiếc điện thoại cũ của cô cứ rung lên bần bật như có ma nhập . Ngày nhỉ mà cũng không được ngủ nữa . Cô chợt lẩm bẩm và cố tình quay đi , giả vờ như cái tiếng kêu đó không tồn tại . Nhưng cuối cùng thì cô cũng thua và phải bật dậy vơ lấy chiếc điện thoại kia . 

"Ai vậy nhỉ ?" 

Cô lẩm bẩm cáu bẳn , trong căn phòng nhỏ chật hẹp này thì khó mà có thể nhìn rõ được mọi thứ. Ánh sáng từ mặt trời thường không vươn tới đây . Bóng tối cứ bảo chùm lấy căn phòng và bao trùm luôn cả tâm chí cô. 

Cô áp sát mặt mình lại thứ ánh sáng chói loá của màn hình . 

" A , là mẹ"

Một dòng thông báo quen thuộc lại  hiện ra . Cô không ngạc nhiên nữa rồi . Từ lúc cô sở hữu chiếc điện thoại đầu tiên đến bây giờ . Có lẽ là 10 năm ? Không, có thể là 15 năm trước ? Mẹ cô luôn nhắn tin cho cô như vậy , nhưng cô vẫn không hiểu sao bà lại nhắn cô vào cái giờ sớm như thế này 

Giờ này thường là giờ đi ngủ của bà . Bà hay thích bản thân mình thức dậy vào giữa trưa hơn . Rồi bà sẽ lại xem các bộ phim truyền hình dài tập tới tận chiều . Cô tự nhủ mong rằng sẽ không có cái gì đó quá quan trọng .

" Ngày mai con qua ăn cơm nhé"

Có vẻ là không quá nghiêm trọng thật .

.....

" Bíp" 

"Cô Linh"

" Cô Linh ?"

"À..vâng .. tôi hơi bị mất tập chung ấy mà"

" Khách hàng đang đợi kìa"

"Tôi xin lỗi !"

Cô bối rối và vội cúi xuống tiếp tục công việc tính tiền của mình . Đột nhiên cô lại nhớ đến chuyện tin nhắn của mẹ vào hôm thứ 7 . Không biết hôm nay cô bị làm sao nữa , không tập chung vào công việc của mình được . Cô không đếm nổi số lần cô bị sao nhãng bới công chuyện riêng nữa .

" Rào .."

" Phù"

Quả nhiên chỉ có nước mới giúp cô tỉnh táo lại được . Cô đưa tay buộc lại mái tóc nhuộm nâu đỏ của mình . Nó hơi rối nhưng vẫn tạm xử lý được . Cô liếc nhìn bản thân mình trong gương . Cô thường không giám nhìn thẳng vào đó , ánh mắt cô cứ liếc ngang liếc dọc rồi chăm chú vào cái bồn rửa tay . Hình như có ai đó đang bước vào . 

Đó là đồng nghiệp của cô . Có vẻ họ đang nói đến một câu chuyện gì đó mà cô thường không tham gia vào . Một cô gái tóc ngắn với lớp trang điểm dày đang tiếp tục lên tiếng :

" Cái tên đó quả là ngu ngốc , mày không thấy vậy sao ?"

" Tao cũng không nghĩ nó lại xử sự như thế , tao mới đi với thằng khác thôi mà nó làm loạn lên rồi" 

" Sao mày không bỏ quách nó đi ?"

Tiếng cười nói của họ như vang vọng khắp căn phòng . Mùi thuốc là đậm đặc tới mức tan cả vào không khí . Cô cũng chăm chú lắng nghe câu chuyện của họ như một phần của chí tò mò thường thấy ở loài người . Nhưng cô không ngờ rằng họ lại để ý tới cô . Một con người mờ nhạt nơi góc căn phòng vệ sinh chật hẹp . 

" Ê, cô ở quầy thu ngân đúng không ?"

Một cô gái khác lên tiếng trước . Tóc cô ấy đỏ hơn và khuôn mặt cũng nhỏ hơn . Cô gái này không trang điểm dày bằng , và vóc người cũng nhỏ hơn nữa . 

" Vâng , có chuyện gì à ?"

" Không có gì đâu , nhưng chúng tôi không hay thấy cô ở đây "

" Vâng , tại tôi cần ra ngoài để đỡ sao nhãng ý mà " 

" Tôi tưởng cô thuộc tầng dưới chứ ?"

" Tại nhà vệ sinh ơi đó đang sửa " 

Cô toát lên một nụ cười gượng gạo . Tuy cùng là đồng nghiệp nhưng họ cũng chẳng thân nhau là mấy . Một năm có lẽ gặp nhau được một lần vào buổi tất niên của cơ quan . Cô gái đó nhìn vào gương và bắt đầu lôi trong túi váy ra một thỏi son . Cô săm sôi kĩ càng trước khi bắt đầu đánh nó lên môi của mình . 

" Đằng ấy ơi công ty lâu chưa ?"

" Cũng được 2 năm rồi "

" Thế à , hai năm là cũng có kinh nghiệm rồi , với cả sếp bên đó tốt lắm đấy "

" Vâng , ông ấy quả có giúp đỡ em rất nhiều "

" Bao nhiêu tuổi mà xưng là em thế ?"

" Năm nay em khoảng 25"

"Trẻ nhỉ , có người yêu chưa ? "

" Chưa ạ"

Và các cô gái khác có vẻ cũng đã nắm bắt được tình hình câu chuyện . Họ vừa hút thuốc vừa lắng nghe . Cô không thích phải cảm thấy khó xử với các câu hỏi riêng tư nên luống cuống tìm khăn giấy lau tay và rời đi .

" Cần không ?"

" Em cảm ơn"

Cô cầm lấy tờ khăn giấy và lau nước dính trên tay mình . 

" Có làm một điếu không ?"

"Thôi ạ" 

Cô rời đi nhanh chóng để không bị làm phiền . 

Ca làm của cô thường kết thúc vào lúc tối muộn . 

Năm nay cô đã 25 tuổi . Hoặc hơn thế . Cô không biết nữa , cô không thường tổ chức sinh nhật cho mình . Trước đây cô làm việc tự do nhưng bây giờ cô là một nhân viên theo ca tại siêu thị . Tiền lương cũng ở mức đủ sống . Cô có một căn nhà thuê giá rẻ và một cuộc sống bình thường như bao người khác . 

Cô cũng học đại học đầy đủ nhưng kinh tế gia đình cô khá là khó khăn nên cô phải bỏ học giữa chừng . Mẹ cô có mở một quầy hàng ngoài chợ . Thường thì cô hay ghé thăm bà vào cuối tuần . 

Cô cũng có một đứa em gái nữa , nó đang học cấp 3 . Cả cuộc đời cô chẳng có gì đặc biệt cả . Có thể khi cô còn nhỏ cô cũng từng có một ước mơ nào đấy nhưng giờ cô chẳng cần gì hết . Đôi lúc cô thấy cuộc đời là một chuỗi ngày trống rỗng . Nhưng không sao . Mọi thứ vẫn ổn thôi. Cô chỉ cần có tiền và công việc thế là đủ . Nếu được cô muốn tiền lương của mình cao lên một chút . 

Và cô cũng chưa có người yêu .

Chắc là cô cũng không cần lắm . Lãng mạn là một sự xa xỉ còn hơn cả tiền bạc . 

" Két " 

Cánh cửa căn nhà trọ bật mở . Đã là 11 giờ đêm , đèn điện xung quanh nhà cô cũng bắt đầu tắt , tiếng của một con chó nào đó cứ văng vẳng ở đằng xa . Cô nhẹ nhàng khép cửa lại và bê túi đồ ăn cho 1 tuần tới vào . Chủ yếu là mì và gạo đóng sẵn . Cô thấy quần áo và bật nước nóng lên . Căn nhà vẫn cứ lạnh lẽo cả mùa hè lẫn mùa đông . Trên tấm đệm có mùi ẩm ướt , cô nằm dài và cầm lấy cái điện thoại trong một tư thế thoải mái . 

" Ting !"

" Bạn có một thông báo mới"

Cô chăm chú nhìn vào màn hình như mọi ngày . Lần này không phải là mẹ cô nhắn nữa . 

Đó là sản phẩm từ con em gái cô 

" Người chơi số 0001 " 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro