Chương 2
Bạch Tẫn trong đầu hỏi hệ thống: "Vậy tôi bây giờ là ai?"
Hệ thống trả lời: "Cậu có nhớ nhân vật phụ đầu tiên trong cuốn sách này không?"
Bạch Tẫn gần như đã nghiền ngẫm hết ba cuốn sách khác của tác giả trước khi tác giả cập nhật phần tiếp theo. Tác phẩm đầu tiên mà cậu đọc chính là quyển【Kế Hoạch Loại Bỏ Loại Người】, cậu tất nhiên nhớ rõ mọi tình tiết trong phó bản đầu tiên của tác phẩm này. Nhưng để Bạch Tẫn chính xác nhớ lại mình là nhân vật nào trong số các nhân vật phụ, lại khiến cậu cảm thấy có chút khó khăn. Vì cậu nhớ trong phần mở đầu có không ít người chết, trong đó có một số người thậm chí còn có tên, có một số người xuất hiện chỉ trong hai ba chương rồi chết đi.
Bạch Tẫn hỏi hệ thống: "Đất diễn của tôi có nhiều không?"
"Không nhiều cũng không ít, khá vừa vặn." Hệ thống cho Bạch Dẫn một câu trả lời.
Bạch Cân lại hỏi hệ thống: "Tôi có tên không?"
Hệ thống đáp: "Có."
Vậy là phạm vi đã được thu hẹp khá nhiều. Trong phó bản đầu tiên của【Kế Hoạch Loại Bỏ Loài Người】, Bạch Tẫn nhớ rõ có một nhân vật phụ có tên, chính là người liên tục gây phiền phức cho nhân vật chính Giang Dự, cuối cùng cũng chết thảm nhất - "Chắc tôi không phải là Trương Lưu chứ?"
Hệ thống đáp: "Không phải."
Mặc dù hệ thống nói rằng cậu sẽ không cảm nhận được đau đớn, nhưng Bạch Tẫn vẫn không muốn mình chết một cách thê thảm như Trương Lưu, vì vậy cậu hy vọng mình có thể chết một cách thể hiện một chút. Tuy nhiên, câu trả lời tiếp theo của hệ thống lại khiến Bạch Tẫn không thể nào thả lòng, bởi vì hệ thống nói: "Cậu là tên đàn em bên cạnh Trương Lưu, Dư Tiểu Ngư."
Khi Bạch Tẫn cẩn thận hồi tưởng lại, hình như kết cục của Dư Tiểu Ngư cũng không tốt lắm. Nếu Trương Lưu là người chủ động bắt nạt Giang Dục, thì Dư Tiểu Ngư chính là người thực hiện hành vi bắt nạt đó. Trong phó bản đầu tiên, ngoài nhân vật chính Giang Dự, tất cả mọi người đều chết. Người chết thảm nhất là Trương Lưu, còn Dư Tiểu Ngư chính là người chết thảm thứ hai. Nhận ra mình là Dư Tiểu Ngư, Bạch Tẫn cũng không muốn đấu tranh vô ích nữa, cậu tiếp tục lạnh lùng bước về phía trước.
Hệ thống nói rằng chỉ cần cậu nói vài câu thoại là được, cố gắng nói tốt những câu thoại đó là được.
Những người bị đưa vào thế giới thảm họa này, đều được phân phối ngẫu nhiên vào các khu vực thảm họa khác nhau. Nhóm của họ vào một khu vực thảm họa, Bạch Tẫn còn nhớ tác giả đã đặt tên cho phó bản đầu tiên này là【Lễ Hiến Tế Ếch】.
Thế giới thảm họa này và Trái Đất thật ra không khác biệt nhiều, nhưng vẫn có vài điểm khác biệt nhỏ. Ví dụ, trong không khí của thế giới thảm họa có một loại chất mà Trái Đất không có. Khi loại kim loại cứng này tiếp xúc với chất này, nó sẽ tan chảy. Vì vậy, khi họ đến thế giới thảm họa này, những chiếc khóa trên người họ sẽ biến mất và họ có thể tạm thời tự do di chuyển. Tuy nhiên, trong cơ thể họ vẫn còn cấy ghép chip, nên bản chất của họ vẫn chưa thực sự tự do.
Nhóm của họ gồm mười người, tất cả đều đến đây. Đây giống như một bộ lạc cổ xưa, toàn bộ khu vực được bao phủ bởi một cảm giác hoang tàn, mặt đất hoang vắng rải rác nhiều bộ xương không rõ là của người hay động vật. Những ngôi nhà cũ kỹ trong ánh tà hoàng hôn phát ra mùi mục nát và hôi thối. Một người vừa thoát khỏi xiềng xích đã đá một chiếc sọ bên cạnh chân mình rồi nói.
"Cuối cùng tao cũng được thả ra rồi. Đây là nơi quái quỷ gì đây, nơi này có thể có thảm họa gì chứ?"
Khuôn mặt Bạch Tẫn vãn giữ vẻ lãnh nhạt nghe người kia nói đúng y nguyên lời thoại của NPC, không sai lệch chút nào so với kịch bản. Cậu thông qua lời thoại nhớ lại cách người kia chết như thế nào. Cổ của người kia bị treo trên cửa, gần như bị siết đến đứt, nhưng vẫn còn chút dính lại trên xương, khiến cho người kia bị treo và lay động theo gió, dù vậy cũng không làm cái đầu rời khỏi thân thể. Bạch Tẫn lại lần nữa thật sự ý thức mình đã đến thế giới vô hạn lưu, nơi cái chết không có đường thoát.
"Này, cậu là ai thế?"
Bạch Tẫn nghe thấy một câu thoại ngoài kịch bản và nhìn thấy một người đang nhìn mình. Còn những NPC khác, giống như cậu, chỉ là những viên đá lót đường cho nhân vật chính, đã bắt đầu đi quấy rối nhân vật chính, thực hiện các tình tiết và lời thoại của mình theo cốt truyện. Còn những NPC chưa được tác giả mô tả, có thể làm bất cứ điều gì bên ngoài cốt truyện. Người đang nói chuyện với Bạch Cân chính là một người ngoài cốt truyện. Có lẽ vì nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tẫn, hắn ta cười và nói: "Sao tôi nhớ trước đây hình như cậu không phải trông như thế này? Sao tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào về anh nhỉ?"
Thì ra hắn ta muốn nói với Bạch Tẫn câu này.
Hệ thống trong đầu Bạch Tẫn nói : "Đừng lo, dù những nhân vật xuất hiện sau này có gặp cậu, họ cũng sẽ không nhớ được dáng vẻ của cậu."
Bạch Tẫn không trả lời câu nói của người đó. Cậu là một người mắc chứng sợ giao tiếp, không thích nói chuyện. Cậu cho rằng trong phó bản này mọi người đều phải chết, việc giao tiếp quá nhiều cũng không có tác dụng gì, vì vậy Bạch Tẫn không trả lời hắn ta.
Cậu chỉ nhìn về phía nhóm người đắ trói nhân vật chính Giang Dự lại.
Bởi vì Giang Dự có trình độ học vấn cao và địa vị xã hội cũng rất cao, thậm chí còn tiếp xúc được với các trung tâm công nghệ, quyền lợi của anh ta rất lớn. Giang Dục còn được đưa lên các bản tin toàn dân, bất kỳ ai quan tâm đến tin tức xã hội đều biết Giang Dự là ai.
Những người bị đưa vào kế hoạch đào thải loài người, hầu hết đều mang trong mình sự oán hận và căm ghét tầng lớp xã hội cao, đến thế giới thảm họa này không còn hạn chế gì địa vị hay đóng góp điểm. Nhìn thấy Giang Dự sa cơ lỡ vận, đám người này lập tức muốn dẫm đạp lên anh ta. Giang Dự bị bọn họ vây đánh, dù thực tế anh ta không yếu ớt nhưng vẫn không thể chống lại số đông, bị người đè xuống đất đầy sỉ nhục.
Bạch Tẫn biết vai trò của mình sắp đến.
Quả nhiên có người nói : "Nhìn đi, một kẻ vô dụng cũng có thể đem mày dẫm lên!" Sau đó, người này liếc mắt một cái và nhìn thấy Bạch Tẫn đang đứng ở đó.
Nếu như đám người này trông hung dữ và ác độc, liếc mắt một cái liền dễ dàng nhận ra họ là những kẻ tội phạm bị đào thải trong kế hoạch, thì Bạch Tẫn, người có vẻ ngoài yếu đuối, nhút nhát, đương nhiên là loại vô dụng bị đào thải. Vì vậy, người này liếc nhìn Bạch Tẫn một cái rồi chỉ tay vào anh ta nói : "Mày, lại đây."
Hệ thống hiển thị các lời thoại và cốt truyện trước mặt cho Bạch Tẫn. Thật ra không cần nhìn kỹ, Bạch Tẫn cũng biết mình cần phải làm gì. Tuy nhiên, vì mắc chứng sợ giao tiếp, Bạch Tẫn trong phương diện diễn xuất này thực sự không làm tốt lắm. Cậu thường dùng vẻ mặt lạnh lùng này để từ chối giao tiếp với bất kỳ ai.
Lúc này, yêu cầu Bạch Tẫn phải làm ra vẻ mặt đáng khinh và độc ác như trong sách thật sự là một thử thách khó khăn. Cuối cùng, Bạch Tẫn không quá quan tâm đến việc này, cậu thực hiện động tác của Dư Tiểu Ngư trong sách. Cậu đi tới, nâng chân lên, giẫm lên mặt Giang Dục, người đang bị đè đầu dưới đất.
Má bên kia của Giang Dục bị giẫm lên mặt đất, khiến cho mặt của anh ta bị cọ xât và rướm máu, nhìn chằm chằm Bạch Tẫn với ánh mặt u ám và sâu thẳm.
Bạch Tẫn giẫm lên mặt Giang Dự, anh nhìn vào các câu thoại mà hệ thống đưa cho mình, không biết mình nên biểu hiện cảm xúc gì, chỉ đứng nhìn xuống Giang Dự với ánh mắt lạnh lùng. Bạch Tẫn nhận ra mình đang mang một khuôn mặt vô cảm làm nhiệm vụ, nhưng đối với người khác, đó lại là một biểu hiện khinh bỉ và hờ hững.
Đưa ánh mắt hoàn toàn dừng lại trên gương mặt của cậu, mới bất chợt nhận ra, người tên là Dư Tiểu Ngư này hóa ra lại có dung mạo đẹp đến vậy sao? Dù làn da của xậu mang một vẻ nhợt nhạt như thể hiếm khi được ánh nắng chạm đến, nhưng mái tóc đen mềm mại xõa xuống sau gáy, từng đường nét trên gương mặt anh đều vô cùng tinh xảo. Thân hình lại mảnh mai đến mức dường như được chạm khắc tỉ mỉ bởi bàn tay người thợ lành nghề.
Hiện tại, cậu đang dùng ánh mắt đầy vẻ cao ngạo để nhìn gương mặt thê thảm kia, sau đó thốt lên một câu : “Ghê tởm.”
Đế giày dính bẩn của cậu lại tiếp tục nghiến mạnh một lần nữa trên gương mặt của Giang Dự.
Những người thường xuyên theo dõi tin tức xã hội đều biết rằng Giang Dự là một nhà nghiên cứu trẻ tuổi nổi bật trong giới học thuật, được nhiều cơ sở nghiên cứu săn đón. Giang Duật sinh ra trong một gia đình có gen di truyền ưu việt, ngoại hình của anh cũng rất xuất chúng. Có lẽ vì thường xuyên làm việc trong phòng thí nghiệm mà gương mặt của Giang Dụ toát lên vẻ lạnh lùng, cấm dục, càng làm tăng thêm sự kiêu ngạo, cô độc.
Giờ đây, người như thế lại bị dẫm lên mặt. Không chỉ để lại một dấu giày bẩn thỉu trên gương mặt đó, mà còn hằn rõ vết mài đỏ rực. Đây hoàn toàn là một hành động mang tính sỉ nhục cực độ.
Mọi người đứng xung quanh chứng kiến cảnh này đều trở nên phấn khích, bắt đầu xúm lại và nói những lời xúc phạm Giang Duật. Lúc này, câu nói "ghê tởm" của Bạch Tẫn có vẻ còn lịch sự hơn rất nhiều. Bạch Tẫn biết lời thoại của mình không phải vậy, nhưng vì lời thoại quá mức bẩn thỉu, cậu không thể nói ra, chỉ có thể tạm thời sửa lại. Sau khi nói xong câu đó, Bạch Tẫn hỏi hệ thống: "Tôi sửa lời thoại như vậy có sao không?"
Hệ thống trả lời: "Không sao, chỉ là điểm công đức của cậu sẽ bị trừ một nửa."
Bạch Tấn ngạc nhiên "A" lên một tiếng.
Sau đó, cậu tự an ủi bản thân: "Chỉ cần còn có một ít điểm công đức là được rồi."
Khi cậu vừa hoàn thành màn trình diễn của Dư Tiểu Ngư, mọi người xung quanh đã nhanh chóng quên đi ấn tượng ban đầu về Bạch Tẫn. Mặc dù lúc đầu họ còn ngạc nhiên và khen ngợi ngoại hình của anh, nhưng bây giờ, họ đã không còn nhớ đến cậu, cũng không chú ý quá nhiều đến Bạch Tẫn.
Cậu cảm thấy khá hài lòng về điều này. Cậy không cần người khác chú ý đến mình. Bạch Tẫn với tư cách là một vai phụ mờ nhạt, xuất hiện ít hay nhiều cũng không quan trọng. Theo dòng chảy thời gian, hầu hết thời gian cậu không có việc gì để làm, liền đứng bên cạnh xem câu chuyện được diễn ra trực tiếp như một phiên bản tiểu thuyết sống động.
Tiếp theo ở diễn biến trong cốt truyện, đám người đó sau khi sỉ nhục Giang Dự một trận liền bắt đầu tìm cách tiêu diệt thế giới thảm họa. Họ trói Giang Dự lại, trói anh vào cây cột lớn nhất nằm ở trung tâm thế giới này.
Tất nhiên, so với những tên tội phạm lớn, những việc như thế này hiển nhiên không phải do chính bọn họ tự tay làm. Họ có thể nhanh chóng nhận ra, trong đám người này ai là những kẻ bị xã hội vứt bỏ, những kẻ vô dụng, bọn họ rất sẵn lòng sai khiến những kẻ vô dụng này làm việc cho mình. Là một thành viên trong số những kẻ vô dụng, Bạch Tẫn sẽ phải làm những việc như vậy. Hơn nữa, dù họ không nhớ rõ Bạch Tẫn trông như thế nào, nhưng họ nhớ rõ rằng chính Bạch Tẫn là người đã giẫm lên mặt Giang Dự khi nãy, vì vậy liền ra lệnh cho Bạch Tẫn trói Giang Dự lại.
_______________
Lời của editor :
Phần hướng dẫn đọc của tác giả ở điều 6 khá giống tui, tui sẽ thường xuyên sửa không có lịch chính thức, thấy không ưng thì sẽ sửa cả giới thiệu và chính truyện nên mọi người nên đợi full ròi hẳn đọc 😞
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro