Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#37: Escape


Phải thoát khỏi đây, phải thoát khỏi đây, phải thoát khỏi đây, dòng suy nghĩ trùng lập cứ vậy lấn át địa não của cậu. Nhiệm vụ trong nhà tắm giờ đã xong, bây giờ đến lượt cậu phải suy nghĩ kế sách để rời khỏi đây rồi, lung cậu còng xuống, khuôn mặt nhăn nhẹ, tay chạm vào eo trong sự bực bội. Tưởng chửng như cậu muốn đấm lủng tường, nhưng sức thì chẳng có, đã vậy lại còn yếu bỏ mẹ, đấm thì khác gì trở thành bao cát cho bức tường đâu cơ chứ?

Tay cậu đặt ở hông, đấm đấm nhẹ vài cái cho đỡ đau rồi bì bõm đi ra khỏi phòng trong khi khuôn mặt đang nổi những vết gân đỏ lừ. Đừng tưởng cậu là người dễ quên, dễ tha thứ, chuyện ngày hôm nay cậu nhất định không thể bỏ qua, chỉ là bây giờ không phải là lúc thích hợp, người ta nói rồi, quân tử nhất trả thù, mười năm chưa muộn! Cậu nhất định sẽ tìm cách trả thù mấy tên khốn đã đâm cậu, chỉ cần để lộ ra biểu cảm khổ sở là cậu cảm thấy quá đủ rồi, đợi đấy. Bố mày sẽ gõ cửa nhà của từng người một!

Mặt cậu đỏ lừ, bực bôi dậm chân mấy cái, cơn tức ăn mòn tâm trí cậu làm cậu trở thành một thằng liều từ lúc nào không hay. Dù có quan tâm hay không thì cậu cần phải thỏa mãn cái nhu cầu hận thù của bản thân đã, cứ nghĩ cho đủ trong đầu rồi ngoài đời làm ngược lại là được. Cậu làm gì có gan mà đi gõ cửa từng người cơ chứ, chỉ sợ chưa kịp gõ cậu đã lăn đùng ra mà ngất ở đấy rồi.

Lưng cậu run lên một cái nhẹ, chẳng còn gì khác ngoài cái thở dài để buông trôi nỗi bực tức, ậu gượng gạo, lần mò đứng thẳng lưng dậy trong khổ sở rồi lại còng lưng xuống vì quá đau, không nhưng đau mà còn gãy mẹ cả lưng cơ. Cậu khóc ròng, mặt méo mó xộc xệch, đời như buồi. Rồi cậu xoa xoa cái lưng sắp gãy, thật may vì cậu vẫn còn đứng được không giống như vài bộ truyện, lăn giường xong đảm bảo đứa nằm dưới liệt. Run lên một đợt cậu cười gượng.

Phải chuyên nghiệp lên!

Hít một hơi thật là sâu, cậu nín thở, nhanh chóng kéo người mình dậy, mặc cho cái cơn đau đang tra tấn rồi đi tìm lối ra, cậu rời khỏi căn phòng, thẳng lưng không dám di chuyển, đôi mắt vẫn liếc qua liếc lại âm thầm đánh giá tình trạng xung quanh. Được rồi, tình hình này theo cậu thấy thì cậu chẳng ổn chút nào, đường lạ hoắc, cậu đang ở chỗ đéo nào thế. Cậu cần gọi khẩn cấp, gọi đường dây nóng ngay bây giờ!

Cậu run người, đôi mắt cứ lấn lát qua lại vài chỗ, chán thì lại bước đi từng chút một, ở đây có hai con đường, một nơi là rất nhiều phòng và một nơi rất ít phòng, theo kinh nghiệm đọc truyện trinh thám cậu quyết định sẽ đi vào dãy hành lang có ít phòng, cậu còn chưa muốn bất thình lình bị ma từ căn phòng nào đó nhảy ra mà dọa nạt đâu. Kinh chết mẹ!

Cậu nheo mắt khinh bỉ nhìn con đường kia, là cái thá gì mà cậu phải đi vào cơ chứ? Rồi dùng sức ở chân mình mà bước đi trong dãy hành lang dài tưởng như bất tận, hành lang vắng tanh, không một bóng người, thi thoảng lại có mấy làn gió từ cửa sổ thổi qua nóng rẫy làm cậu sợ hãi mà run lên, mắt cậu ngước ra bên ngoài, nhìn từ đây có thể thấy rõ cậu đang ở trên tầng ba bằng một cách thần kì nào đó, và dưới kia là những con người chăm chỉ đang tập thể dục lúc ba giờ sáng... Vãi cả lồn, ba giờ sáng!? Làm cái đéo gì lúc ba giờ sáng!? Triệu hồi ma à!?

Cậu nheo mày, bàng hoàng trước những sự thật phũ phàng đang vả vào một thằng lười biếng và dậy muộn như cậu, dù có giỏi như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể tránh khỏi cái cảm giác sung sướng khi mình lười biếng, nó quá tuyệt vời! Cậu nheo mắt, khá không vui vì những con người chăm chỉ kia nên chỉ liếc nhẹ qua một cái rồi bỏ đi. 

Mọi thứ dường như đang có tiến triển tốt khi cậu đã tìm thấy dãy cầu thang dẫn xuống tầng hai, không có thang máy vì hình như nó để ở chỗ khác, nhưng không sao cả, đối với cậu leo xuống một tầng không hề nhằm nhò gì, hơn nữa chỉ cần rời khỏi đây là được, cậu phải quay lại với Indonesia thôi, công việc này quá nặng nhọc, cậu làm không nổi. Từ từ từ bước xuống dãy cầu thang xoáy tròn, cậu cuối cùng cũng đã đặt chân được gần hơn với đất mẹ- mẹ ghẻ.

Rồi như thấy con đường này quen thuộc, cậu lại lần mò, đi tiếp theo trí nhớ mờ mờ ảo ảo của mình, đôi chân đang đau và cơ thể cậu cũng vậy, nhưng vì niềm vui nhỏ nhoi mà cậu sẽ quên đi tất cả, cậu đã quá quen rồi, có khi thêm mấy lần nữa thì cậu cũng sẽ vấn quen như vậy thôi, đó là điều không thể thay đổi. Không để cậu đi lâu, chỉ một thoáng sau, một căn phòng với cánh cửa to lớn đã xuất hiện trước mặt cậu, nó sẽ rất bình thường cho đến khi cậu nghe thấy mấy giọng nói.

-"Dầu mỏ và khoáng sản... ta nghĩ ta có thể cung cấp cho ngài"

Giọng khinh khỉnh của America

-"Ngươi đừng tưởng ta sẽ nhận những thứ thừa thãi đó, A-me-ri-ca"

Và giọng nói ớn lạnh của ai đó...

Cậu nhíu mày suy nghĩ, đây không giống giọng J.E, lại có vẻ như khác xa với giọng của I.E, không chắc lắm nhưng nếu ngồi được trong này thì... CHẲNG LẼ LẠI LÀ NAZI!?

Biết nếu mình nghe thêm thì sẽ vướng vào mấy thứ không may nhưng tính tò mò của cậu níu cậu lại bắt cậu đứng bên cạnh để nghe.

-"Không phải ngài đay là đang gặp khó khăn sao?"

America đảo mắt, nhếch mép một cái.

-"Thông tin đó từ đầu mà lệch vậy? Nội gián của ngươi có vẻ đang không ổn lắm nhỉ?"

Giọng ớn lạnh của người-có-vẻ-là-Nazi vang lên, trầm lạnh và nghiêm túc đến đáng sợ.

-"Hơn nữa, ngươi đừng tưởng ngươi là người duy nhất ta có thể nhờ"

-"Đừng quên cái hợp đồng ba bên cùng có lợi đấy chứ"

-"Dĩ nhiên rồi, sao mà quên được chứ, haha"

America cười lớn, cậu hình như cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh hắn đang vắt chân lên bàn mà đung đưa, cái phép vô duyên đó không biết hắn lấy từ ai, nhưng có vẻ là không hề ổn. Cậu mà ngồi thế này là mẹ sẽ quật cậu lên bờ xuống ruộng cho mà coi.

Cậu rùng mình nhẹ...

Còn tiếp...

--------------

Note: Chămmm, đừng hỏi gì :)))

              Hí hí, nay hình như là Nazi lên sàn rồi thì phải :))

              Tự dưng kiểu thích cái bộ mới quá nên hai bộ bên này đang hơi lừi, nhân lúc chưa drop thì tôi sẽ cố viết nhiều :)) Hết truyện trước khi drop cho nó chuẩn :)))

                Tự dưng tôi bị mê chị nữ chính mấy người ạ :((( Làm sao bây giờ... Thật ý, tôi không muốn thiên vị chị ta đâu, nhma...

                 Nói chung là vậy đó :))) Hóng chap sau quá :)) 

                 Tôi đang làm bìa của truyện mới, Top dĩ nhiên là Vietnam nhưng top thì tui sẽ không nói :))) Có hai người thì đoán thử xem là ai nèooo.

                   Cũng chỉ lăn lội trong tầm 15 chap thuii, truyện ngắn giải trí ý mòo

                   Hahahahahaha :))

                    Nhớ vote, bình luận và follow để tui có thêm động lực chăm chỉ nhaa

Tahnk you for reading!

Love

---------------

Tác giả: LumiereDeFeu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro