Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#12: Endure

Đó là vào một ngày âm u, tâm trạng của cậu dù không giống như ngày đó những cái cảm giác bất an lạnh dọc sống lưng cậu lại ngày một tăng cao, cậu bước trong căn phòng, đi qua đi lại với khuôn mặt lo lắng tột độ. Cậu đã mất ngủ từ ba giờ sáng rồi, nằm trên giường cũng không thể ngủ được nên cậu chỉ còn cách là bản thân mệt đi vào cái cách này.

Ba ngày qua, kể từ lúc gặp China, tâm trạng cậu đã không còn nguyên vẹn như trước nữa, nó thấp thỏm, thậm thụt làm cậu không sao điều chỉnh được cảm xúc. Và có lẽ từ hôm đó cậu cảm giác bản thân không thể sống yên ổn được. Mới hôm kia thì chạm mặt Somalia không những vậy hôm qua thì cậu chạm mặt Serbia. Cậu nên cmar thấy may mắn hay xui xẻo đây khi cậu không biết tên cả hai người?

Trớ trêu vãi cứt, người cậu suýt thì có thêm mấy chục vết thương nữa đấy!

Dù sao thì về vấn đề của nữ chính, tạm thời cậu đã gạt bỏ được nó qua một bên, đúng là hôm nào cậu cũng qua chỗ của cô ta ngồi một chút dù không thích một xíu xiu nào, cảm giác không phiên nhưng cậu cảm nhận được sự không thoải mái bên trong cơ thể. Trong năm điều Bác Hồ dạy cậu cũng không thấy cái nào là phải giữ lời hứa, nhưng tiếc quá nó lại có dũng cảm. 

Phải nỗi sợ mà cậu mới phát hiện ra đó chính là nữ chính. Cô ta nói nhiều, đã vậy còn luôn níu kéo cậu ở lại. Mỗi lần như vậy hương bạc hà lại tỏa ra, nhưng cậu cảm thấy không được vui cho lắm? Mà thôi thì dù sao cũng là nữ chính, giấu vết trên người cô ta cũng chẳng còn gì.

Giờ đây cô ta như khoác lên một bộ váy trắng nõn, đôi mắt ánh lên vị sóng biển dạt dào như cuốn hút người ta vào trong vòng xoáy nước rộng. Kéo chân người ta ở đó mãi mãi. Mái tóc trắng tinh có vẻ đã được cô ta cắt gọn lại, giờ nó chỉ còn ngang lưng nhưng được búi gọn lên. Trông xinh thật sự, gần như có thể nói cô ta là gu cậu. Không biết nữ nhưng bộ nào trên người cô ta cũng đều như đang tỏa sáng lấp lánh vậy.

Thì ra đây chính là hào quang của nữ chính sao?

Cậu thở dài, ngồi bệt trên giường, giờ thì có lẽ đã đến lúc mang nữ chính cho vị cấp cao kia rồi. Mong cô ta sẽ không hận cậu mà hắc hóa, cậu còn muốn sống mà. Một lần nữa lưng cậu lại ngả trên chiếc giường êm ái, suy nghĩ về nhân vật mờ nhạt đáng thương của bản thân.

Vietnam...

Vietnam...

Vietnam...

Là tên của cậu... nhưng cũng không phải, một nhân vật phụ mờ nhạt, không ai bbiếtddeens để thương hại, lại càng không ai biết đến để quan tâm. Tội nghiệp thật đấy, đến cậu còn cmar thấy nhạt nhẽo, trùng tên thì sao chứ? Cũng không phải chuyện gì hiếm gặp, mắt cậu ngước lên chiếc đồng hồ, kìm dài mới vậy đã chỉ con số sáu.

Chậc, giờ thì ngủ con mẹ gì nữa.

Cậu khẽ kêu lên hai tiếng "địt mẹ" nho nhỏ. Đứng dậy và mặc quần áo chỉnh tề. Giờ thì bắt đầu một ngày không trong lành với tâm trạng không tốt thôi nào. 

Trên đường đi tới phòng nữ chính cậu thầm nghĩ... có lẽ nếu để nữ chính ở chỗ gã ta-Ussr thì cậu không cần phải gặp cô ta mỗi buổi sáng nữa, như vậy có lẽ cũng rước bớt phiền phức đi cho cậu. Cũng tốt, đáng để thử đó chứ.

Cậu bước trên dãy hành lang, đôi mắt tráo trở liếc nhìn xung quanh, mong là sẽ không có phiền phức nào quẩn quanh nơi này, cậu còn có cảm giác may mắn của mình đang giảm xuống vô cùng đang kể, đi chỗ đéo nào cũng gặp toàn nhân vật không nổi thì xuất hiện nhiều trong truyện, cậu cũng không mong bản thân sẽ gặp họ. Cảm giác không  hề ổn một chút nào.

Đoạn đường xa ấy cậu đã chinh phục vài chục lần, giờ lại thêm một lần nữa hoàn thành nó. Cậu nuốt ực một cái, phân vân không biết nên gõ cửa hay mở cửa luôn. Thôi thì dù sao, cũng là người quen của nhau, tốt nhất nên gõ cửa cho lịch sự.

Côc cốc

-"Cô Avicia tôi xin phé-"

-"Ahh!!! Vietnam!!!"

Tiếng ré ở trong phòng to đến nỗi khiến cậu phải nhíu mày vì ồn, kể từ khi cho cô ta biết tên là cô ta mất luôn sự lễ độ ban đầu, cư xử với cậu như mấy người bạn. Chậc, dù vậy thì cũng không phải người cậu nên đụng vào.

Tiếng cửa mở ra, lập tức xuất hiện trước mặt cậu là đôi mắt lấp lánh phủ đầy ánh sao, và ngay sau đó là cái ôm vô cùng nhiệt tình của cô ta. Địt mẹ, làm ơn đấy! 

Ngực cô chạm hết vào người tôi rồi!!!

Cậu đẩy nhẹ cô ta ra, khụ khụ vài tiếng rồi quyết định mở lời...Nhưng khoan đã, nên nói gì để cô ấy không cảm thấy ghét cậu bây giờ? Cảm giác có lỗi một lần nữa tràn trề trong cậu, mùi bạc hà lại thoang thoảng đâu đó xộc lên mũi của cậu, vẫn là cái mùi ấy nhưng lại len lỏi thêm một chút ngọt ngào, cô ta cười khì khì. Thiếu điều còn muốn hôn lên má cậu một cái.

-"Hm? Vietnam? Lâu rồi không gặp"

Đang trong thời gian suy nghĩ, bỗng từ đầu một giọng nói xuất hiện sau lưng cậu, giật mình cái nhẹ, cậu quay đầu ra đằng sau.

...Á may thật, người này cậu biết tên này, chắc chắn là Campuchia rồi! Sắp tới hắn sẽ là vì cảm thấy thương nữ chính mà bảo vệ cô, giúp cô chạy trốn. Cái kết thì chắc ai cũng biết, bộ phận trên cơ thể mỗi thứ một nơi, thậm chí đôi mắt của anh còn bị móc ra và đưa đến cho nữ chính. Chậc chậc quả là tội nghiệp...

-"Ah- Ừm lâu rồi không gặp, Campuchia"

Cậu gượng gạo, tên nào đột nhiên lại xuất hiện ở đây làm gì nhỉ? Câu suy nghĩ, nhưng biết bản thân sẽ không nhận ra, đó là cho đến khi.

-"Ồ, Avicia lành lặn quá nhỉ"

À phải rồi anh ta là người được giao nhiệm vụ cung cấp đồ ăn thức uống và quần áo cho cô ta mặc mà, sao cậu lại quên cơ chứ. Chậc, trí nhớ ngày càng kém hay gì... À cậu đang già đi...

Cậu cười gượng, nghĩ rằng anh ta sẽ lại đưa cô ta đi đâu đó hoặc ít nhất là làm gì đó, vì vốn dĩ trong cốt truyện nữ chính và anh ta là hai người có cảm xúc với nhau, một mối quan hệ từ hai chiều rất đẹp đẽ, cho đến khi một người ra đi. Tệ thật, chia buồn trước cho họ vậy.

Cậu dùng ánh mắt cảm thông nhìn anh ta, tôi nghiệp thật, biết trước số phận mà không thể làm gì.

-"Hm... nếu đã lành lặn như vậy thì..."

Anh ta nhìn cô, dùng tay mạnh bạo giật cô ra khỏi người cậu. Cậu lại nghĩ rằng, anh ta là đang ghen, đúng rồi! Chính là đang ghen! Người mình thích cứ san sát gần người khác thì chả ghen, thế mà cậu cứ lo xa.

-"Cậu có muốn đi cùng tôi không?"

Hả? Lại nữa! Sao mấy người ở đây gây cho cậu từ bất ngờ này đến bất ngờ khác thế? Rõ ràng là đi hẹn hò với nhau, rủ cậu thêm làm cái chó gì? Muốn cậu thành trà xanh lắm à?

-"Ha ha, thôi, cậu cứ đi đi"

-"Tôi làm gì cho cậu lựa chọn đâu?"

Lần này thì đến lượt cậu bị hắn kéo tay, đã vậy như đề phòng cậu sẽ bỏ chạy hắn còn giữ khăng khăng cánh tay của cậu, đụ má, tay nữ chính kìa nắm đi! Nắm tay cậu làm cái đéo gì?

Cậu không thể ý lắm nhưng có lẽ nữ chính đang rất không vui, khuôn mặt xầm xì nhìn chằm chằm Campuchia! Đấy cô ta đang giận anh ta vì không nắm tay cô đấy!

Mắt cậu bực bội nhìn qua chỗ khác...Giờ mới để ý, con đường này đâu phải đường dẫn ra ngoài đâu...

Nó quen lắm, cứ sai sai kiểu gì...

Còn tiếp...

--------------

Note: Ui chaooo, em be Vietnam nhà chúng ta thặc là ngâyyyy thơ.

             Nhma tui thíchhhhhh, cho các bác đoán ai sẽ lấy trinh đuýt bé đầu tiên nèkk.

              Hê hê hê, sếch hay không thì tui không nói đâu nhéeeee.

              Chụy nữ chính xinh quá trời luôn á mấy bồ ưiiii, tôi bị mê nhan sắc của bả!!!

               À! Hôm trước tui mới ngồi quệt quệt zui zui, cho các bác xem thành phẩm chưa đến ba phút.




         Hơi mờ haaa, tại lúc đó tay tui bị run nên mới dị đó, thông cảm ikkk

          Dù sheo thì tui cũm không ưng lắm, quệt nhanh thoai mà, chứ tôi không thik vẻ chỉn chu lắmmm.

          Ussr chibi đó, tôi sẽ redraw lại sau tạm thời cứ để ở đây đi, khi nào chán tôi xóaaaa, hahahaa :)))

           Và cuối cùng, lời tôi muốn chân thành nhắn gửi đến các bồ iu... VOTE, BÌNH LUẬN VÀ FOLLOW TÔI ĐIIIIII NHAAAAA, SÊCH SẮP ĐẾN RỒIIIIIII!!!!!!!

Thank you for reading!

Love

-----------------

Tác giả: LumiereDeFeu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro