Chương 3: Điều tra
Chương 3: Điều tra.
Thẩm Thương Lăng và Mộ Nhị rời khỏi Vạn Hoa Lâu, trở về đại sảnh trong tổng bộ Ma giáo.
"Lăng ca, tiểu Nhị, sự tình thế nào rồi?" Thấy hai người từ bên ngoài trở về, một thanh niên khí chất cả người như dương quang, không nhịn được đi lên hỏi trước.
Mà ngoài hắn ra, lúc này trong đại sảnh còn có mấy thanh niên khác cùng Hắc Liên, Xích Liên và vợ chồng Mộ lão giáo chủ.
"Có manh mối." Thẩm Thương Lăng gật gật đầu, coi như chào hỏi hắn, sau đó đi tới trước mặt Mộ Sái Mộ lão giáo chủ cùng Nhược Cốc phu nhân, khẽ hành lễ, "Bá phụ, bá mẫu, chúng ta trở lại."
"Lăng nhi không cần khách khí, chuyến đi này kết quả thế nào?" Thái độ của Mộ lão gia ôn hòa tựa như trưởng bối đối với hậu bối, có thể thấy Minh giáo và Ma giáo cũng không phải là đối địch như người trong giang hồ thấy.
Thẩm Thương Lăng cũng dứt khoát cùng Mộ Nhị ngồi xuống ghế dưới.
"Cái Vạn Hoa Lâu kia quả nhiên là có vấn đề." Thanh âm của Thẩm Thương Lăng vừa trầm thấp lại vừa nặng nề, đem tất cả mọi chuyện đều nói ra.
Nếu muốn nói bắt đầu thì phải hồi tưởng lại chuyện từ sáng sớm ngày hôm qua, sau khi Mộ Nhi bị bắt cóc ra khỏi tổng bộ Ma giáo. Sở dĩ Thẩm Thương Lăng tìm hắn, đúng là có một vụ án cần Mộ đại giáo chủ trợ giúp một tay.
Dưới tình huống một người tình một người không nguyện, Thẩm Thương Lăng liền dẫn theo hắn tiến đến một tòa gia trang dưới danh nghĩa của Minh giáo, đi vào chính sảnh, cùng thanh niên như ánh mặt trời và mấy người khác cùng hội hợp.
Mấy người này Mộ Nhị cũng rất quen thuộc. Vì đây chính là ba trong tứ đại thị vệ thiếp thân bên người hoàng đế bệ hạ, Chính Dương, Ám Thu, Lãnh Hạ, cùng hắn đã gặp qua vài lần.
Hai người vừa đến, thanh niên như mặt trời, cũng tên là Chính Dương, giải thích cho Mộ Nhị từ đầu về vụ án này.
Khoảng một tháng trước đây, trong trấn Thanh Châu này đột nhiên xảy ra vài cái án mạng vô cùng khó hiểu. Tất cả nạn nhân đều là nam giới, nhân viên khám nghiệm tử thi không tìm ra được nguyên nhân tử vong, các dấu hiện trên tử thi để lại thoạt nhìn rất giống như chết vì quá kinh hãi mà thôi. Qua điều tra, những người này có một liên hệ giống nhau duy nhất là hoặc nhiều hoặc ít đều đã từng đến Vạn Hoa lâu kia. Mà trùng hợp hơn, theo như lời của Chính Dương thị vệ, bọn họ bên kia cũng phát hiện ra có rất nhiều quan lại và nhi tử họ đều hướng Vạn Hoa lâu trấn Thanh Châu này qua lại, hơn nữa tựa như có gì đó bất thường... Vì thế, hoàng đế bệ hạ liền phái người cùng Minh giáo liên lạc, muốn Thẩm Thương Lăng đứng ra tra vụ án này.
Năm người sau khi bàn bạc, quyết định ra một cái đối sách là tự thân mạo hiểm, trà trộn vào trong Vạn Hoa lâu, tìm hiểu xem rốt cuộc có cái gì bí mật, lại đem chuyện tình nói cho Mộ lão phu thê rồi chờ tại Ma giáo.
"Các ngươi là nói, Vạn Hoa lâu dùng độc dược và âm công điều khiển người trúng độc? " Mộ Sái cũng cảm thấy sự tình không đơn giản, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi lại.
"Đúng vậy, phụ thân." Y độc song tuyệt Mộ Nhị vì phụ thân nhà mình và những người khác cặn kẽ giải thích, "Loại độc này tên là Khống hồn đan, sau khi hòa vào nước hoặc thức ăn cũng không màu không vị, đối với thân thể con người không có gì hại. Nhưng mà theo như Tiên y sư của ta từng nói, thật lâu trước kia có một loại âm công gọi là Dẫn hồn phổ. Loại âm công này đối với người bình thường cũng không có gì ảnh hưởng. Thế nhưng, nếu như người sử dụng âm công lên người trúng độc Khống hồn đan, như vậy sẽ có thể thao túng người khác, đem người đó trở thành một con rối tùy ý điều khiển, nặng hơn còn có thể bị người khống chế vô thanh vô tức giết chết!"
Nghe như vậy, tất cả mọi người đều đảo hít một hơi khí lạnh, không khí xung quanh càng thêm nghiêm trọng.
Nếu như có người muốn thao túng con cháu quan lại trong triều... Mặc kệ mục đích là gì, tất nhiên đều không có ý tốt!
"Chuyện này xem ra cần phải mau chóng bẩm báo cho hoàng thượng. " Một thanh niên mặc áo lam trầm giọng nói, đúng là Ám Thu.
"Để ta trở về đưa tin." Lãnh Hạ quần áo màu xanh lục, cùng Chính Dương và Ám Thu trao đổi nhanh chóng, lập tức liền muốn đi ra ngoài.
"Chậm đã." Thẩm Thương Lăng ra tiếng ngăn lại, "Chúng ta vẫn chưa rõ ràng mục đích của đối phương, không thể rút dây động rừng."
"Lăng nhi, vậy theo ngươi thì phải làm thế nào?" Nhược Cốc phu nhân tuy chỉ là một nữ tử, nhưng mà tính cách hào sảng không thua đấng mày râu, đối chuyện trong giang hồ vẫn rất nhiệt tình.
"Không vào hang hổ thì làm sao bắt được hổ?"
"Ngươi là nói... "
"Ta và tiểu Nhị tử thăm dò lần này, e rằng người của Vạn Hoa Lâu đã nhận ra, sẽ có cảnh giác." Thẩm Thương Lăng hơi liếc nhìn Mộ Nhị, giống như cười nhạo cái tên Tiền Mãn Khố của hắn, "Nếu như không thể từ chúng ta điều tra, chi bằng... "
~~~Ta~là~phân~cách~tuyến~~~
"Ai nha~ Tiền gia, Hắc gia, lại là hai người sao? Mau mau mau, mau vào nha. Các cô nương chỗ Vạn Hoa Lâu mong chờ hai vị thật lâu rồi đó." Tú bà vừa trông thấy bóng dáng của Mộ Nhị và Thẩm Thương Lăng bên ngoài cửa liền đon đả chạy ra đón. Hai con dê béo như vậy, nàng làm sao để chạy được.
"Tú bà ngươi càng ngày càng quyến rũ a." Mộ Nhị phẩy phẩy bạch phiến trong tay, cười tủm tỉm cùng tú bà chào hỏi.
"Tiểu công tử chê cười rồi, nô gia đã già, nào có thể so sánh với các cô nương xinh đẹp khác." Được một mỹ nam tử khen, tú bà cười đến run rẩy hết cả người, lớp phấn trên mặt cũng bị rớt xuống mấy lớp, "Bất quá, nếu công tử muốn, nô gia cam đoan có thể hầu hạ ngài thư thư phục phục nha~"
Nói nói, trư thủ liền muốn sờ hướng trong ngực Mộ Nhị. Còn vứt thêm cho hắn một cái mị nhãn, xứng với khuôn mặt y như bánh bao ngâm nước kia, muốn nhiều ghê tởm liền nhiều ghê tởm, suýt nữa đem cơm tối của Mộ Nhị cũng đều nhổ ra.
"Ha ha. Không biết Nguyệt Nhã cô nương hôm nay thế nào? Hắc huynh, chúng ta mau vào đi. " Mộ Nhị sợ hãi lách người né tránh, giống như chạy trốn mà đi nhanh vào bên trong.
Đối với hành vi phạm xuẩn của người nào đó, Thẩm Thương Lăng đã không còn lời gì để nói, mặt không thay đổi cũng đi theo phía sau.
Tú bà bị vứt ở một bên không ai để ý, tức giận chà chà chân oán hận.
Mộ Nhị và Thẩm Thương Lăng lại được đưa tới nhã gian lần trước, vừa mới ngồi xuống thì cửa phòng đã được mở ra, tú bà dẫn theo Nguyệt Nhã và một đám cô nương xinh đẹp khác tiến vào.
"Nguyệt Nhã gặp qua hai vị công tử." Mỹ nữ hơi phúc thân, động tác mềm mại quyến rũ, chọc cho người ta rất muốn đem mỹ nhân xinh đẹp như vật ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương.
"Hắc, hai vị công tử, ta đã mang Nguyệt Nhã tới rồi, không làm phiền hai vị công tử tận hưởng đêm xuân nữa. Nô gia cái này cáo lui." Tuy vừa rồi còn oán hận hai người, nhưng lúc này tú bà vẻ mặt nịnh nọt thân thiết, chẳng nhìn ra được chút lạ thường nào. Quả nhiên là tú bà, chỉ cần có tiền, cho dù vừa rồi mặt bị đạp mấy đạp, hiện tại vẫn có thể tươi cười như thường.
"Từ từ." Mộ Nhị vội vàng ra tiếng ngăn cản. Thấy tú bà lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn mình, hắn khẽ ho nhẹ một cái chậm rãi nói, "Hôm nay chúng ta tới không phải để tìm cô nương."
"Không tới tìm cô nương?" Càng nói tú bà lại càng khó hiểu. Không tới chơi gái, chẳng lẽ đến thanh lâu để ngắm trăng uống rượu chắc?
"Đúng. Không phải tìm cô nương. Chúng ta muốn bàn chuyện làm ăn với bà." Mộ Nhị nghiêm túc gật đầu, còn Thẩm Thương Lăng ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, mặc cho hắn khua môi múa mép. Dù sao luận về âm mưu xảo trá, tiểu Nhị tử so với hắn am hiểu hơn không biết bao nhiêu lần, hắn chỉ phải ở bên cạnh nhìn là tốt rồi.
"Nga? Là chuyện gì? " Tú bà có chút hứng thú hỏi lại. Thuận tiện phân phó Nguyệt Nhã và những người khác trở về.
"Ngày mai, thanh lâu của bà, ta toàn bao!" Mộ Nhị ngữ ra kinh người.
"Tiền gia, ngài không nói đùa chứ?" Tú bà cẩn thận hỏi, bắt đầu tưởng tượng ra từng xấp ngân phiếu hướng nàng vẫy, khoé miệng chảy ra một vệt chất lỏng khả nghi.
Bẩn đã chết. Mộ Nhị trong lòng nghĩ, cố nén cảm giác ghê tởm, nặn ra một nụ cười nói tiếp. "Tất nhiên. Sao ta có thể nói đùa bà được. Ngày mai ta mở tiệc chiêu đãi bằng hữu ở đây, không muốn bị người ngoài quấy rầy."
"Công tử yên tâm, công tử yên tâm. Tú bà ta đảm bảo sẽ khiến ngài vừa lòng. Có điều chi phí kia... "
"Tiền không thành vấn đề." Mộ Nhị lấy từ trong ngực ra mấy vạn lượng ngân phiếu ném đến trên bàn, "Đây là tiền đặt cọc, sau khi xong việc ta sẽ trả bà nốt phần còn lại."
"Được được! Công tử cứ yên tâm. Lão ma ta sẽ nghe theo sự phân phó của ngài. " Thấy một đống ngân phiếu ở trên bàn, tú bà không nhịn được nước bọt liền chảy ra, không nói hai lời nhào tới nhét ngân phiếu vào trong lòng, liên tục gật đầu xưng là.
"Vậy chúng ta đi trước, ngày mai đến." Thấy bước đầu kế hoạch đạt thành, Thẩm Thương Lăng liền đứng dậy cáo từ. Nói thật, hắn không thể chịu được vị phấn son ngọt nị ở thanh lâu a. Vẫn là mùi dược hương trên người tiểu Nhị tử dễ ngửi.
"Tạm biệt hai vị công tử, thứ lỗi cho nô gia không tiễn." Tú bà vẫn còn đang bận đếm tiền, không có thời gian rảnh rỗi làm việc khác.
Mộ Nhị và Thẩm Thương Lăng cũng không để ý, tiêu sái ra khỏi Vạn Hoa Lâu.
Khi thấy hai người biến mất ngoài cửa, tú bà thu lại vẻ mặt tham tài, lạnh lùng nhìn phía hai người rời đi cười lạnh.
Mà Mộ Nhị và Thẩm Thương Lăng cũng đồng thời nhìn nhau cười ý vị thâm trường.
Cũng không biết bên nào mới bị bên nào nhìn thấu.
HẾT CHƯƠNG 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro