Chương 1: Trấn Thanh Châu có một cái ổ bại hoại.
Chương 1: Trấn Thanh Châu có một cái ổ bại hoại.
Trấn Thanh Châu, nơi đây đất đai trù phú, kinh thương phát triển, dân cư đông đúc phồn thịnh. Phong cảnh càng là non xanh nước biếc, liễu rủ bên hồ, nam thanh nữ tú. Từ đứa trẻ tám tuổi đến người già tám mươi tuổi cũng đều có thể xuất khẩu thành thơ. Cũng vì vậy mà trấn Thanh Châu nổi tiếng là nơi cảnh đẹp, người đẹp, thi nữ tài tử vô số, người dân cũng là thanh lịch văn nhã.
Thế nhưng, những thương nhân hoặc là lữ khách từ xa đều sợ hãi dừng chân ở nơi này. Không vì gì khác, chỉ bởi Thanh Châu đúng là tổng bộ của một ổ bại hoại, tựa như bông hoa hải đường thơm mát cắm ngay bãi phân hôi thối, khiến cả trấn Thanh Châu đều bị lây dính tiếng xấu.
Lại nói đến ổ bại hoại này, chẳng ngoài chính là nói đến cái ổ Ma giáo cha truyền con nối suốt mấy thế hệ, đến nay đã là đời thứ ba, cũng là một đời Ma giáo hưng thịnh nhất trong tất cả các đời Ma chủ ma giáo.
Mà nói Ma chủ đời thứ ba của Ma giáo, chính là Mộ Nhị Mộ đại giáo chủ, nhân vật chính đại boss phản diện của cuốn tiểu thuyết này đây.
Nghe đồn, Mộ đại giáo chủ tính tình tàn nhẫn độc ác, ti bỉ vô sỉ, âm hiểm giả dối, không tội ác nào không làm. Năm Mộ giáo chủ mười tuổi, đã đánh lén một vị nhân sĩ giang hồ Hoàng Bắc đại hiệp, lại hạ độc khiến Hoàng Bắc đại hiệp toàn thân đều ngứa ngáy vô cùng, trên người phát ra từng trận mùi tanh tưởi, không có thuốc chữa, làm cho vị đại hiệp này nằm trên giường dưỡng bệnh mấy tháng mới khỏi hẳn. Tuổi còn nhỏ đã ra tay độc ác, quả nhiên là mối nguy hại cho giang hồ.
Mỗi lần nghe được chuyện này, Mộ giáo chủ đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, thường thường sai người của ma giáo đi tìm chút phiền toái với cái tên Hoàng Bắc gì đấy kia.
Tả hộ pháp Hắc Liên lắc đầu cảm thán. Giáo chủ của bọn họ, kiếm thuật không tốt, võ công không giỏi, từ nhỏ có bị lão giáo chủ bắt ép thế nào cũng không tiến bộ. Cũng may tuy rằng võ công của tiểu giáo chủ là không đáng để nói, thế nhưng bù lại thì khinh công của y trác tuyệt, nội công lại thâm hậu do lão giáo chủ truyền lại, cộng thêm một thân y độc thần thông quảng đại, bảo đảm mạng nhỏ của mình vẫn không thành vấn đề.
Chân tướng của sự việc Hoàng Bắc đại hiệp, sự thực cũng là thế này. Năm đó tiểu giáo chủ Mộ Nhị trốn nhà đi chơi, chẳng may lạc vào trong núi Hoa Lâm, xui xẻo thế nào lại gặp phải cái tên Hoàng Bắc kia. Hắn thấy tiểu giáo chủ còn nhỏ, lại đi một mình, liền nảy sinh ý định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, một khi bắt được giáo chủ ma giáo, hắn ắt sẽ vang danh giang hồ.
Tiểu giáo chủ mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng không phải ngu ngốc. Thấy có người muốn bắt mình, liền ném một viên độc dược vào miệng tên Hoàng Bắc kia. Có điều, y độc của tiểu giáo chủ mặc dù tinh thông là không phải bàn bàn cãi, thế nhưng hắn lại có một cái ham mê vô cùng kỳ quái, đó là màu sắc độc dược đáng lẽ nên tiên diễm lại chế thành mộc mạc, mà giải dược mộc mạc lại thích chế thành màu sắc tiên diễm. Cho nên trong lúc vội vàng, tiểu giáo chủ đã ném nhầm viên giải dược của nhuyễn cân tán. Lúc Hắc Liên đuổi tới nơi, đã thấy tiểu giáo chủ bị trói thành cái bánh tét quẳng ở một bên, tên đại hiệp kia thì vẻ mặt sợ hãi lục lọi túi hương của tiểu giáo chủ tìm "thuốc giải".
Tiểu giáo chủ vừa thấy cứu binh đã tới, tinh thần lập tức như được đánh máu gà, bật người một cái đã lăn tới cạnh chân của Hắc Liên, kêu gào ầm ĩ muốn dạy cho tên khốn kiếp kia một bài học. Hắc Liên đành tuân theo mệnh lệnh của tiểu chủ nhân, sau khi chặt đứt dây trói, mới xách kiếm tấu cho tên tiểu nhân kia lúc này mới phát hiện có người đã giải cứu con tin một trận chết ngất. Sau đó xách vị tiểu giáo chủ vẫn còn kêu gào không muốn về trở lại tổng bộ ma giáo, cũng để lại túi độc dược và giải dược cho vị nhân huynh xấu số kia.
Vị Hoàng đại hiệp này vốn không am hiểu về y dược, tỉnh lại thấy hai vị ma giáo đã biến mất, liền từ trong một đống độc dược vị tiểu giáo chủ chế trăm loại như một này, cầm bừa một viên nhét vào trong miệng.
Mộ Nhị tiểu giáo chủ kêu gào, đây rõ ràng là hắn tự hạ độc cho mình, tại sao lại đổ cho y a!
Tóm lại, dưới sự dẫn dắt của vị Ma chủ độc ác tàn nhẫn nham hiểm Mộ Nhị năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, Ma giáo trong năm năm Mộ Nhị nhậm chức đã phát triển đến độ cao chưa từng có, trở thành một ổ bại hoại, như cái ung nhọt trên mặt mỹ nữ, bị toàn giang hồ kêu đánh kêu trừ.
Còn lúc này, vị ma chủ bị nhân sĩ giang hồ kêu đánh kêu giết đang trốn trên một cái cây tại tổng bộ Ma giáo đặt tại núi Thanh Xương, bên cạnh trấn Thanh Châu. Tại sao vị Ma chủ nham hiểm độc ác này lại trốn trên cây đấy à?
Vậy là các ngươi không biết rồi, đến đến đến, qua đây, để ta nói cho các ngươi, hôm nay chính là ngày Minh chủ Thẩm Thương Lăng một mình tới tổng bộ Ma giáo tróc nã Ma chủ Mộ Nhị a!
Cứ ngày mười lăm hàng tháng, Minh chủ võ lâm sẽ tới Ma giáo một lần. Mỗi một lần Minh chủ đến, là lại một lần toàn Ma giáo hỗn loạn từ Ma chủ tới kẻ quét rác gác cổng. Có điều cái lo lắng của kẻ cầm đầu Ma giáo và giáo đồ lại hoàn toàn khác nhau.
Mộ giáo chủ tính tình kiêu ngạo cuồng vọng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng chỉ sợ duy nhất tên Minh chủ võ lâm Thẩm Thương Lăng kia. Cho nên y một lần thấy hắn thì nhất định sẽ phải trốn một lần, mặc dù có trốn được hay không lại là một chuyện khác.
Còn chúng giáo đồ, ngược lại là lo lắng tập hợp kiểm kê đồ đạc trong giáo, bày ra các biện pháp phòng ngự, đề phòng một hồi hai tôn đại phật động thủ đến thương vong người và vật. Lại còn phải chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi vị Minh chủ võ lâm nào đó, cũng là rất đáng lo.
Dừng dừng. Minh giáo và Ma giáo, một chính một tà, vừa xem hiểu ngay là tử địch của nhau, tại sao cần tiếp đãi?
Hữu hộ pháp Xích Liên vỗ bàn, "Ai nói Minh chủ là kẻ thù của Ma giáo? Phải gọi là giáo chủ phu quân!"
Xích Liên bị giáo chủ nhà mình đá bay...
Sau khi Mộ Nhị đem tên thuộc hạ hãm hại giáo chủ thủ tiêu xong, hiện tại đang lui đầu lui cổ trên một cây đại thụ trong tổng bộ nhà mình.
"Dựa vào, rõ ràng đây là đại bản doanh của ta, vậy mà ta còn phải chạy tới trốn trên cây, cái tên họ Thẩm kia đúng là khắc tinh của bản giáo chủ!" Một nam tử quần áo màu xanh lam nhạt ngồi xổm trên cây, ngó dáo dác nhìn xung quanh. Tuy động tác thực đáng khinh thô tục nhưng khi được y làm lại trở thành hào phóng tà mị, còn mang theo chút ngây ngốc.
"Tiểu Nhị Tử quá khen, có thể khắc chế được Ma chủ Ma giáo, Thẩm mỗ ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Một giọng nói có phần lãnh khốc đột nhiên vang lên phía sau, khiến Mộ Nhị kinh hoàng đến run run thân thể, một cái trượt chân liền từ trên cây ngã nhào xuống dưới đất.
Hắn thầm mắng một tiếng, liền vận khởi nội công, chuẩn bị hạ xuống. Thế nhưng, còn chưa kịp xoay người, hắn đã thấy lưng áo căng thẳng, vòng eo bị một bàn tay to nắm lấy. Sau khi trời đất đảo lộn một cái thì bản thân đã vững vàng đứng trên mặt đất, eo thì bị một nam nhân khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ lại lãnh khốc ôm lấy, trọng lượng cơ thể dựa vào cánh tay rắn chắc kia.
"Không cần cảm ơn ta, thân ái." Bạc thần gợi cảm khẽ mở, ánh mắt như cười như không nhìn thẳng hai tròng mắt đen như mực của Mộ Nhị.
"...Cút ngay! Con bạch tuộc này!" Mộ Nhị tay nắm thành quyền, không chút lưu tình hướng gương mặt tuấn mỹ kia oanh tới, "Dám chiếm tiện nghi của lão tử, còn muốn cảm ơn? Nghĩ đến đẹp nhỉ!"
Thẩm Thương Lăng buông lỏng bàn tay nắm chặt eo của mỗ Nhị, thân thể chợt lóe tránh đi một quyền của y.
"Đối xử với ân nhân như vậy không phải là một thói quen tốt đâu, tiểu Nhị tử." Hắn khoanh tay dựa vào thân cây phía sau, câu môi cười nhìn Mộ Nhị đã bị tức đến xù lông, y phục trên người thậm chí còn không có một nếp gấp, chứng tỏ công kích kia của Mộ Nhị hoàn toàn không có tác dụng.
"..." Mộ Nhị âm trầm nhìn Thẩm Thương Lăng, nhưng lại không thể làm gì được hắn. Luận võ công... Thôi đừng nhắc đến. Ngay cả khinh công vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo của mình cũng không cao hơn tốc độ của con bạch tuộc kia.
Cái gì? Dùng độc? Ngươi điên ư?!
Nếu lão cha của hắn mà biết cái tên Thẩm Thương Lăng kia bị mình hạ độc, còn không phải gọi mình đến giáo huấn cả một ngày sao? Thật không biết rốt cuộc ai mới là giáo chủ Ma giáo, mới là con trai ruột thịt của lão cha nữa.
"Tiểu Nhị tử, đang nghĩ gì?"
Mộ Nhị giật mình đem đầu nâng lên, liền phát hiện một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.
"Nghĩ làm thế nào để giết điệu ngươi, đỡ cho ta phải chướng tai gai mắt, cũng thuận tiện giúp dân trừ hại." Nhịn xuống xúc động muốn đem gương mặt kia xé rớt, Mộ Nhị cười nhạt nói, lặng lẽ đem khoảng cách giữa hai người kéo ra. Phần tử nguy hiểm như vậy, vẫn là cách xa cho thỏa đáng.
"A ha ha... Tiểu Nhị tử, ngươi không cảm thấy lời này hẳn là do ta nói thì hợp lý hơn sao? "
"Không thấy." Mộ Nhị hừ lạnh một tiếng, xoay người liền muốn rời đi.
"Tùy ngươi. Giờ theo ta đi." Nói rồi không để ý Mộ Nhị có đồng ý hay không, Thẩm Thương Lăng đã cầm lấy tay hắn hướng dưới núi đi xuống.
"Buông tay! Ta không đi đâu hết!" Mộ Nhị cố sức đem cái tay kia vặn bỏ. Đáng tiếc, với một chút khí lực của Mộ giáo chủ, cái này chẳng khác gì cong ngứa.
Không không không, hắn không muốn đi cùng tên này! Mỗi lần đi ra ngoài đều không có chuyện gì tốt! Hắc Liên, Xích Liên, lão cha, lão nương, mấy người ở đâu, mau tới cứu cứu ta!
"Ta đã xin phép Mộ bá bá và Mộ bá mẫu rồi, bá mẫu nói muốn 'mượn' ngươi bao lâu thì mượn, không cần trả lại."-Giống như đọc được suy nghĩ của Mộ Nhị, Thẩm Thương Lăng nhẹ nhàng buông ra một câu. Dường như còn sợ chưa đủ khiến hắn tức giận, y còn cố ý bồi thêm: "Còn Hắc Liên đã bị Xích Liên lừa đi, không có thời gian mà tới cứu ngươi đâu. Xích Liên hắn còn nói nhân cơ hội này cố gắng đem ngươi thu phục càng tốt."
Xích Liên, ngươi chờ cho ta! Nếu ta còn có thể trở lại, ta nhất định phải đem tên phản đồ nhà ngươi giết điệu!!!!!!!! ( ≧Д≦)
Lão cha lão nương, các ngài thật là phụ mẫu của ta sao? (╥_╥).
Mặc kệ Mộ Nhị là nghĩ như thế nào, trên thực tế, Minh chủ Minh giáo cũng thành công quang minh chính đại 'tróc nã' Ma chủ Ma giáo dưới sự trợ giúp từ trên xuống dưới của toàn bộ giáo đồ.
Mộ Nhị thề, hắn và Minh giáo thù không đội trời chung... (Mỗ Trần: Ừ, ╮(╯3╰)╭, nhưng có thể đội nhà chung.)
_Chương 1 hoàn_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro