[Nhàn Trạch] Nếu Lý Thừa Trạch khóc thì chuyện gì sẽ xảy ra ?
Tác giả : 海绵 bbao
Nguồn : Lofter
Lưu ý : Truyện dịch CHƯA CÓ sự cho phép của tác giả, vui lòng không báo cáo.
__________
Lý Thừa Trạch vẫn đang nói về mối tình lãng mạn giữa Phạm Nhàn và Hải Đường Đoá Đoá thì đột nhiên bên ngoài nhà vang lên một tiếng động lớn.
"Lý Thừa Trạch !"
Sau đó Lý Thừa Trạch nhìn thấy một chiếc ghế từ không trung bay về phía mình. Y nằm trên mặt đất và thoát chết trong gang tấc, nhưng chiếc ghế va vào bức tường phía sau và vỡ ra. Có thể thấy, người ném ghế đã dùng rất nhiều sức. Tiếng ghế va vào tường lớn khiến Lý Thừa Trạch sợ hãi, trong mắt y bất giác nóng lên.
Lý Thừ Trạch từ lâu đã có tính cách như vậy. Mỗi khi cảm thấy sợ hãi hay uất ức điều gì, y đều không thể kìm nén được mà rơi nước mắt.
May mắn thay, là một hoàng tử, Lý Thừa Trạch không có ai phải sợ hãi hay cảm thấy bị đối xử bất công kể từ khi còn nhỏ.
Kết quả là, không ai biết về xu hướng dễ rơi nước mắt của y.
Lý Thừa Trạch thực sự bị hành động của Phạm Nhàn làm cho hoảng sợ, nước mắt đột nhiên trào ra, đọng trên lông mi. Y nằm trên mặt đất, cố gắng che đi những giọt nước mắt của mình, nhưng vừa chạm tay vào mắt, Phạm Nhàn đã tiến về phía y với vẻ tức giận.
Phạm Nhàn từ khi còn nhỏ đã luyện võ, sức mạnh khiến người ta kinh ngạc. Lý Thừa Trạch lại là một người có thân hình mảnh khảnh, vì vậy, Phạm Nhàn có thể dễ dàng nắm lấy cổ áo sau lưng của y để kéo y lên khỏi mặt đất bằng một cú nhấc tay.
"Lý Thừa Trạch ! Vừa rồi ngài đang nói gì về ta vậy..."
"Cái gì ? Tại sao ngài lại khóc ?!"
Phạm Nhàn một tay nhấc Lý Thừa Trạch còn chưa kịp hỏi cho ra nhẽ đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe cùng những giọt nước mắt không kìm được từ khóe mắt rơi xuống.
Lý Thừa Trạch có khí chất cao quý kiêu ngạo. Phạm Nhàn đã bao giờ nhìn thấy y khóc chưa ? Hiện tại bỗng dưng nhìn thấy y rơi nước mắt giống như nữ nhân, thật sự khiến hắn không biết phải làm sao.
"Phạm Nhàn ! Ngươi thật to gan ! Mau để ta đi !"
Lý Thừa Trạch cố gắng mắng hắn với dáng vẻ lạnh lùng, cố gắng hù dọa đối phương bằng thái độ giận dữ của mình.
Nhưng trạng thái của y lúc này thực sự không có chút uy quyền nào.
Mái tóc hai bên thái dương tóc rối bời, khuôn mặt trắng nõn chỉ có khóe mắt đỏ bừng, đôi mắt to tức giận đang rưng rưng ngấn nước.
Y giống như con mèo sữa bị túm lấy gáy, vừa ương ngạnh vừa đáng thương.
Phạm Nhàn buông tay ra, Lý Thừa Trạch ngay lập tức ngồi lại trên ghế như chưa từng rơi nước mắt, chậm rãi lau khô nước mắt trên mặt, trừng mắt mắng hắn :
"Phạm Nhàn, ngươi phải dùng bao nhiêu cái đầu ? Ngươi dám tấn công hoàng tử !"
Phạm Nhàn cũng muốn tiếp tục tức giận, nhưng vừa nhìn Lý Thừa Trạch rơi nước mắt, cơn tức giận đã không thể chịu đựng được, trái lại, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.
Thật sự rất hiếm khi thấy Lý Thừa Trạch khóc. Ai có thể ngờ rằng một hoàng tử độc ác kiêu ngạo lại có thể rơi nước mắt trông quyến rũ như Lâm Đại Ngọc ?
Nước mắt trong veo, khóe mắt của y rất đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả Lý Vân Duệ, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhất Khánh Quốc.
Đáng tiếc y rơi quá ít nước mắt, Phạm Nhàn tiếc nuối nghĩ, chỉ liếc mắt một cái liền lau đi nước mắt.
Lý Thừa Trạch nhìn thấy hắn ngơ ngác đứng ở đó, hiển nhiên không để trong lòng lời mắng của y chút nào.
Khóe miệng hắn tức giận đến nỗi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói :
"Phạm Nhàn ! Ý của ngươi là ta nói cái rắm à ?"
Phàm Nhàn tỉnh táo lại, biện hộ :
"Điện hạ, ngài là người đầu tiên truyền bá tin đồn về ta cho bọn họ, ta tức giận là sai sao ?"
"Ta chỉ..."
Lý Thừa Trạch vừa mở miệng, liền bị cắt ngang :
"Điện hạ, ngài tưởng ngài chỉ vừa mới nói mấy câu về chuyện tình cảm của ta sao ? Nhưng bọn họ đều là những người quyền quý, nếu như tin đồn này lan truyền đến hoàng tử công chúa, ta còn danh tiếng sao ? Ta còn chưa thành thân, nếu thê tử tương lai của ta nghe được, cuộc đời của ta sẽ bị hủy hoại."
"Mọi người thường nói thà phá huỷ một ngôi chùa còn hơn từ bỏ một mối hôn nhân. Điện hạ, đây là chuyện ảnh hưởng đến cuộc đời ta, ngài hủy hoại nó, ngài có chịu trách nhiệm không ?"
"Hơn nữa, ta ném cái ghế đó ra sau lưng ngài chỉ để dạy cho ngài một bài học. Nó không trúng ngài mà ?"
Lý Thừa Trạch bị hắn ngụy biện làm cho không nói nên lời, hồi lâu mới mở miệng.
Phạm Nhàn bỗng nhiên chỉ vào những người đang ngồi trên ghế, cười nói :
"Điện hạ, bây giờ ngài truyền ra tin đồn này, có lẽ bọn họ lan truyền cho ta. Giờ thì thê tử tương lai của ta có ấn tượng xấu với ta, ngài định đền bù cho ta thế nào đây ?"
Lý Thừa Trạch tức giận đến mức cười lớn :
"Theo lời ngươi nói, nếu ngươi đánh ta, ngươi không những không bồi thường cho ta mà ta còn phải bồi thường cho ngươi như một thê tử ?"
Khóe mắt Lý Thừa Trạch càng đỏ hơn vì bị hắn làm tức giận, đỏ rực như thể đã được trang điểm giống nữ nhân.
Phàm Nhàn bị hơi nước trong mắt y làm cho lòng chấn động, chợt quái gở nói :
"Thực ra điện hạ không cần phiền phức như thế nữa, sao ngài không khóc cho ta một lần đi."
Lý Thừa Trạch cho là mình nghe nhầm, phản ứng hồi lâu mới đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phạm Nhàn với ánh mắt như muốn lột sạch da thịt hắn.
"Khóc ? Phạm Nhàn, ngươi nhục mạ hoàng tử, nói chuyện tùy tiện, ngươi thật sự là một thần tử tốt !"
Lý Thừa Trạch lập tức xua tay áo giận dữ rời đi, trong khi Phạm Nhàn sảng khoái chạy ra cửa hét lớn :
"Điện hạ ! Ta không giỏi nói lời tốt đẹp ! Một ngày nào đó ta sẽ đến cảm ơn ngài !"
Lý Thừa Trạch lên xe dừng lại một chút, liếc mắt nhìn hắn :
"Hừ, nếu ngươi tới, ta sẽ luôn sẵn sàng tiếp đón ngươi bất cứ lúc nào !"
________
Ban đầu, Phạn Nhàn tưởng rằng hai giọt nước mắt của Lý Thừa Trạch chỉ là một khoảnh khắc nhỏ. Nhưng suốt nhiều đêm về sau, hắn vẫn mơ thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng lâm vào cảnh khốn khổ của Lý Thừa Trạch trong cơn xúc động. Thậm chí, vào ban ngày, thỉnh thoảng hắn cũng nhớ đến giọt nước mắt sắp rơi nhưng chưa rơi, điều này đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của hắn.
Phạm Nhàn sau khi suy nghĩ cẩn thận, quyết định đến thăm phủ của Nhị Hoàng Tử. Hắn nhất định phải khiến Lý Thừa Trạch khóc một lần nữa.
Phủ Nhị Hoàng Tử được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhưng Phạm Nhàn không phải là lần đầu tiên đến đây.
Những người hầu không dám ngăn cản vị khách quý, một người đi báo cáo, một người khác dẫn hắn vào tiền sảnh ở chính giữa.
Phạm Nhàn đã uống mấy cốc trà ở tiền sảnh, cuối cùng cũng một bóng dáng cầm kiếm muộn màng đến.
Phạm Nhàn mỉm cười chào :
"Khoái kiếm! Lâu không gặp."
Sắc mặt Tạ Tất An càng lạnh lùng hơn, chỉ khẽ cúi tay chào rồi nói :
"Phạm đại nhân, Điện hạ đang nghỉ ngơi, không tiện tiếp khách, xin mời đại nhân quay về.'"
Phạm Nhàn tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy ý tứ tiễn khách, hỏi :
"Nghỉ trưa, ngủ chưa ?"
Tạ Tất An ậm ừ nói :
"Đại nhân, mời trở về."
"Không sao đâu."
Phạm Nhàn xua tay nói :
"Hôm nay ta không có việc gì, ta ra ngoài cửa đợi ngài ấy."
Nói xong, hắn đi về phía sau đại sảnh, hỏi Tạ Tất An :
"Ta nhớ rõ lần trước ta đã đi hướng đó, phải không ?"
"Hả ?"
Tạ Tất An thấy hắn hoàn toàn không coi mình là người ngoài, liền vội vàng đuổi theo.
Chợt có một luồng ánh sáng lạnh lẽo vang lên, Tạ Tất An chặn Phạm Nhàn lại :
"Phạm Nhàn ! Xông vào đó là tội nghiêm trọng !"
"Ngươi đang nói cái gì ?"
Phạm Nhàn khoanh tay nói :
"Lần trước ta đã nói với điện hạ là ta sẽ tới cảm ơn ngài. Chính điện hạ đã tự mình nói, lúc nào ta tới ngài cũng sẽ tiếp đón."
"Điện hạ tự mình nói, ngươi muốn trái ý sao ?"
Hắn đưa tay đẩy quang kiếm trước mắt ra, vênh váo đi về phía sân sau.
Khi Phạm Nhàn đến, Lý Thừa Trạch đang ngồi xổm ở đình giữa hồ ăn lẩu. Khi thấy Phạm Nhàn tới, y không ngạc nhiên, vẫn tiếp tục ăn một cách nhiệt tình.
Phạm Nhàn đi tới tìm một chỗ trống ngồi xuống :
"Điện hạ, hắn biết ta có thể vào sao ?"
Lý Thừa Trạch gắp một miếng thịt vào miệng, hừ một tiếng, nuốt xuống thật lâu mới nói :
"Tạ Tất An không giỏi lý luận, với tài ăn nói của ngươi, hắn không thể nào ngăn cản ngươi được đâu."
Y vẫy tay với Tạ Tất An đang tiến lại, nói :
"Mang cho Phạm Nhàn một bộ bát đũa."
"Cảm ơn điện hạ."
Phạm Nhàn cũng không khách khí, nhìn thấy Tạ Tất An rời đi, vội vàng đi tới bên cạnh Lý Thừa Trạch, sau khi do dự một hồi lâu mới nói :
"Điện hạ, nói thật, hôm nay ta đến đây là để xin một việc. "
Lý Thừa Trạch nghe xong liền đặt bát đũa xuống, tò mò hỏi :
"Ngươi đến gặp ta ? Có việc gì cầu xin sao ?"
Phạm Nhàn lén hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải tiếp tục kiên trì.
Thôi nào, Phạm Nhàn. Đó không phải là một vấn đề lớn lao. Toàn là nam nhân mà, khóc một chút cũng không sao. Chỉ cần một lần là có thể ngủ ngon cả đêm !
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lao về phía Lý Thừa Trạch. Hắn đè Lý Thừa Trạch xuống bàn, vừa cù lét vừa nói :
"Thực xin lỗi, điện hạ ! Ngài hãy khóc thêm một lần nữa đi, chỉ một lần thôi ! Ta đã suốt mấy ngày không ngủ ngon rồi, thật sự không thể chịu nổi nữa !"
"Hahaha, Phạm, Phạm Nhàn ! Hahaha, ta muốn, ta muốn giết ngươi hahahaha."
"Không! Hahaha, dừng lại đi !"
Lý Thừa Trạch đang vật lộn yếu ớt dưới sự dẫn dắt của Phạm Nhàn. Quần áo và đầu tóc rối bù, nước mắt cuối cùng cũng chảy ra từ khóe mắt.
"Phạm, Phạm Nhàn, ta nhất định phải giết ngươi !!!"
Lý Thừa Trạch tức giận hét lên.
Phạm Nhàn cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng mà mình đã nghĩ về cả ngày lẫn đêm. Đôi mắt quen thuộc với viền mắt đỏ rực, nước mắt lăn xuống từ đôi mắt mờ sương, rơi xuống những lọn tóc đen. Tình trạng của Lý Thừa Trạch lần này thậm chí còn thê thảm hơn lần trước, quần áo của y rối bời, để lộ một nửa chiếc cổ trắng ngần mảnh mai.
Vai của y bị lộ ra, kim quan bị rơi ra trong lúc vật lộn, mái tóc dài xoã dưới đất, với một vài lọn vẫn còn dính trên má. Y trông giống như đang bị bắt nạt bởi một kẻ trơ trẽn nào đó.
Đây chính xác là những gì Tạ Tất An nhìn thấy khi hắn ta quay lại với bát đĩa. Điện hạ cao quý kiêu ngạo của hắn ta bị Phạm Nhàn đè xuống, không thể động đậy, quần áo đầu tóc rối tung.
"Bịch." một tiếng, bát đũa rơi xuống đất.
"Phạm Nhàn !!!"
Đó là một buổi sáng sớm khác, Phạm Nhàn thức dậy với quầng thâm dưới mắt quen thuộc, thành thạo dậy để giặt bộ đồ ngủ. Kể từ khi hắn nhìn thấy Lý Thừa Trạch khóc lần thứ hai như mong đợi, giấc mơ của hắn cuối cùng đã thay đổi, khuôn mặt đỏ bừng đó biến thành một loại hình ảnh hài hòa nào đó không thể tả được. Bây giờ, hắn không những không thể ngủ ngon, mà còn phải dậy sớm để dọn dẹp chứng cứ phạm tội.
Nhìn thấy Phạm Nhàn cầm quần áo phơi khô như ma, Liễu đi nương kỳ quái hỏi Phạm Kiến :
"Thật sự rất kỳ lạ, gần đây Phạm Nhàn sao lại dậy sớm như vậy ? Trước đây, nó thường ngủ đến trưa."
Phạm Kiến cười nhẹ :
"Chuyện của tuổi trẻ mà, sức khỏe rất tốt thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro