【Thần Triều】 Khi đó chỉ nghĩ là bình thường
Lofter: https://xxx2634559.lofter.com/post/4bf082a0_2bcac45f4
CP Song Yến, Tinh Thần (công) × Yến Triều (thụ)
Cốt truyện liên quan đến "Âm Phủ Thần Thám" và "Liệp Tội Thần Thám", nhưng đã được thay đổi:
Yến Triều không kết hôn với Tô Tiểu Vũ, được Đinh Ẩn chăm sóc khi về già.
Dòng thời gian có chút lộn xộn, nhưng nhìn chung Yến Triều trưởng thành dần theo diễn biến câu chuyện.
Ngôi kể thứ nhất, sau đó chuyển sang ngôi thứ ba!!! Nhân vật chính là Yến Triều!!!
Nếu bạn chấp nhận được những điều trên, chúng ta bắt đầu câu chuyện:
_________________________
Bị thương
Sau khi mới quen Yến Tinh Thần một thời gian, tôi đã bị thương trong một vụ án nhỏ.
Không phải vì hung thủ cuối cùng muốn kéo theo một người chết cùng, mà là vì tôi đã bị một thanh sắt bên cạnh cào rách da cánh tay trái khi đang truy bắt tội phạm.
Vết thương không sâu, không cần khâu, nhưng trông khá đáng sợ.
Lúc ấy hình như là mùa thu, chỉ cần mặc một lớp áo khoác là có thể che giấu vết thương, sau khi rửa sạch vết thương bằng nước, tôi đã dùng cách này để tránh sự quan tâm của Tô Tiểu Vũ và Tôn Băng Tâm.
Khi đó tôi định về ký túc xá để khử trùng vết thương nhưng lại nhìn thấy Yến Tinh Thần ở một góc rẽ.
Anh ấy không cầm một ly trà sữa trân châu, chỉ đứng đó khoanh tay trước ngực.
Tôi nhớ hình như tôi đã vẫy tay chào bằng tay phải, nhưng anh ấy không đáp lại, trực tiếp tiến lên nắm lấy cánh tay trái của tôi.
Mặc dù nên cảm thán một chút là anh ấy nắm trúng quá, nắm ngay vào vết thương, nhưng cơn đau lúc đó đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in.
Có lẽ vì nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của tôi, anh ấy đã buông tay ra và hỏi tại sao tôi không đi bệnh viện.
Bây giờ tôi đã không còn nhớ lúc đó mình đã trả lời gì, chỉ nhớ sau khi im lặng một lúc, anh ấy đã dẫn tôi đến hiệu thuốc gần đó mua một cuộn băng, trong một con hẻm nhỏ bên cạnh, anh ấy lấy từ người ra một lọ thuốc rồi đổ lên vết thương của tôi.
Lúc đó tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đau rát, nhưng kết quả là vết thương chỉ truyền đến một cảm giác mát lạnh, giống như bạc hà vậy.
"Đây là thuốc gì vậy?" Tôi hỏi anh ấy.
"Là thuốc tôi tự chế, có tác dụng rất tốt đối với loại vết thương này." Đây là câu nói nguyên văn của anh ấy.
"Sau này nếu bị thương kiểu này mà không muốn đi bệnh viện thì cứ đến tìm tôi."
Nhưng anh ấy cũng không cho tôi thông tin liên lạc.
Nhà cho thuê
Tôi đã không chỉ một lần tò mò về nơi ở của Yến Tinh Thần ở thành phố Nam Giang, và cuối cùng một ngày nọ tôi đã được anh ấy cho phép đến tham quan nhà thuê của anh ấy.
Nói thật khi nghe anh ấy sống trong nhà thuê, tôi đã khá ngạc nhiên.
Vì ai cũng không thể tưởng tượng được một người mặc áo khoác trắng đeo thanh hắc đường đao trên lưng lại đứng chờ thang máy với vẻ mặt vô cảm.
Nhưng khi nhìn thấy tòa nhà anh ấy sống, tôi đã thất vọng.
Đây chỉ là một tòa nhà dân cư kiểu cũ, cao nhất 6 tầng và không có thang máy.
Sự thất vọng này đã biến thành ngạc nhiên khi tôi nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn hộ cho thuê.
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách trông sạch sẽ gọn gàng, trong phòng khách chỉ có một bàn ăn và vài cái ghế, trên tường chỉ treo một chiếc TV 40 inch và một đồng hồ điện, nhưng theo tính cách của Yến Tinh Thần, anh ấy có lẽ thà ngồi thiền một mình còn hơn là xem TV.
Trong hai phòng ngủ, một phòng có một giường đơn và một tủ quần áo, giường sạch sẽ gọn gàng, trong tủ quần áo toàn là quần áo màu trắng, một phòng khác có vài tủ, trong tủ toàn là các loại thảo dược và lọ sứ nhỏ, giữa phòng có một lò nhỏ để nấu thuốc viên.
Trong phòng khách còn có một bồn rửa mặt, một máy giặt, trong một phòng nhỏ thậm chí còn có bếp và bồn rửa.
Tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, đó là suy nghĩ của tôi lúc đó.
Tuy nhiên căn phòng đó luôn thiếu một không khí sống động, không biết có phải vì chủ nhân của căn phòng thường xuyên đi sớm về muộn, đôi khi thậm chí mấy ngày không về nhà.
Tên
Dì từng nói với tôi, khi Yến Tinh Thần và tôi còn là trẻ sơ sinh, hai gia đình đã từng gặp nhau để thảo luận về vấn đề đặt tên.
Và tôi đã tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó dựa trên câu chuyện dì kể.
"Yến Triều?" Ông nội trầm ngâm sau khi nghe tên đứa con của đối phương.
"Tên hay, ngụ ý tương lai của nó chắc chắn sẽ rực rỡ." Ông dừng lại một chút.
"Nhưng là người của Võ Yến, nó mang trên vai sứ mệnh bảo vệ Văn Yến trong bóng tối, cái tên như vậy e rằng sẽ khiến nó bị lộ diện trước mắt kẻ thù trong tương lai"
"Vậy ý của ông là gì?"
"Mặt trời là chủ của ban ngày, mọi góc tối đều bị phơi bày vì sự hiện diện của nó, còn trong đêm tối, những vì sao sẽ thay thế nhiệm vụ của mặt trời để dẫn đường cho những người lạc lối."
Ông nội đưa tay trêu đùa hai đứa trẻ sơ sinh nằm bên cạnh, hai đứa trẻ cười khúc khích vì sự trêu đùa của ông.
"Vậy gọi là Yến Triều và Yến Tinh Thần đi."
Cặp vợ chồng trước mặt nhìn nhau.
"Chúng tôi sẽ trao cái tên này cho nó khi nó có thể chấp nhận số phận của mình."
Tết
Một năm nọ trước Tết, tổ đặc án đã phá được một vụ án treo, Hoàng Tiểu Đào ngay hôm đó đã đề xuất tìm một nơi để thưởng công cho mọi người, các thành viên đã tranh luận về điều này rất lâu.
Cuối cùng tôi đưa ra đề xuất đi ăn lẩu tại nhà thuê của Yến Tinh Thần, mọi người đều đồng ý.
Còn Yến Tinh Thần bên cạnh tôi lần đầu tiên lộ vẻ mặt bối rối.
Lúc đó tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi sẽ mang lại không khí sống động cho căn nhà của anh ấy, nhưng anh ấy có vẻ vẫn hơi căng thẳng.
Những thứ như nguyên liệu thực phẩm rất dễ chuẩn bị, vào tối hôm đó chúng tôi đã chen chúc trong căn nhà nhỏ của Yến Tinh Thần để mở tiệc mừng công.
Sau khi uống vài chén rượu, tôi với gương mặt say xỉn tiến lại gần quan sát anh ấy.
Anh đừng lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, tổ đặc án chúng ta là một đại gia đình, chúng tôi đã xem anh như một đồng đội tốt nhất, vì vậy hãy nói chuyện nhiều hơn đi.
Đó là những gì tôi muốn nói lúc đó, nhưng có nói ra hay không thì tôi cũng quên mất sau khi tỉnh dậy từ cơn say vào ngày hôm sau, chỉ nhớ rằng cuối cùng là Yến Tinh Thần đưa tôi về nhà, và sau đó trong các cuộc họp, số lần anh ấy phát biểu đã tăng lên.
Một năm sau khi anh ấy qua đời, trong cuộc điện thoại với Tôn Băng Tâm, tôi tình cờ nhắc đến chuyện này.
Và em ấy xấu hổ kể cho tôi sự thật năm đó.
"Thực ra năm đó cuối cùng anh đã nói một câu: Em thích nghe anh nói chuyện. Nói xong anh liền ngủ thiếp đi, Tinh Thần ca ca đỏ mặt nói với bọn em rằng chuyện này tuyệt đối không được nói cho anh biết."
Trà sữa
Tôn Băng Tâm từng rất thích một trò chơi, và một năm nọ trò chơi này đã hợp tác với một tiệm trà sữa, nhưng lúc đó em ấy có nhiệm vụ nên không thể đến, vì vậy em ấy đã nhờ tôi.
Sau khi tìm hiểu cửa hàng trà sữa đó, tôi phát hiện ra đó là cửa hàng mà Yến Tinh Thần thường uống.
Vì vậy tôi đã rủ anh ấy đi mua trà sữa cùng tôi.
Khi nhìn thấy Yến Tinh Thần, nhân viên tiệm rất vui mừng, nói rằng vì anh ấy thường xuyên đến mua trà sữa, đã trở thành khách quen của cửa tiệm.
Sau khi nghe mục đích chúng tôi đến, cô ấy lập tức đi chuẩn bị trà sữa và quà tặng, thậm chí khi thanh toán còn tặng thêm vài miếng dán game.
Nhìn anh ấy uống trà sữa, lúc đó tôi không nhịn được hỏi anh ấy nếu chán thì sao?
"Có những thứ sẽ không bao giờ chán." Đó là câu trả lời của anh ấy lúc đó.
Anh ấy đưa ly trà sữa đã uống một ngụm cho tôi nếm thử, tôi thử một ngụm, quả thật ngon, nhưng uống nhiều vẫn sẽ ngán.
Bây giờ cửa hàng trà sữa đó đã đóng cửa, không còn một cửa hàng trà sữa nào có thể uống ra vị như năm xưa nữa.
Tôi cũng đã thử tự pha trà sữa, nhưng cuối cùng vẫn không có hương vị quen thuộc đó.
Có lẽ là vì người cho tôi uống trà sữa đã không còn nữa.
Bệnh phổi
Lúc mới mắc bệnh phổi dường như không có gì khác so với bình thường, chỉ là tần suất ho tăng lên.
Nhưng Yến Tinh Thần luôn rất quan tâm đến chuyện này.
Ngày đầu tiên tôi được chẩn đoán mắc bệnh phổi, anh ấy đã đi hỏi dì có thuốc gì có thể chữa bệnh phổi.
Rồi ngày hôm sau đúng giờ xuất hiện dưới tầng nhà thuê của tôi, nói là mang chè nấm tuyết hạt sen đến cho tôi, sau đó lại mang đến các loại thuốc viên, nói là tự tay làm cho tôi, tôi thấy anh ấy ngày nào cũng chạy qua chạy lại rất phiền phức, nên đã đặt thêm một chiếc giường trong phòng khác, để anh ấy ở cùng tôi.
Canh anh ấy nấu ngon hơn canh bán ngoài thị trường, tôi từng đùa rằng sau này nghỉ hưu anh ấy có thể mở luôn một quán ăn, thu nhập chắc chắn cao.
Nhưng anh ấy nói nếu mở quán ăn thì sẽ không có ai chăm sóc phổi cho tôi nữa, thật là, tôi lớn như vậy làm sao không biết tự chăm sóc sức khỏe của mình chứ.
Tuy nhiên dưới sự chăm sóc của anh ấy, tần suất ho của tôi mỗi ngày thực sự đã giảm xuống.
Vợ
"Rõ ràng đều là đàn ông, tại sao mỗi lần con tương tác với sư phụ, chú Tinh Thần lại luôn có vẻ mặt như con cướp vợ của chú ấy vậy." Đây là lời phàn nàn tôi thường nghe từ Đinh Ẩn.
"Có lẽ là anh ấy cũng không thích con cứ ôm ôm ấp ấp ta như thế, giống như một đứa trẻ vậy." Lúc đó tôi thường trả lời như vậy.
"Nhưng con vốn là một đứa trẻ mà!" Cuối cùng thằng bé cũng luôn hét lên như vậy.
Giờ đây Đinh Ẩn đã lớn, nhưng khi đối mặt với tôi vẫn còn tính tình như một đứa trẻ, thường lén ôm lấy tôi khi tôi không để ý, chỉ là bên cạnh thiếu một người mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng này lại trưng ra bộ mặt nhăn nhó.
...
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên tĩnh khi ông lão đang đọc sách.
Ông đặt cuốn sổ ghi chép xuống, đột nhiên lấy ra chiếc khăn tay trước ngực và bắt đầu ho dữ dội.
Sau khi cơn ngứa trong cổ họng dịu đi, ông cất chiếc khăn tay dính đầy máu vào một nơi không ai có thể nhìn thấy.
"Sư phụ, con vừa nghe thấy tiếng ho của thầy, có phải bệnh phổi lại tái phát không?" Sau khi mở cửa, một chàng trai trẻ xuất hiện ở cửa.
"Thằng nhóc này tai thính thật, hôm nay có vụ án nào không chắc chắn sao?" Người được gọi là sư phụ cười cười rồi quay người vào nhà, không trả lời câu hỏi của cậu ta.
"Sư phụ đừng giả vờ nữa, con đã nhìn thấy thuốc thầy uống rồi."
Đinh Ẩn vào nhà rồi đi về phía phòng ngủ.
"Mỗi ngày hoài niệm quá khứ sẽ khiến thầy càng ngày càng suy sụp đấy, thầy xem bệnh tình của thầy lại nặng thêm rồi." Cậu ta dễ dàng tìm thấy chiếc khăn tay mà ông vừa giấu đi.
"Hôm nay con mang chè nấm tuyết hạt sen đến, thầy ăn xong nhất định phải uống thuốc, không, con sẽ nhìn thầy uống thuốc, không thể để thầy lợi dụng sơ hở." Nói xong Đinh Ẩn liền ngồi xuống trước mặt Yến Triều nhìn chằm chằm anh.
"Được, vậy ta sẽ uống thuốc với chè hạt sen này của con." Yến Triều mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, uống thuốc với canh.
"Lần này con đến thật sự chỉ để cho ta uống thuốc thôi sao?"
"Chủ yếu cũng là lo cho thầy." Đinh Ẩn gãi gãi đầu.
"Hôm nay là ngày giỗ của chú Tinh Thần, con sợ thầy cô đơn nên về thăm."
"Thầy cũng không về ở căn hộ cho thuê cũ, cứ khăng khăng ở trong căn nhà hoang vắng này, khiến con muốn ở cùng thầy mỗi ngày cũng không được."
"Căn nhà này là nơi ta sống từ nhỏ đến lớn, căn hộ cho thuê kia con cứ giúp ta dọn dẹp đi." Yến Triều tựa lưng vào ghế tựa, thuốc sắp có tác dụng rồi.
Nhưng thầy cũng không ở đó, chỉ để con mỗi tháng đến dọn dẹp, Đinh Ẩn nghĩ trong lòng.
"Vậy con đi trước đây sư phụ."
"Khoan đã." Yến Triều giơ tay ngăn cậu ta lại.
"Ta dạy con thêm một điều."
"Nhất định phải trân trọng người luôn bên cạnh bảo vệ con." Thuốc có tác dụng, ông lão chìm vào giấc ngủ, chỉ để lại câu trả lời nhẹ nhàng của người thanh niên trước mặt.
"Vâng."
...
Hôm nay xem "Khi đó chỉ nghĩ là bình thường" cảm thấy có nhiều cảm xúc, trong cuộc sống bình thường có những khoảnh khắc vô tình sẽ trở thành những kỷ niệm ấm áp không thể quên trong tương lai, kèm theo bài viết này tôi lại nghĩ đến một câu thơ.
"Thử tình khả đãi thành truy ức
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên."
Chúng ta không thể mong đợi bản thân quay trở lại quá khứ để thay đổi những việc đó, bởi vì nó đã xảy ra, theo như chúng ta lúc chưa trải qua những sự kiện này là không có đủ kinh nghiệm để lựa chọn các phương án khác, chỉ có thể nhìn những sự kiện còn đọng lại tiếc nuối in dấu vết trong lòng ta, nhưng chính vì những vết sẹo này mà ta có ký ức sâu sắc về những sự kiện đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro