Chương 1.
(chú thích: tôi chỉ viết để giải tỏa bản thân nếu ai đọc được thấy không hay cũng xin đừng chỉ trích)
Tôi không muốn sống! Tôi không biết tôi có ý nghĩ này từ bao giờ, bao lâu? Có lẽ là năm lớp 2 khi tôi bị ông ngoại mắng tôi là gánh nặng của mẹ, tôi sinh ra chính là 1 tại họa, là cái khổ của bố mẹ tôi tạo ra cho ông bà. Hoặc cũng có thể là khi tôi bị chính mẹ tôi chửi rằng:" mày là con chó, sau này mày mà thành người được thì tau lạy mày" . Khi nghe mẹ nói thế đột nhiên lúc đó tôi nghĩ sau này tôi không thành người thì thành gì đây không lẽ thành ma, tôi biết lúc nói những lời này mẹ đang tức bởi vì tôi hư bởi vì tôi mất nết, nhưng dù vậy lòng tôi vẫn đau , vẫn hụt hẫng vì người nói ra câu ấy là mẹ. Tôi là 1 đứa suy nghĩ nhiều, để ý những thứ nhỏ nhặt cộng thêm ám ảnh lúc nhỏ cho nên tôi rất tiêu cực trong cuộc sống. Lúc còn nhỏ tôi thường xem phim Trung Quốc, thấy người ta thắt cổ, uống thuốc ngủ để giải thoát bản thân. Chính lúc đó tôi cảm thấy nếu tôi cũng làm như vậy liệu tôi có được giải thoát không, tôi có thể thoát ra khỏi cái sự bế tắc của mình, không cần nghĩ gì cả, không ai trách mắng, lo người ta nghĩ gì về mình nữa. Ý nghĩ tự tử suất trong đầu tôi ngày đêm đeo bám tôi từ những năm 8 tuổi đến bây giờ tôi 17 tuổi. Lúc đầu nó xuất hiện trong đầu khi tôi đau sau khi bị đánh, bị mắng, nhưng bây giờ kể cả khi ngồi học, ngủ, hay là khi tôi ngồi 1 mình chẳng làm gì cả ý nghĩ muốn chết này vẫn xuất hiện. Sau này khi tình hiểu trên mạng, trong sách báo tôi biết được đó là biểu hiện của bẹnh trầm cảm. Tôi không rõ mức độ bệnh của ra sao, tôi cũng chưa từng được đi khám 1 lần nào. Có lúc tôi lấy hết can đảm nói với mẹ nhưng rồi mẹ chỉ bảo:" Do mày xem điện thoại nhiều thôi. Mày thử đi ra ngoài nói chuyện với nhiều người hơn xem nào. Mày chẳng có bệnh gì cả. Chỉ đó mày xem điện thoại nhiều quá nghĩ ngủ thôi" . Câu nói đó của mẹ như gáo nước lạnh dội vào tôi, cũng dập tắt niềm hi vọng nhỏ nhoi sẽ được mẹ quan tâm, được lắng nghe. Tôi từng thử chia sẻ với người khác, với bạn bè mà tôi tin tưởng nhưng họ làm tôi thất vọng chẳng ai hiểu tôi cả, có người cho rằng tôi suy diễn phóng đại quá lên , có người thì nhìn tôi với ánh mắt thương hại, như nhìn 1 kẻ bị điên không bình thường, tệ nhất chính là kể lại với mẹ tôi . Tôi nhớ rõ những gì mẹ tôi mắng, bà chửi tôi ngủ, bà đay nghiến nói rằng tôi đi kể khổ cho người khác nghe à, chuyện của mình tự mình giữ không bao giờ được kể cho người ngoài, bà bảo tôi bình thường là do tôi tự làm mình như thế. Từ đó trở đi tôi không bao giờ kết bạn vì tôi sợ bị phản bội sợ bị họ lấy chuyện của tôi ra bêu rếu , mua vui sau lưng, tôi cũng không dám nói cho người quen vì sợ họ nói với người nhà tôi bệnh để rồi bị mẹ tôi, người nhà tôi mắng . Tôi cố học cách im lặng, học cách kìm nén, không dám bộc lộ ra ngoài. Tôi sợ, sợ rất nhiều thứ. Tôi sợi đau, sợ cô đơn, sợ bị ghét, sợ bị lãng quên... Nhưng càng sợ vào nhiêu , tôi lại tự hành mình bấy nhiêu. Tôi sợ đau nhưng chính tôi lại luôn tự cấu mình đến trầy da chảy máu. Tôi sợ cô đơn, sợ bị ghét, sợi bị lãng quên nhưng chính tôi lại tự tách mình khỏi mọi người, cố gắng để không ai để ý đến. Tôi không biết người khác nghĩ ra sao nhưng với tôi , tôi nghĩ nếu như đối mặt càng nhiều thì có lẽ tôi sẽ bớt sợ hơn đi . Người ta nói những người xem những bộ phim hình ảnh kinh dị nhưng ko sợ hãi, hay có bất cứ cảm xúc gì khác thì đó là những người bị coi là máu lạnh và có tố chất tâm lí vững hơn người bình thường. Tôi cảm thấy điều đó quả thực khá đúng. Vì tôi từng là 1 đứa không dám xem phim ma, hay những bộ phim chém giết máu me nhưng hiện tại tôi lại thấy chúng hết sức bình thường, thậm chí là thích nhìn những hình ảnh đó. Có lẽ tôi hiện tại đã có thể chịu đựng được nhiều thứ, học cách tiếp thu tất cả. Mặc dù đoi khi tôi vẫn bị những lời nói của người khác là tổn thương nhưng ảnh hưởng đã không còn như trước nữa. Có lẽ đóng cửa trái tim, cảm xúc, đối mặt với những gì mình sợ hãi là cách tốt nhất để tôi chống chọi lại tất cả. Nhưng có đôi lúc tôi tự hỏi tôi chống chọi cố gắng tiếp tục sống để làm gì? Vì điều gì? Tôi không rõ nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro