
Chương 10. Lắng nghe (Thượng)
Tiêu Chiến dường như chưa bao giờ chủ động nhớ lại khoảng thời gian 2 năm thầy trò với Lục Vi. Lục Vi thậm chí còn cho anh cơ hội học cách sử dụng máy móc, gửi bản thảo, sau đó là một mình gánh vác trách nhiệm.
Chờ đến khi một số sự việc phát sinh, sau này nghĩ lại, Tiêu Chiến mới bất tri bất giác phát hiện ra mình quá ngu ngốc, đáng lẽ anh phải phát hiện ra dấu vết từ sớm mới phải.
Ngay từ lúc bắt đầu gặp nhau ở nhà hàng, bị đại ca trêu chọc với danh nghĩa "Tây Cung nương nương."
Mà Vương Nhất Bác, tất nhiên còn có "Đông Cung nương nương".
Ngay cả lần đầu tiên gặp ở văn phòng, Vương Nhất Bác đã chủ động hỏi "Sư phụ của em đâu?", Tiêu Chiến còn khờ dại hỏi lại, "Anh biết thầy Lục sao?"
Giống như vận mệnh đã định trước là không cắt được quan hệ.
Phương pháp dạy đồ đệ của Lục Vi cũng giống như Vương Nhất Bác, chính là nuôi thả. Anh ta không nhúng tay quá nhiều, cho nên Tiêu Chiến liền lấy lý do "học hỏi kinh nghiệm' để lên tầng tìm Vương Nhất Bác.
Dù sao sư phụ là sư phụ, thần tượng là thần tượng, hai người cũng không xung đột với nhau.
"Sư phụ gần đây hình như không để tâm đến em."
Tiêu Chiến cầm notebook, tự nhiên ngồi xuống sô pha. Thoắt cái đã từ hạ sang đông, điều hoà trong văn phòng giám đốc luôn mở cao hơn tầng 26 một chút.
Trước lạ sau quen, đầu tiên là vì anh muốn giúp đồng nghiệp ở bộ phận gameshow lấy tài liệu nên chạy lên lầu, sau đó là giúp trợ lý Trương lấy chuyển phát nhanh, hoặc là trực tiếp cầm bản tin nói thẳng "Muốn nhờ Vương tổng chỉ dạy" một chút.
Cũng may Trương Lỗi là "trợ lý tốt", thường xuyên giữ anh lại uống một chén trà, còn lén lút giữ cho anh một bậc thang.
Mỗi lần lên tầng Vương Nhất Bác cũng không để ý nhiều đến anh, nhưng cũng không ngại anh phiền, thường xuyên sẵn lòng chỉ dạy vài câu, cho nên anh rất vui vẻ, cứ có cơ hội là chạy lên tầng 33.
Cho dù là mặt nóng dán vào mông lạnh, nhưng mà vẫn có chút hơi ấm.
Tiêu Chiến cũng không biết bắt đầu từ khi nào thì da mặt mình lại dày như vậy.
Anh hồi hộp nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, khi đó Vương Nhất Bác có lạnh nhạt nhưng lòng dạ còn chưa sâu như vậy, bị nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên cũng chỉ liếc mắt nhìn anh một cái:
"Sao nào?"
Tiêu Chiến cười tủm tỉm, bắt đầu mở máy hát.
"Chính là gần đây không biết có hạng mục nào rất bận, anh ấy thường xuyên không ở văn phòng."
"Nhưng mà thật ra sư phụ đối xử với em khá tốt, cũng thường xuyên giúp bọn em chọn chủ đề, hơn nữa a, em cảm thấy sư phụ để cho em và Linh tỷ không gian phát huy rất lớn, cũng không khắt khe như những người thầy khác."
"Giống như là chủ đề cộng đồng ngày hôm qua, sư phụ đã thức cả đêm giúp em hoàn thiện bản thảo."
"Vậy thì không tốt lắm đâu."
Vương Nhất Bác thuận miệng đáp.
"Khá tốt mà, nhưng thật ra em cũng muốn có cơ hội đi học hỏi những lĩnh vực khác, cũng muốn chạy tin tức khác, chuyên ngành chính của em là tin tức quốc tế cơ mà."
Anh ôm má, giống như đang nhớ lại rất nhiều chuyện.
"Ba em nói tiếng Anh rất tốt, cho nên từ nhỏ em đã thường cùng ông xem kênh quốc tế, ở đâu có xung đột vũ trang, ai là lãnh đạo quốc gia nào, tất cả đều là các tin tức lớn."
Anh vô thức sờ sờ sợi dây bạc trên cổ, đây là một sợi dây chuyền rất đơn giản nhưng được giữ gìn rất tốt, còn có ánh bạc lấp lánh.
"Nhưng mà xem đi, năng lực ngôn ngữ bẩm sinh của em cũng giống như bùn nhão không trét được tường, nhìn thấy tiếng Anh là em buồn ngủ."
Vương Nhất Bác bất ngờ, khẽ cười thành tiếng:
"Sao anh không cảm thấy năng lực ngôn ngữ của em có vấn đề nhỉ? Nhìn em thì nhã nhặn trầm tĩnh, nhưng miệng lúc nào cũng nói tía lia."
Còn không phải là vì nói chuyện với anh nên có chút hưng phấn à?
Tiêu Chiến bĩu môi, không khỏi nhớ tới chính mình khi còn nhỏ, lúc nào cũng cảm thấy nói càng nhiều thì càng náo nhiệt.
"Ôi chao, dù sao em cũng cảm thấy mình có thể thử sức với các tin tức doanh nghiệp, như vậy mới có nhiều không gian để phát huy, chứ không thể lúc nào cũng loay hoay với tin tức cộng đồng được. Nếu không thì đến lúc trò chuyện cùng người khác, người ta có thể nói tằng tằng một đống, mà em thì thậm chí không có tác phẩm gì để nói."
Anh quá hưng phấn, cho nên mới buột miệng thốt ra. Chỉ là vừa dứt lời đã cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhưng mà phàn nàn với lãnh đạo không biết cao hơn mình bao nhiêu cấp về công việc thì vẫn cảm thấy hơi khác hơn một chút.
Trong lòng anh cảm thấy chán nản, thậm chí là buồn bực.
Từ sự nhàm chán ban đầu khi phải chỉnh sửa video đến lúc vội vàng chạy tin tức cộng đồng, anh dường như luôn có chút bất mãn với tình hình hiện tại.
Đồng nghiệp ở chuyên mục 《 Bản tin thành phố buổi sáng 》và 《 Tầm nhìn 630》luôn có rất nhiều chuyện để nói, mà những điều anh có thể nói đều là những tin tức vun vặt.
Giống như trước đó trên đường đi phỏng vấn giúp một bà già tìm mèo, thuận đường còn giúp bà đến đồn công an đăng kí, trong lúc vô tình nghe thấy các chiến sĩ cảnh sát trong đồn công an đều phải 'đua tranh'.
Câu chuyện thú vị nhất phải là của những đồng chí cảnh sát trong tổ trọng án, mà câu chuyện của những đồng chí cảnh sát khu vực đều là lông gà vỏ tỏi, căn bản không có gì để nói.
Công việc không giống nhau, nhưng mà tâm trạng thì cũng giống đến tám chín phần.
"Ôi, em chỉ nói thôi, chỉ nói thôi, anh đừng nói với sư phụ là em phàn nàn đấy."
Sau khi anh phản ứng lại thì vội vàng bổ sung hai câu, còn xấu hổ gãi gãi đầu.
Bàn tay đang lật sách của Vương Nhất Bác khựng lại một chút, lông mày nhướng lên, dường như đang suy nghĩ gì đó nên khép sách lại, sau đó nhìn Tiêu Chiến, nói:
"Em là muốn chạy tin tức, hay là muốn chạy tin tức lớn?"
"Hai cái này.... cũng không xung đột mà?"
Tiêu Chiến vốn định dừng đề tài này lại, nhưng mà Vương Nhất Bác vừa hỏi đến, lại còn nhìn anh chăm chú, bộ dạng nghiêm túc lắng nghe, lại khiến anh vô cớ rung động.
Ngẫm nghĩ một chút, liền đem toàn bộ suy nghĩ của mình nói ra một lượt.
"Hơn nữa, ai mà không muốn chạy tin tức lớn chứ."
"Đừng nói là tin tức lớn, ngay hôm trước, em mới phàn nàn trong văn phòng về vấn đề tình hình giao thông công cộng không đúng giờ, một số người già ngày nào cũng phải chờ rất lâu, sau đó đồng nghiệp ở 《 Bản tin buổi sáng 》khác liền bắt đầu nói đến chủ đề 'giao thông công cộng' này. Còn trực tiếp nói bản thân mình đã chú ý tới vấn đề xe buýt tự bốc cháy, bắt đầu nhờ mọi người hỗ trợ tìm ra các trường hợp tương tự trong cả nước, ra hẳn một kỳ 'Không chỉ nhiệt độ cực cao dễ dàng khiến ô tô tự bốc cháy, mà ngay cả mùa thu đông khô ráo cũng ẩn chứa nguy hiểm tiềm tàng'."
"Anh nói xem em có thể so đo sao được chứ? Đề tài anh ấy chọn quả thật rất quan trọng, mọi người đều giúp đỡ tìm tư liệu, đem đề tài của em gác sang một bên cũng là hợp lý."
Tiêu Chiến nói đến đây thì thật sự không biết nên nói cái gì nữa, ôm má thở dài một hơi:
"Dù sao thì tin tức quốc tế cũng tốt, đưa tin có chiều sâu, các bài phỏng vấn đặc biệt hay điều tra đều tốt. Em cũng muốn có một ngày được nhắc tới, là em cũng có tác phẩm tiêu biểu!"
Bản thân mình nói quá nhiều, sợ Vương Nhất Bác nghe cũng cảm thấy nhàm chán, liền không quên "nịnh hót" lãnh đạo đã nghe anh lải nhải hồi lâu, cười tủm tỉm bổ sung:
"Ồ vâng, giống như anh."
Anh nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, nhưng không nhìn ra chút không vui nào, vì thế cười hì hì nói đùa:
"Dù sao bây giờ anh cũng không còn quan tâm đến chuyện của bộ phận Tin tức nữa. Em cũng chỉ phàn nàn với anh thôi. Anh đừng cảm thấy em đang tố cáo nha! Các thầy ở chuyên mục 《 Bản tin buổi sáng 》đều rất tốt!"
Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác bất thình lình hỏi một câu:
"Giống như anh là như thế nào?"
Nói đến cái này Tiêu Chiến lại càng thêm hăng hái:
"Tác phẩm tiêu biểu a! Em đã đề cập rất nhiều lần đến bài viết về sự kiện mỏ than, còn có trước đó, em đã cố tình tìm kiếm, một số bài báo về tai nạn, trận động đất ở Thành Đô, phóng viên của đài Bạch Quả đầu tiên xông đến điểm nóng đều là anh."
Vương Nhất Bác vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, đánh giá anh một hồi lâu.
Tiêu Chiến bị nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà, xấu hổ cười hì hì:
"Tất cả các tác phẩm nổi tiếng xuất sắc của anh em đều đã đọc rồi, dù sao em vẫn luôn coi anh là tấm gương sáng."
Nếu không thì sao có thể mặt dày chạy tới tìm anh học hỏi kinh nghiệm chứ. Tiêu Chiến nói xong lại sợ đến ngây người, thẹn thùng thè lưỡi ra lại rụt vào. Anh cũng không ngờ mình có ngày nói lời "nịnh hót" mà lại sướng đến vậy.
Vương Nhất Bác không nói gì, nhưng khoé miệng lại có ý cười như có như không. Hắn nhàn nhạt mở miệng:
"Nói xong chưa?"
"Dạ?"
"Thật ra còn rất nhiều."
"Cái gì rất nhiều cơ?"
Tiêu Chiến hơi hơi kinh ngạc. Anh nhớ mình đã đọc tất cả các bài viết nổi tiếng trên báo của Vương Nhất Bác, bài nào cũng có ấn tượng rất sâu.
Có lẽ là quá nhiều tác phẩm, cho nên anh đã bỏ lỡ.
"Còn có một số bài viết không nổi tiếng như vậy, cũng là chuyện lông gà vỏ tỏi như em vừa mới nói."
Hắn giương mắt liếc nhìn Tiêu Chiến, sau đó tiếp tục nói:
"Nhưng anh đã viết rất tốt, là tác phẩm khiến anh thực sự tự hào, là 'tin tức' rất có giá trị, đối với những người trong cộng đồng mà nói thì cực kỳ quan trọng."
"Anh cũng chạy tin tức cộng đồng ư?"
Tiêu Chiến có chút bất ngờ.
Anh cứ tưởng rằng loại thiên chi kiêu tử như Vương Nhất Bác, có năng lực có tài nguyên, sao còn phải chạy tin tức bắt đầu từ cộng đồng chứ?
Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, giống như cam chịu.
Hắn lại giở sách ra, chẳng qua đúng lúc này lại nói nhiều thêm hai câu:
"Đúng là chàng trai trẻ."
"Hãy trân trọng khoảng thời gian chạy tin tức cộng đồng ."
Tiêu Chiến đang suy nghĩ, vô thức đáp một tiếng "Ồ", sau đó bật cười, cũng nhiều lời thêm một chút:
"Còn gọi em là chàng trai trẻ, nói cứ như anh già lắm rồi ấy."
Lời này anh nói cũng không hẳn là nịnh hót.
30 tuổi cũng không phải là già, mà nhìn Vương Nhất Bác cũng không có chút dấu vết tuổi già nào.
Từ nhỏ Tiêu Chiến đã được khen là đẹp trai, nhưng loại đẹp này hoàn toàn khác với Vương Nhất Bác.
Khuôn mặt hắn rất nhỏ, làn da cũng trắng nõn, tuyệt đối là soái ca điển hình.
Đường nét lập thể, đặc biệt là sống mũi, dùng ngôn ngữ lưu hành bây giờ mà nói thì giống như điêu khắc.
Rõ ràng là có vài phần cảm giác thiếu niên, chỉ là trong mắt có rất nhiều điều không thể nhìn thấu.
Có lẽ là do kinh nghiệm. Bởi vì kinh nghiệm, cho nên dù mới 30 tuổi, nhưng khí chất toàn thân mới có vẻ trưởng thành và vững chãi như vậy. Sức hút của hắn không chỉ vẻn vẹn ở vẻ đẹp bề ngoài, còn có sự thần bí không thể hình dung được.
Mà anh thì vẫn làm công việc viết lách tin tức, vậy mà ngôn ngữ lại bần cùng đến mức này.
Lấy lại tinh thần rồi, anh lại theo bản năng bắt đầu hỏi:
"Sư phụ có biết em tới chỗ anh không?"
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhướng mày nhìn vào mắt Tiêu Chiến: "Em sợ người khác biết à?"
"Báo cáo vượt cấp hình như không tốt lắm."
Vương Nhất Bác cười nhạt một tiếng, Tiêu Chiến cũng không hiểu rõ rốt cuộc là có ý gì, chỉ nghe thấy Vương Nhất Bác đột nhiên gõ gõ xuống bàn, nói:
"Chuyện vừa rồi em đề cập cũng không tệ lắm."
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười hì hì nói:
"Lần sau em lại tới!"
Bất tri bất giác đã tới cuối năm, Tiêu Chiến cứ như vậy mà thường xuyên "lên lầu" tìm Vương Nhất Bác. Có mấy lần còn chia sẻ mấy vấn đề cộng đồng tâm đắc với Vương Nhất Bác, đòi Vương Nhất Bác phải bình luận một vài câu.
"Tháng trước em đã đoạt được giải bài viết hay nhất của tháng! Bài viết về những mối nguy hiểm tiềm ẩn của các toà nhà làm bằng ván ấy, thật ra là góc độ mà sư phụ tìm giúp em đấy."
"Phương án phá bỏ di rời là không thực tế lắm, nhưng mà việc thiết lập đội tuần tra an ninh đặc biệt, giảm bớt nguy cơ trộm cắp rất khả thi."
"Thật ra em không ngờ tin tức cộng đồng cũng có thể giành giải nhất."
Câu chuyện của anh lúc nào cũng có sư phụ, mà nói với thần tượng của mình thì lại vô cùng vui sướng.
Sư phụ và thần tượng, đối với anh mà nói, đều rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro