Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THẮNG LÀ NGƯỜI KHÔNG CÓ VẾT THƯƠNG NHƯNG BI THƯƠNG ANH MANG THÌ 🤷🏻‍♀️

Người ta bảo người thứ 3 thì luôn không thiếu lí do để cặp kè với người yêu mình, có người cặp vì tiền, có người cặp vì tình, cũng có những thể loại chỉ cặp để cho mình tức. Và chị Liên chính là thể loại cuối cùng.

Chuyện xảy ra cách đây vài năm, khi gia đình tôi mới chuyển từ chung cư về nhà riêng với bà nội. Nhà tôi có hai anh em, anh tôi vì đặc thù công việc mà đi biền biệt, ít khi về nhà. Vì vậy nên tôi thường chạy sang chơi với mẹ con chị Liên hàng xóm.

Lúc mới đầu tôi rất ngưỡng mộ chị, người đâu mà vừa xinh vừa giỏi. Thế nhưng ông trời không cho không ai cái gì. Bởi nhẽ bất cứ khi nào bạn khen một ai đó xinh, học giỏi, hoạt bát, ắt sẽ có một nhân vật phản diện ra phủ định một cách đanh thép: “Nhưng mà nó hãm loofn.”

Cái tích về chị Liên thì dài lắm, thật khó để chứng minh người giúp mình tìm người yêu lại là kẻ đâm sau lưng mình. Đại loại là sau khi chia sẻ với chị về việc mình ôm mộng thi vào trường N, Liên vui vẻ hướng dẫn tôi hết các kĩ năng cần thiết, đồng thời hẹn một nhóm bạn cùng trường để cùng tôi trao đổi kinh nghiệm.

Trong nhóm bạn ấy của chị, tôi chú ý đến một người tên là Thắng. Anh Thắng cao, đẹp trai, có gout ăn mặc thời thượng. Khi anh cười lên thì tuyên bố mặt trời tuổi l** chiến đấu. Tôi say anh như Hà Lan say Dũng. Thậm chí còn kiếm cớ hỏi chị Liên xem anh làm thêm ở đâu để mình đến làm cùng.
- Anh Thắng với chị đều là mẫu ảnh ở shop X, hay là chị xin cho em vào cùng cho vui

Thấy chị Liên nói thế, tôi vui lắm, trước khi bày tỏ tình cảm với Thắng tôi còn không dưới ba lần hỏi chị: “Chị có thích anh Thắng không, nếu chị thích anh ấy hay chỉ cần cảm mến thôi thì em nhất định sẽ rút lui, em không muốn vì anh ấy mà chị em mình trở mặt”.

Đối diện với câu hỏi nghiêm túc ấy của tôi, chị chỉ cười rồi phủ nhận: “Chị không thích thằng Thắng, bọn chị là bạn bè bình thường”. Tin lời chị, tôi tỏ tình Thắng và không lâu sau chúng tôi trở thành một cặp với điều kiện:「Chỉ công khai trong phạm vi bạn bè của tôi」

Mà yêu không công khai thì sao? Thì con cò bay lả bay la bay từ cửa phủ bay ra cắm sừng.

Tháng 1 năm ấy, tôi cùng đoàn thợ ảnh của shop X đi thực hiện một bộ ảnh nhóm ba người. Nhưng vì chiều cao không tương xứng mà mẫu nữ chụp cùng Thắng lại là Liên chứ không phải tôi. Tuy nhiên tôi cũng biết đề tài chụp là Tết Nguyên Đán, chắc sẽ không có nhiều động chạm.

Yên tâm đi mua bánh ăn sáng cho người yêu và chị hàng xóm, đập vào mắt tôi khi quay lại là cảnh Thắng ôm Liên từ sau như chơi doggy. Ôm ấp thơm má như người yêu. Tôi thấy vậy mới đánh đổ cốc chè đạo cụ cạnh đấy rồi giậm chân bình bịch đi chỗ khác.
- Em làm sao đấy?
- Em mới phải hỏi anh ấy! Anh ôm ấp bà Liên như thế là ý gì?
- Bọn anh chỉ tạo dáng theo chỉ đạo thôi, làm sao em phải phụng phịu thái độ như thế?

Lúc Thắng nói câu ấy tôi cũng shock, nhưng vẫn cố kiềm chế đáp lại:
- Có ai bình tĩnh được khi thấy người yêu tạo dáng không trong sáng với người khác không?
- Chẳng ai là không trong sáng, chỉ có tâm em không sạch mà thôi! Đừng có nghĩ ai cũng xấu xa như thế.

Ôi vailon chưa tâm tôi không sạch á 🙂 Tâm tôi không sạch mà tôi để anh đi với con kia 24/7 mà không một lời than trách á? Đã thế tôi dí l lương thiện nữa. Tôi nhìn đời bằng con mắt tiêu cực cũng như nhìn Liên bằng thái độ đề phòng.

Liên thì vẫn thế, vẫn thích ôm eo bạn trai tôi khi đi dạo, vẫn thích cười trừ khi người ta hỏi hai người có yêu nhau không, vẫn thích rủ người yêu tôi đi xem phim rồi đăng ảnh lên insta để chế độ bạn thân. Hỡi đoá hoa sen khắm mùi cứt kia: Đéo ai là bạn thân của mày?

Tôi không đến nhà Liên chơi nữa và bảo chị hãy có chừng mực với người yêu em. Liên khóc lóc xin lỗi và rủ tôi ngày mai hãy đi chụp hình cùng chị. Ok tôi đồng ý. Thế nhưng được vài ngày, Liên nhìn thấy con gián liền lao vào lòng Thắng rồi hét lên. Rồi như sực nhớ ra hai người không danh không phận, chị lưu luyến nhìn anh rồi rời ra.

Gián. Loài động vật mà bình thường nhắm mắt tôi cũng có thể đập chết nay lại bị đem ra làm đạo cụ cho tiu đây. Thấy vậy tôi cũng bắt chước hét lên, thế nhưng Thắng chỉ lẳng lặng nhìn tôi:
- Điên à mà hét như lợn chọc tiết thế?

Chả nhẽ bà lại lấy con cu hư đốn của mày bỏ vào máy xay tỏi rồi xè cho mấy cái?

Nói đoạn Thắng bỏ đi xem Liên chụp hình. Đêm hôm ấy tôi khóc rất nhiều, còn trù con Liên bị quạ mổ lòn cho bõ tức. Thế mà cười người hôm trước hôm sau nghiệp quật, tôi ngã xe gãy mẹ sống mũi, có thể nói cuộc đời của tôi là cuộc đời của một nữ phụ điển hình.

Thời gian ấy tôi rất ít khi ra ngoài, mũi là bộ phận cứu cả gương mặt của tôi, mất mũi thì khác gì Voldemort không hói? Thắng cũng ít khi liên lạc hỏi thăm. Lần cuối anh nhắn tin cho tôi là để thông báo “Anh yêu người khác rồi”.

Sau đó tôi biết được Liên đã chặn Facebook của tôi và đăng lên mạng dòng trạng thái như sau: “Mập mờ, mối quan hệ danh không chính ngôn không thuận, một chút yêu thương, một chút ngập ngừng. Chỉ có thể nhìn đối phương đứng cạnh người khác mà khóc thầm vì không có tư cách ghen tuông. Nhưng cảm ơn anh đã quay đầu nhìn lại, cảm ơn anh đã trở về bên em”. Dưới bài đăng là rất nhiều cmt chúc phúc và đá xéo. Có vẻ như trong mắt mọi người, bọn họ là chân ái, còn tôi chỉ là yếu tố chen ngang để họ đạp qua mà yêu nhau. Đọc đến đây mà sống mũi tôi đau không tả, không rõ đau vì gãy hay đau vì muốn khóc. Tôi gọi thẳng cho Thắng rồi chửi:
- Chúng mày mập mờ thì tao là mập đ!t à?

Thắng không nói gì, chỉ trả lời một câu anh xin lỗi. Tôi định sang nhà Liên đập cho con đĩ ấy một trận. Nhưng lại nghĩ có đập thì cũng chỉ để xem chúng nó dỗ dành âu yếm nhau, bỏ đi, không đáng nữa rồi.

Mẹ biết chuyện, ôm tôi cả một tối, nhưng vẫn dặn tôi đừng để anh trai biết, anh tôi mà biết thì sợ  sang năm giỗ đầu thằng Thắng. Mẹ tin vào nhân quả. Đây không phải phim, đây là đời, mà đã là đời thì đừng nghĩ đến chuyện cướp không của ai cái gì.

Đấy là mẹ tôi nói thế chứ cứ gặp mẹ Liên là y như rằng lại hô toáng lên:
- Đâu ai bì phấn với vôi, bì l*n con đĩ với môi ông thợ kèn. Chỉ Hoà nhỉiiiiii?
Mẹ Liên không chịu thua, cho rằng tôi đã chen ngang tình cảm người ta còn ăn đứng dựng ngược, nên lấy cớ sang chúc thọ bà nội tôi mà giới thiệu người yêu của con gái luôn. Bố mẹ và anh tôi lúc này đã biết chuyện, nhưng vì sợ bà nội shock mà ngậm đắng nuốt cay, coi như không có chuyện gì.
- Này, Quyên đã gặp anh Thắng chưa? Nghe bảo năm nay Quyên thi vào trường của anh hả con?
Mẹ Liên hỏi, tôi cũng chỉ nhẹ đáp:
- Dạ phải, cháu biết rõ anh Thắng là khác. Với cả cháu không phải con cô, cô cứ gọi là cháu cho đúng đạo

Và rồi cuộc nói chuyện đậm mùi thuốc súng của tôi đã va phải sự chú ý của bà. Bà liên tục nhổm người dậy rồi hỏi:
- Thế làm sao hở con? Có bà ở đây mày không phải sợ! Cứ nói cho bà bà đánh bỏ cụ đứa nào bắt nạt cháu bà!
- Dạ không ạ - miệng nói nhưng nước mắt cứ tự trào ra. Tiên sư thằng Thắng mũi tôi lại đau rồi.
- Làm sao hở con? có bà ở đây mày không phải sợ!
- Dạ không huhu
- Mẹ nhà thằng Tuấn kia mày làm bác sĩ mà mày còn để bà mày tăng xông phỏng? Cứ nói đi con bà có làm sao còn thằng anh mày cứu!

Nghe bà nói thế, anh tôi xoã luôn. Anh chửi “Đ!t mẹ thằng Thắng!”, mẹ tôi thì chống nạnh múc cả nhà Liên lên chửi. Mẹ tát Liên một cái, mẹ Liên tát mẹ tôi một cái, bà nội thấy thế cầm gậy quật mẹ con Liên túi bụi vừa quật vừa chửi:
- Cụ chúng mày, cụ chúng mày

Mẹ con Liên rút lui trong thế thua. Còn Thắng, bị anh tôi đánh đến mức suýt liệt giường. Anh bảo anh là bác sĩ, anh biết đánh sao cho nhìn thì không có vết nhưng bi thương Thắng mang thấu tận trời xanh.

Mối tình đầu của tôi cứ thế kết thúc. Tuy rằng thi thoảng mũi tôi vẫn đau, nhưng chỉ cần bà nội luôn khoẻ mạnh thế này, đau một chút cũng đáng.

Đây không chỉ là bóc phốt tiu đây, đây là bài viết đề cao tình cảm gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #funny