Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6


Cái bẫy ở thành Trường An do Lâm Tà dày công sắp xếp vốn tưởng đã có thể hốt trọn con mồi là Ngụy Vô Tiện vào lồng nhưng không ngờ lại bị Lam Vong Cơ đứng ra cản đường. Giết được Ngụy Vô Tiện thì ấn soái trong tay Ngụy Hàn không còn là mối đe dọa với hắn nữa điều đó cũng đồng thời với việc nhổ được cái gai trong mắt bấy lâu nay. Bị Lam Vong Cơ cản trở chuyện tốt của mình nên Lâm Tà sớm đã ghi hận trong lòng, lúc trước hắn còn nghĩ có thể lợi dụng Vong Cơ làm bia chắn để thực hiện tham vọng bá chủ thiên hạ của hắn nhưng xem ra lần này vì sự xuất hiện của Ngụy Vô Tiện mà bao công sức từ trước đến nay của hắn đổ sông đổ biển.
-- Đại nhân hiện tại Ngụy Vô Tiện đang ở Như Lan điện cùng tứ hoàng tử ( chắp tay trước mặt)
-- Tên đó cũng cao tay lắm mới đó mà đã câu dẫn được Lam Vong Cơ rồi
-- Đại nhân bây giờ chúng ta phải làm thế nào
-- Lúc này e là không ra tay với Ngụy Vô Tiện được nên đành phải chờ thời cơ thôi
-- Chỉ e đến lúc đó Ngụy Vô Tiện đã chiếm được tình cảm của tứ hoàng tử mất rồi
-- Ngươi nghĩ ta sẽ ngu ngốc để hắn toại nguyện sao ( cười nham hiểm)
-- Thuộc hạ ngu muội xin đại nhân chỉ giáo
-- Ngươi còn nhớ đến Diệp Tử Yên
-- Ý người là Diệp cô nương thanh mai Trúc mã với tứ hoàng tử
-- Đúng vậy, chúng ta có thể lợi dụng cô ta, ta biết cô ta từ trước đến nay luôn thầm thương trộm nhớ Lam Vong Cơ nhưng không dám bày tỏ bây giờ chúng ta có thể nhân cơ hội này mà giúp cô ta một tay đồng thời thêm vào đó cũng
dễ dàng biến ả thành nội gián âm thầm bẩm báo tình hình của bọn chúng cho bên ta. Nhưng bây giờ chuyện quan trọng hơn cần làm chính là chia rẽ quan hệ giữa hai người bọn chúng
-- Đại nhân quả nhiên anh minh thuộc hạ bái phục
-- Sắp xếp cho cẩn thận người ta chỉ tin tưởng giao việc chỉ có mình ngươi nên đừng làm ta thất vọng
-- Ơn dưỡng dục của thái sư thuộc hạ sao có thể quên được, đại nhân yên tâm
-- Ta chờ tin tốt của ngươi

* Như Lan điện *
Tiêu Chiến đang ngủ thì vùng mình ngồi bật dậy đảo mắt nhìn quanh rồi cuối cùng dán chặt lên cái con người đang ngồi ngủ ở ghế phía trước. Rõ ràng bản thân cũng mệt không kém nhưng lại không chịu đi nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Nhìn hắn nửa trên ghế nửa dưới đất khiến Tiêu Chiến không nhịn được mà bật cười, ai mà nhìn vào chắc cũng không thể nhận ra tứ hoàng tử Lam Vong Cơ lạnh lùng hành động trang nhã nữa mất. Cơ thể vì được yên tĩnh nên không còn đau như trước nhưng hễ cử động mạnh là y như có đao xuyên tứ phía. Tiêu Chiến cố đi xuống giường lại gần hắn mà ngắm nghía khuôn mặt đáng ghét hại mình tối qua thê thảm. Đang ngồi miên man suy nghĩ thì anh chợt nhớ đến lời đe dọa của Ngụy Hàn nên vội vàng đứng dậy chỉnh chu lại y phục để về phủ. Lúc xoay người chạy ra cửa thì anh bị một cánh tay giữ chặt lại rồi kéo xuống ôm chặt vào lòng. Tiêu Chiến vì mất thăng bằng mà ngã chụi vào lòng người kia ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ đáng yêu
-- Lam Trạm thả ra ta phải về phủ nếu không cha ta sẽ đánh gãy chân ta mất
-- Không cho đi
-- Ta mà gãy chân rồi làm sao mà bám theo ngươi được
-- Vậy thì đổi lại ta bám theo ngươi
-- Đừng đùa nữa ta phải về thật đó
-- Yên tâm ta đã cho người đi báo rồi
-- Khi nào ( ngạc nhiên)
-- Lúc về Như Lan điện
-- Nói đến Như Lan điện ta mới nhớ tại sao lại đưa ta đến đây trực tiếp đưa về nhà có phải hơn không
-- Không thích
-- Lam Trạm ngươi đừng đùa nữa được không lúc nãy cũng vậy rõ ràng là thức giấc rồi còn giả vờ nằm yên hại ta
-- Hại ta ngồi nhìn cả buổi không chớp mắt đúng không ( trêu chọc)
-- Ta mới không thèm chẳng qua là định nói hại ta tưởng ngươi còn ngủ mà đến đánh ngươi một trận
-- Có tin được không đây
-- Tin phải tin nhất định phải tin điều quan trọng phải nhắc lại ba lần
-- Vậy xác định liệt giường thêm lần nữa rồi đánh luôn một lần
-- Chết tiệt, Lam Trạm buông ta ra ( vùng vẫy)
Tiêu Chiến chỉ lo vùng vẫy mà không chú ý đến tình trạng lúc này của hai người, hậu quả khiến cả hai cùng ngã xuống đất. Tiêu Chiến nằm đè lên người Lam Vong Cơ nhưng hắn đã nhanh chóng lật anh nằm xuống rồi bá đạo mà nhắm thẳng môi anh đặt lên đó một nụ hôn. Tiêu Chiến bặm chặt môi không để hắn có cơ hội tiến vào nhưng chỉ Lam Vong Cơ đưa tay xiết chặt eo anh lại thì hắn một khắc liền đạt được ý định. Cánh lưỡi Lam Vong Cơ đi thẳng vào khoang miệng Tiêu Chiến khuấy đảo trong đó cố nhấm nháp cái hương vị ngọt ngào còn sót lại tối qua. Bản thân Tiêu Chiến cũng vì cái hành động của Vong Cơ mà bất giác phối hợp cùng hắn, lúc nãy còn chống cự còn bây giờ là nhiệt tình nghênh hợp. Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đáp lại nên bàn tay Lam Vong Cơ cũng không yên phận mà mò đến thắt lưng của người kia. Tiêu Chiến giật mình vội giữ cánh tay hắn lại không cho làm loạn
-- Lam Trạm thật sự ta vẫn còn rất đau ngươi tiết chế lại được không
-- Ta muốn mỗi ngày với ngươi
-- Làm ơn đừng nhắc đến nó nữa xin ngươi a, ta đau đến mức không đi nỗi đây này
-- Vậy thì lần sau nhất định lần sau phải bù gấp đôi
-- Thôi ngươi giết chết ta luôn cho nhanh
-- Giết ngươi rồi lấy ai mỗi ngày với ta
-- Tên chết tiệt nhà ngươi đã bảo đừng nhắc rồi mà ( tức giận)
Vẻ mặt tứcgiận lúc này của Ngụy Vô Tiện khiến cho Lam Vong Cơ không nhịn được mà cúi xuống cưỡng hôn anh. Con người này quả thật hết sức ngang ngược cho dù người ta chống cự nhưng nếu là thứ hắn thích thì hắn nhất định giành cho bằng được. Sau khi cưỡng ép con nhà người ta hắn còn mặt dày trêu Tiêu Chiến làm anh giận đến run người một phát liền khiến hắn ôm lấy hạ thân nhăn mặt đau đớn
-- Ngụy Anh ngươi biết đau lắm không hả
-- Đáng đời
-- Ngụy Anh ngươi đánh nó rồi sau này lấy gì giúp ngươi thỏa mãn
-- Ta mới không cần ( lè lưỡi trêu chọc)
-- Ngươi được lắm thù này ta kiên quyết nhớ kĩ, nhớ rõ cho ta chắc chắn sẽ có ngày ngươi bị ta đè ra ăn sạch sẽ thêm lần nữa
-- Tới lúc đó rồi nói bây giờ thì tạm biệt, chúc tiểu huynh đệ ngươi may mắn
-- Ngụy Anh đứng đó cho ta
Tiêu Chiến bỏ ngoài tai lời Lam Vong Cơ nói dửng dưng bỏ đi về. Lại nói về con người lúc nãy hiện tại hắn vẫn còn nằm lăn lộn dưới sàn vì bị đánh ngay chỗ nguy hiểm trên người đau đến không lết dậy nỗi

* Thừa tướng phủ *
Tiêu Chiến vừa về đến nơi thì tiếng la mắng trong phủ vang lên, anh còn đang lo sợ không biết vì là mình đi không báo mới để xảy ra chuyện hay gì thì nên gọi một tên gia đinh đứng gần đó lại hỏi
-- Này, là ta cả đêm không về nhà nên khiến cha ta tức giận đúng không
-- Bẩm công tử, không phải đâu ạ là do bọn nô tì trong phủ làm vỡ đồ quan trọng của lão gia nên ông ấy mới tức giận như vậy
-- Hú hồn, còn tưởng sắp gãy chân luôn rồi ( nói nhỏ)
-- Công tử người nói gì vậy ( ngạc nhiên)
-- Không có gì, ngươi làm việc tiếp đi đừng để ý đến ta
Vừa xoay mặt bước qua cửa thì Ngụy phu nhân đã tóm lấy anh mà tra hỏi. Lúc đầu đến đây còn tưởng bà ấy hiền lành lắm nhưng bây giờ đối diện với vẻ mặt hung dữ này Tiêu Chiến chỉ biết cười khổ mà cầu phúc
-- Tiện nhi, con mau quỳ xuống cho ta
-- Mẹ à, còn có chọc ghẹo phải người sao
-- Con còn dám nói có biết mình mắc phải hai tội lớn nào không
-- Không có a ( lắc đầu)
-- Còn không sao tội thứ nhất đi cả đêm không về từ khi nào mà con hư hỏng thế hả, tội thứ hai dám làm ta bẽ mặt với Ngưu phu nhân rõ ràng ta đã cặn đi dặn lại là phải có mặt tại chỗ hẹn để gặp tiểu thư nhà đó nhưng tại sao con không đến còn bắt tiểu thư cành vàng lá ngọc của người ta chờ suốt nửa ngày. Con nói xem hai tội này đáng xử gia quy không ( vặn tai Tiêu Chiến)
-- Áiái đau con mà. Thứ nhất còn có bảo người báo với cha rồi thứ hai mẹ bảo đến chỗ hẹn chứ có bảo con đi xem mặt đâu
-- Con giỏi lắm còn dám cãi lí với ta, phạt con quỳ ba canh giờ không đủ không được đứng dậy
-- Mẹ! Người nỡ lòng nào đối xử với bảo bối của người như vậy
-- Thế ta thương bảo bối lắm nên cố gắng quỳ thêm hai canh giờ nữa đi
-- Phụ thân, mẫu thân đánh con ( hét lên)
Nghe tiếng Ngụy Vô Tiện vang lên Ngụy Hàn trong thư phòng lật đật chạy ra. Nhìn thấy con trai mình quỳ dưới đất trưng ra cái bộ mặt oan ức còn bên cạnh thì phu nhân đứng chống nạnh đứng một bên thì không khỏi kinh ngạc. Trước giờ chưa bao giờ ông thấy phu nhân của mình mắng Tiện nhi lấy một câu sao hôm nay lại nghiêm khắc bắt quỳ. Ngụy Hàn bước đến trước
-- Tiện nhi chuyện gì đây sao con lại quỳ dưới đất thế
-- Là mẹ đã không chịu nói lí lẽ còn bắt nạt con
-- Phu nhân à có gì từ từ nói để nó quỳ dưới đó bà không xót nhưng tôi xót lắm đó
-- Không nói nhiều phạt là phạt xót cái gì mà xót ( Ngụy phu nhân đanh giọng)
-- Tiện nhi đừng nghe lời bà ta mau đứng dậy cho ta ( đỡ tay Tiêu Chiến)
-- Ngụy Hàn!
Tiếng hét của Ngụy phu nhân vang lên khiến Ngụy lão gia cũng giật mình hoảng sợ. Lần này tiêu thật rồi chọc ai không chọc lại chọc ngay phải bà chằn tinh Kiều Băng Tâm vốn nổi tiếng giang hồ tài sắc vẹn toàn nhưng lại hung dữ hết phần thiên hạ
-- Ngụy Hàn ông dám bảo nó đứng dậy thì chịu khó quỳ xuống cùng nó đi
-- Phu nhân đừng như vậy mà
-- 1... 2... 3 quỳ xuống! Tiếng đếm vừa chấm dứt Ngụy Hàn liền nhanh chóng quỳ gối xuống. Tiêu Chiến nhìn thấy cha mình bình thường cao cao tại thượng hôm nay cũng phải quỳ gối dưới trướng của Ngụy phu nhân nên không nhịn được mà cười phá lên
-- Ngụy Vô Tiện con im miệng cho ta tại bao che cho con mà ta phải chịu khổ cùng con đây này
-- Hha cha ơi là cha con không ngờ đó
-- Im miệng còn cười nữa thì đừng nhìn mặt ta nữa
-- Được, được con không cười nữa ( cười ngặt nghẽo)
Nói là không cười nữa nhưng mỗi lần Tiêu Chiến nhìn sang Ngụy Hàn thì đều không kìm chế được. Nguyên một buổi chiều hai người phải quỳ gối đến mức chân như tê liệt được tha cũng không đứng dậy được

* Hoàng cung *
Theo như sắp xếp của Lâm Tà thì hắn sẽ để Diệp Tử Yên tiếp cận Lam Vong Cơ rồi nhân cơ hội đó hất tay trên của Ngụy Vô Tiện. Nhưng hắn không biết rằng Diệp Tử Yên đúng là rất thích Lam Vong Cơ nhưng hoàn toàn không phải tình cảm nam nữ như hắn nghĩ mà đó vốn là tình cảm huynh muội thân thiết. Từ nhỏ Tử Yên đã lớn lên trong sự che chở của Lam Vong Cơ nhưng lại không nảy ra bất cứ loại tình cảm nào vượt quá phận. Nếu là người ngoài thì sớm đã muốn cùng Lam Vong Cơ sánh đôi nhưng cô nương này lại không. Khi nghe đến tin Lâm Tà tìm đến mình thì cô đã linh tính có chuyện không hay nên vội vàng sai người kín đáo đưa mình đi tìm tứ hoàng tử cùng nhau tìm ra đối sách
-- Tứ ca chúng ta phải làm gì đây
-- Yên nhi muội nghĩ sao
-- Ơ hay muội hỏi huynh, huynh lại đi hỏi ngược lại muội là sao
-- Bao lâu không gặp rồi mà tính cách của muội vẫn đanh đá như vậy ( xoa đầu)
-- Hứ, dám nói xấu muội, muội giận. Về đây
-- Thôi mà đừng giận tứ ca xin lỗi được chưa
-- Từ đầu không phải tốt hơn không
-- Không đùa nữa quay lại vấn đề chính, nếu hắn muốn như vậy thì ta tương kế tựu kế trả lại hắn gấp đôi nên nhớ hành mật cẩn thận
-- Ca không sợ để muội bên cạnh thì người kia của ca sẽ ghen sao
-- Không sao đâu, ta cũng muốn nhìn dáng vẻ lúc ghen của đệ ấy
-- Kiếp cẩu độc thân, khổ quá mà
Lam Vong Cơ thống nhất sẽ làm đúng như những gì đã nói với Tử Yên vờ như không biết chuyện gì còn Tử Yên sẽ vờ như chấp nhận yêu cầu của Lâm Tà ngày ngày bám theo Lam Vong Cơ để đá Ngụy Vô Tiện ra rìa. Bước đầu tiên là làm cho hắn tin rằng cô đã thành công bám theo tứ hoàng tử để hắn lơ là cảnh giác mà tìm cơ hội phản công

* Ngự hoa viên gần Như Lan điện *
Tiêu Chiến bị quản suốt mấy ngày liền không cho ra khỏi phủ nên bức bối trong người. Đã mấy ngày nay hắn đã không được gặp Lam Trạm của mình nên đã nhớ đến phát điên rồi. Vừa nghe Ngụy Hàn chuẩn bị vào cung hắn đã nài nỉ cả buổi để được đi theo. Vừa qua khỏi cửa hoàng cung hắn đã vội vàng xuống xe ngựa nhanh chóng chạy đến Như Lan điện. Đập vào mắt hắn là cảnh Lam Trạm đang vui vẻ ngồi nói chuyện cùng nữ nhân khác, tim hắn bỗng chốc thắt chặt lại. Hóa ra hắn trong tim Lam Trạm vốn chẳng là gì cả nếu đã như vậy tại sao lại đối xử tốt với hắn

Lam Vong Cơ quay đầu nhìn lại thì thấy Ngụy Vô Tiện đang chạy đi nơi khác. Hắn đứng dậy đuổi theo nhưng người kia đã nhanh hơn cướp lấy ngựa gần đó leo lên đánh ngựa chạy thật nhanh. Lam Vong Cơ cũng lấy ngựa đuổi theo
* Quán rượu Cô Tô *
Tiêu Chiến đã ngồi ở đây uống rất lâu rồi anh muốn mượn rượu để quên đi tất cả nhưng tại sao càng uống thì lí trí anh lại tỉnh táo hơn. Hình ảnh Lam Trạm ở cùng nữ nhân khác đã ghim chặt trong tim anh. Tiêu Chiến vừa uống vừa khóc nhiều lúc còn lải nhải cái gì đó không rõ. Lam Vong Cơ cũng có mặt ở đó nhưng không đến trước mặt anh mà ngồi quan sát từ đằng xa

Tiêu Chiến uống đến say mềm bước thấp bước cao rời khỏi quán nhưng trên tay vẫn giữ lấy một bình Thiên Tử Tiếu vừa đi vừa uống
-- Cái tên Lam Trạm đó ta hận ngươi tại sao lại làm ta thích ngươi rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm đó. Ngươi không thích ta thì từ đầu nên nói ra tại sao bây giờ lại đối xử với ta như vậy. Lần đầu tiên cũng cho ngươi rồi nên bây giờ thấy chán rồi đúng không. Đáng lẽ ta không nên yêu ngươi càng không nên bất cẩn tới mức đem cả cái lần đầu mà cho ngươi. Lam Trạm ta hận ngươi
Lam Vong Cơ đi đằng sau nghe rõ mồn một những gì hắn nói khóe miệng nhếch lên một nụ cười mãn nguyện. Tiêu Chiến vì uống nhiều nên cảm thấy buồn nôn nên quay mặt ra mặt hồ mửa xuống đó. Sau khi mửa xong thì anh nằm luôn ở đó mà ngủ. Lam Vong Cơ thấy như vậy thì nhanh chóng lại bế anh lên đưa về Như Lan điện

Đặt con người nồng nặc mùi rượu lên giường Lam Vong Cơ không quên tìm khăn lau sạch cho anh. Lúc mở cúc áo để lau bên trong thì Tiêu Chiến đột nhiên giữ tay hắn lại
-- Tại sao lại bỏ rơi ta chứ, ta đã làm gì sai sao
Lam Vong Cơ cúi mặt xuống đặt lên môi anh một nụ hôn. Tiêu Chiến say quá nên không biết người trước mặt là ai nhưng thấy hắn hôn mình nên anh cũng đáp lại trong vô thức. Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Vong Cơ kéo hắn xuống, Vong Cơ hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng giành lại thế chủ động, y phục trên người cả hai cũng ngay lập tức thoát ra khỏi cơ thể nằm vùng vẫy dưới đất
*******
Cho tui 1 vote đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro