Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Giáo viên chủ nhiệm nói rằng Cố Tiểu Niệm đã mất tích.

Không đến lớp, cũng không gọi điện xin nghỉ.

Các bạn học biết rõ cô ấy đều đã gửi tin nhắn Wechat và gọi điện nhưng không một ai có thể liên lạc với cô ấy.

Cố Mục Từ trong văn phòng trầm mặc vài giây, lộ ra nụ cười lạnh.

"Điều này có đáng để gọi tôi đến đây không?"

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì mẹ con bé, Thẩm Vân năm đó cũng là học sinh lớp thầy. Lúc đó Thẩm Vân không phải cũng đã làm loại chuyện này sao? Lúc không vui cô ta liền chơi trò biến mất, lúc mọi người điên cuồng đi tìm kiếm cô ta, cuối cùng không phải phát hiện ra cô ta chỉ là trốn học thôi sao"

Cố Mục Từ đứng lên "Thầy giáo Lý, lần sau nếu có loại chuyện này thì đừng nói với tôi, dù sao đối với Cố Tiểu Niệm tôi cũng đã thất vọng triệt để rồi..."

Ông ấy vừa đi tới cửa, liền nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị từ phía sau "Cố Mục Từ!"

Cố Mục Từ quay đầu, bắt gặp đôi mắt đầy uy nghiêm của thầy giáo Lý.

Thầy Lý là giáo viên lớn tuổi nhất ở trong trường này, thầy ấy đã là phó hiệu trưởng từ nhiều năm về trước. Nhưng từ xưa đến nay thầy luôn kiên định dạy dỗ cho những tốp học sinh đứng đầu của trường, đồng thời sẽ là giáo viên chủ nhiệm khi sức lực còn cho phép.

Khi đó, Cố Mục Từ và Thẩm Vân cũng là học trò của ông.

"Thẩm Vân là Thẩm Vân, Cố Tiểu Niệm là Cố Tiểu Niệm"

Thầy Lý luôn là người tốt bụng, khi hướng dẫn học sinh cũng dịu dàng như gió ấm mùa xuân, chưa bao giờ lớn tiếng hay vội vã.

Nhưng vào lúc này, thầy đột nhiên lộ ra uy nghiêm của một người thầy giáo, đối với Cố Mục Từ ngữ khí gần như là khiển trách.

Cố Mục Từ trong tiềm thức luôn có sự tôn trọng đối với thầy giáo Lý, ông ấy giải thích "Cố Tiểu Niệm là con gái của Thẩm Vân,  con bé giống Thẩm Vân đến mức nào, chả lẽ thầy không nhìn rõ..."

"Cố Mục Từ, mẹ cậu vì phạm tội trong việc kinh doanh mà phải vào tù thời điểm đó, các bạn học cười nhạo cậu, liệu cậu còn nhớ?"

Cố Mục Từ đột nhiên đóng băng.

Thời gian trôi qua quá lâu, những điều mà tôi muốn dấu kín không muốn nhớ lại trong thời trẻ của mình vào lúc này đã bị thấy Lý khơi gợi lại. Qúa khứ bi thương nhục nhã đó.

"Tôi cố tình tổ chức họp lớp và phạt cảnh cáo những học sinh cười nhạo, nắt nạt cậu. Tôi nói với học trò rằng cha mẹ và con cái là hai cá thể riêng
biệt, con cái không nên  gánh lấy hậu qua do cha mẹ làm điều sai trái. Cậu lúc đó vừa khóc vừa cảm ơn tôi, nói những lời đó đã cứu cậu. Hiện tại đã hơn ba mươi năm trôi qua, chính mình làm cha mẹ, lại quên đi những điều này sao?"

Cố Mục Từ sững sờ hồi lâu không nói chuyện.

"Thẩm Vân và Cố Tiểu Niệm không giống nhau, họ hoàn toàn là hai người. Cố Tiểu Niệm là một trong những học sinh giói nhất của tôi, con bé siêng năng, kỷ luật, tự giác, rất năng động, không bao giờ chùn chân trước điều xấu, sẵn sàng giúp đỡ mọi người"

Thầy giáo Lý nói một cách dứt khoát "Tôi có thể lấy kinh nghiệm nhìn học sinh qua hơn 40 năm đi dạy của mình để khẳng định, con bé là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn"

.....

Nếu linh hồn có thể rơi nước mắt thì tôi, người đang đứng ở đây có lẽ sẽ khóc.

Thật không may, tôi không thể.

Chỉ có những cơn gió thổi ngang qua người  mang theo không khí vừa mát vừa nóng.

Tôi nhìn thấy bàn tay buông thõng bên người của Cố Mục Từ khẽ run.

Ông ấy hiếm khi trở nên mất bình tĩnh như vậy.

"Mục Từ" Giọng thầy Lý dịu đi "tTiểu Niệm chưa bao giờ nghỉ học mà không xin phép cả, lần này khác thường như vậy, có lẽ con bé gặp phải khó khăn gì đó không vượt qua được"

"Những lúc như thế này, người ngoài có thể giúp đỡ rất khó. Tôi hi vọng cậu, với tư cách là người thân duy nhất trong gia đình của con bé, hãy ở bên hỗ trợ an ủi con bé thật tốt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro