Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

"Thứ ba. Em mất đi sự trung thành tuyệt đối. Tam ca chỉ bảo em đến chăm sóc, bảo vệ ta chứ không phải bảo em đến để theo dõi nhất cử nhất động của ta". Nói song nàng chuyể tầm nhìn về phía Thanh Hoa ánh mắt chăm chú làm Thanh Hoa không cử động được. Mồ hôi trên trán rịn ra càng nhiều. Sau lưng mồ hôi đã thấm hết áo. Thanh Hoa vẫn không nói được lời nào.
"Thế nào ta nói đúng không?"nàng lạnh lùng nói.
Thanh Hoa cúi đầu giọng run run. Lâu sau mới rặn ra được một chữ:"đúng".
"Tốt vậy rm biết hậu quả như thế nào rồi đúng không?. Em muốn tự ra tay hay để ta giúp em.".
Nghe đến đây cuối cùng Thanh Hoa không còn sức lực ngã nhào trên đất. Đối với một cô gái mớicó 15 tuổi thì việc trừng phạt phế võ công ,cuộc sống không bằng chết là một chuyên kinh khủng đến thế nào. Nhưng là người được huấn luyện làm sát thủ thì không có chuyện cầu xin tha thứ. Trong lúc Nhan Phi Phi đang đánh giá từng hàng động của nàng ta thì đột nhiên Thanh Hoa rút phi đao bên mình định đâm xuống huyệt đạo trên cánh tay phải. Đối với người dùng đao như Thanh Hoa thì chỉ phế bỏ cánh tay coi như mất hết tòan bộ võ công. Thấy vậy nàng nhanh tay cầm viên đá bên cạnh ném qua làm thanh đao trong tay Thanh Hoa văng ra xa.Thấy vậy Thanh Hoa ngẩn người không hiểu chuyện gì sảy ra. Chính người trước mặt này kêu nàng tự hủy võ công rồi lại ra tay cứu mình. 
Trong lúc Thanh Hoa còn ngẩn người Nhan Phi Phi lên tiếng cắt đi suy nghĩ của nàng ta.
"Thấy ngươi như vậy ta cũng không nỡ kêu ngươi tự mình phế bỏ võ công. Nếu ngươi không muốn như thế thì ta có một điều kiện. ".
Nghe thấy mình không cần phế bỏ võ công thì Thanh Hoa nhanh chóng gật đầu đáp ứng hỏi:"Điều kiện gì?".
"Dễ thôi. Chỉ cần ngươi là người của ta .trung thành tuyệt đối. Tuyệt đối không phản bội. Ngày hôm nay ta tha cho ngươi nhưng nợ này ta nhớ mãi sẽ có ngày ta đòi nó lại. Như vậy ngươi có đồng ý không?".
Thanh Hoa tưởng nàng sẽ ra một chủ ý khác, không ngờ chỉ đơn giản như vậy. Với một sat thủ đây là một chuyện dễ dàng nhất. Đã là sát thủ thì vịec trung thành là chuyện hiển nhiên, néu không thì đã bị chết từ lâu rồi. Nghĩ vậy Thanh Hoa đáp ứng gật đầu nói:"Đươc từ nay Thanh Hoa là người của Nhan Phi Phi chết là ma của Nhan Phi Phi.tuyệt không phản bội".
"Tốt nhưng ngươi lấy gì để ta tin tưởng ngươi thêm lần nữa". Nhan Phi Phi dùng ánh mắt dò xét Thanh Hoa.
Thanh Hoa nghe Nhan Phi Phi nói vậy biết là nàng ta vân chưa tin tưởng mình vội vàng quỳ xuống mặt đất đưa tay lên trời thề:
Thanh Hoa ta hôm nay lấy danh nghĩa của một sát thủ xin thề với trời từ nay trở đi là người của Nhan Phi Phi ,sống là người của nàng ,chết làm ma của nàng. Tuyệt không phản bội nếu làm trái lời thề trời chu đất diệt. Chết không tòan thây". Nói rồi dậo đầu ba lạy với Nhan Phi Phi . song rồi chậm rã đứng lên. Đưa mắt nhìn về phía Nhan Phi Phi thấy nàng vẫn cứ nồi vậy mắt không hề chớp. Khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng. Nàng đã lấy danh nghĩa là một sát thủ để thề như vậy là một chuyện lớn vậy mà nàng ta lại không để tâm chút nào.
" lấy danh nghĩa thề cũng chứng tỏ đây là một chuyện lớn đã rất chắc chắn nhưng đối với ta lời thề cũng chỉ là một lời nói mà thôi. Thời gian trôi qua rồi cũng phai. Vì vậy mà lời thề cũng bị bỏ qua. Ta không tin trời không tin người ta chỉ tin bản thân mình. Ý của ta chắc ngươi hiểu. Vậy đi, ở dây ta có một lọ độc dược gọi là Kim hoa tán . uống vào sẽ làm người ta chịu thóng khổ của việc gãy hết từng khúc xương.". Nói rồ nàng đưa tay vào túi lấy ra một bình sứ trắng đặt lên trên tảng đá rồi tiếp tục nói:
"Nếu ngươi chịu uống thì chứng tỏ sự trung thành tuyệt đối của ngươi.".
Thanh Hoa thấy nàng nói như vậy thì không chần chừ chút nào cầm lấy bình sứ trắng lên mở nắp định uống thì Nhan Phi Phi lên tiếng ngắt lại hành động:
"Ta biết đối vớt một sát thủ được huấn luyện thì việc này chỉ như giơ tay nhấc chân nên,  ta đã thay đổi liều lượng phù hợp với ngươi. Một khi ngươi dùng thì lục phủ ngũ tạng sẽ như bị lửa đốt rất thống khổ. Qua một canh giờ sau mới phát huy tác dụng thực sự của nó. ". Nói rồi nàng đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Hoa .Thấy nàng ta mặt không con một giọt máu nhìn chằm chằm vào chiếc lọ trong tay đang run rẩy.
"Thế nào. Ngươi chọn cách nào ."
Thanh Hoa nghe vậy đưa mắt nhìn về phía Nhan Phi Phi rồi nhì về chiếc lọ rồi nhắm mắt uống hết độc dược. Nhan Phi Phi thấy vậy thầm gật đầu. Coi như mọi chuyện đã song. Nàng sải chân bước về phòng của mình . lúc đi nàng không quên bỏ lại một câu:
"Nếu sáng mai ngươi còn có thể đến hầu hạ ta coi như ta đã tin tưởng ngươi". Nói rồi bước đi thật nhanh về phòng ngủ để Thanh Hoa sững sờ đứng một mình ở đó.
Sáng hôm sau theo như nàng đoasn Thanh Hoa sẽ đến Hầu hạ nàng như mọi khi. Nàng mở cửa đã thấy Thanh Hoa đứng trước cửa tay bưng chậu nước run run ,sắc mặt tái nhợt dáng đi có vẻ khó khăn chắc hẳn tối qua đã chịu thống khổ hết sức. Ánh mắt ảm đạm. Thấy nàng mở cửa. Thanh Hoa yếu ớt cung kính nói:" Chủ nhân đã tỉnh. Nô tì mang nước đến để người rửa mặt."
Thấy nàng ta có vẻ không đứng nổi nữa nàng ngiêng người cho nàng ta vào. Rửa mặt song Thanh Hoa giúp nàng chải đầu. Nhớ đến cách xưng ho khi nãy nàng nói:
"Sau này em không cần gọi ta là chủ tử cũng không cần tự xưng là nô tì nữa. Cứ gọi ta là Phi Phi cũng được không thì cứ gọi là tỷ tỷ cũng rất tốt."
Thanh Hoa nghe vậy ngẩn người. Hom qua người này cho nàng dùng độc hôm nay lại đối tốt với nàng như vậy có chút thực sủng nhược kinh. "Như thế không tốt sau này em gọi người là tiểu thư vẫn tốt hơn".
"Vậy cũng được. Giờ em đã là người của ta sau này nếu tam ca có hỏi thì em chỉ cần nói ta rất tốt là được những chuyện khác tam ca không nên biết thì tốt hơn."
"Dạ em biết rồi. Em xuống bếp lấy đồ ăn cho người". Chả đầu cho Nhan Phi Phi song Thanh Hoa mệt mỏi nói.
"Không cần . ta tự đi lấy nếu không còn việc gì thì e về nghỉ đi. Chiều nay ta không cần hầu hạ, em cứ làm việc của mình. Ta đã nói rồi đã là người của ta thì ta sẽ không bạc đãi em đâu.". Nhan Phi Phi thấy vẻ yếu ớt vô lực của Thanh Hoa biết nàng ta sẽ không chịu được bao lâu nữa thì lên tiếng để nàng về nghỉ ngơi.
Sau khi Thanh Hoa về thì nàng tự mình xuống bếp tìm đồ ăn. Ăn song nàng trở về nghiên cứu bộ sách mà lão sư phụ Thương Hoành để lại.

Thời gian dần trôi cũng đã đến tháng bảy. Hôm nay đúng là ngày lễ hoa đăng mọi người tấp nập ra đường từ sớm. Nàng cũng muốn đi xem có gì vui. Đang trong lúc chuẩn bị di ra ngoài thì đột nhiên Nhan Phong đến nói là muốn đưa nàng đi xem hội hoa đăng. Nàng vui vẻ gật đầu đồng ý, được đi với thần tượng của mình di dạo trên phố cũng được coi là thú vị. Đi tới trước cổng  đi thì gặp 2 vị tiểu thư con đại phu nhân lấu ngày kholng gặp. Hai người họ thấy nàng đi cùng Nhan Phong đi cùng nhau thì nhị tiểu thư lên tiếng diễu cợt:"đúng là vật họp theo lòai, người họp theo loại a. Nghiệt chủng mới có thể ở cùng với nghiệt súc được. Có đúng không đại tỷ". Nói rồi quay về phía đại tiểu thư nhếc môi cười hỏi.
"Coi như vậy đi". Đại tiểu thư Nhan Tiên nhẹ giọng đáp, trong mắt mang theo vẻ chán ghét nặng nề.
Nhanh Phi Phi nghe vậy thì mặt không đổi sắc ,khuôn mặt cười càng thêm rạng rỡ. Trong mắt mang theo tia sét lạnh thấu xương. Thanh Hoa thấy vậy giật mình, biết rằng khi nàng cươi như vậy thì không có chuyện gì tốt đẹp cả. Thầm cầu phúc cho hai vị tiểu thư Nhan gia.
Nhan Phi Phi tiến lên một bước đi đến bên cạnh nhị tiểu thư Nhan Hạ cười cười ,khi đến bên cạnh nàng ta nàng vung tay đẩy nàng ta ra chen qua trước mặt hai vị tiểu thư ,ngang nhiên đi ra ngoài. Khi đi còn bỏ lại một câu :"mong tối nay tỷ sẽ tìm được lang quân như ý a".
Chỉ cần người tinh mắt thì sẽ thấy trong lúc nàng vung tay lên thì có thả một lượng thuốc bột lên mặt nhị tiểu thư Nhan Hạ. Nhan phong cũng là người luyện võ nên cũng có thể nhì thấy được hết những gì sảy ra. Đi được một đoạn Nhan Phong không nhị được tò mò quay lại hỏi nàng.
"Lúc nãy muội bỏ thứ gì lên mặt nàng ta vậy?".
"Không gì cả. Chỉ bỏ một chút phấn ngứa lên mặt nàng ta thôi. Một khi phát tác thì rất ngứa. Càng gãi thì càng  càng mãnh liệt.sau đó mặt sưng lên như đầu heo thôi. Sau ba ngày sẽ tự khỏ. Chăm sóc tốt da sẽ khong để lại sẹo nếu không thì sẽ hủy dung thôi.". Thanh Hoa và Nhan Phong nghe vậy rùng mình một cái. Lạnh toát sống lưng. Thanh Hoa thầm than trong lòng tốt nhất không nên đắc tội Tu la này nếu không hậu quả thật thảm khốc .
Đi dạo cùng Nhan Phong trên phố Nhan Phi Phi mới nhận ra rằng đời không như mơ. Nàng tưởng rằng đi cùng thần tượng thì sẽ rất vui nhưng khi đi rồi mới biết nó nhàm chán đến mức nào. Nhna Phong dẫn nàng qua chỗ này một ít chỗ kia một ít, nơi đông người thì tránh đi, như vậy thì chả có gì để xem. Mà mấy cô nương trên đường thì cứ e e lệ lệ nhìn Nhan Phong đầy chìu mến làm Nàng c thấy sởn gai ốc. Đang đi trên cầu Nhan Phi Phi nhìn thấy bên kia họ thả rất nhiều đèn định qua đó xem thì Nhan Phong ngăn lại.:"muội là con gái nên tránh những nơi đông người ra. Bên đó nhiều người họ sẽ làm muội bị thương
Đừng qua đó thì hơn."
Nghe được câu này thì nàng cảm thấy giận dữ. Làm gì có luật là con gái thì nên tránh xa nơi đông người chả nhẽ các ngày hội thì cũng như vậy. Thế còn gọi là đông vui nữa chứ. Nhĩ vậy nàmg bĩu môi. Lấy cớ để tách khỏi Nhan Phong tự dạo chơi một mình:
"Tam ca ta qua đó xem có chiếc châm nào đẹp không ta mua một chiếc. Huynh không cần đi theo ta. Ta tự lo cho mình được. Huynh cứ đi dạo đi ha".
Nói rồi nàng nhanh chân bước về phía sạp hàng bày trang sức bên lề đường , không cho Nhan Phong cơ hội từ chối. Nhan Phong thấy vậy lắc đầu nhìn nàng một lúc rồi rời đi. Thấy Nhan Phong không chú ý đến mình nữa thì nàng ngóăc tay ý bảo Thanh Hoa nhanh chân chạy đi. Nàng chạy đến bên dòng sông nơi mọi người thả đèn. Trên bờ nhìn xuống thấy rất nhiều hoa đăng trôi trên dòng nước chật kín mít. Trong màn đêm ánh sáng leo lắt từ ngọn đèn trên hoa đăng  chiếu xuống dòng sông mang vẻ đẹp mờ mờ ảo ảo. Đang ngơ ngác đấnh giá cảnh đẹp này thì có một chiếc hoa đăng trôi đến dừng dưới chân nàng. Nàng cúi đầu cầm lên ngó thấy tờ giấy trên hoa đăng thì mở ra đọc:"gửi nương tử thân yêu. Gả cho ta nhá".Thanh Hoa thấy vậy định lên tiếng ngăn cản nhưng đã không kịp. Mọi người thấy hành độnh này của Nhan Phi Phi thì hóa đá. Nhan Phi Phi thấy phản ứng của mọi người thì ngạc nhiên. Quay sang phía Thanh Hoa như để hỏi đáp án. Thanh Hoa thấy vậy bèn lên tiếng.:" Tiểu thư hoa đăng này là nam nhân phía trên cầu kia thả. Hoa đăng sẽ trôi đến phía bên kia(vừa nói vừa chỉ tay đến chỗ mọi nữ tử đứng đợi vớt hoa đăng) nơi mà chúng nữ tử đứng đợi vớt hoa đăng của lang quân như ý. Khi nhân được họ sẽ kết tóc xe duyên. Trươc khi hoa đăng trôi đến ben đó thì không được vớt hoa đăng lên. Nhưng tiểu thư người thì đã ...đã ..đã vớt lên rồi vậy người phải gả cho chủ nhân của chiếc hoa đăng này. Có lẽ chiếc hoa đăng này đã có nữ chủ nhân thì chẳng phải người cắt đứt duyên của họ rồi sao.". Nói rồi Thanh Hoa cũng cảm thấy sấu hổ thay cho Nhan Phi Phi.
Nghe vậy nàng ngẩn người hồi lâu. "Hóa ra là như vậy thảo nào mọi người nhìn mình với vẻ mặt này. Cũng trách tại sao mình lại có hành động ngu xuẩn này cơ chứ ở thế giới kia nàng cũng chưa đi xem lễ hội hoa đăng bao giờ. Mà thân thể này cũng chưa bao giờ tham gia lễ hội này nên cũng không biết luật lệ quái quỷ này cả. Thật đáng trách"
Đang trong lúc nàng tự thầm trách mình thì đằng sau có tiếng nói vang lên:" tiểu thư người đã vớt được hoa đăng của tại hạ. Vậy người đồng ý làm nương tử của ta chứ?".
Nghe vậy nàng quay mặt lại trước mặt là một chàng thanh niên tuấn tú khuôn mặt thon dài cánh mũi cao, làn da màu đồng ,đôi môi mỏng hồng. Thân hình cao lớn thon thả. Cũng coi như một sóai ca.
"Đây chỉ là hiểu nhầm. Hiểu nhầm . ta đây không biết quy củ. Là tiểu thư khuê các không ra khỏi viện hôm nay là lần đầu đến đây dạo chơi đã phá hỏng lương duyên của công tử cùng ý chung nhân của ngài. Thật ngại quá. Đã thất lễ rồi. Ta đây sẽ thả hoa đăng này lại .". Nói rồi nàng vội thả hoa đăng trong tay lại dòng sông.
"Hoa đăng này vẫn chưa có nữ chủ nhân nếu cô nương đã vớt được nó coi như là duyên phận giữa hai chúng ta. Không bằng chúng ta cứ theo duyên phận này kết tóc xe duyên cung hay.". Chàng trai lên tiếng cắt đứt hành động thả hoa đăng của nàng.
Nàng thầm nguyền rủa."duyên phận cái đầu ngươi ý". Nàng nhẹ giọng ôn nhã nói chuyện với chàmg trai kia trên mặt treo nụ cười té ghế:"ta thấy hay là nên để hoa dăng tìm nữ chủ nhân của nó thì hơn. Để hoa đăng trôi đến bên kia sẽ có người vớt nó. Ta đây không hợp.".
"Nếu hoa đăng đã được cô nương vớt lên rồi làm gì có chuyện thả lại chứ. Ta thấy nó rất hợp với cô nương. Co nương không cần từ chối nữa. ".chàng trai cười cười nói.
"Ta thấy sự việc không nghiêm trọng như ccông tử nghĩ. Chỉ cần cong tử coi như chưa sảy ra chuyện gì là tốt rồi. Mọi người cứ làm việc của mình. Ta đây đã làm phiền rồi. Hoa đăng này ta chả lại cho công tử mong người có thể tìm được tân nương như ý. Ta đây mạo phạm rồi. Mong công tử đại nhân đạ lượng bỏ qua cho.". Nàng thấy mình không thể đối chất với người này được nữa bèn lên tiếng cáo từ.
Thấy nàng có ý định rời đi. Chàng trai tiến đến lại gần chặn lối đi của nàng :"cô nương sao có thể nói vậy. Chung thân đại sự là chuỵên hệ trọng sao có thể không quan trọng cho được. Chuyện đã sảy ra thì làm như không có gì thì sao làm được. Hoa đăng cô nương đã vớt thì làm gì có chuyện trả lại.".
"Nhưng ta đây không xứng với công tử . nhan sắc không có, nữ công gia chánh ta không biết thứ gì, trên có hai vị tỷ tỷ chưa gả sao ta có thể qua cửa được. Ta thấy công tử tuấn mĩ như vậy hẳn sẽ không thích nữ tử như ta.". Nàng thầm than may mà hôm nay ra ngòai dã dịch dung thật sấu không thì toi rồi.
"Ta đây cũng chẳng có gì cả. Ta chỉ là một người đánh cá suốt ngày. Chút dung mạo này rồi cũng có ngày sẽ bị hủy nên cô nương không cần lo coi như cũng do duyên trời thôi.". Chàng trai cười cười trong mắt có sự giễu cợt, trêu đùa.
Nàng hậm hực định xuông lên tát thẳng vào khuôn mặt kia. Người ta đã từ chối đến mức này mà còn mặt dày vô liêm sỉ nói chuyện được. Nhưng mà chút lý trí cuối cùng nĩu nàng lại. Nàng tức giận nói:"ta nghĩ sự việc không nghiêm trọng đến nỗi ta phải lấy thân bồi tội . Ta đây đã nói song rồi công tử muốn làm gì thì mặc công tử". Nói song câu cuối cùng nàng thầm nguyên rủa sao không cắn lưỡi tự tử cho rồi. Tự dưng kêu người ta thích làm gì thì làm đúng là ngu.
Đằng sau là bờ sông đằng trước vị công tử đã chắn mất đường đi. Màng nhìn ngó một lúc thấy bên cạnh vị công tử kia có một lối đi nhỏ có thể chen qua được. Thấy thế nàng vội bước chân qua đó. Vừa đi tới, cách vị công tử kia khỏang hai bước chân thì đột nhiên chân bị thứ gì bắn chúng làm nàng mất thăng bằng nghiêng người té xuống dòng sông bên cạnh. Đang trong lúc ngẩn người tưởng rằng sẽ có người đến kéo nàng lại thì cả người cảm thấy lạnh lạnh, bên tai tòan nghe tiếng róc rách của nước. Nàng hỏang sợ vung tay vung chân lung tung trong nước. Ở thế giới bên kia nàng muốn tự bảo vệ mình nên đẫ đi học hết các môn võ. Tham gia khóa học cứu hỏa-thóat thân. Nhưng chỉ có mỗi bơi lội là nàng thấy không cần thiết. Vì nàng cho rằng nơi nàng ở thì không có bể bơi ao hồ gì. Nhưng nàng không biết sẽ có ngày nàybây giờ nàng mợ hối hận tất cả đều đã học tạo sao lại bỏ lỡ bơi lội cơ chứ. Vừa giận mình vừa vùng vẫy dữ dội. Nhưng nàng càng vẫy thì càng cảm thấy thân thể mình dần chìm xuống sâu hơn. Thiếu không khí khiến nàng cảm thấy kiệt sức. Trong lúc nàng không vùng vẫy nổi nữa thì có một bàn tay vòng qua eo nàng ôm nàng vào lòng rồi kéo nàng lên bờ. Nàng tưởng đó là Thanh Hoa bởi vì bàn tay đó cũng gầy nhỏ. Vòm ngực không rộng lắm. Chỉ có ngực hơi phẳng nhưng nàng không chú ý dến điểm này. Lúc lên đến bờ nàng ho khan đến nỗi mặt đỏ bừng đang định trách Thanh Hoa sao lại đến cứu nàng chậm vậy xém chút nữa làm nàng mất mạng. Ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt vị công tử kia gần trong gang tấc. Nàng giật mình nhưng rồi lại nhìn thấy phía dưới cằm người kia bị tróc đi một chút làn da dưới lớp tróc kia trắng mịn. Nàng thầm giật mình hóa ra là dịch dung. Rồi tự thầm nhủ mình rằng người này không tầm thường phải tránh xa ra một chút. Đang trong lúc nàng đánh gia người kia thì người kia cũng không ở yên đánh giá lại nàng. Cô gái này trên người mang mùi của trăm loại hoa ngửi mà không nồng.ngược lại rất dễ cịu làn da có chút hơi vàng , mắt nhỏ nhưng trong mắt không có tạp chất nhìn rất lanh lợi. Nhưng khi nhìn đến phía ta bên phải thì thấy da phía dó có chút khác biệt nơi này thì rất hồng hào không vàng chút nào, noiw dấy còn có dấu hiệu phai màu và bong tróc. Hắn ngẩn người nhìn kĩ một chút thì càng chắc chắn là nàng đã dịch dung mà thủ pháp dịch dung này rất cao siêu nếu không phải do nước làm phai đi một chút thì không có một chút khác thường nào. Thật khó phân biệt. Nghĩ tới đây hắn mới nhớ là mình cũng dịch dung vừa rồi mới chạm nước cũng có dấu hiệu như vậy hắn giật mình đứng dậy kéo theo Nhan Phi Phi cùng đứng lên khi thấy nàng đã đứng yên thì cách xa nàng ra một chút. Mong là màn đêm sẽ che đi chút sơ hở này.
"Cô nương không sao chứ?". Hăn mở miệng đánh tan đi khong kí trầm mặc giữa hai bên.
"Ta không sao. Đa tạ vị công tử ra tay cứu giúp cho hỏi quý danh công tử để hôm nào mang lễ dến đa tạ.". Nàng trả lời cho có lệ.
"Ta là Vũ Văn Duệ. Nhà ta ở cuối con sông này đi về phía đông. Nơi đó chỉ có mỗi nhà ta rất dễ tìm.". Hắn nói rất là cụ thể. Ngừng lại một lát hắn lại khôi phục vẻ mặt vô lại nói chuyện với nàng:" ta đã cứu cô nương một mạng rồi thêm chuyện cô nương vớt được hoa đăng của ta thật là có duyen. Vậy cô nương đã chịu lấy thân bão đáp ta chưa.". Hắn trưng  vẻ mặt nhởn nhơ đáng đánh. "Ta đã nói rồi hôm sau ta sẽ đến thăm quý phủ của công tử để bồi tội cũng coi như đến để tạ ơn cứu mạng. Ta đây phải về nhà rồi ta xin cáo từ". Nói rồi nàng quay mặt đi.
"Cô nương đi thong thả. Hẹn gặp lại. Chiếc hoa đăng này là cô nương vớt lên cô nương cứ cầm về. Nãy cô nương mới rơi xuống sông y phục đa ueớt hết rồi. Thế này thì không ổn." hắn nói vừa trưng khuôn mặy vô lại đáng ghét ra.
"Trường An đưa áo chòang của ta đây"
Người bên cạnh. Trường An thấy vậy ngớ ngẩn hồi lâu. Phải biết rằng y phục của công tử nhà mình không bao giờ đưa cho người ta nhưng hôm nay lại đưa cho vị tiểu thư nhan sắc tầm thường này. Nghĩ vậy nhưnh cũng đưa áo chòang cho Vũ Văn Duệ. Hắn cầm lấy rồi tiến lên khóac áo cho nàng rồi nhét chiếc hoa đăng vào tay tay của nàng rồi quay đi bỏ lại một câu :"trời lạnh cô nương cẩn thận kẻo bị cảm. Một tháng sau ta sẽ đến nhà cô nương thăm hỏi.". Nói rồi bước đi. Hành động này làm tất cả mọi người hóa đá. Ngay cả Trường An cũng há hốc mồm . phải biết rằng công tử nhà mình không bao giờ gần nữ sắc mà hành động hôm nay rất khác thường. Vũ Văn Duệ đi được một đoạn không thấy Trường An cất bước cau mày lên tiếng:"con đứng đó làm gì?".
Trường An nghe vậy mới hồi phục tinh thần vội chạy theo sau. Đi qua ngõ phía trước hắn đứng lại quay mặt lại nói với Trường An.
"Đi theo co nương kia xem nàng ta là con gái nhà nào.".
Trương An nghe vậy giât mình rồi cũng chạy ra khỏi ngõ đi về phía Nhan Phi Phi rời đi.

Sau khi Vũ Văn Duệ rời đi nàng ngẩn ngơ hồi lâu. Một lát sau mới hồi phục tinh thần. Nàng đi về. Nhớ đến câu nói của hắn ta nàng thầm mắng." Đúng là đồ bám dai như đỉa. Ta đã nói đến mức này rồi mà mặt còn dày để đến nha ta thăm hỏi."
Đang di vậy bỗng Nhan Phi Phiccứ có cảm giác có người theo sát phía sau. Nàng nhanh chân bước đi qua ngó hẻm cứ đi lòng vòng một hồi cắt đuôi được người kia nàng mới quay về viên của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #rodemoe