Chương 2
Nhưng nàng nhớ đến lời ông từng dặn qua giấc mơ. Nhẫn nhịn không cho nước mắt chảy xuống. Nhan Phong thấy vậy đau lòng an ủi:
"Không sao rồi để huynh trả thù cho muội. Huynh nhất định không cho bọn họ sống yên ổn ".
"Huynh không cần lo cho muội. Có huynh và phụ thân che chở cho muội rồi huynh yên tâm từ nay muội sẽ không để ai ức hiếp muội và người thân mình đâu ".
Nhan Phong thấy sự kiên quyết chưa bao giờ có trong mắt Nhan Phi Phi thì cả kinh. Lát sau mới phục hồi tinh thần nói :
"Được. Có gì cứ nói với huynh. Huynh sẽ giúp muội".
Nói rồi ôn nhu sờ đầu Nhan Phi Phi. Nhan Phi Phi cảm nhận được sự ấm áp từ người thân đầu của nàng trên thế giới này. Trong lúc hai người đang bói chuyện thì ngoài cửa có tiêang gõ cửa. Nhan phong cả giận nói :
"Ai".
"Là nô tì. Em mang cháo lại đây rồi". Thanh hoa đáp
"Mang vào đây".
Thanh hoa bưng bát cháo đến gần. Thanh Phong đón lấy bát cháo khuấy nhẹ. Nói với nàng:
"Để ta đút muội ăn "
Nhan Phi Phi tính từ chối nhưng cảm thấy mình không còn chút sức lực nào ben gật đầu. Nhan phong vừa thổi vừa đút chóa cho nàng ăn. Nhẹ nhàng mà ôn nhu. Cho nàng ăn song Nhan Phongthấy vẻ mệt mỏi trong mắt Nhan Phi Phi thì cáo tùe nàng r ra ngoài. Sau khi Nhan phong đi thid nàng cũg cảm thấy mệt mỏi chớp mắt đã thiếp đi lúc nào không biết.
Mấy ngày nay nàng đều ở trong viện của nàng nghỉ nghơi. Thương thế cũg dần tốt lên. Thân thể cũng dần dần khỏe lại. Lúc nhàm chán nàng thường suy nghĩ về cuộc sông sau. Sau khi bàn song việc làm ăn với các khách nhân khác thì Nhan Phong sẽ quay lại nói chuyện phiếm với nàng một lúc rồi mới rời đi. Mà mẹ con đại phu nhân cũng không tìm nàng gây phiền tóai nữa. Nên nàng cũg có một khỏang thời gian yên bình. Nhan chính vì lo việc buôn bán nên ít khi sang thăm nàng chỉ kêu người mang rất nhiều đồ qua viện của nàng.
Sáng hôm thức dậy,nàng thấy thân thể mình đã khỏe. Nàng có ý định đi dạo xung quanh để xem tình hình thế nào .
Nàng ngồi trước gương chải đầu thì giật mình. Khuôn mặt trong gương nhìn rất sắc sảo mắt to mày rậm làn da trắng nõn .đôi môi nhỏ nhắn hồng hào khuôn mặt thon dài.nhìn rất là mê ly. Nàng thầm than"thảo nào Nhan Phong nói khuôn mặt này sẽ gây rắc rối to lớn . quả không sai. Sau này nên che đi thì tốt hơn". Nghĩ vậy nàng dùng bút kẻ mày tao vài đường cơ bản trên khuôn mặt đã làm khuôn mặt khuynh thành trở nên rất bình thường. Nàng mắc bộ y phục màu hồng phấn cảm thấy quá lòe lọet. Nàng quyết định khi đi xem xét tình hình quay lại sẽ đi mua vài bộ y phục và một ít thuốc đông y vó lúc sẽ câdn dùng đến.
Nhan Phi Phi bước ra cửa đi dạo xung quanh Bách Hoa viện nơi mình ở xem xét thật kĩ( có ý là trăm hoa. Cũg đúng vì nơi đây trồng rất nhiều hoa ). Mấy ngày nay nàng cũg đã quan sát nơi này một lượt. Trong vườn trông rất nhiều loại hoa từ mẫu đơn đến hoa tường vi nhì rất đẹp. Viện này rất nhỏ chỉ có một cây phong lá đỏ lớn bên dưới có một bộ bàn đá rất cũ. Có một nhà bếp nhỏ. Bên có phòng cho 3 nha hòan hầu hạ ở . Nhan Phi Phi trước kia là một người yêu hoa. Suốt ngày chỉ ở trong viện chăm hoa không ra ngòai viện nửa bước.(tiêu thư khuê tú đúng mực a). Vì vậy mà không biết đây là đâu .triều đại nào. Xã hội ra sao.
Nàng lấy cớ đi thăm tam ca để đi xem toàn phủ.trên đường đi nàng nhìn ngó xung quanh một lượt. Ghi nhớ hết mọi ngóc ngách của Nhan phủ, cách bài trí của từng viện. Nhan phong ở Tùng Hương viện. Có rất nhiều cây tùng to lớn nhìn trang nghiêm oai hùng. Đại phu nhân ở Ngọc Hồi viện .viện này rất to lớn gấp 3 lần viện của Nhan Phi Phi. Có rất nhiều hạ nhân. Nhìn đúng là rất hòanh tráng.
Đi một đọan cũg đã đến Tùng Hương viện. Viện này cũg không lớn là bao. Cách bài trí các phòng có sự hẻo lánh. Trong trí nhớ của Nhan Phi Phi nơi đây rất ít có người lui tới chỉ có đám hạ nhân ở đây chăm sóc viện. Nhan Phong rất ít khi về nhà nhưng trạch viẹn lúc nào cũng sáng bóng bởi vì trong mắt người khác Nhan Phong là một âc thần. Hồi nhỏ nàng cũng đếnđây chơi. Nhan Phong rất chiếu cố đến nàng. Nàng muốn gì hắn đều cho nàng không nói nhiều lời, nhung với người khác thì rất khắc khe , bủn sỉn.
Thấy nàng Nhan phong cười mời nàng vào trong ròi kêu hạ nhân bưng trà lên ôn nhu hỏi han:
"Sao hôm nay lại đến thăm huynh vậy. Thương thế của muội đã khỏi chưa?".
"Thương thế của muội đã không sao rồi. Mấyngày nay nằm trong phòng nhiều cũg cảm thấy ngột ngạt. Nghe Thanh Hoa nói huynh hôm nay ở nhà nên muội muốn qua thăm huynh chút tiện thể ra ngòai giải khuây ."
"Muội cứ dưỡng thương cho tốt. Đại phu nhan và 2vị tiểu thư kia sẽ không đến quấy rầy muội trong một thời gian. Có chuyện gì muội cứ dxi tìm cha là được. Buổi tối cha sẽ về nhà."
"Huynh yên tâm. Muọi tự lo cho mình được. Muọi có đem mấy bó hoa tường vi huynh thích đến đây."
Nói rồi kêu Thanh Hoa lấy bó hoa ra giao cho thị nữ bên cạnh .
Nhan phong thấy thế vui vẻ. Nói chuyện phiếm với một lát rồi kêu người lấy một số đồ bổ cho Nhan Phi Phi đem về. Nhan Phi Phi nhận rồi cáo từ trở về Bách Hoa viện của mình.
Về đến viện Nhan Phi Phi kêu Thanh hoa lại hỏi:
"Tiền tháng này còn có bao nhiêu". Nàng nhớ là tiền của Bách Hoa viện đều do Thanh Hoa giữ. Thu chi đều do nàng quyết định.
Thấy Nhan Phi Phi hỏi vậy đầu tiên nàng ta ngẩn ngơ hòi lâu ròi mới từ từ trả lời:
"Tháng này Đại phu nhân cho Bách Hoa viện 30 lượng bạc. Sau khi mua các thứ cho nhà bếp và thay một số đồ dùng thì chỉ còn lại 12 lượng bạc.".
Thanh hoa trả lời rành mạch có thể thấy nàng ta là một người chu đáo tỉ mỉ. Trong trí nhớ của Nhan Phi Phi nàng ta là một sát thủ trong giang hồ được Nhan Phong thuê về để bảo vệ Lưu Phi Phi. Thanh Hoa là một người ngoài mặt nhu hòa nhưng là người rất khắt khe nghiêm khắc. Cho nên trong việnchỉ có 3 nhan hòan trong đó có Thanh Hoa. Mọt bà tử thân hình to lớn chuyên làm tất cả việc nặng trong phủ. Còn một nha hòan và Thanh Hoa thì làm tất cả các việc còn lại trong phủ. Nhân số trong phủ rất ít. Việc tiêu dùng cũng giảm xuóong dáng kể.
Sau khi xem sét lại mọi việc Nhan Phi Phi nói với Thanh Hoa:
"Em cầm theo 10 lượng bạc ra ngoài phố cùng ta"nói rồi xoay người vào phòng thay đồ chuẩn bị ra ngòai. Thanh Hoa thấy nàng nói vậy thì giật mình lùi về sau hai bước mọt lát sau mới láy lại được tinh thần chuẩn bị nói thì Nhan Phi Phi đã đi vào phòng. Nàng quay mặt đi về phía phòng thu chi lấy bạc. Một lát sau đã thấy Nhan Phi Phi mặc bộ y phục hết sức bình thường khuôn mặt như tô như vẽ làm giảm đi sự sắc sảo.khuynh thành của khuôn mặt. Trở thành khuôn mặt hết sức bình thường.
Vì Bách Hoa viện mằm cách phố thị phồn hoa không xa. Vì vậy mà nàng chọn cửa sau của viện ra ngoài để tránh đụng chạm tai mắt của Đạiphu nhân lại có rắc rối. Đi được một đoạn nàng ghé vào tiệm y phục chọn lựa một bộ nam trang. Nàng để Thanh hoa ở ngoài đợi. Thanh Hoa không nói hai lời liền làm theo. Khi nàng đi ra đi trên phố náo nhiệt thấy bên cạnh là tiệm bá thuốc. Phía đối diên là cửa hàng son phấn. Nhan Phi Phi cho Thanh Hoa qua mua vài loại son phấn,còn mình thì đi qua tiệm thuốc chọn lựa vài loại thuốc để chế một ít thuốc độc và một ít thuốc trị thương. Và một số thuốc khác. Sau khi đi ra thấy Thanh Hoa đang đứng đợi ở trước cửa tiệm. Thấy Nhan Phi Phi đi ra. Nàng ta tiến tới giúp Nhan Phi Phi cầm bọc đò trong tay nàng, tring mắt mang vẻ mặt khong quan tâm.
Đang trên đường về nhà Nhan Phi Phi nhìn thấy một tiệm tào phớ bên lề đường bốc mùi thơm nghi ngút. Trong bụng cũng đang có cảm giác đói. Nàng quay mặt về phía Thanh Hoa nói:
"Chúng ta qua đó ăn. Ta đói bụng rồi" nói rồi tiến đến quầy tìm chỗ vắng người ngồi xuống. Trưởng quầy tiến lên phục vụ. Hỏi:
"Quan khách dùng mấy phần".
"Cho ta hai phần". Nàng nhã nhặn đáp.
Nói rồi chỉ chiếc ghế bên cạnh .liếc Thanh Hoa một cái ý bảo nàng ngồi xuống cùng ăn. Thanh Hoa lên tiếng từ chối.
"Tiểu thư em không đói lát nữa về ăn sau cũng được".
Ta kêu em ngồi xuống ăn thì cữ làm theo đi đừng có cãi. Ta cần hỏi em một số chuyện.". Nàng nói rồi dùng ánh mắt bảo nàng cứ làm theo.
Thanh Hoa thấy Nhan Phi Phi nói vậy không từ chối ngồi xuống bên trái Nhan Phi Phi.lát sau tiểu nhị đã bưng lên hai bát tào phớ. Nàng động đũa liếc mắt ý bảo Thanh Hoa cũng ăn đi. Vừa ăn vừa hỏi Thanh Hoa một số chuyên. Ăn song nàng cũng biết được, đây là Ung thành. Là một trong ba thành phồn hoa nhất của Đại Nguyên quốc do nhà Vũ Văn cai trị. Mà Ung thành là thành cách xa đế đô nên có nhiều bản sắc dân tộc hơn các thành khác. Ngòai Đại Nguyên quốc ra còn hai nước lớn khác là Liêu quốc và Thương quốc. Ba nước này tao thành thế chân vạc không lay chuyển được. Chiến tranh sảy ra cả ba quốc gia đều tổn thất nặng nề nhưng không sụp đổ.
Có được một số tin tức có ích Nhan Phi Phi dẫn theo Thanh Hoa quay trở về Bách Hoa viện trước khi trời tối. Ăn tối song nàng về phòng khóa cửa cẩn thận rồi lôi đống thuốc sáng đi mua bắt đầu chế thành thuốc bột có lúc cần dùng tới. Làm song nàng thay y phục chuẩn bị ngủ thì bên ngòai vang lên tiếng gõ cửa. Chần chừ hồi lâu nàng khoác áo ra ngoài mở cửa thì thấy Nhan Phong đứng trước cửa. Nàng nghiêng người để cho hắn vào phòng. Pha một ấm trà mời hắn dùng.song nàng ngồi xuống đối diện hắn . lúc này Nhan Phong mới mở lời:
"Nghe nói hôm nay muội ra ngoài" . Nhan Phong nhìn vào mắt nàng như không thể tin. Cũg đúng từ nhỏ đến lớn Nhan Phi Phi chưa bước chân ra khỏi viện. Mà hôm nay lại đi ra ngoài phợ phồn hoa thì ai có thể tin nổi.
Nghe vậy nàng không hề ngạc nhiên vì nàng đã biết trước Thanh Hoa là người Nhan Phong đưa đến tất nhiên mọi việc làm của mình hắn đều biết. Nàng ung dung trả lời:
"Đúng vậy. Từ trước tới nay muội đều ở trong viện này không ra ngoài cũng không biết bên ngoài ra sao nên hôm nay muội dẫn Thanh Hoa ra ngoài cho khuây khỏ tiện thể nhìn bên ngoài thế nào. Muội còn mua được một ít đồ nhìn rất thích." .
Nghe Nhan Phi Phi nói vậy Nhan Phong cảm thấy bớt lo lắng hơn nghĩ nghĩ một hồi rồi nói :
"Nếu muội thích ra ngòai lần sau báo với ta một tiếng ta keu người đi cùng muội."
"Khong cần đâu tam ca ta ra ngoài dẫn theo Thanh Hoa là được nàng ta có võ công . không sao đâu". Nàng khóat tay nói.
Nhan Phong cân nhắc một hồi rồi gật đầu như đồng ý.lát sau lại lên tiếng :"ta kêu người mang tiền qua đây cho muội . muốn mua gì thì mua. Hết sai người đến tìm ta."
Nhan Phong ở lại nói chuyện một hồi rồi cũng trở về Tùng Hương viện.
Sau khi Nhan Phong đi thì nàng bỏ áo ra rồi leo lên giường suy nghĩ về kế hoạch cho cuộc sống sau này của mình ở, hế giới này. Bước đầu tiên trong kế hóach đã được vạch ra. "Công ăn việc làm ổn định".
Hai ngày hôm nay nàng đều ở trong viện. Ngoài lúc chế thuốc ra tất cả thời gian đều đọc sách chăm hoa. Cứ cách hai ngày nàng đều đi dạo trên phố, mua vột vài vật cần thiết.
Một hôm nàng chuẩn bị ra ngoài nàng kêu Thanh Hoa lại nói với nàng ta :
"Hôm nay ta muốn ở trong phòng đọc sách . ngươi đi mang mấy quyển sách hôm trước ta lựa đến đây.".
Thanh Hoa đi lấy rồi trở lại. Lúc gần đi ra nàng lên tiếng:" Ra ngoài không được đến quấy rầy ta cơm trưa khi nào ta đói ta tự tìm ăn .ngươi cứ làm việc của ngươi đi."
Thanh Hoa gật đầu ra ngoài đóng cửa lại. Lúc này tâm Nhan Phi Phi mới thả lỏng đi vào ngồi xuống bàn giả vờ đọc sách. Khi thấy bóng dáng đứng ở ngòai cửa rời đi mới để sách xuống. Lấy chăn và gối đầu làm người gia phòng vạn nhất nàng ta quay lại. Song xuôi nàng mới đi thay y phục trang điểm song . với lấy sấp giấy trên bàn rồi ngó nhìn xung quanh rồi leo qua cửa sổ. Đến bên tường thấp nhảy ra ngòai. Nàng vận bộ nam trang mà hồi trước mua chưa từng dùng đến. Mặt tô tô vẽ vẽ có vẻ chính trực của người thiếu niên. Nàng đi trrên phố tìm đến tiệm rèn nổi tiếng nhất Ung thành. Đến nơi có một lãi bá tuổi tác không cao thân hình vạm vỡ đến chào hỏi nàng :
"Công tử không biết ta có thể giúp gì được cho ngài."
"Ta cần lão rèn cho ta một thứ.". Nói rồi lôi sấp giấy ra đưa cho lão bá. Ông ta nhìn một hồi rồi hỏi lại nàng :
"Đây là cái gì ta chưa thấy bao giờ. Không biết công tử có thể chỉ giáo một chút không.". Lão bá nhìn nàng với ánh mắt rối rắm.
"Đây là châm. Ám khí phòng thân. Cây này vừa tròn vừa nhỏ tùy theo kích cỡ. Ta đã nói đến đây mong người có thể giúp ta giữ bí mật. Nếu không hậu quả là gì chắc người biết.". Nói rồi nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão bá trước mặt. Châm còn có thể cứu người chữa bệnh nhưng nàng sẽ không nói ra vì nói ra cũng chẳng ai tin.
Vị lão bá thấy sự lạnh lẽo trong mắt nàng thì lưng tóat mồ hôi lạnh vâng dạ rồi lui đi làm việc.
Sonh việc nàng đi dạo trên phố tìm kiếm mua một ít thốc để chế thêm một lọ Kim Hoa tán. Kim Hoa tán này là độc dược nàng mới chế ra gần đây có công dụng làm người ta đau đớn giống như bị bẻ gãy hết từng khúc xương. Nàng định dùng vật này để thu phục Thanh Hoa làm người của mình. Đang đi qua một cái ngõ nhỏ vắng người. Nàng cảm thấy có người bám theo nàng đi nhanh hơn đến một khúc cua nàng trốn vào cầm chắc lọ độc dược trong tay. Khi người kia đi qua nàng với đại một lọ trong túi đổ hết lên người kia. Song nàng mở mắt ra thì thấy một người tóc hoa râm. Quần óa rách nát.nhiwng trên khuôn mặt mang sự nhở nhơ làm người ta ghét. Nhìn thấy nàng lão ta giận dữ quát :
"Ngươi đổ thứ gì lên người ta. ".
Nàng thấy vậy giật mình đang định xin lỗi thì lão lại lên tiếng:
"Nhìn ngươi có vẻ chính nhân quân tử.hay theo ta làm nô tài theo ta cũng được. Ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
Nói rồi nhìn ngắm Nhan Phi Phi từ đầu đến chân làm nàng có chút không được tự nhiên. Nhưng rồi nhớ đến câu nói kia làm nàng tức giận quát thẳng mặt lão ta:
"Ngươi là gì mà kêu ta lầm nô tài cho ngươi. Ngươi nhìn lại mình đi quần ál rách tươm. Đầu tóc bù xù .ngoài biết xin ăn ra ngươi còn có bản lãnh gì. Ta đi theo ngươi không đói chết thì cũng thành quỷ. "
Nói song liếc lão ta một cái rồi quay mặt chuẩn bị rồi đi. Lão ta nắm lấy tay nàng lại nhưng nàng vội vàng phủi đi giống như phủi tà vậy.
Lão già thấy nàng khi thường thì vội vàng lên tiếng:" ta không phải ăn xin. Ta ngoài biết dùng độc còn có vỗ công cái thế .khinh cong tuyệt đỉnh.". Nói rồi vỗ ngực tỏ vẻ.
Nàng cảm thấy buồn cười khinh bỉ:
"Ngươi không phải ăn xin vậy bộ dạng này xem có khác nào ăn xin không. Còn nữa ngươi bảo ngươi biết dùng độc vậy ngươi nói trên người ngươi là thứ gì.". Nói rồi chỉ vào chỗ độc dược mới đổ lên người lão ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro