
Chương 72: Đạp Tuyết biết lộn mèo
May mà là Cảnh Vương đến đón, không cần phải cưỡi ngựa về.
Ngay khi nhìn thấy xe ngựa, Điền Chính Quốc thật sự cảm thấy biết ơn Bùi Hoằng sâu sắc.
Thấy cậu loạng choạng leo lên xe ngựa, Bùi Hoằng nhíu mày lo lắng, đang chuẩn bị lên theo thì bên tai vang lên giọng nói của Kim Thái Hanh: “Cảnh Vương Điện hạ.”
Vừa quay đầu lại, Kim Thái Hanh đã cưỡi ngựa đứng phía sau, đôi mắt xanh đậm tựa viên ngọc bích tốt nhất ở Mạc Bắc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống: “Bổn vương có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Kim Thái Hanh đã mở lời, Triển Nhung ở bên cạnh cũng dắt ngựa đến, Bùi Hoằng đành phải từ bỏ ý định lên xe, nhận lấy dây cương nhảy vọt lên ngựa, vừa phe phẩy chiếc quạt vừa nở nụ cười không có chút cảm xúc: “Vương thúc muốn hỏi gì?”
Từ sau khi Kim Thái Hanh công khai đưa Điền Chính Quốc đi trong bữa tiệc riêng của Bùi Hoằng, hai người gần như công khai đối địch.
Kim Thái Hanh có chuyện gì muốn nói với hắn ta, lại còn đặc biệt dùng từ “thỉnh giáo”?
Hắn ta không nhịn được mà nhìn về phía xe ngựa.
Xe ngựa từ từ lăn bánh, ngọn gió ở bến thuyền thổi bay một góc rèm cửa sổ. Điền Chính Quốc tự cố gắng leo lên xe ngựa đang ngồi trong xe, mày cau lại, khóe mắt vẫn còn đỏ, hai mắt hiện lên ánh nước, đẹp đến lạ thường.
Bên cạnh lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Kim Thái Hanh: “Vừa đi vừa nói.”
Bùi Hoằng rời mắt đi, nhớ đến khi vừa nghênh đón Điền Chính Quốc, cả người cậu bao trùm mùi hương lạnh đắng, mi mắt giật mạnh mấy cái: “…Được.”
Chuyến đi săn ở núi Nhạn Nam gặp phải mưa lớn, ngay cả đệ họ của Kim Thái Hanh cũng bị mắc kẹt trên núi, dù đích thân đến nhưng Kim Thái Hanh mắt cũng không liếc mà chỉ ôm Điền Chính Quốc đi.
Trong bữa tiệc riêng, Kim Thái Hanh đột ngột xông vào, trực tiếp mang Điền Chính Quốc đi mất. Nếu không vì tiếng tăm đầy sát khí đẫm máu của Định Vương, lại chưa từng có bất cứ tin đồn tình ái nào, tất cả mọi người đều sẽ không lơ mơ đoán rằng Kim Thái Hanh đến để trả thù —— Ai trả thù mà lại ôm con người ta đi chứ?
Còn chuyện xuống phía Nam dẹp loạn, Kim Thái Hanh vốn là người lười để ý đến mấy thân vương. Đức Vương thích nhảy nhót trước mặt, hắn chỉ tùy tiện giơ tay đẩy đi, một ánh mắt cũng chẳng buồn bố thí, vậy mà lại tốt bụng đến mức theo Điền Chính Quốc xuôi Nam.
Dù những chuyện này vẫn có cách để giải thích, nhưng Bùi Hoằng vẫn có một cảm giác nhạy bén gần như là trực giác.
Mối quan hệ giữa Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc thật sự kém như lời đồn bên ngoài sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Bùi Hoằng, đôi mắt xanh lạnh băng kia nhìn hắn ta không có chút cảm xúc, như cũng không thèm để ý liệu hắn ta có phát hiện ra điều gì không.
Giống như cái nhìn lướt nhẹ qua hắn ta ở núi Nhạn Nam vậy.
Theo hành vi của lão Hoàng đế, rõ ràng là rất hài lòng với mối quan hệ tồi tệ giữa Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.
Nếu Hoàng đế phát hiện hai người họ…
Bùi Hoằng từ từ siết chặt chiếc quạt trong tay.
Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm Bùi Hoằng một lát, ánh mắt không chút gợn sóng, rồi chuyển sang xe ngựa, thờ ơ nghĩ.
Từ bến thuyền đến xe ngựa đều không thèm nhìn hắn lấy một cái, xem ra là thật sự giận dỗi không muốn để ý đến hắn nữa.
Đáng tiếc là khi về Kinh bị ràng buộc, nếu không thì đã lên xe ôm người dỗ rồi.
Điền Chính Quốc thật sự không muốn để ý đến Kim Thái Hanh nữa. May mà Kinh thành đã vào Thu, lạnh hơn phía Nam nhiều, mặc thêm vài lớp áo cũng không ai cảm thấy kỳ lạ, nếu không thì những dấu vết dày đặc trên người cậu sẽ bị lộ mất.
Vốn dĩ vì phải về Kinh, không thể thường xuyên gặp mặt nữa, nhưng tâm trạng buồn bã và ủ dột của cậu lại tan biến, chỉ có thể cắn môi thầm mắng trong lòng.
Đồ chó thối.
Đoàn xe chậm rãi di chuyển từ bến thuyền trở về Kinh thành, Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh giày vò suốt cả buổi sáng, còn chưa kịp tắm rửa, cảm giác trong bụng rất khó chịu. Cậu tựa đầu vào xe ngựa, muốn chợp mắt một lát nhưng sợ làm bẩn quần.
Đây là xe ngựa của Bùi Hoằng, nếu để lại vết ướt trên xe bị hắn ta phát hiện…
Tai Điền Chính Quốc đỏ bừng, còn chẳng dám thư giãn để ngủ nữa.
Đồ chó hư!
Từ vựng để mắng người của cậu ít đến đáng thương, lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy câu này.
Tiếng người xung quanh dần nhiều lên, Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng, mới nhận ra đã vào Kinh thành. Cậu vội vàng kéo rèm xe lên, ló cái đầu mềm mại ra ngoài ngó nghiêng ngó dọc.
Đoàn xe do Cảnh Vương dẫn đầu sẽ trực tiếp về cung, Kim Thái Hanh còn phải về phủ Vương gia trước, đến Kinh thành là phải tách ra.
Thấy Điền Chính Quốc buồn ngủ đến mức mở không nổi mắt, mái tóc mềm mại cũng rối tung như con chim non bị vò lông, hấp tấp ló đầu ra, khóe miệng Kim Thái Hanh hơi nhếch lên: “Bổn vương đi trước một bước.”
Ánh mắt nhìn Điền Chính Quốc như có lưỡi câu, chậm rãi lướt từ sợi tóc của Điền Chính Quốc xuống khóe miệng đỏ hồng, rồi mới chậm rãi nói: “Tiểu Điện hạ, tạm biệt.”
Chất giọng trầm thấp của Kim Thái Hanh mang theo ý cười như có như không mà chỉ hai người họ mới hiểu.
Cả người Điền Chính Quốc tê rần, có cảm giác như bị Kim Thái Hanh đùa bỡn lưu manh trước mặt mọi người, mi mắt run rẩy, mím môi rồi thả rèm xe xuống.
Những ngày gần đây, Hoắc Song bị ép phải giấu chuyện Kim Thái Hanh lẻn vào phòng của Điền Chính Quốc, thậm chí sáng nay còn tình cờ thấy cổ Kim Thái Hanh bị cắn, ung dung bước ra khỏi phòng Điền Chính Quốc: “…”
Thật không biết xấu hổ!
May mà trong mắt người ngoài, phản ứng của Điền Chính Quốc trông như là vừa có cuộc xung đột không mấy vui vẻ với Kim Thái Hanh trên đường, đang lạnh mặt với Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh vẫn giữ thái độ như thường, không quan tâm: “Đi thôi.”
Triển Nhung giật dây cương, lúc đi ngang qua Hoắc Song thì hừ một tiếng, mang theo cận vệ theo sau Kim Thái Hanh.
Tiếng vó ngựa ngoài cửa sổ xa dần, Điền Chính Quốc không nhịn được lại nhấc một góc rèm lên, lén nhìn theo bóng lưng Kim Thái Hanh, rồi nhanh chóng thả rèm xuống sợ Bùi Hoằng tìm cậu nói chuyện.
Cậu đã bị Kim Thái Hanh làm cho dơ hết cả rồi, thật sự không tiện nói chuyện với người khác.
May mà Cảnh Vương ngoài xe ngựa không biết đang nghĩ gì, không tìm cậu bắt chuyện như mọi khi, cho đến khi xe ngựa đến cổng cung thì buộc phải xuống xe.
Bức tường cung quen thuộc hiện ra trước mắt, hoàng thành vẫn giữ không khí ngột ngạt chết chóc như lão Hoàng đế. Điền Chính Quốc cảm thấy ngạt thở, nghĩ đến việc phải vào cung đối diện với lão Hoàng đế kia mà lòng trĩu nặng.
May mà lần này vào cung không giống lần đầu. Lần đầu tiên, mọi chuyện xảy ra đột ngột, cậu còn hoang mang và hỗn loạn. Nhưng lần này cậu đã biết mình là ai, bên cạnh cũng có nhiều người hơn, cậu cũng có nhiều can đảm hơn trước.
Bùi Hoằng xoay người nhảy xuống ngựa, vẻ mặt vẫn như thường ngày, ân cần hỏi: “Tiểu Quốc, ta nghe nói ngươi và Định Vương ở phủ Bảo Khánh gặp thích khách, rồi bị thất lạc với những người khác. Ở trong núi nguy hiểm, tìm được hang ổ của bọn cướp, rồi tìm cơ hội phối hợp trong ngoài mới phá được hang ổ bọn chúng suôn sẻ. Đó hẳn là một quá trình rất nguy hiểm, ngươi có bị thương không?”
Điền Chính Quốc: “…”
Ngoài việc rơi xuống vách núi là nguy hiểm, còn lại những lúc khác, nguy hiểm lớn nhất của cậu chính là Định Vương Điện hạ cứ dính chặt lấy cậu không chịu buông, lúc nào cũng lom lom nhìn cậu, tìm cơ hội xoa nắn gặm cắn.
Nếu là trước đây, Điền Chính Quốc chắc chắn sẽ ngại ngùng không dám nói dối, hoặc nếu nói dối thì cũng sẽ biểu hiện rất rõ ràng. Nhưng ở cùng Kim Thái Hanh lâu, gần mực thì đen, mặt cũng dày hơn nhiều, gật đầu: “Rất nguy hiểm, nhưng may là không bị thương.”
Bùi Hoằng biết Điền Chính Quốc dễ xấu hổ, không giỏi nói dối, nếu nói dối thì ánh mắt thường né tránh hoặc đỏ mặt đỏ tai, rất dễ nhận ra.
Đối diện với đôi mắt đen trong veo của cậu, hắn ta không thấy có gì bất thường, cười gật đầu: “Không bị thương là tốt rồi.”
Trời ạ.
Điền Chính Quốc thầm nghĩ, cậu thật sự bị Kim Thái Hanh dạy hư rồi, không thì sao có thể nói dối không chớp mắt như vậy chứ!
Trên đường vào cung, Bùi Hoằng thỉnh thoảng kể về tình hình trong cung gần đây cho Điền Chính Quốc.
Đức Vương bị phạt cấm túc đã được thả tự do vài ngày trước, vì phạm lỗi nên không thể xuôi Nam dẹp loạn, mấy ngày nay nhảy nhót trước mặt lão Hoàng đế tỏ ra vô cùng hiếu thuận, đang tìm cơ hội cùng Lễ bộ chủ trì kỳ thi Hội năm sau.
Vào thu, tiết trời trở lạnh, lão Hoàng đế càng ngày càng không khỏe, ho khan mệt mỏi nhiều hơn, thái độ với Đức Vương cũng lạnh nhạt, không rõ có đồng ý hay không. Đức Vương càng ngày càng ân cần, tìm các danh y và đơn thuốc khắp nơi hiến dâng cho lão.
Nhắc đến thi Hội, Điền Chính Quốc nhớ đến chuyện khác: “Kết quả thi Hương thế nào?”
Bùi Hoằng phe phẩy quạt, cảm thán: “Thế tử phủ Hoài An Hầu rất xuất sắc, đoạt được Giải Nguyên. Hiện tại ở Kinh thành có rất nhiều đại nho coi trọng y, cho rằng y có triển vọng lớn nhất để đứng đầu năm sau. Nếu thật là vậy thì sẽ là liên tiếp đỗ đầu ba kỳ.”
Nghe tin này, Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, cũng mừng thay cho Điền Tư Độ.
May mà Điền Tư Độ đỗ Giải Nguyên, nếu không thì cậu sẽ cảm thấy áy náy hơn.
Cậu nhớ lại giấc mơ khi mới trở về Kinh thành, do bị rơi xuống nước mà mơ thấy.
Trong mơ, phủ Hoài An Hầu bị Điền Tư Độ làm cho tan nhà nát cửa, tất cả vào ngục… Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, có lẽ là do thân phận của cậu bị phát hiện, lão Hoàng đế đã ra tay với phủ Hoài An Hầu.
Nếu không phải cậu tỉnh dậy, trời xui đất khiến thế nào mà tìm đến Kim Thái Hanh, lão Hoàng đế lại kiêng dè Kim Thái Hanh, vòng vo gán cho cậu thân phận Thập Nhất Hoàng tử, nếu không sau khi bị phát hiện thì kết cục vẫn giống như vậy.
Khi vào cung đã là buổi trưa, lão Hoàng đế vừa uống trà thuốc xong, đang nghỉ ngơi nên không cần phải gặp ngay. Điền Chính Quốc chia tay Bùi Hoằng, lê lếch đi về phía điện Minh Huy, cả người đều ướt nhẹp nhếch nhác.
Không biết là do ảo giác của cậu hay thật sự bị ướt rồi.
Điền Chính Quốc cảm thấy mình sắp ngất đến nơi. Không đợi Phùng Cát đã ở trong cung nhiều ngày thấy cậu trở về thì vui mừng chạy tới nói chuyện, cậu yếu ớt lên tiếng, giọng run rẩy: “Chuẩn bị nước… ta muốn tắm.”
Kim Thái Hanh “tặng” quá nhiều quà. Điền Chính Quốc ngâm đến khi nước lạnh mới bước ra khỏi thùng tắm, tay chân bủn rủn, không dám cúi đầu nhìn những dấu vết loang lổ trên cơ thể, vừa mắng Kim Thái Hanh vừa mặc đồ lót sạch vào.
Mấy ngày này cậu sẽ không thèm để ý đến Kim Thái Hanh nữa!
Cậu bận rộn một lúc, như chú chim nhỏ chăm chỉ chải lông, vất vả lắm mới tươm tất toàn bộ. Cậu mang cái bụng kêu ùng ục ngồi xuống, giận đến mức không còn sức ăn cơm.
Thức ăn trong cung không hợp khẩu vị cậu, thậm chí không ngon bằng cháo yến đường phèn Kim Thái Hanh cho cậu ăn ở nhà trọ.
Phùng Cát đứng bên cạnh hầu hạ Điền Chính Quốc dùng bữa, vẻ mặt vô cùng kỳ quặc, như có chuyện muốn nói nhưng không dám mở miệng.
Điền Chính Quốc thấy nhóc muốn nói lại thôi, hơi buồn bực: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Đứa con nuôi này của Điền Hỉ làm việc không cẩn thận như ông, nói năng cũng không biết lựa lời. Lúc mới vào cung, tiểu thái giám này đã dám thì thầm với cậu rằng điện Minh Huy từng là nơi ở của Thái tử tiền nhiệm, còn gì mà nhóc không dám nói nữa chứ.
Phùng Cát do dự thêm chút nữa, rồi nhỏ giọng: “Mấy ngày trước… Trang phi nương nương đã băng hà rồi, xin ngài nén đau thương.”
Điền Chính Quốc ngây người, nhớ đến vị phi tử phát điên ôm con búp bê đất cậu có duyên gặp một lần trong lãnh cung.
Băng hà rồi?
Biểu cảm của cậu đờ đẫn hồi lâu, cổ họng nghẹn lại: “Chuyện gì xảy ra? Khi nào vậy?”
“Ngay sau khi ngài rời Kinh một ngày.” Phùng Cát càng thêm dè dặt: “Lãnh cung bốc cháy, vì quá hẻo lánh nên người trong cung không phát hiện kịp thời, đến khi phát hiện ra… thì đã quá muộn.”
Điền Chính Quốc im lặng hồi lâu, lòng bỗng dưng đau thắt lại, giọng khô khóc: “Ta biết rồi.”
Phùng Cát vội nói: “Bệ hạ đã phong tỏa tin tức, không cho ai nói với ngài, có lẽ là sợ ngài đau buồn.”
Điền Chính Quốc không lên tiếng, siết chặt đôi đũa ngọc trong tay, cổ họng như nuốt phải một khối sắt, nuốt xuống không trôi mà nhả cũng chẳng ra, nặng nề nghẹn lại.
Trong lãnh cung ngay cả một ngọn nến cũng không có, làm sao lại bốc cháy chứ?
Người phụ nữ đáng thương đó, chỉ vì vẫn còn nhớ lại một ít chuyện cũ, vì cậu… mới bị diệt khẩu.
Nếu là trước đây, có lẽ Điền Chính Quốc sẽ cảm thấy tất cả là lỗi của mình.
Nhưng bây giờ cậu đã rõ ràng, lỗi không phải ở cậu mà là ở Hoàng đế.
Lão Hoàng đế đã ép chết người vợ đi cùng hắn bước lên ngôi vị, ép điên rồi sát hại chính con trai mình, còn có khả năng lớn là giết hại phụ thân huynh, thậm chí không ngần ngại cấu kết với ngoại tộc để tàn sát trung lương, còn chuyện gì mà lão ta không dám làm nữa chứ?
Điền Chính Quốc hoàn toàn mất hết khẩu vị: “Đem đi đi, ta không muốn ăn nữa.”
Phùng Cát hơi hối hận vì đã nói chuyện này khi cậu đang ăn, nhưng Điền Chính Quốc lại ngước mắt nhìn nhóc, nhẹ giọng: “Đa tạ ngươi, Phùng Cát.”
Lão Hoàng đế không cho ai nói chuyện này với cậu, nhưng Phùng Cát lại mạo hiểm báo cho cậu biết.
Phùng Cát thở dài: “Nô tài không làm gì cả, đâu thể nhận lời cảm tạ của ngài… Từ nhỏ nô tài đã mất phụ thân mẫu thân ruột, được phụ thân nuôi một tay nuôi lớn, cũng chưa từng trải qua những nỗi đau này. Nô tài lỡ lời nói ra, xin ngài đừng quá buồn.”
Điền Chính Quốc chớp mắt: “Điền Hỉ công công vào cung khi nào, theo hầu bên cạnh Bệ hạ bao nhiêu năm rồi?”
“Phụ thân nuôi giống như nô tài, từ nhỏ đã tịnh thân nhập cung, hầu hạ bên Bệ hạ từ trước khi Bệ hạ đăng cơ.” Phùng Cát cảm thán: “Tính ra, phụ thân nuôi đã theo Bệ hạ cũng phải năm sáu mươi năm rồi.”
Hai người đang trò chuyện thì có lệnh triệu từ điện Dưỡng Tâm.
Lão Hoàng đế vừa tỉnh dậy, lúc này muốn triệu kiến Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc đứng dậy, lúc đi qua gương thì đột nhiên dừng bước.
Áo khoác của cậu thường là màu trắng ngà, màu xanh tre hoặc màu xanh tuyết, đều là những màu sắc thanh nhã. Nếu không thì là những màu sắc tươi sáng như đỏ tươi hay xanh ngọc.
Sau hơn bốn mươi năm, những người lớn tuổi trong cung khi đó, ngoài Điền Hỉ ra có lẽ gần như đã chết sạch và thay thế bằng một lứa khác. Cộng thêm nhiều việc thời Thuận Đế đã bị cố ý xóa sạch dấu vết, tin tức liên quan đến Thái tử Khang Văn truyền lại không nhiều, nhưng người của Kim Thái Hanh vẫn dò ra được một số thông tin liên quan đến ông.
Thái tử Khang Văn thích mặc đồ trắng.
Một ý tưởng táo bạo đột nhiên lóe lên trong lòng Điền Chính Quốc, cậu cởi áo choàng màu xanh tuyết trên người ra, nghiêng đầu ra lệnh với bên ngoài: “Phùng Cát, lấy cho ta một bộ áo choàng màu trắng.”
Phùng Cát hơi sửng sốt.
Bệ hạ không cho tang Trang phi nương nương, tiểu Điện hạ vừa về Kinh đã nhận tin buồn này, lại không thể thể hiện ra ngoài vì thái độ của Bệ hạ. Cậu muốn mặc áo trắng là ngầm để chịu tang sao?
Phùng Cát nghĩ rằng mình đã đoán đúng, không dám nhiều lời, nhanh chóng đi tìm bộ áo choàng trắng mà Điền Chính Quốc yêu cầu rồi mang vào trong.
Điền Chính Quốc rất ít khi mặc màu này, cậu khoác lên bộ áo gấm viền vàng màu trắng, nhìn vào gương.
Trong gương là một thiếu niên dáng người cao gầy, dung mạo đẹp đẽ, áo trắng như tuyết làm nổi bật lên nét thanh tú và sắc sảo của khuôn mặt. Khi mặt mũi trầm tĩnh lại nở nụ cười, cậu trông như một vị công tử phong độ, tựa như ánh nắng sau cơn mưa.
Vì Điền Chính Quốc mới về cung, áo mùa Thu còn chưa kịp đo may, bộ đồ này là Phùng Cát lục trong kho tìm ra, vốn nhóc còn sợ sẽ bị cũ nhưng khi nhìn thấy vậy thì cảm thán: “Tiểu Điện hạ thật sự là mặc gì cũng đẹp.”
Điền Chính Quốc ngắm nhìn mình trong gương một lúc, mím môi, không đáp lời: “Đi thôi, đến điện Dưỡng Tâm.”
Điền Chính Quốc dẹp loạn đại thắng trở về lại có thêm một khoản thành tích, Đức Vương tự nhiên là người khó chịu nhất, gã quýnh lên cùng An Vương về cung. Khi Điền Chính Quốc bước vào điện Dưỡng Tâm, trong thư phòng đang rất náo nhiệt, không chỉ có Đức Vương mà ngay cả Kim Thái Hanh cũng ở đây, còn có vài triều thần cũng đang nghị sự.
Kim Thái Hanh hành động nhanh hơn Điền Chính Quốc, hắn về phủ giao phó mọi việc xong đã thay đồ vào cung, ngồi trên ghế chậm rãi uống trà, trông như đã báo cáo mọi việc với lão Hoàng đế.
Khoảnh khắc Điền Chính Quốc bước vào thư phòng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, bao gồm cả ánh mắt của lão Hoàng đế đang được Điền Hỉ hầu hạ uống trà.
Thiếu niên mặc áo trắng nhẹ nhàng, tỏ ra nhã nhặn và yên tĩnh, khác hẳn mọi ngày.
Trong khoảnh khắc đó, Điền Chính Quốc nhận ra động tác hầu trà của Điền Hỉ khựng lại, đồng tử của lão Hoàng đế cũng co rút dữ dội, đôi mắt mờ đục lộ ra vẻ kinh hãi như gặp quỷ giữa ban ngày, khuôn mặt gầy gò cũng run lên.
Cậu cố ý dừng lại một chút, nghiêm mặt quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ.”
Ngoại trừ Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, cùng Điền Hỉ đang hầu hạ bên cạnh lão Hoàng đế, không ai nhận ra biểu cảm thoáng qua của lão.
Một lúc sau, giọng nói khàn đục già nua vang lên: “Là Tiểu Thập Nhất à… đứng lên đi.”
Lòng bàn tay Điền Chính Quốc hơi đổ mồ hôi.
Quả nhiên, trong lòng lão có bóng ma.
Thái tử Khang Văn chính là bóng ma đã ám ảnh lão suốt mấy chục năm.
Kim Thái Hanh là người hiểu rõ Điền Chính Quốc nhất. Thấy cậu đổi bộ đồ có màu ít khi mặc, lại bắt được khoảnh khắc sơ hở giữa lão Hoàng đế và Điền Hỉ trước án thư, trong lòng hắn gần như đã đoán được mục đích của Điền Chính Quốc.
Đứa nhỏ này bây giờ cũng khôn lanh quá, nhưng có hơi liều lĩnh.
Thái tử tiền nhiệm là vì giống với Thái tử Khang Văn mà bị Hoàng đế ép điên, buộc phải mưu phản để tự bảo vệ mình. Điền Chính Quốc có vẻ ngoài giống với Thái tử tiền nhiệm, bây giờ lại có vài phần tương tự với Thái tử Khang Văn… không biết lão Hoàng đế sẽ làm gì.
Điền Chính Quốc giả vờ không nhìn thấy Kim Thái Hanh, mắt nhìn thẳng đứng lên.
Sau cuộc thảm sát mười tám năm trước, triều đình không còn nhiều cựu thần, những người đứng trong thư phòng đều là thế hệ trẻ, không biết rõ diện mạo Thái tử Khang Văn và Thái tử tiền nhiệm, nên không ai nhận ra điều kỳ lạ, cười chắp tay nói: “Tiểu Điện hạ đúng là thiếu niên anh hùng, ra tay một cái đã giải quyết được lũ cướp hung ác.”
“Rất có phong thái của Bệ hạ năm xưa, thật là một niềm vui lớn.”
Đức Vương không cam lòng, lườm Điền Chính Quốc, giọng điệu mỉa mai: “Ha, Thập Nhất đệ vừa ra ngoài một chuyến, trở về nhìn cũng thông minh hơn nhiều.”
Điền Chính Quốc ôn hòa, không nhìn Đức Vương: “May mà không phụ lòng Bệ hạ.”
Thái độ của lão Hoàng đế rất khác thường, hồi lâu không lên tiếng. Một lát sau, lão như bị nghẹn lại, rồi đột nhiên ho dữ dội.
Điền Hỉ vội vàng xoa lưng lão Hoàng đế, những người khác đều rối rít kinh hãi: “Bệ hạ bảo trọng long thể!”
“Mau, mau gọi thái y!”
Đức Vương lập tức lao tới, thể hiện lòng hiếu thảo: “Phụ hoàng! Ngài sao rồi? Nhi thần vừa tìm được một phương thuốc trị ho, lập tức cho người đi sắc thuốc!”
Cơ thể khô đét của lão Hoàng đế như muốn ho rời ra mấy phần, khuôn mặt vốn còn chút tinh thần ban đầu giờ đây cũng xám xịt. Lão phất tay ngăn một đám người ồn ào, vẻ mặt âm trầm, không hiền từ hòa ái như thường ngày: “Tất cả lui ra, Tiểu Thập Nhất ở lại.”
Bệ hạ đã ho thành như vậy, các triều thần cũng cảm thấy không tiện nghị sự, bèn đáp lời lui ra.
Đức Vương không muốn đi, Kim Thái Hanh cũng chưa di chuyển.
Một lát sau, Kim Thái Hanh hờ hững nói: “Bổn vương đến các Văn Uyên một chuyến.”
Khi ở Kinh thành, thỉnh thoảng hắn sẽ đến các Văn Uyên dọa vài vị các lão xử lý một số tấu chương. Hắn nói vậy cũng không ai thấy lạ, nhiều lắm chỉ cảm thấy hắn ngông cuồng như thường ngày, trước mặt Bệ hạ cũng không biết thu mình lại.
Chỉ có Điền Chính Quốc biết, Kim Thái Hanh đang nói rằng hắn sẽ ở lại trong cung một lúc.
Tuy nhiên, khi Kim Thái Hanh lướt qua bóp nhẹ ngón tay của cậu, cậu vẫn giữ mặt mũi, không thèm để ý đến hắn.
Cậu còn đang giận đó, Kim Thái Hanh có quyến rũ cũng vô ích.
Kim Thái Hanh thầm chậc một tiếng trong lòng, trên mặt vẫn không có biểu cảm, lạnh lùng rời đi.
Nếu không phải sáng nay còn đè Điền Chính Quốc lên giường phát điên một hồi, thì nhìn Kim Thái Hanh bây giờ cứ như người xa lạ vậy.
Kim Thái Hanh rời đi, Đức Vương cũng không tiện ở lại, trong lòng mắng thầm một tiếng nhưng mặt vẫn ra vẻ hiếu thảo: “Nhi thần sẽ phái người sắc thuốc, đem đến cho phụ hoàng ngay.”
Lão Hoàng đế hiển nhiên rất thất vọng về đứa con này, tùy ý phẩy tay: “Lui ra.”
Mọi người đều rời đi, trong thư phòng chỉ còn mỗi Điền Chính Quốc, bỗng dưng trở nên trống trải.
Tầm nhìn của lão Hoàng đế từ từ chuyển sang Điền Chính Quốc, con ngươi đục ngầu như ma trơi: “Tiểu Thập Nhất, lần này xuôi Nam dẹp loạn cảm thấy thế nào?”
Lần đầu tiên Điền Chính Quốc không cúi đầu mà nhìn thẳng vào mắt lão, bình thản: “Học được rất nhiều.”
Cổ họng lão như phát ra âm thanh kỳ quặc nào đó, ngón tay lướt qua tấu sớ trước mặt.
Là tấu sớ dẹp loạn, tổng cộng có ba bản, do ba người Ngụy Tuần phủ, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc dâng lên. Ba bản tấu sớ nội dung cơ bản gần giống nhau, nửa thật nửa giả nhưng không nhìn ra dấu hiệu ngụy tạo nào.
“Trẫm thấy tấu sớ nói ngươi và Định Vương bị mắc kẹt trong ổ cướp, Định Vương âm thầm tập hợp Hắc Giáp Vệ, đột kích hang ổ.” Lão Hoàng đế cầm tấu sớ của Ngụy Tuần phủ nhìn: “Có giết người không?”
Điền Chính Quốc dừng lại một chút, hơi gật đầu.
“Giết ai?”
Điền Chính Quốc nói ra câu mà lão muốn nghe nhất: “Lúc đó Định Vương Điện hạ bị thương, ta cùng Định Vương liên thủ giết thủ lĩnh.”
Lão già ngồi trước án thư như đang cười.
Giờ khắc này lão lại như một trưởng bối khoan dung, giọng ôn hòa hiền hậu: “Có sợ không?”
“Đó là những kẻ cướp gây hại cho dân chúng.” Điền Chính Quốc đáp: “Tội đáng chết, không sợ lắm.”
Lão Hoàng đế biết thủ lĩnh của họ là ai.
Quả nhiên lão cố tình phái Điền Chính Quốc xuôi Nam dẹp loạn.
Nếu không phải Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh sớm thăm dò ra nhóm cướp này làm việc khá trượng nghĩa, không chăm chăm tiêu diệt bọn họ. Sau đó lại bất ngờ gặp được Vệ Lăng tại trại Thủy Vân, bị Vệ Lăng phát hiện thân phận, nếu không thì mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra như cái bẫy mà lão Hoàng đế đã sắp đặt.
Buộc Điền Chính Quốc tự tay tiêu diệt tàn dư của phụ thân mình.
Vệ Lăng là thân tín của Thái tử, làm sao có thể không nhận ra Điền Chính Quốc? Nếu nhận ra Điền Chính Quốc trong tình huống đó, Vệ Lăng cũng sẽ lên tiếng không để Điền Chính Quốc có bóng ma, cả đời sống trong hoang mang và hối hận.
Lão Hoàng đế rất hài lòng với câu trả lời của Điền Chính Quốc, từ từ hớp một ngụm trà thuốc Điền Hỉ dâng lên, mỉm cười nói chuyện cứ như người nhà: “Sao lại mặc đồ cũ? Mới rời cung mấy tháng mà về đã cao hơn rồi. Điền Hỉ, lát nữa phái người đến điện Minh Huy, đo may vài bộ đồ mới cho Thập Nhất Điện hạ.”
Điền Chính Quốc biết lão Hoàng đế sẽ để ý chuyện này, âm thầm xin lỗi rồi nói: “Bệ hạ, nhi thần không muốn thay áo.”
Lão Hoàng đế nhìn chằm chằm cậu: “Vì sao?”
“…Nhi thần đã biết rồi.” Điền Chính Quốc cúi đầu: “Trang phi nương nương… đã qua đời.”
Nụ cười hiền hậu của lão Hoàng đế dần dần biến mất: “Hửm? Tiểu Thập Nhất, ai nói với ngươi? Trẫm không muốn ngươi đau lòng nên mới giấu.”
Điền Chính Quốc cảm thấy lão thật sự coi cậu như kẻ ngốc.
Trên đời này có ai vì không muốn người khác đau buồn mà giấu cái chết của mẫu thân người đó chứ?
Nhưng trước mặt lão hoàng đế, cậu phải giả ngốc, Điền Chính Quốc lại thầm nói xin lỗi trong lòng, rồi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhi thần biết Bệ hạ có lòng, người nói với nhi thần chuyện này là… một người có vết sẹo nhỏ trên cổ, nhi thần cũng không biết đó là ai.”
Lần trước Phùng Cát nghe lén Đức Vương nói chuyện, bị người của Đức Vương dìm xuống nước suýt chết đuối. Lúc Điền Chính Quốc vội phái Hoắc Song đến cứu, thấy người bên cạnh Đức Vương có vết sẹo nhỏ trên cổ.
Dù sao Đức Vương cũng chẳng phải người tốt lành gì, lần này cứ để gã đổ vỏ cũng không sao.
Điền Chính Quốc xấu hổ nghĩ.
Vừa nghe Điền Chính Quốc nói, lão Hoàng đế lập tức biết người cậu nhắc đến là ai.
Đức Vương thường xuyên thay người theo hầu, nhưng người hay dùng nhất chính là kẻ đó. Khi Điền Chính Quốc ở trong cung gần như luôn bị lão Hoàng đế giám sát, ít qua lại với Đức Vương, huống chi là tiếp xúc với người của gã.
Hơn nữa Điền Chính Quốc không nói thẳng là ai, chỉ do dự nói ra một đặc điểm nhỏ.
Ngược lại càng chứng minh độ chân thật của lời nói.
Lão Hoàng đế chậm rãi gật đầu: “Trẫm biết rồi. Nếu ngươi đã trở về, trẫm sẽ truy phong Trang phi, tổ chức tang lễ.”
…Trang phi thậm chí còn chưa được chôn cất.
Đáy lòng Điền Chính Quốc cảm thấy buồn nôn, nhưng mặt vẫn cung kính: “Đa tạ Bệ hạ.”
Có lẽ vì bị diện mạo của Điền Chính Quốc làm kinh hãi, vẻ mặt lão Hoàng đế trông rất kém. Lão lại ho khan mấy tiếng, giơ tay ra hiệu Điền Chính Quốc lui ra.
Ngày hôm sau, tang lễ của Trang phi mới muộn màng diễn ra.
Tang lễ muộn hai tháng không hề long trọng, không có người khóc tang. Điền Chính Quốc theo quy củ đưa tiễn bà, mỗi tối ngồi trong linh đường chép kinh Phật, chép xong một tờ thì đốt một tờ.
Hy vọng con đường bà đi sẽ dễ dàng hơn một chút, cũng mong bà dưới suối vàng, nếu gặp lại phụ thân mẫu thân cậu sẽ nói với họ báo mộng về.
Những kinh thư này chép cho Trang phi, cũng là chép cho phụ thân mẫu thân cậu.
Cảnh Vương có đến hai lần, thấy Điền Chính Quốc lặng lẽ chép kinh Phật, thở dài muốn xoa đầu cậu: “Qua mấy ngày nữa rảnh rỗi, Cảnh Vương ca ca đưa ngươi ra ngoài giải sầu nhé?”
Điền Chính Quốc tránh tay hắn ta, không đồng ý cũng không từ chối: “Đa tạ Cảnh Vương Điện hạ.”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Vương, đôi mắt sáng ngời, giọng nghiêm túc: “Ngươi là người tốt.”
Kim Thái Hanh không thể đến, chỉ có Cảnh Vương là người duy nhất vì tình nghĩa với cậu mà đến thắp hương cho Trang phi.
Bùi Hoằng ngây ra một lát, phẩy quạt cười: “Ừm, ta đúng là người tốt.”
Vì chuyện này, Điền Chính Quốc ở trong cung mấy ngày không ra ngoài. Sau khi tang lễ sơ sài trôi qua thì không có mấy người nhớ đến vị phi tần ở lãnh cung nhiều năm, chết trong vụ hỏa hoạn nữa.
Ngày hôm sau khi xong việc, Điền Chính Quốc nhận được mảnh giấy từ Hoắc Song mặt đen thui đưa tới: “Tiểu Điện hạ, là Triển Nhung phái người đưa.”
Y là người của tiểu Điện hạ, không phải người của Định Vương. Định Vương làm việc không biết giữ chừng mực, sai khiến y khiến y bực bội không thôi, nhưng vẫn phải vì tiểu Điện hạ mà cẩn thận che giấu!
Điền Chính Quốc không cần nghĩ cũng đoán ra Kim Thái Hanh muốn hẹn gặp cậu. Cậu đã tịnh tâm chép kinh Phật mấy ngày, cơn giận với Kim Thái Hanh cũng nguôi ngoai ít nhiều, nhưng vì có bóng ma lần trước mà vẫn chưa muốn để ý đến Kim Thái Hanh.
Đoạn đường từ bến thuyền về cung… suýt dày vò chết cậu.
Kim Thái Hanh rất thích xoa cậu gặm cậu. Mấy ngày không gặp, chắc chắn là lại định làm bậy gì với cậu rồi.
Cậu không nên dạy Kim Thái Hanh làm mấy chuyện đó.
Chi bằng chép Thanh Tâm Kinh gửi cho Kim Thái Hanh, bảo hắn tự mình tịnh tâm một chút đi.
Điền Chính Quốc vừa nghĩ vừa mở mảnh giấy ra.
Ngoài dự đoán, không phải muốn hẹn gặp Điền Chính Quốc.
Trên đó chỉ có mấy chữ to rất quen mắt, rồng bay phượng múa, nét bút tiêu sái:
“Đạp Tuyết biết lộn mèo.”
“…”
Thật hay giả!
–
Tác giả:
Kim Thái Hanh: Mèo nhà ta biết lộn mèo, đệ muốn tới nhìn thử không?
Đạp Tuyết: …Meo meo, meo meo (Phiên dịch: Đúng vậy, đệ biết đó).
Lòng hiếu kỳ trong lòng Điền Điền lập tức dâng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro