Chương 2
Sau khi Thượng Quan Hồng Tín lớn lên thành một thiếu niên, mẫu phi của hắn mới vui mừng phát hiện Thượng Quan Hồng Tín trở nên bình thường! Theo những gì Lưu tiên sinh nói lúc đó, linh hồn của hắn cuối cùng đã phản ứng! Mặc dù hắn vẫn không thích hòa hợp với mọi người như cũ, nhưng mẫu phi đã vỗ xuôi một hơi tích tụ trong lồng ngực vì người con trai này, vừa lòng thỏa ý, yêu cầu của nàng thật không cao. —— Nhi tử nhìn bề ngoài tinh thần bình thường là tốt rồi, nàng dù sao hiện nay chỉ có một người con trai cùng một người con gái.
Thượng Quan Hồng Tín lúc này đã có thể cùng với các trưởng bối, lão sư duy trì giao tiếp giống như người bình thường. Mà những quan điểm hắn thảo luận ở trên bàn ăn, cũng tuyệt đối nằm trong phạm vi hiểu biết của con người. —— Chẳng hạn hắn gần đây thảo luận hắn thực sự chán ghét tác phong của các thiếu niên hoàng tử tuổi tác xấp xỉ hắn ở trong cung kéo bè kết phái hãm hại lẫn nhau, hắn thực tế không muốn gia nhập bất kỳ bên nào.
Thượng Quan Hồng Tín là ngũ hoàng tử, bởi những nỗ lực của Vũ hoàng, sau mấy năm hắn được sinh ra, có rất nhiều hoàng tử công chúa được sinh ra như măng mọc sau mưa, cho nên lúc này trong cung có rất nhiều hoàng tử công chúa tuổi tác xấp xỉ hắn. Dựa theo truyền thống của Vũ Quốc, hoàng vị lập hiền không lập trưởng, mà cái gọi là "hiền đức" cũng không phải do một mình Vũ hoàng đánh giá, mà nhìn vào thành tích chính trị thực sự của các hoàng tử, cho nên vị trí Đông cung thường là Vũ hoàng quyết định ở lúc cuối đời, nếu như y còn chưa quyết định được mà đã băng hà, hoàng vị kia rơi vào trong tay ai đương nhiên cũng phải dùng thành tích chính trị nói chuyện. Sau khi các hoàng tử trưởng thành, hoàng tử có ý với vị trí Đông cung có thể cầu xin với Hoàng đế đi đảm nhiệm "địa phương luyện tập", cũng chính là đến từng châu của Vũ Quốc làm châu trưởng quản lý địa phương, cùng với quân đội thủ lĩnh nơi đó đồng thời chấp chưởng một bộ phận binh quyền địa phương nơi đó. Vũ Quốc cũng không phải là một quốc gia trung ương tập quyền, châu nơi đó là có khả năng tự kiểm soát hạn chế. Mà "địa phương luyện tập" như vậy có thể dễ dàng nhìn thấy khả năng chính trị của một hoàng tử theo nhiều nghĩa khác nhau, cho dù đó là quản trị kinh tế quy mô nhỏ, quản lý trị an, chính sách phán quyết, hay là quản lý quân sự. Đương nhiên, nếu đó là một quyết định quan trọng và có sức ảnh hưởng vẫn là phải báo lên triều đình, cũng có thể phòng ngừa bọn họ cùng triều thần kết bè kết cánh. Dù sao trong một thời đại lưu thông thông tin kém phát triển, khoảng cách vẫn có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của các mối quan hệ.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến chuyện các hoàng tử kết bè kết cánh. Địa vị mẫu phi của từng hoàng tử, quan hệ của mẫu phi, tính cách và nhận thức bản thân của các hoàng tử khiến họ không nghĩ rằng sau này họ sẽ là một người tranh đoạt hoàng vị, hoặc là ngay ở lúc ban đầu, là một người ở bên ngoài cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị. Mẫu phi mỗi người bọn họ đều nói lời thấm thía mà dạy bảo bọn họ, việc quản lý các mối quan hệ là quan trọng cỡ nào. Điều này khiến họ có xu hướng dựa vào kẻ mạnh để kéo bè kết phái khi họ vẫn còn là một thiếu niên còn chưa ra khỏi cung.
Thượng Quan Hồng Tín trời sinh tính tự do tản mạn, hiện tại hắn cũng không có ý nghĩ tranh đoạt hoàng vị. Hắn thấy hoàng vị xác suất cao là thuộc về "thủ lĩnh" mấy băng đảng này, hoặc là thuộc về hoàng huynh trưởng mà hắn ngưỡng mộ. Hoàng huynh trưởng Thượng Quan Thành An so với hắn lớn hơn sáu tuổi, vừa mới trải qua lễ trưởng thành hai mươi tuổi, được phong hào là Tín Vương, sắp xuất cung đi tới địa phương luyện tập.
Theo quan điểm của Thượng Quan Hồng Tín, hoàng huynh trưởng làm người chính trực, quân tử như lan, trong đôi mắt thanh tịnh trong vắt đều là quốc gia thiên hạ, là ứng cử viên sáng giá nhất cho hoàng vị Vũ Quốc.
Lúc này thiếu niên Thượng Quan Hồng Tín, mặc dù đã có khả năng tìm hiểu về xã hội, nhưng hắn vẫn như cũ là cô độc, chỉ qua lại với những người mà đáy lòng mình tương nhận. Trong lòng của hắn có cỗ ngạo khí, tự nhận là mình nhìn sự việc một cách minh bạch và sâu sắc hơn nhiều người nhìn thấy, cho nên tính cách của hắn có chút làm người ta chán ghét. Nhưng hắn lúc này so với nhiều năm sau "ở chuyện làm cho người ta chán ghét là Vương giả mạnh nhất" hắn còn chờ rèn luyện.
Khi Thượng Quan Hồng Tín vừa tới đôi mươi, tình hình chính trị của Vũ Quốc đã trải qua những thay đổi to lớn, cho dù hoàng vị không đổi chủ, nhưng mấy năm qua Vũ Quốc trải qua hai lần nội loạn, cục diện chính trị vẫn không có ổn định lại. Thậm chí có hoàng tử đi "địa phương luyện tập" cũng tham gia nội loạn. Hiện nay Vũ hoàng rất là kiêng kị lại có hoàng tử thỉnh cầu đi "địa phương luyện tập".
Thượng Quan Hồng Tín đối với cục diện chính trị hiện nay rất là bi quan, hắn thấy hai ứng cử viên kế thừa hoàng vị Vũ Quốc là Lam Vương cùng Cảnh Vương thật không có thành tựu, trong tình trạng quốc gia không ổn định còn đem tinh lực, tài nguyên cùng tâm tư dùng toàn lực ở tranh đấu. Tín Vương Thượng Quan Thành An mà hắn luôn ủng hộ gần đây cũng bị mưu sĩ Lam Vương hãm hại, bị vu khống âm thầm viết thư lui tới một đảng tạo phản, đã bị giam vào ngục.
Hôm nay, Nhạn Vương Thượng Quan Hồng Tín buồn bực không thôi đi uống rượu. Sau đó hắn ra khỏi thành, muốn một mình ở vùng dã ngoại yên tĩnh hóng gió cho tỉnh rượu.
Hắn thật rất muốn dâng thư Vũ Hoàng tra rõ đến cùng chuyện của Tín Vương, đưa ra một sự đảm bảo cho Tín Vương, trình lên chứng cứ nghi kỵ Lam Vương. Nhưng nếu hắn làm như vậy thì hắn nhất định cũng bị cuốn vào trong. Nếu để cho Lam Vương biết mình đứng về phía Tín Vương, dựa theo tác phong trừ diệt dị đảng mạnh mẽ của y, hắn có khả năng cũng nhanh chóng nối theo gót Tin Vương.
Tín Vương đã không còn nhiều thời gian, thêm vào chính mình đi trợ giúp Tín Vương, hắn cũng có ba phần nắm chắc thành công —— hắn không rõ chính mình còn do dự cái gì?
Chẳng lẽ hắn sợ sao?
Hắn lại nhớ lại ở dưới ánh trăng sáng như bạch ngọc hắn cùng với Tín Vương đàm luận lý tưởng chính trị, uống rượu ngon, hắn càng cảm thấy tự trách.
Trong những cuốn sách cổ thường có những truyện ký và những bài thơ về những người quân tử vì nghĩa vì nước xả thân, hắn đối với những anh hùng ở trong cuốn sách xưa nay luôn tán thưởng kính nể từ trong đáy lòng. Chủ nghĩa lý tưởng thậm chí tính cách của hắn luôn để cho hắn cảm thấy đây mới là cách sống con người nên có. Nhưng là khi đến lượt mình, hắn lại phát hiện mọi thứ dường như không có đơn giản như vậy.
Hắn tự xưng không phải là kẻ hèn nhát sẽ lùi bước trước chuyện như thế này —— Khi tập võ hắn thưởng thụ tư vị mũi kiếm bức mệnh, khi bị thương máu thấm run rẩy.
Hắn bỗng nhiên nhận ra, hắn dường như không sợ, có gì đó phức tạp hơn nỗi sợ đơn thuần —— hắn nhận ra hắn cũng không hiểu chính mình. —— Con người luôn hành động làm việc dựa theo các khái niệm cố định của riêng mình, xác định đầy đủ bản thân với các khái niệm nhất định, nhưng sự hình thành của những tư tưởng này hoàn toàn phát ra từ sâu trong đáy lòng họ sao, hay là do cái gì khác ảnh hưởng?
Hắn phát giác chính mình lúc này tựa như một lỗ đen, phức tạp hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ trước đây về bản thân cùng quan niệm của mình.
Trong vô thức, hắn dường như đi tới một nơi mà hắn chưa từng đến trước đây, tràn ngập sương mù màu trắng, trong bầu không khí có chút tĩnh mịch thần bí.
Hắn ngay lập tức đánh giá rằng đây không phải là một không gian địa lý thực sự trong khu rừng bên ngoài Mâu Vũ đô thành Vũ Quốc, mà là một dị không gian.
Cách đó không xa, hắn nhìn thấy một cây lưu ly đỏ như máu khiến người nín thở, trên cây treo đầy chuỗi lưu ly. Dưới cây có một bóng người màu xanh biếc đang đứng, có lẽ là chủ nhân dị không gian.
Người kia quay lưng về phía hắn, dường như đang lau chiếc gương đồng trong tay.
"Đi Liễu Châu."
Ở giữa đất đèn ánh lửa, Nhạn Vương Thượng Quan Hồng Tín ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, hắn không chỉ có nháy mắt liền rõ ràng ý của nam tử thần bí, sự hoang mang về bản thân ở trong lòng cũng hoàn toàn mở ra.
Năm gần đây Vũ Quốc luân phiên nội loạn, lại do có hoàng tử đi địa phương luyện tập lại tham dự nội loạn, Vũ hoàng rất kiêng kỵ chuyện lại có hoàng tử thỉnh cầu đi địa phương luyện tập —— nhưng chuyện này cũng không bao gồm Liễu Châu. Liễu Châu ở biên cảnh Vũ Quốc, cách đô thành rất xa, quanh năm bị Quỳ Nhân ngoại cảnh quấy rối, thậm chí có nhiều giặc cỏ càn quấy. Mặc dù Quỳ Nhân chỉ là cướp bóc bộ lạc giết du mục, không phải là cường quốc đối địch gì đó áp bách biên cảnh, bọn chúng nhiễu loạn Liễu Châu không đủ để đối với Vũ Quốc cấu thành cái gọi là "loạn trong giặc ngoài", nhưng tối thiểu cũng là phiền phức khiến người đau đầu. Trước đây triều đình có thể phái ra quân đội trung ương chi viện đối phó Quỳ Nhân, nhưng Vũ Quốc luân phiên trải qua nội loạn, quốc lực giảm sút, chỉ sợ rất khó đưa ra quân đội trung ương chi viện, chỉ có thể dựa vào quân đội Liễu Châu nơi đó. Đối với Vũ hoàng hiện tại mà nói, so với đưa ra quân đội trung ương không bằng để Liễu Châu bị xâm lấn cướp bóc còn hơn, dù sao Quỳ Nhân cũng không muốn chiếm lĩnh bất kỳ lãnh thổ nào. Nhưng cách làm như vậy của triều đình lâu dài lại thành tai họa ngầm, ví dụ như lòng dân bất an, sẽ ảnh hưởng đến tình hình ổn định thế cục đất nước. Đây là điều khiến Vũ hoàng đau đầu.
Người thần bí chỉ điểm hắn đi Liễu Châu, đơn giản là để hắn đi giải quyết vấn đề đau đầu của Vũ hoàng —— Dưới tình huống triều đình không phái chi viện tới, hắn đi tới Liễu Châu làm "địa phương luyện tập", cố gắng hợp tác với quân đội Liễu Châu nơi ấy để Liễu Châu không đến mức bị Quỳ Nhân xâm lấn. Người thần bí càng là đang nhắc nhở thân phận của hắn, hắn vừa vặn là một trong hoàng tử thành niên, hắn có tư cách tranh đoạt hoàng quyền, không để cho Vũ Quốc rơi vào trong tay một trong hai hoàng tử Lam Vương Cảnh Vương.
—— Hắn vốn cũng không phải là sợ hãi ba phần nắm chắc xa vời kia đi cứu Tín Vương mà trả giá tiền đồ thậm chí tính mạng, mà là lựa chọn như vậy, cho dù thỏa mãn chủ nghĩa anh hùng trong lòng hắn, toàn vẹn tình cảm huynh đệ cùng nghĩa khí của hắn với Tín Vương, nhưng nó sẽ chặn nhiều khả năng hơn về bản thân và cách giải quyết các vấn đề quốc gia.
Khi Thượng Quan Hồng Tín muốn hỏi thêm, người thần bí lại đột nhiên nói: "Ta không có thời gian phí lời với ngươi, muốn hỏi, liền suy nghĩ thật kỹ ngươi muốn hỏi cái gì, đợi đến lần sau lại hỏi."
Người thần bí thanh âm khàn khàn, có chút khó mà che giấu bệnh trạng, là thanh âm đặc biệt trung tính. —— Những lời này là từng chữ từng chữ nghiêm túc rủ rỉ nói với hắn, giống như là tiếng nước chảy róc rách, nghe không ra mảy may bởi vì thời gian cấp bách mà vội vàng.
Vị tiên sinh thần bí cổ quái mà nói lời cay nghiệt này lại tuyệt đối không khiến cho Thượng Quan Hồng Tín kiêu căng tự mãn cảm thấy tức giận, chỉ là hắn cảm thấy mấy phần oan ức khó hiểu.
Có điều hắn cảm thấy kính phục hơn đối với vị tiên sinh thần bí này. Thượng Quan Hồng Tín chắp tay nói: "Lời tiên sinh nói tựa như khai sáng, xin hỏi tục danh của tiên sinh?"
"Ta tên, Vạn Quân Vô Binh Sách Thiên Phượng."
Sách Thiên Phượng xoay người, một cơn gió mạnh bất chợt dâng lên, vô số chuỗi lưu ly trên cây lưu ly va chạm vào nhau. Người dưới cây phong thái lỗi lạc, mặt như quan ngọc, tựa như tiên giáng trần."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro