Chương 1
Toàn văn đã hoàn thành, tổng cộng số lượng từ là 50584, tổng kết hai mươi chương.
Cuối tháng 5 bắt đầu suy nghĩ, đầu tháng 11 hoàn thành toàn bộ truyện.
Đây là câu chuyện Nhạn Mặc gặp gỡ, tuyến thời gian của câu chuyện là ở trước Vũ Quốc chí dị. Mưu trí có thể hơi ngây thơ, xin các vị độc giả thứ lỗi, não cá vàng thực sự là suy nghĩ nát óc cũng chỉ có thể nghĩ tới trình độ phức tạp như vậy. QAQ
Có thịt. Bản thịt này tôi viết liền một mạch từ 3 giờ chiều tới 1 giờ đêm, sáng tác quá gian khổ. QAQ
Cứ vào 8 giờ tối mỗi ngày sẽ cập nhật 3 chương.
Lời dẫn:
Tiếu Như Lai: "Sư tôn là vì hòa bình Cửu Giới mà bôn ba."
Nhạn Vương: "Vậy ta, sẽ vì Cửu Giới hỗn loạn mà tồn tại."
—— Thử hỏi rất nhiều năm trước đó, tình cảm của Nhạn Vương giành cho Mặc Thương Ly đến tột cùng là tình cảm như thế nào?
Chương 1:
Khi Thượng Quan Hồng Tín lên bốn tuổi, mẫu phi của hắn tuyệt vọng phát hiện con trai của nàng chắc chắn là một người quái gở nội liễm.
Khi những tiểu hoàng tử tiểu công chúa khác bằng tuổi hắn thường ở trong hoa viên kết bè kết bạn ồn ào náo động, ở lúc chơi đùa, con trai của nàng yên lặng mà quỳ gối ở một nơi nào đó nhìn vài cánh hoa bị dính nước mưa ướt nhẹp, sau đó bị bước chân nghiền nát, nhìn ước chừng một canh giờ, "thành kính" tựa như đang quỳ lễ tang.
Có điều thứ mà Thượng Quan Hồng Tín thích nhìn chăm chú nhất chính là lòng bàn tay của một pho tượng đồng, pho tượng Thần kia ngồi xổm, lòng bàn tay mở ra hạ thấp. Bởi vì chiều cao vừa vặn, Thượng Quan Hồng Tín nhìn tới mệt mỏi còn thích tựa đầu ở phía trên, hài lòng nhắm mắt. Sau một lúc lại ngủ thiếp đi.
Mỗi lần những cung nữ người hầu đi theo bên người tiểu hoàng tử tiểu công chúa bước loạng choạng chạy ở phía trước sợ chủ tử nhà mình té ngã, đám người hầu lại nhìn xem Tiểu Thẩm Tử người hầu bên người Thượng Quan Hồng Tín không nhúc nhích, đều sẽ yên lặng nuốt nước miếng.
Có lần một người Giang Tinh nhìn không thể chịu đựng được: "Đợi chút nữa trên đầu nó dính đầy lá cây tro bụi nương nương nhà các ngươi sẽ không trách mắng ngươi sao?"
Chiều hôm nay ánh sáng rạng rỡ, tiểu Hồng Tín đang an nhàn ngủ say trong lòng bàn tay tượng Thần, miệng hơi mở, bên trong mái tóc màu đen đã xuất hiện vài sợi màu đỏ. Làn gió mát thổi qua, ánh nắng lộ ra từ trong khe hở của lá cây ở bao trùm lên khuôn mặt nhỏ tròn vo của hắn.
Tiểu Thẩm Tử khoanh tay, liếc xéo tiểu Hồng Tín trả lời: "Gội đầu là xong việc, nương nương cũng đã quen. Ngươi thật muốn đánh thức nó nó sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, lại chẳng nhíu mày cũng chẳng khóc nháo, nhìn chằm chằm vào ngươi giống như tới khi thủng một cái lỗ mới bỏ qua, nương nương cũng sợ."
Tiểu Thẩm Tử đột nhiên ngước mắt lên quay về người đặt câu hỏi cười một tiếng kỳ quái: "Tới, ngươi thử một chút, ngươi không phải sợ, ngươi cũng không phải người trong cung chúng ta, đợi lát nữa mặt trời xuống núi nó phải hồi cung, bây giờ lại không phải giờ ngủ, ngươi ở đây đánh thức nó cũng không có gì sai."
Nhìn thấy sự do dự ở đối phương, Tiểu Thẩm Tử tiếp tục dụ dỗ: "Nó là một đứa bé có cái gì mà phải sợ, ngươi nói có phải không."
Đối phương khinh bỉ liếc nhìn Tiểu Thẩm Tử: "Ta thấy ngươi cả ngày đi theo đứa nhỏ xui xẻo này bây giờ rảnh rỗi tới bị khùng, sớm muộn gì ngươi cũng nhàn ra bệnh."
Có điều cùng với nói là các tiểu hoàng tử tiểu công chúa tuổi tác xấp xỉ Thượng Quan Hồng Tín bởi vì không thích tính cách của tiểu Hồng Tín mà cô lập tiểu Hồng Tín, chẳng bằng nói bọn chúng thật sự là sợ hãi tiểu Hồng Tín. Chính là khi bọn chúng tới gần xem tiểu Hồng Tín đang nhìn chằm chằm món đồ gì, tiểu Hồng Tín "hết sức chăm chú" thật sự là có thể để cho bọn chúng cảm nhận được lạnh cả sống lưng, sau gáy tê dại, mặc dù bọn chúng không thể hiểu rõ được cảm thụ của chính mình.
Bọn chúng quen thuộc tay nắm tay giữ ấm tới gần nghiên cứu tiểu Hồng Tín, không dám phát ra tiếng động gì. Đáng nhắc tới chính là, có lần có một người cũng không thích thân với mọi người, tiểu hoàng tử quái gở tới gần tiểu Hồng Tín muốn nói chuyện, tiểu Hồng Tín không để ý tới nó, nó bỗng nhiên không nhịn được muốn khóc, nhưng nó theo bản năng chạy từng bước ngắn tới nơi cách xa mấy trượng sau đó mới dám khóc lớn.
Dựa theo tiêu chuẩn hoàng thất Vũ Quốc, những hoàng tử công chúa sau khi lên sáu tuổi trừ chương trình học thông thường còn phải bắt đầu học cầm kỳ thi họa. Dạy Thượng Quan Hồng Tín vẽ tranh chính là một vị tiên sinh họ Lưu.
Trong buổi học vẽ tranh đầu tiên, Thượng Quan Hồng Tín liền hấp dẫn sự chú ý của Lưu tiên sinh. Phần lớn những đứa trẻ khác ngồi không yên trên ghế, líu ra líu ríu. Bọn chúng vẽ xong hoa nhỏ, lại đi nhảy nhót từ lâu, chỉ còn lại một mình Thượng Quan Hồng Tín. Mà tiểu Hồng Tín lại rất kiên nhẫn ngồi ở trước bàn, nhìn cho tới trưa hai đóa hoa nhỏ màu đỏ mà nó đã chọn ở trong bồn sống không mấy khỏe mạnh, cũng không có vẽ gì cả.
Lưu tiên sinh thở dài, hắn quan sát hồi lâu, ánh mắt đứa bé kia tuyệt không tan rã. —— Đây không phải là ngẩn người, mà là hết sức chăm chú. Hắn lúc đầu không có ý quấy rầy, cho tới bây giờ, tất cả mọi người đã rời đi, hắn cảm thấy mình có trách nhiệm cùng nghĩa vụ hỏi thăm một chút.
"Ngươi có hiểu rằng ngươi cần phải vẽ nó không?" Lưu tiên sinh đi tới trước mặt nó, gõ bàn một cái.
"Nhưng mà tiên sinh, ta không thể vẽ nó ở đây."
Đứa nhỏ nhỏ gầy này chậm rãi nhíu mày. —— Lưu tiên sinh cảm thấy ngạc nhiên, hắn thậm chí không chắc là mình có hiểu sai ý hay không, nhưng hắn có thể khẳng định rằng, đứa trẻ này tuyệt đối không phải là trốn tránh bài tập mà nói láo.
Hắn còn chưa kịp trả lời, tiểu Hồng Tín lại nhẹ nhàng ngắt một trong hai bông hoa ở trong cái chậu nhỏ, nâng ở trong lòng bàn tay, cúi đầu thì thầm. "Ta có thể vẽ nó ở đây."
"Ngươi nói là vẽ trên hoa?"
"Vâng." Đứa nhỏ nhìn Lưu tiên sinh trong lòng khẽ động, —— trong mắt của đứa nhỏ dường như có lệ quang, khẽ run lên.
"Ngươi vẽ đi."
Chỉ thấy tiểu Hồng Tín cầm lên cây bút vẽ nhỏ nhất trên bàn, chọn mực nước màu đen, nhẹ nhàng từng chút từng chút nhuộm đen bông hoa nhỏ màu đỏ, nhìn tựa như sợ phá hủy hình dạng ban đầu của bông hoa.
Quan sát nửa khắc, chỉ là thần thái của tiểu Hồng Tín có chút làm hắn muốn rơi lệ. Đứa nhỏ sáu tuổi này, đối mặt với một bông hoa nhỏ run lẩy bẩy, thật sự là chân thành mà hoảng loạn, tinh tế mà kích động. —— Màu đen từng chút từng chút một nhuộm lấy đỏ hồng —— Vị nghệ thuật gia cung đình này suy nghĩ bay tán loạn. —— Hắn nhớ tới khi đó hắn quỳ rạp ở trên chiến trường, hắn nắm chặt lưỡi kiếm trong tay, máu me đầm đìa, lại không thể sánh bằng đau đớn khi mà không kịp nói ra với người mình yêu lời tỏ tình ở đáy lòng hắn.
Tiểu Hồng Tín hoàn thành tác phẩm của hắn, quay đầu lại, lại phát hiện lão sư của mình đã lệ rơi đầy mặt.
Khi đó, tiểu Hồng Tín vẫn chưa thể hiểu hết được những tình cảm phức tạp cùng lý trí trong thế giới người lớn, nhưng nó có thể có thể cảm nhận được sự chú ý dữ dội, hú hét, sắc bén đâm ra từ người trước mặt, —— khiến cho toàn bộ phòng cũng run rẩy.
Mấy tháng sau, trầm mặc Lưu tiên sinh cùng với trầm mặc tiểu Hồng Tín trở thành bạn tốt. Mẫu phi của tiểu Hồng Tín trợn mắt ngoác mồm mà nhìn chằm chằm vào đứa con tự kỷ của mình mở miệng mời Lưu tiên sinh đến ăn cơm ở chỗ ở của mình, còn gắp cho hắn cái đùi gà.
Sau khi tiểu Hồng Tín đi ngủ trưa, mẫu phi thấy hiếm có người có thể trở thành bạn tốt của tiểu Hồng Tín, nàng liền lo lắng hỏi Lưu tiên sinh tiểu Hồng Tín có vấn đề gì về tinh thần, tương lai có mãi như thế này hay không.
Lưu tiên sinh ăn ngay nói thật: "Trẻ nhỏ là sự tồn tại vô cùng kỳ diệu, trên người bọn chúng có những phần kỳ diệu mà chúng ta không thể nào hiểu được. Ví dụ, chúng tập nói, chúng ta không thể lấy tư duy của người lớn đi đáng giá chúng. Về phần Thượng Quan Hồng Tín, ta cảm thấy linh hồn mạnh mẽ của nó còn chưa kịp phản ứng với thế giới này. Nương nương có thể thấy nó nói tương đối muộn, qua mấy năm nữa nó sẽ tốt hơn một chút.
Mẫu phi nghe xong trong lòng run sợ, nàng cảm thấy Lưu tiên sinh chỉ là đang an ủi nàng mà thôi. Lẽ phép cùng tu dưỡng khiến nàng hỏi ra một câu nhìn như là thẩm vấn nhưng thực ra là một câu hỏi: "Xin hỏi cái gì là linh hồn mãnh liệt?"
Lưu tiên sinh tài trí hơn người bị hỏi khó, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện chính hắn dường như cũng không hiểu rõ hàm nghĩa của những từ mà hắn sử dụng, hắn dù sao cũng là người nghệ sĩ thi họa.
Sau một lúc lâu hắn mới nói một câu: "Nương nương nhìn ánh mắt của nó."
Tác giả có lời nói:
Vũ Quốc đối với Trung Nguyên mà nói chính là quốc đô xa xôi, ở trong câu chuyện này của tôi, Vũ Quốc không có thái giám. Cá nhân tôi nghĩ rằng đó là một truyền thống rất kỳ lạ khi thiến một người đàn ông làm việc trong cung. Về phần bạn quan tâm những người phụ nữ của Hoàng đế cùng người thông dâm thì làm sao, chúng ta giả định như thế này được rồi. Dù sao thế giới quan của múa rối vải rất kỳ dị huyền ảo, vì vậy phụ nữ gả cho Hoàng đế hạ một ấn chú thôi, cùng người đàn ông khác vụng trộm yêu đương ấn chú sẽ có phản ứng, lan thẳng lên mặt, không có cách giải, lại còn phát sáng, trang điểm cũng không che giấu được, Hoàng đế nhìn trong lòng phán quyết. Còn về phần đám đàn ông dám động đến người phụ nữ của Hoàng đế lại bởi vì chú ấn ảnh hưởng mà toàn thân hư thối. Cho nên Lưu tiên sinh có thể tự do ra vào hậu cung dạy học cho đám hoàng tử công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro