Nhân hoá
#Đoản #dathien_ngontinh
Nhan đề: Nhân hoá
"Này, em đẹp lắm!"
Lời tán tỉnh bâng quơ vừa thốt ra, một phần cũng vì tò mò, muốn xem phản ứng, một phần lại vì đúng là em đẹp thật: người thiếu nữ nhỏ bé với mái tóc vàng óng đang ngồi chơi đùa trên đống rơm rạ kia.
"Thật cám ơn anh đã quá khen. Nói vậy thì nhìn anh cũng lịch lãm không kém."
Em mỉm môi, chúm chím đáp lại. Cái nét ngây thơ đến khờ dại đó quả đúng là chết người.
"Mà sao anh lại ngồi đấy, cùng xuống đây chơi với em cho vui này."
Ánh mắt em như mời gọi. Tôi đành thở dài mà nhảy xuống từ khung cửa sổ cao tít.
Lại nhìn em bằng cặp mắt đầy quan sát, tôi bảo:
"Hiếm thấy ai còn nhỏ như em mà đã bước vào đây."
"Vâng, vì quả ra là em bị lạc. Chủ nhân vừa mới đưa em ra vườn chơi, em lại quá trớn mà đi xa quá, giờ không thấy chủ nhân đâu nữa, nên em mới vô bụi này ngồi chờ."
Ánh mắt rạng ngời khi nói về chủ nhân đó, em ấy quả là ngây thơ chưa hiểu sự đời.
"Tại sao phải chờ? Sao không nhân cơ hội này mà trốn luôn đi?"
"Không được đâu, vì chủ nhân em sẽ buồn lắm..."
Em chưa kịp dứt lời thì phía xa đã có một tảng đá ném đến, ta vừa nghe đã nhận ra giọng nói the thé này:
"Bố tiên sư nhà mày, lại dám tới đây quấy phá hả!"
Đi kèm với lời lẽ độc địa đó là một dáng người thô kệch. Lão vẫn như vậy, bộ râu lúc nào cũng lúng phúng, chả bao giờ chịu cạo, lần nào gặp ta cũng nhăn nhó quát tháo. Thật khó hiểu các người.
"Phiền thật, chưa được nói chuyện lâu với em mà đã bị đuổi, thôi thì giờ em cứ quay lại, ta sẽ tìm em mà hàn huyên tâm sự tiếp."
Thế là ta ngoảnh mặt quay đi, để lại thân hình nhỏ nhắn của em cứ nhìn ta ngơ ngác.
———————
"Cuối cùng anh cũng đến."
Vừa nói, em lại vừa dán mắt vào tấm thân đang ngồi vắt vẻo phía trên khung cửa cao của ta, đôi môi thì dần nở ra nụ cười duyên dáng thuở trước.
"Cũng tốn kha khá thời gian để tìm được chỗ của em, đã vậy còn phải luôn canh chừng, không lại bị lão ta rượt đuổi như hôm trước."
"Sao kì lạ thế nhỉ? Chủ nhân đối xử với em rất tốt, chỉ với anh là ngài rất hay nóng giận."
Câu hỏi ngây ngô của em làm ta rất muốn nâng giọng lên mà nói cho em biết. Quả thật ta chỉ muốn bóp nát trái tim ngây thơ của em để em nhận ra thế giới tàn nhẫn mà em đang sống là như thế nào. Nhưng rốt cuộc lại thôi.
"Có lẽ vì em đẹp hơn ta, lại giá trị hơn ta, nên mới được lão ta thương yêu chiều chuộng đến vậy."
"Em thấy anh còn hơn em nhiều mặt kia mà. Mái tóc đen tuyền này, đôi mắt lại sâu hút, cả bắp tay lẫn chân thì vô cùng săn chắc, còn nhảy cao hơn em nữa, có gì mà không được."
"Vì anh sẽ chẳng bao giờ để cho lão ta thuần phục."
Nói đến đây thì ta lại nhìn đăm chiêu. Đúng là loài tự mãn! Cứ tưởng mình có được mọi thứ trên đời.
Cũng vì mải mê tâm sự với em nên giờ ta mới chợt để ý, em đã thay đổi ít nhiều. Mái tóc vàng óng trước kia giờ lại điểm thêm những vệt nâu đan vào nhau xen kẽ, trông vừa chững chạc vừa quý phái. Vóc dáng em cũng có phần cao lớn hơn nhiều, khiến em càng xinh đẹp hơn gấp bội. Y phục của em cũng đã thay đổi không ít.
"Sao lại mặc áo thụng như thế? Bộ em bị đau bụng à?"
"Dạ không, chỉ là mới hôm qua em được chủ nhân tiêm trên mình thứ gì đó. Cảm thấy như cơ thể sắp được thay đổi, nên em đã vội vã thay bộ đồ này, hy vọng sẽ hợp với mình hơn. Anh thấy sao nhỉ?"
"Em vẫn đẹp lắm, còn đẹp hơn thuở ban đầu."
Em lại chúm chím nhìn ta mà e thẹn mỉm cười. Thật không nỡ lấy đi sự e thẹn đó.
Thế là ngày qua ngày, sau khi để tâm quan sát và chắc rằng lão già kia vừa đi khỏi, thì ta lại tranh thủ đến mà tán chuyện với em. Khoảng thời gian đó thật vui biết chừng nào.
————————————
Lại một ngày như bao ngày khác, ta đến tìm em. Thế mà em không còn ở gian nhà cũ nữa, có lẽ nào lão lại chuyển em đi chỗ khác?
Nghĩ đến đây ta chợt bất thần, vội vàng tìm kiếm.
Nếu ta nhớ không lầm, thì hẳn em đang ở gian nhà ngay sát bên, khuất sâu vào rừng cây một chút.
Và quả đúng là vậy, em đang ngồi đó, thất thần, phía chung quanh còn thêm khoảng hai đến ba cô cũng đang ngồi ngẩn người ra như em vậy.
Nghe thấy tiếng động thân quen, em ngẩng đầu lên, lại thận trọng nhìn ta mà nói:
"Anh ơi, em..."
"Anh biết..."
Lúc nhìn thấy chiếc bụng bầu của em, ta đã rõ.
Chết tiệt! Lũ người hạ đẳng đó!
Ta không kiềm chế được, cứ thế bổ nhào xuống chỗ em, rồi nâng giọng lên mà khuyên bảo:
"Hãy đi cùng anh, anh sẽ đưa em đi trốn, anh sẽ giúp em rời xa chốn tàn độc hiểm ác này! Rồi chúng mình lại cùng nhau chơi đùa, không còn chốn giam cầm, không còn bị ép buộc. Chỉ mình em với anh. Nên xin em! Hãy trốn đi cùng anh!"
Định nắm chặt tay em kéo đi thì ta lại bị em cản.
"Không được anh ơi, quả thật là không được! Em đã có mang rồi, lại là sinh đôi nữa, những đứa con đầu lòng này của em, em...em thật không nỡ bỏ chúng..."
"Sinh đôi...sao em biết?"
"Cảm giác của người mẹ, và em cũng biết là chúng không có khấc trên đầu..."
"Không có khấc...em có hiểu mình đang nói gì không?"
"Vâng em hiểu."
"Vậy em có hiểu không khấc nghĩa là gì không?"
"Em cũng hiểu..."
"Vậy sao em còn muốn giữ lại làm gì?"
"Vì đây là sinh đôi đầu lòng duy nhất mà em có thể có, em không thể sinh con được nữa. Họ bảo rằng em bị bệnh, sớm mai sẽ đến thử máu em xem sao. Giờ mà trốn đi thì không những anh mà cả mọi người ở đây đều sẽ bị liên luỵ. Với em mang mầm bệnh, họ chắc chắn sẽ tiêu diệt hết mọi thứ..."
Em nói mà khóc trong nghẹn ngào.
"Rồi rồi, ta biết ta biết. Nên em cũng đừng khóc nữa..."
"Anh nói vậy nhưng anh cũng đang khóc đấy thôi..."
Phải ta cũng khóc, không khóc sao được khi phải thấy em chịu khổ thế này.
Em lại đưa môi lên mà chạm vào những giọt nước mắt của ta. Có lẽ đây là lần đầu và là lần cuối em chạm vào ta như thế.
Em lại nhìn ta, khẽ nói:
"Nếu có một ước nguyện, em chỉ ước mong sao cho em và con em cùng được hoà quyện với anh mà trở nên một."
Nói xong em lại xé đi một mảnh trên y phục rồi cắt đi một phần tóc của mình mà đưa cho ta, lại dùng hết sức bình sinh mà đẩy ta đi, kèm theo một tiếng hét vang cực lớn.
Nghe được tiếng này, lão già liền chạy thẳng vào, thấy ta đang ở đó, vội vàng cầm ngay chiếc xẻng đang nằm bên cạnh lên mà xua đuổi.
Ta chỉ còn biết chạy trối sống trối chết, đáy lòng lại thấy đau dù chẳng có ai khứa vào.
May vì trời mưa nên lão cũng chẳng muốn đuổi theo ta nữa.
Lẽ nào ông trời cũng đang khóc thương cho cả ta và em thế này?
Mối tình đầu của ta dành cho em, cũng hệt như những giọt mưa, dù không muốn buông nhưng phải đành để nó trôi đi mà hoà tan vào mặt đất.
Ta thật hối hận vì đã không giúp gì được cho em, nên chỉ còn di nguyện cuối cùng này em, ta nguyện sẽ vì em mà ra sức chu toàn.
______________________________
"Bố nó ơi, bác sĩ vừa tới, chắc cho vào luôn nhỉ?"
"Ừ, khám cho lẹ lẹ không lại lỡ truyền nhiễm mất"
[...]
"Sao rồi thưa bác sĩ, có phải truyền nhiễm không?"
"Không, nhưng lại là bệnh hiếm thấy khó gặp, khiến cho nó không thụ tinh được lần nữa, chỉ đẻ được đúng một lần, không có lần hai."
"Vô dụng vậy thì chắc chỉ có làm thịt thôi, may mà không phải truyền nhiễm. Mẹ nó ơi, vào lấy lứa này đi, chả có khấc gì hết, có nuôi cũng không được."
[...]
"Chà, hiếm thấy ông nhen, là trứng hai lòng đó!"
[...]
"Ông nó ơi, con quạ hôm trước lại tìm đến nữa rồi, lại còn bay thẳng vào nhà mà quặp đi vỏ trứng vừa chiên mới nãy nữa! Đúng là cứng đầu cứng cổ, muốn nuôi cũng chẳng được, mà quái lạ, sao trên thân nó lại gắn thêm chiếc lông gà thế này?"
—————-
Đôi lời tám chuyện: gu mình khá lạ nên viết truyện cũng lạ nốt 😳 (nên xin gạch đá nhe nhẹ nhé hihi)
Truyện này mình dựa theo cảm hứng từ một chap truyện tranh, dù chỉ có 2 trang thôi, nhưng thấy thật ý nghĩa, nên cũng muốn tự mình thử sức.
Chúc các bạn một ngày đọc truyện vui thật vui nè ❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro