Tình
Ở đời nặng nhất chữ Tình
Buông không buông đặng, gánh không gánh đành
Ngả lơi với kiếp con người
Một câu ly biệt, vạn năm khó phùng
Nụ cười e ấp của người
Khiến ta sầu nhớ suốt đời không phai
Dẫu cho chân đặt trên cầu*
Dẫu cho trót uống chén canh Mạnh Bà
Dẫu cho nhân thế suy tàn
Thì ta vẫn mãi yêu người đậm sâu
oOo
🌱 Chú thích:
* Cầu Nại Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro