Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 113 Gặp Lại Bạn Cũ

"Tỉnh rồi?"

Thẩm Thanh Dao nghe thấy tiếng động, liền bước ra từ trong phòng.

Cô gái kia vừa mới tỉnh lại, vẫn còn mơ hồ, vừa thấy ba chúng tôi, liền hoảng sợ hét lên một tiếng.

"Cô gái, bọn tôi là người tốt, đừng sợ." Thiệu Tử Long cười an ủi.

Nhưng vừa nghe anh ta nói vậy, cô ấy không những không yên tâm mà còn càng thêm hoảng sợ, người run rẩy co rúm lại.

"Nhìn cái này đi." Thẩm Thanh Dao chỉ về phía thi thể của A Đại bị xuyên qua bởi những chiếc gai nhọn.

Cô gái liếc mắt nhìn, lập tức hét lên một tiếng kinh hãi.

Nhưng sau cơn hoảng loạn, cùng với sự trấn an của Thẩm Thanh Dao, cuối cùng cô ấy cũng tin rằng chúng tôi không cùng phe với hai mẹ con kia.

"Các anh... các anh là người của Hiệp hội Phong thủy sao?" Cô gái vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi.

"Cô cũng biết đến Hiệp hội Phong thủy à?" Thiệu Tử Long có chút bất ngờ, gật đầu nói, "Đúng vậy, chúng tôi là người của Hiệp hội Phong thủy Mai Thành."

Nghe vậy, cô gái thở phào nhẹ nhõm hơn.

"Đây... đây là Mai Thành sao?" Cô ấy ngập ngừng hỏi.

Tôi nói rằng đây là Linh Mao Lĩnh, vùng ngoại ô Mai Thành, cách Mai Thành không xa, rồi hỏi cô ấy là người ở đâu và bị bắt đến đây bằng cách nào.

"Tôi... tôi tên là Kim Tú Vân, quê ở Trì Châu." Cô gái nói nhỏ.

Nghe tên cô ấy, lại biết cô ấy đến từ Trì Châu, tôi chợt động tâm, không khỏi quan sát kỹ cô hơn.

Kim Tú Vân có khuôn mặt trái xoan thanh tú, dù vì bị giam giữ nhiều ngày mà sắc mặt nhợt nhạt, tiều tụy, nhưng dung mạo vẫn khá xinh đẹp.

"Trì Châu? Nơi đó cách đây không gần đâu, sao cô lại bị bắt đến đây?" Thiệu Tử Long hỏi.

"Tôi... tôi vẫn còn hơi choáng váng, để tôi nghĩ xem..." Kim Tú Vân đấm nhẹ vào đầu mình, một lúc lâu sau, dường như đã sắp xếp lại được suy nghĩ, mới chậm rãi nói: "Hôm đó... tôi cãi nhau với bố mẹ, tức giận bỏ ra ngoài một mình."

"Tôi cứ thế lang thang trên đường, định gọi bạn ra đi dạo giải khuây. Đang chuẩn bị lấy điện thoại gọi, thì đột nhiên có người nắm chặt lấy tay tôi."

"Tôi giật mình!" Nhắc lại chuyện đó, hơi thở Kim Tú Vân gấp gáp, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. "Bàn tay đó lạnh như băng, nắm chặt đến mức làm tôi đau điếng. Tôi nhìn lại thì thấy một bà lão không biết từ đâu xuất hiện, siết chặt tay tôi, nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt."

"Khi đó tôi vừa sợ vừa đau, vội hét lên bảo bà ta buông ra! Nhưng bà ấy vẫn không chịu, chỉ nhìn tôi chằm chằm."

"Tôi định hét cứu mạng, nhưng phát hiện xung quanh chẳng có ai cả. Ngay lúc đó, tôi bỗng cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ, rồi chẳng còn biết gì nữa."

"Đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở một nơi tối đen như mực. Toàn thân lạnh buốt, tôi sờ soạng mới nhận ra quần áo trên người đã bị cởi sạch."

"Tôi hoảng sợ hét lên, nhưng chẳng ai đáp lại. Tôi đành mò mẫm trong bóng tối, hy vọng tìm lại quần áo. Nhưng vừa mò được một lúc, đột nhiên chạm vào một khuôn mặt người, suýt nữa tôi ngất đi vì sợ hãi."

"Tôi gọi mãi nhưng người đó không phản ứng. Tôi đánh liều tiếp tục mò, phát hiện người đó lạnh ngắt, không còn hơi thở nữa, đã chết rồi."

Giọng Kim Tú Vân run rẩy, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại tình cảnh kinh hoàng lúc đó.

"Tôi sợ đến mức co rúm lại khóc một lúc lâu. Nhưng cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng tiếp tục mò tìm, hy vọng có thể tìm thấy thứ gì đó hữu ích."

"Tôi lần mò lại người đó, chạm đến ngực, phát hiện đó là một phụ nữ. Tôi... tôi liền cởi quần áo của cô ấy để mặc vào cho mình... Sau đó tôi phát hiện trong căn phòng này, ngoài cô ấy ra, còn có năm người phụ nữ khác, tất cả đều đã chết."

"Khi tôi còn đang hoang mang không biết làm gì, bỗng nhiên nghe thấy tiếng 'cạch' một cái. Thì ra có người mở cánh cửa sắt, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, chói đến mức tôi không mở nổi mắt. Một lúc sau, tôi mới nhìn rõ, hóa ra là bà lão lúc trước."

"Tôi sợ đến mức vội vàng cầu xin bà ta tha cho tôi, nói rằng chỉ cần bà ta thả tôi về, dù có muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể xin bố mẹ chu cấp."

"Cô nói thế mà bà ta không đánh cô à?" Thiệu Tử Long ngắt lời.

Kim Tú Vân khựng lại, lúng túng nói: "Đánh... đánh chứ, bà ta tát tôi một cái, làm tôi choáng váng."

"Đừng ngắt lời." Thẩm Thanh Dao nhíu mày, ra hiệu cho Kim Tú Vân tiếp tục kể.

"Bà lão đó đi kiểm tra từng người phụ nữ một, quan sát rất kỹ. Tôi len lén liếc mắt nhìn thử... thì thấy những người đó toàn thân đen kịt, giống như... giống như than bị cháy sém, sợ đến mức không dám nhìn nữa." Kim Tú Vân run rẩy kể tiếp.

"Sau khi bà lão xem hết từng người, bà ta quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi hoảng sợ nhắm chặt mắt, không biết bà ta nhìn bao lâu, đột nhiên bà ta nói: 'Mấy người này đều bị cô hại chết, cô sợ cái gì?'"

"Tôi nghĩ bụng, rõ ràng là do bà ta hại, sao lại vu oan cho tôi? Nhưng tôi không dám phản bác, chỉ nghe bà ta tiếp tục hỏi: 'Nhà cô ở đâu? Trong nhà có những ai?'"

"Tôi không dám nói. Chỉ ngập ngừng một chút, bà ta liền bóp chặt cổ tôi. Tôi đành phải cầu xin tha mạng, khai rằng trong nhà chỉ có ba người là bố mẹ và tôi."

"Nhưng bà ta không tin, tiếp tục ép tôi: 'Ngoài ba người đó ra, còn ai nữa không?'"

"Tôi nói thật là không có ai khác, nhưng bà ta càng siết chặt tay hơn, suýt chút nữa tôi bị bóp chết. Trong lúc đầu óc choáng váng, tôi vội la lên: 'Có! Còn một người nữa!'"

"Bà lão liền hỏi tôi là ai. Tôi đáp rằng tôi cũng không biết, nhưng trong nhà tôi có một căn nhà kỳ lạ, bên trong có người ở, nhưng tôi chưa bao giờ thấy người đó."

"Nhà kỳ lạ?" Lần này đến lượt tôi ngắt lời cô ấy. "Nhà như thế nào?"

"Chính là... tôi cũng không biết diễn tả thế nào nữa. Lúc tôi tám tuổi, bố mẹ tôi xây căn nhà đó trong sân. Hình dáng rất kỳ lạ, nhìn thì vuông vức, nhưng mái hiên lại uốn cong lên như đôi cánh đang mở, mái lợp ngói đen."

"Cửa làm bằng đồng, trên cửa có hai vòng đồng lớn. Từ khi xây xong, cửa luôn bị khóa, tôi chưa bao giờ thấy nó mở ra, nhưng tôi biết bên trong có người."

Chúng tôi nghe xong đều thấy mơ hồ.

"Khi bà lão nghe tôi nhắc đến căn nhà đó, sắc mặt bà ta thay đổi, bắt tôi kể thật kỹ những gì liên quan đến nó." Kim Tú Vân nói.

"Vậy thì cô cũng kể kỹ cho bọn tôi nghe xem." Tôi bảo cô ấy.

Kim Tú Vân do dự một lát rồi nói: "Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã dặn tôi tuyệt đối không được nói chuyện về căn nhà đó với bất kỳ ai. Nhà tôi cũng luôn từ chối tiếp khách, đặc biệt là khu sân sau nơi căn nhà đó được xây lên, càng không bao giờ cho người ngoài đến gần."

"Tôi... tôi đã kể cho bà lão đó rồi, vậy thì cũng kể cho các anh nghe luôn. Đó là... vào năm tôi tám tuổi, có một ngày bố mẹ đột nhiên gọi tôi lại, bảo rằng lát nữa sẽ có khách đến..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro