Chương 105: Ác Quỷ Không Đầu
"Tôi vừa hỏi rồi, trong hơn ba mươi năm qua, có khoảng hơn mười người mất tích trên con sông này, trong đó phần lớn là phụ nữ trẻ." Sau khi gọi điện xong, Thẩm Thanh Dao quay lại nói.
"Chuyện này là sao? Chẳng lẽ dưới sông có yêu quái chuyên ăn thịt phụ nữ à?" Triệu Tử Long nhìn xuống dòng sông bên dưới mà nói.
Tôi bước đến chỗ hòn đá trấn sơn, nhìn sang hai bên, sau đó đi dọc theo con đường khoảng hai mươi bước.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên vách núi bên trong con đường mọc một cây tùng cổ thụ vô cùng xanh tốt. Thân cây to lớn, lá cây xanh biếc rậm rạp.
Tôi men theo vách núi trèo lên, đến gần cây tùng, đưa tay chạm vào vỏ cây.
"Cây này có vấn đề à?" Triệu Tử Long và Thẩm Thanh Dao cũng theo lên, đứng dưới hỏi.
Tôi hỏi họ có mang theo vật gì sắc bén không để chặt thử cây này.
Thẩm Thanh Dao quay lại xe, không lâu sau cầm theo một con dao găm, ném lên cho tôi.
Lưỡi dao sắc bén, chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua vỏ cây đã rạch ra một đường lớn.
Tôi đặt tay trái lên thân cây, chậm rãi di chuyển lên trên, dừng lại ở một điểm, sau đó đâm dao vào.
Ngay lúc ấy, bỗng nhiên vang lên một tiếng hét chói tai!
Tiếng hét vừa sắc vừa nhọn, thê lương rợn người, nghe không giống tiếng người!
"Cái quái gì thế?"
Bên dưới, Triệu Tử Long và Thẩm Thanh Dao đều giật mình, nhanh chóng trèo lên vách đá.
Tôi rút dao ra, chỉ thấy lưỡi dao đã đen kịt, như thể bị dính một loại mực đặc sệt bốc lên mùi tanh nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.
Ngay sau đó, tôi lại đâm thêm một nhát, lần này vị trí lệch xuống bảy tấc, rồi từ từ rạch ngược lên.
Lưỡi dao dễ dàng bổ đôi thân cây, sau đó như cắt đậu phụ, moi ra một khối gỗ vuông vức.
Lúc này mới phát hiện, bên trong thân cây có một khoang rỗng, trong đó giấu một chiếc hộp gỗ vuông vức sơn đen.
Trên mặt hộp có một lỗ nhỏ, từ đó rỉ ra thứ chất lỏng sền sệt màu đen, có vẻ như nhát dao đầu tiên của tôi đã đâm trúng chỗ này.
Bên trong khoang cây mọc ra vô số rễ cây đỏ tươi như máu, dày đặc quấn chặt lấy chiếc hộp.
Tôi dùng dao cắt hết đám rễ này, thấy bên trong chảy ra chất lỏng đỏ thẫm, trông ghê rợn vô cùng.
Cắt đứt toàn bộ rễ cây, tôi lấy chiếc hộp ra khỏi khoang cây, ba người cùng quay lại mặt đất.
"Cái thứ này chẳng lẽ là 'Bạch Hổ Hung'?"
Triệu Tử Long nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc rồi bật thốt.
"Bạch Hổ Hung?" Thẩm Thanh Dao cau mày, "Ý anh là có kẻ chôn sống đồng nam đồng nữ vào trong cây, dùng tà thuật để gây tai nạn?"
"Chắc chắn là vậy! Chẳng phải cô nói nơi này phong thủy vốn tốt, thế thì tại sao lại có nhiều người chết như thế?" Triệu Tử Long bực tức, rồi nhìn quanh, "Bạch Hổ Hung phải có đủ âm dương, tức là phải có một cặp nam nữ, vậy ở gần đây chắc chắn còn một cái cây khác!"
Nhưng sau khi tìm kiếm một vòng, hai người cũng không thấy được cây nào tương tự.
"Có lẽ không phải Bạch Hổ Hung." Tôi đặt chiếc hộp xuống lề đường, lấy vài nén hương cháy dở cắm xung quanh hộp.
Sau đó, tôi dùng hai ngón tay vẽ một vòng tròn phía trên hộp.
"Ý anh là?" Triệu Tử Long và Thẩm Thanh Dao nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi chỉ vào chiếc hộp trên mặt đất: "Đơn giản thôi, hai người nghĩ xem, cái hộp này có thể nhét vừa một đứa trẻ không?"
Hai người sững sờ.
"Chết tiệt, lúc nãy suy nghĩ theo lối mòn, chuyện đơn giản thế mà cũng không nhận ra!" Triệu Tử Long vỗ trán.
"Tôi cũng bị anh dắt mũi rồi." Thẩm Thanh Dao nói.
Muốn bày trận Bạch Hổ Hung, quan trọng nhất là phải có một cặp đồng nam đồng nữ. Nhưng chiếc hộp trước mắt vuông vức không lớn lắm, căn bản không thể chứa nổi một đứa trẻ.
"Lỗi của tôi, lỗi của tôi." Triệu Tử Long cười gượng, rồi ghé sát lại bảo tôi mau mở hộp ra xem.
Tôi cầm dao cắt hộp gỗ từ trên xuống. Một dòng chất lỏng sền sệt màu đen như mực từ khe nứt rỉ ra, mùi tanh hôi kỳ lạ lập tức lan tràn trong không khí.
"Chết tiệt!"
Khi chiếc hộp bị bổ làm đôi, càng nhiều chất lỏng đen đặc chảy ra, thứ bên trong cũng dần lộ diện, khiến Triệu Tử Long không nhịn được mà buột miệng chửi thề.
Đó là một cái đầu người!
Toàn bộ bị bao phủ trong lớp dịch đen nhớp nháp, không nhìn rõ diện mạo, nhưng đôi mắt lại mở to trừng trừng, không có con ngươi, chỉ toàn tròng trắng.
Ngay khoảnh khắc chiếc hộp bị xẻ đôi, cái đầu bỗng nhiên há miệng, để lộ hàm răng trắng hếu rồi phát ra một tiếng hét chói tai: "A——!"
Sắc mặt Thẩm Thanh Dao hơi tái đi, cô vào xe lấy vài chai nước rồi đổ lên chiếc đầu, rửa trôi bớt lớp dịch đen, nhờ đó mà mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn.
Cái đầu bị chặt đứt ngang cổ, vết cắt vô cùng gọn gàng, hiển nhiên không thể nào còn sống, nhưng da thịt lại không hề có dấu hiệu phân hủy mà chỉ có màu xanh xám.
Ở ngay chính giữa trán có một đạo phù kỳ lạ, nhưng không phải vẽ bằng mực mà giống như một hình xăm khắc trực tiếp vào da thịt, trông khá giống một loại phù chú cổ xưa.
Lúc nãy khi tôi đâm dao vào hộp, cái đầu đã lập tức há miệng hét lên một tiếng thảm thiết.
"Cái này... có tính là âm thi không?" Thẩm Thanh Dao không nhịn được hỏi.
"Chắc là... tính nhỉ?" Triệu Tử Long cũng hơi do dự.
Bọn họ phân vân cũng là điều dễ hiểu, bởi vì âm thi không phải chuyện hiếm thấy, nhưng một cái âm thi chỉ còn lại mỗi cái đầu thì lại là chuyện hiếm có.
"Cái này có chút giống Đoạn Đầu Sát, nhưng mà..." Tôi đứng dậy, nhìn về phía con đường.
"Nhưng mà cái gì?" Triệu Tử Long tò mò hỏi. "Đoạn Đầu Sát là cái quái gì, sao tôi chưa từng nghe qua?"
"Một loại tà thuật rất hiếm gặp." Tôi giải thích, "Nhưng bày trận pháp này ở đây thì thật kỳ lạ, không hợp lý chút nào. Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là để giết người chơi thôi sao?"
"Ai biết được, trên đời này đủ loại người, có khi lại gặp phải một tên điên." Triệu Tử Long nói.
Tuy nhiên, cách lý giải này của hắn lại không đủ sức thuyết phục tôi.
Nếu thật sự là một kẻ giết người vì sở thích, thì sao lại phải dùng đến loại tà thuật phức tạp thế này?
Tôi bước chậm rãi dọc theo con đường cắm đầy tàn hương, nhớ lại những gì đã thấy khi thắp âm hương trước đó, rồi quay lại nói với hai người: "Thu dọn rồi đi thôi."
"Đi đâu?" Triệu Tử Long hỏi.
Tôi nói: "Tìm quanh đây xem có nhà dân nào không."
"Anh nghi ngờ kẻ bày ra trận pháp Đoạn Đầu Sát này đang sống gần đây?" Thẩm Thanh Dao hỏi.
Tôi nghe giọng điệu lạnh băng, sát khí ngùn ngụt của cô ấy chỉ gật đầu: "Đi xem thử đã."
Sau đó tôi quay lại xe, tìm một túi nhựa màu đen rồi nhét cái đầu người vào. Triệu Tử Long cũng cẩn thận dán một lá bùa lên trên, thì thầm: "Tiểu Dao tức giận rồi."
"Tốt nhất đừng chọc cô ấy." Tôi ừ một tiếng.
Rõ ràng, số vụ tai nạn liên tiếp xảy ra ở Lý Mao Lĩnh này có liên quan đến trận pháp Đoạn Đầu Sát.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, cái chết của cả gia đình người bạn thân của Thẩm Thanh Dao năm xưa, cũng không thoát khỏi liên quan đến trận pháp này.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là, vì sao vụ tai nạn của Tào Tùng lại xảy ra đúng ở đây?
Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay còn có một mối liên kết nào đó giữa hai chuyện này?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro