Chương 1: Phong Thủy Đoạn Thanh Long
Vào đêm trước sinh nhật lần thứ chín của tôi, ông nội đã đóng một chiếc quan tài và chôn tôi vào một khu mộ hoang.
Đây là một quy tắc kỳ lạ trong gia đình chúng tôi.
Từ khi tôi ba tuổi, mỗi năm ông đều đóng cho tôi một chiếc quan tài, năm đầu tiên là quan tài bằng gỗ liễu, năm thứ hai là quan tài bằng gỗ bách, năm thứ ba là quan tài bằng gỗ đàn hương...
Trong quan tài, ông trải một lớp xương gà làm nền, rồi rải một lớp tiền đồng có lỗ vuông, khi tôi nằm vào trong, ông lại phủ lên người tôi một tấm kinh vải vàng, trên đó đầy những chữ nhỏ như đầu ruồi, màu tím đen, đều do ông nội dùng chính máu mình viết thành., trên đó dày đặc văn khấn cầu siêu và khuyên răn người đời từ bỏ điều ác, quay về chính đạo.
Cuối cùng, ông đậy quan tài lại và chôn tôi xuống đất ba thước.
Năm đầu tiên, tôi bị chôn dưới đất hai giờ đồng hồ, khi ông đào tôi lên, khuôn mặt tôi đã trở nên xanh tím.
Sau khi tôi hồi lại, ông bắt đầu dạy tôi một phương pháp nín thở để tôi có thể sống lâu hơn trong quan tài kín.
Năm nay là năm thứ bảy, quan tài sử dụng chỉ là một cỗ quan tài đá hết sức thô sơ, không có bất kỳ hoa văn chạm trổ nào.
Lần này, tôi bị chôn dưới đất suốt ba ngày, ông nội mới đào tôi lên.
Mọi năm, ông thường vào bếp làm một bàn ăn lớn, ông cháu ngồi lại cùng nhau vui vẻ đón sinh nhật.
Nhưng năm nay, ông chỉ làm cho tôi một bát mì trường thọ, rồi tự khóa cửa nhốt mình trong phòng.
Sáng hôm sau, ông đưa tôi lên xe, đi suốt cả ngày và tìm đến gia tộc họ Tào.
Gia tộc họ Tào là một gia đình quý tộc nổi tiếng ở địa phương, nghe nói tổ tiên họ đã từng có quan lớn, nhưng họ lại vô cùng kính trọng ông nội tôi, biết chúng tôi đến, cả một đám người đã đứng chờ ngoài cửa đón tiếp.
Mặc dù từ nhỏ tôi đã theo ông học phong thủy, nhưng đến lúc này tôi mới biết, ông nội tôi trước đây nổi danh lẫy lừng trong giới phong thủy, có vị trí rất cao!
Chỉ là sau này, vô tình tìm thấy tôi trong một nghĩa địa, ông sinh ra ý định thoái lui, vì vậy đã từ bỏ công việc, dẫn tôi về quê sống ẩn dật.
Khi chúng tôi được đón vào nhà họ Tào, ông nội chỉ nói một câu.
"Ta có thể giải được Khóa Long Huyệt, cứu nhà họ Tào một mạng, nhưng phải có một điều kiện."
Điều kiện này là hai bên phải ký một hôn ước, để tôi đính hôn với một cô cháu gái của nhà họ Tào.
Tôi vô cùng khó hiểu.
Trước khi vào nhà họ Tào, ông nội từng gieo một quẻ. Tôi lén nhìn thoáng qua, quẻ tượng rõ ràng đại hung, ông cháu tôi gần như có thể sẽ chết, vậy mà ông lại muốn ký hôn ước này?
Nhưng điều kỳ lạ hơn vẫn còn ở phía sau.
Theo yêu cầu của ông nội, từ lúc lập hôn ước, ta và vị hôn thê phải buộc chung một sợi dây tơ hồng. Ban ngày phải ở chung một phòng, ban đêm phải ngủ cùng một cỗ quan tài.
Chỉ sau khi động phòng, sợi tơ hồng mới có thể được cắt đứt.
Khi nghe thấy vậy, người nhà họ Tào lập tức đồng ý ngay lập tức.
Tôi biết ông nội rất có thể đang cố gắng nghịch thiên cải mệnh cho nhà họ Tào. Đây là một đại kỵ trong phong thủy, chỉ cần sơ suất một chút, tai họa diệt môn sẽ giáng xuống!
Một hôn ước mà ông phải đổi bằng chính mạng sống của mình thì lấy để làm gì?
Tôi kéo ông định quay về nhà!
Nhưng ông lại bảo tôi, đây là cách duy nhất mà ông có thể nghĩ ra để kéo dài sinh mệnh cho tôi.
Thì ra, ngay từ khi nhặt được tôi, ông nội đã phát hiện trên lưng tôi có một mảng bớt xanh kỳ lạ, trông giống như một hình xăm, một điện Diêm Vương thu nhỏ!
Ông nội nói, tôi mang trong mình "Diêm Vương mệnh"-một trong vạn người mới có, tôn quý tột đỉnh, nhưng cũng âm tà vô cùng!
Với mệnh như vậy, làm sao người bình thường có thể chịu đựng được?
Ông đã cố hết sức để nuôi dưỡng tôi đến năm chín tuổi, nhưng từ giờ trở đi ông cũng bất lực, chỉ có thể tìm đến nhà họ Tào.
"Vậy chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?" tôi không cam lòng.
"Có." Ông nội gật đầu, nhưng ngay sau đó lại thở dài một hơi thật dài. "Nhưng con không thể làm được."
Tôi không phục, vội vàng hỏi cách đó là gì.
Ông nội nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm:
"Trừ phi con có bản lĩnh của Diêm Vương, trở thành một Diêm Vương sống ở nhân gian, vậy thì tự nhiên không còn vấn đề gì nữa."
Tôi sững sờ
Việc đó...sao có thể xảy ra
"Nếu con không làm được, thì ngoan ngoãn ở lại nhà họ Tào cho ta, có như vậy thì may ra ông cháu ta sau này còn có ngày gặp lại!"
Tối hôm đó, hai bên đã lập xong hôn ước.
Người đính hôn với tôi là cháu gái nhà họ Tào, tên Tào Tuyết Dung, dung mạo như búp bê ngọc, vô cùng xinh đẹp. Nhưng tôi lại chẳng mấy bận tâm, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về chuyện này.
Ông nội uống một ngụm trà mà tôi và Tào Tuyết Dung dâng lên, hiền từ xoa đầu tôi, ôn tồn nói:
"Biết vì sao ta đặt tên con là Lâm Thọ không? Hãy sống thật tốt nhé."
Sau đó, ông để lại một chiếc đèn bạch ngọc thanh liên làm sính lễ cho Tào Tuyết Dung rồi rời khỏi nhà họ Tào.
Từ hôm đó, hai đứa trẻ chúng tôi ăn ngủ dưới một mái nhà.
Tào Tuyết Dung đối xử với tôi vô cùng tốt! Cô ấy giúp tôi cởi giày, đích thân bưng nước nóng cho tôi rửa chân. Đêm nằm trong quan tài lạnh lẽo, cô ấy ôm chặt tôi để sưởi ấm.
Điều đó từng khiến tôi cảm thấy rằng, ngoài ông nội, tôi dường như đã có thêm một người thân thiết thứ hai trên đời này.
Nhưng rồi, vào một đêm khuya hai tháng sau, trên núi Thanh Long, nơi đặt tổ mộ của nhà họ Tào, đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất rung chuyển!
Nhà họ Tào vui mừng khôn xiết, lập tức đánh thức toàn bộ gia tộc, đến từ đường bái tế tổ tiên. Hôm sau, họ còn mở đại tiệc ăn mừng.
Tôi biết, chuyện này đã thành công.
Nhưng ngay đêm hôm đó, Tào Tuyết Dung lại thẳng tay cắt đứt sợi tơ hồng ngay trước mặt tôi, chỉ vào tôi mà nói:
"Bất cứ thứ gì hắn đã chạm vào, lập tức ném hết cho ta!"
Trong lòng tôi chấn động, hỏi cô có ý gì.
"Có ý gì à?"
Gương mặt xinh đẹp của cô ta phủ đầy hàn sương, lạnh lùng cười:
"Ông nội ngươi, lão già đó, đã tính ra số mệnh của ta vô cùng tôn quý, là phượng hoàng Cửu trùng thiên. Hắn ép ta đính hôn với ngươi, để ngươi- một kẻ tiện mệnh- hưởng ké phúc khí của ta!"
"Nếu không phải cha mẹ ta bắt ép, ngươi nghĩ ta sẽ để một tên hạ tiện như ngươi làm bẩn mệnh cách của ta sao? Chỉ cần nghĩ đến thôi là ta đã thấy ghê tởm rồi!"
Tào Tuyết Dung tràn đầy chán ghét:
"Đáng tiếc, lão hồ ly là ông nội ngươi cứ chần chừ không ra tay suốt hai tháng. Nếu không ta đâu cần giả vờ diễn kịch với ngươi lâu như thế!"
Tôi không thể tin được. Những lời cay độc như vậy, lại thốt ra từ miệng một cô bé chín tuổi.
"Nếu đã ghét ta đến thế, thì ta đi là được!"
Tôi cố ý tức giận mắng một câu, quay đầu bỏ đi.
Ông nội có thể đã gặp chuyện. Điều tôi cần làm bây giờ là thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.
"Hắn dám chạy, đánh gãy chân cho ta!"
Lời vừa dứt, một nhóm người lập tức cầm gậy gộc xông lên, chặn tôi ngay cửa.
Tôi không thể thoát, chỉ đành lùi lại, mỉa mai nói:
"Hai bàn tay này từng rửa chân thối cho ta, ngươi không định chặt chúng đi à?"
"Ngươi muốn chết!"
Tào Tuyết Dung nổi cơn thịnh nộ, giật lấy một cây gậy, lập tức vung xuống đầu tôi.
Tôi nhanh tay chụp lấy, kéo mạnh nàng về phía mình, thuận thế chộp lấy một chai thủy tinh trên bàn, đập vỡ, rồi kề ngay vào cổ cô ta, quát lớn:
"Tránh hết ra!"
Tôi kẹp chặt cô ta, từng bước tiến ra ngoài.
Ngay lúc sắp đến cửa, Tào Tuyết Dung bất ngờ tuốt ra một con dao găm từ trong tay áo, đâm thẳng vào tôi!
Không kịp đề phòng, tôi chỉ có thể vội đẩy nàng ra, suýt soát tránh được lưỡi dao.
"A!!!"
Tào Tuyết Dung hét lên thảm thiết, lưỡi dao vô tình cắt vào má trái cô ta!
Dù chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng cô ta sợ hãi đến tái mặt.
Tôi nhân cơ hội lao thẳng ra ngoài, liên tục tránh né sự truy cản của đám người nhà họ Tào. Chỉ cần vượt qua bức tường này, tôi có thể thoát được!
Nhưng đúng lúc ấy, một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi không kịp dừng lại, đâm sầm vào hắn, giống như bị xe tải đâm trúng!
"ẦM!"
Tôi bị hất văng ra xa, lăn lộn trên mặt đất.
Một người đàn ông trung niên, mặt vàng vọt từ từ bước đến.
"Rắc!"
Hắn giẫm mạnh một chân, nghiền gãy xương chân trái của tôi.
Tiếp đó, hắn bẻ gãy toàn bộ tay chân tôi.
"Ngươi dám làm tổn thương mặt ta... Ngươi dám sao? Ngươi dám sao?"
Tào Tuyết Dung một tay ôm má, một tay cầm dao găm, lao tới đâm liên tục vào bàn tay tôi, gào lên điên cuồng:
"Gân tay đâu? Chỉ ta cách cắt gân tay đi!"
"Tiểu thư, vậy là đủ rồi, vết thương của cô có thể chữa được." Gã đàn ông mặt vàng lên tiếng.
"Câm miệng! Ta muốn cắt đứt gân tay, gân chân của hắn!"
"Vâng, để tôi làm."
"Không! Ngươi chỉ ta, ta tự làm!"
Gã đàn ông lặng im giây lát, rồi nắm lấy tay trái tôi, chỉ vào cổ tay:
"Cắt ở đây."
Tào Tuyết Dung đâm mạnh xuống!
Nhưng do không thành thạo, nàng cắt toạc cả cổ tay và cổ chân tôi, khiến máu thịt be bét, máu văng tung tóe lên chiếc váy trắng của nàng.
Tôi biết, bị cắt đứt gân tay gân chân có nghĩa là gì.
Dù không chết, tôi cũng chỉ còn là một phế nhân.
Nhưng tôi đã hứa với ông nội, phải sống thật tốt!
Tôi cắn chặt răng, không rên một tiếng, dùng toàn lực lê thân mình ra phía cửa.
Đột nhiên...
"Có chuyện gì thế?! Tuyết Dung, con đang làm gì vậy?!"
Một nhóm người từ ngoài chạy vào.
Tào lão gia sững sờ khi thấy cảnh tượng trước mắt.
"Hắn làm xước mặt con! Con phải giết hắn!" Tào Tuyết Dung gào lên căm hận.
Tào lão gia nhíu mày:
"Ông nội nó đã chết, nhưng thằng nhóc này... vẫn còn giá trị lợi dụng."
Một cú sốc nổ tung trong lồng ngực tôi.
Dù đã có dự cảm không lành, nhưng khi chính tai nghe bọn họ nói ra, tôi vẫn suýt ngất đi.
"Không! Con muốn hắn chết! Con muốn hắn chết!"
Tào lão gia thở dài, phất tay ra lệnh:
"Lôi nó ra ngoài giết đi, làm sạch sẽ vào."
"Không! Vậy thì quá nhẹ nhàng cho hắn!"
Tào Tuyết Dung lạnh lùng nói:
"Hắn thích ngủ quan tài, vậy thì... để hắn ngủ cho thỏa thích!"
"Mau băng bó vết thương cho hắn, đừng để hắn chết. Ta muốn chôn sống hắn trong quan tài trên núi, chờ hắn chết rồi mới đào lên đóng đinh vào xác hắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro