Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9


09

Nguy rồi, Ngụy Anh phát sốt.

Lam Vong Cơ vội vàng đứng dậy mặc quần áo, không kịp xin Lam Khải Nhân nghỉ phép, liền đi gọi Lam Ngọc. Chạy về Tĩnh Thất, Lam Ngọc chẩn mạch cho Ngụy Vô Tiện, phát hiện hắn không còn là đồng tử. Cảm thấy đại khái đêm qua hai người đã viên phòng, nhưng sốt nhẹ cùng mạch tượng như vậy, không giống như chỉ là do chưa lấy ra sạch sẽ.

Suy nghĩ một lúc, Lam Vong Cơ vẫn một mực bên cạnh quan sát không lên tiếng, thần sắc có miệng khó nói, ấp a ấp úng: "Đường thúc, đêm qua, Ngụy Anh hắn, xuất huyết . . . . . ."

Nghe vậy, vấn đề Lam Ngọc nghi vấn đều có đáp án, sốt nhẹ là do nguyên dương xâm nhập vết thương, hơn nữa vết thương tất nhiên không nhỏ, nguyên dương xâm lấn nhiều, mạch tượng mới trở nên như vậy, nhưng lại không biết rốt cuộc vết thương như thế nào. Y hỏi: "Vong Cơ, vết thương Ngụy công tử như thế nào? Ngươi xem qua chưa?

Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Có hai vết thương nhỏ. . . ."

Lam Ngọc nói: "Nhỏ là nhỏ như thế nào?"

Lam Vong Cơ chỉ cúi đầu, lặng im không tiếng động, tựa hồ nghĩ nên hình dung như thế nào, Lam Ngọc thấy thế, liền lại hỏi: "Đêm qua đệm giường đã được giặt sạch? Nếu chưa, mang ra cùng ta đánh giá, sẽ biết đại khái thương thế."

"Chưa giặt." Lam Vong Cơ yên lặng xoay người, đến tủ quần áo bên trong mở ra ngăn nhỏ, lấy ra nệm giường đã được xếp chỉnh tề, tựa hồ không có ý định giặt sạch, rõ ràng là muốn trân giữ.

Lam Ngọc: ". . . . .. . ."

Tuổi trẻ thật tốt.

Sau khi kiểm tra nệm giường, Lam Ngọc đại khái biết được mức độ thương thế: "Vết thương không nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ" Y không hiểu như thế nào lại bị thương thành như vậy. Nếu kiên nhẫn dạo đầu, lại có thông hợp cao hỗ trợ, cho dù là lần đầu tiên, cũng chỉ ửng đỏ một chút, không thể xuất huyết như vậy. Lam Ngọc lại hỏi: "Vong cơ, ngươi cùng Ngụy công tử, đêm qua "hành sự" như thế nào? Nếu nghiêm túc thực hiện các bước trong sách, kết hợp dùng thông hợp cao ta đưa các ngươi, sẽ không bị rách đến chảy máu như thế"

Lam Vong Cơ mấp máy môi, vẫn là khó mở miệng. Lam Ngọc thấy thế thở dài, nghĩ đây là lần đầu tiên của hai người, không thể tránh khỏi kích động, bối rối, cũng có chút tự trách mình hôm qua chỉ đưa sách mà không hướng dẫn chi tiết, việc này đối hai thiếu niên mười lăm sáu tuổi đều không phải chuyện dễ dàng.

Bất quá đã biết kết quả, cũng không cần hỏi thêm quá trình, Lam Ngọc nói: "Vong cơ, hôm qua là ta thất trách. Xem tình hình hôm nay, ta cũng có thể đoán được một phần. Nhớ, phải đọc kỹ "Ngự Long Tập" không bỏ sót chữ nào, các ngươi không có kinh nghiệm, lần lượt làm theo các bước trong sách, cẩn thận dạo đầu một hồi lâu mới có thể tiến vào, đặc biệt hai người các ngươi lần đầu trả qua chuyện này, Ngụy công tử chưa thể thích ứng, càng phải kiên nhẫn. Nếu không sẽ gây ra hậu quả như ngày hôm nay."

Lam Vong Cơ vành tai đỏ bừng, gật đầu. Lam Ngọc lại nhắc nhở thêm một số việc cần chú ý trong chuyện phòng the, sau đó kê đơn hạ sốt tiêu sưng, đưa cho Lam Vong Cơ một hộp thuốc trị vết thương ngoài, còn dặn dò cách uống thuốc và bôi thuốc. Thuốc hạ sốt ngày hai lần, sốt nhẹ hai ngày là khỏi, thuốc dùng ngoài bôi lên vết thương, sáng tối bôi kỹ bên trong và bên ngoài một lần. Sau khi hạ sốt có thể đi ngâm suối nước lạnh để nhanh chóng hồi phục, nước suối tốt nhất phải vào "bên trong" cơ thể, giúp vết rách bên trong cơ thể lành lại, khoảng 5 ngày là khỏi hẳn, còn có không hoạt động mạnh, nằm trên giường tĩnh dưỡng, ăn kiêng và các vấn đề khác.

Sau khi Lam Ngọc rời đi, Lam Vong Cơ đem chăn đệm dính máu đêm qua xếp gọn, cất đi, lại ở bên giường một lát, nhìn Ngụy Vô Tiện đang ngủ say, ngắm đôi môi xinh đẹp của hắn, nghĩ tới xúc cảm mềm mại đêm qua, nhịn không được, liền nhẹ nhàng trộm hôn một cái. Sau định đi Lan Thất xin nghỉ phép, vừa ra khỏi cửa, lại thấy Lam Hi Thần cùng Thanh Hành Quân đang ở trước cửa Tĩnh Thất, phụ thân cùng huynh trưởng đối với sự tình của bọn họ rất quan tâm ...

Lam Hi Thần hỏi: "Vong cơ, hôm nay ta đến Lan Thất, không thấy ngươi và Ngụy công tử đi học, đã xảy ra chuyện gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng, Ngụy Anh thân thể không khoẻ, hiện tại sốt . . . . Ta đang muốn đi xin phép."

Thanh Hành Quân nói: "Ngụy công tử thân thể như thế nào? Vì sao sốt?" Người tu tiên thân thể khỏe mạnh, hiếm khi bị bệnh, nên Thanh Hành Quân mới hỏi như vậy.

Lam Vong Cơ mím môi, ánh mắt nhìn chỗ khác, không trả lời.

Lam Hi Thần hiểu ý cười nói: "Vong cơ, ta thay ngươi đi xin phép, mấy ngày tới ngươi chăm sóc tốt cho Ngụy công tử, hai người các ngươi không cần phải đi nghe học." Tuy không biết cụ thể nguyên do, nhưng xem vẻ mặt đệ đệ, Lam Hi Thần phỏng đoán Ngụy Vô Tiện xác nhận không có trở ngại, nhất định là có chuyện khó nói, Kết hợp với những gì đã biết hôm qua, Lam Hi Thần trong lòng dĩ nhiên có suy đoán, liền không hỏi nữa, cùng Thanh Hành Quân rời đi.

Lam Vong Cơ đến Thiện Phòng lấy một chén cháo loãng, vài món điểm tâm ngon miệng, bỏ vào hộp thức ăn mang trở về Tĩnh Thất, dùng linh lực hâm nóng, chờ Ngụy Vô Tiện tỉnh lại là có thể ăn ngay. Ở sân sau Tĩnh Thất, tự mình sắc thuốc cho Ngụy Vô Tiện, cũng dùng linh lực hâm nóng. Hết thảy đều chuẩn bị xong, chỉ chờ người nọ tỉnh lại. Lam Vong Cơ ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt ngủ say, người nọ luôn luôn không thành thật, một khắc cũng không chịu yên phận, chỉ có lúc này, mới có thể lẳng lặng chăm chú nhìn thật lâu. Gương mặt thiếu niên, cho dù bệnh cũng chói mắt như vậy, khiến y không thể rời mắt, kìm lòng không được lại muốn trộm hôn lần nữa, nhưng nghĩ nghĩ vừa mới trộm hôn một lần rồi, đây cũng không phải là hành vi quân tử, đành thôi.

Cuối giờ Tỵ, Ngụy Vô Tiện rốt cục choáng váng tỉnh lại, cảm thấy cả người nặng nề khó chịu. Hắn dùng cánh tay chống đỡ ngồi dậy, lại đột nhiên cảm giác một trận đau đớn không nói nên lời. "Ai! Đau đau đau. . . . . ."

"Ngụy Anh, ngươi thế nào?" Lam Vong Cơ đang ở một bên sao chép gia quy mà Ngụy Vô Tiện còn nợ, nghe tiếng nhanh chóng đi đến giường, đỡ hắn nằm xuống."Ngươi bị sốt, phía sau có chút vết thương ..."

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ gương mặt trắng nõn, con ngươi thiển sắc, lại nhớ đến đêm qua, không hiểu sao trong lòng run lên, cảm giác xấu hổ lại ập đến, hắn quay lưng đi, ngón tay lung tung nắm chặt đệm giường, không biết nói gì, chỉ có thanh âm buồn bực: "A? Ồ. . . . . ."

Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Ngụy Anh, ngươi bị sốt, ta vừa gọi đường thúc đến, thúc nói ngươi cần phải tĩnh dưỡng vài ngày, không cần nghe học. Huynh trưởng đã giúp chúng ta xin nghỉ phép."

Ngụy Vô Tiện vốn dĩ còn thẹn thùng như cô dâu nhỏ sau khi động phòng, sáng sớm hôm sau đã gặp phu quân, nhưng vừa nghe nói vài ngày không cần nghe học, cảm giác thẹn thùng tiêu tan hết, hắn quay người lại, vẻ mặt hưng phấn, bị bệnh cũng không chịu yên phận. "Không cần nghe học! ! Tốt, Lam Trạm, người cùng ta đi Thải Y Trấn được không! Ta muốn đến quán Hồ Nam ăn!"

"Không được, vết thương của ngươi cần tĩnh dưỡng, ăn kiêng, không thể hoạt động mạnh, Lam Vong Cơ dừng một chút, rốt cục có lý do chính đáng, y hợp tình hợp lý nói ra điều mà trước đây không dám nói: "Mấy ngày tới, ngươi sẽ ở Tĩnh Thất"

"Hả??" Ngụy Vô Tiện vừa nghe, vậy mà phải buồn chán ở trong phòng, nhưng nghĩ nếu so với đi nghe Lam lão đầu giảng bài vẫn tốt hơn nhiều. Liền nói: "Cũng được. .. . ."

Sau đó, Lam Vong Cơ bưng tới chén cháo, múc một thìa trong tay, đưa đến bên miệng Ngụy Vô Tiện. Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện không muốn để Lam Vong Cơ như vậy hầu hạ hắn, dù sao mình có tay có chân, sao có thể để người khác đút, nhưng thái độ Lam Vong Cơ kiên quyết. Ngụy Vô Tiện lại nghĩ, chính mình bị như vậy cũng do Lam Trạm, mà hiện tại mông hắn đau đến không thể ngồi dậy, liền an tâm tiếp nhận sự chăm sóc của y.

Lam Vong Cơ từng muỗng từng muỗng đút cho Ngụy Vô Tiên ăn xong, cho hắn uống thuốc, lại cho vào miệng hắn một khối đường, giúp hắn lau miệng, hết sức ôn nhu cẩn thận. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mặt mình có chút nóng, có thể là do tác dụng của cháo và thuốc, nhìn lại Lam Vong Cơ, dường như cảm thấy quanh thân y sáng lên, lại nghĩ nghĩ, bệnh này đều làm mắt có vấn đề à? Cho hắn ăn cháo uống thuốc xong, Lam Vong Cơ liền đem thuốc bôi đến, ngồi bên giường nói: "Ngụy Anh, đây là thuốc mỡ, ta giúp ngươi bôi. . . . . ."

"Hả? Cái, cái gì thuốc mỡ. . . . . ." Ngụy Vô Tiện kéo chăn, che kín người.

Ngụy Vô Tiện biết rõ còn hỏi, hắn chỉ bị thương có một chỗ, còn có thể là thuốc gì!

Lam Vong Cơ nắm chặt bình thuốc mỡ nhỏ, ánh mắt dần dần nhìn xuống đất, nói: "Trị liệu, đêm qua chúng ta. . . Ngươi bị thương chỗ đó. . ."

". . . . . ." Trầm mặc mốt lát, Ngụy Vô Tiện cười gượng hai tiếng, đưa tay chộp lấy bình thuốc, hắn nói: "A! Cái đó, Lam Trạm! Ta tự mình bôi, ta tự mình bôi là được .. . . . . . ."

Lam Vong Cơ giấu tay, Ngụy Vô Tiện không cướp được."Ngụy Anh, để ta giúp ngươi."

"Thế nhưng! Thế nhưng" Ngụy Vô Tiện đang muốn tìm lý do thoái thác, Lam Vong Cơ liền ngắt lời hắn: "Đêm qua cũng đã xem qua . . ."

". . . . . ." Nói cũng đúng, đêm qua không phải đã sớm nhìn qua rồi sao, Ngụy Vô Tiện ngươi còn không được tự nhiên cái gì! Hắn liền đáp ứng: "Vậy được. . ."

Mấy ngày nay, Lam Vong Cơ được như ý nguyện để cho Ngụy Vô Tiện ở tại Tĩnh Thất, đối với hắn hết lòng chăm sóc. Ngụy Vô Tiện thực cảm động, cảm thấy trong lòng tựa hồ có cái gì đó nảy sinh, dần dần lớn lên, thế những mỗi lần nghĩ đến lúc trước Lam Vong Cơ đã nói, đối với hắn tốt vì y áy náy, cái kia nảy sinh liền lại thu nhỏ lại một chút. Rốt cuộc là cái gì, hắn cũng không biết, cũng lười suy nghĩ .

Ngày thứ ba , Ngụy Vô Tiện hạ sốt . Theo lời dặn của Lam Ngọc, Lam Vong Cơ nghĩ buổi chiều dẫn hắn đi ngâm suối nước lạnh, để nhanh chóng hồi phục. Sau bữa tối sau, hai người lại bị gọi vào Nhã Thất hỏi một hồi tiến độ đại sự, hai người trước đó đã thỏa thuận với nhau, ấp úng ứng đối một hồi, chỉ là nói còn đang cố gắng linh tinh, vẫn chưa nói ra toàn bộ, cũng may Lam Ngọc nghĩ mặt mũi của hai thiếu niên, vẫn chưa vạch trần, mà giúp che giấu.

Sau khi hỏi xong chuyện, Lam Vong Cơ bị giữ lại Nhã Thất, thương lượng chút việc trong gia tộc, để Ngụy Vô Tiện một mình về Tĩnh Thất trước, đợi y trở về cùng đi suối nước lạnh. Ngụy Vô Tiện bị nhốt hai ngày, sớm không chịu được, hắn một mình không quay về Tĩnh Thất, ở phía sau núi dạo chơi. Chơi một lúc, quay về Tĩnh Thất nhìn nhìn, thấy Lam Vong Cơ vẫn chưa về, lại một mình ra ngoài chơi.

Một mình lang thang phía sau núi, đến chỗ lần trước phát hiện con thỏ, chơi với thỏ một lúc, cảm thấy thời gian không còn sớm, liền đi về. Đi đi, loáng thoáng nghe thấy hai tiếng "gâu gâu", Ngụy Vô Tiện sợ tới mức cả người run lên, nhưng hắn cực lực an ủi chính mình, Vân Thâm Bất Tri Xứ sao có thể có chó! Dù nghĩ như vậy, nhưng một cỗ cảm giác sợ hãi vẫn ập đến trong lòng hắn, nghĩ vẫn nên chạy nhanh hơn quay về Tĩnh Thất.

"Gâu gâu"

"! ! ! ! ! ! ! "

Tiếng sủa càng gần, lúc này có thể nghe rõ ràng, xác thực là chó, dựa vào tiếng kêu, Ngụy Vô Tiện có thể phán đoán ra đó là một con chó lớn, bất quá không quan trọng, lớn nhỏ gì hắn đều sợ, Ngụy Vô Tiện cứng ngắc quay đầu lại, mồ hôi lạnh chảy ròng, phát hiện thật sự có một con chó hướng hắn chạy tới, càng ngày càng gần. Hắn sợ đến mức mặc kệ vết thương chưa lành phía sau, dang chân bỏ chạy, miệng còn oa oa liên tục kêu cứu.

"Lam Trạm! ! ! Lam Trạm cứu ta! Cứu mạng ! ! !" Hắn vừa la to, vừa chạy cực nhanh trốn con chó, nhưng con chó cũng không biết tại sao, giống như chuyên chọn quả hồng mềm mà bóp, đuổi theo Ngụy Vô Tiện không tha, như thế nào cũng ném không ra. Ngụy Vô Tiện bị chó đuổi hết sức tuyệt vọng, đột nhiên thấy được một gốc cây cao lớn.

"Cây! ! Đúng đúng đúng đúng, trèo lên cây! ! !" Hắn hai ba bước leo đến trên cây, nhưng chó vẫn đứng dưới gốc cây sủa lớn, không buông tha Ngụy Vô Tiện, không hề có dấu hiệu rời đi.

"Lam Trạm! Cứu ta! ! Lam Trạm! Ngươi ở đâu! ! Lam Trạm! !" Ngụy Vô Tiện ở trên cây, con chó cũng không lên được, tạm thời không nguy hiểm, chỉ là hắn có bóng ma từ thời thơ ấu, chỉ cần nghe tiếng chó sủa từ xa, liền bị dọa đến rớt linh hồn nhỏ bé.

Lúc này, Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh Thất, phát hiện không có Ngụy Vô Tiện, nghĩ có thể hắn đến suối nước lạnh trước, hoặc là tự mình đến sau núi chơi, liền đi tìm hắn. Tới suối nước lạnh phát hiện không có người, lại đi phía sau núi đi đến, đột nhiên xa xa nghe được tiếng gọi, tựa hồ kêu "Lam Trạm, cứu mạng!" Cùng với tiếng gọi, còn có tiếng chó sủa "gâu gâu".

Lam Vong Cơ thầm nghĩ "Không tốt" liền tìm kiếm tiếng kêu, mặc kệ Lam thị gia quy không thể đi nhanh, phi thân mà đi.

Quả nhiên, trên thân cây phía sau núi, y thấy Ngụy Vô Tiện sợ tới mức lạnh run, lộn xộn kêu cứu, dưới gốc cây còn có một con chó hung dữ đang sủa không ngừng.

Xem tình hình, Lam Vong Cơ liền hiểu ra Ngụy Vô Tiện sợ chó, y ra lệnh "Đi ra!" Hai mắt lạnh băng hung hăng trừng con chó. Chó sợ Lam Vong Cơ, liền cụp đuôi chạy trốn, Lam Vong Cơ không đuổi theo, lúc này đương nhiên là Ngụy Vô Tiện quan trọng hơn.

Thấy chó đi rồi, Lam Vong Cơ liền ngẩng đầu, cao giọng hướng trên cây gọi: "Ngụy Anh!"

Ngụy Vô Tiện mới vừa rồi bị dọa đến sắp khóc, hắn nép vào cành cây, cuộn người ôm lấy thân cây, bộ dạng vô cùng đáng thương. Thấy Lam Vong Cơ, không hiểu sao càng thêm ủy khuất, nước mắt tràn ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Lam Trạm. . .Sao bây giờ ngươi mới đến. . .."

"Ngụy Anh, là ta không tốt, ta đến chậm, ngươi xuống đây trước!"

"Ah. . . . . ." Ngụy Vô Tiện bình tĩnh một hồi, động tác chậm rãi, định leo xuống, nhưng đột nhiên cảm thấy phía sau một trận đau đớn không nói nên lời. "!!" Hắn nghĩ thầm, nhất định là vết thương đằng sau, mới vừa rồi hắn chạy trốn với trèo cây làm động đến. . . . . Vậy phải làm sao bây giờ, động một chút liền đau, nếu tự leo xuống, có thể hay không lại nghiêm trọng, vậy trước đó dưỡng vài ngày, chẳng lẽ lại vô ích?

Ngụy Vô Tiện không dám động, hắn có chút khó xử, nói không nên lời: "Lam Trạm, ta, ta. . . . . . Nhưng mà ta. . . . . ."

Lam Vong Cơ thấy hắn động tác ngưng trệ, liền ân cần hỏi: "Ngụy Anh, ngươi như thế nào? Có bị con chó kia làm bị thương?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, cũng cùng Lam Trạm làm chuyện đó rồi, mấy ngày nay vẫn là Lam Trạm giúp ta bôi thuốc, còn có cái gì không thể nói ra đâu . . . Liền quyết định chắc chắn, nói: "Lam Trạm! Ta ta ta, mông ta đau. . . Không thể đi xuống . . ."

Lam Vong Cơ nao nao, liền đi tới phía dưới Ngụy Vô Tiện, duỗi hai tay, nói:

"Ngụy Anh, ngươi nhảy xuống, ta tiếp ngươi!"

"A? ? Có được không? Lam Trạm, ngươi có thể tiếp được không?" Ngụy Vô Tiện có chút do dự. Mặc dù hắn gầy, nhưng nói thế nào cũng là một thiếu niên dáng người không thấp, cành cây cao như vậy, nếu tiếp không được, thì chẳng phải làm liên lụy Lam Trạm bị thương.

Lam Vong Cơ khẳng định nói: "Ngụy Anh! Tin tưởng ta."

Ngụy Vô Tiện trải qua một phen cân nhắc, nghĩ cũng không còn biện pháp khác, bèn nhắc nhở:

"Lam Trạm, vậy ta nhảy đây!" Liền mắt nhắm lại, nhảy xuống như đi vào chỗ chết.

Đem chính mình toàn bộ giao cho Lam Trạm đi.

"!!" Hắn chỉ cảm thấy cả người ấm áp, bị một cỗ đàn hương vây quanh, bị cánh tay kiên cố mạnh mẽ gắt gao ôm chặt.

Khoảnh khắc Ngụy Vô Tiện nhảy xuống, Lam Vong Cơ chặt chẽ tiếp được hắn, gắt gao ôm chặt người vào trong ngực.

Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, hoảng sợ ủy khuất lại kích động nước mắt, tràn ra như suối, hắn khẽ thì thầm bên tai: "Lam Trạm, ngươi tiếp được ta . . . ."

"Ừ. . ." Lặng im trong chốc lát, Lam Vong Cơ lau nước mắt cho hắn, lại hỏi "Ngụy Anh, phía sau ngươi. . . . còn đau không. . . ."

Lam Vong Cơ nhắc nhở, Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ đến. "A! Đau đau, Lam Trạm, vừa rồi ta trốn con chó, chạy nhanh quá, lại trèo cây, ta đều đã quên ta đang bị thương, có thể vừa rồi lại động đến, làm sao bây giờ . . . ."

Lam Vong Cơ ngay tại chỗ nhấc lấy đầu gối của hắn, ôm ngang lên, nói: "Đi thôi, ta ôm ngươi, về Tĩnh Thất trước."

Ngụy Vô Tiện dựa đầu vào vai Lam Vong Cơ, thầm cười cười, nói: "Được. . . . . ."

Hai người trở về Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ lại xem vết thương Ngụy Vô Tiên, phát hiện quả thực chảy ra một chút máu, bất quá không nghiêm trọng. Liền mang theo hắn, dựa theo lời Lam Ngọc đi suối nước lạnh chữa thương, để nhanh chóng hồi phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro