Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

08

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, có làm không. . . "

Lam Vong Cơ bị những lời thì thầm của Ngụy Vô Tiện, cùng mấy ngón tay hắn cào cào như con mèo nhỏ khiến y ngứa ngáy trong lòng. Y nín thở, đem tay đang đặt trước ngực, xếp thành tư thế ngủ tiêu chuẩn của Cô Tô Lam Thi, từ từ chậm rãi thăm dò vào chăn của mình, nắm lấy bàn tay không thành thật của người nọ, nhưng không có động tác tiếp theo.

Trong đầu Lam Vong Cơ nhớ lại nội dung trong quyển sách vừa xem chiều nay, trong lòng "thất thượng bát hạ", yên lặng nhắc lại: đầu tiên, chính là hôn. . . . . .hôn Ngụy Anh. . . . . . Sau đó, cởi. . . . . . chạm. . . . . . hôn lần nữa. . . . . và . . . . .

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ vẫn không nhúc nhích, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc: Lam Trạm làm sao vậy? Có phải hay không ghét bỏ ta, không muốn thượng ta? Nhưng tay cũng nắm lấy rồi, hẳn là không phải vậy đi. . . . . . Nhưng sao y không di chuyển? Chuyện này như thế nào cũng là do y chủ đạo nha! Chẳng lẽ lại muốn ta chính mình ngồi lên! ? Ta mới không cần. . . . . . Mà thôi, không nghĩ nữa, hỏi lại, nếu không làm thì hôm nay coi như xong...

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Lam Trạm, rốt cuộc có làm không? Không làm, ta ngủ nha. . . . " Nói xong, định kéo tay ra quay lưng lại. . .

Vô tình một chiêu lấy lùi làm tiến thế nhưng hiệu quả. Nghe Ngụy Vô Tiện nói muốn ngủ, Lam Vong Cơ vội vàng, hít sâu vài cái hạ quyết tâm, giây tiếp theo liền lấy tay ôm Ngụy Vô Tiện trở về, ôm thắt lưng hắn kéo vào trong lòng ngực, môi cũng hướng Ngụy Vô Tiện đưa tới. Nhưng ngay khi còn một khoảng cách ngắn, lại bị Ngụy Vô Tiện vỗ vào, ngăn lại.

"Lam Trạm, ngươi, ngươi làm gì? . . . . . ." Ngụy Vô Tiện hai mắt trợn lên, có chút kinh ngạc hỏi.

Lam Vong Cơ bắt lấy tay Ngụy Vô Tiện đang ngăn cản, nói: "Ngụy Anh, không phải ngươi nói, muốn cùng ta. . . ."

"Phải phải phải! Nhưng mà không cần phải như vậy nha . . . . . Lam Trạm, chúng ta vẫn theo cách cũ, trực tiếp đến bước cuối cùng là được rồi! Ngươi trực tiếp tiến vào, phía trước lược bỏ đi . . ."

Lam Vong Cơ suy nghĩ, nói: "Trong sách, trình tự không phải như vậy . . . . . ."

Ngụy Vô Tiện vốn có chút khẩn trương, lại bị dáng vẻ ngây ngốc cùng mấy lời này của Lam Vong Cơ triệt để chọc cười. "Hả? Ha ha ha ha ha ha, ngươi thật đúng là tiểu cũ kỹ, ngươi thật sự muốn đem ta cởi sạch, hôn hôn sờ sờ à? Mục đích của chúng ta, ách, lại không là hưởng thụ. . . . . . Nghe ta, ngươi trực tiếp tiến vào là được!"

"Nhưng mà Ngụy Anh, như vậy có thể hay không, không ổn. . . . . ."

Lam Vong Cơ loáng thoáng nhớ rõ lúc đọc sách, có một tờ bị Ngụy Vô Tiện lật qua cực nhanh, là hình ảnh một nam tử dùng ngón tay tiến vào bên trong một nam tử, bên cạnh có chú thích, y lờ mờ nghiêng mắt nhìn thấy hai chữ "Khuếch trương", bất quá vì Ngụy Vô Tiện lúc ấy vừa khiếp sợ vừa xấu hổ, lật nhanh quá, cũng không có cẩn thận đọc. Lam Vong Cơ chỉ mơ hồ cảm thấy, nên làm chút chuyện gì đó thì tốt hơn.

Nghe Lam Vong Cơ nói như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng nghĩ tới kích thước chỗ đó của y. Yên lặng cân nhắc, cảm thấy hình như là có chút không ổn, đột nhiên, trong đầu hắn chợt lóe, nghĩ tới cái gì, cao giọng nói:"A! Ta nhớ ra rồi! !

"Cái gì?"

"Lam Trạm Lam Trạm, ngươi còn nhớ hay không, Lam y sư cho chúng ta một cái lọ nhỏ? Y nói dùng để bôi trơn, còn nói đọc qua sách liền biết, ta nghĩ, có phải hay không, là bôi vào chỗ đó, bôi lên sẽ giúp dễ tiến vào, nhất định là như vậy, đúng không?"

Lam Vong Cơ chỉ mở nửa mắt, suy nghĩ cái gì, không trả lời. Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Lam Trạm, cái kia ngươi để chỗ nào? Ngươi lấy lại đây, cho ta dùng!"

Lam Vong Cơ ngồi dậy vươn tay, lấy đến cái lọ sứ nhỏ đặt ở góc bàn. Cầm trong tay nhìn chằm chằm hồi lâu, giống như có thể nhìn ra xuân cung đồ. Dưới sự thúc giục của Ngụy Vô Tiện, mới rốt cục dùng hai tay run run, mở nắp, quệt một chút, lại vân vê, phát hiện quả nhiên trơn mượt, ánh mắt liền chuyển qua hạ thân Ngụy Vô Tiện.

". . . . ." Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi.

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ bộ dáng ngây ngốc nhìn đũn quần hắn, hỏi: "Sao vậy? Lam Trạm. . . ."

"Ngụy Anh, như vậy, thật sự có thể chứ. . . ."

"A có thể có thể! Y sư không phải đưa cao này cho chúng ta sao, khẳng định là cho chúng ta dùng rồi." Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đến đi Lam Trạm. . . . . ."

Lam Vong Cơ cảm thấy Ngụy Vô Tiện như vậy, là không muốn cùng y tiếp xúc thân mật, nên đành thỏa hiệp: "Vậy, quần, cởi đi. . . . . . ."

"Ah, đúng đúng, thiếu chút nữa đã quên. . . . . ." Ngụy Vô Tiện nắm lưng quần, nghĩ nghĩ, lại nói: "Lam Trạm Lam Trạm, ánh nến, vẫn là tắt đi. . . . . ."

Lam Vong Cơ vung tay lên, tắt nến, nhưng người tu tiên thị lực tốt, vẫn thấy rõ ràng. Ngụy Vô Tiện chậm chạp cởi tiết khố, hai chân thon dài mảnh mai trắng muốt, không chút kiêng dè lộ ra trước mắt Lam Vong Cơ, bộ vị tư mật nhất, lại bị vạt áo che khuất lúc ẩn lúc hiện.

Hầu kết Lam Vong Cơ lăn hai cái, hay tay y đặt hai bên người Ngụy Vô Tiện, di chuyển thân mình, dùng đầu gối tách hai chân Ngụy Vô Tiện ra, quỳ giữa hai chân hắn.

Theo chuyển động của Lam Vong Cơ, hai chân Ngụy Vô Tiện bị nhấc lên, thuận thế xốc lên vạt áo, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng nhìn rõ...

Ngụy Vô Tiện đã thấy qua Lam Vong Cơ hai lần, nhưng Lam Vong Cơ chưa từng thấy qua hắn. Lúc này bị Lam Vong Cơ chăm chú nhìn một hồi, ngọc hành của hắn đã dần dần dựng lên một nửa, có thể thấy hình dáng hoàn mỹ thẳng tắp, còn lộ ra khí chất thiếu niên ngây ngô, mặc dù kích thước không bằng Lam Vong Cơ, nhưng so với đám nam tử cùng lứa vẫn ở mức trên trung bình.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, liền lấy trung y che lại một chút. Vốn đây là lần đầu tiên của hắn, đối phương lại là sáng trong quân tử Lam Vong Cơ, chính mình là người nằm bên dưới, đương nhiên có chút ngại ngùng. Bất quá nghĩ bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm như vậy, còn không bằng trực tiếp tiến vào. Hơn nữa vươn đầu một đao, co đầu cũng là một đao, sớm xong xuôi sớm giải thoát, liền dùng đầu gối đụng đụng thắt lưng Lam Vong Cơ, thúc giục nói: "Lam Trạm! Ngươi đừng chỉ nhìn nơi đó của ta nha, ngươi cũng không phải không có! Ngươi phải tiến vào chính là mặt sau ta, mặt sau! Mau mau mau, lọ cao kia, bôi nhiều một chút . . . . ."

". . . ."

Lam Vong Cơ dùng tay quệt đầy Thông Hợp Cao, luồn vào cặp mông đầy đặn, sâu thẳm, hướng hậu huyệt Ngụy Vô Tiện tìm kiếm. Xúc cảm thật sự rất tốt, da thịt nhẵn mịn, mông thịt mềm mại có đàn hồi, y chậm rãi tìm ra bí huyệt vẫn chưa được khai phá. Đem cao dính trên tay, bôi quanh cửa huyệt nhỏ hẹp đang co rút. Ngay khi ngón tay dính đầy cao của Lam Vong Cơ chạm vào huyệt khẩu, phía trước của người nọ rõ ràng thấy được nảy nhẹ lên, Lam Vong Vơ nuốt nước miếng, tay còn lại ma xui quỷ khiến không tự chủ được liền nắm lấy.

"Ừ!? Lam Trạm! Ngươi làm gì vậy?"

Hai chỗ tư mật của Ngụy Vô Tiện lần đầu bị người khác chạm vào, hắn vừa sợ vừa thẹn, vốn định ngăn lại, nhưng Lam Vong Cơ đã bắt đầu vuốt ve, mặc dù tay y di chuyển không thành thạo, Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp tê dại, thật sự kích thích hơn so với chính mình lộng. Hắn thôi không phản kháng, cắn môi dưới, nheo nheo mắt, yên lặng hưởng thụ, trong lòng nghĩ: để cho Lam Trạm sờ một lát. . . . . . chỉ một lát. . .

Lam Vong Cơ vốn chỉ vì xúc cảm bốc đồng, đơn thuần muốn sờ lên, không ngờ nhìn thấy dáng vẻ kia của Ngụy Anh, nghiễm nhiên là tiến vào trạng thái . . . . . . Liền dứt khoát tăng nhanh tốc độ, tiếp tục vuốt ve chơi đùa. Chỉ là hạ thân chính mình, lúc này cũng trướng đau khó nhịn. Tình yêu đến, đối với người trong lòng, Lam Vong Cơ vô sự tự thông, y đột nhiên toát ra một ý tưởng.

Ngụy Vô Tiện đang hưởng thụ thì cảm thấy hành thân đột nhiên chợt lạnh, cảm xúc ấm áp biến mất. Này còn chưa đủ đâu, hắn bất mãn lẩm bẩm nói: "Lam Trạm Lam Trạm, sao không lộng . . ."

Lam Vong Cơ lúc này quỳ trên giường, hai tay y nâng mông Ngụy Vô Tiện lên, một tay kéo hắn về phía mình, áp sát mông hắn vào bụng y, đặt trên đùi y, một tay cởi đai lưng, hạ thân y đã sớm phình to, cương cứng muốn bắn ra ngoài. Y tách hai chân Ngụy Vô Tiện ra, đem hành thân để sau hậu huyệt, một tay đỡ lấy, tại huyệt khẩu nhẹ nhàng cọ xát, tay kia tiếp tục giúp Ngụy Vô Tiện lộng.

"A. . . Lam Trạm. . . ."

Ngụy Vô Tiện hai mắt khép hờ, miệng thở dốc, hắn cảm thấy tay Lam Trạm vừa to vừa ấm, đốt ngón tay có vết chai sần cọ vào hành thân, làm hắn thật thoải mái. Càng làm hắn sảng hơn chính là cự vật cứng rắn áp sát vào hậu huyệt, chỉ nhẹ nhàng cọ xát, khi vào khi không, khiến hắn khẩn trương cảm giác có thể bị tấn công bất cứ lúc nào, có chút chờ mong lại có chút sợ hãi. Hắn không tự giác mở rộng hai chân, gần như phóng thích, hắn vặn eo, hai tay nắm chặt đệm giường bên cạnh, ngửa cổ.

"Lam Trạm. . . . . Ta, ta muốn tới . .. . . A. . . ! . .

Ngụy Vô Tiện bắn hết vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, hắn kịch liệt thở hổn hển, sau khi dư vị rút đi dần dần khôi phục lý trí, lúc này tâm tình hắn phức tạp, cảm thấy chính mình thế nhưng nên lo nhiệm vụ, liền bắt đầu thúc giục: "Lam Trạm, ngươi như thế nào chỉ lo chính mình, thiếu chút nữa quên tiến vào a? . . . . . . .

"Sẽ vào." Lam Vong Cơ cũng cởi tiết khố, nhớ lại trang cuối cùng mình xem trong Ngự Long Tập, y chuẩn bị tư thế, nhắm ngay huyệt khẩu, kẹp hai đầu gối Ngụy Vô Tiện vào giữa hai cánh tay, cúi người nói: "Ngụy Anh, ta vào đây."

Đến, Lam Trạm thật sự muốn tiến vào! ?

Mặc dù Ngụy Vô Tiện thúc giục, nhưng chính mình cũng thập phần căng thẳng, để cổ vũ bản thân, liên hô lớn một câu giống như làm lễ tuyên thệ trước khi xuất quân: "Vào đi! Vong Cơ huynh!!"

Lam Vong Cơ: " . . . ."

Vừa muốn đi vào, Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện xưng huynh gọi đệ, không hợp hoàn cảnh, đột nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm, không thể xuống tay.

"Ngụy Anh, đừng, đừng gọi như vậy. . . . . ."

"A? Vậy gọi như thế nào?"

"Dù sao, đừng gọi như vậy. . . . . ."

". . ."

Ngụy Vô Tiện lướt qua trong đầu tất cả những cái tên hắn hay gọi Lam Vong Cơ, lại cao giọng nói: "Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Lam nhị công tử! Lam Nhị ca ca! Tiến vào đi!"

". . . . . ."

Nghe xong một loạt xưng hô, đặc biệt "Lam Nhị ca ca", Lam Vong Cơ lại có thể rồi, y hoàn toàn bao phủ trên người Ngụy Vô Tiện, ép hai chân người nọ mở rộng ra. Nâng hông lên, dưới sự hỗ trợ của thông hợp cao, đi vào hơn một nửa.

"A! ! ! ! đau đau đau đau! Lam Trạm! . . . . . ." Ngụy Vô Tiện kêu lên đứt quãng. Mặc dù có thông hợp cao, nhưng hai người đều chưa xem kĩ Ngự Long Tập, không có cẩn thận trải qua dạo đầu liền vội vàng tiến vào, lại là lần đầu tiên, Ngụy Vô Tiện bị đỉnh trướng đau không chịu nỗi, cảm giác như bị xé rách, chớp mắt một cái, nước mắt liền trào ra từ khóe mắt.

"Ngụy Anh, ngươi như thế nào ?" Lam Vong Cơ thấy người dưới thân hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng đau đớn nhíu mày, cũng rất đau lòng, nhưng hiện tại thật sự không biết rốt cuộc là tiếp tục hay từ bỏ.

Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào nói: "Lam Trạm, đau, đau quá. . . . . ."

"Ngụy Anh, làm sao bây giờ?" Lam Vong Cơ bối rối luống cuống, đúng là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, lại hỏi một người đồng dạng không hề có kinh nghiệm Ngụy Vô Tiện. . . . . .

Ngụy Vô Tiện nghe ra giọng Lam Vong Cơ khác thường, hắn hơi mở mắt, trên lông mi còn đọng lại nước mắt long lanh, nhìn thấy Lam Vong Cơ mặt mũi tràn đầy lo lắng bối rối, vành mắt phiếm nước, trong lòng nghĩ nhất định bộ dạng vừa rồi của mình dọa đến Lam Trạm rồi. Nếu cứ như vậy, chuyện này hôm nay lại bỏ lỡ giữa chùng, hơn nữa lần thứ nhất ai không đau, không phải nữ tử cũng đều đau một lần sao! Đã làm thì làm đến cùng! Liền cố nén đau, hơi chút thu liễm cảm xúc, an ủi nói: "Lam Trạm, ta, ta không sao, dừng một chút là tốt rồi"

"Ngụy Anh. . . . . ." Hạ thân Lam Vong Cơ bị kẹt cứng, lúc này cũng vô cùng khó chịu. Nhưng y cảm thấy Ngụy Anh nhất định càng khó chịu, liền một cử động cũng không dám .

Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục an ủi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta không có việc gì, lần đầu tiên đều là sẽ có chút đau . . . . ." Vừa nói, hắn vừa miễn cưỡng kéo khóe miệng, hướng Lam Vong Cơ cười cười.

Nhưng Lam Vong Cơ tự nhiên nhìn ra được hắn cười gượng gạo, ngoài mặt hiện lên một tia thương yêu, loại tình cảm này khiến trong lòng y nổi lên cơn sóng lớn. Y nhìn người dưới thân, đây chính là Ngụy Anh bình thường thích nhất đùa giỡn y, trêu chọc y, quấy rầy y. Là Ngụy Anh như ánh nắng tươi sáng, khơi dậy những gợn sóng trong lòng y. Là Ngụy Anh cùng y tính tình bất đồng, nhưng để lại dấu ấn vĩnh viễn trong lòng.

Ngụy Anh. . . . . .

Lam Vong Cơ không kiềm chế được, hôn mạnh lên đôi môi hắn.

"Ưm!"

Ngụy Vô Tiện bị hôn bất ngờ, cả kinh mở to hai mắt, cơ hồ quên mất hạ thể đau đớn. Vốn định mở miệng nói chuyện, nhưng mới vừa mở khớp hàm, đầu lưỡi Lam Vong Cơ liền thuận thế xâm nhập, ở trong miệng hắn tàn sát bừa bãi, mặc dù hôn không thành thạo, quả thực là xằng bậy, không hề quy luật, nhưng Ngụy Vô Tiện không hiểu sao cảm thấy được hôn đến thoải mái, từ thân thể đến tâm hồn đều được an ủi. Liền cũng tự giác phối hợp theo.

Được Ngụy Vô Tiện đáp lại, Lam Vong Cơ càng thêm lớn mật làm càn, y lung tung gặm cắn mút lấy cánh môi Ngụy Vô Tiện, sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện bị hôn đến ngạt thở, "Ô ô" lên tiếng, dùng tay vỗ vỗ phía sau lưng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ mới chú ý tới, ở môi dưới của hắn cắn một chút không nhẹ không nặng, lưu luyến không rời buông môi hắn ra.

Ngụy Vô Tiện há mồm thở dốc, cánh môi bị hôn đến sưng đỏ bừng, lấp lánh thủy quang, vành mắt khép hờ cũng chứa đầy nước mắt.

Không biết vì cái gì, không biết tại sao, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy, về sau đối Lam Trạm, rốt cuộc không gọi ra được "Vong Cơ huynh" .

"Lam Nhị ca ca. . . . . ." Thanh âm hắn trầm thấp, mang theo một tia khàn khàn, ngữ khí hờn dỗi.

Lam Trạm: ". . . . . ."

"Ta có thể, ngươi, động đi. . . . . ."

Vong cơ lại nhẹ nhàng mổ hai cái lên đôi môi sưng đỏ thẫm của Ngụy Vô Tiện, đáp: "Được. . . . ." Liền dựa vào bản năng, bắt đầu lung tung động.

Sau một hồi đưa đẩy không hề có quy luật, Lam Vong Cơ không biết người nọ dưới thân là thích hay là đau, chỉ một mực thở dốc, rầu rĩ kêu "ô ô ...", hỏi hắn, hắn chỉ nói: "Lam Trạm, ta không sao! Ngươi tiếp tục!". May mà Lam Vong Cơ cũng là lần đầu nếm trái cấm, quá mức hưng phấn, không thể kiên trì được bao lâu, liền bắn toàn bộ vào bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện.

Y đè lên người Ngụy Vô Tiện, cho tình sự giảm bớt, cũng có chút tư tâm, không muốn đứng dậy.

Hai người kịch liệt thở hổn hển, lồng ngực chặt chẽ áp sát nhau qua lớp áo, đều có thể cảm nhận được đối phương tim đập kịch liệt.

Qua một lúc lâu, Lam Vong Cơ mới lưu luyến nâng người dậy, y đem hành thân rút ra, vừa nhìn đến chỗ tiếp nối tư mật kia, kinh hãi đến mức cả người đông cứng lại, chỉ cảm thấy đau lòng kinh ngạc không thôi.

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ dáng vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm hạ thể hắn, liền hỏi: "Lam Trạm! Ngươi làm sao vậy?"

Lam Vong Cơ mấp máy môi, dời ánh mắt đến trên mặt Ngụy Vô Tiện, trong mắt tràn đầy thương xót, nói: "Ngụy Anh. . . . Ngươi chảy máu."

"A?" Ngụy Vô Tiện cả kinh, nghĩ thầm: trách không được đau như vậy. Nhưng xem bộ dáng Lam Vong Cơ áy náy, liền tỏ ra như không có việc gì, an ủi nói: "Nga, không sao Lam Trạm, Lần đầu tiên đều là phải như vậy, ha ha ha ha ha, ta một thân đồng tử chính là ngươi đoạt lấy nha, sớm biết như vậy nên chuẩn bị một cái bạch hỉ khăn. . . . . ." Nghe Ngụy Vô Tiện nói đùa, Lam Vong Cơ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, y vung tay, thắp nến, nhấc mong Ngụy Vô Tiện lên, muốn nhìn kỹ xem vết thương như thế nào.

"! ! !"

Ngụy Vô Tiện xấu hổ không chịu nổi, đẩy y ra hô lớn :"Lam Trạm! ! Ngươi đừng nhìn! . . . . . ." Sau đó co hai chân, nghiêng sang một bên, kéo chăn che nửa người dưới..

Ngụy Vô Tiện cũng thấy được, chỗ đệm giường nguyên bản trắng tinh ngay bên dưới hắn, lúc này nhiễm một mảnh máu đỏ tươi to bằng bàn tay. Không nhiều, cũng không ít. Ở giữa còn lẫn vào một ít chất lỏng màu trắng sữa trong suốt.

"Ngụy Anh, ta đi gọi đường thúc. . . . . ." Lam Vong Cơ đứng dậy, mặc quần, định phủ thêm áo ngoài.

"! ! ! , không muốn không muốn không cần!!" Ngụy Vô Tiện vội vàng nhào đến ngăn cản, động đến hạ thân, lại đau đến nhe răng trợn mắt. "Ai! ! Đau đau đau, mông đau quá!'

"Ngụy Anh, ngươi như thế nào !" Lam Vong Cơ ôm hắn, ân cần hỏi.

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt khẩn cầu nói:"Lam Trạm, Lam Trạm, ta thật sự không có việc gì! Ngươi đừng đi gọi Lam y sư!"

Lam Vong Cơ cụp mắt suy nghĩ, cân nhắc một chút lại nói:"Ngụy Anh! Không thể, vẫn là. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện vội vàng ngắt lời y: "Nhưng mà! Loại chuyện này, làm sao có thể để cho người khác biết . . . . . Cho dù ngươi tìm Lam y sư đến, y cũng không xem được nơi đó của ta! Ngươi xem, máu cũng không nhiều lắm, khẳng định dưỡng vài ngày thì tốt rồi, không có việc gì, được không. . . ."

Lam Vong Cơ không đáp, bộ dáng khó xử, y lại nhìn đến vết máu trên nệm trải giường, sơ lược cân nhắc mức độ nghiêm trọng của vết thương, vẫn có lo lắng, liền nói: "Ngụy Anh, ngươi để cho ta xem. . . ."

"? Cái gì? Lam Trạm. . . . . . Ngươi muốn xem cái gì. . ."

"Ngươi, mặt sau, nơi đó. . . . . . Ta nhìn xem vết thương như thế nào. . . . . ."

"A? Đừng, Lam Trạm. . . . . ."

"Không được, để cho ta xem, hoặc gọi y sư, ngươi chọn." Lam Vong Cơ ngữ khí không nhượng bộ.

"! ! !"

"Ngụy Vô Tiện bĩu môi suy nghĩ, khó xử nói: "Vậy, vẫn là, ngươi xem đi. . . . . ."

"Ừ. . . . . . Ngụy Anh, ngươi nằm xuống. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện không dám làm động tác mạnh, thận trọng di chuyển, nằm xuống giường, dang rộng hai chân, tư thế như cá nằm trên thớt, nhưng Lam Vong Cơ cũng không đến, mà là đi sang một bên, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, ngươi đi đâu, ngươi không xem sao?"

Vành tai Lam Vong Cơ đỏ bừng, tâm can rối loạn, nói: "Đi lấy nến. . . ."

Ngụy Vô Tiện: ". . . . . ."

Đến gần xem xét, xuyên qua ánh nến có thể thấy rõ ràng, cái miệng nhỏ vốn dĩ đóng chặt, hiện tại hơi mở ra, xung quanh có chút sưng đỏ, chảy ra một ít chất lỏng hỗn tạp màu trắng ngà pha máu đỏ. Lam Vong Cơ lấy khăn, lau sạch chất lỏng cản trở tầm nhìn, mới rốt cục thấy rõ, tại huyệt khẩu có hai vết rách vẫn còn rướm máu, kéo dài đến tận bên trong. Bất quá nhìn qua không phải thực nghiêm trọng.

Mượn lý do thỏa đáng, ánh mắt Lam Vong Cơ lại không thể khống chế, trộm liếc qua cặp mông no tròn bao lấy huyệt khẩu. Thân hình Ngụy Vô Tiện mảnh mai, vậy mà cặp mông lại tròn trịa đầy đặn, làn da trắng nõn như ngọc, nhìn nhìn, lại cảm giác nửa người dưới mình có dấu hiệu ngẩng đầu. . . . . .

Ngụy Vô Tiện cảm thấy thời gian có chút lâu, mà tại chỗ ngay chính mình còn không thấy được, lại bị người khác nhìn chằm chằm, thật là kỳ quái, liền thúc giục nói: "Lam Trạm! Ngươi xem xong chưa? Thế nào . . . . ."

Lam Vong Cơ thu hồi tinh thần, y nói: "Ân, có hai vết thương nhỏ"

Ngụy Vô Tiện nói: "Vết thương nhỏ, vậy thì không nghiêm trọng? Ta đã nói không có việc gì. . . . . . Dưỡng hai ngày thì tốt rồi!"

Dưới sự kiên trì của Ngụy Vô Tiện không muốn gọi y sư, vả lại hiện tại đã trễ như vậy, Lam Vong Cơ nghĩ cũng có chút quấy rầy Lam Ngọc, bất quá chờ ngày mai lại gọi, nếu Ngụy Anh không muốn, chính mình cũng phải đến hỏi đường thúc lấy thuốc.

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện, giúp hắn lau sạch một chút, chính mình cũng tắm rửa sạch sẽ. Thay nệm trải giường dính máu, đem cất kỹ, cùng nhau ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ giờ mẹo tỉnh lại. Muốn để cho Ngụy Vô Tiện nghỉ ngơi một ngày, liền không gọi hắn. Nhưng nhớ lại chuyện đêm qua, trái tim lại đập loạn xạ, nhịn không được, thầm nghĩ nhân lúc Ngụy Anh ngủ say lại gần nhìn kĩ một chút, phát hiện hai mắt Ngụy Vô Tiện nhắm nghiền, liền hôn vài cái.

Sắc mặt trắng bệch, bờ môi không có chút máu, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng, y cảm thấy tình hình có chút không ổn, đưa tay sờ trán xác nhận.

Nguy rồi, Ngụy Anh phát sốt .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro