Chương 14
14
Ngụy Vô Tiện ngẩn ngơ một lúc, tưởng mình đang nằm mơ. Hắn lại cố gắng mở mắt ra để xác định đúng là người nọ, mới gọi một tiếng: "Lam Trạm!?" Liền đi qua gần trước người Lam Vong Cơ.
Sao Lam Trạm đến Vân Mộng? Chẳng lẽ, chẳng lẽ y đến tìm ta!?
Ngụy Vô Tiện trong mắt mang theo chờ mong hỏi: "Lam Trạm, sao ngươi đến Vân Mộng?"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn Giang Yếm Ly, chỉ cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, lại bình tĩnh nhìn qua người y mong nhớ ngày đêm Ngụy Vô Tiện, thuận miệng nói: "Săn đêm, đi ngang qua."
"Ồ." Ngụy Vô Tiện thần sắc tối sầm.
Nguyên lai Lam Trạm không phải đến thăm ta, cũng đúng, y đều hái được đài sen, lại không đến Liên Hoa Ổ.
Lam Vong Cơ chậm rãi nâng tay, đưa mấy đài sen mang hành đang cầm trong tay, nói: "Đều cho ngươi. . . . . ."
"A?" Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới nhận lấy đài sen, hắn cúi đầu nhìn hạt sen no tròn non mởn, liền lột một hạt cho vào miệng, vừa nhai vừa cảm thấy hốc mắt nóng lên, một hồi nước mắt dâng tràn, hắn cố nén lại hít cái mũi, ngẩng đầu cười nói: "Ăn ngon. . . . ."
"A Tiện? Vị này chính là Lam nhị công tử sao?" Giang Yếm Ly một bên hỏi, nhìn người này khí độ phi phàm, bên ngoài xuất chúng, khí chất lạnh như băng, Ngụy Vô Tiện mới vừa rồi gọi y Lam Trạm, không cần nhiều lời, xác định là Cô Tô Lam thị Lam nhị công tử Lam Vong Cơ mà Ngụy Vô Tiện nhiều lần nhắc đến.
Giang Yếm Ly vừa hỏi, Ngụy Vô Tiện hoàn hồn."Ồ, đúng rồi sư tỷ, vị này chính là Lam nhị công tử." Lại đối Lam Vong Cơ nói: "Lam Trạm, vị này chính là sư tỷ ta, Giang Yếm Ly."
Lam Vong Cơ vừa nghe vị nữ tử trẻ tuổi này là sư tỷ của Ngụy Vô Tiện, liền tạm thời yên tâm, hơi cúi đầu hướng nàng thi lễ nói: "Giang cô nương."
Giang Yếm Ly mỉm cười cười: "Lam nhị công tử, A Tiện từ khi học trở về, chính là nhiều lần nhắc tới ngươi, mỗi khi nhắc đến luôn khen không dứt miệng. . . . . ."
"A! Sư tỷ!" Ngụy Vô Tiện cuống quít ngắt lời Giang Yếm Ly, gãi gãi hai má, nói sang chuyện khác: "Lam Trạm, ngươi ăn cơm chưa, ta mời ngươi ăn cơm . . ."
Lam Vong Cơ im lặng mấp máy môi vài lần, sau đó thành thật: "Ngụy Anh, ta đã ăn rồi. . . ."
Đã gần cuối giờ Dậu.
Ngụy Vô Tiện cười gượng gạo, sờ sờ cái mũi, lẩm bẩm nói: "A, đúng rồi, trời đã tối, nhất định là ăn rồi . . ."
Bầu không khí có chút khó diễn tả. Lúc này, mưa vốn không lớn, đã dần tạnh, Giang Yếm Ly một bên nói: "Lam nhị công tử, trời đã tối, cùng chúng ta quay về Liên Hoa Ổ không? A Tiện chính là mỗi ngày nhắc tới ngươi, muốn mời ngươi đến Liên Hoa Ổ làm khách . . ."
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt lộ một tia bối rối, phản bác nói: "Sư tỷ! Ta nào có. . . . . ." Lại quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Đúng vậy, Lam Trạm, nếu không, hôm nay ngươi cùng ta trở về Liên Hoa Ổ đi."
Lam Vong Cơ chần chừ, y sợ đến Liên Hoa Ổ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và nữ tử bên nhau. Nhưng vừa thấy Ngụy Vô Tiện, y liền phát hiện người nọ gầy, lo lắng bệnh tình của hắn muốn hỏi cho rõ ràng. Cũng chính là gặp được người ngày nhớ đêm mong, không thể rời mắt, không nỡ rời đi . . .
"Được." Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Ngụy Anh vui vẻ là được.
Mưa tạnh, ba người cùng nhau trở về Liên Hoa Ổ. Ngu phu nhân gần đây đi Mi Sơn thăm người thân, Giang Phong Miên mang theo Giang Trừng đi thanh đàm hội. Nên cũng không cần đi gặp trưởng bối, Ngụy Vô Tiện trực tiếp dẫn theo Lam Vong Cơ về phòng ngủ của hắn.
Vừa đến phòng ngủ nhìn như ổ chó của Ngụy Vô Tiện. Chợt nghe thấy một nữ tử nghiêm khắc giận giữ cao giọng nói: "Ngụy Vô Tiện! Tại sao muộn như vậy mới trở về, thuốc còn chưa uống! Ngươi không màng thân thể sao!" Cửa không khóa, Ôn Tình bước nhanh vào.
Ngụy Vô Tiện đang suy nghĩ đã lâu không gặp Lam Vong Cơ, không biết nên nói gì, tập trung suy nghĩ, bị dọa giật mình: "Ôi chao ôi, bà cô, ta bị ngươi dọa như vậy, mới xảy ra vấn đề. . . ."
Lam Vong Cơ vừa thấy Ôn Tình, lại thấy một trận ghen tuông, thậm chí có chút hoài nghi chính mình di truyền chứng đau tim của thúc phụ. Nhìn nữ tử vẻ mặt lãnh đạm bưng thuốc vào phòng, nhất định là nữ y sư vừa nghe nhắc đến ở nhà hàng, "Ngụy phu nhân" tương lai theo lời các cô nương đó nói.
"Ôn Tình, vị này chính là Cô Tô Lam thị, Lam nhị công tử." Giang Yếm Ly lại đối Lam Vong Cơ nói: "Lam nhị công tử, vị này chính là bằng hữu của ta, Ôn Tình. A Tiện gần đây thân thể không khỏe, ta liền mời Ôn Tình đến hỗ trợ điều trị."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ rất lo lắng Ngụy Vô Tiện, nghĩ lát nữa nhất định phải hỏi rõ ràng đến tột cùng bệnh gì. Đồng thời trong lòng dâng lên một tia may mắn, có lẽ vị Ôn cô nương này không phải là Ngụy phu nhân tương lai.
Hai người nhìn nhau thi lễ sau, Ôn Tình liền cầm chén thuốc trong tay đưa cho Ngụy Vô Tiện. Ngữ khí mang theo mệnh lệnh: "Uống thuốc."
Ngụy Vô Tiện vừa thấy chén thuốc, mặt mày nhăn nhó, sợ hãi dùng hai tay run rẩy tiếp nhận, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng thấy chết không sờn ngửa đầu, một ngụm buồn bực uống hết. Cuối cùng, còn che ngực hạm eo nôn ọe vài cái.
Lam Vong Cơ một bên nhìn lo lắng, đỡ lấy Ngụy Vô Tiện, trong mắt tràn đầy quan tâm, hỏi: "Ngụy Anh, ngươi bị bệnh? Bệnh như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh, cười an ủi nói: "Lam Trạm, ta không sao. . . . . ."
Lam Vong Cơ chắp tay thi lễ hỏi: "Ôn cô nương, xin hỏi Ngụy Anh bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"
"Không chết được." Ôn Tình mặt lạnh lùng, dừng một chút, lại nói: "Bất quá, mạng người do trời."
Lam Vong Cơ vừa nghe thế mà lại quan hệ đến mạng người, thoáng chốc nóng nảy: "Ôn cô nương! Còn thỉnh cho biết chi tiết, Ngụy Anh hắn. . . . . ."
"Lam Trạm! Ta thực không có việc gì, ngươi đừng nghe Ôn Tình nói bừa, nàng quen dọa người. . . ." Ngụy Vô Tiện cuống quýt ngắt lời Lam Vong Cơ, lại nháy mắt với Ôn Tình vài cái.
Ôn Tình cởi mở nhiệt tình, Ngụy Vô Tiện bình dị gần gũi, trong thời gian ngắn ngủi liền tương giao rất tốt. Mặc dù chưa bao giờ đề cập với Ôn Tình phụ thân đứa nhỏ trong bụng là người phương nào, nhưng với sự nhạy bén của Ôn Tình, nhìn thái độ hai người lẫn nhau, mấy ánh mắt, mấy câu nói, đại khái cũng đoán ra.
Ôn Tình lạnh lùng "hừ" một tiếng, kéo Giang Yếm Ly rời khỏi phòng Ngụy Vô Tiện. Vừa đóng một cánh cửa, đột nhiên nhớ tới gì đó, liền ở ngoài cửa hô: "Ngụy Vô Tiện! Mấy tháng đầu đừng xằng bậy, chú ý chừng mực, có biết không!"
". . . . . ." Ngụy Vô Tiện đỏ mặt, bối rối đáp: "Biết rồi!" Vừa quay đầu lại, lại thấy vẻ mặt mờ mịt của Lam Vong Cơ. . . . . .
Phòng ngủ chỉ còn Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hai người .
Lam Vong Cơ tỉ mỉ quan sát Ngụy Vô Tiện một phen, nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, ngươi gầy. . . . . ."
"A? Không, đúng rồi. . . . . ." Hắn lơ đểnh, lại đùa giỡn nói: "Lam Trạm, một tháng không gặp, ngươi càng tuấn nha."
Lam Vong Cơ không hề bị người nọ trêu ghẹo mà dao động, vẫn như cũ sắc mặt ân cần hỏi: "Ngụy Anh, ngươi bị bệnh? Đến tột cùng như thế nào, có thể nói cho ta biết?"
Hôm nay mới gặp Lam Vong Cơ một lúc, nhưng không biết là lần thứ mấy y hỏi vấn đề này.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, đôi môi đỏ mộng hé mở: "Lam Trạm, ta. . . ta. . . ." Hắn gần như buột miệng nói ra.
Mặc dù Lam Trạm đối ta không phải cái loại này thích, nhưng nhìn dáng vẻ của y, vẫn rất quan tâm ta. . . . . . Nếu ta nói cho y, vậy Lam Trạm chính là của ta. . . . . . Với phẩm hạnh của y cùng Lam Thị gia phong, nhất định phụ trách đến cùng.
Ngụy Vô Tiện lại ngược lại tưởng tượng: nhưng ta cũng không muốn như vậy. . . Hơn nữa nếu ta nói ra, lại thấy vẻ mặt y sẽ khó xử. . . Vẫn là trước không nói, để Lam Trạm theo ta mấy ngày, quan sát một chút rồi tính . . . . .
Vì thế hắn lạnh nhạt cười, "Lam Trạm, ta thật sự không có việc gì, chỉ là gần đây thời tiết nóng, ăn uống không ngon." Lại hỏi ngược lại: "Lam Trạm, lần này ngươi đến Liên Hoa Ổ, định ở lại mấy ngày?"
Lam Vong Cơ rũ mắt suy nghĩ, y muốn bồi Ngụy Anh, nhưng lại sợ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện thân mật cùng nữ tử khác.
Còn không chờ Lam Vong Cơ trả lời, Ngụy Vô Tiện liền nói: "Lam Trạm, ngươi ở lại mấy ngày đi, Giang thúc thúc và Giang Trừng đi tham gia thanh đàm hội, các sư huynh đệ khác không phải còn nhỏ, thì chính là mỗi ngày đều phải luyện tập, không ai cùng ta, ta đã sớm nhàm chán muốn chết."
"Ngụy Anh, ngươi nói không ai cùng ngươi?" Lam Vong Cơ trong lòng vui vẻ, Ngụy Anh nói nhàm chán, tức là bên cạnh hắn không có nữ tử.
"Ừ, đúng vậy! Mấy ngày nay thân thể ta đã khỏe hơn, ta mang ngươi dạo chơi Vân Mộng, thế nào?"
"Được." Mặc kệ như thế nào, Ngụy Anh hy vọng ta ở lại, ta liền ở lại.
Thấy Lam Vong Cơ đáp ứng, Ngụy Vô Tiện tươi tắn cười: "Thật tốt quá! Vậy Lam Trạm, ngươi ở phòng bên cạnh phòng ta đi."
Vừa nghe Ngụy Vô Tiện nói y ở cách vách, mặc dù đã dự đoán được, nhưng Lam Vong Cơ vẫn đau lòng một hồi, chỉ đáp: "Được."
Sau khi sắp xếp phòng cho Lam Vong Cơ xong xuôi, Ngụy Vô Tiện liền trở lại phòng ngủ của mình nằm, thời gian không còn sớm, nhưng lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được. Người mong nhớ ngày đêm ngay tại cách vách, thậm chí hai chiếc giường chỉ cách nhau một bức tường. Lúc này hắn cỡ nào hy vọng có thể đánh vỡ bức tường, rút vào lòng ngực người nọ. Mùi đàn hương dễ ngửi, cùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng ôn nhu, lồng ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ, vòng tay ấm áp, một mực ở trong đầu hắn không xóa đi được.
Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện giờ Tỵ mới thức dậy, ăn trưa xong tính toán dẫn Lam Vong Cơ đi dạo phố, vừa ra đến trước cửa lại bị Ôn Tình ngăn cản. Ôn Tình một phen dặn dò, không được uống rượu, không được du hồ, không được chơi lâu, nhiều nhất một canh giờ, trước bữa tối phải trở về, khiến Lam Vong Cơ cảm thấy sinh nghi, đối với thân thể Ngụy Vô Tiện vẫn không yên lòng.
Ngụy Vô Tiện mang theo Lam Vong Cơ đi dạo chợ Vân Mộng, ăn hết các loại bánh hắn thích nhất, chơi ném vòng, còn đùa giỡn với các tiểu bằng hữu, Lam Vong Cơ suốt đường đi ánh mắt chỉ chú ý Ngụy Vô Tiện, luôn cảm thấy hắn không hoạt bát như ngày xưa còn ở Vân Thâm, không chỉ gầy hơn, cảm giác còn có chút yếu ớt, động tác cũng không nhanh nhẹn như trước kia, mà cố ý thu liễm, đi lại rất cẩn thận.
Ngụy Vô Tiện nhận ra dù chuyện kia đã qua, nhưng Lam Vong Cơ đối hắn quan tâm không chút nào giảm, thậm chí có thể nói là che chở đầy đủ, trong lòng không khỏi ấm áp, hắn âm thầm nghĩ: có lẽ Lam Trạm đối ta là có cảm tình, mặc dù không giống tình cảm ta dành cho y, nhưng chỉ cần thời gian lâu, nói không chừng Lam Trạm cũng sẽ thích ta. . . . Làm sao bây giờ, rốt cuộc có nên nói cho y biết hay không . . .
Đi dạo một canh giờ, mặc dù chưa đến bữa tối, Ngụy Vô Tiện dưới sự khuyên nhủ của Lam Vong Cơ, cũng có chút sợ Ôn Tình, sợ nàng giận dữ đem bí mật của mình nói ra, lại lo lắng hài tử trong bụng, liền ngoan ngoãn trở về Liên Hoa Ổ.
Trở lại Liên Hoa Ổ, về phòng, Ngụy Vô Tiện liền cảm giác có chút buồn ngủ, người mang thai luôn ngủ nhiều hơn, cơn buồn ngủ vừa ập đến, mí mắt đã không mở ra nỗi. Vốn đang ngồi trước bàn cùng Lam Vong Cơ nói chuyện phiếm, bất tri bất giác gật gù ngủ thiếp đi.
Lam Vong Cơ liền ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, lại ôm ngang hắn, cảm thấy quả nhiên nhẹ hơn nhiều so với lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nội tâm dâng lên một trận thương xót. Đem người đang ngủ say đặt trên giường, đắp chăn, nhìn gương măt hắn ngủ bình thản, hơn một tháng trước, còn cùng mình thân mật khăng khít, hiện tại đã không thuộc về mình . . . . Y khó kìm lòng nổi, cúi người, hôn lên trán người nọ, hôn hai má, nhưng không dám tiến thêm một bước, ngay cả đôi môi y từng hôn qua thật sâu cũng không dám mơ ước.
Lam Vong Cơ vẫn lo lắng, liền tính hỏi Giang Yếm Ly tình trạng của Ngụy Vô Tiện. Hỏi môn sinh Giang Thị, biết Giang Yếm Ly đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối, liền tìm đến, đến phòng bếp, chỉ thấy một thiếu nữ áo tím bận rộn trước bếp.
Lam Vong Cơ nói: "Giang cô nương"
Giang Yếm Ly nghe tiếng quay đầu lại, thấy người đến là Lam Vong Cơ, Cô Tô Lam thị nhị công tử là khách quý, sao có thể đặt chân đến phòng bếp, bất quá cẩn thận nghĩ lại, nhất định là có chuyện muốn hỏi, liền mỉm cười nói: "Lam nhị công tử, có chuyện gì?"
Lam Vong Cơ đến gần vừa thấy canh sườn củ sen, là món Ngụy Vô Tiện thích nhất, liền nói: "Giang cô nương, có thể chỉ ta công thức chế biến món canh sườn củ sen này được không. . . .."
Giang Yếm Ly mỉm cười đáp ứng, liền tỉ mỉ hướng dẫn từng bước, sau đó lại hỏi: "Lam nhị công tử, chính là thích A Tiện?"
Vừa nghe hỏi, ánh mắt Lam Vong Cơ nhất thời lóe lên, rồi lại ảm đạm: "Ừ. . . Nhưng Ngụy Anh hắn, vô tình ý ta. . . . . ."
Giang Yếm Ly mở to hai mắt, hỏi: "Lam nhị công tử làm sao biết? Đã hỏi qua A Tiện ?"
"Chưa từng." Lam Vong Cơ trong mắt hiện lên một tia mất mác, "Nhưng Ngụy Anh nói qua, trong lòng hắn có nữ tử khác."
Đến đây, Giang Yếm Ly trong lòng hoài nghi, nàng cùng Ngụy Vô Tiện thân thiết như tỷ đệ ruột, không có gì giấu nhau, ngoại trừ Lam Vong Cơ, chưa bao giờ nghe hắn nói qua thích người khác, mặc dù trước kia hay đùa giỡn nói cô nương nhà ai yêu thích hắn, cũng không ít. Tuy rằng đối việc này còn nghi ngờ, nhưng Giang Yếm Ly cũng có thể đại khái đoán được, hai người nhất định là vì chuyện này nên có chút hiểu lầm, mới chậm chạp không cùng bên nhau.
"Lam nhị công tử, A Tiện từ nhỏ tính tình hoạt bát, ngoài miệng hay hồ ngôn loạn ngữ, có đôi khi nói đùa, mà có lẽ chính hắn cũng sẽ không nhớ rõ. Có một số việc, vẫn là nên trực tiếp hỏi rõ ràng. Có lẽ sẽ có kinh hỉ không chừng."
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, lại hỏi ngược lại: "Giang cô nương, thân thể Ngụy Anh như thế nào? Ta hỏi qua hắn, hắn cũng không chịu nói thật với ta."
"Lam nhị công tử cứ yên tâm, thân thể A Tiện không có việc gì."
Sau một hồi nói chuyện, Lam Vong Cơ cảm thấy không thể dễ dàng buông tay, có lẽ nên theo lời Giang cô nương nói, trực tiếp hỏi rõ ràng. . . . . .
Một ngày này, cũng không thấy Ngụy Anh có nữ tử khác, lúc trước cảm thấy Ôn Tình có khả năng uy hiếp, nhưng theo Lam Vong Cơ quan sát, kết hợp lời Giang Yếm Ly hôm qua, cơ bản có thể loại trừ. Như vậy hiện tại chính là vị "nữ tử" bí ẩn kia, Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái, đến Liên Hoa Ổ một ngày, đi dạo chợ Vân Mộng, cũng không thấy thân ảnh những người kia, thậm chí chưa từng nghe Ngụy Anh và Giang Yếm Ly nhắc tới. Liền nghĩ chờ Ngụy Vô Tiện tỉnh, hỏi một phen.
Y trở về phòng ngủ Ngụy Vô Tiện, thấy người nọ vẫn còn ngủ say, lại trở về phòng khách bên cạnh.
Không bao lâu, liền nghe được tiếng gõ cửa cách vách, là Giang Yếm Ly đưa canh cho Ngụy Vô Tiện, lại nghe được thanh âm lười biếng của Ngụy Vô Tiện, nhất định là vừa mới tỉnh ngủ. Lam Vong Cơ ra ngoài định sang phòng bên cạnh, tới cửa lại vô tình nghe được bên trong trò chuyện.
"A Tiện, Lam nhị công tử quả nhiên là rất quan tâm ngươi."
"Sư tỷ, Lam Trạm là bởi vì sự kiện kia, nên mới chiếu cố ta như vậy, trước đó, y thường hung dữ với ta."
"Tiện tiện, ngươi còn chưa nói cho Lam nhị công tử sao? Ngươi không có ý định nói cho y sao?"
"Ta, ta không biết. . . ." Ngụy Vô Tiện thở dài một tiếng, lại nói: "Ta không muốn Lam Trạm vì đứa nhỏ, mới ở bên cạnh ta. . . . ."
"!?!" Lam Vong Cơ ở ngoài cửa nghe được rõ ràng vài câu đối thoại ngắn ngủi, nghe được hai chữ này, đầu óc nhất thời cứng đơ, không cách nào dùng lý trí để suy nghĩ, trong đầu liên tục lặp lại "đứa nhỏ", đây là ý gì? Cái gì đứa nhỏ? Đứa nhỏ của ai? Đứa nhỏ của Ngụy Anh? Đứa nhỏ của Ngụy Anh cùng ai? Lúc này mới hơn một tháng, Ngụy Anh như thế nào sẽ có đứa nhỏ? Vì sao. . . Vì sao nói ta sẽ vì đứa nhỏ mới ở bên hắn? Chẳng lẽ! Chẳng lẽ là!? . . . . . .
Lam Vong Cơ cảm thấy được chính mình bị trúng định thân phù, thân thể cứng đơ, ngay cả động tác đơn giản đẩy cửa vào, hỏi một phen cho rõ ràng, y cũng làm không được.
Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Lam nhị công tử." Là Ôn Tình bưng chén thuốc cho Ngụy Vô Tiện.
Lúc này, Giang Yếm Ly và Ngụy Vô Tiện cũng nghe được Ôn Tình gọi "Lam nhị công tử", Giang Yếm Ly lên tiếng trả lời đi mở cửa, Ngụy Vô Tiện cũng liếc mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lam Vong Cơ giống như người mất hồn ngây ngốc đứng ngoài cửa.
"Lam Trạm?"
Ôn Tình đi vào trong phòng, đem chén thuốc đặt trên bàn, cùng Giang Yếm Ly liếc nhau, thản nhiên nói: "A Ly, chúng ta đi thôi." Lại quay đầu ra lệnh: "Ngụy Vô Tiện, nhớ rõ uống thuốc."
Sau khi hai người rời đi, Ngụy Vô Tiện tới cửa nắm tay Lam Vong Cơ kéo vào phòng, đóng cửa lại. Lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt đen láy đảo tròn, tự hỏi Lam Vong Cơ rốt cuộc có nghe được không, hắn nhẹ giọng hỏi: "Lam Trạm, ngươi tới lúc nào. . . . . ."
Lam Vong Cơ hít thật sâu một hơi, lấy hết dũng khí hỏi: "Ngụy Anh, ngươi mới vừa nói, cái gì đứa nhỏ. . . . . ."
Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: "Lam Trạm, ta. . . ." Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Lam Trạm nghe được, không nghĩ tới sớm như vậy liền giấu không được . . . . . .
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ giọng điệu lo lắng, hai tay ôm chặt cánh tay Ngụy Vô Tiện , ngập ngừng hỏi: "Có phải hay không, của ta. . . . . ."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, lòng bàn tay khẩn trương đổ mồ hôi, qua một lúc lâu sau mới lại ngẩng đầu, hốc mắt rưng rưng, nhẹ giọng đáp: "Ừ. . . . . ."
Lam Vong Cơ nghe được, mở to hai mắt, con ngươi nhạt màu nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện cũng dần dần bị nước mắt phủ mờ.
Cho đến bây giờ Ngụy Vô Tiện băn khoăn nhất, là sợ Lam Vong Cơ vì trách nhiệm hoặc áy náy mới ở bên hắn. Nhưng vào lúc này, Ngụy Vô Tiện nhìn ánh mắt y, xem vẻ mặt y, trên gương mặt luôn bình tĩnh không sợ hãi, giờ phút này rõ ràng biểu lộ ra kinh hỉ và kích động, không quan hệ trách nhiệm, không quan hệ áy náy, không quan hệ bất cứ điều gì khác. Là vui mừng, là yêu thích. . . . . .
Chẳng lẽ, Lam Trạm hắn đối với ta. . . . . . Nghĩ vậy, nước mắt theo cái chớp mắt của Ngụy Vô Tiện lăn xuống. Hắn hỏi dò: "Lam Trạm, vậy, ngươi có muốn chúng ta không . . . . ."
"Muốn." Lam Vong Cơ không chút do dự trả lời, sau đó lập tức ôm chặt Ngụy Vô Tiện vào ngực, đồng thời, hai hàng nước mắt cũng theo hốc mắt bên trong tràn ra, lại khẳng định: "Ta muốn."
Ngụy Vô Tiện cũng quay lại ôm chặt y, hắn thầm nghĩ: thật tốt quá, Lam Trạm không khó xử, nhìn Lam Trạm giống như thực vui vẻ. . . . . .
Rốt cục có thể có được người ngày đêm mong nhớ, cầu còn không được, mặc dù chưa được người đó thổ lộ rõ ràng, Lam Vong Cơ vẫn kích động thân thể cứng ngắc, có chút run rẩy. Lúc này y không biết có bao nhiêu cảm tạ tiểu sinh mạng bé bỏng trong bụng Ngụy Vô Tiện, có thể đem hai người gắn kết chặt chẽ với nhau. . . . . .
"Ngụy Anh, vì sao ngươi không nói cho ta biết. . . . . ." Giọng y khàn khàn, nói nhỏ bên tai Ngụy Vô Tiện.
"Lam Trạm. . . Ta sợ, ta sợ ta nói cho ngươi, ngươi sẽ vì muốn phụ trách mới ở bên ta. . . . . ." Ngụy Vô Tiện lại nhớ đến vẻ mặt vừa rồi của Lam Vong Cơ, liền hỏi: "Nhưng mà, Lam Trạm, thật ra ngươi cũng có thích ta một chút, đúng không?"
Lam Vong Cơ trộm lau nước mắt, đem Ngụy Vô Tiện từ trong lòng kéo ra, chăm chú nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ngụy Anh, còn nhớ thủ khúc ta đàn ở Tĩnh Thất không, ngươi hỏi ta tên gọi là gì. . . . . ."
"Ừ, đương nhiên nhớ rõ, ngươi nói là ngươi làm, vậy hiện tại, đã có tên chưa?
"Khi đó ta đã nghĩ ra. . . . . ."
"Vậy, rốt cuộc tên là gì?"
"Vong Tiện. . . . . ."
"Cái gì, có ý tứ gì. . . . . ."
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, cầm hai tay Ngụy Vô Tiện, ngưng mắt nhìn hắn, nói: "Ngụy Anh, tâm ta duyệt ngươi . . . . ."
"Thật không!?" Ngụy Vô Tiện vừa nghe, hai mắt sáng lên, kinh hỉ kích động qua đi, lại tràn đầy nghi ngờ. Rõ ràng thích tại sao không nói? Làm cho hắn đau khổ tương tư hơn một tháng, một trận ủy khuất nảy lên trong lòng. . . . Người mang thai nội tâm luôn nhạy cảm, yếu ớt.
Nước mắt Ngụy Vô Tiện chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Lam Trạm! Vậy vì sao ngươi không nói cho ta biết! . . . . Ta rời Vân Thâm Bất Tri Xứ ngày ấy, ngươi cũng không nói? . . . . . . Hơn nữa ngươi như thế nào cũng không đến tiễn ta . . . ."
"Ngụy Anh. . . . Là ta không tốt. . . . . ." Lam Vong Cơ giúp hắn lau nước mắt, lại mấp máy môi, vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: "Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái. . . . ."
Ngụy Vô Tiện mặt đầy dấu chấm hỏi: "Ừ? Chúng nó làm sao vậy?"
"Ngụy Anh, các nàng. . . . . . Ngươi. . . . . ."
"?" Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, có lẽ Lam Vong Cơ nghe đâu đó nói về mấy con chó này, nên lo lắng, liền an ủi nói: "Lam Trạm, chúng nó đã sớm bị Giang thúc thúc đưa đi rồi, ngươi không cần lo lắng . . . ."
"Ừ. . . . . ."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ có chút nhẹ lòng khi biết "tình địch" đã bị đưa đi, không cần lo lắng sẽ nhìn thấy Ngụy Anh cùng nữ tử khác bên nhau. Nhưng đồng thời trong lòng Lam Vong Cơ cũng cảm thấy là do mình, mới khiến những cô nương đó bị đưa đi, có chút áy náy. Mặt khác, lại cảm thấy Ngụy Anh là vì đứa nhỏ, mới cùng mình ở bên nhau, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót phiền muộn.
Bất quá không sao, vừa rồi xem vẻ mặt và lời nói của Ngụy Anh, hắn hẳn là cam tâm tình nguyện chấp nhận ta. . . . Hơn nữa Ngụy Anh hiện tại có hài tử của ta, ta sẽ không buông tay nữa . . . . Chỉ cần về sau ta chân thành đối đãi Ngụy Anh, có lẽ hắn sẽ yêu thích ta . . . .
-----------------------------------------------
Chương sau thổ lộ, giải trừ hiểu lầm.
Tiện: ta thật ủy khuất, ngươi không nói, hại ta tương tư hơn một tháng.
Kỷ: ta càng ủy khuất, ngươi nói bậy, hại ta ăn dấm chua cẩu hai tháng.
-----------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro