Chương 13
13
Từ khi Ngụy Vô Tiện đi rồi, Lam Vong Cơ so với trước càng lạnh như băng, cả ngày không nói một câu, không phải ngốc ở Tàng Thư Các, thì là đem chính mình nhốt tại Tĩnh Thất, nhiều nhất bất quá là đến Long Đảm Tiểu Trúc nơi nuôi thỏ, một mình ngơ ngác nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ, ngồi cả ngày. Có khi ngay đến Lam Hi Thần cả ngày đều không thấy y.
Ngụy Vô Tiện trở về Vân Mộng, thấy Giang Yếm Ly không có vì hôn sự bị hủy bỏ mà buồn phiền, liền yên lòng. Ở Vân Mộng có canh sườn củ sen mà hắn nhớ nhung, có sư huynh đệ hắn tưởng niệm, có cái phòng ngủ không khác gì ổ chó quen thuộc của mình, không có Lam lão nhân cũ kỹ khắc nghiệt, không cần tuân thủ Lam Thị gia quy phiền phức, có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn. Đây đúng là cuộc sống vô câu vô thúc mà hắn muốn, rõ ràng mọi thứ vẫn như trước, nhưng hắn lại không hề vui vẻ, luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Đặc biệt mấy ngày gần đây càng thêm nghiêm trọng. Chẳng những không giống thường ngày náo động hoạt bát, mà cơm nước còn chẳng muốn ăn, bơ phờ uể oải, cả ngày buồn ngủ, thật không bình thường, quá khác thường, ngay cả Giang Trừng ngốc nghếch đều nhìn ra không ổn.
Một ngày sau giờ Ngọ, các sư huynh đệ ở Liên Hoa Ổ cùng chơi bắn diều, trước kia Ngụy Vô Tiện thích nhất chính là náo nhiệt, nhưng hôm nay một mình mệt mỏi ngồi một bên trên thềm đá, chống cằm suy tư, Giang Trừng thật sự nhìn không được, liền ồn ào: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi gần đây bị làm sao vậy? Nhìn như thế nào cũng giống mấy cô nương bệnh tương tư trong thoại bản!"
"!" Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới, thời gian này hắn tỉnh tỉnh mê mê, hiển nhiên lại bị sắt thép thẳng nam Giang Vãn Ngâm vô tình trêu chọc vạch trần.
Bệnh tương tư sao?
Đúng vậy, thời gian này, quả thực mình một mực nhớ đến Lam Trạm, nhớ y đối với mình tốt, nhớ quãng thời gian ngắn ngủi cùng y sớm chiều ở chung, nhớ vài lần cùng y gần gũi tiếp xúc da thịt. . . .
Thật ra cẩn thận ngẫm lại, nếu lúc trước người cùng ta làm sự kiện kia, không phải là Lam Trạm . . . . ta thà nhập ma đi giết Ôn Nhược Hàn, cùng hắn đồng quy vu tận, chứ không cùng người khác làm chuyện đó. . . . . Chỉ có Lam Trạm, chỉ có thể là Lam Trạm, ta chỉ muốn Lam Trạm! Trừ bỏ y ai ta cũng không muốn! Không phải y không được! Chẳng lẽ đây chính là cái loại thích đó?? Thích nên muốn kết làm đạo lữ, muốn vĩnh viễn cùng một chỗ, cái loại thích muốn mỗi ngày cùng nhau lên giường? Ta thật sự bệnh tương tư?
Chẳng lẽ, ta thật sự thích Lam Trạm ?
Nhưng mà. . . . Lam Trạm y sẽ thích ta sao. Rõ ràng trước đó chán ghét ta, sau sự kiện kia, Lam Trạm mới thay đổi. Bất quá, lúc ta bệnh Lam Trạm chăm sóc ta, ngày thường mọi cách nhân nhượng ta, còn có hai chúng ta, khi làm chuyện đó... Y... y rõ ràng như vậy. . . .Loại chuyện này, nếu không thích, làm sao giả bộ được? Nhưng nếu thích ta, lại vì sao không nói cho ta biết . . . .
A a a a a! ! ! Thật phiền a! ! Lam Vong Cơ! Rốt cuộc ngươi có thích ta không?!
Ai. . . . Lam Trạm, ta thật sự rất nhớ ngươi . . . .
Giang Trừng càng kỳ quái, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ngồi trên thềm đá, một hồi cúi đầu nhếch miệng cười ngây ngô, một hồi lại buồn bã phiền não, một hồi lại phát điên dậm chân, một hồi lại cắn môi dưới khóe mắt mang lệ. . . .
"?, Ngụy Vô Tiện! Ngươi phát thần kinh gì thế! !"
"Giang Trừng . . ." Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, mặt mũi lại tràn đầy vẻ chán ghét nói: "Thôi thôi, nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ là cẩu độc thân"
"? ? ?"
Bữa tối, Ngụy Vô Tiện lại buồn bã ỉu xìu không ăn uống, ngay cả món thích nhất canh sườn củ sen, cũng không uống mấy ngụm, Giang Yếm Ly đã sớm nhìn ra hắn khác thường, vì thế ban đêm, đến gõ cửa phòng Ngụy Vô Tiện.
Giang Yếm Ly lôi kéo Ngụy Vô Tiện ngồi ở trước bàn, vuốt vuốt đầu của hắn, thân thiết hỏi: "A Tiện, lần này ngươi trở về, như thế nào mỗi ngày đều rầu rĩ không vui, có tâm sự gì?
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: "Sư tỷ, người, vì cái gì sẽ thích một người khác. . . . Ta nói chính là cái loại này thích.. . ."
Giang Yếm Ly nao nao, hiếu kỳ nói: "Vì sao hỏi như vậy? Chẳng lẽ Tiện Tiện chúng ta có người thích rồi?"
Đôi mày xinh đẹp của Ngụy Vô Tiện khẽ nhíu lại, thấp giọng nói: "Sư tỷ, ta ... ta không biết. .. . ."
Giang Yếm Ly mỉm cười cười, hỏi: "Là Lam nhị công tử sao?"
Ngụy Vô Tiện hai mắt lóe lên, kinh ngạc hỏi: "A?? Sư tỷ, tỷ nghe ai nói?"
Giang Yếm Ly lại cười, chậm rãi nói: "A Tiện, ngươi có biết lần này ngươi trở về, nhắc đến Lam nhị công tử bao nhiêu lần không? Nói y tướng mạo tuấn tú, kiếm pháp giỏi, tu vi cao, việc học tốt, người lạnh như băng, nhưng duy chỉ có ngươi là đặc biệt chiếu cố."
"A? Vậy sao, ta cũng không để ý, ta nói nhiều như vậy sao?" Hắn ngừng lại một chút, lại nói: "Nhưng mà Lam Trạm tốt với ta, đều không phải là bởi vì thích ta, mà là. . . . . ." ánh mắt Ngụy Vô Tiện ảm đạm xuống dưới, muốn nói lại thôi.
Giang Yếm Ly an ủi nói: "Tiện Tiện, bất quá ngươi có tin tưởng sư tỷ không? Có thể nguyện nói cùng ta nghe?"
Ngụy Vô Tiện khó xử, sau một lúc lâu, dù sao cũng chuyện khó nói, nhưng ở Liên Hoa Ổ hắn chỉ có Giang Yếm Ly là người có thể tâm sự, quay về Liên Hoa Ổ một tháng nay, hắn đối mặt sư huynh đệ, đều có miệng khó trả lời, lại tương tư khó nhịn, mỗi ngày một khắc không ngừng nghĩ đến Lam Trạm, gần đây thân thể không hiểu vì sao ngày càng khó chịu, thậm chí cơm nước không ăn, chỉ có thể mỗi ngày phiền muộn, Giang Yếm Ly vừa hỏi, dường như tất cả tâm sự chất chứa trong lòng hơn một tháng qua tìm được lối thoát. Hắn không dè dặt kể lại tất cả mọi chuyện liên quan đến Lam Vong Cơ từ lúc học ở Vân Thâm, cả việc giải cứu tiên môn bách gia.
Giang Yếm Ly nghe xong kinh hãi, lặp lại mấy lần: "Tiện Tiện, thật sự làm khó ngươi . . . . . ." Tiếp theo lại khuyên: "A Tiện, ta cảm thấy Lam nhị công tử đều không phải chỉ vì áy náy, mới dốc lòng chiếu cố ngươi như vậy, trong lòng y nhất định có ngươi. . . . . ."
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đầy ưu thương, lắc đầu nói: "Nhưng mà, lúc trước ta nói phải về Vân Mộng, hắn cũng không giữ ta . . . . . Chỉ nói nếu ta muốn ở lại, sẽ đối với ta phụ trách. . . . . ."
Nghe vậy, Giang Yếm Ly cũng không lý giải được. Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, Ngụy Vô Tiện có một lần đối mặt với món thịt dê đương quy ngày thường hắn rất thích, vậy mà lại muốn nôn. Kết hợp bộ dáng ốm yếu của Ngụy Vô Tiện gần đây, nội tâm dĩ nhiên mạnh dạn suy đoán.
"A Tiện! Gần đây có phải ngươi ăn không ngon, thường xuyên buồn nôn, thích ngủ, cả ngày cảm thấy được thân thể uể oải, không có tinh thần?"
Ngụy Vô Tiện nghĩ một hồi, đáp: "Đúng vậy, sư tỷ, Giang Trừng còn giễu cợt ta, nói ta bệnh tương tư, ta xem lần này đúng là hắn nói trúng rồi."
"Tiện Tiện, có phải hay không ngươi.... có?"
"Hả? Có cái gì?"
"Tiện Tiện ngốc, đương nhiên là có đứa nhỏ!"
"A! !! Không thể nào! Ta, ta cùng với Lam Trạm mới. . . . . . Không phải đều nói nam tử không dễ dàng mang thai sao?"
Giang Yếm Ly cảm thấy đây là chuyện quan trọng, không thể qua loa cũng không thể trì hoãn, nàng nghiêm mặt nói: "Tiện Tiện, chúng ta gặp y sư được không? Ta có một vị bằng hữu rất đáng tin cậy, y thuật cao siêu, ngày mai ta mời nàng bắt mạch cho ngươi, liền có thể xác nhận ngươi thật sự có thai hay không."
"Được rồi, sư tỷ, ta đều nghe tỷ!" Ngụy Vô Tiện trong lòng mơ hồ có chút hy vọng.
Ngày hôm sau, Giang Yếm Ly liền mang theo bạn tốt Ôn Tình đến Liên Hoa Ổ.
Ôn Tình là một mạch của Ôn Thị, định cư ở Di Lăng, Giang Yếm Ly có lần ở trên đường phố Di Lăng ngất xĩu, được nàng cứu, nên kết làm bằng hữu. Sau khi Ôn Nhược Hàn chết bất đắc kỳ tử, nàng thoát ly Ôn Thị. Mang theo tộc nhân hơn năm mươi người, tại Di Lăng tự lập môn hộ, mở ra y quán.
Trải qua một hồi bắt mạch và hỏi thăm, Ôn Tình chắc chắc nói: "Ngụy công tử đích thật là có thai chi mạch tượng, đã hơn một tháng."
"!" Đêm qua Ngụy Vô Tiện suy nghĩ cả đêm, cũng không sao ngủ được, hắn không biết mình có bao nhiêu hy vọng mang thai đứa con của Lam Vong Cơ. Nếu là trước đây, biết được chính mình một nam tử lại mang thai, hắn quả thực xấu hổ và tức giận nhập ma, nhưng hiện tại xác nhận trong bụng mình có đứa nhỏ của Lam Trạm, chỉ cảm thấy trong lòng hạnh phúc, ngọt ngào.
Ôn Tình nói: "Thế nào, Ngụy công tử, đứa nhỏ này ngươi muốn giữ lại không?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu như giã tỏi, không chút do dự: "Muốn muốn, đương nhiên phải giữ lại!"
Ôn Tình nghiêm túc đích nói: "Ngụy công tử, ngươi cần phải hiểu rõ rồi, nam tử sinh con không thể so với nữ tử, thời gian mang thai vất vả, đến lúc sinh nhiều khả năng phải mổ bụng lấy hài tử, ngươi xác định vẫn muốn sinh sao? Hiện tại thai nhi còn nhỏ, mới hơn một tháng, nếu như ngươi không muốn, uống thuốc liền có thể dễ dàng. . . . . ."
"Ôn cô nương." Ngụy Vô Tiện ngắt lời nàng, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định, nói: "Ta đã suy nghĩ kỹ, đứa nhỏ này vô luận như thế nào ta đều muốn sinh ra." Ngụy Vô Tiện lại đứng lên, chắp tay thi lễ nói: "Trong thời gian này, làm phiền Ôn cô nương chiếu cố."
Ôn Tình nói: "Nếu Ngụy công tử kiên định như vậy, đứa nhỏ này cứ yên tâm giao cho ta, ta nhất định bảo vệ các ngươi phụ tử bình an."
Ngụy Vô Tiện lại thi lễ, nói: "Đa tạ Ôn cô nương."
Giang Yếm Ly không bao giờ ngờ được Ngụy Vô Tiện vốn từ nhỏ đã yêu thích tự do, không chịu gò bó, câu thúc, lại có thể cam nguyện vì một nam tử trả giá như thế, nàng không khỏi cảm động một hồi, hốc mắt mang lệ nói: "Tiện Tiện, ngươi thật sự. . . . . ."
Ngụy Vô Tiện hướng Giang Yếm Ly cười cười, an ủi nói: "Sư tỷ, tỷ yên tâm đi, ta không sao."
Vì thời gian mang thai ba tháng đầu rất quan trọng, với nam tử nguy cơ càng cao, nên Ôn Tình tạm thời ở tại Liên Hoa Ổ chăm sóc Ngụy Vô Tiện.
Vì sự tình trọng đại, nên hai người cũng đem việc này báo cho Giang Phong Miên. Giang Phong Miên liền muốn đem việc này báo cho Cô Tô Lam Thị, nhưng bị Ngụy Vô Tiện cản lại. Giang Phong Miên cũng không khuyên bảo gì nhiều, hơn một tháng qua, Ngụy Vô Tiện cơm nước không ăn, tương tư khó nhịn, Giang Phong Miên đều lưu ý. Bất quá mấy ngày tới sẽ đi Lan Lăng Kim Thị Kim Lân Đài tham gia thanh đàm hội, Giang Phong Miên nghĩ đến đó, tìm cơ hội cùng Lam tông chủ dò ý tứ một phen.
Ngụy Vô Tiện đối với việc này cũng vẫn chưa nghĩ rõ ràng, đứa nhỏ nhất định phải sinh, nhưng hắn hiện tại không biết Lam Vong Cơ rốt cuộc đối hắn là loại nào tình ý, hắn biết nếu đem việc này báo cho Lam Thị, với gia phong Lam Thị, và phẩm hạnh Lam Vong Cơ, nhất định sẽ phụ trách đến cùng, nhưng chỉ dựa vào trách nhiệm để ràng buột Lam Trạm, hắn không muốn. Hắn nghĩ trước khi tình cảm rõ ràng, vẫn không nên nói cho Lam Vong Cơ. Nếu người nọ đối hắn vô tình, hắn còn không biết sẽ đem đứa nhỏ cho Lam Thị nuôi nấng, hay giấu kín chính mình tự nuôi.
Thời gian diễn ra Kim Lân Đài thanh đàm hội đã đến, Giang Phong Miên mang theo Giang Trừng đến Lan Lăng tham gia, Ngụy Vô Tiện vốn thích náo nhiệt, nhưng lúc này có thai, mấy tháng đầu thai nhi không ổn định, không tiện bôn ba mệt nhọc, đành ở lại Liên Hoa Ổ tĩnh dưỡng.
Cô Tô Lam Thị tông chủ Thanh Hành Quân hàng năm bế quan, thường lui tới thanh đàm hội luôn luôn là Lam Khải Nhân hoặc Lam Hi Thần thay mặt tông chủ tham dự. Nhưng lần này, vì Thanh Hành Quân thấy hơn một tháng nay, Lam Vong Cơ đóng cửa không ra, buồn bực không vui, liền tự mình tham dự, muốn cùng Giang Phong Miên thương thảo chuyện của hai người.
Lam Vong Cơ vốn là cũng không thích tham dự thanh đàm hội, tránh được nên tránh, nhưng chỉ vì một câu nói của Lam Hi Thần "Có lẽ ở thanh đàm hội sẽ gặp Ngụy công tử, hắn luôn thích náo nhiệt." , Lam Vong Cơ liền không từ chối.
Đến thanh đàm hội, các thế gia đệ tử đến rồi lại đi, ánh mắt Lam Vong Cơ mong ngóng, thật vất vả chờ đến Giang gia vào bàn, lại chỉ thấy Giang Phong Miên và Giang Trừng, không thấy người mình sớm tối tưởng niệm. Không cần hỏi liền biết, người nọ chưa tới.
Tiệc được nửa chùng, Lam Vong Cơ không thể ngồi yên được nữa, y lặng im một mình ra ngoài, đứng bên ngoài Sảnh Đấu Nghiên của Kim Lân Đài, nhìn phía dưới không ngừng lui tới tu sĩ khách khanh, thế gia đệ tử trò chuyện không ngớt. Lại cuối cùng vẫn không có thân ảnh người nọ.
Hơn một tháng nay Lam Vong Cơ suy nghĩ rất nhiều, đã xác định chính mình không phải hắn không được, cuộc đời này không đổi. . . . Trừ bỏ Ngụy Vô Tiện, y sẽ không chấp nhận người khác. Y không muốn không hỏi một tiếng rõ ràng, nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn đến một cái lại buông tay. Y muốn đi Vân Mộng tìm Ngụy Vô Tiện, ở bên trộm nhìn một chút cũng được, nếu thấy bên cạnh người nọ có nữ tử khác làm bạn, liền yên lặng rời đi, nếu không có người khác, vậy sẽ hỏi rõ ràng.
Lam Hi Thần thấy đệ đệ rời khỏi bàn, cảm thấy lo lắng, liền cũng theo đi ra. Đi tới bên cạnh Lam Vong Cơ, thấy ánh mắt y nặng nề, liền an ủi: "Vong Cơ, nếu như ngươi nhớ hắn. . . ."
"Huynh trưởng." Lam Vong Cơ hiếm khi ngắt lời huynh trưởng, y tiếp tục nói: "Ta muốn mang một người, về Vân Thâm Bất Tri Xứ. . . Mang về, giấu đi. . . . ."
Lam Hi Thần sửng sốt, chớp mắt một cái, liền nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Muốn làm gì, thì cứ làm là được"
Lam Vong Cơ lại rũ đôi mắt, thấp giọng nói: "Ta sợ hắn không muốn. . . . . ."
"Lam nhị công tử, không thử, làm sao biết hắn không muốn." Hai người phía sau truyền đến thanh âm, vừa quay đầu lại, là Giang Phong Miên cùng Thanh Hành Quân.
Lam Vong Cơ hơi mở to hai mắt, nói: "Giang tông chủ, Ngụy Anh hắn gần đây tốt?"
Giang Phong Miên nói: "A Anh hắn gần đây thân thể không khoẻ, nên không tham gia thanh đàm hội. Lam nhị công tử, ngươi có thể đến Vân Mộng thăm A Anh."
Lam Vong Cơ vốn có ý định đi Vân Mộng, vừa nghe Ngụy Vô Tiện thân thế có bệnh nhẹ, liền cảm thấy không thể trì hoãn, chắp tay thi lễ nói: "Vong cơ đang có ý này." Lại nhìn phía phụ thân một bên, mong được đồng ý, Thanh Hành Quân gật đầu cười yếu ớt: "Vong Cơ, đi đi."
Lam Vong Cơ một khắc cũng không trì hoãn, ngự kiếm tới Vân Mộng. Mặc dù đến Vân Mộng, nhưng y không có dũng khí bước vào Liên Hoa Ổ, y sợ gặp phải cảnh tượng mình không muốn thấy nhất, sợ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và nữ tử của hắn cùng một chỗ.
Ngụy Anh, ta muốn gặp ngươi, lại không dám gặp ngươi. . . . . .
Lúc Lam Vong Cơ đến Vân Mộng, trời đã chạng vạng, một mình y dạo bước trên đường phố Vân Mộng, bạch y mạt ngạch, sau lưng đeo kiếm, tiên khí phiêu phiêu, dẫn tới vô số thiếu nữ ghé mắt, lại bởi vì y khí chất lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, nên không một người dám tới gần, các cô nương chỉ đứng ở một bên, hai tay xoắn khăn, cúi đầu giương mắt, trộm đánh giá.
Đường phố náo nhiệt vô cùng, người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng không dứt bên tai, y nhìn phố xá đông đúc, nghĩ đây chính là Vân Mộng mà Ngụy Anh vẵn luôn nhắc đến. Y để ý từng chỗ, giống như mỗi một chỗ đều có thể nhìn đến dấu vết của người nọ. Có người bán củ ấu, Ngụy Anh nói qua, muốn dẫn ta trích củ ấu. Còn có người bán chim trĩ, Ngụy Anh nói qua muốn dẫn ta đánh chim trĩ. Cũng có người bán đài sen, nhưng đài sen không mang theo hành, Ngụy Anh nói qua, đài sen mang hành so với đài sen không mang hành ăn ngon hơn.
Màn đêm buông xuống, y tiếp tục lang thang không mục đích, tìm kiếm từng chút dấu vết người nọ. Bỗng nhìn thấy một quán ăn, đèn đuốc sáng trưng, đây là nhà hàng lớn nhất trên phố, Ngụy Anh nhất định đã tới, cũng tốt, vậy liền ở trong này dùng bữa tối.
Khi chất xuất trần bạch y tiên quân bước vào nhà hàng, đã thu hút vô số ánh mắt. Phòng riêng đã hết, y đành tìm một góc ngồi xuống, gọi hai món đồ ăn được yêu thích nhất Vân Mộng, còn có một phần canh sườn củ sen, vì Ngụy Anh nhiều lần nhắc tới canh sườn củ sen. Bất quá một lát, đồ ăn được dọn ra, y cảm thấy thật cay, nhưng vẫn nhã nhặn ăn, bởi vì đây chính là hương vị Ngụy Anh thích. Món canh xác thực không tệ, hương vị ngon miệng, khó trách Ngụy Anh sẽ thích.
Đột nhiên, tai y tựa hồ nghe được cách đó một bàn không xa, vài cô nương trẻ đang bàn tán, trong miệng thường xuyên nhắc đến Ngụy công tử. Người tu tiên người nhĩ lực tốt, mặc dù khoảng cách không gần, các cô nương nhỏ giọng thảo luận, vẫn bị Lam Vong Cơ nghe được rõ ràng.
"Bọn tỷ muội, các ngươi xem vị kia bạch y công tử bên kia, thật sự tuấn nha!"
"Đúng vậy đúng vậy, so với Ngụy công tử còn muốn tuấn hơn một chút!"
"Không đúng không đúng, ta cảm thấy được Ngụy công tử càng tuấn, người cũng bình dị gần gũi."
"Các ngươi biết không, Ngụy công tử nói chuyện với ta!"
"A!? Thật hâm mộ nha!"
"Oa, thật không!"
"Hừ, này có cái gì mà khoe, ngày ấy Ngụy công tử còn cười với ta kìa!"
Nghe đến đó, Lam Vong Cơ nắm chặt chén trà, xem ra đúng như lời Giang Trừng nói, Vân Mộng nữ tử đều muốn gã cho Ngụy Vô Tiện.
Lúc này, một vị cô nương ở bàn kia còn nói: "Đúng rồi, các ngươi biết không, gần đây Liên Hoa Ổ có một nữ y sư, trẻ tuổi xinh đẹp! Bất quá người lạnh như băng, cả ngày không cười nói, ta có tỷ muội làm tạp dịch ở Liên Hoa Ổ, nói Ngụy công tử gần đây đều là nàng kia chăm sóc, không chừng chính Ngụy phu nhân tương lai!"
Nghe vậy, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy trái tim vốn đã lạnh giá của mình bị khoét rỗng.
Ngày cuối cùng nghe học, Ngụy Anh cùng thế gia đệ tử thảo luận có nói qua, hắn đúng là thích kiểu nữ tử lạnh lùng ít nói như vậy . . .
Lam Vong Cơ không muốn nghe tiếp, chỉ đem tách trà đặt trở lại bàn, lại để thỏi bạc, cầm bội kiếm, rời khỏi nhà hàng.
Màn đêm đến, Lam Vong Cơ như cũ đi dạo trên phố náo nhiệt, trong lòng lại cô đơn khó nhịn. Y muốn rời đi, nếu biết người nọ đã có nữ tử ở bên làm bạn, cần gì phải tự tìm phiền não. . . . Rồi lại nhớ hắn bị bệnh, không biết thân thể hằn như thế nào.
Đang lúc do dự, Lam Vong Cơ thấy một hồ sen. Y tới bên hồ, muốn hái một ít đài sen mang hành, nhưng bị người canh giữ hồ ngăn lại. Nguyên lai hồ này là hồ có chủ. Sau một hồi thương lượng, thái độ Lam Vong Cơ kiên quyết chân thành, rốt cục người canh giữ cho phép y xuống hái một lúc.
Lúc từ hồ sen đi ra, trong tay y cầm năm sáu đài sen mang hành, trời bất ngờ đổ mưa nhỏ. Tuy chỉ là mưa phùn, không chút ảnh hưởng, nhưng y còn do dự không biết có nên ở lại hay đi, liền tìm một lều trú mưa gần đó, cũng muốn suy nghĩ một chút, chính mình rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
Đột nhiên, tựa hồ nghe được xa xa truyền đến thanh âm trong trẻo quen thuộc. Lam Vong Cơ con ngươi chợt lóe, càng chăm chú lắng nghe.
"Chúng ta đến lều phía trước trước tránh mưa!"
"A Tiện! Chậm một chút, chú ý thân thể ngươi!"
"Không có việc gì!!"
Lam Vong Cơ sững sờ đứng dưới tán cây, nghe được thanh âm dần rõ ràng của người nọ, trái tim y đập thình thịch, cơ hồ muốn phá khỏi cổ họng vọt ra. Thân ảnh mảnh khảnh của thiếu niên dần dần phóng đại trong tầm mắt, mặc dù toàn thân hắc y, màn đêm cũng không thể che khuất.
Thiếu niên và thiếu nữ tiến vào tán cây. Là Ngụy Vô Tiện và Giang Yếm Ly.
Lam Vong Cơ cảm thấy chính mình tan nát cõi lòng rối tinh rối mù, Ngụy Anh quả nhiên đã có nữ tử khác bầu bạn.. . . .
Ngụy Vô Tiện nói: "Không nghĩ trời lại mưa ! Không biết hôm nay còn có thể hái được không!"
Giang Yếm Ly nói: "A Tiện, chúng ta đi về trước đi, sau khi mặt trời lặn hồ sen đều không cho người vào, ngày mai nhờ tam sự đệ đến hái cho ngươi được không?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói: "Không không, ta đột nhiên muốn ăn đài sen, hiện tại ta nghĩ, ta cùng với người canh giữ quen biết, cùng hắn nói một chút nhất định không thành vấn đề."
Đã nhiều ngày, Ngụy Vô Tiện dưới sự chiếu cố của Ôn Tình, uống mấy thang thuốc, cơ thể ốm yếu do mang thai cũng tốt lên một chút, một phần cũng vì đứa nhỏ trong bụng đến, có gửi gắm, tâm tình cũng tốt hơn. Hôm nay nói gì hắn cũng không chịu ngồi yên , liền kéo Giang Yếm Ly đi dạo phố, vốn là lúc quay về Liên Hoa Ổ, đột nhiên muốn ăn đài sen, hơn nữa nhất định phải là đài sen mang hành, liền lôi kéo Giang Yếm Ly tới hồ sen, không ngờ trời mưa.
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ hạt mưa đọng trên người, vừa quay đầu, liền bắt gặp thân ảnh màu trắng đứng trong góc, ngẩn ngơ nhìn hắn.
-------------------------------------
Biết vì sao âm thiết đột nhiên xao động, tiêu tán năng lượng biến thành sắt vụn không! Bởi vì tiểu nòng nọc bơi bơi tìm được nhà !!!
Còn có hai chương kết thúc, tổng cộng 15 chương.
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro