Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Cảm thấy có chút thú vị xấu xa, tôi đã thực sự đồng ý với lời đề nghị của Trình Vọng.

Cũng chẳng phải vì gì khác, chỉ vì tôi rất tò mò muốn xem xem sợi chỉ này có thể xanh lá đến mức độ nào.

"Nắm tay 500, ôm hôn 800, xác nhận quan hệ 1000. Xét thấy trước đây chúng ta từng có hiểu lầm, chỉ cần 888 tôi sẽ trực tiếp cung cấp cho cô toàn bộ các dịch vụ trên, hợp lý chưa?"

"Nếu mà theo đuổi không thành công thì sao?

"Thì coi như tôi bận không một hồi đi, không lấy tiền của cô."

Nghe có vẻ như tôi cũng chả lỗ lã gì. 

Thấy tôi đồng ý, Trình Vọng lấy trong túi ra một tờ giấy, "Đây là hợp đồng, nếu thấy không có vấn đề gì thì cô ký đi. Tiền đặt cọc là 100 tệ. Cô thanh toán online hay offline đây?"

Cái trò này còn có hợp đồng nữa hả trời?!

Như thấy được tôi đang nghĩ gì, Trình Vọng cười toe toét, "Công việc thường xuyên mà."

"Sinh viên giờ cũng lắm tâm nhãn lắm. Lỡ đâu định bùng mà tôi lại không có bằng chứng thì chẳng phải là uổng công một hồi à?"

Còn nói người khác cái b*** ấy, chính anh ta mới lắm tâm tư nhất kìa!

Tôi nhìn lướt qua bản hợp đồng cảm thấy không có vấn đề gì, sau khi ký xong, cuối cùng tôi mới đặt ra câu hỏi trong lòng bấy lâu, "Anh thiếu tiền lắm à?"

Vừa ship đồ ăn trong kỳ nghỉ hè, vừa giúp người ta chạy việc vặt, đưa đón, giờ lại còn muốn thay người ta theo đuổi đàn ông nữa.

"Cũng ổn." Trình Vọng đưa cho tôi một trong hai bản hợp đồng, "Tôi chỉ đơn thuần là yêu tiền thôi."

Hiển nhiên rồi, nhìn là biết liền.

Làm xong việc này, tôi trở lại ký túc xá. 

Ký túc xá nữ bốn người một phòng, khi tôi tới, ngoại trừ một cô nàng tên là Lưu Hy ra thì những người khác đều đã đến đông đủ cả.

Đợi một hồi, cửa ký túc xá bị đẩy ra, Lưu Hy thong dong tới muộn. 

Ngẩng đầu nhìn lên. Đó là một cô gái búi kiểu đầu tròn, bên trên mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản phối với váy nhỏ màu xám khói, mắt đen lúng liếng, môi hồng răng trắng, vừa thấy đã biết là bạch – phú – mỹ.

Nhưng mà bên người trống không, trong tay chỉ cầm theo một cái quạt nhỏ, đơn giản đến mức nhìn không ra là tân sinh vừa mới báo danh.

Tôi đang tự thấy lạ vì người này không có hành lý gì thì cánh cửa lại được đẩy ra lần nữa, sau đó, tôi nhìn thấy Trình Vọng.

Người đàn ông nửa tiếng trước mới ký thoả thuận với tôi giờ lại xách bao lớn bao nhỏ tiến vào, ném những thứ trong tay xuống đất, trán nhễ nhại mồ. 

"Lưu Hy, đây là bạn trai cô sao?" Một người bạn cùng phòng mắt sáng lên, "Đẹp trai ghê á."

"Trông cũng được." Lưu Hy không phủ nhận, đưa cho Trình Vọng một bình Gatorage*, "Anh uống đi."

Tôi ngơ ra, thật sự không ngờ Trình Vọng lại có đối tượng rồi.

Mở nắp chai sữa chua ra định uống một ngụm kìm nén sự bàng hoàng thì chợt nghe Trình Vọng nói: "Tôi không uống nước đâu, nếu cô vui vẻ thì đổi thành tiền cho tôi đi, phí xách hành lý là 50 tệ, tổng cộng 54 tệ."

"Phụt."

Tôi thực sự không thể kìm nổi, phun luôn ngụm sữa trong miệng ra. 

Tên này bị tiền bịt mắt luôn rồi phải không!

Vẻ mặt Lưu Hy biến đổi loè loẹt, cuối cùng dứt khoát móc ra 60 tệ ném cho anh ta. "Trả anh, khỏi thối!"

"Vậy không được đâu, tôi là kiểu nói bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tuyệt đối không chiếm món lợi nhỏ từ người khác."

Trình Vọng bấm bấm điện thoại, "Đã thối lại cậu 6 tệ, nhớ kiểm tra lại."

Nói xong, anh ta còn liếc tôi một cái, ghét bỏ cau mày, ném một gói khăn giấy về phía tôi, "Vị bạn học nữ này, tôi hy vọng sau này bạn có thể chú ý đến hình tượng của mình, khạc nhổ ở nơi công cộng rất ghê tởm đấy biết không."

Tôi: ? 

Tôi và anh ta có cừu hận gì phải không? Trước khi đi, lại còn diss tôi nữa. 

Ngay sau khi Trình Vọng vừa rời đi, Lưu Hy đã bước tới, hỏi tôi: "Cậu biết Trình Vọng hả?"

Tôi vội lắc đầu, đảm bảo an toàn, "Không biết."

"Sao lại thế nhỉ? Người kẹt sỉ như anh ấy sao lại đưa khăn giấy cho cậu được?"

Lưu Hy lẩm bẩm, "Ghen tị quá, hay lần sau mình cũng thử nhổ sữa ra xem?". 

Nghe những lời độc thoại đó, tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại đến phát phiền.

Cô gái này bề ngoài trông rất tốt, nhưng sao cứ cảm giác như đầu óc có vẻ không bình thường lắm vậy?

Khi tôi đang miên man suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên hai tiếng. 

Vừa thấy, là tin nhắn của kẻ vừa mới đi, Trình Vọng.

"Chín giờ ngày mai, Từ Xuyên có một trận bóng rổ, nhớ đến đúng giờ."

Tôi nhắn qua một câu "ok", người kia cũng chẳng thèm trả lời lại. 

...

Ngày hôm sau, khi tôi vừa đến sân bóng rổ, sợi chỉ đỏ trên cổ tay tôi lập tức liên kết luôn với Trình Vọng. 

Tốc độ kia còn nhanh hơn cả WiFi nữa. 

Đi theo sợi nhân duyên, tôi đã thấy Trình Vọng... và cả Từ Xuyên đang đứng bên cạnh anh ta. 

Trình Vọng hai tay đút túi quần, mặc một bộ đồng phục bóng rổ rộng rãi, bên trong không mặc thêm áo, đường cong cơ bắp và vai lộ hẳn ra ngoài. 

Với cái khuôn mặt kiêu ngạo kia, phải nói là anh ta cũng khá đẹp trai đấy. 

Ngược lại, Từ Xuyên trông văn nhã hơn nhiều. 

Bên trong đồng phục bóng rổ vẫn mặc thêm một chiếc áo phông trắng bảo thủ, sống mũi đeo một cặp kính cận, càng nhìn càng thấy... yếu thế. 

"Tiền bối ơi."

Tôi chủ động đi về phía Từ Xuyên chào hỏi. 

Nhìn thấy tôi, Từ Xuyên rõ ràng là ngạc nhiên một lát, anh lúng túng đẩy gọng kính lên, "Sao em lại tới đây?"

"Em vừa đi ngang qua thì thấy có trận đấu bóng rổ ở trường nên mới tiến vào xem."

Tôi không đề cập đến cái giao dịch ngầm của mình và Trình Vọng, chỉ tuỳ tiện lấy đại một cái cớ.

Từ Xuyên cười khổ, "Anh không giỏi chơi thể thao nên mới không nói với em về trận đấu bóng rổ này, không ngờ lại bị em bắt gặp."

"Không đâu, không đâu, dù thế nào anh cũng đều đẹp trai mà."

Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt Từ Xuyên đã đỏ bừng.

Nhận ra những gì mình vừa nói, tôi không khỏi cũng xấu hổ trong khoảnh khắc. 

Đúng lúc không khí vừa vặn, ngọn lửa nhỏ mập mờ sắp bùng cháy thì Trình Vọng bỗng nhiên xuất hiện. 

Anh ta khoác một tay lên vai Từ Xuyên, "Đừng lo, có anh đây che chở chú, bao thắng luôn."

Nói xong, anh ta còn tặc lưỡi với tôi một cái, biểu tình kiêu ngạo kiểu "anh đây lo tất".

Thật ra tôi rất muốn nói, những lúc như thế này anh ta không xuất hiện cũng được mà!

Chúng tôi đang nói chuyện thì đột nhiên có người từ phía sau chạy tới. 

Quay đầu nhìn lại, là Lưu Hy. 

Cô ấy đã cố ý trang điểm, nụ cười rạng rỡ giống như trong "Bảo Bối Bóng Rổ**" vậy.

"Trình Vọng!"

Khi cô ấy chạy đến và nhìn thấy tôi bị khuất bởi hai bóng dáng cao lớn, nụ cười của cô ấy đông cứng lại, "Bội Tinh, cậu cũng đến à?"

Tôi không muốn bị cuốn vào mối tình tay ba nào hết nên nhanh chóng giới thiệu, "Đây là đàn anh khoá trên trong trường trung học của tôi, Từ Xuyên."

Tôi rõ ràng cảm thấy Lưu Hy thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô ấy mỉm cười chào hỏi Từ Xuyên.

Sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ đã diễn ra ngay trước mũi tôi. 

Sợi chỉ đỏ trên cổ tay Từ Xuyên và Lưu Hy đã quấn vào nhau!

"Định mệnh"!

Cái thứ nghiệt ngã gì thế này?!

Cú đả kích này thật sự là chí mạng.

Tôi đứng bên cạnh ra sức dụi mắt, thậm chí còn đưa tay ra quơ quẹt hai lần cũng không thể thay đổi được sự thật là hai đường nhân duyên đó đã quấn vào nhau.
 
"Bội Tinh? Bội Tinh?"

Lưu Hy kéo kéo tay áo tôi, gọi tôi bừng tỉnh, "Trận đấu sắp bắt đầu rồi."

Lúc này tôi mới nhận ra rằng cả hai đội chơi đều đã tiến vào sân đấu. 

Lưu Hy càng phấn khích hơn sau khi biết đàn anh của tôi và Trình Vọng là bạn cùng phòng, suốt quãng đường đi lên khán đài đều nắm chặt tay tôi.

Mặt cô ấy đầy vẻ buôn dưa lê, "Bội Tinh, cậu nói thật đi, vị đàn anh này thật ra là bạn trai của cậu phải không?"

"Anh ấy và Trình Vọng là bạn học, sau này có thể nhờ hai người giúp tôi theo đuổi Trình Vọng được không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào sợi chỉ đỏ trên tay Lưu Hy, tâm loạn như ma, nóng lòng muốn chạy ngay đến bệnh viện mắt để yêu cầu họ trả nhãn cầu lại cho tôi. 

Tôi chỉ có thể vô lực giải thích, "Thật sự chỉ là tiền bối, không có quan hệ khác."

Lưu Hy tiếc nuối từ bỏ. 

Trận đấu bắt đầu, có thể nói, trận đấu này hoàn toàn là màn trổ tài của một mình Trình Vọng.

Một mạch ném rổ ghi bàn, Lưu Hy ở bên cạnh tôi hét đến mức khàn cả giọng.

Trái lại, Từ Xuyên có hơi thua kém.

Cứ chạy trước chạy sau, mệt đến mặt mày tái mét thì không nói, cũng không biết Trình Vọng có phải là cố ý hay không, mấy lần có thể ghi điểm đều chuyền bóng cho Từ Xuyên, rồi ngay sau lại bị đối thủ nẫng mất.

Lưu Hy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, than thở với tôi một cách rất khoa trương, "Nếu không phải cậu quen biết với đàn anh của cậu thì tôi đã nghi ngờ anh ấy là gián điệp của đội bên kia rồi."

Tôi ngồi bên cũng bồn chồn. Kỹ thuật của Trình Vọng cũng quá khoa trương rồi đó. May mà tôi "tình vững hơn vàng", nếu không đã sớm lâm trận phản chiến rồi. 

Trận đấu kết thúc, rất nhiều người chạy vào trong sân đưa nước.

Kỹ thuật lóa mắt của Trình Vọng đã thu hút một làn sóng hâm mộ nhỏ, Lưu Hy sợ bị cướp phần nên chạy xuống cực nhanh.

Tôi chậm rãi đi đến bên cạnh Từ Xuyên, "Anh vất vả rồi."

Từ Xuyên vẫn mang theo nụ cười dịu dàng nhưng khoé môi lại nhiễm chút chút hiu quạnh không dễ phát hiện, "Anh chơi tệ quá phải không? Lỡ mang cho em một màn thưởng thức không mấy đẹp đẽ rồi."

"Ai nói vậy, em thấy nó rất xuất sắc mà." Tôi mở to mắt, nói đùa," Hơn nữa, anh là một học bá, thể thao không phải là thế mạnh của anh, nếu hôm nay anh mà phát dương quang đại trên sân, thì về nhà em phải kiếm miếng đậu phụ đập đầu tự sát mới được."

Tôi nói xong, lông mày Từ Xuyên khẽ nhíu lại. 

Tôi cho rằng anh muốn nói gì đó, nhưng bên kia, giọng nói của Trình Vọng đã cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi, "Tôi đã nói là tôi không cần rồi mà, cô đừng có lẽo đẽo theo tôi mãi có được không, một cô nương mà suốt ngày vây quanh đám đàn ông là làm sao thế hả?"

Quay đầu lại liền thấy Trình Vọng đang cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Lưu Hy. 

Lòng chùng xuống, tôi theo chân Từ Xuyên bước tới. 

Lưu Hy tay khẽ run, đôi mắt dâng lên dòng lệ, "Chẳng lẽ thích một người cũng là sai sao?"

Ngay sau đó, tôi có thể rõ ràng cảm giác được sắc mặt Trình Vọng trầm xuống, một cỗ tức giận khó hiệu cuồn cuộn vây lấy anh ta. 

"Thích một người là không sai, nhưng nếu gây ảnh hưởng đến cuộc sống của người kia chính là sai rồi. Sau này tôi cũng sẽ không nhận đơn hàng của cô nữa, tránh xa tôi ra chút."

Nói xong lập tức quay đầu rời đi. 

Tay Lưu Hy còn đang vươn về phía trước, nước mắt "tạch" một cái rơi xuống. 

Cũng có vài phần dáng dấp vừa thấy đã thương.

Tôi bước đến định an ủi cô ấy vài câu, nhưng lại không thể tìm thấy bất kỳ từ nào thích hợp để nói. 

Từ Xuyên phản ứng lại rất nhanh, dịu dàng cầm lấy chai nước trên tay Lưu Hy, đưa cho cô một tờ khăn giấy, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ giúp anh ấy cầm chai nước này trước vậy, em lau nước mắt đi."

Tôi siết chặt chai nước vẫn còn chưa đưa ra ngoài trong tay, nhìn sợi nhân duyên quấn quít giữa hai người kia, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười vô lý. 

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Từ Xuyên đã luôn giữ liên lạc với tôi.

Chính anh ấy là người đã khuyến khích tôi nhập học ở Bắc Kinh và thi vào trường đại học của anh ấy. 

Tôi đã nghĩ rằng trạng thái "người yêu chưa trọn vẹn" này sẽ thuận theo lẽ thường kết thúc ngay tại trường đại học. 

Cho đến khi mắt tôi được phẫu thuật laze, tôi mới phát hiện ra rằng Từ Xuyên không phải là "chân mệnh thiên tử" của mình. 

Điện thoại lại rung lên, tôi mở ra nhìn, là Trình Vọng. 

Tin nhắn chỉ có hai từ: "Ra đây."

...

*Gatorade: là một thương hiệu đồ uống và thực phẩm theo chủ đề thể thao của Mỹ, được xây dựng dựa trên dòng đồ uống thể thao đặc trưng của hãnh, được sản xuất bởi PepsiCo và được phân phối trên 80 quốc gia

**Bảo Bối Bóng Rổ (篮球宝贝): hình như là bộ phim nào đó ý, cơ mà tra khơm ra bản vietsub

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro